Săn Mỹ Ký
Chương 43: Tim đập thình thịch
Da mặt của Vấn Nhã nhưng là dày nhất thế giới này, hai tay nhỏ bé cầm lấy ngực của Lãnh Thù dường như không có chuyện gì xảy ra, tựa như ở hiện đại nàng luôn thích nắm lấy của thân ái Lưu Nhạc để điều hòa hoạt động ân ái của bọn họ vậy.
“Thứ nhất, không thể lại đánh chủ ý lên Vụ Tề, hắn là của Nhã Nhi ta. Như thế nào?"
Vấn Nhã tay nắm thật chặt, hai mắt trợn to nhìn Lãnh Thù.
“Uhm ~"
Lãnh Thù thét lớn một tiếng, vừa đau lại cảm giác ma quái thẳng đánh vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú hồng đến sắp nhỏ ra máu.
“Được, hắn là của ngươi."
“Thứ hai, cho ta giải dược, thả Lãnh ca ca, còn có Vương đại ca bị Mị Thần tỷ mang đi đâu rồi?"
“Này, giải dược có thể lập tức cho ngươi, nhưng Lãnh ca ca của ngươi đã chạy thoát, hơn nữa đuổi theo Vương đại ca của ngươi. Ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào."
Lãnh Thù không biết giải thích thế nào về chuyện Lãnh Sát cũng chỉ có thể lừa Vấn Nhã.
Vấn Nhã nhíu mày, nàng cảm giác ở nơi nào đó có điểm không thích hợp, lạnh lùng nói:
“Huynh gạt ta! Lãnh ca ca không có khả năng không cứu ta mà bỏ chạy, huynh cho rằng Nhã Nhi là đứa ngốc sao?"
Tay nhỏ bé của Vấn Nhã đột nhiên kéo căng.
“Ấy~"
Lãnh Thù kêu to lên.
‘Đau a. .’
“Nhẹ chút, nhẹ chút, ta nói Lãnh ca ca của ngươi, hắn nếu như muốn cứu ngươi ta liền lập tức giết ngươi, nhưng nếu ngươi ở nơi này để cho ta hả giận ba ngày, như vậy ta hướng hắn cam đoan ngươi sẽ không bị thương chỗ nào, ta nói chuyện từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên hắn cân nhắc liền đuổi theo Mị Thần tỷ.
Hơn nữa hắn nói sẽ đi phủ Vương gia truyền tin, nói ngươi ở bên ngoài ba ngày, ba ngày sau bình an trở về, lúc này ta nói chính là thật sự!"
Lãnh Thù cũng gấp.
Vấn Nhã thật lo lắng cho bọn Quân Nghị Lân không thấy nàng quay về sẽ lo lắng bất an, làm cho Quân Nghị Thiên biết vậy còn không biết sẽ nháo ra chuyện như thế nào nữa.
Cứ như vậy mà lại hợp ý nàng, nhưng là khá lo lắng cho Vương Lôi.
Thấy bộ dạng Lãnh Thù lo lắng không giống lừa nàng, chậm rãi nói:
“Được rồi, ta tin huynh rồi. Thứ ba, ta muốn ở trong này ba ngày, trong vòng 3 ngày, ta muốn tự do, huynh không thể ngược đãi ta, khi dễ ta, không thể nói không giữ lời, toàn bộ phải nghe ta, như thế nào?"
Vấn Nhã vừa nghĩ đến liền bổ sung thêm, tâm chơi đùa của nàng lại nổi lên.
Lãnh Thù vừa nghe, đầu đầy hắc tuyến.
‘Bây giờ là ai ngược đãi ai đây, ai đang khi dễ ai a.’
Hắn thầm nghĩ nhanh chút tiễn bước bức tượng đại phật này đi, cũng không muốn trút giận nữa gì rồi, hắn sợ hắn còn chưa có hết giận, mà hắn trước tiên bị nàng làm cho tức giận đến chết mất.
“Được rồi, ngươi có thể buông tay đi."
Khuôn mặt Lãnh Thù đã muốn đỏ bừng cả lên.
“Có thể, ha ha, bất quá còn có một vấn đề?"
Vấn Nhã cười đùa nói.
“Cái gì, còn nữa, vấn đề gì?"
Lãnh Thù trợn to mắt hoa đào nín thở nói.
“Đại mỹ nam, đừng nóng giận nha, Nhã Nhi chỉ là muốn hỏi huynh tên gọi là gì a?"
Vấn Nhã đối với hắn quăng cái mị nhãn, tay nhỏ bé lại buông lỏng, nhẹ nhàng nhéo vài cái sau mới buông ra.
Lãnh Thù làm sao dự đoán được nàng sẽ hỏi loại vấn đề này, càng không ngờ được nàng còn lớn gan như vậy, xấu hổ gấp đến độ không biết trả lời như thế nào.
Thấy Vấn Nhã buông tay, chạy nhanh hướng cửa dời đi, đồng thời miệng nói không rõ:
“Ngươi, ngươi, ta, ta, ta, Lãnh Thù!"
Vừa nói xong xoay người mở cửa giống như bỏ chạy lấy người vậy.
“Ha ha ha, ha ha ha, ta nhịn không được, ha ha ha…"
Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn cũng nhịn không được nữa thỏa thích cười đắc thắng nhìn về phía Vụ Tề rồi té ở trên giường.
Khuôn mặt Vụ Tề đã vì trận rung động thế tục cùng trò khôi hài vừa rồi mà hoàn toàn vặn vẹo, nhìn Vấn Nhã cười to không có hình tượng, cơ bắp trên mặt không ngừng run rẩy, đem cả người dùng chăn đắp lên núp ở góc giường, nhìn nàng cười đến lăn qua lộn lại. Trong lòng thầm nghĩ:
‘Về sau tuyệt đối không thể đắc tội với tiểu nữ nhân này, bất kể cái gì nàng đều làm ra được a.’
Vấn Nhã cười to một lúc sau, nhìn Vụ Tề cũng không tâng bốc nàng một chút, còn dùng một biểu tình đang xem quái vật nhìn nàng, trong lòng không khỏi vì hành động lớn mật vừa rồi đối với Lãnh Thù mà cảm thấy lúng túng, vội vàng ngồi dậy nhìn Vụ Tề nói:
“Hắc hắc, Nhã Nhi ta đang vì cứu tiểu khả ái đệ nha, cái gì nữ nhân nên giữ lễ nghi liêm sỉ đều mất hết rồi, nếu đệ có thể không nhìn ta như vậy hay không. Ta cũng bất đắc dĩ mà, hy sinh rất lớn nha! Đệ suy nghĩ một chút nếu vừa rồi Nhã Nhi không làm như vậy, sợ rằng đệ đã bị hắn làm rồi, đúng không?"
Vụ Tề nghe nàng vừa nói, hóa ra nàng là vì hắn mới làm ra loại chuyện này, trong lòng cảm động không thôi, nghĩ đến sự can đảm của nàng, đỏ mặt nói :
“Cám ơn tỷ, Nhã Nhi tỷ tỷ. Thật sự thực cám ơn tỷ cứu Vụ Tề."
Vấn Nhã mắt to nhíu lại cười nói:
“Hiện tại cam tâm tình nguyện gọi ta tỷ tỷ chứ, hắn đã đáp ứng sẽ không nhắm đến đệ nữa, đệ có thể yên tâm, về sau đệ chính là người của Nhã Nhi ta, ta sẽ bảo vệ đệ."
“Uh, đa tạ tỷ tỷ."
Vụ Tề không có nghe rõ, hắn nghĩ đến sau này hắn có thể an toàn, tâm treo lên lại để xuống.
“Tiểu khả ái, ta xem y phục của đệ bị tên biến thái kia xé, Nhã Nhi đi tìm cho đệ một bộ. Đệ ngủ trước đi."
Vấn Nhã nhìn Vụ Tề đem mình bao bọc giống bánh chưng, nhăn lông mày nhỏ nhắn lại.
“Không cần, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng rời bỏ Vụ Tề, Vụ Tề sợ hắn lại đến."
Vụ Tề thấy Vấn Nhã phải đi, chạy nhanh tay buông cái chăn ra, giữ chặt Vấn Nhã. Lộ ra cánh tay trơn bóng.
“Đệ để thân trần như vậy sẽ cảm lạnh, mau nằm xuống đắp kín đi. Nhã Nhi không đi."
Vấn Nhã thấy bộ dáng Vụ Tề lo lắng hãi hùng làm cho tâm không đành lòng, cũng không lại trêu chọc hắn, hắn vừa rồi bị hành động thô bạo của Lãnh Thù làm cho sợ hãi.
‘Hài tử đáng thương.’
Vụ Tề ngoan ngoãn nằm xuống, đắp kín chăn, một đôi mắt sao sáng một khắc không rời Vấn Nhã, hắn sợ Vấn Nhã sẽ đi, đáng thương nói:
“Vấn Nhã tỷ tỷ nếu phải đi, trăm ngàn đừng đem Vụ Tề lưu lại được không?"
Vấn Nhã thấy bộ dạng của hắn, nhất thời tâm như từ mẫu, mỉm cười sờ sờ đầu của hắn nói :
“Đừng lo lắng, Nhã Nhi sẽ không rời đi, mau ngủ đi, đêm nay Nhã Nhi sẽ nằm ngủ trên ghế."
Nói xong giống như mẫu thân cùng hài tử chúc ngủ ngon, thân cuối xuống hôn lên trên trán của hắn một chút.
Vụ Tề thẹn thùng đỏ mặt, nhìn Vấn Nhã đứng lên đi đến trên ghế cũng nằm xuống. Trong lòng tâm tư sinh động.
‘Hóa ra tiểu nữ nhân này cũng có thời điểm ôn nhu a’.
Hắn lén lút vươn tay sờ sờ chỗ bị Vấn Nhã hôn, nơi nào đó còn lưu lại cảm giác môi mềm mại của nàng, hắn không tự chủ lộ ra mỉm cười, an tâm nhắm hai mắt lại.
“Thứ nhất, không thể lại đánh chủ ý lên Vụ Tề, hắn là của Nhã Nhi ta. Như thế nào?"
Vấn Nhã tay nắm thật chặt, hai mắt trợn to nhìn Lãnh Thù.
“Uhm ~"
Lãnh Thù thét lớn một tiếng, vừa đau lại cảm giác ma quái thẳng đánh vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú hồng đến sắp nhỏ ra máu.
“Được, hắn là của ngươi."
“Thứ hai, cho ta giải dược, thả Lãnh ca ca, còn có Vương đại ca bị Mị Thần tỷ mang đi đâu rồi?"
“Này, giải dược có thể lập tức cho ngươi, nhưng Lãnh ca ca của ngươi đã chạy thoát, hơn nữa đuổi theo Vương đại ca của ngươi. Ta cũng không biết bọn họ ở nơi nào."
Lãnh Thù không biết giải thích thế nào về chuyện Lãnh Sát cũng chỉ có thể lừa Vấn Nhã.
Vấn Nhã nhíu mày, nàng cảm giác ở nơi nào đó có điểm không thích hợp, lạnh lùng nói:
“Huynh gạt ta! Lãnh ca ca không có khả năng không cứu ta mà bỏ chạy, huynh cho rằng Nhã Nhi là đứa ngốc sao?"
Tay nhỏ bé của Vấn Nhã đột nhiên kéo căng.
“Ấy~"
Lãnh Thù kêu to lên.
‘Đau a. .’
“Nhẹ chút, nhẹ chút, ta nói Lãnh ca ca của ngươi, hắn nếu như muốn cứu ngươi ta liền lập tức giết ngươi, nhưng nếu ngươi ở nơi này để cho ta hả giận ba ngày, như vậy ta hướng hắn cam đoan ngươi sẽ không bị thương chỗ nào, ta nói chuyện từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, cho nên hắn cân nhắc liền đuổi theo Mị Thần tỷ.
Hơn nữa hắn nói sẽ đi phủ Vương gia truyền tin, nói ngươi ở bên ngoài ba ngày, ba ngày sau bình an trở về, lúc này ta nói chính là thật sự!"
Lãnh Thù cũng gấp.
Vấn Nhã thật lo lắng cho bọn Quân Nghị Lân không thấy nàng quay về sẽ lo lắng bất an, làm cho Quân Nghị Thiên biết vậy còn không biết sẽ nháo ra chuyện như thế nào nữa.
Cứ như vậy mà lại hợp ý nàng, nhưng là khá lo lắng cho Vương Lôi.
Thấy bộ dạng Lãnh Thù lo lắng không giống lừa nàng, chậm rãi nói:
“Được rồi, ta tin huynh rồi. Thứ ba, ta muốn ở trong này ba ngày, trong vòng 3 ngày, ta muốn tự do, huynh không thể ngược đãi ta, khi dễ ta, không thể nói không giữ lời, toàn bộ phải nghe ta, như thế nào?"
Vấn Nhã vừa nghĩ đến liền bổ sung thêm, tâm chơi đùa của nàng lại nổi lên.
Lãnh Thù vừa nghe, đầu đầy hắc tuyến.
‘Bây giờ là ai ngược đãi ai đây, ai đang khi dễ ai a.’
Hắn thầm nghĩ nhanh chút tiễn bước bức tượng đại phật này đi, cũng không muốn trút giận nữa gì rồi, hắn sợ hắn còn chưa có hết giận, mà hắn trước tiên bị nàng làm cho tức giận đến chết mất.
“Được rồi, ngươi có thể buông tay đi."
Khuôn mặt Lãnh Thù đã muốn đỏ bừng cả lên.
“Có thể, ha ha, bất quá còn có một vấn đề?"
Vấn Nhã cười đùa nói.
“Cái gì, còn nữa, vấn đề gì?"
Lãnh Thù trợn to mắt hoa đào nín thở nói.
“Đại mỹ nam, đừng nóng giận nha, Nhã Nhi chỉ là muốn hỏi huynh tên gọi là gì a?"
Vấn Nhã đối với hắn quăng cái mị nhãn, tay nhỏ bé lại buông lỏng, nhẹ nhàng nhéo vài cái sau mới buông ra.
Lãnh Thù làm sao dự đoán được nàng sẽ hỏi loại vấn đề này, càng không ngờ được nàng còn lớn gan như vậy, xấu hổ gấp đến độ không biết trả lời như thế nào.
Thấy Vấn Nhã buông tay, chạy nhanh hướng cửa dời đi, đồng thời miệng nói không rõ:
“Ngươi, ngươi, ta, ta, ta, Lãnh Thù!"
Vừa nói xong xoay người mở cửa giống như bỏ chạy lấy người vậy.
“Ha ha ha, ha ha ha, ta nhịn không được, ha ha ha…"
Vấn Nhã thấy bộ dáng hắn cũng nhịn không được nữa thỏa thích cười đắc thắng nhìn về phía Vụ Tề rồi té ở trên giường.
Khuôn mặt Vụ Tề đã vì trận rung động thế tục cùng trò khôi hài vừa rồi mà hoàn toàn vặn vẹo, nhìn Vấn Nhã cười to không có hình tượng, cơ bắp trên mặt không ngừng run rẩy, đem cả người dùng chăn đắp lên núp ở góc giường, nhìn nàng cười đến lăn qua lộn lại. Trong lòng thầm nghĩ:
‘Về sau tuyệt đối không thể đắc tội với tiểu nữ nhân này, bất kể cái gì nàng đều làm ra được a.’
Vấn Nhã cười to một lúc sau, nhìn Vụ Tề cũng không tâng bốc nàng một chút, còn dùng một biểu tình đang xem quái vật nhìn nàng, trong lòng không khỏi vì hành động lớn mật vừa rồi đối với Lãnh Thù mà cảm thấy lúng túng, vội vàng ngồi dậy nhìn Vụ Tề nói:
“Hắc hắc, Nhã Nhi ta đang vì cứu tiểu khả ái đệ nha, cái gì nữ nhân nên giữ lễ nghi liêm sỉ đều mất hết rồi, nếu đệ có thể không nhìn ta như vậy hay không. Ta cũng bất đắc dĩ mà, hy sinh rất lớn nha! Đệ suy nghĩ một chút nếu vừa rồi Nhã Nhi không làm như vậy, sợ rằng đệ đã bị hắn làm rồi, đúng không?"
Vụ Tề nghe nàng vừa nói, hóa ra nàng là vì hắn mới làm ra loại chuyện này, trong lòng cảm động không thôi, nghĩ đến sự can đảm của nàng, đỏ mặt nói :
“Cám ơn tỷ, Nhã Nhi tỷ tỷ. Thật sự thực cám ơn tỷ cứu Vụ Tề."
Vấn Nhã mắt to nhíu lại cười nói:
“Hiện tại cam tâm tình nguyện gọi ta tỷ tỷ chứ, hắn đã đáp ứng sẽ không nhắm đến đệ nữa, đệ có thể yên tâm, về sau đệ chính là người của Nhã Nhi ta, ta sẽ bảo vệ đệ."
“Uh, đa tạ tỷ tỷ."
Vụ Tề không có nghe rõ, hắn nghĩ đến sau này hắn có thể an toàn, tâm treo lên lại để xuống.
“Tiểu khả ái, ta xem y phục của đệ bị tên biến thái kia xé, Nhã Nhi đi tìm cho đệ một bộ. Đệ ngủ trước đi."
Vấn Nhã nhìn Vụ Tề đem mình bao bọc giống bánh chưng, nhăn lông mày nhỏ nhắn lại.
“Không cần, Nhã Nhi tỷ tỷ đừng rời bỏ Vụ Tề, Vụ Tề sợ hắn lại đến."
Vụ Tề thấy Vấn Nhã phải đi, chạy nhanh tay buông cái chăn ra, giữ chặt Vấn Nhã. Lộ ra cánh tay trơn bóng.
“Đệ để thân trần như vậy sẽ cảm lạnh, mau nằm xuống đắp kín đi. Nhã Nhi không đi."
Vấn Nhã thấy bộ dáng Vụ Tề lo lắng hãi hùng làm cho tâm không đành lòng, cũng không lại trêu chọc hắn, hắn vừa rồi bị hành động thô bạo của Lãnh Thù làm cho sợ hãi.
‘Hài tử đáng thương.’
Vụ Tề ngoan ngoãn nằm xuống, đắp kín chăn, một đôi mắt sao sáng một khắc không rời Vấn Nhã, hắn sợ Vấn Nhã sẽ đi, đáng thương nói:
“Vấn Nhã tỷ tỷ nếu phải đi, trăm ngàn đừng đem Vụ Tề lưu lại được không?"
Vấn Nhã thấy bộ dạng của hắn, nhất thời tâm như từ mẫu, mỉm cười sờ sờ đầu của hắn nói :
“Đừng lo lắng, Nhã Nhi sẽ không rời đi, mau ngủ đi, đêm nay Nhã Nhi sẽ nằm ngủ trên ghế."
Nói xong giống như mẫu thân cùng hài tử chúc ngủ ngon, thân cuối xuống hôn lên trên trán của hắn một chút.
Vụ Tề thẹn thùng đỏ mặt, nhìn Vấn Nhã đứng lên đi đến trên ghế cũng nằm xuống. Trong lòng tâm tư sinh động.
‘Hóa ra tiểu nữ nhân này cũng có thời điểm ôn nhu a’.
Hắn lén lút vươn tay sờ sờ chỗ bị Vấn Nhã hôn, nơi nào đó còn lưu lại cảm giác môi mềm mại của nàng, hắn không tự chủ lộ ra mỉm cười, an tâm nhắm hai mắt lại.
Tác giả :
Phong Giang Danh Hương