Săn Tim Nàng
Chương 45
Ân Sùng Quyết buồn rầu ngừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bùn lầy, như là tự hỏi: “Có phải cả đời này của Ân Sùng Quyết ta cũng chỉ có thể thế này… hay là có thể giống y, cao cao tại thượng có hết mọi thứ?"
“Chính bản thân đệ chọn con đường này." Ân Sùng Húc cúi đầu nhìn bùn đất nổi lên sau mưa. “Cũng chỉ có một con đường để đi."
“Nếu…" Mắt Ân Sùng Quyết nổi lên chút tối tăm. “Đại ca, nếu có một ngày đệ cũng có thể nắm trong tay ngàn vạn binh mã như Sài thiếu chủ, A Hoành có thể trở lại bên cạnh đệ không?"
Ân Sùng Húc hướng về phía doanh trướng, không quay đầu lại nói: “Sùng Quyết, là đệ phụ bạc muội ấy. Thứ A Hoành muốn đâu phải là quyền thế, chẳng qua là một tấm chân tình. Sài Chiêu có thể đem tất cả sủng ái cho muội ấy, đời này đệ không bao giờ có thể có lại A Hoành được nữa."
“Cả đời này…" Ân Sùng Quyết giơ tay lên đón những hạt mưa, “Đời này, đệ đều không thể so với y sao?"
Sấm sét lại nổ vang, tiếng vọng không ngừng, giống như trời đang vừa giận vừa cười.
Trong doanh trướng chủ soái.
Trên lò than sưởi ấm có một nồi canh gừng đang sôi sùng sục, Nhạc Hoành cúi người lấy thìa cẩn thận khuấy, lại thêm chút gừng băm vào nồi canh.
Sài Chiêu ôm choàng lấy người nàng, cọ vào vành tai nàng thổi hơi nóng. Nhạc Hoành làm bộ như chán ghét đẩy tay đang ôm mình của y, buồn bực nói: “Còn không mau thay quần áo ướt ra đi, là chủ soái của quân đội mà không biết trân trọng sức khỏe của mình."
Sài Chiêu cúi đầu cười, thuận theo nàng, giật chiếc mũ che mưa xuống, cởi thắt lưng trên hông, hắc y tức thì rơi xuống đất, lộ ra thân mình trơn bóng.
Nhạc Hoành thấy người y còn lưu lại mưa ướt, vội vàng nhặt lên khăn ấm phủ lên vai và lưng y. Sài Chiêu nhắm mắt đợi nàng lau xong, thoải mái thích chí thở dài một hơi.
Sài Chiêu chợt nắm lấy tay Nhạc Hoành dán sát vào ngực mình, mở mắt ra thỏa mãn nói: “Đi theo ta, nàng đã bao giờ hối hận chưa?"
Nhạc Hoành cảm nhận nhịp tim vững vàng của y, nhìn y không chút nào yếu thế nói: “Chàng đoán coi…"
Sài Chiêu có chút sửng sốt, cười ha ha nói: “Hay cho A Hoành, ta đoán nàng chưa từng hối hận. Chuyện ta hứa với nàng ta còn chưa làm được, nếu hiện tại nàng hối hận, thì thiệt lớn rồi, có phải không?"
Nhạc Hoành giãy ra, đi lấy một bộ y phục sạch sẽ ném vào tay Sài Chiêu, quay lưng lại với y múc một bát canh gừng nóng hổi không hề phản ứng.
Sài Chiêu phủ thêm tẩm y, cùng Nhạc Hoành đến bên lò sửa, ngồi xuống, cầm bát canh lên nhấp một ngụm, nhìn chăm chú vào ánh lửa nhỏ chớp động nói: “A Hoành, ban nãy ngựa thồ bị lầy xuống vũng bùn, là Ân Sùng Quyết… giúp đoàn vận chuyển lương thực giải vây khốn khổ này, công lao không nhỏ."
Nghe Sài Chiêu nhắc đến Ân Sùng Quyết với bản thân mình, động tác trên tay Nhạc Hoành bình tĩnh ngừng lại, đảo gừng băm nói: “Ân gia vốn xuất thân từ đoàn ngựa thồ, Ân bá bá kỳ vọng rất cao với huynh đệ bọn họ, từ nhỏ đã quản giáo dạy dỗ rất nghiêm, việc này tất nhiên không phải đùa rồi."
Sài Chiêu tiếp tục nói: “Ân Sùng Quyết vốn là nhị thiếu gia của Ân gia, nhưng lại là người đầu tiên nhảy xuống vũng bùn lầy, chung tay nâng ngựa lên. Bản lĩnh là một chuyện, có tâm lại là chuyện khác, người vừa có tâm vừa có lực, không thể khinh thường được…"
Nhạc Hoành không hiểu dụng ý trong lời của Sài Chiêu, dừng một chút nói: “Nếu chàng không uống, nước gừng sẽ nguội đó.."
Sài Chiêu lại nhấp thêm mấy ngụm, thấy Nhạc Hoành không muốn nói thêm về Ân gia liền trầm mặc không nói gì nữa.
Nhạc Hoành múc thêm cho y mấy muỗng canh nữa, thấy trượng phu hé miệng nhưng không nói ra lời, khẽ cắn môi cầm tay y, mắt to tròn nhìn chăm chú vẻ mặt không chút biểu cảm của y, thấp giọng nói: “Chàng muốn nghe gì, cứ hỏi ta đi."
Sài Chiêu buông bát canh xuống, nắm chặt mười ngón tay Nhạc Hoành, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “A Hoành, chuyện huynh đệ Ân gia, nàng biết gì nói đó, ta muốn nghe."
Nhạc Hoành nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Đại ca là người tốt thật thà hiếm có… đối đãi với ta như muội muội ruột vậy, phần tình nghĩa này trân quý, kiếp này ta đều ghi tạc trong lòng."
Sài Chiêu gật đầu nói: “Ân Sùng Húc ta biết, đôi mắt kia của hắn liếc một cái là có thể nhìn thấu, đối với những gì hắn chiếu cố nàng, ta cũng cảm kích."
“Nhị ca..." đáy mắt Nhạc Hoành thoáng chút ảm đạm, cười trừ nói: “Nhị ca... Có lẽ người thông minh đều là như vậy, biết chính mình cần gì, nên nắm gì, cũng không phải là chuyện xấu. Huynh ấy không phải cũng đến giúp chàng sao?"
Sài Chiêu dán sát vào trán Nhạc Hoành, chạm vào cánh môi mềm mại của nàng nói: “Hắn đã đánh mất nàng đó là chuyện ngu ngốc nhất trên đời, nhất định đời này hắn sẽ hối hận."
Nhạc Hoành mông lung nhìn vẻ mặt tự nhiên của Sài Chiêu, giật mình lẩm bẩm nói: “Chàng… vì sao cho tới giờ chàng chưa từng hỏi chuyện hai năm qua của ta và nhị ca, một câu đều chưa từng."
“Ta nên hỏi gì chứ?"Sài Chiêu cười ra tiếng. “Vốn là không có gì, A Hoành chính là A Hoành của ta, cho tới bây giờ vẫn luôn là người phụ nữ của ta. Mỗi chữ Hoành khắc trên tên trúc, mỗi chữ đều trân quý không phải là giả." Sài Chiêu chỉ vào ngực mình nói: “Nhưng mỗi chữ Hoành kia là khắc vào thanh trúc. Mà A Hoành nàng lại khắc vào trong tim ta."
“Tên Hoành khắc trên tên trúc…" Nhạc Hoành trừng mắt nhìn, môi mím chặt, đang muốn nói gì đó, môi mềm đã bị Sài Chiêu mạnh mẽ chiếm giữ.
“Ai đáng quý hơn?" Sài Chiêu thở gấp hỏi: “Nàng nói xem, A Hoành nàng nói cho ta biết."
Nhạc Hoành ôm chặt thân hình nóng bỏng của y, đáp lại nụ hôn đầy tính chiếm giữ của y nhưng không có trả lời.
Sài Chiêu cởi xuống đai lưng của bản thân, bịt kín hai mắt Nhạc Hoành, đai lưng lụa mát lạnh, Nhạc Hoành muốn ngăn cản lại bị Sài Chiêu giữ chặt không thể động đậy, “Chàng đang muốn làm gì?"
Một bàn tay gian xảo của Sài Chiêu cởi bỏ váy của nàng, trung y màu hồng như một đám lửa thiêu đối khiến cho tình cảm trong trướng bùng cháy.
Nhạc Hoành cảm thấy bản thân mình đã nổ tung, nàng không biết trượng phu mình sẽ làm gì với mình, Nhạc Hoành biết bản thân mình kiếp này chỉ có y mới có thể khiến mình niềm vui.
Nhạc Hoành cảm nhận được đầu ngón tay trượng phu như nước lướt trên người mình, nàng sợ run cơ hồ muốn thét lên, nhưng nàng không dám, ngoài trướng chính là mấy vạn hùng binh, ngay cả thở nàng cũng không dám dùng sức.
“Chàng ở đâu?" Nhạc Hoành giơ tay muốn tìm trượng phu của mình.
Trong trướng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính nàng, Nhạc Hoành muốn kéo đai lưng bịt mắt xuống, chợt thấy nơi sâu trong thân thể dâng lên một cỗ nhiệt năng từ từ dâng tràn toàn thân, sôi trào khiến nàng không khỏi run rẩy.
“Không… nơi đó…" Nhạc Hoành nức nở hô lên.
Nhưng phu quân như vẫn lửa cháy hừng hực, đột nhiên Nhạc Hoành trở lên mềm yếu, nàng dâng trào cảm giác vui sướng chưa bao giờ trải qua, đó như là người ta bừng tỉnh sau giấc mộng dài, lại tựa như mưa xuân phất bay, trước mắt vốn tối đen của nàng bỗng nhiên bừng sáng, tựa như đứa trẻ trộm uống rượu của cha mẹ, phiêu bồng như đi trên mây.
Mưa to ngừng hẳn, trăng như lưỡi câu lúc ẩn lúc hiện, Ân Sùng Húc xốc màn trướng lên, hít sâu một hơi không khí ẩm ướt, giảm bớt mệt nhọc nhiều ngày.
Cách đó không xa, một bóng người ngồi xếp bằng dựa vào đại thụ, người đó như đang chà lau trường kiếm trên tay, ánh sáng từ kiếm phản chiếu rõ khuôn mặt người đó.
“Tướng quân Vân Tu?" Ân Sùng Húc cúi đầu gọi.
Vân Tu ngẩng đầu, sau đó đứng dậy gật đầu nói: “Ân đại thiếu sao?"
Ân Sùng Húc đến gần Vân Tu, cười nói: “Cũng đã qua giờ Tuất rồi, sao huynh còn chưa đi nghỉ?"
“Ân đại thiếu gia cũng không ngủ được sao?" Vân Tu vẫn chăm chú lau chùi trường kiếm trong tay.
Ân Sùng Húc cũng không giận vẻ thờ ơ lạnh lùng của hắn, cũng ngồi xuống cạnh gốc cây, liếc mắt nhìn trường kiếm trong tay Vân Tu nói: “Sau cơn mưa không khí thanh mát, bên ngoài không khí thoải mái dễ chịu như trong lều, hôm nay hạ trại từ sớm, cho nên cũng không thấy buồn ngủ."
“Ta đây cũng thấy thế." Vân Tu lạnh lùng nói, nói xong liền hà một hơi vào mũi kiếm, lấy ra một cái khăn lại tếp tục chà lau mũi kiếm.
Ân Sùng Húc thấy Vân Tu tựa như không muốn nói chuyện với mình liền lấy một cây sáo trúc ngắn từ trong ngực ra bắt đầu thổi.
Nghe tiếng sáo du dương trầm bổng, Vân Tu dừng cánh tay đang lau trường kiếm, ngạc nhiên nói: “Âm sắc này không trong trẻo như tiếng sáo, cũng không vang xa như tiếng tiêu nhưng lại rất êm tai.
Ân Sùng Húc lắc lắc sáo trúc trong tay, cười nói: “Một cây sáo nhỏ thôi, khiến Vân tướng quân chê cười rồi."
Vân Tu cúi đầu tiếp tục động tác trong tay nhưng ngữ khí đã dịu đi vài phần. “So với đệ đệ của ngươi, ngươi cũng không làm ta ghét lắm. Nếu đã làm tốt được việc thì cứ tùy ngươi vậy,"
Ân Sùng Húc cười ảm đạm, lại đưa cây sáo trúc lên môi thổi, âm sắc như tiếng suối róc rách, vang vọng bên tai không ngừng.
Trong lều chủ soái, Sài Chiêu biết Nhạc Hoành đã đạt cực khoái, cúi người khẽ hôn lên má nàng, Nhạc Hoành nhắm chặt mắt đón ý hùa theo nụ hôn của trượng phu, bỗng dưng nghe được tiếng sáo khiến nàng giật mình mở mắt, cúi đầu ngâm mấy tiếng.
Sài Chiêu hơi ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “A Hoành, bị đau sao?"
Nhạc Hoành lắc đầu, nghiêng người nhìn về phía tiếng sáo vọng tới, cụp mắt khẽ nói: “Chàng nghe coi…"
Sài Chiêu ngừng động tác, im lặng một lát nói: “Trong quân có người thổi sáo sao? Nàng thích nghe à?"
“A Hoành đã từng nghe tiếng sáo này sao?"
“Tuy rằng dễ nghe …" Nhạc Hoành nghẹn ngào nói, “Nhưng A Hoành không hiểu âm luật, nghe vào tai đều giống nhau cả thôi."
Sài Chiêu cúi đầu chôn sâu vào nơi mềm mại của nàng, tựa như đứa trẻ tham luyến mật ngọt không muốn rời đi, theo tiếng rên rỉ mất hồn của Nhạc Hoành động tác của y càng thêm mãnh liệt.
Thổi xong một khúc nhạc, Ân Sùng Húc lẳng lặng nhìn cây sáo xanh biếc trong tay, khoé miệng như nở nụ cười mềm mại.
Vân Tu tra kiếm vào vỏ xong liền đứng dậy rời đi. Thấy Ân Sùng Húc lấy từ trong ngực áo ra một vật gì đó, mới liếc qua Vân Tu thấy một màu vàng chói lọi không khỏi nhìn thêm một chút, thấy là một miếng khóa vàng, ngẩn người nói: “Thứ này..."
Ân Sùng Húc bình tính hỏi: “Sao thế? Vân tướng quân đã từng thấy nó à?"
Vân Tu đẩy trường kiếm ra sau người, chớp mắt nói: “Một chiếc khóa vàng thôi mà, sao chưa từng thấy chứ? Ta đi đây, bóng đêm mụt mù Ân đại thiếu cứ từ từ mà thưởng thúc đi."
Ân Sùng Húc cũng không đáp lại hắn nữa, trân trọng vuốt ve hai chữ ‘yên vui’ trên miếngvaàng, nhìn hồi lâu mới cất vào lồng ngực ấm áp.
“Chính bản thân đệ chọn con đường này." Ân Sùng Húc cúi đầu nhìn bùn đất nổi lên sau mưa. “Cũng chỉ có một con đường để đi."
“Nếu…" Mắt Ân Sùng Quyết nổi lên chút tối tăm. “Đại ca, nếu có một ngày đệ cũng có thể nắm trong tay ngàn vạn binh mã như Sài thiếu chủ, A Hoành có thể trở lại bên cạnh đệ không?"
Ân Sùng Húc hướng về phía doanh trướng, không quay đầu lại nói: “Sùng Quyết, là đệ phụ bạc muội ấy. Thứ A Hoành muốn đâu phải là quyền thế, chẳng qua là một tấm chân tình. Sài Chiêu có thể đem tất cả sủng ái cho muội ấy, đời này đệ không bao giờ có thể có lại A Hoành được nữa."
“Cả đời này…" Ân Sùng Quyết giơ tay lên đón những hạt mưa, “Đời này, đệ đều không thể so với y sao?"
Sấm sét lại nổ vang, tiếng vọng không ngừng, giống như trời đang vừa giận vừa cười.
Trong doanh trướng chủ soái.
Trên lò than sưởi ấm có một nồi canh gừng đang sôi sùng sục, Nhạc Hoành cúi người lấy thìa cẩn thận khuấy, lại thêm chút gừng băm vào nồi canh.
Sài Chiêu ôm choàng lấy người nàng, cọ vào vành tai nàng thổi hơi nóng. Nhạc Hoành làm bộ như chán ghét đẩy tay đang ôm mình của y, buồn bực nói: “Còn không mau thay quần áo ướt ra đi, là chủ soái của quân đội mà không biết trân trọng sức khỏe của mình."
Sài Chiêu cúi đầu cười, thuận theo nàng, giật chiếc mũ che mưa xuống, cởi thắt lưng trên hông, hắc y tức thì rơi xuống đất, lộ ra thân mình trơn bóng.
Nhạc Hoành thấy người y còn lưu lại mưa ướt, vội vàng nhặt lên khăn ấm phủ lên vai và lưng y. Sài Chiêu nhắm mắt đợi nàng lau xong, thoải mái thích chí thở dài một hơi.
Sài Chiêu chợt nắm lấy tay Nhạc Hoành dán sát vào ngực mình, mở mắt ra thỏa mãn nói: “Đi theo ta, nàng đã bao giờ hối hận chưa?"
Nhạc Hoành cảm nhận nhịp tim vững vàng của y, nhìn y không chút nào yếu thế nói: “Chàng đoán coi…"
Sài Chiêu có chút sửng sốt, cười ha ha nói: “Hay cho A Hoành, ta đoán nàng chưa từng hối hận. Chuyện ta hứa với nàng ta còn chưa làm được, nếu hiện tại nàng hối hận, thì thiệt lớn rồi, có phải không?"
Nhạc Hoành giãy ra, đi lấy một bộ y phục sạch sẽ ném vào tay Sài Chiêu, quay lưng lại với y múc một bát canh gừng nóng hổi không hề phản ứng.
Sài Chiêu phủ thêm tẩm y, cùng Nhạc Hoành đến bên lò sửa, ngồi xuống, cầm bát canh lên nhấp một ngụm, nhìn chăm chú vào ánh lửa nhỏ chớp động nói: “A Hoành, ban nãy ngựa thồ bị lầy xuống vũng bùn, là Ân Sùng Quyết… giúp đoàn vận chuyển lương thực giải vây khốn khổ này, công lao không nhỏ."
Nghe Sài Chiêu nhắc đến Ân Sùng Quyết với bản thân mình, động tác trên tay Nhạc Hoành bình tĩnh ngừng lại, đảo gừng băm nói: “Ân gia vốn xuất thân từ đoàn ngựa thồ, Ân bá bá kỳ vọng rất cao với huynh đệ bọn họ, từ nhỏ đã quản giáo dạy dỗ rất nghiêm, việc này tất nhiên không phải đùa rồi."
Sài Chiêu tiếp tục nói: “Ân Sùng Quyết vốn là nhị thiếu gia của Ân gia, nhưng lại là người đầu tiên nhảy xuống vũng bùn lầy, chung tay nâng ngựa lên. Bản lĩnh là một chuyện, có tâm lại là chuyện khác, người vừa có tâm vừa có lực, không thể khinh thường được…"
Nhạc Hoành không hiểu dụng ý trong lời của Sài Chiêu, dừng một chút nói: “Nếu chàng không uống, nước gừng sẽ nguội đó.."
Sài Chiêu lại nhấp thêm mấy ngụm, thấy Nhạc Hoành không muốn nói thêm về Ân gia liền trầm mặc không nói gì nữa.
Nhạc Hoành múc thêm cho y mấy muỗng canh nữa, thấy trượng phu hé miệng nhưng không nói ra lời, khẽ cắn môi cầm tay y, mắt to tròn nhìn chăm chú vẻ mặt không chút biểu cảm của y, thấp giọng nói: “Chàng muốn nghe gì, cứ hỏi ta đi."
Sài Chiêu buông bát canh xuống, nắm chặt mười ngón tay Nhạc Hoành, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “A Hoành, chuyện huynh đệ Ân gia, nàng biết gì nói đó, ta muốn nghe."
Nhạc Hoành nuốt nước bọt, chậm rãi nói: “Đại ca là người tốt thật thà hiếm có… đối đãi với ta như muội muội ruột vậy, phần tình nghĩa này trân quý, kiếp này ta đều ghi tạc trong lòng."
Sài Chiêu gật đầu nói: “Ân Sùng Húc ta biết, đôi mắt kia của hắn liếc một cái là có thể nhìn thấu, đối với những gì hắn chiếu cố nàng, ta cũng cảm kích."
“Nhị ca..." đáy mắt Nhạc Hoành thoáng chút ảm đạm, cười trừ nói: “Nhị ca... Có lẽ người thông minh đều là như vậy, biết chính mình cần gì, nên nắm gì, cũng không phải là chuyện xấu. Huynh ấy không phải cũng đến giúp chàng sao?"
Sài Chiêu dán sát vào trán Nhạc Hoành, chạm vào cánh môi mềm mại của nàng nói: “Hắn đã đánh mất nàng đó là chuyện ngu ngốc nhất trên đời, nhất định đời này hắn sẽ hối hận."
Nhạc Hoành mông lung nhìn vẻ mặt tự nhiên của Sài Chiêu, giật mình lẩm bẩm nói: “Chàng… vì sao cho tới giờ chàng chưa từng hỏi chuyện hai năm qua của ta và nhị ca, một câu đều chưa từng."
“Ta nên hỏi gì chứ?"Sài Chiêu cười ra tiếng. “Vốn là không có gì, A Hoành chính là A Hoành của ta, cho tới bây giờ vẫn luôn là người phụ nữ của ta. Mỗi chữ Hoành khắc trên tên trúc, mỗi chữ đều trân quý không phải là giả." Sài Chiêu chỉ vào ngực mình nói: “Nhưng mỗi chữ Hoành kia là khắc vào thanh trúc. Mà A Hoành nàng lại khắc vào trong tim ta."
“Tên Hoành khắc trên tên trúc…" Nhạc Hoành trừng mắt nhìn, môi mím chặt, đang muốn nói gì đó, môi mềm đã bị Sài Chiêu mạnh mẽ chiếm giữ.
“Ai đáng quý hơn?" Sài Chiêu thở gấp hỏi: “Nàng nói xem, A Hoành nàng nói cho ta biết."
Nhạc Hoành ôm chặt thân hình nóng bỏng của y, đáp lại nụ hôn đầy tính chiếm giữ của y nhưng không có trả lời.
Sài Chiêu cởi xuống đai lưng của bản thân, bịt kín hai mắt Nhạc Hoành, đai lưng lụa mát lạnh, Nhạc Hoành muốn ngăn cản lại bị Sài Chiêu giữ chặt không thể động đậy, “Chàng đang muốn làm gì?"
Một bàn tay gian xảo của Sài Chiêu cởi bỏ váy của nàng, trung y màu hồng như một đám lửa thiêu đối khiến cho tình cảm trong trướng bùng cháy.
Nhạc Hoành cảm thấy bản thân mình đã nổ tung, nàng không biết trượng phu mình sẽ làm gì với mình, Nhạc Hoành biết bản thân mình kiếp này chỉ có y mới có thể khiến mình niềm vui.
Nhạc Hoành cảm nhận được đầu ngón tay trượng phu như nước lướt trên người mình, nàng sợ run cơ hồ muốn thét lên, nhưng nàng không dám, ngoài trướng chính là mấy vạn hùng binh, ngay cả thở nàng cũng không dám dùng sức.
“Chàng ở đâu?" Nhạc Hoành giơ tay muốn tìm trượng phu của mình.
Trong trướng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính nàng, Nhạc Hoành muốn kéo đai lưng bịt mắt xuống, chợt thấy nơi sâu trong thân thể dâng lên một cỗ nhiệt năng từ từ dâng tràn toàn thân, sôi trào khiến nàng không khỏi run rẩy.
“Không… nơi đó…" Nhạc Hoành nức nở hô lên.
Nhưng phu quân như vẫn lửa cháy hừng hực, đột nhiên Nhạc Hoành trở lên mềm yếu, nàng dâng trào cảm giác vui sướng chưa bao giờ trải qua, đó như là người ta bừng tỉnh sau giấc mộng dài, lại tựa như mưa xuân phất bay, trước mắt vốn tối đen của nàng bỗng nhiên bừng sáng, tựa như đứa trẻ trộm uống rượu của cha mẹ, phiêu bồng như đi trên mây.
Mưa to ngừng hẳn, trăng như lưỡi câu lúc ẩn lúc hiện, Ân Sùng Húc xốc màn trướng lên, hít sâu một hơi không khí ẩm ướt, giảm bớt mệt nhọc nhiều ngày.
Cách đó không xa, một bóng người ngồi xếp bằng dựa vào đại thụ, người đó như đang chà lau trường kiếm trên tay, ánh sáng từ kiếm phản chiếu rõ khuôn mặt người đó.
“Tướng quân Vân Tu?" Ân Sùng Húc cúi đầu gọi.
Vân Tu ngẩng đầu, sau đó đứng dậy gật đầu nói: “Ân đại thiếu sao?"
Ân Sùng Húc đến gần Vân Tu, cười nói: “Cũng đã qua giờ Tuất rồi, sao huynh còn chưa đi nghỉ?"
“Ân đại thiếu gia cũng không ngủ được sao?" Vân Tu vẫn chăm chú lau chùi trường kiếm trong tay.
Ân Sùng Húc cũng không giận vẻ thờ ơ lạnh lùng của hắn, cũng ngồi xuống cạnh gốc cây, liếc mắt nhìn trường kiếm trong tay Vân Tu nói: “Sau cơn mưa không khí thanh mát, bên ngoài không khí thoải mái dễ chịu như trong lều, hôm nay hạ trại từ sớm, cho nên cũng không thấy buồn ngủ."
“Ta đây cũng thấy thế." Vân Tu lạnh lùng nói, nói xong liền hà một hơi vào mũi kiếm, lấy ra một cái khăn lại tếp tục chà lau mũi kiếm.
Ân Sùng Húc thấy Vân Tu tựa như không muốn nói chuyện với mình liền lấy một cây sáo trúc ngắn từ trong ngực ra bắt đầu thổi.
Nghe tiếng sáo du dương trầm bổng, Vân Tu dừng cánh tay đang lau trường kiếm, ngạc nhiên nói: “Âm sắc này không trong trẻo như tiếng sáo, cũng không vang xa như tiếng tiêu nhưng lại rất êm tai.
Ân Sùng Húc lắc lắc sáo trúc trong tay, cười nói: “Một cây sáo nhỏ thôi, khiến Vân tướng quân chê cười rồi."
Vân Tu cúi đầu tiếp tục động tác trong tay nhưng ngữ khí đã dịu đi vài phần. “So với đệ đệ của ngươi, ngươi cũng không làm ta ghét lắm. Nếu đã làm tốt được việc thì cứ tùy ngươi vậy,"
Ân Sùng Húc cười ảm đạm, lại đưa cây sáo trúc lên môi thổi, âm sắc như tiếng suối róc rách, vang vọng bên tai không ngừng.
Trong lều chủ soái, Sài Chiêu biết Nhạc Hoành đã đạt cực khoái, cúi người khẽ hôn lên má nàng, Nhạc Hoành nhắm chặt mắt đón ý hùa theo nụ hôn của trượng phu, bỗng dưng nghe được tiếng sáo khiến nàng giật mình mở mắt, cúi đầu ngâm mấy tiếng.
Sài Chiêu hơi ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “A Hoành, bị đau sao?"
Nhạc Hoành lắc đầu, nghiêng người nhìn về phía tiếng sáo vọng tới, cụp mắt khẽ nói: “Chàng nghe coi…"
Sài Chiêu ngừng động tác, im lặng một lát nói: “Trong quân có người thổi sáo sao? Nàng thích nghe à?"
“A Hoành đã từng nghe tiếng sáo này sao?"
“Tuy rằng dễ nghe …" Nhạc Hoành nghẹn ngào nói, “Nhưng A Hoành không hiểu âm luật, nghe vào tai đều giống nhau cả thôi."
Sài Chiêu cúi đầu chôn sâu vào nơi mềm mại của nàng, tựa như đứa trẻ tham luyến mật ngọt không muốn rời đi, theo tiếng rên rỉ mất hồn của Nhạc Hoành động tác của y càng thêm mãnh liệt.
Thổi xong một khúc nhạc, Ân Sùng Húc lẳng lặng nhìn cây sáo xanh biếc trong tay, khoé miệng như nở nụ cười mềm mại.
Vân Tu tra kiếm vào vỏ xong liền đứng dậy rời đi. Thấy Ân Sùng Húc lấy từ trong ngực áo ra một vật gì đó, mới liếc qua Vân Tu thấy một màu vàng chói lọi không khỏi nhìn thêm một chút, thấy là một miếng khóa vàng, ngẩn người nói: “Thứ này..."
Ân Sùng Húc bình tính hỏi: “Sao thế? Vân tướng quân đã từng thấy nó à?"
Vân Tu đẩy trường kiếm ra sau người, chớp mắt nói: “Một chiếc khóa vàng thôi mà, sao chưa từng thấy chứ? Ta đi đây, bóng đêm mụt mù Ân đại thiếu cứ từ từ mà thưởng thúc đi."
Ân Sùng Húc cũng không đáp lại hắn nữa, trân trọng vuốt ve hai chữ ‘yên vui’ trên miếngvaàng, nhìn hồi lâu mới cất vào lồng ngực ấm áp.
Tác giả :
Hi Đại Tiểu Thư