Săn Mỹ Ký
Chương 19: Mắc lỗi lầm thêm lần nữa
Vấn Nhã sau lần này, người thanh tỉnh không ít, mở hai mắt ra dùng sức muốn nhìn nam nhân này một chút rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, liền nhẹ nhàng xoay đầu lại.
Chỉ thấy nam nhân kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngũ quan trên mặt rõ ràng lộ vẻ thỏa mãn cười yếu ớt, xem ra đối với biểu hiện của nàng vừa lòng, nội tâm Vấn Nhã cười trộm. Lại nhìn hai hàng lông mày như kiếm của hắn, phong thái bất phàm, cả người có vẻ tuấn mỹ quý khí, so với Quân Nghị Thiên thiếu phần khí phách, so với Lãnh Sát thiếu phần lãnh khí, nhưng nhìn qua dị thường nhu hòa cùng duy mỹ.
Nhìn xuống, tỉ lệ thân thể cân xứng của hắn còn chưa mặc quần áo, nóng bỏng xinh đẹp tuyệt trần. Cả người vì kịch liệt vận động vừa rồi mà mồ hôi đầm đìa, nổi lên một tầng tia sáng vàng mỏng, đúng là gợi cảm. Vấn Nhã nhìn thấy thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được liền đỏ lên.
‘Hồng nương thật đúng là biết chọn người!’
Quân Nghị Lân cảm nhận được tầm mắt lửa nóng truyền xa đến trên người, đột nhiên mở hai mắt ra, lại nhìn thấy tiểu nữ nhân này đang cẩn thận nghiên cứu thân thể của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn biến hồng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng:
“Nhã Nhi cô nương nhìn qua đối với ta có vừa lòng không?"
Vấn Nhã nghe được thanh âm nên hoảng sợ, ngẫm lại thật là thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn đến một đôi mắt đẹp ánh sáng như ngọc, càng thêm tán thưởng nàng đã gặp may mắn, xem ra nàng là ‘Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc’041.
Vấn Nhã nhẹ nhàng cười, không chút nào ngượng ngùng nhìn hắn nói:
“Ca ca thực sự là cực phẩm, Nhã Nhi cảm thấy vừa lòng, Nhã Nhi tại đây đa tạ ca ca có công tương trợ, ha ha, đây là ý tứ nho nhỏ của Nhã Nhi, mong ca ca có thể thu xuống."
Nói xong lấy ra một viên dạ minh châu không lớn không nhỏ đặt ở trong tay Quân Nghị Lân.
Quân Nghị Lân nhìn dạ minh châu trong tay, dạ minh châu lớn như vậy thật đúng là hiếm thấy, xem ra nàng cũng không phải là cô nương nơi này rồi, lại ngẩng đầu nhìn tiểu nữ nhân này không chút làm ra vẻ nào cả, trong lòng lại nghi hoặc thật mạnh. . .
Mặc kệ như thế nào, Quân Nghị Lân không có biện pháp làm xong loại chuyện này rồi còn thu gì đó của nữ nhân, cảm giác như thế nào cũng giống như tiểu nữ nhân đem hắn làm nam kỹ ấy, hay là cái loại cao cấp đó…, nhìn Vấn Nhã cười nói như hoa, tức giận không khỏi tỏa ra.
“Chết tiệt, nàng đem Bổn Vương là cái gì, Bổn Vương cũng không phải là nam kỹ, nàng cho rằng dùng một viên dạ minh châu có thể làm cho Bổn Vương ngủ trên giường của nàng sao?"
“A, vậy là dù không có dạ minh châu huynh cũng sẽ ở trên giường của ta sao."
Vấn Nhã chớp chớp đôi mắt tròn to của nàng, nhịn không được giễu cợt hắn:
“Được rồi, ca ca đừng tức giận nữa, Nhã Nhi không phải có ý này, Nhã Nhi thật cao hứng người tuấn mỹ như ca ca giúp Nhã Nhi giải mỵ dược, nếu Hồng nương giúp ta tìm một người thiếu cánh tay thiếu chân, hoặc nhếch miệng mà nói, Nhã Nhi thật sự liền khóc không ra nước mắt đâu đó."
Nói xong tay nhỏ bé vỗ ngực một cái làm bộ dạng lòng còn sợ hãi nữa chứ.
Quân Nghị Lân nhìn biểu tình phong phú của nàng, nghe lời nói khôi hài của nàng, tức giận trong lòng biến mất, tiếp theo có chút trông cảm việc nàng gặp phải, thấp giọng hỏi:
“Nhã Nhi cô nương làm sao có thể trúng mỵ dược vậy, làm sao lại tới kỹ viện này đây. Ta không cho rằng nơi này có cô nương hào phóng như nàng vậy nha."
Nói xong còn ngước nhìn dạ minh châu trên tay.
“Ai nha, việc này ấy à, hắc hắc, nói thì dài dòng lắm, dù sao bổn cô nương không có hay ho gì. Bất quá, hoàn hảo ca ca lại đẹp trai như vậy, lại lớn lên mỹ như vậy, Nhã Nhi cũng không chịu thiệt, ha ha."
Vấn Nhã mở to đôi mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng ra, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn Quân Nghị Lân.
Quân Nghị Lân nghe xong lời này, trong lòng rất hưởng thụ, nhưng lập tức không khỏi có điểm muốn cười, trừng mắt nói:
“Ta đường đường một Vương gia trở thành nam kỹ cho nàng, phục vụ nàng, nàng còn dám nói không thiệt thòi, hẳn là vinh hạnh mới đúng, theo ta hồi phủ đi, Bổn Vương thật thích nha đầu như nàng đó."
Vấn Nhã nghĩ đến tại sao lại là giọng điệu làm ơn, trợn trắng mắt trực tiếp phản ứng nói:
“Bổn tiểu thư đường đường một Quý Phi cho huynh đến giải dược, chẳng lẽ huynh còn chịu thiệt sao?"
Một giây, hai giây, ba giây, hai người đồng thời chấn kinh, lại đồng thời lên tiếng, đồng thời chỉ vào đối phương nói.
“Cái gì?"
“Cái gì?"
“Huynh, huynh, huynh là ai?"
“Nàng, nàng, nàng là ai?"
Con mắt của hai người hiện tại so với bất kỳ ai cũng lớn hơn rồi.
“Huynh nói trước đi!"
“Nàng nói trước đi!"
Hai người lại đồng thời mở miệng, trong lòng đã là kinh đào hải lãng026.
Trong lòng hai người đều bị ý nghĩ của chính mình hù chết rồi, nhưng dù sao chuyện gì cũng đã xảy ra. Lại sợ hãi cũng không kịp nữa, đành phải trước tỉnh táo lại.
“Huynh là Vương gia Tiền Hân Quốc?"
Vấn Nhã hỏi trước.
“Đúng vậy, Bổn Vương đúng là Ngũ Vương gia đương triều Quân Nghị Lân!"
Quân Nghị Lân trấn định một chút sau đó đáp.
“Ngũ Đệ Quân Nghị Thiên sao?"
Vấn Nhã cẩn thận xác định lại.
“Không sai, nàng sao có thể gọi thẳng tên Hoàng huynh của ta như vậy."
Quân Nghị Lân bất mãn nhìn Vấn Nhã.
“Ta là Hoàng tẩu của huynh, huynh nói có thể hay không" .
Vấn Nhã tức giận lườm hắn một cái, đến lúc nào rồi, còn kiêng kị nữa, thật là.
“Nàng là Nhã Quý Phi mà Hoàng huynh sủng ái nhất sao?"
Quân Nghị Lân không khó mà đoán được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Vấn Nhã có điểm trắng, thốt ra:
“Lúc này chết chắc rồi, chính mình thế nhưng lại ở trên người chú em của mình, không biết Nghị Thiên ca ca sau khi biết có thể đem ta ‘xẹt xẹt’ luôn hay không, ô ô. Như thế nào loại chuyện này cũng cho ta đụng đến đây."
Quân Nghị Lân nghe nàng lầm bầm lầu bầu, bất mãn nói:
“Hoàng tẩu, làm sao nàng thô lỗ như vậy, cái gì ở trên ta, khó nghe như vậy, là ta ở trên nàng có phải hay không."
Tâm tính tiểu hài tử của Quân Nghị Thiên cũng nhanh đến.
“Huynh thằng nhóc này, cái gì huynh trên ta, ta trên huynh mới đúng, bây giờ là lúc nói chuyện này ư, động não một chút có được không."
Vấn Nhã vừa thấy bản tính Quân Nghị Lân chính là tiểu hài tử, tâm tính ác nữ không khỏi bộc lộ ra.
Quân Nghị Lân nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
‘Chơi Hoàng tẩu của mình, chiếu theo trình độ sủng ái của Hoàng huynh đối với nàng, lần này sợ gặp đại họa rồi’.
“Hoàng tẩu, chúng ta làm sao bây giờ đây?"
Quân Nghị Lân ủy khuất nhìn Vấn Nhã hỏi.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy, bộ dạng này làm sao giống Vương gia vừa rồi chứ, tức giận hô to một tiếng.
“Bớt náo!"
Vấn Nhã ngồi ở đầu giường cầm cái chăn mà trầm tư. Quân Nghị Lân ngồi ở cuối giường cầm cái chăn mà ủy khuất.
‘Nàng là Hoàng tẩu của mình cũng không thể nào lấy nàng được, còn muốn đem nàng mang về phủ nữa chứ, chính mình thật sự không muốn sống rồi sao.’
Thời điểm vấn đề không giải quyết được, ông trời thường sẽ cho chút gợi ý.
Lúc này, dư độc trong cơ thể Vấn Nhã lại bắt đầu phát tác chứ, dục hỏa lập tức lại thiêu đốt.
Vấn Nhã bất đắc dĩ thầm nghĩ:
‘Ông trời, ngươi thật ác độc nha, chơi ta như vậy.’
Vấn Nhã đành phải chớp mắt to tròn của nàng, lại giả bộ quay về vẻ vô tội, mắt nước nhạt nhòa nhìn về phía Quân Nghị Lân làm nũng nói :
“Lân ca ca, huynh có thể giúp ta một lần nữa được không."
Quân Nghị Lân nghĩ đến nàng hẳn là muốn cầu hắn hướng Hoàng huynh gạt chuyện này đi, nhưng nàng không biết đây cũng là phương pháp tốt nhất mà hắn nghĩ đến. Vội vàng sảng khoái cười nói:
“Được, Hoàng tẩu muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó đi."
Nói xong còn dùng lực gật đầu.
Vừa điểm gật đầu xong, Vấn Nhã liền hướng hắn vui vẻ cười.
“Lân ca ca thật tốt."
Nói xong cũng nhấc chăn lên bay qua ôm lấy hắn.
Quân Nghị Lân không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy nàng, kinh ngạc nói:
“Hoàng tẩu, nàng muốn làm gì á?"
“Lân ca ca không phải đáp ứng lại giúp Nhã Nhi một lần ư, Nhã Nhi lại khó chịu rồi, không cho phép gọi ta là Hoàng tẩu nha, rất già đó, Nhã Nhi còn nhỏ mà!"
Nói xong còn ở trên đùi của hắn vặn vẹo uốn éo.
Quân Nghị Lân thế này mới nghĩ đến nàng vừa rồi làm sao có thể hướng hắn làm nũng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại trở nên hồng nhuận dị thường, mới biết được mỵ dược của tiểu nữ nhân này còn chưa có giải sạch sẽ.
Nhưng bây giờ đã biết nàng là Hoàng tẩu của hắn, thật là không biết nên giúp nàng giải ra sao.
‘Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt, trở về tìm Hoàng huynh chăng, chỉ sợ mình không thấy được mặt trời ngày mai đi, tìm nam nhân khác? Không được.’
Quân Nghị Lân nghĩ đến nam nhân khác ở trên người nàng làm chuyện giống hắn vừa rồi, trong lòng nhất thời khó chịu đến không thể thở được.
Vấn Nhã thấy hắn do dự, biết nhóc con này đang sợ, nhưng lúc này nàng cũng không muốn thay đổi người, nếu đi ra ngoài tìm trúng đại bá, nàng liền trực tiếp choáng váng trở về.
‘Quên đi, tiểu thúc liền tiểu thúc, biểu huynh lên một lượt luôn, còn sợ tiểu thúc hay sao, dù sao sai cũng sai lầm rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao đi.’
Nghĩ vậy, tay nhỏ bé của Vấn Nhã làm càn. Miệng thở gấp nói:
“Lân ca ca, đừng suy nghĩ tới những thứ kia nữa, huynh không phải mới vừa thực thích Nhã Nhi đấy sao? Lân ca ca sẽ giúp Nhã Nhi một lần nữa được không?"
Quân Nghị Lân nhìn bộ dáng nàng yêu mị động lòng người, lại nghĩ tới tình cảnh đại chiến mãnh liệt lúc nãy, rốt cuộc kìm nén không được.
‘Mình tại sao để nàng khó chịu a.’
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Vấn Nhã lên, thâm tình nhìn mặt phù dung ửng hồng này.
‘Chết thì chết, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu vậy.’
Cúi đầu một ngụm hôn xuống, đón thêm hôn đáp lại của nàng, hai cái lưỡi triền miên cùng với nhau.
Quân Nghị Lân vừa hôn vừa nghĩ đến dung nhan đáng yêu của Vấn Nhã, trong lòng có một chút vui thích, có một chút ngọt ngào, cũng có một tia chua sót.
‘Yêu tinh mê người này, tại sao lại là Hoàng tẩu của mình chứ, tại sao mình không thể sớm một chút quen biết nàng, sau này, hai người còn có thể gặp nhau không? Chính mình còn có thể gặp lại nàng sao? Nàng còn có thể gọi mình ‘Lân ca ca’ ư, nàng còn có thể ở trong lòng mình làm nũng sao?’
Hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng buồn bực, thật là khó chịu, buồn bực cần phát tiết.
‘Lần này để cho mình hảo hảo yêu nàng một hồi đi, làm nàng không thể dễ dàng quên mình được.’
Giờ khắc này, Quân Nghị Lân trưởng thành rồi, rốt cục hiểu được tư vị ái tình.
Mà Vấn Nhã đã hoàn toàn chìm đắm trong tình dục, đã sớm đem sự phiền lòng ném đi… qua chín tầng mây rồi, làm sao nghĩ đến trong lòng Quân Nghị Lân phức tạp như thế.
Hai người tâm tư khác nhau, nhưng đều gia nhập vào trong dòng nước xoáy. Làm cho tất cả điều cấm kỵ này ở trong hừng hực dục hỏa thiêu đốt hầu như không còn nữa. . .
Chỉ thấy nam nhân kia đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngũ quan trên mặt rõ ràng lộ vẻ thỏa mãn cười yếu ớt, xem ra đối với biểu hiện của nàng vừa lòng, nội tâm Vấn Nhã cười trộm. Lại nhìn hai hàng lông mày như kiếm của hắn, phong thái bất phàm, cả người có vẻ tuấn mỹ quý khí, so với Quân Nghị Thiên thiếu phần khí phách, so với Lãnh Sát thiếu phần lãnh khí, nhưng nhìn qua dị thường nhu hòa cùng duy mỹ.
Nhìn xuống, tỉ lệ thân thể cân xứng của hắn còn chưa mặc quần áo, nóng bỏng xinh đẹp tuyệt trần. Cả người vì kịch liệt vận động vừa rồi mà mồ hôi đầm đìa, nổi lên một tầng tia sáng vàng mỏng, đúng là gợi cảm. Vấn Nhã nhìn thấy thì khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được liền đỏ lên.
‘Hồng nương thật đúng là biết chọn người!’
Quân Nghị Lân cảm nhận được tầm mắt lửa nóng truyền xa đến trên người, đột nhiên mở hai mắt ra, lại nhìn thấy tiểu nữ nhân này đang cẩn thận nghiên cứu thân thể của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn biến hồng, không khỏi cười nhẹ ra tiếng:
“Nhã Nhi cô nương nhìn qua đối với ta có vừa lòng không?"
Vấn Nhã nghe được thanh âm nên hoảng sợ, ngẫm lại thật là thẹn thùng, ngẩng đầu nhìn đến một đôi mắt đẹp ánh sáng như ngọc, càng thêm tán thưởng nàng đã gặp may mắn, xem ra nàng là ‘Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc’041.
Vấn Nhã nhẹ nhàng cười, không chút nào ngượng ngùng nhìn hắn nói:
“Ca ca thực sự là cực phẩm, Nhã Nhi cảm thấy vừa lòng, Nhã Nhi tại đây đa tạ ca ca có công tương trợ, ha ha, đây là ý tứ nho nhỏ của Nhã Nhi, mong ca ca có thể thu xuống."
Nói xong lấy ra một viên dạ minh châu không lớn không nhỏ đặt ở trong tay Quân Nghị Lân.
Quân Nghị Lân nhìn dạ minh châu trong tay, dạ minh châu lớn như vậy thật đúng là hiếm thấy, xem ra nàng cũng không phải là cô nương nơi này rồi, lại ngẩng đầu nhìn tiểu nữ nhân này không chút làm ra vẻ nào cả, trong lòng lại nghi hoặc thật mạnh. . .
Mặc kệ như thế nào, Quân Nghị Lân không có biện pháp làm xong loại chuyện này rồi còn thu gì đó của nữ nhân, cảm giác như thế nào cũng giống như tiểu nữ nhân đem hắn làm nam kỹ ấy, hay là cái loại cao cấp đó…, nhìn Vấn Nhã cười nói như hoa, tức giận không khỏi tỏa ra.
“Chết tiệt, nàng đem Bổn Vương là cái gì, Bổn Vương cũng không phải là nam kỹ, nàng cho rằng dùng một viên dạ minh châu có thể làm cho Bổn Vương ngủ trên giường của nàng sao?"
“A, vậy là dù không có dạ minh châu huynh cũng sẽ ở trên giường của ta sao."
Vấn Nhã chớp chớp đôi mắt tròn to của nàng, nhịn không được giễu cợt hắn:
“Được rồi, ca ca đừng tức giận nữa, Nhã Nhi không phải có ý này, Nhã Nhi thật cao hứng người tuấn mỹ như ca ca giúp Nhã Nhi giải mỵ dược, nếu Hồng nương giúp ta tìm một người thiếu cánh tay thiếu chân, hoặc nhếch miệng mà nói, Nhã Nhi thật sự liền khóc không ra nước mắt đâu đó."
Nói xong tay nhỏ bé vỗ ngực một cái làm bộ dạng lòng còn sợ hãi nữa chứ.
Quân Nghị Lân nhìn biểu tình phong phú của nàng, nghe lời nói khôi hài của nàng, tức giận trong lòng biến mất, tiếp theo có chút trông cảm việc nàng gặp phải, thấp giọng hỏi:
“Nhã Nhi cô nương làm sao có thể trúng mỵ dược vậy, làm sao lại tới kỹ viện này đây. Ta không cho rằng nơi này có cô nương hào phóng như nàng vậy nha."
Nói xong còn ngước nhìn dạ minh châu trên tay.
“Ai nha, việc này ấy à, hắc hắc, nói thì dài dòng lắm, dù sao bổn cô nương không có hay ho gì. Bất quá, hoàn hảo ca ca lại đẹp trai như vậy, lại lớn lên mỹ như vậy, Nhã Nhi cũng không chịu thiệt, ha ha."
Vấn Nhã mở to đôi mắt của nàng lòe lòe tỏa sáng ra, nháy mắt cũng không nháy mà nhìn Quân Nghị Lân.
Quân Nghị Lân nghe xong lời này, trong lòng rất hưởng thụ, nhưng lập tức không khỏi có điểm muốn cười, trừng mắt nói:
“Ta đường đường một Vương gia trở thành nam kỹ cho nàng, phục vụ nàng, nàng còn dám nói không thiệt thòi, hẳn là vinh hạnh mới đúng, theo ta hồi phủ đi, Bổn Vương thật thích nha đầu như nàng đó."
Vấn Nhã nghĩ đến tại sao lại là giọng điệu làm ơn, trợn trắng mắt trực tiếp phản ứng nói:
“Bổn tiểu thư đường đường một Quý Phi cho huynh đến giải dược, chẳng lẽ huynh còn chịu thiệt sao?"
Một giây, hai giây, ba giây, hai người đồng thời chấn kinh, lại đồng thời lên tiếng, đồng thời chỉ vào đối phương nói.
“Cái gì?"
“Cái gì?"
“Huynh, huynh, huynh là ai?"
“Nàng, nàng, nàng là ai?"
Con mắt của hai người hiện tại so với bất kỳ ai cũng lớn hơn rồi.
“Huynh nói trước đi!"
“Nàng nói trước đi!"
Hai người lại đồng thời mở miệng, trong lòng đã là kinh đào hải lãng026.
Trong lòng hai người đều bị ý nghĩ của chính mình hù chết rồi, nhưng dù sao chuyện gì cũng đã xảy ra. Lại sợ hãi cũng không kịp nữa, đành phải trước tỉnh táo lại.
“Huynh là Vương gia Tiền Hân Quốc?"
Vấn Nhã hỏi trước.
“Đúng vậy, Bổn Vương đúng là Ngũ Vương gia đương triều Quân Nghị Lân!"
Quân Nghị Lân trấn định một chút sau đó đáp.
“Ngũ Đệ Quân Nghị Thiên sao?"
Vấn Nhã cẩn thận xác định lại.
“Không sai, nàng sao có thể gọi thẳng tên Hoàng huynh của ta như vậy."
Quân Nghị Lân bất mãn nhìn Vấn Nhã.
“Ta là Hoàng tẩu của huynh, huynh nói có thể hay không" .
Vấn Nhã tức giận lườm hắn một cái, đến lúc nào rồi, còn kiêng kị nữa, thật là.
“Nàng là Nhã Quý Phi mà Hoàng huynh sủng ái nhất sao?"
Quân Nghị Lân không khó mà đoán được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Vấn Nhã có điểm trắng, thốt ra:
“Lúc này chết chắc rồi, chính mình thế nhưng lại ở trên người chú em của mình, không biết Nghị Thiên ca ca sau khi biết có thể đem ta ‘xẹt xẹt’ luôn hay không, ô ô. Như thế nào loại chuyện này cũng cho ta đụng đến đây."
Quân Nghị Lân nghe nàng lầm bầm lầu bầu, bất mãn nói:
“Hoàng tẩu, làm sao nàng thô lỗ như vậy, cái gì ở trên ta, khó nghe như vậy, là ta ở trên nàng có phải hay không."
Tâm tính tiểu hài tử của Quân Nghị Thiên cũng nhanh đến.
“Huynh thằng nhóc này, cái gì huynh trên ta, ta trên huynh mới đúng, bây giờ là lúc nói chuyện này ư, động não một chút có được không."
Vấn Nhã vừa thấy bản tính Quân Nghị Lân chính là tiểu hài tử, tâm tính ác nữ không khỏi bộc lộ ra.
Quân Nghị Lân nghe nàng nói như vậy, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
‘Chơi Hoàng tẩu của mình, chiếu theo trình độ sủng ái của Hoàng huynh đối với nàng, lần này sợ gặp đại họa rồi’.
“Hoàng tẩu, chúng ta làm sao bây giờ đây?"
Quân Nghị Lân ủy khuất nhìn Vấn Nhã hỏi.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy, bộ dạng này làm sao giống Vương gia vừa rồi chứ, tức giận hô to một tiếng.
“Bớt náo!"
Vấn Nhã ngồi ở đầu giường cầm cái chăn mà trầm tư. Quân Nghị Lân ngồi ở cuối giường cầm cái chăn mà ủy khuất.
‘Nàng là Hoàng tẩu của mình cũng không thể nào lấy nàng được, còn muốn đem nàng mang về phủ nữa chứ, chính mình thật sự không muốn sống rồi sao.’
Thời điểm vấn đề không giải quyết được, ông trời thường sẽ cho chút gợi ý.
Lúc này, dư độc trong cơ thể Vấn Nhã lại bắt đầu phát tác chứ, dục hỏa lập tức lại thiêu đốt.
Vấn Nhã bất đắc dĩ thầm nghĩ:
‘Ông trời, ngươi thật ác độc nha, chơi ta như vậy.’
Vấn Nhã đành phải chớp mắt to tròn của nàng, lại giả bộ quay về vẻ vô tội, mắt nước nhạt nhòa nhìn về phía Quân Nghị Lân làm nũng nói :
“Lân ca ca, huynh có thể giúp ta một lần nữa được không."
Quân Nghị Lân nghĩ đến nàng hẳn là muốn cầu hắn hướng Hoàng huynh gạt chuyện này đi, nhưng nàng không biết đây cũng là phương pháp tốt nhất mà hắn nghĩ đến. Vội vàng sảng khoái cười nói:
“Được, Hoàng tẩu muốn ta làm cái gì ta liền làm cái đó đi."
Nói xong còn dùng lực gật đầu.
Vừa điểm gật đầu xong, Vấn Nhã liền hướng hắn vui vẻ cười.
“Lân ca ca thật tốt."
Nói xong cũng nhấc chăn lên bay qua ôm lấy hắn.
Quân Nghị Lân không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy nàng, kinh ngạc nói:
“Hoàng tẩu, nàng muốn làm gì á?"
“Lân ca ca không phải đáp ứng lại giúp Nhã Nhi một lần ư, Nhã Nhi lại khó chịu rồi, không cho phép gọi ta là Hoàng tẩu nha, rất già đó, Nhã Nhi còn nhỏ mà!"
Nói xong còn ở trên đùi của hắn vặn vẹo uốn éo.
Quân Nghị Lân thế này mới nghĩ đến nàng vừa rồi làm sao có thể hướng hắn làm nũng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại trở nên hồng nhuận dị thường, mới biết được mỵ dược của tiểu nữ nhân này còn chưa có giải sạch sẽ.
Nhưng bây giờ đã biết nàng là Hoàng tẩu của hắn, thật là không biết nên giúp nàng giải ra sao.
‘Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt, trở về tìm Hoàng huynh chăng, chỉ sợ mình không thấy được mặt trời ngày mai đi, tìm nam nhân khác? Không được.’
Quân Nghị Lân nghĩ đến nam nhân khác ở trên người nàng làm chuyện giống hắn vừa rồi, trong lòng nhất thời khó chịu đến không thể thở được.
Vấn Nhã thấy hắn do dự, biết nhóc con này đang sợ, nhưng lúc này nàng cũng không muốn thay đổi người, nếu đi ra ngoài tìm trúng đại bá, nàng liền trực tiếp choáng váng trở về.
‘Quên đi, tiểu thúc liền tiểu thúc, biểu huynh lên một lượt luôn, còn sợ tiểu thúc hay sao, dù sao sai cũng sai lầm rồi, thêm lần nữa cũng chẳng sao đi.’
Nghĩ vậy, tay nhỏ bé của Vấn Nhã làm càn. Miệng thở gấp nói:
“Lân ca ca, đừng suy nghĩ tới những thứ kia nữa, huynh không phải mới vừa thực thích Nhã Nhi đấy sao? Lân ca ca sẽ giúp Nhã Nhi một lần nữa được không?"
Quân Nghị Lân nhìn bộ dáng nàng yêu mị động lòng người, lại nghĩ tới tình cảnh đại chiến mãnh liệt lúc nãy, rốt cuộc kìm nén không được.
‘Mình tại sao để nàng khó chịu a.’
Hắn nhẹ nhàng nâng đầu Vấn Nhã lên, thâm tình nhìn mặt phù dung ửng hồng này.
‘Chết thì chết, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu vậy.’
Cúi đầu một ngụm hôn xuống, đón thêm hôn đáp lại của nàng, hai cái lưỡi triền miên cùng với nhau.
Quân Nghị Lân vừa hôn vừa nghĩ đến dung nhan đáng yêu của Vấn Nhã, trong lòng có một chút vui thích, có một chút ngọt ngào, cũng có một tia chua sót.
‘Yêu tinh mê người này, tại sao lại là Hoàng tẩu của mình chứ, tại sao mình không thể sớm một chút quen biết nàng, sau này, hai người còn có thể gặp nhau không? Chính mình còn có thể gặp lại nàng sao? Nàng còn có thể gọi mình ‘Lân ca ca’ ư, nàng còn có thể ở trong lòng mình làm nũng sao?’
Hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng buồn bực, thật là khó chịu, buồn bực cần phát tiết.
‘Lần này để cho mình hảo hảo yêu nàng một hồi đi, làm nàng không thể dễ dàng quên mình được.’
Giờ khắc này, Quân Nghị Lân trưởng thành rồi, rốt cục hiểu được tư vị ái tình.
Mà Vấn Nhã đã hoàn toàn chìm đắm trong tình dục, đã sớm đem sự phiền lòng ném đi… qua chín tầng mây rồi, làm sao nghĩ đến trong lòng Quân Nghị Lân phức tạp như thế.
Hai người tâm tư khác nhau, nhưng đều gia nhập vào trong dòng nước xoáy. Làm cho tất cả điều cấm kỵ này ở trong hừng hực dục hỏa thiêu đốt hầu như không còn nữa. . .
Tác giả :
Phong Giang Danh Hương