Săn Mỹ Ký
Chương 12: Kế của Vấn Nhã
Sau giữa trưa mùa thu, sắc trời màu xanh bao la, không nhiễm một hạt bụi, trong suốt và trong suốt.
Vấn Nhã thân váy dài màu vàng nhạt, cổ áo hơi thấp, lộ ra khỏa ngực bên trong đường viền hoa đáng yêu, rãnh giữa ngực như ẩn như hiện thật sâu, làm cho người ta huyết mạch bành trướng. Màu vàng nhạt nổi bật lên khuôn mặt phấn đô nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của nàng, tóc dài đen nhánh kêu Nhị nha đầu làm cái búi tóc lưu vân kế đơn giản, đâm một vòng hoa màu vàng nhạt, bên tai còn hạ xuống hai sợi tóc cong cong, càng khiến cho nàng xinh đẹp động lòng người hơn.
Bên cạnh Quân Nghị Thiên tuấn mỹ cao ngất một thân long bào màu vàng sáng bóng, chỉ thấy hắn lấy tay lớn bao lấy nắm tay nhỏ bé bạch ngọc của Vấn Nhã, hai người sóng vai hướng ngự hoa viên ‘Đình Thừa Ân’ đi đến. Phía sau nô tỳ cùng thị vệ đi theo chỉ cảm thấy hai người phía trước nhìn qua lại hài hòa duy mỹ như vậy.
Trong ngự hoa viên, các loại kiến trúc thập phần tinh mỹ, hành lang hoa văn màu tô son trát phấn, núi giả nước chảy lại tùy ý có thể thấy được, mặt đường tảng đá liền nhô ra, hình thái núi giả khác nhau, sông nhỏ trên đê lại dài cửu khúc mười tám loan, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Nhìn mặt giống bức họa trông qua rất cổ kính, thập phần u nhã.
Trong ‘Đình Thừa Ân’ , Thái Hậu còn chưa tới, các nhóm Tần phi chằng chịt tự động ngồi vây quanh hình tròn trước bàn đá, tán gẫu câu được câu không, trên bàn có đầy điểm tâm cung đình tinh xảo ngon miệng cùng trà hương cúc, nhưng không người hỏi thăm, sắc mặt các vị Tần phi ảm đạm, có vẻ tâm sự nặng nề.
Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên đã hơn một tháng chưa nhận người thị tẩm rồi, cả ngày lưu lại ở ‘Nhã Phượng Các’. Việc chúng Tần phi lo lắng đã rất rõ ràng. Hôm nay Thái Hậu sai người thông báo cho các nàng ở ‘Đình Thừa Ân’ quy tụ lại, mục đích để cho Hoàng Thượng nhìn xem chúng Tần phi ngày xưa người đã ân sủng, có lẽ có thể đánh thức lại tâm thương hại của người.
Chúng Tần phi đương nhiên biết Thái Hậu có ý tốt, người người đều tỉ mỉ cho rằng, đã tới gần một canh giờ, còn chưa thấy bóng dáng Hoàng Thượng. Không khỏi nản lòng thoái chí, vẻ mặt ai oán. Nội tâm đối với ‘Nhã Quý Phi’ này luôn hận nghiến răng nghiến lợi.
Đang ở thời điểm các nàng đều tự đau thương, một tiếng cao vút.
“Hoàng Thượng giá lâm, Quý Phi nương nương giá lâm!"
Khiến cho mọi người đều đứng dậy, quỳ xuống đất nghênh đón.
Quân Nghị Thiên nhìn nữ nhân ba tầng trước ba tầng sau trước mắt nhất thời mày khoá chặt lại.
‘Tại sao mình không biết có nhiều nữ nhân như thế nhỉ, trừ bỏ một vài người đứng trước nhìn có vẻ quen mắt, phía sau căn bản không nhớ rõ.’
Mà Vấn Nhã nhìn thấy những người này thì mắt sáng lên, thầm nghĩ:
‘Con bà nó nha, nhiều mỹ nữ như vậy, wow, người thì đắc ý, wow, người này càng thủy linh004, wow, Quân Nghị Thiên cũng rất có phúc khí.’
Nghĩ đến đây Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn rầu rĩ nhìn về phía Quân Nghị Thiên.
Hàn huyên một lúc lâu sau, đều tự ngồi xuống, cái mặt Quân Nghị Thiên chìm xuống, giữ im lặng, hắn thật sự không biết dưới loại tình huống này nên nói cái gì, nếu đáp ứng Vấn Nhã rồi, cũng không thể để nàng ghen tị, nhiều lời sai nhiều, còn không bằng ngậm miệng không nói tới là an toàn hơn.
Mà nhóm Tần phi đều giật mình nhìn về phía mặt oa oa này.
‘Chẳng lẽ hiện tại Hoàng Thượng thích loại tiểu nữ oa này rồi sao, bất quá dáng người nhưng thật ra không đủ làm tức giận, nhưng mà thật nhỏ nha, chẳng lẽ mình đã quá già rồi sao?’
Mà trong lòng Vấn Nhã suy nghĩ:
‘Ngươi khen ngược, nữ nhân của ngươi ngươi lên ra tiếng, chẳng lẻ muốn ta nói, hừ, ngươi không lên tiếng, ta cũng vậy không nói luôn, xem ai chết ngạt trước hazz.’
Vấn Nhã cầm điểm tâm trước mắt lên oán hận gặm lấy gặm để. Bắt nó trở thành Quân Nghị Thiên.
‘Xem ta không cắn chết ngươi, cắn chết ngươi, ngươi đồ ngựa đực!’
Quân Nghị Thiên nhìn tính tình Vấn Nhã như tiểu hài tử này, không khỏi cười khẽ, biết nàng đối với hắn bực bội, đành phải cầm lấy nước trà bên cạnh đưa nàng, sợ nàng nghẹn, còn ôn nhu giúp nàng vỗ lưng.
Không khí trong ngự hoa viên nói có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiều quỷ dị, một đám người nhìn hai người không thể bị các nàng ảnh hưởng đến, người người đều mở to mắt, không dám lên tiếng, nội tâm cũng là thập phần tức giận, trên mặt người người sầu vân thảm vụ033, Hoàng Thượng cho tới bây giờ cũng chưa từng đối với các nàng ôn nhu như thế.
Rốt cục có người nhịn không được phải làm chim đầu đàn.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cần Tinh Nhi sao? Cũng không đến thăm Tinh Nhi lấy một lần, Nhã muội muội tuy rằng động lòng người, nhưng không thể độc bá Hoàng Thượng người được ạ."
Vấn Nhã rốt cục buông điểm tâm của nàng, ngẩng đầu nhìn hướng Thục Phi nói chuyện nũng nịu, thầm nghĩ:
‘Được nha, người này vừa mở miệng liền không phải là chuyện nhỏ nha, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu hai người.’
Chỉ thấy mắt Tinh Thục Phi đáng thương nhìn về Quân Nghị Thiên, vừa hận trừng mắt nhìn nàng, còn bất chợt liếc về phía đường giữa ngực mê người của Vấn Nhã, một bộ dạng bị đả kích thật sâu.
Vấn Nhã vừa thấy nàng ta như vậy liền vui vẻ. Nàng chậm rãi đứng lên, che miệng nhìn với Tinh Thục Phi cười nói:
“Tỷ tỷ, ngươi thấy sao, cái này nhưng là tỷ tỷ muốn ước ao cũng ước ao không thành nha."
Nói xong còn cố ý hếch nhũ kiêu ngạo của nàng lên.
Quân Nghị Thiên vừa nghe được, nước trà vừa uống ở miệng toàn bộ phun ra, trên mặt là xanh hồng lần lượt thay đổi, trông rất đẹp mắt.
Mà phi tần khác vừa nghe, cũng nhịn không được cười trộm, nhất thời ngự hoa viên vốn buồn bực tất cả đều trở thành hư không. Khổ cho Tinh Thục Phi làm trò hề cho mọi người.
“Hoàng Thượng, người xem muội muội, nàng làm sao có thể như vậy, thế này còn ra thể thống gì nữa."
Tinh Thục Phi nhìn mọi người chê cười nàng, có chút tức giận.
Quân Nghị Thiên quay đầu nhìn lại Vấn Nhã, nhìn trên mặt nàng tươi cười đã không thấy, lại hung tợn nhìn hắn:
‘Nếu dám giúp nàng ta nói chuyện, chàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.’
Đành phải mặt không chút thay đổi nhìn Tinh Thục Phi nói:
“Tinh Nhi không cần để bụng, Trẫm đã cho phép Nhã Nhi không cần chịu lễ nghi gì trong cung thúc ép rồi. Nhã Nhi còn nhỏ, các nàng làm tỷ tỷ phải nhường nàng."
Tinh Thục Phi vừa nghe, Hoàng Thượng rõ ràng giúp đỡ Vấn Nhã, trong lòng rất là tức giận bất bình, hướng phía Đức phi bên cạnh xử cái ánh mắt, tuy rằng bình thường Tinh Thục Phi thực ghen tị Đức Phi so với nàng còn được sủng ái hơn, nhưng hiện tại hai người đứng ở cùng trên một thuyền, nàng cũng không tin Đức Phi nuốt xuống được cơn tức này, nữ nhân này mặt ngoài nhu nhược, nhưng phụ thân đã nói với nàng người này không đơn giản.
Đức Phi vừa thấy ánh mắt Tinh Thục Phi, trong lòng thật ra không muốn giúp nàng ta, nhưng hiện tại mọi người đều biết, hậu cung một đám nữ nhân này đều đã cùng trận tuyến rồi, nghĩ đến ngày xưa Hoàng Thượng đối với nàng yêu thích, mỗi lần cũng làm cho nàng dục tiên dục tử034, kỳ này có tiểu nữ nhân đáng giận này, thế nhưng một lần cũng chưa từng đến cung ‘Đức điện’ của nàng. Thật sự là quá sức nhẫn nại, và không thể nhẫn nại nữa.
Nghĩ đến đây, Đức Phi nhẹ nhàng mà đi đến bên cạnh phải Quân Nghị Thiên ngồi xuống, tay nhỏ bé khoác lên cánh tay cường tráng của hắn, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, ôn nhu nói:
“Hoàng Thượng, Lan Nhi nhớ người, đêm nay bồi Lan Nhi được không?"
Vấn Nhã nhìn bộ dạng mỹ nhân nhu xương kiều thanh kiều khí này, cảm thấy chịu không nổi, còn ở chỗ này trước mặt nhiều người không kiêng nể gì nói ra loại cầu ái này, có thể thấy được Quân Nghị Thiên thực sủng ái nàng, trong lòng Vấn Nhã nhất thời cảm thấy đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt.
‘Xem ra chính mình cũng không phải bách độc bất xâm à.’
Lập tức cười khổ nhìn qua Quân Nghị Thiên.
Đức Phi thấy Vấn Nhã như vậy trong lòng âm thầm cao hứng, nhìn ánh mắt Vấn Nhã cũng khẽ trào phúng, khóe miệng lại cong cong gợi lên.
Quân Nghị Thiên tâm thầm nghĩ:
‘Chết cha, xem ra Vấn Nhã hiểu lầm mình rồi, mặc dù trước kia mình thường thường sủng hạnh Lan Nhi, không phải bởi vì mình yêu nàng, mà là Lan Nhi biết tâm ý của mình, ôn nhu mà hiền thục, chiếu cố mình thực thoải mái, mà mình lại sợ phiền, cho nên ở với nàng đó qua đêm dĩ nhiên là không hơn gì nữa, mỗi lần đều xong việc đi nằm ngủ, hắn cùng với nữ nhân khác kia qua đêm không có gì bất đồng.’
Quân Nghị Thiên nghĩ đến đây, lập tức liền đẩy Đức Phi ra, mạnh mẽ đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói:
“Làm càn, Trẫm ở nơi nào qua đêm Đức Phi nho nhỏ ngươi này có thể quyết định được sao? Có phải Trẫm bình thường rất sủng các ngươi hay không, nên từng người các ngươi cũng không đem Trẫm đưa vào mắt nữa hả, Đức Phi còn chưa cút quay về Đức điện đi, hay muốn chuyển qua ở lãnh cung!"
Đức Phi không dự đoán được Hoàng Thượng sẽ đối với nàng như thế, lập tức xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nước mắt liền chảy xuống, trong lòng tim đau thống triệt. Đế Vương thật vô tình nha.
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Vấn Nhã đã tràn ngập cừu hận.
‘Nếu không phải nữ nhân này, Hoàng Thượng làm sao có thể đối với ta như vậy!’
Mặt cười chớp mắt cũng trở nên dữ tợn. Nhưng tất cả biểu tình cũng chỉ là chợt lóe lên, chỉ thấy nàng cúi đầu buồn bã nói:
“Nô tì tội đáng chết vạn lần, vậy nô tì quay về ‘Đức điện’, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng Long thể, chớ vì nô tì mà tức giận."
Nói xong nhìn liếc mắt thật sâu Quân Nghị Thiên một cái, che mặt chạy ra ngoài.
Phi tần khác nhìn được Hoàng Thượng tức giận, người người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không dám lên tiếng, đặc biệt Tinh Thục Phi, thân thể đang còn ẩn ẩn phát run.
Quân Nghị Thiên mặt tuấn mỹ âm trầm, cùng lúc nhìn phía Đức Phi thương tâm rời đi như vậy, tâm có chút không đành lòng, về phương diện khác, hắn làm như vậy cũng chưa thấy Vấn Nhã mở miệng cười.
Kỳ thật trong lòng Vấn Nhã suy nghĩ:
‘Mình là không phải rất xấu rồi sao, đi vào cổ đại đoạt phu quân của người khác cũng không nói, còn làm cho xã hội này có thêm một nhóm thâm cung oán phụ, thật sự là tội lỗi. Quân Nghị Thiên cái gì cũng không làm, cố tình làm Hoàng Thượng chi, hiện tại biến thành như vậy, thật đúng là không biết giải quyết như thế nào, lần sau nhớ rõ chỉ ăn Fastfood, đừng đem chính mình góp đi vào.
Nếu đem hắn đá đi, chính mình giống như có điểm không bỏ được, nếu mình hào phóng, nhận các nàng, ‘ác’ vậy cũng thật là ác tâm nha, aizzz, không muốn, dù sao Nam Cung Vấn Nhã ta làm người phải có nguyên tắc, Quân Nghị Thiên ngươi hoặc chỉ cần một người là ta, hoặc ta sẽ rời khỏi ngươi. Chuyện gì đều thương lượng tốt, duy chỉ có cái này không được!’
Vấn Nhã bắt gặp Quân Nghị Thiên đứng bất động nhìn nàng, không khỏi tức giận liếc nhìn hắn nói:
“Như thế nào? Không bỏ được sao? Không bỏ được thì mau đuổi theo a, người ta ước gì huynh đi đuổi theo nàng kìa."
Lời này Quân Nghị Thiên nghe thấy có mùi chua nha.
“Hazz, Tiểu Vấn Nhã, đừng nóng giận, chẳng lẽ nàng còn không biết tâm ý của ta ư, hay là ta làm chưa đủ tốt, nàng không phải đáp ứng giúp ta giải quyết đấy sao?"
Quân Nghị Thiên đi tới đem Vấn Nhã một phen ôm vào trong lòng, cùng nhẹ nhàng mà cắn lên lỗ tai nàng.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy, tâm cũng mềm nhũn, ngẫm lại cũng đúng, đến lúc nên giải quyết vấn đề này rồi, bằng không sau này nàng xuất cung đi chơi, còn vì hắn lo lắng mà đề phòng.
Vừa nghĩ xong thì Thái Hậu đã tới rồi. Mọi người hành lễ với Thái Hậu xong, vẻ mặt Thái Hậu nghiêm túc nhìn Quân Nghị Thiên nói:
“Hoàng Nhi, ai gia biết trong lòng con thích Nhã Quý Phi, nhưng con thân là Hoàng Đế của một nước à, làm chuyện gì cũng phải đúng mực, bằng không đừng để lão tổ tông thất vọng về giang sơn đã trao cho con nha, đêm nay ai gia sẽ quyết định, đưa Tinh Thục Phi qua thị tẩm đi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người biểu tình không đồng nhất, Tinh Thục Phi lập tức mở miệng cười, biểu tình xấu hổ không thôi, Quân Nghị Thiên sửng sốt sau không biết làm sao nhìn về Vấn Nhã, còn Vấn Nhã thì lông mi chen chen chúc chúc nhìn về phía Thái Hậu, nghĩ rằng:
‘Thái Hậu ơi Thái Hậu, nghe nói người bề ngoài vẫn là cô ma của Vấn Nhã , sao ngay cả người mình cũng không giúp người mình sao, còn để cho ta thật mất mặt như vậy.’
Quân Nghị Thiên thấy Vấn Nhã không ra tiếng, vội la lên:
“Mẫu hậu, nhưng Hoàng Nhi đêm nay đã đáp ứng Nhã Nhi nữa rồi!"
Thái Hậu nghe hắn nói như vậy hung hăng trừng mắt nhìn Quân Nghị Thiên.
Vấn Nhã tức khắc thần trí chuyển qua nói :
“Thái Hậu, Vấn Nhã có mấy lời không thể không cùng người nói, nhưng không thể để cho người khác nghe qua."
Thái Hậu mắt nhìn nghi hoặc Vấn Nhã nói:
“Vậy Quý Phi đến bên người ai gia mà nói đi."
Trong lòng Vấn Nhã cười, chạy nhanh tới gần Thái Hậu, ở bên tai nàng nói thầm:
“Thái Hậu, người không thể trách Hoàng Thượng, không phải Hoàng Thượng không muốn sủng hạnh Tần phi hậu cung, thật sự là bởi vì người có chuyện khó nói đó."
Thái Hậu vừa nghe xong thật kinh hãi, chặn lại nói:
“Nói nhỏ một chút nữa!"
“Hoàng Thượng người có bệnh quái lạ, mấy ngày trước khi người đưa Vấn Nhã tiến cung đã phát bệnh, Hoàng Thượng người, chỗ kia của người không được."
Trong lòng Vấn Nhã cười rút gân, trên mặt lại càng đỏ bừng hết cả lên.
Trong lòng Thái Hậu chấn động, lạnh lùng nói:
“Cái gì? Lời này thật sao! Nhã Quý Phi cần phải biết loại chuyện này mở miệng không thể vui đùa được!"
Vấn Nhã lập tức giả đáng thương, ủy khuất nói:
“Thân thiếp không dám, Hoàng Thượng không muốn người khác biết, cho nên người mỗi ngày ngủ lại ‘Nhã Phượng Các’ đều biểu hiện giả dối, hơn nữa Vấn Nhã còn vội vã giúp người diễn trò, Thái Hậu không tin, đại khái có thể hỏi Hoàng Thượng."
Nói xong trong đôi mắt to thoáng chốc dâng lên hơi nước.
Thái Hậu vừa thấy bộ dạng Vấn Nhã không giống nói dối, lập tức lại nghĩ tới hơn một tháng trước, Hoàng Thượng mỗi đêm đều truyền Tần phi thị tẩm, nhưng hai ngày trước khi Vấn Nhã tiến cung liền dừng lại, chẳng lẽ đây là thật, cái nha đầu này thật đúng là ủy khuất. Nhưng Hoàng Thượng tại sao có thể như vậy, có thể thế nào không tốt đây.
“Hoàng Nhi, Nhã Quý Phi nói là thật sự sao? Ai gia phải nghe lời nói thật trực tiếp từ con!"
Thái Hậu nghiêm khắc nhìn Quân Nghị Thiên.
Quân Nghị Thiên xem bộ dạng Vấn Nhã ủy khuất kia, đều đau lòng muốn chết, hắn cũng không biết Vấn Nhã cùng mẫu hậu nói những thứ gì. Lại nhìn về phía Vấn Nhã khi nàng hướng hắn nháy mắt nghịch ngợm mấy cái, lập tức đáp trả:
“Mẫu hậu, Nhã Nhi nói được tất cả đều là thật sự, cho nên thỉnh mẫu hậu đừng trách cứ Nhã Nhi nữa, muốn trách thì trách con đi!"
Thái Hậu nghe Quân Nghị Thiên thừa nhận hắn không được, nhất thời giống như bị đánh tím mặt, đau lòng nói :
“Thật sự là ủy khuất Nhã Nhi rồi, ai gia trách lầm con, Hoàng Nhi cũng không cần lo lắng quá mức, mẫu hậu sẽ giúp con nghĩ biện pháp, con cùng Nhã Nhi về t‘Nhã Phượng Các’ đi thôi, nơi này ai gia sẽ xử lý."
Quân Nghị Thiên đầu đầy mờ mịt, nhìn Vấn Nhã, lại nhìn Thái Hậu, như thế nào đều cảm thấy giống như không đúng, nhưng hắn vẫn là cao hứng không cần ngồi lại với đám nữ nhân này, lôi kéo Vấn Nhã rồi rời đi.
Hai người bọn họ vừa đi, Thái Hậu hít sâu một hơi nói:
“Hiện tại bắt đầu, bất kể hậu cung Tần phi không có sự cho phép của ai gia thì không thể xuất cung. Đều tự quay về tẩm cung của mình đi, không có việc gì không cần tùy ý đi lại. Quá vài ngày, ai gia sẽ làm cho Hoàng Thượng nhìn các ngươi, còn có trong khoảng thời gian này ai gia sẽ phái người mỗi ngày đưa thuốc đến, mỗi người đều phải uống, nhớ kỹ, không thể suy đoán lung tung, không được nói năng xằng bậy, đã nghe rõ chưa. Đây là chỉ dụ của ai gia, người trái lệnh, chém!"
Thái Hậu nói xong nhìn vẻ mặt mọi người u buồn, không khỏi thở dài nói:
“Được rồi, ai gia mệt mỏi, các nươi cũng trở về đi thôi."
Vấn Nhã thân váy dài màu vàng nhạt, cổ áo hơi thấp, lộ ra khỏa ngực bên trong đường viền hoa đáng yêu, rãnh giữa ngực như ẩn như hiện thật sâu, làm cho người ta huyết mạch bành trướng. Màu vàng nhạt nổi bật lên khuôn mặt phấn đô nhỏ nhắn kiều diễm ướt át của nàng, tóc dài đen nhánh kêu Nhị nha đầu làm cái búi tóc lưu vân kế đơn giản, đâm một vòng hoa màu vàng nhạt, bên tai còn hạ xuống hai sợi tóc cong cong, càng khiến cho nàng xinh đẹp động lòng người hơn.
Bên cạnh Quân Nghị Thiên tuấn mỹ cao ngất một thân long bào màu vàng sáng bóng, chỉ thấy hắn lấy tay lớn bao lấy nắm tay nhỏ bé bạch ngọc của Vấn Nhã, hai người sóng vai hướng ngự hoa viên ‘Đình Thừa Ân’ đi đến. Phía sau nô tỳ cùng thị vệ đi theo chỉ cảm thấy hai người phía trước nhìn qua lại hài hòa duy mỹ như vậy.
Trong ngự hoa viên, các loại kiến trúc thập phần tinh mỹ, hành lang hoa văn màu tô son trát phấn, núi giả nước chảy lại tùy ý có thể thấy được, mặt đường tảng đá liền nhô ra, hình thái núi giả khác nhau, sông nhỏ trên đê lại dài cửu khúc mười tám loan, dáng vẻ thướt tha mềm mại. Nhìn mặt giống bức họa trông qua rất cổ kính, thập phần u nhã.
Trong ‘Đình Thừa Ân’ , Thái Hậu còn chưa tới, các nhóm Tần phi chằng chịt tự động ngồi vây quanh hình tròn trước bàn đá, tán gẫu câu được câu không, trên bàn có đầy điểm tâm cung đình tinh xảo ngon miệng cùng trà hương cúc, nhưng không người hỏi thăm, sắc mặt các vị Tần phi ảm đạm, có vẻ tâm sự nặng nề.
Hoàng Thượng Quân Nghị Thiên đã hơn một tháng chưa nhận người thị tẩm rồi, cả ngày lưu lại ở ‘Nhã Phượng Các’. Việc chúng Tần phi lo lắng đã rất rõ ràng. Hôm nay Thái Hậu sai người thông báo cho các nàng ở ‘Đình Thừa Ân’ quy tụ lại, mục đích để cho Hoàng Thượng nhìn xem chúng Tần phi ngày xưa người đã ân sủng, có lẽ có thể đánh thức lại tâm thương hại của người.
Chúng Tần phi đương nhiên biết Thái Hậu có ý tốt, người người đều tỉ mỉ cho rằng, đã tới gần một canh giờ, còn chưa thấy bóng dáng Hoàng Thượng. Không khỏi nản lòng thoái chí, vẻ mặt ai oán. Nội tâm đối với ‘Nhã Quý Phi’ này luôn hận nghiến răng nghiến lợi.
Đang ở thời điểm các nàng đều tự đau thương, một tiếng cao vút.
“Hoàng Thượng giá lâm, Quý Phi nương nương giá lâm!"
Khiến cho mọi người đều đứng dậy, quỳ xuống đất nghênh đón.
Quân Nghị Thiên nhìn nữ nhân ba tầng trước ba tầng sau trước mắt nhất thời mày khoá chặt lại.
‘Tại sao mình không biết có nhiều nữ nhân như thế nhỉ, trừ bỏ một vài người đứng trước nhìn có vẻ quen mắt, phía sau căn bản không nhớ rõ.’
Mà Vấn Nhã nhìn thấy những người này thì mắt sáng lên, thầm nghĩ:
‘Con bà nó nha, nhiều mỹ nữ như vậy, wow, người thì đắc ý, wow, người này càng thủy linh004, wow, Quân Nghị Thiên cũng rất có phúc khí.’
Nghĩ đến đây Vấn Nhã chu cái miệng nhỏ nhắn rầu rĩ nhìn về phía Quân Nghị Thiên.
Hàn huyên một lúc lâu sau, đều tự ngồi xuống, cái mặt Quân Nghị Thiên chìm xuống, giữ im lặng, hắn thật sự không biết dưới loại tình huống này nên nói cái gì, nếu đáp ứng Vấn Nhã rồi, cũng không thể để nàng ghen tị, nhiều lời sai nhiều, còn không bằng ngậm miệng không nói tới là an toàn hơn.
Mà nhóm Tần phi đều giật mình nhìn về phía mặt oa oa này.
‘Chẳng lẽ hiện tại Hoàng Thượng thích loại tiểu nữ oa này rồi sao, bất quá dáng người nhưng thật ra không đủ làm tức giận, nhưng mà thật nhỏ nha, chẳng lẽ mình đã quá già rồi sao?’
Mà trong lòng Vấn Nhã suy nghĩ:
‘Ngươi khen ngược, nữ nhân của ngươi ngươi lên ra tiếng, chẳng lẻ muốn ta nói, hừ, ngươi không lên tiếng, ta cũng vậy không nói luôn, xem ai chết ngạt trước hazz.’
Vấn Nhã cầm điểm tâm trước mắt lên oán hận gặm lấy gặm để. Bắt nó trở thành Quân Nghị Thiên.
‘Xem ta không cắn chết ngươi, cắn chết ngươi, ngươi đồ ngựa đực!’
Quân Nghị Thiên nhìn tính tình Vấn Nhã như tiểu hài tử này, không khỏi cười khẽ, biết nàng đối với hắn bực bội, đành phải cầm lấy nước trà bên cạnh đưa nàng, sợ nàng nghẹn, còn ôn nhu giúp nàng vỗ lưng.
Không khí trong ngự hoa viên nói có bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiều quỷ dị, một đám người nhìn hai người không thể bị các nàng ảnh hưởng đến, người người đều mở to mắt, không dám lên tiếng, nội tâm cũng là thập phần tức giận, trên mặt người người sầu vân thảm vụ033, Hoàng Thượng cho tới bây giờ cũng chưa từng đối với các nàng ôn nhu như thế.
Rốt cục có người nhịn không được phải làm chim đầu đàn.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không cần Tinh Nhi sao? Cũng không đến thăm Tinh Nhi lấy một lần, Nhã muội muội tuy rằng động lòng người, nhưng không thể độc bá Hoàng Thượng người được ạ."
Vấn Nhã rốt cục buông điểm tâm của nàng, ngẩng đầu nhìn hướng Thục Phi nói chuyện nũng nịu, thầm nghĩ:
‘Được nha, người này vừa mở miệng liền không phải là chuyện nhỏ nha, đem hết mọi tội lỗi đổ lên đầu hai người.’
Chỉ thấy mắt Tinh Thục Phi đáng thương nhìn về Quân Nghị Thiên, vừa hận trừng mắt nhìn nàng, còn bất chợt liếc về phía đường giữa ngực mê người của Vấn Nhã, một bộ dạng bị đả kích thật sâu.
Vấn Nhã vừa thấy nàng ta như vậy liền vui vẻ. Nàng chậm rãi đứng lên, che miệng nhìn với Tinh Thục Phi cười nói:
“Tỷ tỷ, ngươi thấy sao, cái này nhưng là tỷ tỷ muốn ước ao cũng ước ao không thành nha."
Nói xong còn cố ý hếch nhũ kiêu ngạo của nàng lên.
Quân Nghị Thiên vừa nghe được, nước trà vừa uống ở miệng toàn bộ phun ra, trên mặt là xanh hồng lần lượt thay đổi, trông rất đẹp mắt.
Mà phi tần khác vừa nghe, cũng nhịn không được cười trộm, nhất thời ngự hoa viên vốn buồn bực tất cả đều trở thành hư không. Khổ cho Tinh Thục Phi làm trò hề cho mọi người.
“Hoàng Thượng, người xem muội muội, nàng làm sao có thể như vậy, thế này còn ra thể thống gì nữa."
Tinh Thục Phi nhìn mọi người chê cười nàng, có chút tức giận.
Quân Nghị Thiên quay đầu nhìn lại Vấn Nhã, nhìn trên mặt nàng tươi cười đã không thấy, lại hung tợn nhìn hắn:
‘Nếu dám giúp nàng ta nói chuyện, chàng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.’
Đành phải mặt không chút thay đổi nhìn Tinh Thục Phi nói:
“Tinh Nhi không cần để bụng, Trẫm đã cho phép Nhã Nhi không cần chịu lễ nghi gì trong cung thúc ép rồi. Nhã Nhi còn nhỏ, các nàng làm tỷ tỷ phải nhường nàng."
Tinh Thục Phi vừa nghe, Hoàng Thượng rõ ràng giúp đỡ Vấn Nhã, trong lòng rất là tức giận bất bình, hướng phía Đức phi bên cạnh xử cái ánh mắt, tuy rằng bình thường Tinh Thục Phi thực ghen tị Đức Phi so với nàng còn được sủng ái hơn, nhưng hiện tại hai người đứng ở cùng trên một thuyền, nàng cũng không tin Đức Phi nuốt xuống được cơn tức này, nữ nhân này mặt ngoài nhu nhược, nhưng phụ thân đã nói với nàng người này không đơn giản.
Đức Phi vừa thấy ánh mắt Tinh Thục Phi, trong lòng thật ra không muốn giúp nàng ta, nhưng hiện tại mọi người đều biết, hậu cung một đám nữ nhân này đều đã cùng trận tuyến rồi, nghĩ đến ngày xưa Hoàng Thượng đối với nàng yêu thích, mỗi lần cũng làm cho nàng dục tiên dục tử034, kỳ này có tiểu nữ nhân đáng giận này, thế nhưng một lần cũng chưa từng đến cung ‘Đức điện’ của nàng. Thật sự là quá sức nhẫn nại, và không thể nhẫn nại nữa.
Nghĩ đến đây, Đức Phi nhẹ nhàng mà đi đến bên cạnh phải Quân Nghị Thiên ngồi xuống, tay nhỏ bé khoác lên cánh tay cường tráng của hắn, đầu dựa vào bờ vai rộng lớn của hắn, ôn nhu nói:
“Hoàng Thượng, Lan Nhi nhớ người, đêm nay bồi Lan Nhi được không?"
Vấn Nhã nhìn bộ dạng mỹ nhân nhu xương kiều thanh kiều khí này, cảm thấy chịu không nổi, còn ở chỗ này trước mặt nhiều người không kiêng nể gì nói ra loại cầu ái này, có thể thấy được Quân Nghị Thiên thực sủng ái nàng, trong lòng Vấn Nhã nhất thời cảm thấy đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái nhợt.
‘Xem ra chính mình cũng không phải bách độc bất xâm à.’
Lập tức cười khổ nhìn qua Quân Nghị Thiên.
Đức Phi thấy Vấn Nhã như vậy trong lòng âm thầm cao hứng, nhìn ánh mắt Vấn Nhã cũng khẽ trào phúng, khóe miệng lại cong cong gợi lên.
Quân Nghị Thiên tâm thầm nghĩ:
‘Chết cha, xem ra Vấn Nhã hiểu lầm mình rồi, mặc dù trước kia mình thường thường sủng hạnh Lan Nhi, không phải bởi vì mình yêu nàng, mà là Lan Nhi biết tâm ý của mình, ôn nhu mà hiền thục, chiếu cố mình thực thoải mái, mà mình lại sợ phiền, cho nên ở với nàng đó qua đêm dĩ nhiên là không hơn gì nữa, mỗi lần đều xong việc đi nằm ngủ, hắn cùng với nữ nhân khác kia qua đêm không có gì bất đồng.’
Quân Nghị Thiên nghĩ đến đây, lập tức liền đẩy Đức Phi ra, mạnh mẽ đứng dậy, âm thanh lạnh lùng nói:
“Làm càn, Trẫm ở nơi nào qua đêm Đức Phi nho nhỏ ngươi này có thể quyết định được sao? Có phải Trẫm bình thường rất sủng các ngươi hay không, nên từng người các ngươi cũng không đem Trẫm đưa vào mắt nữa hả, Đức Phi còn chưa cút quay về Đức điện đi, hay muốn chuyển qua ở lãnh cung!"
Đức Phi không dự đoán được Hoàng Thượng sẽ đối với nàng như thế, lập tức xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nước mắt liền chảy xuống, trong lòng tim đau thống triệt. Đế Vương thật vô tình nha.
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Vấn Nhã đã tràn ngập cừu hận.
‘Nếu không phải nữ nhân này, Hoàng Thượng làm sao có thể đối với ta như vậy!’
Mặt cười chớp mắt cũng trở nên dữ tợn. Nhưng tất cả biểu tình cũng chỉ là chợt lóe lên, chỉ thấy nàng cúi đầu buồn bã nói:
“Nô tì tội đáng chết vạn lần, vậy nô tì quay về ‘Đức điện’, thỉnh Hoàng Thượng bảo trọng Long thể, chớ vì nô tì mà tức giận."
Nói xong nhìn liếc mắt thật sâu Quân Nghị Thiên một cái, che mặt chạy ra ngoài.
Phi tần khác nhìn được Hoàng Thượng tức giận, người người sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không dám lên tiếng, đặc biệt Tinh Thục Phi, thân thể đang còn ẩn ẩn phát run.
Quân Nghị Thiên mặt tuấn mỹ âm trầm, cùng lúc nhìn phía Đức Phi thương tâm rời đi như vậy, tâm có chút không đành lòng, về phương diện khác, hắn làm như vậy cũng chưa thấy Vấn Nhã mở miệng cười.
Kỳ thật trong lòng Vấn Nhã suy nghĩ:
‘Mình là không phải rất xấu rồi sao, đi vào cổ đại đoạt phu quân của người khác cũng không nói, còn làm cho xã hội này có thêm một nhóm thâm cung oán phụ, thật sự là tội lỗi. Quân Nghị Thiên cái gì cũng không làm, cố tình làm Hoàng Thượng chi, hiện tại biến thành như vậy, thật đúng là không biết giải quyết như thế nào, lần sau nhớ rõ chỉ ăn Fastfood, đừng đem chính mình góp đi vào.
Nếu đem hắn đá đi, chính mình giống như có điểm không bỏ được, nếu mình hào phóng, nhận các nàng, ‘ác’ vậy cũng thật là ác tâm nha, aizzz, không muốn, dù sao Nam Cung Vấn Nhã ta làm người phải có nguyên tắc, Quân Nghị Thiên ngươi hoặc chỉ cần một người là ta, hoặc ta sẽ rời khỏi ngươi. Chuyện gì đều thương lượng tốt, duy chỉ có cái này không được!’
Vấn Nhã bắt gặp Quân Nghị Thiên đứng bất động nhìn nàng, không khỏi tức giận liếc nhìn hắn nói:
“Như thế nào? Không bỏ được sao? Không bỏ được thì mau đuổi theo a, người ta ước gì huynh đi đuổi theo nàng kìa."
Lời này Quân Nghị Thiên nghe thấy có mùi chua nha.
“Hazz, Tiểu Vấn Nhã, đừng nóng giận, chẳng lẽ nàng còn không biết tâm ý của ta ư, hay là ta làm chưa đủ tốt, nàng không phải đáp ứng giúp ta giải quyết đấy sao?"
Quân Nghị Thiên đi tới đem Vấn Nhã một phen ôm vào trong lòng, cùng nhẹ nhàng mà cắn lên lỗ tai nàng.
Vấn Nhã thấy hắn như vậy, tâm cũng mềm nhũn, ngẫm lại cũng đúng, đến lúc nên giải quyết vấn đề này rồi, bằng không sau này nàng xuất cung đi chơi, còn vì hắn lo lắng mà đề phòng.
Vừa nghĩ xong thì Thái Hậu đã tới rồi. Mọi người hành lễ với Thái Hậu xong, vẻ mặt Thái Hậu nghiêm túc nhìn Quân Nghị Thiên nói:
“Hoàng Nhi, ai gia biết trong lòng con thích Nhã Quý Phi, nhưng con thân là Hoàng Đế của một nước à, làm chuyện gì cũng phải đúng mực, bằng không đừng để lão tổ tông thất vọng về giang sơn đã trao cho con nha, đêm nay ai gia sẽ quyết định, đưa Tinh Thục Phi qua thị tẩm đi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người biểu tình không đồng nhất, Tinh Thục Phi lập tức mở miệng cười, biểu tình xấu hổ không thôi, Quân Nghị Thiên sửng sốt sau không biết làm sao nhìn về Vấn Nhã, còn Vấn Nhã thì lông mi chen chen chúc chúc nhìn về phía Thái Hậu, nghĩ rằng:
‘Thái Hậu ơi Thái Hậu, nghe nói người bề ngoài vẫn là cô ma của Vấn Nhã , sao ngay cả người mình cũng không giúp người mình sao, còn để cho ta thật mất mặt như vậy.’
Quân Nghị Thiên thấy Vấn Nhã không ra tiếng, vội la lên:
“Mẫu hậu, nhưng Hoàng Nhi đêm nay đã đáp ứng Nhã Nhi nữa rồi!"
Thái Hậu nghe hắn nói như vậy hung hăng trừng mắt nhìn Quân Nghị Thiên.
Vấn Nhã tức khắc thần trí chuyển qua nói :
“Thái Hậu, Vấn Nhã có mấy lời không thể không cùng người nói, nhưng không thể để cho người khác nghe qua."
Thái Hậu mắt nhìn nghi hoặc Vấn Nhã nói:
“Vậy Quý Phi đến bên người ai gia mà nói đi."
Trong lòng Vấn Nhã cười, chạy nhanh tới gần Thái Hậu, ở bên tai nàng nói thầm:
“Thái Hậu, người không thể trách Hoàng Thượng, không phải Hoàng Thượng không muốn sủng hạnh Tần phi hậu cung, thật sự là bởi vì người có chuyện khó nói đó."
Thái Hậu vừa nghe xong thật kinh hãi, chặn lại nói:
“Nói nhỏ một chút nữa!"
“Hoàng Thượng người có bệnh quái lạ, mấy ngày trước khi người đưa Vấn Nhã tiến cung đã phát bệnh, Hoàng Thượng người, chỗ kia của người không được."
Trong lòng Vấn Nhã cười rút gân, trên mặt lại càng đỏ bừng hết cả lên.
Trong lòng Thái Hậu chấn động, lạnh lùng nói:
“Cái gì? Lời này thật sao! Nhã Quý Phi cần phải biết loại chuyện này mở miệng không thể vui đùa được!"
Vấn Nhã lập tức giả đáng thương, ủy khuất nói:
“Thân thiếp không dám, Hoàng Thượng không muốn người khác biết, cho nên người mỗi ngày ngủ lại ‘Nhã Phượng Các’ đều biểu hiện giả dối, hơn nữa Vấn Nhã còn vội vã giúp người diễn trò, Thái Hậu không tin, đại khái có thể hỏi Hoàng Thượng."
Nói xong trong đôi mắt to thoáng chốc dâng lên hơi nước.
Thái Hậu vừa thấy bộ dạng Vấn Nhã không giống nói dối, lập tức lại nghĩ tới hơn một tháng trước, Hoàng Thượng mỗi đêm đều truyền Tần phi thị tẩm, nhưng hai ngày trước khi Vấn Nhã tiến cung liền dừng lại, chẳng lẽ đây là thật, cái nha đầu này thật đúng là ủy khuất. Nhưng Hoàng Thượng tại sao có thể như vậy, có thể thế nào không tốt đây.
“Hoàng Nhi, Nhã Quý Phi nói là thật sự sao? Ai gia phải nghe lời nói thật trực tiếp từ con!"
Thái Hậu nghiêm khắc nhìn Quân Nghị Thiên.
Quân Nghị Thiên xem bộ dạng Vấn Nhã ủy khuất kia, đều đau lòng muốn chết, hắn cũng không biết Vấn Nhã cùng mẫu hậu nói những thứ gì. Lại nhìn về phía Vấn Nhã khi nàng hướng hắn nháy mắt nghịch ngợm mấy cái, lập tức đáp trả:
“Mẫu hậu, Nhã Nhi nói được tất cả đều là thật sự, cho nên thỉnh mẫu hậu đừng trách cứ Nhã Nhi nữa, muốn trách thì trách con đi!"
Thái Hậu nghe Quân Nghị Thiên thừa nhận hắn không được, nhất thời giống như bị đánh tím mặt, đau lòng nói :
“Thật sự là ủy khuất Nhã Nhi rồi, ai gia trách lầm con, Hoàng Nhi cũng không cần lo lắng quá mức, mẫu hậu sẽ giúp con nghĩ biện pháp, con cùng Nhã Nhi về t‘Nhã Phượng Các’ đi thôi, nơi này ai gia sẽ xử lý."
Quân Nghị Thiên đầu đầy mờ mịt, nhìn Vấn Nhã, lại nhìn Thái Hậu, như thế nào đều cảm thấy giống như không đúng, nhưng hắn vẫn là cao hứng không cần ngồi lại với đám nữ nhân này, lôi kéo Vấn Nhã rồi rời đi.
Hai người bọn họ vừa đi, Thái Hậu hít sâu một hơi nói:
“Hiện tại bắt đầu, bất kể hậu cung Tần phi không có sự cho phép của ai gia thì không thể xuất cung. Đều tự quay về tẩm cung của mình đi, không có việc gì không cần tùy ý đi lại. Quá vài ngày, ai gia sẽ làm cho Hoàng Thượng nhìn các ngươi, còn có trong khoảng thời gian này ai gia sẽ phái người mỗi ngày đưa thuốc đến, mỗi người đều phải uống, nhớ kỹ, không thể suy đoán lung tung, không được nói năng xằng bậy, đã nghe rõ chưa. Đây là chỉ dụ của ai gia, người trái lệnh, chém!"
Thái Hậu nói xong nhìn vẻ mặt mọi người u buồn, không khỏi thở dài nói:
“Được rồi, ai gia mệt mỏi, các nươi cũng trở về đi thôi."
Tác giả :
Phong Giang Danh Hương