Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!
Chương 9
Bé ngoan ngoãn nghe lời Khải chui vào chăn nằm, chỉ để 2 con mắt sáng long lanh hướng ra phía ngoài.
" Bé thích nghe truyện gì."
Đôi mắt bé chớp chớp, nhăn đôi lông mày như đang suy nghẫm một vấn đề hết sức khó khăn.
" Truyện Tấm Cám ạ."
Bé chưa từng được nghe chuyện này, nhưng bé nghe An với mọi người bảo rất hay nên bé cũng rất mong chờ, hào hứng được nghe kể.
" Ừm, truyện này dài á, để anh search google cho nó chính xác."
" Dạ "
Vẫn là mở đầu như mọi khi, vẫn câu nói quen thuộc. Ngày xửa ngày xưa, có Tấm và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em suýt soát tuổi nhau. Tấm là con vợ cả, Cám là con vợ lẽ. Mẹ Tấm đã chết từ hồi Tấm còn bé. Sau đó mấy năm thì cha Tấm cũng chết. Tấm ở với dì ghẻ là mẹ của Cám. Nhưng dì ghẻ của Tấm là người rất cay nghiệt. Hàng ngày, Tấm phải làm lụng luôn canh, hết chăn trâu, gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo; đêm lại còn xay lúa giã gạo mà không hết việc. Trong khi đó thì Cám được mẹ nuông chiều, được ăn trắng mặc trơn, suốt ngày quanh quẩn ở nhà không phải làm việc nặng...
Cậu mới đọc được một nửa, ngoảnh lại đã thấy cô hầu đã ngủ yên từ lúc nào. Cậu nở nụ cười nhẹ, xem bé của cậu kìa, khi ngủ môi tru lên đáng yêu chết đi được. Trông Trân ngủ bình thản tới lạ thường, dường như không một hạt cát dơ bẩn nào có thể chạm vào sự trong sáng, ngây thơ của bé.
Khải nhẹ nhàng đặt trên trán Trân một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.
"Anh Khải, anh làm gì trong phòng Trân thế, nghi lắm à nha!"
"Suỵt"
Khải ra hiệu cho An yên lặng rồi đi lên lầu, An chưa nghe được câu trả lời nên cũng lẽo đẽo theo sau.
" Kể em nghe đi mà."
"Con nít con nôi, đi ngủ đi."
"Anh.."
" Đi nhanh."
" Nhiều lúc người ngoài nhìn vô tưởng em là em ghẻ của anh thì có. Ông anh xấu xa."
" Nhiều chuyện."
An không dò hỏi được gì thì cũng đành từ bỏ, đi xuống phòng ngủ.
-----------------------------
" Cậu ơi, cậu dậy chưa."
Sáng hôm nay vẫn vậy, cô hầu nhỏ bé vẫn đứng trước phòng Khải.
" Xong rồi."
"Hôm nay cậu giỏi thế, chả thèm đợi em gọi luôn."
"Chuyện."
-------------------------
"Ba mẹ con đi học"
"Ông bà con đi học"
Ba đứa nhỏ đồng loạt cúi chào hai người lớn trong nhà, nhưng thường ngày chẳng ngoan như vậy đâu. Hôm nay như vậy là vì.
" Ba, con chào rồi, chiều nhớ cho tụi con đi chơi."
" Rồi rồi, ai khổ như tui không trời, ai đời ba nó mà phải hứa hẹn thủ thứ nó mới chào được câu đàng hoàng."
----------------------
"Trân, sao giờ mới đến, hôm qua cô đã phân công bạn trực nhật rồi mà."
Bé lúc này mới ngẩn tò te ra, đưa tay lên gãi gãi đầu.
" Tớ quên, tớ trực ngay đây."
Trân chạy vội xuống góc lớp vác cây chổi lên, đưa cho An một cây.
" Giúp Trân đi An ơi, không cô mắng mình mất."
"Mắc mớ gì, khỏi làm cũng được, cứ nói là tối qua bạn bị bệnh là được."
"Không được đâu, thế là nói dối đó."
Trân không nhận được sự trợ giúp của An rốt cuộc cũng đành nhanh chóng trực nhật, nước mắt đã trực dâng trào.
" Để tớ giúp cậu."
Đúng lúc này thì An Dương xuất hiện như một vị thần cứu giúp cuộc đời của Trân, bé vội vã gật đầu, nước mắt cũng rới trên gò má rồi.
"Mụ An ác độc kia không giúp Trân à."
" Không phải đâu, là cô giáo phân công cho Trân mà."
" Trân không cần lúc nào cũng bao che cho An, người xấu thì chả có thứ gì tốt đẹp đâu."
An nghe được câu nói này từ thằng cha không đội trời chung thì cũng nhảy dựng lên, máu điên của An cũng đã chạy lên tới não rồi chứ không phải ít.
" Mã cha nhà mày, An đây đã chưa đụng gì tới đồ đàn bà ngươi, cớ sao ngươi dám bảo ta chả có gì tốt đẹp."
" Ơ, bạn An, bạn có tật giật mình à, mình đã nêu tên bạn chưa."
" Dương..."
An lúc này cứ phải nói là sự điên không còn đơn giản nữa, nó đã chuyển sang một tầm cao mới. An cúi xuống cởi đôi giày ném thằng về phía Dương.
" Hai người thôi đi, cô giáo sắp vào rồi." Trân nói trong tiếng nức nở.
" Để Dương giúp Trân." Dương cũng nhận ra vừa rồi bản thân mình đã làm mất đi thời gian nên nhanh chóng quay trở lại công việc.
"Tui nữa, không thể nào thua được thằng Dương đâu."
Cứ thế ba con người vôi vội vàng vàng hoàn thành tất cả các công việc vệ sinh trong lớp, lúc đánh trống thì cũng là lúc cả ba thở phào nhẹ nhõm.
Cô giáo chủ nhiệm đi vào lớp lại còn khen Trân làm vệ sinh rất tốt,còn bảo An vơí Dương có tinh thần giúp bạn như thế là tốt, cô cho mỗi bạn một viên kẹo và nhắc Trân lần sau đừng để quên như vậy nữa.
--------------------
Ahhi, ai có ý tưởng gì không, cho ta với, ta đang có một quả bí to đùng đây này.
" Bé thích nghe truyện gì."
Đôi mắt bé chớp chớp, nhăn đôi lông mày như đang suy nghẫm một vấn đề hết sức khó khăn.
" Truyện Tấm Cám ạ."
Bé chưa từng được nghe chuyện này, nhưng bé nghe An với mọi người bảo rất hay nên bé cũng rất mong chờ, hào hứng được nghe kể.
" Ừm, truyện này dài á, để anh search google cho nó chính xác."
" Dạ "
Vẫn là mở đầu như mọi khi, vẫn câu nói quen thuộc. Ngày xửa ngày xưa, có Tấm và Cám là hai chị em cùng cha khác mẹ. Hai chị em suýt soát tuổi nhau. Tấm là con vợ cả, Cám là con vợ lẽ. Mẹ Tấm đã chết từ hồi Tấm còn bé. Sau đó mấy năm thì cha Tấm cũng chết. Tấm ở với dì ghẻ là mẹ của Cám. Nhưng dì ghẻ của Tấm là người rất cay nghiệt. Hàng ngày, Tấm phải làm lụng luôn canh, hết chăn trâu, gánh nước, đến thái khoai, vớt bèo; đêm lại còn xay lúa giã gạo mà không hết việc. Trong khi đó thì Cám được mẹ nuông chiều, được ăn trắng mặc trơn, suốt ngày quanh quẩn ở nhà không phải làm việc nặng...
Cậu mới đọc được một nửa, ngoảnh lại đã thấy cô hầu đã ngủ yên từ lúc nào. Cậu nở nụ cười nhẹ, xem bé của cậu kìa, khi ngủ môi tru lên đáng yêu chết đi được. Trông Trân ngủ bình thản tới lạ thường, dường như không một hạt cát dơ bẩn nào có thể chạm vào sự trong sáng, ngây thơ của bé.
Khải nhẹ nhàng đặt trên trán Trân một nụ hôn chúc ngủ ngon rồi cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.
"Anh Khải, anh làm gì trong phòng Trân thế, nghi lắm à nha!"
"Suỵt"
Khải ra hiệu cho An yên lặng rồi đi lên lầu, An chưa nghe được câu trả lời nên cũng lẽo đẽo theo sau.
" Kể em nghe đi mà."
"Con nít con nôi, đi ngủ đi."
"Anh.."
" Đi nhanh."
" Nhiều lúc người ngoài nhìn vô tưởng em là em ghẻ của anh thì có. Ông anh xấu xa."
" Nhiều chuyện."
An không dò hỏi được gì thì cũng đành từ bỏ, đi xuống phòng ngủ.
-----------------------------
" Cậu ơi, cậu dậy chưa."
Sáng hôm nay vẫn vậy, cô hầu nhỏ bé vẫn đứng trước phòng Khải.
" Xong rồi."
"Hôm nay cậu giỏi thế, chả thèm đợi em gọi luôn."
"Chuyện."
-------------------------
"Ba mẹ con đi học"
"Ông bà con đi học"
Ba đứa nhỏ đồng loạt cúi chào hai người lớn trong nhà, nhưng thường ngày chẳng ngoan như vậy đâu. Hôm nay như vậy là vì.
" Ba, con chào rồi, chiều nhớ cho tụi con đi chơi."
" Rồi rồi, ai khổ như tui không trời, ai đời ba nó mà phải hứa hẹn thủ thứ nó mới chào được câu đàng hoàng."
----------------------
"Trân, sao giờ mới đến, hôm qua cô đã phân công bạn trực nhật rồi mà."
Bé lúc này mới ngẩn tò te ra, đưa tay lên gãi gãi đầu.
" Tớ quên, tớ trực ngay đây."
Trân chạy vội xuống góc lớp vác cây chổi lên, đưa cho An một cây.
" Giúp Trân đi An ơi, không cô mắng mình mất."
"Mắc mớ gì, khỏi làm cũng được, cứ nói là tối qua bạn bị bệnh là được."
"Không được đâu, thế là nói dối đó."
Trân không nhận được sự trợ giúp của An rốt cuộc cũng đành nhanh chóng trực nhật, nước mắt đã trực dâng trào.
" Để tớ giúp cậu."
Đúng lúc này thì An Dương xuất hiện như một vị thần cứu giúp cuộc đời của Trân, bé vội vã gật đầu, nước mắt cũng rới trên gò má rồi.
"Mụ An ác độc kia không giúp Trân à."
" Không phải đâu, là cô giáo phân công cho Trân mà."
" Trân không cần lúc nào cũng bao che cho An, người xấu thì chả có thứ gì tốt đẹp đâu."
An nghe được câu nói này từ thằng cha không đội trời chung thì cũng nhảy dựng lên, máu điên của An cũng đã chạy lên tới não rồi chứ không phải ít.
" Mã cha nhà mày, An đây đã chưa đụng gì tới đồ đàn bà ngươi, cớ sao ngươi dám bảo ta chả có gì tốt đẹp."
" Ơ, bạn An, bạn có tật giật mình à, mình đã nêu tên bạn chưa."
" Dương..."
An lúc này cứ phải nói là sự điên không còn đơn giản nữa, nó đã chuyển sang một tầm cao mới. An cúi xuống cởi đôi giày ném thằng về phía Dương.
" Hai người thôi đi, cô giáo sắp vào rồi." Trân nói trong tiếng nức nở.
" Để Dương giúp Trân." Dương cũng nhận ra vừa rồi bản thân mình đã làm mất đi thời gian nên nhanh chóng quay trở lại công việc.
"Tui nữa, không thể nào thua được thằng Dương đâu."
Cứ thế ba con người vôi vội vàng vàng hoàn thành tất cả các công việc vệ sinh trong lớp, lúc đánh trống thì cũng là lúc cả ba thở phào nhẹ nhõm.
Cô giáo chủ nhiệm đi vào lớp lại còn khen Trân làm vệ sinh rất tốt,còn bảo An vơí Dương có tinh thần giúp bạn như thế là tốt, cô cho mỗi bạn một viên kẹo và nhắc Trân lần sau đừng để quên như vậy nữa.
--------------------
Ahhi, ai có ý tưởng gì không, cho ta với, ta đang có một quả bí to đùng đây này.
Tác giả :
Nấm