Sao Boss Còn Chưa Trốn?
Chương 53
Edit: Xoài
Beta: Cyane
–
Nhan Lộ Thanh sau khi hôn xong thì tinh thần thoải mái, vui đến mức muốn trực tiếp cất cánh bay lên, cuối cùng lại hung hăng khoe khoang trong giấc mơ.
“Vợ của tôi không đẹp bằng vợ của mấy người sao?"
Cô nhớ ban nãy Tề Nghiên Xuyên đối xử với mình kiêu căng ngạo mạn, cô nhìn chằm chằm cậu ấy rồi nói: “Cây thông như cậu thì có gì mà kiêu ngạo?"
Cô hung hăng oán giận: “Vợ cậu có hiệu ứng hoa hồng thì sao? Vẫn không bằng vợ tôi tự nhiên không cần filter."
Sau đó cô nói với nam nữ chính trong phim: “Các người thật sự là măng thúi, tôi không quen biết hai người, mỗi ngày cả hai còn chạy đến trong mơ của tôi mà hôn hôn hôn, hôn từ đầu giường tới cuối giường, sao ngoài đời thực không chịu công khai với mọi người đi?"
Cô ở trong mơ mắng chửi vô cùng sảng khoái, hình ảnh đó cũng không biết biến mất từ khi nào, dù sao cuối cùng bản thân cũng mang tâm trạng sung sướng chìm vào mộng đẹp trong bóng tối.
Tâm trạng tốt ấy vẫn luôn duy trì cho đến lúc cô chợt tỉnh dậy, Nhan Lộ Thanh cảm thấy đúng là cả người mình như lâng lâng.
Nhưng cô theo thói quen mở to mắt, ký ức quay trở lại, hình ảnh dần hiện rõ trong đầu, toàn bộ tâm trạng lâng lâng này “Rầm" một tiếng vỡ vụn.
Đặc biệt là kí ức cô kéo Cố Từ xuống, khoảnh khắc hôn cái chụt lên má anh.
Cô lúc đầu thấy rất mơ hồ, hình như mình mơ thấy Cố Từ thì phải, chắc là vẫn chưa thật sự tỉnh lại.
Nhưng ký ức của cơ thể của Nhan Lộ Thanh lại rất rõ ràng, cô cảm thấy cô đã dùng môi chạm vào làn da mềm mại của ai đó, trơn mượt, mát lạnh. Lúc ấy cô dẫn Cố Từ đến gác mái, xung quanh không có bất cứ ai, vậy thì cũng chỉ có thể là anh.
“…"
CÔ HÔN CỐ TỪ RỒI!!!
CÔ CÒN KÊU ANH LÀ VỢ!!!
Đây không còn là vấn đề dùng ngón chân đào Tử Cấm Thành ra và rời khỏi Trái đất nữa rồi.
Ngay bây giờ Nhan Lộ Thanh cảm thấy hận cơ thể này từ tận đáy lòng.
Nếu dễ say như vậy, sao cũng không thể cắt cảnh đi được à?
Việc xảy ra sau khi say rượu thì quên hết đi không được sao? Một hai phải nhớ rõ trò hề sau khi say đó để làm gì chứ?
Nhan Lộ Thanh gọi Makka Pakka: “Mày có thuốc nào có thể làm tao mất trí nhớ không vậy…"
Suốt quá trình ngày hôm qua Makka Pakka đều bị chặn, nhưng nó đã quá hiểu cô rồi, chắc chắn sau khi uống rượu xong đã làm ra chuyện gì đó khó có thể mở miệng được.
“Nhưng mà Maria, kể cả khi tôi có thuốc thì…" Makka Pakka nghi ngờ: “Tại sao không làm Cố Từ mất trí nhớ? Cô mất trí nhớ thì có ích gì?"
“Mày còn nói nữa!" Nhan Lộ Thanh hận rèn sắt không thành thép: “Mấy thứ đồ chơi này của mày đều bị anh ấy chặn lại hết, tạo ra thuốc còn có thể có tác dụng với anh ấy à?"
“…"
Không thể trông cậy vào ai, Nhan Lộ Thanh vô cùng buồn bực mà ngồi dậy. Lúc này cô mới để ý tới mình không phải đang ở gác mái, mà là trong phòng ngủ ở tầng hai.
Chắc là Cố Từ bế cô về.
Những hành động anh đối xử với cô cũng có ý nghĩa là “Mỗi ngày làm một việc tốt": Đón tan học, đến đón khi cô say rượu, bao ăn bao chơi bao chăm sóc, còn phục vụ đến tận giường. Quả thật có thể gọi anh là người vô cùng lương thiện.
Nhan Lộ Thanh đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa vì bụng quá đói vẫn phải đi xuống tầng.
Dù sao cũng không cần lo, cô vẫn có trong tay tấm khiên “Uống nhiều quá" đỡ cho mình.
*
Nhà ăn ở tầng 1.
Lúc Nhan Lộ Thanh đi xuống, Đại Hắc,Tiểu Hắc, dì Disney và Cố Từ đều đã có mặt.
Cô vừa nhìn thấy Cố Từ thì bước chân đột nhiên phanh lại, sau đó dời tầm mắt, làm như không có việc gì đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn ba người đứng bên cạnh.
Đại Hắc và Tiểu Hắc động tác đồng loạt cầm ly lên, dì Disney giải thích nói: “Bọn họ bảo đau đầu nên dì pha trà giải rượu cho bọn họ, cháu cũng có đấy, ở đây."
Nhan Lộ Thanh nhìn theo hướng dì ấy chỉ, thấy cái ly cũng được đặt xuống trong tầm tay mình.
Vì vậy cô cười: “Cảm ơn dì."
Lúc Nhan Lộ Thanh bưng ly trà lên uống, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Cố Từ.
Anh có vẻ không giống như mới tỉnh ngủ, đôi mắt tuy hơi híp lại, nhưng lúc chăm chú nhìn người khác lại sáng rực khác thường.
Nhìn vào mắt anh vài giây, Nhan Lộ Thanh không tự chủ được hạ tầm mắt xuống, nhắm ngay má phải của anh.
Nhìn gần như vậy, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Cô gần như có thể chắc chắn mình không nhớ lầm, cô đúng thật đã hôn lên đó.
Cô nhớ rằng lúc ấy âm thanh không nhỏ, nói là “Hôn", kỳ thật phải mút một cái mới có thể phát ra tiếng như thế được.
Nhan Lộ Thanh càng nghĩ thì da đầu càng tê dại, cô lại vĩnh viễn không tài nào nhìn thấu được ánh mắt của Cố Từ. Nghĩ đến đây rốt cuộc chuyện này cũng không thể nào tránh khỏi, Nhan Lộ Thanh dứt khoát đặt ly xuống, chủ động mở miệng.
“Trà này pha đúng lúc quá…" Nhan Lộ Thanh lần nữa nhìn về phía dì Disney, cố ý tăng âm lượng: “Tối hôm qua cháu uống nhiều quá, tỉnh lại không nhớ rõ hôm qua đã làm chuyện gì, đầu còn rất đau nữa."
“Vậy cháu uống mau lên, uống xong mà đầu không khỏi thì uống thuốc nhé."
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Vâng."
Lúc cô thu lại tầm mắt, Cố Từ vẫn nhìn về phía bên đây như cũ, so với lúc nãy thì khoé môi treo thêm ý cười.
Với âm lượng kia của cô thì Cố Từ chắc chắn đã nghe thấy. Nhan Lộ Thanh suy sụp, nâng cao giọng chủ động nói chuyện với Cố Từ: “Tối hôm qua uống say quá, cuối cùng tôi có dẫn anh đi xem quà không vậy? Không thì tối nay lại xem thêm lần nữa cũng được."
Tôi không nhớ gì cả, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan tới tôi.
Ý này của cô chắc là đã diễn đạt rõ ràng rồi.
Cố Từ im lặng một lát rồi nói: “Xem rồi."
Sau đó lại bảo: “Tôi có thể tạm thời giữ chìa khoá phòng kia không?"
“…"
Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng là anh đang nói căn phòng tối hôm qua, cô gật đầu: “Được."
Dù sao vốn dĩ là vì muốn tiễn anh đi nên mới tái sử dụng căn phòng đó.
Anh đây là đồng ý với cách nói này của cô rồi đúng không?
Đúng không, đúng không, đúng không?
Nhan Lộ Thanh hài lòng cúi xuống bắt đầu dùng bữa sáng, qua một hồi lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Hắc.
“Tối hôm qua anh nhận được quà của Nhan tiểu thư rồi sao?" Cậu ta hỏi Cố Từ, vừa hỏi vừa gãi đầu: “Hình như tôi say từ sớm rồi nên không nhìn thấy… Lúc trước Nhan tiểu thư cũng không cho tôi hỏi cô ấy rốt cuộc đang chuẩn bị quà gì, bây giờ sinh nhật cũng qua rồi, tôi có thể hỏi anh là đã nhận được quà gì không?"
“Nhan tiểu thư của hai người dẫn tôi đi lên gác mái…" Cố Từ chậm rãi mở miệng: “Chúng tôi…"
Anh hình như rất có kiên nhẫn để trả lời nghi ngờ của Tiểu Hắc.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không có.
Mỗi một chữ anh nói đều khiến Nhan Lộ Thanh lo sợ, nhân vật uống say không nhớ gì mà cô đã thiết lập không thể sụp đổ được, quan trọng nhất là chuyện tối hôm qua tuyệt đối không thể để Tiểu Hắc biết!!
Vì vậy Nhan Lộ Thanh lập tức ngắt lời Cố Từ, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Tiểu Hắc."
Tiểu Hắc ngu ngơ quay đầu lại, Nhan Lộ Thanh nhìn thẳng cậu ta rồi mỉm cười: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu đạo lý nhân sinh."
Tuy nghi ngờ nhưng ai mà dám phản bác, Tiểu Hắc mở miệng: “Vâng."
“Một vệ sĩ đủ tư cách nếu muốn không bị trừ tiền lương, muốn giữ được công việc, muốn sống thật tốt thì phải nhớ một điều…"
Nhan Lộ Thanh ngừng lại, chớp mắt một cái, sau đó gằn từng chữ một, nói:
“Việc của chủ nhà, cậu không được quản."
“…"
Sau đó nhà ăn yên tĩnh trở lại, Tiểu Hắc cúi đầu không nói lời nào, Cố Từ nhìn như đang nghịch điện thoại.
Mãi cho đến khi Nhan Lộ Thanh ăn xong bữa sáng rời khỏi nơi này, Tiểu Hắc đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người bên cạnh.
Quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt của Cố Từ cong lên rất nhiều so với vừa nãy, khoé môi anh giương lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Rõ ràng vừa rồi lúc Nhan tiểu thư còn ở đây anh không như vậy mà.
Tiểu Hắc vẫn còn buồn bực, Cố Từ lại bỗng nhiên nhìn về phía cậu ta.
“Cậu rất muốn biết à?"
Tiểu Hắc sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy! Tôi muốn!"
“Nếu chủ nhà không cho nói, tôi chắc chắn cũng không thể kể cho cậu nghe cụ thể được…"
“Nhưng mà…" Cố Từ một tay chống má phải, đầu ngón tay không ngừng gõ lên vị trí nào đó trên khuôn mặt, như đang suy ngẫm nhìn cậu ta nói: “Là một món quà rất xịn."
Tiểu Hắc: “…"
Cậu ta miễn cưỡng duy trì sự rèn luyện, trau dồi mà một vệ sĩ nên có, mặt không biểu cảm rời khỏi nhà ăn.
Nhưng sau khi rời đi lại không chế được mà siết chặt nắm tay.
Một người thì kiên quyết không thể nói, một người thì tới phá bữa ăn của người khác!
Vợ chồng hai người đúng là xứng đôi!!!
*
Nhan Lộ Thanh không dậy muộn, chủ nhật nên cũng không cần phải đi học, điều này có nghĩa là cô phải ở chung và trải qua cả ngày hôm nay với Cố Từ.
Tuy lúc ăn sáng cô đã trải đệm xong xuôi về việc mình chả nhớ gì, nhưng mà…
Mặc kệ khi đi đến đâu, mặc cho Cố Từ nói gì làm gì, chỉ cần Nhan Lộ Thanh thấy anh thì trong đầu tự động hiện ra năm chữ to đùng.
[Mình hôn anh ấy rồi!]
Dấu chấm than viết hoa in đậm.
Sau đó cơ thể sẽ xuất hiện một loạt phản ứng dây chuyền, lỗ tai nóng lên, da đầu tê dại, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ hỗn loạn, v.v.
Lúc ăn trưa, Cố Từ nói chuyện với cô.
Nhan Lộ Thanh cố gắng khiến mình không nhìn thẳng vào anh, khoé mắt cũng cố gắng không nhìn đến anh. Cố Từ lại bắt bài cô, hỏi: “Tôi đi lên gác mái ngủ trưa được không?"
Chứng bệnh đa khoa của Nhan Lộ Thanh lại tái phát ngay lập tức.
Cô nói không sao, nhưng sau khi Cố Từ đi rồi thì lại thất thần ngồi trên sô pha nhìn màn hình tivi đến nỗi ngơ ngác.
Anh đi lên đó ngủ trưa?
Vậy chẳng phải là muốn ngủ trên chiếc sô pha lười kia sao.
Đó là nơi lúc trước cô nằm rất nhiều lần rồi mà, a a a a a a a!
Cũng không biết ngây người như thế bao lâu, mãi cho đến khi Cố Từ ngủ trưa xong xuống tầng, anh đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Lộ Thanh.
Lập tức cả người Nhan Lộ Thanh trở nên cảnh giác, cứ như tiến vào cảnh giới đề phòng, giống tia hồng ngoại phát hiện có người nguy hiểm vậy, tất cả đều được bật lên.
Cô vốn định tự nhiên ân cần thăm hỏi một câu “Anh ngủ ngon chứ?" thì điện thoại kế bên bỗng rung lên.
Cô cầm lấy, mở khoá.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Suýt nữa quên hỏi! Hôm qua không phải là sinh nhật đại mỹ nhân của cậu sao? Thế nào? Cuối cùng cậu tặng quà gì vậy? /cười gian.]
“…"
Mưa thật sự đúng lúc quá!
Trong lòng Nhan Lộ Thanh lập tức nảy ra một kế, vội vàng nhắn tin cho cô nàng.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Gọi điện thoại nói chuyện với tớ đi.]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ:?]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Được thôi, chủ động kêu tớ gọi điện thoại cho cậu, xem ra là có tiến triển lớn rồi chứ gì!]
Bánh Quai Chèo Nhỏ nhỏ lập tức gọi điện cho cô.
“Nè bae, cậu có chuyện lớn gì muốn nói với tớ vậy?"
Nhan Lộ Thanh sợ bị Cố Từ nghe thấy tiếng điện thoại, ba giây sau khi nhận được cuộc gọi lập tức đứng lên khỏi sô pha.
Giọng nói vui sướng của Bánh Quai Chèo Nhỏ vang lên: “Ai da, nhanh nói đi, tớ chờ không nổi rồi!"
“Hả?!" Nhan Lộ Thanh dùng tay che miệng lại, hít hà một hơi, kinh ngạc đến mức hét lên: “Cậu bị tai nạn xe à??"
“…"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “… Hả?"
Cô ấy không hiểu chuyện gì: “Cậu nói gì thế? Tớ hỏi cậu cuối tuần thế nào, không phải sinh nhật của vị kia nhà cậu sao?"
“Có nghiêm trọng lắm không?" Nhan Lộ Thanh cũng không thèm nhìn Cố Từ, cô nhanh chóng rời khỏi sô pha, bước nhanh lên cầu thang: “Bây giờ tớ đi thay quần áo, lập tức đến ngay!"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…???"
*
Nhan Lộ Thanh lên tầng thay quần áo xong thì ra cửa, trước khi đi còn giải thích đơn giản với Cố Từ vài câu.
Anh không hỏi gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng giọng điệu ôn hoà nói: “Thay tôi chúc cô ấy sớm ngày bình phục."
Nhan Lộ Thanh hẹn Bánh Quai Chèo Nhỏ ra ngoài ký túc xá nói chuyện, địa điểm là quán nước cách trường học không xa.
Cô ở trên xe giải thích nguyên nhân kết quả một hồi, gặp mặt lại kể kỹ càng tỉ mỉ chi tiết hơn, sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ nghe xong thì gần như không tin vào lỗ tai mình.
Nhan Lộ Thanh nhìn đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của cô ấy, lại đau đầu một trận: “… Cậu thề sẽ không nói cho người khác biết đi."
“Nhất định sẽ không!" Tay Bánh Quai Chèo Nhỏ giơ lên qua đầu: “Trừ khi hai người các cậu ở nơi công cộng xảy ra chuyện này, tuy rằng tớ biết một chút về chuyện không xảy ra, nhưng tớ cũng sẽ không nói với người khác!’’
Nhan Lộ Thanh ngẫm lại, hình như đúng là thế thật. Ngày đầu tiên cô đi học có kể chuyện của Cố Từ và mình cho Bánh Quai Chèo Nhỏ nghe, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng không nói chuyện này với người khác.
Cô tạm yên lòng, thoải mái than vãn: “Sau khi tớ tỉnh dậy thì xấu hổ muốn chết… Tại sao tớ lại làm ra chuyện này được? Hả?"
Chèo phi vẫn đang cảm khái ngọt quá ngọt quá mãi, đợi đến khi cuối cùng cô ấy cũng cảm khái xong rồi thì mới bắt đầu nhận xét về hành vi của Nhan Lộ Thanh.
“Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy, sau khi cậu uống say cũng khá tốt đấy." Bánh Quai Chèo Nhỏ uyển chuyển nói: “Lúc tỉnh táo cậu… thật sự hơi thẳng."
“…?"
Nhan Lộ Thanh thấy rất kỳ quái: “Thẳng á? Ý cậu nói là thẳng trong trai thẳng hả?"
“Ừm." Bánh Quai Chèo Nhỏ gật đầu, nhìn vẻ mặt không phục của cô, cô ấy lại đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như cậu biết câu liếc mắt đưa tình đúng không? Trai thẳng vốn dĩ không biết cậu đang liếc mắt đưa tình, mà còn cho rằng mắt cậu bị hỏng rồi đó."
Nhan Lộ Thanh: “Vậy cũng đâu có liên quan gì đến tớ, tớ đối với phương diện này vẫn rất nhạy bén nhé."
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Phương diện nào?"
Nhan Lộ Thanh: “Đương nhiên là tình cảm rồi."
Bánh Quai Chèo Nhỏ nghẹn lời.
Đối với cảm xúc nhạy bén thì trước tiên phải ý thức được có người thích mình đã… Rõ ràng cậu thiếu chính là cái này đó!
“Tớ hỏi thế này vậy." Bánh Quai Chèo Nhỏ nói: “Bae à, cậu cảm thấy đàn anh Răng Nanh có thích cậu không?"
“???"
Đầu Nhan Lộ Thanh đầy dấu chấm hỏi: “Đương nhiên là không thích rồi, sao lại nói oan cho anh ấy thế? Cậu đừng nói bừa, làm lỡ việc người ta kiếm bạn gái."
“…"
Rõ đến như vậy rồi mà không hề phát hiện ra.
Quả nhiên cậu nhạy bén ghê hồn.
Bánh Quai Chèo Nhỏ lại hỏi: “Vậy làm thế nào để biết nam sinh khác thích cậu?"
Nhan Lộ Thanh cảm thấy cô ấy hỏi một vấn đề quá ngu ngốc, vẻ mặt vẫn đầy dấu chấm hỏi: “Đương nhiên là vì bọn họ tỏ tình với tớ chứ sao nữa?"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…"
Con nhóc này giỏi! Cậu còn thẳng hơn đường kinh tuyến gốc nữa đấy!
Cô ấy uống hớp trà sữa, lắc đầu thở dài.
Haiz, đại mỹ nhân đáng thương phải cố gắng thêm rồi.
*
Cùng Bánh Quai Chèo Nhỏ đợi hoàng hôn buông xuống, tâm trạng Nhan Lộ Thanh khôi phục hơn rất nhiều, cảm thấy giai đoạn này mình có thể sống chung bình thường với Cố Từ rồi, cô liền lên xe quay về.
Lúc về đến nhà phòng khách không bật đèn, xung quanh hơi tối tăm.
Khi Nhan Lộ Thanh đang đổi giày thì trước mặt không có ai, chờ cô cúi xuống đổi giày xong, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Từ không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
Đại mỹ nhân mà cô thảo luận với Bánh Quai Chèo Nhỏ cả một buổi trưa, ngay lúc này đang nửa dựa vào tường, dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô.
Cứ tưởng rằng mình giải sầu cả một buổi trưa, thật sự có thể cư xử bình thường với anh.
Nhưng Nhan Lộ Thanh phát hiện mình vẫn không làm được.
… Thật sự chỉ là vì xấu hổ à.
Nhưng nếu không phải xấu hổ, thì còn có thể vì cái gì nữa chứ?
“À…" Nhan Lộ Thanh đột nhiên giơ tay, tự nhận bản thân ngáp một cái thật trân, vừa vỗ môi vừa dông dài: “Bạn học của tôi tuy gặp tai nạn xe nhưng vẫn may là bộ phận quan trọng không bị thương, nhưng chăm sóc người khác mệt thật đấy, buồn ngủ quá…"
Nghĩ không được cô liền không nghĩ nữa, tốn thời gian lại phí chất xám, dù sao thời gian sẽ chữa lành tất cả, tạm thời né tránh là được rồi.
Nghĩ vậy, Nhan Lộ Thanh vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Mắt thấy sắp lướt qua Cố Từ, lúc đi ngang bên người anh trong lòng Nhan Lộ Thanh đã thở phào một hơi.
Ai ngờ còn chưa kịp thở phào xong, cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt.
Bàn tay buông xuống của Cố Từ cách một lớp quần áo nắm lấy cổ tay cô, giọng nói dừng lại bên tai: “Qua đây."
Sau đó Nhan Lộ Thanh bị anh kéo về hướng bên cạnh, hai người trở về vị trí ban nãy cô vừa đứng.
Khoảng cách chợt bị kéo gần, hơi thở cả hai trộn lẫn vào nhau trong chớp mắt, Cố Từ nâng mi lên cực kỳ nhẹ.
Giọng điệu của anh có vài phần buồn cười: “Cô đến bệnh viện… mà còn uống rượu à?"
“… Hả?" Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt: “Không phải, không có, tôi chỉ là… uống một ly nước mà thôi, có thể trong đó có ít cồn."
Cố Từ cười nhẹ: “Ồ, bảo chăm sóc người khác rất mệt mà còn có tâm trạng uống nước có cồn à."
“…"
Cuộc đối thoại này rất giống như cô là chủ nhà mỗi ngày nói dối để đi ra ngoài, vừa về đến cửa đã bị vợ tra hỏi vậy.
Vì sát gần nhau, câu này quả thật như đang nói dán sát vào tai của chủ nhà.
Nhan Lộ Thanh lập tức cảm thấy bên tai dần dần nóng lên, trong đầu cứ như một nồi cháo hầm nhừ vậy, bỗng nhiên lại nghĩ tới nụ hôn nửa mơ nửa tỉnh của mình tối hôm qua.
Mẹ nó.
Hôn cũng hôn rồi, nhưng cô lại hôn lên mặt của đại mỹ nhân!!
Chuyện này có chết vì xấu hổ cũng chưa đủ, đáng lẽ cô phải hôn nơi khác chứ. Cô bối rối nghĩ, lần sau phải nhớ kỹ, muốn làm thì làm cho lớn.
Còn chưa suy nghĩ ra ý tưởng gì nữa, động tác kế tiếp của Cố Từ lại khiến đại não cô gần như trống rỗng.
Sau lưng Nhan Lộ Thanh là tủ đồ ở cửa ra vào.
Anh buông lỏng cổ tay cô ra, lại nâng tay lên, hai bên tay chống vào hai bên tủ sát cơ thể cô.
Như đang vây lấy cô, giam cô lại trong một khoảng đất nhỏ hẹp.
Không có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào, nhưng lại khiến lòng người chấn động hơn cả một cái ôm.
Anh chống lên tủ, lúc hơi áp lại gần, Nhan Lộ Thanh vô thức dựa lưng lên trên ngăn tủ phía sau, cô mở to hai mắt, hơi ngửa đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc này.
Hầu hết biểu cảm và khí chất của Cố Từ đều tương đối bình tĩnh, có khi ấm áp thản nhiên, có khi lạnh lùng, nhưng ngoại hình của anh rất đẹp, vượt qua nét thẩm mỹ bình thường. Cả hai kết hợp với nhau cũng không chõi lắm, ngược lại còn khiến mọi cử động của anh đều rất có sức hút.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô đấy…" Anh hơi dừng lại, mỉm cười rồi bỗng nhiên kêu cô: “… Chủ nhà."
Tiếng “Chủ nhà" này cũng không quá rõ ràng, có vẻ hơi mơ hồ, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, thêm vài phần khiến người ta mơ màng.
Nhan chủ nhà khó khăn mở miệng: “Hỏi… chuyện gì?"
“Cô nói thử xem." Cố Từ nghiêng nghiêng đầu, cười đầy ý vị rồi thấp giọng hỏi: “Vợ là có ý gì?"
Beta: Cyane
–
Nhan Lộ Thanh sau khi hôn xong thì tinh thần thoải mái, vui đến mức muốn trực tiếp cất cánh bay lên, cuối cùng lại hung hăng khoe khoang trong giấc mơ.
“Vợ của tôi không đẹp bằng vợ của mấy người sao?"
Cô nhớ ban nãy Tề Nghiên Xuyên đối xử với mình kiêu căng ngạo mạn, cô nhìn chằm chằm cậu ấy rồi nói: “Cây thông như cậu thì có gì mà kiêu ngạo?"
Cô hung hăng oán giận: “Vợ cậu có hiệu ứng hoa hồng thì sao? Vẫn không bằng vợ tôi tự nhiên không cần filter."
Sau đó cô nói với nam nữ chính trong phim: “Các người thật sự là măng thúi, tôi không quen biết hai người, mỗi ngày cả hai còn chạy đến trong mơ của tôi mà hôn hôn hôn, hôn từ đầu giường tới cuối giường, sao ngoài đời thực không chịu công khai với mọi người đi?"
Cô ở trong mơ mắng chửi vô cùng sảng khoái, hình ảnh đó cũng không biết biến mất từ khi nào, dù sao cuối cùng bản thân cũng mang tâm trạng sung sướng chìm vào mộng đẹp trong bóng tối.
Tâm trạng tốt ấy vẫn luôn duy trì cho đến lúc cô chợt tỉnh dậy, Nhan Lộ Thanh cảm thấy đúng là cả người mình như lâng lâng.
Nhưng cô theo thói quen mở to mắt, ký ức quay trở lại, hình ảnh dần hiện rõ trong đầu, toàn bộ tâm trạng lâng lâng này “Rầm" một tiếng vỡ vụn.
Đặc biệt là kí ức cô kéo Cố Từ xuống, khoảnh khắc hôn cái chụt lên má anh.
Cô lúc đầu thấy rất mơ hồ, hình như mình mơ thấy Cố Từ thì phải, chắc là vẫn chưa thật sự tỉnh lại.
Nhưng ký ức của cơ thể của Nhan Lộ Thanh lại rất rõ ràng, cô cảm thấy cô đã dùng môi chạm vào làn da mềm mại của ai đó, trơn mượt, mát lạnh. Lúc ấy cô dẫn Cố Từ đến gác mái, xung quanh không có bất cứ ai, vậy thì cũng chỉ có thể là anh.
“…"
CÔ HÔN CỐ TỪ RỒI!!!
CÔ CÒN KÊU ANH LÀ VỢ!!!
Đây không còn là vấn đề dùng ngón chân đào Tử Cấm Thành ra và rời khỏi Trái đất nữa rồi.
Ngay bây giờ Nhan Lộ Thanh cảm thấy hận cơ thể này từ tận đáy lòng.
Nếu dễ say như vậy, sao cũng không thể cắt cảnh đi được à?
Việc xảy ra sau khi say rượu thì quên hết đi không được sao? Một hai phải nhớ rõ trò hề sau khi say đó để làm gì chứ?
Nhan Lộ Thanh gọi Makka Pakka: “Mày có thuốc nào có thể làm tao mất trí nhớ không vậy…"
Suốt quá trình ngày hôm qua Makka Pakka đều bị chặn, nhưng nó đã quá hiểu cô rồi, chắc chắn sau khi uống rượu xong đã làm ra chuyện gì đó khó có thể mở miệng được.
“Nhưng mà Maria, kể cả khi tôi có thuốc thì…" Makka Pakka nghi ngờ: “Tại sao không làm Cố Từ mất trí nhớ? Cô mất trí nhớ thì có ích gì?"
“Mày còn nói nữa!" Nhan Lộ Thanh hận rèn sắt không thành thép: “Mấy thứ đồ chơi này của mày đều bị anh ấy chặn lại hết, tạo ra thuốc còn có thể có tác dụng với anh ấy à?"
“…"
Không thể trông cậy vào ai, Nhan Lộ Thanh vô cùng buồn bực mà ngồi dậy. Lúc này cô mới để ý tới mình không phải đang ở gác mái, mà là trong phòng ngủ ở tầng hai.
Chắc là Cố Từ bế cô về.
Những hành động anh đối xử với cô cũng có ý nghĩa là “Mỗi ngày làm một việc tốt": Đón tan học, đến đón khi cô say rượu, bao ăn bao chơi bao chăm sóc, còn phục vụ đến tận giường. Quả thật có thể gọi anh là người vô cùng lương thiện.
Nhan Lộ Thanh đấu tranh tâm lý một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa vì bụng quá đói vẫn phải đi xuống tầng.
Dù sao cũng không cần lo, cô vẫn có trong tay tấm khiên “Uống nhiều quá" đỡ cho mình.
*
Nhà ăn ở tầng 1.
Lúc Nhan Lộ Thanh đi xuống, Đại Hắc,Tiểu Hắc, dì Disney và Cố Từ đều đã có mặt.
Cô vừa nhìn thấy Cố Từ thì bước chân đột nhiên phanh lại, sau đó dời tầm mắt, làm như không có việc gì đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn ba người đứng bên cạnh.
Đại Hắc và Tiểu Hắc động tác đồng loạt cầm ly lên, dì Disney giải thích nói: “Bọn họ bảo đau đầu nên dì pha trà giải rượu cho bọn họ, cháu cũng có đấy, ở đây."
Nhan Lộ Thanh nhìn theo hướng dì ấy chỉ, thấy cái ly cũng được đặt xuống trong tầm tay mình.
Vì vậy cô cười: “Cảm ơn dì."
Lúc Nhan Lộ Thanh bưng ly trà lên uống, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Cố Từ.
Anh có vẻ không giống như mới tỉnh ngủ, đôi mắt tuy hơi híp lại, nhưng lúc chăm chú nhìn người khác lại sáng rực khác thường.
Nhìn vào mắt anh vài giây, Nhan Lộ Thanh không tự chủ được hạ tầm mắt xuống, nhắm ngay má phải của anh.
Nhìn gần như vậy, cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.
Cô gần như có thể chắc chắn mình không nhớ lầm, cô đúng thật đã hôn lên đó.
Cô nhớ rằng lúc ấy âm thanh không nhỏ, nói là “Hôn", kỳ thật phải mút một cái mới có thể phát ra tiếng như thế được.
Nhan Lộ Thanh càng nghĩ thì da đầu càng tê dại, cô lại vĩnh viễn không tài nào nhìn thấu được ánh mắt của Cố Từ. Nghĩ đến đây rốt cuộc chuyện này cũng không thể nào tránh khỏi, Nhan Lộ Thanh dứt khoát đặt ly xuống, chủ động mở miệng.
“Trà này pha đúng lúc quá…" Nhan Lộ Thanh lần nữa nhìn về phía dì Disney, cố ý tăng âm lượng: “Tối hôm qua cháu uống nhiều quá, tỉnh lại không nhớ rõ hôm qua đã làm chuyện gì, đầu còn rất đau nữa."
“Vậy cháu uống mau lên, uống xong mà đầu không khỏi thì uống thuốc nhé."
Nhan Lộ Thanh gật đầu: “Vâng."
Lúc cô thu lại tầm mắt, Cố Từ vẫn nhìn về phía bên đây như cũ, so với lúc nãy thì khoé môi treo thêm ý cười.
Với âm lượng kia của cô thì Cố Từ chắc chắn đã nghe thấy. Nhan Lộ Thanh suy sụp, nâng cao giọng chủ động nói chuyện với Cố Từ: “Tối hôm qua uống say quá, cuối cùng tôi có dẫn anh đi xem quà không vậy? Không thì tối nay lại xem thêm lần nữa cũng được."
Tôi không nhớ gì cả, chuyện gì xảy ra cũng không liên quan tới tôi.
Ý này của cô chắc là đã diễn đạt rõ ràng rồi.
Cố Từ im lặng một lát rồi nói: “Xem rồi."
Sau đó lại bảo: “Tôi có thể tạm thời giữ chìa khoá phòng kia không?"
“…"
Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng là anh đang nói căn phòng tối hôm qua, cô gật đầu: “Được."
Dù sao vốn dĩ là vì muốn tiễn anh đi nên mới tái sử dụng căn phòng đó.
Anh đây là đồng ý với cách nói này của cô rồi đúng không?
Đúng không, đúng không, đúng không?
Nhan Lộ Thanh hài lòng cúi xuống bắt đầu dùng bữa sáng, qua một hồi lâu, bên tai đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Hắc.
“Tối hôm qua anh nhận được quà của Nhan tiểu thư rồi sao?" Cậu ta hỏi Cố Từ, vừa hỏi vừa gãi đầu: “Hình như tôi say từ sớm rồi nên không nhìn thấy… Lúc trước Nhan tiểu thư cũng không cho tôi hỏi cô ấy rốt cuộc đang chuẩn bị quà gì, bây giờ sinh nhật cũng qua rồi, tôi có thể hỏi anh là đã nhận được quà gì không?"
“Nhan tiểu thư của hai người dẫn tôi đi lên gác mái…" Cố Từ chậm rãi mở miệng: “Chúng tôi…"
Anh hình như rất có kiên nhẫn để trả lời nghi ngờ của Tiểu Hắc.
Nhưng Nhan Lộ Thanh không có.
Mỗi một chữ anh nói đều khiến Nhan Lộ Thanh lo sợ, nhân vật uống say không nhớ gì mà cô đã thiết lập không thể sụp đổ được, quan trọng nhất là chuyện tối hôm qua tuyệt đối không thể để Tiểu Hắc biết!!
Vì vậy Nhan Lộ Thanh lập tức ngắt lời Cố Từ, ngẩng đầu kêu một tiếng: “Tiểu Hắc."
Tiểu Hắc ngu ngơ quay đầu lại, Nhan Lộ Thanh nhìn thẳng cậu ta rồi mỉm cười: “Hôm nay tôi sẽ dạy cậu đạo lý nhân sinh."
Tuy nghi ngờ nhưng ai mà dám phản bác, Tiểu Hắc mở miệng: “Vâng."
“Một vệ sĩ đủ tư cách nếu muốn không bị trừ tiền lương, muốn giữ được công việc, muốn sống thật tốt thì phải nhớ một điều…"
Nhan Lộ Thanh ngừng lại, chớp mắt một cái, sau đó gằn từng chữ một, nói:
“Việc của chủ nhà, cậu không được quản."
“…"
Sau đó nhà ăn yên tĩnh trở lại, Tiểu Hắc cúi đầu không nói lời nào, Cố Từ nhìn như đang nghịch điện thoại.
Mãi cho đến khi Nhan Lộ Thanh ăn xong bữa sáng rời khỏi nơi này, Tiểu Hắc đột nhiên nghe thấy tiếng cười trầm thấp của người bên cạnh.
Quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt của Cố Từ cong lên rất nhiều so với vừa nãy, khoé môi anh giương lên, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Rõ ràng vừa rồi lúc Nhan tiểu thư còn ở đây anh không như vậy mà.
Tiểu Hắc vẫn còn buồn bực, Cố Từ lại bỗng nhiên nhìn về phía cậu ta.
“Cậu rất muốn biết à?"
Tiểu Hắc sửng sốt, sau đó nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy! Tôi muốn!"
“Nếu chủ nhà không cho nói, tôi chắc chắn cũng không thể kể cho cậu nghe cụ thể được…"
“Nhưng mà…" Cố Từ một tay chống má phải, đầu ngón tay không ngừng gõ lên vị trí nào đó trên khuôn mặt, như đang suy ngẫm nhìn cậu ta nói: “Là một món quà rất xịn."
Tiểu Hắc: “…"
Cậu ta miễn cưỡng duy trì sự rèn luyện, trau dồi mà một vệ sĩ nên có, mặt không biểu cảm rời khỏi nhà ăn.
Nhưng sau khi rời đi lại không chế được mà siết chặt nắm tay.
Một người thì kiên quyết không thể nói, một người thì tới phá bữa ăn của người khác!
Vợ chồng hai người đúng là xứng đôi!!!
*
Nhan Lộ Thanh không dậy muộn, chủ nhật nên cũng không cần phải đi học, điều này có nghĩa là cô phải ở chung và trải qua cả ngày hôm nay với Cố Từ.
Tuy lúc ăn sáng cô đã trải đệm xong xuôi về việc mình chả nhớ gì, nhưng mà…
Mặc kệ khi đi đến đâu, mặc cho Cố Từ nói gì làm gì, chỉ cần Nhan Lộ Thanh thấy anh thì trong đầu tự động hiện ra năm chữ to đùng.
[Mình hôn anh ấy rồi!]
Dấu chấm than viết hoa in đậm.
Sau đó cơ thể sẽ xuất hiện một loạt phản ứng dây chuyền, lỗ tai nóng lên, da đầu tê dại, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ hỗn loạn, v.v.
Lúc ăn trưa, Cố Từ nói chuyện với cô.
Nhan Lộ Thanh cố gắng khiến mình không nhìn thẳng vào anh, khoé mắt cũng cố gắng không nhìn đến anh. Cố Từ lại bắt bài cô, hỏi: “Tôi đi lên gác mái ngủ trưa được không?"
Chứng bệnh đa khoa của Nhan Lộ Thanh lại tái phát ngay lập tức.
Cô nói không sao, nhưng sau khi Cố Từ đi rồi thì lại thất thần ngồi trên sô pha nhìn màn hình tivi đến nỗi ngơ ngác.
Anh đi lên đó ngủ trưa?
Vậy chẳng phải là muốn ngủ trên chiếc sô pha lười kia sao.
Đó là nơi lúc trước cô nằm rất nhiều lần rồi mà, a a a a a a a!
Cũng không biết ngây người như thế bao lâu, mãi cho đến khi Cố Từ ngủ trưa xong xuống tầng, anh đi thẳng đến sô pha rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Lộ Thanh.
Lập tức cả người Nhan Lộ Thanh trở nên cảnh giác, cứ như tiến vào cảnh giới đề phòng, giống tia hồng ngoại phát hiện có người nguy hiểm vậy, tất cả đều được bật lên.
Cô vốn định tự nhiên ân cần thăm hỏi một câu “Anh ngủ ngon chứ?" thì điện thoại kế bên bỗng rung lên.
Cô cầm lấy, mở khoá.
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Suýt nữa quên hỏi! Hôm qua không phải là sinh nhật đại mỹ nhân của cậu sao? Thế nào? Cuối cùng cậu tặng quà gì vậy? /cười gian.]
“…"
Mưa thật sự đúng lúc quá!
Trong lòng Nhan Lộ Thanh lập tức nảy ra một kế, vội vàng nhắn tin cho cô nàng.
[Đức mẹ Maria đang bỏ trốn: Gọi điện thoại nói chuyện với tớ đi.]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ:?]
[Bánh Quai Chèo Nhỏ: Được thôi, chủ động kêu tớ gọi điện thoại cho cậu, xem ra là có tiến triển lớn rồi chứ gì!]
Bánh Quai Chèo Nhỏ nhỏ lập tức gọi điện cho cô.
“Nè bae, cậu có chuyện lớn gì muốn nói với tớ vậy?"
Nhan Lộ Thanh sợ bị Cố Từ nghe thấy tiếng điện thoại, ba giây sau khi nhận được cuộc gọi lập tức đứng lên khỏi sô pha.
Giọng nói vui sướng của Bánh Quai Chèo Nhỏ vang lên: “Ai da, nhanh nói đi, tớ chờ không nổi rồi!"
“Hả?!" Nhan Lộ Thanh dùng tay che miệng lại, hít hà một hơi, kinh ngạc đến mức hét lên: “Cậu bị tai nạn xe à??"
“…"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “… Hả?"
Cô ấy không hiểu chuyện gì: “Cậu nói gì thế? Tớ hỏi cậu cuối tuần thế nào, không phải sinh nhật của vị kia nhà cậu sao?"
“Có nghiêm trọng lắm không?" Nhan Lộ Thanh cũng không thèm nhìn Cố Từ, cô nhanh chóng rời khỏi sô pha, bước nhanh lên cầu thang: “Bây giờ tớ đi thay quần áo, lập tức đến ngay!"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…???"
*
Nhan Lộ Thanh lên tầng thay quần áo xong thì ra cửa, trước khi đi còn giải thích đơn giản với Cố Từ vài câu.
Anh không hỏi gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, cuối cùng giọng điệu ôn hoà nói: “Thay tôi chúc cô ấy sớm ngày bình phục."
Nhan Lộ Thanh hẹn Bánh Quai Chèo Nhỏ ra ngoài ký túc xá nói chuyện, địa điểm là quán nước cách trường học không xa.
Cô ở trên xe giải thích nguyên nhân kết quả một hồi, gặp mặt lại kể kỹ càng tỉ mỉ chi tiết hơn, sau khi Bánh Quai Chèo Nhỏ nghe xong thì gần như không tin vào lỗ tai mình.
Nhan Lộ Thanh nhìn đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng của cô ấy, lại đau đầu một trận: “… Cậu thề sẽ không nói cho người khác biết đi."
“Nhất định sẽ không!" Tay Bánh Quai Chèo Nhỏ giơ lên qua đầu: “Trừ khi hai người các cậu ở nơi công cộng xảy ra chuyện này, tuy rằng tớ biết một chút về chuyện không xảy ra, nhưng tớ cũng sẽ không nói với người khác!’’
Nhan Lộ Thanh ngẫm lại, hình như đúng là thế thật. Ngày đầu tiên cô đi học có kể chuyện của Cố Từ và mình cho Bánh Quai Chèo Nhỏ nghe, Bánh Quai Chèo Nhỏ cũng không nói chuyện này với người khác.
Cô tạm yên lòng, thoải mái than vãn: “Sau khi tớ tỉnh dậy thì xấu hổ muốn chết… Tại sao tớ lại làm ra chuyện này được? Hả?"
Chèo phi vẫn đang cảm khái ngọt quá ngọt quá mãi, đợi đến khi cuối cùng cô ấy cũng cảm khái xong rồi thì mới bắt đầu nhận xét về hành vi của Nhan Lộ Thanh.
“Thật ra tớ vẫn luôn cảm thấy, sau khi cậu uống say cũng khá tốt đấy." Bánh Quai Chèo Nhỏ uyển chuyển nói: “Lúc tỉnh táo cậu… thật sự hơi thẳng."
“…?"
Nhan Lộ Thanh thấy rất kỳ quái: “Thẳng á? Ý cậu nói là thẳng trong trai thẳng hả?"
“Ừm." Bánh Quai Chèo Nhỏ gật đầu, nhìn vẻ mặt không phục của cô, cô ấy lại đưa ra một ví dụ: “Ví dụ như cậu biết câu liếc mắt đưa tình đúng không? Trai thẳng vốn dĩ không biết cậu đang liếc mắt đưa tình, mà còn cho rằng mắt cậu bị hỏng rồi đó."
Nhan Lộ Thanh: “Vậy cũng đâu có liên quan gì đến tớ, tớ đối với phương diện này vẫn rất nhạy bén nhé."
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “Phương diện nào?"
Nhan Lộ Thanh: “Đương nhiên là tình cảm rồi."
Bánh Quai Chèo Nhỏ nghẹn lời.
Đối với cảm xúc nhạy bén thì trước tiên phải ý thức được có người thích mình đã… Rõ ràng cậu thiếu chính là cái này đó!
“Tớ hỏi thế này vậy." Bánh Quai Chèo Nhỏ nói: “Bae à, cậu cảm thấy đàn anh Răng Nanh có thích cậu không?"
“???"
Đầu Nhan Lộ Thanh đầy dấu chấm hỏi: “Đương nhiên là không thích rồi, sao lại nói oan cho anh ấy thế? Cậu đừng nói bừa, làm lỡ việc người ta kiếm bạn gái."
“…"
Rõ đến như vậy rồi mà không hề phát hiện ra.
Quả nhiên cậu nhạy bén ghê hồn.
Bánh Quai Chèo Nhỏ lại hỏi: “Vậy làm thế nào để biết nam sinh khác thích cậu?"
Nhan Lộ Thanh cảm thấy cô ấy hỏi một vấn đề quá ngu ngốc, vẻ mặt vẫn đầy dấu chấm hỏi: “Đương nhiên là vì bọn họ tỏ tình với tớ chứ sao nữa?"
Bánh Quai Chèo Nhỏ: “…"
Con nhóc này giỏi! Cậu còn thẳng hơn đường kinh tuyến gốc nữa đấy!
Cô ấy uống hớp trà sữa, lắc đầu thở dài.
Haiz, đại mỹ nhân đáng thương phải cố gắng thêm rồi.
*
Cùng Bánh Quai Chèo Nhỏ đợi hoàng hôn buông xuống, tâm trạng Nhan Lộ Thanh khôi phục hơn rất nhiều, cảm thấy giai đoạn này mình có thể sống chung bình thường với Cố Từ rồi, cô liền lên xe quay về.
Lúc về đến nhà phòng khách không bật đèn, xung quanh hơi tối tăm.
Khi Nhan Lộ Thanh đang đổi giày thì trước mặt không có ai, chờ cô cúi xuống đổi giày xong, ngẩng đầu lên đã thấy Cố Từ không biết xuất hiện ở đây từ khi nào.
Đại mỹ nhân mà cô thảo luận với Bánh Quai Chèo Nhỏ cả một buổi trưa, ngay lúc này đang nửa dựa vào tường, dùng ánh mắt cười như không cười nhìn cô.
Cứ tưởng rằng mình giải sầu cả một buổi trưa, thật sự có thể cư xử bình thường với anh.
Nhưng Nhan Lộ Thanh phát hiện mình vẫn không làm được.
… Thật sự chỉ là vì xấu hổ à.
Nhưng nếu không phải xấu hổ, thì còn có thể vì cái gì nữa chứ?
“À…" Nhan Lộ Thanh đột nhiên giơ tay, tự nhận bản thân ngáp một cái thật trân, vừa vỗ môi vừa dông dài: “Bạn học của tôi tuy gặp tai nạn xe nhưng vẫn may là bộ phận quan trọng không bị thương, nhưng chăm sóc người khác mệt thật đấy, buồn ngủ quá…"
Nghĩ không được cô liền không nghĩ nữa, tốn thời gian lại phí chất xám, dù sao thời gian sẽ chữa lành tất cả, tạm thời né tránh là được rồi.
Nghĩ vậy, Nhan Lộ Thanh vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Mắt thấy sắp lướt qua Cố Từ, lúc đi ngang bên người anh trong lòng Nhan Lộ Thanh đã thở phào một hơi.
Ai ngờ còn chưa kịp thở phào xong, cổ tay cô đột nhiên bị siết chặt.
Bàn tay buông xuống của Cố Từ cách một lớp quần áo nắm lấy cổ tay cô, giọng nói dừng lại bên tai: “Qua đây."
Sau đó Nhan Lộ Thanh bị anh kéo về hướng bên cạnh, hai người trở về vị trí ban nãy cô vừa đứng.
Khoảng cách chợt bị kéo gần, hơi thở cả hai trộn lẫn vào nhau trong chớp mắt, Cố Từ nâng mi lên cực kỳ nhẹ.
Giọng điệu của anh có vài phần buồn cười: “Cô đến bệnh viện… mà còn uống rượu à?"
“… Hả?" Nhan Lộ Thanh hơi sửng sốt: “Không phải, không có, tôi chỉ là… uống một ly nước mà thôi, có thể trong đó có ít cồn."
Cố Từ cười nhẹ: “Ồ, bảo chăm sóc người khác rất mệt mà còn có tâm trạng uống nước có cồn à."
“…"
Cuộc đối thoại này rất giống như cô là chủ nhà mỗi ngày nói dối để đi ra ngoài, vừa về đến cửa đã bị vợ tra hỏi vậy.
Vì sát gần nhau, câu này quả thật như đang nói dán sát vào tai của chủ nhà.
Nhan Lộ Thanh lập tức cảm thấy bên tai dần dần nóng lên, trong đầu cứ như một nồi cháo hầm nhừ vậy, bỗng nhiên lại nghĩ tới nụ hôn nửa mơ nửa tỉnh của mình tối hôm qua.
Mẹ nó.
Hôn cũng hôn rồi, nhưng cô lại hôn lên mặt của đại mỹ nhân!!
Chuyện này có chết vì xấu hổ cũng chưa đủ, đáng lẽ cô phải hôn nơi khác chứ. Cô bối rối nghĩ, lần sau phải nhớ kỹ, muốn làm thì làm cho lớn.
Còn chưa suy nghĩ ra ý tưởng gì nữa, động tác kế tiếp của Cố Từ lại khiến đại não cô gần như trống rỗng.
Sau lưng Nhan Lộ Thanh là tủ đồ ở cửa ra vào.
Anh buông lỏng cổ tay cô ra, lại nâng tay lên, hai bên tay chống vào hai bên tủ sát cơ thể cô.
Như đang vây lấy cô, giam cô lại trong một khoảng đất nhỏ hẹp.
Không có bất kỳ tiếp xúc tay chân nào, nhưng lại khiến lòng người chấn động hơn cả một cái ôm.
Anh chống lên tủ, lúc hơi áp lại gần, Nhan Lộ Thanh vô thức dựa lưng lên trên ngăn tủ phía sau, cô mở to hai mắt, hơi ngửa đầu nhìn gương mặt gần trong gang tấc này.
Hầu hết biểu cảm và khí chất của Cố Từ đều tương đối bình tĩnh, có khi ấm áp thản nhiên, có khi lạnh lùng, nhưng ngoại hình của anh rất đẹp, vượt qua nét thẩm mỹ bình thường. Cả hai kết hợp với nhau cũng không chõi lắm, ngược lại còn khiến mọi cử động của anh đều rất có sức hút.
“Tôi có chuyện muốn hỏi cô đấy…" Anh hơi dừng lại, mỉm cười rồi bỗng nhiên kêu cô: “… Chủ nhà."
Tiếng “Chủ nhà" này cũng không quá rõ ràng, có vẻ hơi mơ hồ, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, thêm vài phần khiến người ta mơ màng.
Nhan chủ nhà khó khăn mở miệng: “Hỏi… chuyện gì?"
“Cô nói thử xem." Cố Từ nghiêng nghiêng đầu, cười đầy ý vị rồi thấp giọng hỏi: “Vợ là có ý gì?"
Tác giả :
Xa Li Tửu