Săn Mỹ Ký

Chương 29: Lại gặp chuyện

Vấn Nhã ở trong lúc mơ mơ màng màng coi như nghe được thanh âm đao kiếm đánh nhau, thoáng một cái nàng đã bật ngồi ở trên giường, hướng ngoài cửa sổ nhìn tới.

‘Trời còn chưa tối hẳn, lúc này chẳng lẽ còn có thích khách?’

Nàng vội vàng đến giày cũng không kịp mang mà mở cửa đi ra ngoài.

Mở cửa vừa thấy.

Wow!

Mười mấy cái hắc y nhân che mặt bay tới bay lui cùng bọn thị vệ chiến đấu với nhau, Vương Lôi lại cùng một người bịt mặt võ công cao cường càng đấu càng đầy mồ hôi, sắc mặt ngưng trọng. Hiển nhiên võ công của người bịt mặt này so với hắn chỉ cao hơn chớ không kém.

Phòng bên cạnh Quân Nghị Lân cầm thanh trường kiếm canh giữ ở cửa, bốn thị vệ vây quanh bảo vệ hắn, bất quá cũng mồ hôi lạnh nhỏ giọt.

Vương Lôi cùng Quân Nghị Lân thấy Vấn Nhã trong cửa phòng đi ra, lo lắng mà kêu lên nói:

“Nhã Nhi, đi vào!"

Bất quá giống như chậm chút, đang lúc Vấn Nhã quan sát chiến trường, người bịt mặt vốn cùng Vương Lôi chiến đấu cùng nhau nhưng lại thoát khỏi Vương Lôi, trường kiếm chói lọi hướng trên người Vấn Nhã chém đến!

Lần này Vấn Nhã cuối cùng có điểm phản ứng, khinh công của nàng lập tức phát huy tác dụng, chân ko mang giày liền bay lên trời, hiểm nguy né qua một kích này, đồng thời nhìn về phía nam tử che mặt.

Vừa thấy xong, bỗng nhiên tựa như thân thể của nàng trúng điện giật, cặp mắt kia, vì sao quen thuộc như vậy. Giống như tìm kiếm trăm ngàn năm ở trong mộng. Trong lòng rung động thật sâu.

Mà nàng một phút do dự này, một ngụm chân khí không giữ lại, thẳng tắp từ không trung rớt xuống, quay nhìn lại, mắt thấy sẽ đụng vào kiếm của người bịt mặt, ngoài ý muốn lại xảy ra, người che mặt đuổi theo Vấn Nhã đột nhiên thế nhưng cũng là một ngụm chân khí không giữ, rớt xuống, như vậy liền biến thành hai người lúc lên lúc xuống từ không trung ngã.

Một giây sau, chân trần của Vấn Nhã trực tiếp dẫm vào mặt của người bịt mặt ngẩng đầu đang nhìn nàng, sau đó mượn lực nhắm thẳng phòng Lãnh Sát phóng đi.

Kỳ thật khoảnh khắc nam tử che mặt nhìn đến ánh mắt của Vấn Nhã hắn cũng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc chưa bao giờ có, hắn trăm phần trăm xác định hắn chưa thấy qua nữ oa này, cho nên cũng rất kỳ quái. Vì suy nghĩ mà hắn đã bị chân trần của nàng dẫm lên trên mặt nha.

Nam tử che mặt hiện tại có thể nói là nổi trận lôi đình.

Ai có thể chịu được việc bị một nữ tử dâm chân lên trên mặt chứ, không những thế còn là chân trần nha, tâm tình tựa như cục đã rơi xuống mặt đất, vừa ghê tởm vừa uất ức!

“Đáng chết Quý Phi nương nương này thế nhưng ra cửa không mang giày."

Hắn một hơi nuốt không trôi, liền nhắm thẳng đuổi theo Vấn Nhã.

Vương Lôi ở phía sau vốn là lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại bị một màn làm cho kinh hoảng choáng váng. Một là không nghĩ tới Vấn Nhã thế nhưng biết võ công, xem ra võ công coi như không kém. Hai là không nghĩ tới hai người không biết nguyên nhân gì đồng thời giống như tiếng sét ái tình cùng nhau rơi xuống. Ba là không nghĩ tới Vấn Nhã thế nhưng không có mang giày, để chân không đạp lên mặt nam tử che mặt, điều này làm cho hắn cũng thiếu chút hụt chân khí cũng rơi xuống theo. Trong lòng hắn nghĩ đến… cười ha ha nha.

Lại nhìn Vấn Nhã, vừa chạy vừa hô to:

“Lãnh ca ca, cứu mạng a, ca nếu không cứu Nhã Nhi, buổi tối liền chờ gian thi056 đi."

Sư tử rống của nàng không có khiến cho Lãnh Sát đi ra, lại đem khách trọ toàn bộ khách điếm đều dọa đi ra.

‘Nữ nhi nhà ai đồi phong bại tục như vậy a.’

Đương nhiên vừa thấy tình huống hiện tại thì tất cả đều tránh về phòng không dám đi ra nữa. Nhưng có một người là ngoài ý muốn.

Trừ bỏ mụ Mị Thần tỷ còn ai vào đây, chỉ thấy nàng ta cười hì hì đứng ở hành lang vừa nhìn Vấn Nhã vừa nhảy lên nhảy xuống, giống như khỉ.

Vấn Nhã không thấy Lãnh Sát đi ra, nàng nghĩ đến Lãnh Sát nhất định đi ra ngoài, bằng không nhiều người đáng nhau như vậy, bằng cái thân thủ kia cũng phản ứng sớm đã có cảnh giác rồi.

‘Người này đã chạy đi đâu, loại thời điểm mấu chốt thế này lại không có đây, choáng váng a.’

Nàng lập tức nghiêng người hướng Mị Thần tỷ bay mà đi, trong miệng hô:

“Mị Thần tỷ, mau cứu Nhã Nhi a, bắt lấy hắn, hắn nhưng là thiên hạ Đệ Nhất mỹ nam, đừng lãng phí a."

Vấn Nhã nghĩ đến mụ này một chút cũng không sợ nhìn bọn họ đánh nhau, tất có chỗ hơn người, lại biết nàng ta yêu thích mỹ nam, cho nên bất chấp tất cả, dẫn nàng ta ra tay trước, bằng không cái mạng nhỏ của nàng đã có thể khó giữ được.

Mị Thần tỷ thấy Vấn Nhã hướng nàng nhào tới, cười duyên nói:

“Tiểu nha đầu, cái miệng nhỏ nhắn của ngươi cũng thật độc a. Ha ha, làm sao ngươi biết hắn là thiên hạ Đệ Nhất mỹ nam a, bao bọc giống như bánh chưng thế kia, ngươi có thể thấy được không?"

Vấn Nhã chạy xung quanh cây cột không ngừng, đằng sau nam tử che mặt cùng Vương Lôi đều bị nàng vòng qua vòng lại làm cho hoa mắt đầu choáng váng.

Vấn Nhã lo lắng trả lời Mị Thần tỷ nói:

“Mị Thần tỷ, tỷ xem hắn, dáng người thon dài cao ngất, lại nhìn ánh mắt của hắn, hắn có một đôi mắt đẹp nhất khắp thiên hạ, ánh mắt xinh đẹp như vậy, nhất định là siêu cấp mỹ nam a, nam nhân tỷ đã thấy nhiều, chuyện này còn không hiểu sao?"

Mị Thần tỷ nghe xong lại cười duyên, đem Vấn Nha lo đến mức lạn tùng phèo cả lên, nhìn khóe mắt Vấn Nhã hiện lên cả gân đỏ.

“Ngươi tiểu nha đầu, thật biết cách nhìn nam nhân a, ha ha. Bất quá phải nói rõ, lần này không thể cùng Mị Thần tỷ ta đoạt nha, ngươi nếu đoạt, tướng công của ngươi phải tặng cho ta nha."

“Đương nhiên, đương nhiên, Nhã Nhi tuy rằng thích mỹ nam, nhưng một tên thích dây dưa bằng vũ lực như vậy, chết cũng không thèm, Nhã Nhi cũng ăn không tiêu a. Hắc hắc, tặng cho tỷ, tặng cho tỷ còn không được sao."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vấn Nhã như khóc tang.

Hai nam nhân đằng sau nghe hai người nói chuyện mà não đầy hắc tuyến.

Người bịt mặt lại không dự đoán được khinh công của Vấn Nhã cao như vậy, còn thông minh như vậy. Lại thấy các nàng đem hắn làm như hàng hóa mà xoi mói, cò kè mặc cả, tức giận đến trợn mắt nghiến răng.

Hắn cũng không đuổi theo Vấn Nhã nữa, quyết định cùng Vương Lôi đuổi theo phía sau chiến đấu với nhau, trong lòng nghĩ:

‘Tiêu diệt toàn bộ, lại tróc nã nha đầu này liếm chân cho mình.’

Vấn Nhã thấy hắn không đuổi theo, cuối cùng có thể lấy hơi, tránh phía sau Mị Thần tỷ, đầu nhỏ lòi ra mà nhìn. Thấy nam tử này càng đánh càng hăng, trong lòng không khỏi sốt ruột.

“Ta nói, người bịt mặt, ngươi tại sao muốn giết ta, ai phái ngươi tới ?"

Vấn Nhã muốn phân tán sự chú ý của hắn, nhưng hiển nhiên vô dụng. Hắc y nhân không đáp lời, chiêu thức còn tàn nhẫn hơn.

“Ta nói huynh hay không phải là nam nhân, một đôi mắt hoa đào lớn lên giống hồ ly tinh, dáng người nhìn qua giống cô nương ‘Phong Hương viện’, dù ngực có kém một chút, nhưng điều kiện như vậy làm sao học người muốn đi ám sát a. Ta xem huynh nha, hẳn là đi ‘Tiểu Sinh viện’ bán mình cho rồi, người bảo lãnh huynh muốn đem huynh đè dưới thân, kiếm được tiền có thể cao hơn so với làm sát thủ, thế nào, suy nghĩ đi, Nhã Nhi ta miễn phí làm người tiến cử, còn tặng kèm một mãnh nam, cam đoan huynh có một lần còn muốn lần thứ hai, mỗi ngày phải bị người áp dưới thân, về sau kiếm nhiều tiền hơn, đừng quên ta đây là người tiến cử nhé."

Vấn Nhã khoa trương lớn tiếng nói.

Nam tử bịt mặt vốn võ công cao hơn Vương Lôi, nhưng bị những lời Vấn Nhã nói lọt vào tai xong, phập phồng thấp thỏm, tức giận đến cả người phát run, nhiều lần thiếu chút nữa bị Vương Lôi đâm trúng.

Hắn bỗng nhiên huýt sáo một tiếng, tiếp theo hung hăng trừng mắt nhìn Vấn Nhã, liền hướng ngoài phòng lao đi, ánh mắt kia là hận không thể bóc da, ăn thịt nàng. Thần kinh Vấn Nhã cũng sợ hãi run lên hạ xuống. Mà thủ hạ của hắn nghe được tiếng huýt xong, cũng đều lui lại, một lát liền biến mất vô ảnh vô tung.

Hắc y nhân bịt mặt vừa đi như vậy. Mị Thần tỷ đi đến trước người Vấn Nhã thế nhưng chỉ lướt qua rồi đi ra ngoài. Làm Vấn Nhã giật mình đến mức mắt như muốn rơi xuống.

Võ công của mụ này hình như cao không phải bình thường a, thật sự là người không thể nhìn người qua tướng mạo.

Trong nháy mắt, khách điếm yên tĩnh lại, hành lang, thang lầu, cửa sổ, bàn ghế đều là một đống hỗn độn, chưởng quầy tránh ở dưới đáy bàn đau lòng rơi nước mắt.

Vấn Nhã đặt mông ngồi dưới đất, kêu la thảm thiết:

“Má ơi, một ngày ba lượt ám sát thế này, bộ đến ăn cơm sao, còn để cho ta sống hay không đây."

Vương Lôi nghe thanh âm la làng của nàng ôm lấy thuốc hướng phòng Quân Nghị Kỳ, đến cửa phòng Quân Nghị Lân giúp đỡ Quân Nghị Kỳ – người nhất định phải rời giường xem Vấn Nhã, hai người đều một bộ hoảng sợ chưa hoàn hồn, cho đến một khắc thích khách thối lui, cho đến một khắc Vấn Nhã bình an. Không có ai biết Quân Nghị Kỳ là hận việc bản thân bị thương mà không giúp được gì nhiều đến như thế nào. Quân Nghị Lân thì hận nhiều bản thân không biết võ công.

Vấn Nhã thấy hai huynh đệ lo lắng cho mình như vậy, trong lòng ấm áp, buông chân trần từ trên người Vương Lôi thả xuống, chui lên trên giường Quân Nghị Kỳ, cười hướng ba người ngoắc ngoắc.

“Các huynh lại đây, đều đến ngồi ở đây."

Nàng chỉ chỉ bên giường.

Ba người nghi hoặc khó hiểu, đều đi ra phía trước.

Vấn Nhã đem Quân Nghị Kỳ cẩn thận ép đến bên trong giường làm cho hắn nằm tốt, nàng ngồi ở giữa, chân trần nhét vào chăn ấm. Quân Nghị Lân ngồi cuối giường, Vương Lôi không dám quá phận, cay đắng ngồi ở ngoài giường.

Vấn Nhã thấy ba người ngồi xong, cười nói:

“Mọi người đừng nghiêm túc như vậy nha, vẫn là câu nói kia, Nhã Nhi không có việc gì, không cần lo lắng. Hiện tại các huynh cũng biết Nhã Nhi biết võ công, lần trước thật sự là không kịp phản ứng mới khiến cho Kỳ ca ca bị thương. Nhã Nhi đến bây giờ còn có chút băn khoăn, nhưng về sau sẽ không xảy ra nữa. Nhã Nhi đánh không lại, ngược lại chạy trốn sẽ không thành vấn đề, cho nên, mọi người cười một cái đi, ai cười trước có thưởng nha!"

Ba người sắc mặt ngưng trọng nhìn nhau, sau đó lại đưa ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Bất quá trong lòng quả thật so với vừa rồi tốt hơn nhiều.

Quân Nghị Lân mở miệng nói:

“Nhã Nhi, nàng rốt cuộc đắc tội người nào, ác như vậy, một ngày ba lượt, đẩy nàng vào chỗ chết a?"

Vấn Nhã nhún vai, vô tội nói:

“Nhã Nhi cũng không biết a, bất quá ta nghĩ hẳn là người trong cung, nếu không là Nghị Thiên ca ca đắc tội người nào, lấy Nhã Nhi khai đao. Ta xem khách điếm này là không thể ở, mọi người ngẫm lại đi đâu đi, Nhã Nhi còn không muốn hồi cung đâu."

Vấn Nhã cúi đầu trầm tư.

“Nhã Nhi nàng liền không sợ một chút nào sao, đám thích khách này hình như là tổ chức sát thủ bị người thuê nha?"

Vương Lôi lo lắng nói, hắn thực muốn Vấn Nhã lập tức trở về cung.

Vấn Nhã trừng trắng mắt nói:

“Sợ, ta nói là ta không sợ sao, Nhã Nhi sợ muốn chết. Nhưng là sợ có ích lợi gì a, hiện tại cũng không biết chủ mưu là ai, chỉ có chờ Triệu Khứ Phong đại nhân trở về. Nhìn xem có manh mối hay không, trước khi hắn trở về, chúng ta cái gì cũng làm không được a, còn không bằng vui vẻ nha. Sinh tử từ mạng, phú quý do trời, làm việc không thể cưỡng cầu. Còn nữa, Nhã Nhi cũng không có dễ dàng chết như vậy, yên tâm yên tâm, cười một cái đi, ai cười Nhã Nhi sẽ thưởng cho người đó nha."

Nói xong mắt to lòe lòe tỏa sáng, đáng yêu nhìn ba người.

Vương Lôi cảm giác từ khi biết nàng ngày đầu tiên , đã bị nàng cổ quái, tinh linh, nghịch ngợm, gây sự, tất cả không giống người thường đánh bại mất rồi. Đặc biệt hiện tại dưới loại tình huống lạc quan này, loại thái độ này lại có ai có thể làm được như thế đây. Hắn có thể ở bên nàng, thật sự là ông trời đối với Vương Lôi hắn đầy ưu ái rồi.

Nghĩ đến đây, Vương Lôi từ trong lòng mỉm cười đi ra. Ý cười tựa như mặt trời mùa đông, làm ấm lòng người, hai mắt Vấn Nhã nhìn đăm đăm.

‘Đẹp, rất đẹp trai, có cảm giác, có cảm giác. Đẹp trai như vậy làm sao có thể đem hắn làm đại ca, chẳng phải là quá lãng phí rồi sao, tìm cơ hội nhất định phải đem hắn “A ô" một ngụm ăn luôn.’

Vấn Nhã trong lòng xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt nhìn về phía Vương Lôi cũng càng ngày càng có sắc. Bỗng nhiên nàng phi thân một cái từ giữa giường về phía Vương Lôi, Vương Lôi sợ nàng té xuống đất lập tức tiếp được, sợ tới mức tươi cười cũng không thấy nữa, vừa định nói nàng sao lại lỗ mãng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn của Vấn Nhã liền ngăn chận đôi.môi của hắn, còn phát ra thanh âm ‘bẹp bẹp’ của nước miếng nữa, làm cho Vương Lôi vừa kinh hỉ vừa sững sờ mà không biết phản ứng như thế nào.

Vấn Nhã vừa thực hiện được ý đồ xấu liền chạy nhanh lui về giữa giường, nhìn mặt Vương Lôi là càng ngày càng hồng, mà mặt hai người khác là càng ngày càng trắng.

Vấn Nhã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, hướng về phía Quân Nghị Lân liền ‘chụt ’ một cái thật to, rồi lại nhẹ nhàng ngăn miệng Quân Nghị Kỳ ‘chụt’ một cái, sau đó nàng giống như đứa ngốc, ngồi chỗ cũ mà cười ‘hắc hắc’.

Cứ như vậy, hai mặt trắng cũng biến thành mặt đỏ, ba mặt đều toét ra tươi cười vừa cao hứng vừa ngượng ngùng.

Vấn Nhã mừng rỡ ở trong lòng kêu lên ‘yes’! Wow ha ha ha. . .

Vấn Nhã biết:

‘Nam nhân này nha, ngươi nếu đối với một người tốt, người khác khẳng định ghen tị, nhưng nếu đối mọi người công bằng giống nhau, như vậy trong lòng mặc dù không được tự nhiên, nhưng cũng dễ dàng nhận hơn. Xem ba tên đại nam nhân cười đến ngốc rồi hề hề.’

Vấn Nhã còn cố ý đem chân trần dưới chăn chà chà chân Quân Nghị Kỳ, đem Kỳ Vương gia giống như tiểu cô nương, bộ dạng ngượng ngùng kia không cần nói cũng biết, ha ha ha.

Vấn Nhã có cơ hội vui vẻ lần này lại muốn động kinh:

“Ta là một cái vịt con xấu xí, cạc cạc cạc cạc cạc ~"

Hát đến khiến ba người đầu đầy hắc tuyến.

‘Tiểu nữ nhân này không phải một vịt con xấu xí được không, rõ ràng là một tiểu nha đầu điên!’
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại