Săn Mỹ Ký
Chương 54: Huynh đệ đồng tâm
Vấn Nhã trở lại phòng Vụ Tề thì thấy Vụ Tề quả nhiên ngồi ở trên giường đợi nàng, nàng cười tủm tỉm nhảy qua nói :
“Tiểu khả ái, như thế nào không ngủ được, đang đợi ta à?"
Vụ Tề thấy tiểu nữ nhân này trở về cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn lo lắng Vấn Nhã đột nhiên rời đi, không biết nàng xảy ra chuyện gì, thấy Vấn Nhã trở lại mà không đứng đắn, mắt sáng liếc nàng hạ xuống, khẩu khí không tốt nói :
“Ai chờ nàng, ảo tưởng sức mạnh!"
Vấn Nhã sửng sốt, thu hồi cười đùa nói:
“Làm sao vậy, ai khi dễ đệ? Khẩu khí chống đối như vậy!"
Vấn Nhã không hiểu được.
“Không có, ta muốn đi ngủ rồi!"
Vụ Tề thấy Vấn Nhã không biết hắn lo lắng cho nàng, tức giận đến dùng chăn phủ ở đầu, giả bộ đi ngủ.
Lúc này Vấn Nhã cuối cùng biết sao lại thế này rồi.
‘Hóa ra tiểu tử này cùng mình giận dỗi đây nha, ha ha, tiểu hài tử rốt cuộc là tiểu hài tử, chuyện này mà cũng lại tức giận sao.’
“Được rồi, Nhã Nhi không phải có việc gấp sao, ta trở lại liền thăm đệ mà, thực xin lỗi nha, đừng nóng giận, tiểu khả ái!"
Vấn Nhã đối với Vụ Tề thật là có chút hương vị nàng là tỷ tỷ như vậy.
Vụ Tề nghe nàng nói xin lỗi, trong lòng dễ chịu chút, kéo chăn xuống nói :
“Vậy tỷ vừa rồi đi nơi nào a, ta cũng chưa mặc y phục, ra cũng ra không được, tỷ có thể trước giúp ta tìm bộ y phục đến hay không a. Cũng không thể suốt ngày tránh ở trong chăn a."
Vụ Tề nói xong mặt cười chuyển hồng, xấu hổ nhìn Vấn Nhã.
Vấn Nhã vừa nghe, cười ha ha nói :
“Không mặc cũng tốt a, làn da tiểu khả ái thật đúng là trơn không thể ta a, Nhã Nhi ta thích."
Vấn Nhã nói xong sắc tâm lại lên, tay nhỏ bé liền hướng chui trong chăn.
Vụ Tề sợ tới mức vội vàng đem chăn khóa lại, cả kinh kêu lên:
“Tỷ đừng giỡn nha, ta nói đứng đắn mà."
Vấn Nhã đầu nhỏ nghiêng một cái làm bộ nghiêm trang nói:
“Nhã Nhi hiện tại cũng rất đứng đắn a. Ai nói Nhã Nhi không đứng đắn, ta với người đó tranh luận!"
“Tỷ, tỷ. . ."
Vụ Tề cảm giác hắn đối với tiểu nữ nhân này thật sự không có biện pháp.
“Ta không cần để ý tỷ."
“Ha ha ha, không để ý tới ta? Thật vậy sao? Vậy Nhã Nhi có thể đi nha."
Vấn Nhã liền thích trêu chọc hắn, cảm giác nàng giống đại gia đùa giỡn tiểu mỹ nhân ấy chứ.
“Chớ đi!"
Vụ Tề nóng nảy.
“Vấn Nhã tỷ tỷ tỷ đừng đùa ta được không?"
“Ha ha, vậy được rồi, đứng lên để tỷ tỷ ta xem, dáng người tiểu khả ái có bao nhiêu tốt đây, tỷ tỷ mới có thể đi tìm y phục thích hợp cho đệ a."
Trong lòng Vấn Nhã cười ra tiếng.
“A!"
Vụ Tề mặt càng đỏ hơn, nhưng hắn lại cảm thấy Vấn Nhã nói rất có đạo lý, nhưng này cũng quá thẹn thùng. Hắn nhăn nhó nói:
“Không sao, tùy tiện tìm một bộ thôi, ta, ta không ngại."
“Aizzz, ta nói tiểu khả ái đệ làm sao đệ không có vui tí nào a, đệ không ngại ta để ý a, đệ là đệ đệ xinh đẹp của ta, để cho ta còn muốn đem đệ giới thiệu cho Vương đại ca nữa, cho nên mới cần để cho tỷ tỷ nhìn xem. Nhìn một chút cũng sẽ không thiếu khối thịt, người một nhà, đừng thẹn thùng nha, ha ha. . ."
Tâm chơi đùa của Vấn Nhã nổi lên, đi kéo cái chăn của Vụ Tề ra.
“Ai nha, tỷ tỷ tỷ đừng đùa nữa, Vụ Tề van tỷ."
Vụ Tề làm sao gặp qua loại sắc nữ này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, còn tí nữa rơi nước mắt.
Vấn Nhã vừa thấy tiểu khả ái thật sự giống như muốn khóc, cũng không có tâm tư chơi nữa.
“Quên đi, không chơi nữa, vậy đệ chờ chút, ta đi một lát sẽ trở lại."
Vấn Nhã nghĩ đến hai huynh đệ Lãnh Sát Lãnh Thù không biết thế nào, nói xong cũng ra cửa.
Vụ Tề không dự đoán được Vấn Nhã nói không đùa sẽ không đùa, thấy Vấn Nhã đi rồi, trong lòng ngược lại buồn bực. Đành phải trơ mắt nhìn cửa phòng, hi vọng Vấn Nhã nhanh chút trở về.
Trong phòng Lãnh Sát, hai huynh đệ ngồi đối diện, hai người nhìn qua đều có chút mỏi mệt, Lãnh Thù có chút thẹn thùng nhìn Lãnh Sát nói :
“Ca, ca không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lãnh Sát tiêu sái cười nói:
“Hỏi cái gì? Hỏi đệ khi nào thì thích Nhã Nhi sao? Nhã Nhi là một nữ tử tốt, đệ thích nàng cũng là bình thường. Bất quá đệ thật sự sẽ vì nàng bỏ thói quen xấu kia của đệ sao?"
Lãnh Sát nghĩ đến hắn khuynh hướng trường kỳ đồng tính, tuấn lông mày liền nhíu lại.
Lãnh Thù sửng sốt, trong lòng nghĩ đến thật đúng là không dám xác định, nhưng hắn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu linh động của Vấn Nhã, trong lòng ấm áp.
Vì Nhã Nhi, hắn vô luận như thế nào cũng phải nhịn xuống.
“Ta nghĩ ta chấp nhận được, huynh không phải cũng không yêu thích ta như vậy sao?"
Lãnh Thù hỏi lại.
“Tốt nhất là như vậy, bằng không Nhã Nhi sẽ thương tâm. Ai. . ."
Lãnh Sát khẽ thở dài. Ánh mắt vô lực nhìn hướng khoảng không vô hình ở xa xa.
“Ca, huynh thật sự không ngại sao?"
Lãnh Thù nhìn ra được miệng của Lãnh Sát nói không ngại, trong lòng khẳng định không vui.
“Để ý thì thế nào, ai mà không ngại nữ nhân mình yêu thích cùng người khác chia sẻ đây, nhưng Nhã Nhi đặc biệt như vậy, thích nàng làm sao dừng lại ở hai người chúng ta, về sau chỉ sợ càng ngày càng nhiều, mỗi lần nghĩ đến nàng cùng người khác thân thiết, trong lòng tựa như đao cắt vậy đệ hiểu chưa? Đệ về sau có thể thừa nhận được cái loại đau này hay không?"
“Vậy ca ca muốn buông tha cho nàng sao?"
“Aizzz, yêu chính là yêu rồi, vốn ta cũng vậy không nghĩ tới mình sẽ nhanh yêu cái tiểu nha đầu này như vậy, nhưng nàng cứ theo ta hay nói giỡn, lần lượt nàng đến châm ngòi lòng ta, bất tri bất giác, mình liền rơi vào tay giặc rồi, hiện tại muốn hối hận chỉ sợ cũng đã không kịp."
Lãnh Sát nghĩ đến quá trình hiểu biết Vấn Nhã, khóe miệng cong lên.
“Ta nghĩ ta rời nàng không được. Cho dù nàng là tiểu nữ nhân hoa tâm, chỉ cần nàng còn yêu ta, ta nguyện ý cùng các nam nhân của nàng cùng nhau bảo vệ nàng."
Lãnh Thù thấy ca ca rơi vào trầm tư, hắn cũng không khỏi nghĩ đến quá trình quen biết giữa hắn và Vấn Nhã, là nóng nảy như vậy, đặc biệt, nàng quả thật đã muốn bắt lòng hắn thành tù binh rồi.
“Vậy sau này hai huynh đệ chúng ta phải canh chừng nàng, không cho tiểu nữ nhân kia có cơ hội quyến rũ người khác."
Lãnh Thù cảm thấy phương pháp đó được.
Lãnh Sát vừa nghe đệ đệ này giống tiểu hài tử mà nói…, không khỏi cười ra tiếng:
“Ha ha, đệ nghĩ hay, nàng nhưng là có thể trong tầm tay đệ sao. Tiểu nữ nhân này thật sự a."
“Vậy làm sao bây giờ?"
Lãnh Thù ngây thơ, cái này cũng không được, vậy còn có cái biện pháp gì tốt nhỉ.
“Có thể làm sao, nhẫn thôi!"
Lãnh Sát thật ra nhìn thấu triệt.
Lãnh Thù vừa nghe, mị nhãn trợn tròn, hắn cũng thật phục ca ca của hắn.
“Tiểu Thù, đệ cần phải hiểu rõ rồi, tính cách Nhã Nhi rất mạnh cùng cứng rắn, về sau nếu đệ chịu không nổi mà thương tổn người của nàng, nàng lại quyết định không cho phép, chuyện Vương thị vệ lần này chính là cái ví dụ tốt nhất, cho nên ta khuyên đệ trước lúc nhập sâu nên suy nghĩ kỹ càng, nếu đệ có thể làm được, như vậy hai huynh đệ chúng ta cả đời này hảo hảo trân trọng nàng."
Lãnh Sát lời nói thấm thía.
“Ca, ta đã biết. Đúng rồi, chuyện huynh ám sát Thái Hậu làm sao bây giờ? Ta tính quay về Tình Nhân cốc một chuyến, đi gặp lão nhân gia một chút, ta có rất nhiều việc muốn hỏi. Hiện tại nếu chúng ta đều muốn bảo hộ Nhã Nhi, ta đây cũng không gạt ca, phái ta ám sát Nhã Nhi đúng là lão nhân gia, cho nên ta muốn đến hỏi rõ ràng."
Lãnh Thù lo lắng nói.
Lãnh Sát kinh ngạc vạn phần, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra chuyện ám sát Vấn Nhã là do dưỡng phụ của bọn họ, bọn họ không cừu không oán, đây vì cớ gì? Hơn nữa lại để cho hăn ám sát Thái Hậu, chuyện này nhất định có âm mưu gì.
“Ta và đệ cùng nhau trở về, chuyện ám sát Thái Hậu trước cứ để đó."
Lãnh Sát nhíu chặt tuấn lông mày.
“Uh, cũng tốt! Như vậy vì an toàn Nhã Nhi, trước tiên đem nàng đưa đi Kỳ Vương Phủ. Quân Nghị Kỳ, Quân Nghị Lân hẳn là sẽ bảo vệ tốt Nhã Nhi."
Lãnh Thù tính toán hết sớm xuất phát.
“Được, chờ Nhã Nhi lại đây liền nói cho nàng biết."
Lãnh Sát cũng muốn biết chân tướng sớm một chút.
“Tiểu khả ái, như thế nào không ngủ được, đang đợi ta à?"
Vụ Tề thấy tiểu nữ nhân này trở về cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn lo lắng Vấn Nhã đột nhiên rời đi, không biết nàng xảy ra chuyện gì, thấy Vấn Nhã trở lại mà không đứng đắn, mắt sáng liếc nàng hạ xuống, khẩu khí không tốt nói :
“Ai chờ nàng, ảo tưởng sức mạnh!"
Vấn Nhã sửng sốt, thu hồi cười đùa nói:
“Làm sao vậy, ai khi dễ đệ? Khẩu khí chống đối như vậy!"
Vấn Nhã không hiểu được.
“Không có, ta muốn đi ngủ rồi!"
Vụ Tề thấy Vấn Nhã không biết hắn lo lắng cho nàng, tức giận đến dùng chăn phủ ở đầu, giả bộ đi ngủ.
Lúc này Vấn Nhã cuối cùng biết sao lại thế này rồi.
‘Hóa ra tiểu tử này cùng mình giận dỗi đây nha, ha ha, tiểu hài tử rốt cuộc là tiểu hài tử, chuyện này mà cũng lại tức giận sao.’
“Được rồi, Nhã Nhi không phải có việc gấp sao, ta trở lại liền thăm đệ mà, thực xin lỗi nha, đừng nóng giận, tiểu khả ái!"
Vấn Nhã đối với Vụ Tề thật là có chút hương vị nàng là tỷ tỷ như vậy.
Vụ Tề nghe nàng nói xin lỗi, trong lòng dễ chịu chút, kéo chăn xuống nói :
“Vậy tỷ vừa rồi đi nơi nào a, ta cũng chưa mặc y phục, ra cũng ra không được, tỷ có thể trước giúp ta tìm bộ y phục đến hay không a. Cũng không thể suốt ngày tránh ở trong chăn a."
Vụ Tề nói xong mặt cười chuyển hồng, xấu hổ nhìn Vấn Nhã.
Vấn Nhã vừa nghe, cười ha ha nói :
“Không mặc cũng tốt a, làn da tiểu khả ái thật đúng là trơn không thể ta a, Nhã Nhi ta thích."
Vấn Nhã nói xong sắc tâm lại lên, tay nhỏ bé liền hướng chui trong chăn.
Vụ Tề sợ tới mức vội vàng đem chăn khóa lại, cả kinh kêu lên:
“Tỷ đừng giỡn nha, ta nói đứng đắn mà."
Vấn Nhã đầu nhỏ nghiêng một cái làm bộ nghiêm trang nói:
“Nhã Nhi hiện tại cũng rất đứng đắn a. Ai nói Nhã Nhi không đứng đắn, ta với người đó tranh luận!"
“Tỷ, tỷ. . ."
Vụ Tề cảm giác hắn đối với tiểu nữ nhân này thật sự không có biện pháp.
“Ta không cần để ý tỷ."
“Ha ha ha, không để ý tới ta? Thật vậy sao? Vậy Nhã Nhi có thể đi nha."
Vấn Nhã liền thích trêu chọc hắn, cảm giác nàng giống đại gia đùa giỡn tiểu mỹ nhân ấy chứ.
“Chớ đi!"
Vụ Tề nóng nảy.
“Vấn Nhã tỷ tỷ tỷ đừng đùa ta được không?"
“Ha ha, vậy được rồi, đứng lên để tỷ tỷ ta xem, dáng người tiểu khả ái có bao nhiêu tốt đây, tỷ tỷ mới có thể đi tìm y phục thích hợp cho đệ a."
Trong lòng Vấn Nhã cười ra tiếng.
“A!"
Vụ Tề mặt càng đỏ hơn, nhưng hắn lại cảm thấy Vấn Nhã nói rất có đạo lý, nhưng này cũng quá thẹn thùng. Hắn nhăn nhó nói:
“Không sao, tùy tiện tìm một bộ thôi, ta, ta không ngại."
“Aizzz, ta nói tiểu khả ái đệ làm sao đệ không có vui tí nào a, đệ không ngại ta để ý a, đệ là đệ đệ xinh đẹp của ta, để cho ta còn muốn đem đệ giới thiệu cho Vương đại ca nữa, cho nên mới cần để cho tỷ tỷ nhìn xem. Nhìn một chút cũng sẽ không thiếu khối thịt, người một nhà, đừng thẹn thùng nha, ha ha. . ."
Tâm chơi đùa của Vấn Nhã nổi lên, đi kéo cái chăn của Vụ Tề ra.
“Ai nha, tỷ tỷ tỷ đừng đùa nữa, Vụ Tề van tỷ."
Vụ Tề làm sao gặp qua loại sắc nữ này, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, còn tí nữa rơi nước mắt.
Vấn Nhã vừa thấy tiểu khả ái thật sự giống như muốn khóc, cũng không có tâm tư chơi nữa.
“Quên đi, không chơi nữa, vậy đệ chờ chút, ta đi một lát sẽ trở lại."
Vấn Nhã nghĩ đến hai huynh đệ Lãnh Sát Lãnh Thù không biết thế nào, nói xong cũng ra cửa.
Vụ Tề không dự đoán được Vấn Nhã nói không đùa sẽ không đùa, thấy Vấn Nhã đi rồi, trong lòng ngược lại buồn bực. Đành phải trơ mắt nhìn cửa phòng, hi vọng Vấn Nhã nhanh chút trở về.
Trong phòng Lãnh Sát, hai huynh đệ ngồi đối diện, hai người nhìn qua đều có chút mỏi mệt, Lãnh Thù có chút thẹn thùng nhìn Lãnh Sát nói :
“Ca, ca không có gì muốn hỏi ta sao?"
Lãnh Sát tiêu sái cười nói:
“Hỏi cái gì? Hỏi đệ khi nào thì thích Nhã Nhi sao? Nhã Nhi là một nữ tử tốt, đệ thích nàng cũng là bình thường. Bất quá đệ thật sự sẽ vì nàng bỏ thói quen xấu kia của đệ sao?"
Lãnh Sát nghĩ đến hắn khuynh hướng trường kỳ đồng tính, tuấn lông mày liền nhíu lại.
Lãnh Thù sửng sốt, trong lòng nghĩ đến thật đúng là không dám xác định, nhưng hắn nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu linh động của Vấn Nhã, trong lòng ấm áp.
Vì Nhã Nhi, hắn vô luận như thế nào cũng phải nhịn xuống.
“Ta nghĩ ta chấp nhận được, huynh không phải cũng không yêu thích ta như vậy sao?"
Lãnh Thù hỏi lại.
“Tốt nhất là như vậy, bằng không Nhã Nhi sẽ thương tâm. Ai. . ."
Lãnh Sát khẽ thở dài. Ánh mắt vô lực nhìn hướng khoảng không vô hình ở xa xa.
“Ca, huynh thật sự không ngại sao?"
Lãnh Thù nhìn ra được miệng của Lãnh Sát nói không ngại, trong lòng khẳng định không vui.
“Để ý thì thế nào, ai mà không ngại nữ nhân mình yêu thích cùng người khác chia sẻ đây, nhưng Nhã Nhi đặc biệt như vậy, thích nàng làm sao dừng lại ở hai người chúng ta, về sau chỉ sợ càng ngày càng nhiều, mỗi lần nghĩ đến nàng cùng người khác thân thiết, trong lòng tựa như đao cắt vậy đệ hiểu chưa? Đệ về sau có thể thừa nhận được cái loại đau này hay không?"
“Vậy ca ca muốn buông tha cho nàng sao?"
“Aizzz, yêu chính là yêu rồi, vốn ta cũng vậy không nghĩ tới mình sẽ nhanh yêu cái tiểu nha đầu này như vậy, nhưng nàng cứ theo ta hay nói giỡn, lần lượt nàng đến châm ngòi lòng ta, bất tri bất giác, mình liền rơi vào tay giặc rồi, hiện tại muốn hối hận chỉ sợ cũng đã không kịp."
Lãnh Sát nghĩ đến quá trình hiểu biết Vấn Nhã, khóe miệng cong lên.
“Ta nghĩ ta rời nàng không được. Cho dù nàng là tiểu nữ nhân hoa tâm, chỉ cần nàng còn yêu ta, ta nguyện ý cùng các nam nhân của nàng cùng nhau bảo vệ nàng."
Lãnh Thù thấy ca ca rơi vào trầm tư, hắn cũng không khỏi nghĩ đến quá trình quen biết giữa hắn và Vấn Nhã, là nóng nảy như vậy, đặc biệt, nàng quả thật đã muốn bắt lòng hắn thành tù binh rồi.
“Vậy sau này hai huynh đệ chúng ta phải canh chừng nàng, không cho tiểu nữ nhân kia có cơ hội quyến rũ người khác."
Lãnh Thù cảm thấy phương pháp đó được.
Lãnh Sát vừa nghe đệ đệ này giống tiểu hài tử mà nói…, không khỏi cười ra tiếng:
“Ha ha, đệ nghĩ hay, nàng nhưng là có thể trong tầm tay đệ sao. Tiểu nữ nhân này thật sự a."
“Vậy làm sao bây giờ?"
Lãnh Thù ngây thơ, cái này cũng không được, vậy còn có cái biện pháp gì tốt nhỉ.
“Có thể làm sao, nhẫn thôi!"
Lãnh Sát thật ra nhìn thấu triệt.
Lãnh Thù vừa nghe, mị nhãn trợn tròn, hắn cũng thật phục ca ca của hắn.
“Tiểu Thù, đệ cần phải hiểu rõ rồi, tính cách Nhã Nhi rất mạnh cùng cứng rắn, về sau nếu đệ chịu không nổi mà thương tổn người của nàng, nàng lại quyết định không cho phép, chuyện Vương thị vệ lần này chính là cái ví dụ tốt nhất, cho nên ta khuyên đệ trước lúc nhập sâu nên suy nghĩ kỹ càng, nếu đệ có thể làm được, như vậy hai huynh đệ chúng ta cả đời này hảo hảo trân trọng nàng."
Lãnh Sát lời nói thấm thía.
“Ca, ta đã biết. Đúng rồi, chuyện huynh ám sát Thái Hậu làm sao bây giờ? Ta tính quay về Tình Nhân cốc một chuyến, đi gặp lão nhân gia một chút, ta có rất nhiều việc muốn hỏi. Hiện tại nếu chúng ta đều muốn bảo hộ Nhã Nhi, ta đây cũng không gạt ca, phái ta ám sát Nhã Nhi đúng là lão nhân gia, cho nên ta muốn đến hỏi rõ ràng."
Lãnh Thù lo lắng nói.
Lãnh Sát kinh ngạc vạn phần, hắn như thế nào cũng không nghĩ ra chuyện ám sát Vấn Nhã là do dưỡng phụ của bọn họ, bọn họ không cừu không oán, đây vì cớ gì? Hơn nữa lại để cho hăn ám sát Thái Hậu, chuyện này nhất định có âm mưu gì.
“Ta và đệ cùng nhau trở về, chuyện ám sát Thái Hậu trước cứ để đó."
Lãnh Sát nhíu chặt tuấn lông mày.
“Uh, cũng tốt! Như vậy vì an toàn Nhã Nhi, trước tiên đem nàng đưa đi Kỳ Vương Phủ. Quân Nghị Kỳ, Quân Nghị Lân hẳn là sẽ bảo vệ tốt Nhã Nhi."
Lãnh Thù tính toán hết sớm xuất phát.
“Được, chờ Nhã Nhi lại đây liền nói cho nàng biết."
Lãnh Sát cũng muốn biết chân tướng sớm một chút.
Tác giả :
Phong Giang Danh Hương