Sao Chổi... Tôi Yêu Em
Chương 34: Ngoại truyện 1
Ba năm sau, đám cưới của Minh Anh với Minh Dương, Hàn Phong với Hà My diễn ra trong vui vẻ. Ba năm là một khoảng thời gian không hề ngắn để tụi nó quên đi cái chết của nó và hắn.
Trên lễ đài hai chú rể Minh Dương trong bộ vest trắng và Hàn Phong trong bộ vest đen đang đợi cô dâu của mình...
Minh Anh và Hà My bước ra khoác trên mình chiếc váy cưới trắng bồng bềnh xinh lạ thường.
Tổ chức đám cưới xong hai đôi này đi tới một ngọn đồi không khí trong lành nơi có hai nấm mộ mằn cạnh nhau...đó là mộ của nó và hắn
-Anh Thư à hôm nay là ngày vui của tụi mình nè, cậu xem mình mặc váy cưới có đẹp không?_Minh Anh hỏi mà sống mũi cay cay
-Đăng Vũ à, ở dưới đó vui chứ? Sao nỡ bỏ tụi này mà đi thế hả_Hàn Phong nhìn tấm ảnh của hắn nói
-Sau đám cưới tụi mình đến đây với cậu luôn đó_Hà My nói với...cái bia mộ nó
Minh Dương ôm Minh Anh vào lòng an ủi cô
-Thôi giờ tụi mình về đây tạm biệt Anh Thư nhé, hôm khác tụi mình sẽ tới_Hà My và Minh Anh tạm biệt nó rồi ra về
Cứ như thế mỗi năm cứ đến ngày giỗ của nó là Hàn Phong và Hà My với Minh Anh và Minh Dương đều đến thăm mộ nó và hắn...
Lời tác giả:
Các bạn có tin vào kiếp trước và kiếp sau không? Hihi tác giả thì tin đấy sau đây xin mời mọi người đọc truyện tiếp hihi
Một trăm năm sau...
Vẫn trên con phố đó, mọi người vẫn hối hả tất bật làm công việc của mình. Trên con phố nhộn nhịp ấy có một chàng trai khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, anh đang đi thì nghe thấy tiếng của một cô gái
-Cướp...bắt cướp..._Có một cô gái đang đuổi theo tên cướp
Người con trai đó thấy vậy nhân lúc tên cướp chạy tới anh đưa chân ra và thế là...
Oạch...
Tên cướp ngã xõng xoài ra đất, anh nhanh chóng lấy lại chiếc túi của cô gái
-Này, của cô phải không_Người con trai quay lại nói với cô gái
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như trôi chậm lại. Đúng! Nó và hắn đã gặp lại nhau hắn vẫn vậy và nó vẫn thế chỉ khác là giờ hai người đã trưởng thành hơn.
-Ơ...cảm...cảm ơn anh_Cô gái ấp úng nói
-Không có gì_Người con trai đáp rồi bước đi trong lòng có một cảm giác gì đó rất quen thuộc mà anh cũng không thể lí giải được, cảm giác này anh chưa từng có đối với bất kì cô gái nào
-Anh...có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không?_Nó hỏi
Hắn đang đi thì khựng lại
-Có lẽ là không_Hắn lạnh lùng đáp
-Tôi có một cảm giác gì đó rất quen thuộc, thật kì lạ_Nó nói
-Nếu có duyên sẽ gặp lại_Hắn nói xong rồi bước đi
Nó đứng đó nhìn theo bóng hắn một lúc rồi cũng bước đi. Hôm nay nó đi xin việc, cầm tập hồ sơ trên tay nó thấy rất hồi hộp. Nó bước vào công ty khá lớn để nộp đơn xin việc, với bằng cấp của nó thì để xin được việc làm ở đây không quá khó. Sau khi đơn xin việc của nó nộp và phỏng vấn xong nó đã được nhận vào làm, nó rất vui và nhanh chóng đi mua một số thứ cần thiết cho ngày mai đi làm.
Hôm sau là hôm đầu tiên nó đi làm...
-AAAAA...lại muộn rồi huhu_Nó vội vàng phóng vào VSCN rồi tới công ty
Nó vào tới cửa thì va vào một người đi ngược chiều với mình
-Ax...xin lỗi_Nó cúi đầu xin lỗi người đó
-Là cô/anh_Nó và hắn ngạc nhiên đồng thanh
Trên lễ đài hai chú rể Minh Dương trong bộ vest trắng và Hàn Phong trong bộ vest đen đang đợi cô dâu của mình...
Minh Anh và Hà My bước ra khoác trên mình chiếc váy cưới trắng bồng bềnh xinh lạ thường.
Tổ chức đám cưới xong hai đôi này đi tới một ngọn đồi không khí trong lành nơi có hai nấm mộ mằn cạnh nhau...đó là mộ của nó và hắn
-Anh Thư à hôm nay là ngày vui của tụi mình nè, cậu xem mình mặc váy cưới có đẹp không?_Minh Anh hỏi mà sống mũi cay cay
-Đăng Vũ à, ở dưới đó vui chứ? Sao nỡ bỏ tụi này mà đi thế hả_Hàn Phong nhìn tấm ảnh của hắn nói
-Sau đám cưới tụi mình đến đây với cậu luôn đó_Hà My nói với...cái bia mộ nó
Minh Dương ôm Minh Anh vào lòng an ủi cô
-Thôi giờ tụi mình về đây tạm biệt Anh Thư nhé, hôm khác tụi mình sẽ tới_Hà My và Minh Anh tạm biệt nó rồi ra về
Cứ như thế mỗi năm cứ đến ngày giỗ của nó là Hàn Phong và Hà My với Minh Anh và Minh Dương đều đến thăm mộ nó và hắn...
Lời tác giả:
Các bạn có tin vào kiếp trước và kiếp sau không? Hihi tác giả thì tin đấy sau đây xin mời mọi người đọc truyện tiếp hihi
Một trăm năm sau...
Vẫn trên con phố đó, mọi người vẫn hối hả tất bật làm công việc của mình. Trên con phố nhộn nhịp ấy có một chàng trai khuôn mặt anh tuấn, lạnh lùng, anh đang đi thì nghe thấy tiếng của một cô gái
-Cướp...bắt cướp..._Có một cô gái đang đuổi theo tên cướp
Người con trai đó thấy vậy nhân lúc tên cướp chạy tới anh đưa chân ra và thế là...
Oạch...
Tên cướp ngã xõng xoài ra đất, anh nhanh chóng lấy lại chiếc túi của cô gái
-Này, của cô phải không_Người con trai quay lại nói với cô gái
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như trôi chậm lại. Đúng! Nó và hắn đã gặp lại nhau hắn vẫn vậy và nó vẫn thế chỉ khác là giờ hai người đã trưởng thành hơn.
-Ơ...cảm...cảm ơn anh_Cô gái ấp úng nói
-Không có gì_Người con trai đáp rồi bước đi trong lòng có một cảm giác gì đó rất quen thuộc mà anh cũng không thể lí giải được, cảm giác này anh chưa từng có đối với bất kì cô gái nào
-Anh...có phải chúng ta đã từng gặp ở đâu không?_Nó hỏi
Hắn đang đi thì khựng lại
-Có lẽ là không_Hắn lạnh lùng đáp
-Tôi có một cảm giác gì đó rất quen thuộc, thật kì lạ_Nó nói
-Nếu có duyên sẽ gặp lại_Hắn nói xong rồi bước đi
Nó đứng đó nhìn theo bóng hắn một lúc rồi cũng bước đi. Hôm nay nó đi xin việc, cầm tập hồ sơ trên tay nó thấy rất hồi hộp. Nó bước vào công ty khá lớn để nộp đơn xin việc, với bằng cấp của nó thì để xin được việc làm ở đây không quá khó. Sau khi đơn xin việc của nó nộp và phỏng vấn xong nó đã được nhận vào làm, nó rất vui và nhanh chóng đi mua một số thứ cần thiết cho ngày mai đi làm.
Hôm sau là hôm đầu tiên nó đi làm...
-AAAAA...lại muộn rồi huhu_Nó vội vàng phóng vào VSCN rồi tới công ty
Nó vào tới cửa thì va vào một người đi ngược chiều với mình
-Ax...xin lỗi_Nó cúi đầu xin lỗi người đó
-Là cô/anh_Nó và hắn ngạc nhiên đồng thanh
Tác giả :
Ha_Nhim