Sân Thi Đấu Sinh Tồn
Chương 15: Đi săn
Dịch: LinhMuội
***
"Đúng! Chính là cái loài chó đó. Hắn cùng với Sói Hoang thông đồng làm bậy, bọn hắn không có hành động, mà là đang tra hỏi đồng đội. Bằng mọi giá bọn hắn phải tra ra người bí mật. Ngoại trừ ta, Nhện, Chim Sẻ trốn ra được bên ngoài, người khác đều bị bọn hắn đánh cho tàn phế. Bọn hắn nói, thà rằng không có đồng đội, cũng không thể để cho người bí mật được tồn tại! "
Chồn Hôi vừa khóc vừa nói, ủy khuất vô cùng. Thanh âm nghẹn ngào, còn thuận tiện thả một cái cái rắm.
Gấu Trúc Nhỏ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Các ngươi bị ngu à, vừa nhìn qua liền Chó Sục cùng Sói Hoang chính là người bí mật. Bọn hắn làm cách này chính là để tranh thủ mà tiêu diệt địch đó a."
Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, mắt đều đều sáng lên.
Đúng vậy!
Thực là sáo lộ⁽*⁾!
Chồn Hôi khóc, nói: "Nếu ngươi không nói gì, thì không cần biết là ngươi có phải là người bí mật hay không, đều trực tiếp bị đánh cho thành phế vật. "
Sở Ca nghe đến đó, liền nghĩ ngay Chó Sục chính là người bí mật.
Đối với hắn mà nói, đây cũng không phải là tin tức tốt.
Dù sao hắn cũng là người bí mật.
Hắn chú ý tới biểu cảm của các Sinh Tồn Giả khác, ngoại trừ Gấu Trúc thì các Sinh Tồn Giả khác rất hưng phấn.
"Xem ra gia hỏa này thật sự là người bí mật. "
Sở Ca chằm chằm vào Gấu Trúc Nhỏ, hắn thật sự là diễn rất sâu.
Dê Trắng mở miệng nói: "Nói như vậy, người bí mật cũng không biết đối phương sao? "
Tên Dê Trắng này mặc dù ít nói nhưng lời nói đi vào trọng điểm
"Chúng có nên tin hắn không? "
Gấu Nâu trốn ở sau lưng Sở Ca, nhỏ giọng hỏi.
Mùi tanh tưởi trên người Chồn Hôi làm cho nàng buồn nôn, nàng vừa nhìn thấy hắn đều ghét bỏ.
Sở Ca lắc đầu, nói: "Mặc kệ tin hay không, cũng không thể ở cùng hắn. Trên người hắn mùi khó chịu, lại cản trở khứu giác chả chúng ta. Với lại, chẳng may hắn làm bại lộ hành tung của chúng ta thì sao."
Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, đều cảm thấy có đạo lý.
Chồn Hôi đang muốn cầu xin thì bỗng dưng Sở Ca nói: "Trốn! "
Động vật có trực giác có thể cảm giác nguy hiểm rất nhạy bén. Sở Ca sau khi đạt Tốc Độ Liệp Báo không chỉ tăng về mặt tốc độ mà còn tăng về mặt thị lực rất nhiều(Tốc độ nhanh phải cộng với mắt tinh mới dễ dàng chuyển). Hắn đã thấy sau lưng Chồn Hôi có một đôi mắt màu xanh lá cây lấp ló ở trong bụi cỏ.
Địch nhân!
Hắn quay người bỏ chạy, các Sinh Tồn Giả khác cũng lập tức quay người, vung chân bỏ chạy.
"A...——"
Gấu Trúc Nhỏ kêu thảm một tiếng, chỉ thấy Cua kẹp lấy cái mông của hắn quá giang nhờ.
Chồn Hôi cũng trực tiếp đánh rắm, sau đó đuổi theo sau.
Trong bụi cỏ phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó, một con Sói Xám lao ra, nó càng không ngừng hất đầu, hắt xì, trông buồn nôn cực kỳ.
Sở Ca lao ra thao trường, chạy đến một chỗ trên quảng trường, xen lẫn vào trong đám người.
Gấu Nâu theo sát phía sau.
"Lão đại! Ngươi......"
Gấu Trúc Nhỏ trừng to mắt, hắn do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi qua.
Trong cái hình dạng này nhìn hắn vô cùng bẩn thỉu. Không nhìn kỹ cũng chỉ thấy nó giống như một con chó béo mà thôi, có lẽ sẽ không ai chú ý tới hắn.
Gấu Trúc lớn thì rất chất phác, còn Gấu Trúc nhỏ cũng rất đáng yêu. Thế nhưng trên người hắn lại toàn là bùn, dưới bóng đêm lại càng không đáng yêu chút nào.
Đám dân thành thị ở ven đường nhao nhao né tránh, trong miệng còn mắng hắn. Nghe được những lời này Gấu Trúc Nhỏ biệt khuất vô cùng.
"Mụ mụ, trên mông con chó kia có Cua. "
Một cô bé nắm lấy tay mẹ, chỉ chỉ vào Gấu Trúc nhỏ.
Gấu Trúc Nhỏ di chuyển rất nhanh, nhanh chóng đi vào một nơi hẻo lánh trên quảng trường, dựa lưng vào vách tường, nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
"Đêm hôm khuya khoắt, con nhìn lầm rồi. Làm sao có thể có Cua kẹp mông con chó được, hơn nữa con chó kia cũng không có kêu la. " Mẹ cô bé tuổi rất trẻ, đang gõ điện thoại, không kiên nhẫn nói. Nói xong, cô còn xoay người sang chỗ khác, dùng tay kia che điện thoại.
Sở Ca ngồi xổm, ánh mắt liếc nhìn bốn phương tám hướng.
Sư Tử cks khứu giác rất nhạy cảm, nhưng ở chỗ đông người này hắn cũng chỉ có thể dùng mắt để phán đoán.
Gấu Nâu bước nhanh chạy đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xổm xuống, khẩn trương nhìn về bốn phía.
Dê Trắng cùng Thỏ Hoang trốn ở rìa bụi cỏ, không dám lao ra.
Bọn hắn cũng không phải là động vật phổ biến trong thành thị vật. Nếu chẳng may bị người mang đi, chẳng phải là trực bị loại hay sao?
Chồn Hôi cũng không dám nhảy ra, co rúc ở trong bụi cỏ, không dám nhúc nhích.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, sau 9h tối có rất ít người đi lại ở trong công viên. " Gấu Nâu lo lắng hỏi.
Cặp mắt của con Sói lúc nãy là nàng sợ suýt nữa rụng tim, bây giờ còn chưa hoàn hồn.
Sở Ca nói khẽ: "Yên lặng theo dõi kỳ biến. "
Hắn lườm Gấu Nâu, giọng nói đầy ý tứ: "Ngươi không sợ ta là người bí mật sao? "
Gấu Nâu nghe xong, lập tức cứng ngắc.
"Ngươi không nên làm ta sợ. " Nàng xấu hổ cười nói.
Nàng vô ý thức kéo ra khoảng cách với Sở Ca.
Sở Ca cười cười, không có nhiều lời.
Gấu Nâu hẳn không phải là người bí mật!
Có nên dẫn nàng đến một chỗ vắng vẻ nào đó rồi cắn chết nàng?
Gấu Nâu thấy hắn không nói gì, trong nội tâm thấp thỏm lo âu.
Nàng thật sự là không biết nên tin tưởng ai.
Mặc dù có đồng đội, nhưng nàng không cách nào phân biệt ai mới là đồng đội chính thức.
"Sớm biết như vậy như vậy thì ta đã không đi rồi."
Nghe Gấu Nâu than thở, Sở Ca muốn cười.
Hắn bắt đầu yên lặng.
Nghe nhạc từ quảng trường, nhìn vào ánh đèn neon của thành phố từ phía xa, và ánh đèn của các khu trung chư gần đó, Sở Ca rơi vào trong suy nghĩ về khoảng thơi gian vừa qua.
Cách đây không lâu, hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Hằng ngày chỉ nghĩ hôm nay sẽ ăn cái gì, ngày mai lên lười biếng như thế nào. Vậy mà hiện tại, hắn biến thành một con Sư Tử, nằm ở giữa nơi dành cho người già, xem bọn hắn khiêu vũ.
Cuộc sống của hắn như một vở kịch mà không ai dám viết.
Sở Ca lộ ra nụ cười đắng chát, hắn nghĩ lại.
Hắn đã từng một mực tưởng tượng về một cuộc sống không bình thường, không phải chính là cái này ư?
Mọi người đều cảm thấy rằng họ không bình thường, nhưng cuối cùng, cuộc sống đã đã sắp xếp rồi.
Bây giờ hắn có được cuộc sống không bình thường như mong muốn, vậy hà cớ chi phải sầu não?
Tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, chuẩn bị hành động. (Ta mặc niệm thay cho Gấu Teddy)
"Đi theo ta. "
Sở Ca nói xong liền đi, Gấu Nâu do dự một chút, vẫn đi theo hắn.
Gấu Trúc Nhỏ ở vách tường thấy vậy, cũng đi theo.
Vừa nhìn thấy hắn cũng đi theo, ánh mắt Sở Ca trở nên lạnh lẽo.
Rất nhanh, bọn hắn đi đến trên một con đường nhỏ âm u.
"Tới nơi này làm gì? Cảm giác thật ghê rợn a...! "
Gấu Nâu sợ hãi nói, nành cách Sở Ca 2m. Mà nàng cũng không dám cách xa hơn, nàng sợ mình bị địch nhân tập kích bất ngờ.
Sở Ca quay người, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. (: ౦ ‸ ౦:)
Gấu Trúc Nhỏ dừng lại, không nói một lời.
Bầu không khí quỷ dị.
Gấu Nâu hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng run run nói: "Ngươi......Ngươi là người bí mật! "
Nàng vội vàng nhìn về phía Gấu Trúc Nhỏ, kêu lên: "Chúng ta cùng một chỗ đối phó hắn! "
Gấu Trúc Nhỏ nằm rạp trên mặt đất, không nói một lời.
Cua ở trên mông hắn bỗng nhiên chạy đi, nhanh chóng chui vào bụi cỏ.
Gấu Nâu như bị sét đánh, lập tức trở nên ngốc nghếch.
Gia hỏa này cũng là người bí mật!
"Lão đại, nhanh lên, đừng để bị Kền Kền nhìn thấy. "
Gấu Trúc Nhỏ thúc giục nói, xem như triệt để lộ ra thân phận của hắn.
Gấu Nâu lập tức quay người chạy trốn.
Sở Ca đi bổ nhào qua, tốc độ cực nhanh.
Gấu Trúc Nhỏ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Sở Ca liền đem Gấu Nâu quật ngã.
"Thật nhanh! Đây là tốc độ gì vậy! "
Gấu Trúc Nhỏ trừng lớn mắt của mình, chẳng lẽ là Năng Lực Sinh Tồn [Lv2]?
Không đúng!
Lv2 cũng không thể nhanh như vậy!
Sở Ca nhìn Gấu Nâu ở dưới người mình, do dự có nên há miệng hay không?
Nếu hiện tại giết Gấu Nâu, Gấu Nâu cũng không nhất định sẽ chết, nhưng nếu là nàng không có Điểm Sinh Tồn, vậy thì nàng thật sự sẽ chết.
(*)Sáo lộ( 套路): nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt":v)
☞Chương sau: Gấu Trúc Trỗi Dậy☜
***
"Đúng! Chính là cái loài chó đó. Hắn cùng với Sói Hoang thông đồng làm bậy, bọn hắn không có hành động, mà là đang tra hỏi đồng đội. Bằng mọi giá bọn hắn phải tra ra người bí mật. Ngoại trừ ta, Nhện, Chim Sẻ trốn ra được bên ngoài, người khác đều bị bọn hắn đánh cho tàn phế. Bọn hắn nói, thà rằng không có đồng đội, cũng không thể để cho người bí mật được tồn tại! "
Chồn Hôi vừa khóc vừa nói, ủy khuất vô cùng. Thanh âm nghẹn ngào, còn thuận tiện thả một cái cái rắm.
Gấu Trúc Nhỏ trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận nói: "Các ngươi bị ngu à, vừa nhìn qua liền Chó Sục cùng Sói Hoang chính là người bí mật. Bọn hắn làm cách này chính là để tranh thủ mà tiêu diệt địch đó a."
Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, mắt đều đều sáng lên.
Đúng vậy!
Thực là sáo lộ⁽*⁾!
Chồn Hôi khóc, nói: "Nếu ngươi không nói gì, thì không cần biết là ngươi có phải là người bí mật hay không, đều trực tiếp bị đánh cho thành phế vật. "
Sở Ca nghe đến đó, liền nghĩ ngay Chó Sục chính là người bí mật.
Đối với hắn mà nói, đây cũng không phải là tin tức tốt.
Dù sao hắn cũng là người bí mật.
Hắn chú ý tới biểu cảm của các Sinh Tồn Giả khác, ngoại trừ Gấu Trúc thì các Sinh Tồn Giả khác rất hưng phấn.
"Xem ra gia hỏa này thật sự là người bí mật. "
Sở Ca chằm chằm vào Gấu Trúc Nhỏ, hắn thật sự là diễn rất sâu.
Dê Trắng mở miệng nói: "Nói như vậy, người bí mật cũng không biết đối phương sao? "
Tên Dê Trắng này mặc dù ít nói nhưng lời nói đi vào trọng điểm
"Chúng có nên tin hắn không? "
Gấu Nâu trốn ở sau lưng Sở Ca, nhỏ giọng hỏi.
Mùi tanh tưởi trên người Chồn Hôi làm cho nàng buồn nôn, nàng vừa nhìn thấy hắn đều ghét bỏ.
Sở Ca lắc đầu, nói: "Mặc kệ tin hay không, cũng không thể ở cùng hắn. Trên người hắn mùi khó chịu, lại cản trở khứu giác chả chúng ta. Với lại, chẳng may hắn làm bại lộ hành tung của chúng ta thì sao."
Chúng Sinh Tồn Giả nghe xong, đều cảm thấy có đạo lý.
Chồn Hôi đang muốn cầu xin thì bỗng dưng Sở Ca nói: "Trốn! "
Động vật có trực giác có thể cảm giác nguy hiểm rất nhạy bén. Sở Ca sau khi đạt Tốc Độ Liệp Báo không chỉ tăng về mặt tốc độ mà còn tăng về mặt thị lực rất nhiều(Tốc độ nhanh phải cộng với mắt tinh mới dễ dàng chuyển). Hắn đã thấy sau lưng Chồn Hôi có một đôi mắt màu xanh lá cây lấp ló ở trong bụi cỏ.
Địch nhân!
Hắn quay người bỏ chạy, các Sinh Tồn Giả khác cũng lập tức quay người, vung chân bỏ chạy.
"A...——"
Gấu Trúc Nhỏ kêu thảm một tiếng, chỉ thấy Cua kẹp lấy cái mông của hắn quá giang nhờ.
Chồn Hôi cũng trực tiếp đánh rắm, sau đó đuổi theo sau.
Trong bụi cỏ phát ra một tiếng kêu rên, ngay sau đó, một con Sói Xám lao ra, nó càng không ngừng hất đầu, hắt xì, trông buồn nôn cực kỳ.
Sở Ca lao ra thao trường, chạy đến một chỗ trên quảng trường, xen lẫn vào trong đám người.
Gấu Nâu theo sát phía sau.
"Lão đại! Ngươi......"
Gấu Trúc Nhỏ trừng to mắt, hắn do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi qua.
Trong cái hình dạng này nhìn hắn vô cùng bẩn thỉu. Không nhìn kỹ cũng chỉ thấy nó giống như một con chó béo mà thôi, có lẽ sẽ không ai chú ý tới hắn.
Gấu Trúc lớn thì rất chất phác, còn Gấu Trúc nhỏ cũng rất đáng yêu. Thế nhưng trên người hắn lại toàn là bùn, dưới bóng đêm lại càng không đáng yêu chút nào.
Đám dân thành thị ở ven đường nhao nhao né tránh, trong miệng còn mắng hắn. Nghe được những lời này Gấu Trúc Nhỏ biệt khuất vô cùng.
"Mụ mụ, trên mông con chó kia có Cua. "
Một cô bé nắm lấy tay mẹ, chỉ chỉ vào Gấu Trúc nhỏ.
Gấu Trúc Nhỏ di chuyển rất nhanh, nhanh chóng đi vào một nơi hẻo lánh trên quảng trường, dựa lưng vào vách tường, nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
"Đêm hôm khuya khoắt, con nhìn lầm rồi. Làm sao có thể có Cua kẹp mông con chó được, hơn nữa con chó kia cũng không có kêu la. " Mẹ cô bé tuổi rất trẻ, đang gõ điện thoại, không kiên nhẫn nói. Nói xong, cô còn xoay người sang chỗ khác, dùng tay kia che điện thoại.
Sở Ca ngồi xổm, ánh mắt liếc nhìn bốn phương tám hướng.
Sư Tử cks khứu giác rất nhạy cảm, nhưng ở chỗ đông người này hắn cũng chỉ có thể dùng mắt để phán đoán.
Gấu Nâu bước nhanh chạy đến bên cạnh hắn, cũng ngồi xổm xuống, khẩn trương nhìn về bốn phía.
Dê Trắng cùng Thỏ Hoang trốn ở rìa bụi cỏ, không dám lao ra.
Bọn hắn cũng không phải là động vật phổ biến trong thành thị vật. Nếu chẳng may bị người mang đi, chẳng phải là trực bị loại hay sao?
Chồn Hôi cũng không dám nhảy ra, co rúc ở trong bụi cỏ, không dám nhúc nhích.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ, sau 9h tối có rất ít người đi lại ở trong công viên. " Gấu Nâu lo lắng hỏi.
Cặp mắt của con Sói lúc nãy là nàng sợ suýt nữa rụng tim, bây giờ còn chưa hoàn hồn.
Sở Ca nói khẽ: "Yên lặng theo dõi kỳ biến. "
Hắn lườm Gấu Nâu, giọng nói đầy ý tứ: "Ngươi không sợ ta là người bí mật sao? "
Gấu Nâu nghe xong, lập tức cứng ngắc.
"Ngươi không nên làm ta sợ. " Nàng xấu hổ cười nói.
Nàng vô ý thức kéo ra khoảng cách với Sở Ca.
Sở Ca cười cười, không có nhiều lời.
Gấu Nâu hẳn không phải là người bí mật!
Có nên dẫn nàng đến một chỗ vắng vẻ nào đó rồi cắn chết nàng?
Gấu Nâu thấy hắn không nói gì, trong nội tâm thấp thỏm lo âu.
Nàng thật sự là không biết nên tin tưởng ai.
Mặc dù có đồng đội, nhưng nàng không cách nào phân biệt ai mới là đồng đội chính thức.
"Sớm biết như vậy như vậy thì ta đã không đi rồi."
Nghe Gấu Nâu than thở, Sở Ca muốn cười.
Hắn bắt đầu yên lặng.
Nghe nhạc từ quảng trường, nhìn vào ánh đèn neon của thành phố từ phía xa, và ánh đèn của các khu trung chư gần đó, Sở Ca rơi vào trong suy nghĩ về khoảng thơi gian vừa qua.
Cách đây không lâu, hắn vẫn chỉ là một người bình thường. Hằng ngày chỉ nghĩ hôm nay sẽ ăn cái gì, ngày mai lên lười biếng như thế nào. Vậy mà hiện tại, hắn biến thành một con Sư Tử, nằm ở giữa nơi dành cho người già, xem bọn hắn khiêu vũ.
Cuộc sống của hắn như một vở kịch mà không ai dám viết.
Sở Ca lộ ra nụ cười đắng chát, hắn nghĩ lại.
Hắn đã từng một mực tưởng tượng về một cuộc sống không bình thường, không phải chính là cái này ư?
Mọi người đều cảm thấy rằng họ không bình thường, nhưng cuối cùng, cuộc sống đã đã sắp xếp rồi.
Bây giờ hắn có được cuộc sống không bình thường như mong muốn, vậy hà cớ chi phải sầu não?
Tinh thần hắn vô cùng phấn chấn, chuẩn bị hành động. (Ta mặc niệm thay cho Gấu Teddy)
"Đi theo ta. "
Sở Ca nói xong liền đi, Gấu Nâu do dự một chút, vẫn đi theo hắn.
Gấu Trúc Nhỏ ở vách tường thấy vậy, cũng đi theo.
Vừa nhìn thấy hắn cũng đi theo, ánh mắt Sở Ca trở nên lạnh lẽo.
Rất nhanh, bọn hắn đi đến trên một con đường nhỏ âm u.
"Tới nơi này làm gì? Cảm giác thật ghê rợn a...! "
Gấu Nâu sợ hãi nói, nành cách Sở Ca 2m. Mà nàng cũng không dám cách xa hơn, nàng sợ mình bị địch nhân tập kích bất ngờ.
Sở Ca quay người, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng. (: ౦ ‸ ౦:)
Gấu Trúc Nhỏ dừng lại, không nói một lời.
Bầu không khí quỷ dị.
Gấu Nâu hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng run run nói: "Ngươi......Ngươi là người bí mật! "
Nàng vội vàng nhìn về phía Gấu Trúc Nhỏ, kêu lên: "Chúng ta cùng một chỗ đối phó hắn! "
Gấu Trúc Nhỏ nằm rạp trên mặt đất, không nói một lời.
Cua ở trên mông hắn bỗng nhiên chạy đi, nhanh chóng chui vào bụi cỏ.
Gấu Nâu như bị sét đánh, lập tức trở nên ngốc nghếch.
Gia hỏa này cũng là người bí mật!
"Lão đại, nhanh lên, đừng để bị Kền Kền nhìn thấy. "
Gấu Trúc Nhỏ thúc giục nói, xem như triệt để lộ ra thân phận của hắn.
Gấu Nâu lập tức quay người chạy trốn.
Sở Ca đi bổ nhào qua, tốc độ cực nhanh.
Gấu Trúc Nhỏ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, Sở Ca liền đem Gấu Nâu quật ngã.
"Thật nhanh! Đây là tốc độ gì vậy! "
Gấu Trúc Nhỏ trừng lớn mắt của mình, chẳng lẽ là Năng Lực Sinh Tồn [Lv2]?
Không đúng!
Lv2 cũng không thể nhanh như vậy!
Sở Ca nhìn Gấu Nâu ở dưới người mình, do dự có nên há miệng hay không?
Nếu hiện tại giết Gấu Nâu, Gấu Nâu cũng không nhất định sẽ chết, nhưng nếu là nàng không có Điểm Sinh Tồn, vậy thì nàng thật sự sẽ chết.
(*)Sáo lộ( 套路): nguyên bản đây là thuật ngữ trong võ thuật, nhưng được cư dân mạng đưa vào sử dụng, dùng để chỉ hành động mặt dày, không biết xấu hổ tìm mọi cách để làm quen, tiếp cận với đối phương, tiếng Việt mình có thể hiểu như câu "đẹp trai không bằng chai mặt":v)
☞Chương sau: Gấu Trúc Trỗi Dậy☜
Tác giả :
Nhâm Ngã Tiếu