Sam Trọng Thủy Phúc
Chương 87: Đem bán
“Nói a, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Ôn Dương hoàn toàn điên cuồng, siết mạnh cổ tay tôi, “Vết sẹo này là chuyện gì? Em vì sao trở về lại gầy thành một bộ xương, ba năm ở Mỹ đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tôi há miệng thở dốc, hốc mắt trướng đau, lại phát không ra một chữ. Phải nói như thế nào? Nói là tôi đã bị điên, bởi vì nhìn thấy bưu kiện kết hôn của anh, khống chế không được liền tự sát?
Vậy Ôn Dương sẽ làm sao, trong chuyện này không có bất cứ người nào sai, không nên lại nhắc tới, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi lúc ấy vụng về bất kham.
Toàn bộ hô hấp đều giống như nghẹn lại trong ngực, qua một hồi lâu, tôi mới tối nghĩa nói: “Ôn Dương đều qua rồi, đừng hỏi."
Ôn Dương nhìn tôi, cũng điều hòa hô hấp, giống như đang đè nén tức giận cực đại. Anh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phát ra từng tiếng: “Có phải vì Giang Ninh hay không, có phải không?"
Nhìn thấy anh như thế, tim tôi càng đau thắt, lịch liệt lắc đầu: “Không phải, Ôn Dương, không hề liên quan gì đến cô ấy, em xin anh đừng hỏi nữa, đều qua rồi, đều đã qua, chúng ta chỉ nhìn về phía trước không được sao?"
Ôn Dương nắm tay tôi, trong mắt chỉ thấy đau thương: “Em bảo tôi làm sao có thể không hỏi? Em đi Mỹ tìm Giang Ninh, vì sao trở về lại biến thành cái dạng này mà? Nếu em thật sự để ý tôi, nên nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì?"
“Ôn Dương, em xin anh, đừng hỏi nữa."
Tôi đứng dậy ôm lấy Ôn Dương, trong mắt có chất lỏng nhân uân, “Không liên quan đến ai cả, đây không phải lỗi của bất kỳ ai, là tự em, là tự em ngu ngốc, là em ngốc, chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?"
Ôn Dương gắt gao giữ chặt tôi, gằn từng chữ: “Em không nói, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp thăm dò, sự tình nhất định sẽ có một ngày điều tra ra, vô luận là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Hai mắt trướng đau, trong lòng tôi không nhịn nổi thê lương: “Ôn Dương, tin tưởng em, chân tướng không phải là thứ anh muốn biết, đáp ứng em, đừng đi thăm dò, đừng hỏi, chúng ta cứ như vậy tiếp tục hạnh phúc, tin tưởng em, về sau chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Em sẽ yêu anh như sinh mệnh, đối đãi anh như trân như bảo, quên tất cả kiếp trước, quên toàn bộ chuyện không vui, vì tương lai của chúng ta mà cố gắng làm một người bình thường.
Tôi ôm Ôn Dương, cảm nhận được run rẩy từ vai anh, cùng tiếng thở dốc dồn dập bên tai, sống mũi lên men từng đợt: “Ôn Dương, đừng suy nghĩ nữa, em thật sự không sao, hiện tại em rất tốt, em sẽ tự dưỡng mình thật béo, vết sẹo gì cũng sẽ chậm rãi mờ nhạt, em vẫn là Thạch Sam trước kia, em sẽ đem một Thạch Sam tốt nhất giao cho anh, chúng ta còn có một con đường thật dài phải đi, có hạnh phúc vô tận đang chờ đón, đừng chỉ vì chuyện này mà đau buồn, tức giận..."
... Tôi gắt gao ôm Ôn Dương, không ngừng trấn an, nghẹn ngào miêu tả tương lai của chúng tôi, những thứ đó đều là mộng đẹp tôi từng khát khao, tôi từng điều từng điều nói cho anh nghe.
Tôi nắm chặt vải áo trên vai anh, bi thống: “Xin anh, Ôn Dương, vì tương lai của chúng ta, đừng hỏi nữa, chỉ cần anh không chê em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không rời bỏ, đuổi cũng đuổi không đi, anh tin tưởng em, tin tưởng em có được hay không?"
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Dương rốt cục chậm rãi bình tĩnh, anh ôm tôi, nhẹ nhàng nói: “Thạch Sam, em muốn tôi phải làm thế nào mới được đây?"
Tôi muốn cười, hai mắt lại cay xót lợi hại, “Anh cũng không phải vừa mới biết là em khó trị, em chính là ỷ vào anh tốt với em, mới làm xằng làm bậy, không phải anh đều quen rồi?"
Ôn Dương ôm tôi càng chặt, khàn khàn mở miệng: “Tôi không sợ em làm xằng làm bậy, chỉ sợ em cái gì cũng gạt tôi."
Tôi nằm trên vai anh, thở hổn hển một trận: “Anh nghĩ a, chúng ta gần đây có hai lần hiểu lầm, đều là tại anh nhất định muốn tìm hiểu đến cùng, nói cách khác chúng ta có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, so với tương lai của chúng ta, những cái đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, nói không chừng ngày nào đó em nghĩ thông, sẽ nói cho anh biết."
Thanh âm trầm thấp của Ôn Dương vang lên bên tai: “Lại già mồm át lẽ phải, biết tôi sẽ hiểu lầm, vì cái gì còn nhất định muốn làm?"
Tôi nhẹ nhàng khép mắt, mệt mỏi cười: “Biết rồi, là em không đúng, về sau sẽ không, anh đừng cứ mãi nhéo chuyện cũ, ai mà không có lịch sử đen tối a, anh phải xem biểu hiện về sau của em, nhất định làm thanh niên năm tốt căn hồng miêu chính."
“Thạch Sam ——" Ôn Dương thở dài một tiếng, lại không nói gì nữa.
...
Chờ Ôn Dương ngủ, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, áo ngủ đều bị mồ hôi thấm ướt rồi, tôi dựa vào chậu rửa mặt, mãnh liệt thở dốc, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa đã không khống chế được.
Tôi hít một hơi thật sâu, người trong gương sắc mặt tái nhợt giống như mang bệnh, môi cũng không thấy chút huyết sắc, tôi xoa xoa mặt cố gắng làm cho thần sắc tốt hơn, ngày lành mới vừa mới bắt đầu, nhất định không thể phát bệnh.
Chấp niệm hai kiếp, hiện giờ mong ước đã được như nguyện, ngàn vạn không thể chịu thua, nếu đã có thể cùng Ôn Dương một chỗ, thì không có gì là làm không được, chút chuyện này còn không kham nổi, về sau phải làm thế nào, chúng tôi còn có một đoạn đường thật dài phải đi.
......
Buổi sáng tỉnh lại, cả người bủn rủn vô lực, Ôn Dương đã làm xong bữa sáng đến gọi tôi rời giường, tôi ngóc dậy một chút, lại ngã trở về.
“Làm sao vậy?" Ôn Dương vội bước lên sờ trán tôi, “Phát sốt?"
“Không có, chỉ hơi mệt chút, hôm qua ngủ quá muộn." Tôi lại tích hết khí lực thử ngồi dậy lần nữa, lần này may mà thành công, có lẽ là vừa rồi huyết áp quá thấp, giờ thân thể cũng dần dần hồi phục khí lực, tôi xốc chăn lên muốn xuống giường.
Ôn Dương chợt vươn tay ôm tôi vào ngực, hít một hơi thật sâu: “Tôi mang em qua." Nói xong liền muốn đưa tay bế tôi lên.
Tôi vội ngăn cản: “Đừng, vậy cũng quá nương rồi, em cũng không phải không thể đứng lên."
Ôn Dương nghĩ nghĩ, buông tôi ra, tôi nhẹ nhàng thở phào, cho rằng anh buông tha rồi.
Không nghĩ tới anh lại ngồi xổm xuống bên giường, gập chân dài để lưng lại cho tôi, nói: “Lên đi, như vậy sẽ không giống nữ nhân."
Nhìn tấm lưng dày rộng trước mắt, tôi nhất thời thất thần, chờ Ôn Dương lại gọi một tiếng, mới chậm rãi bò lên lưng anh.
Ôn Dương đứng dậy, kéo tôi một cái, thở dài: “Làm sao mới có thể dưỡng em lại như trước?"
Tôi ghé đầu vào lưng anh, buồn bã: “Trước kia không phải anh ghét bỏ em béo, lúc nào cũng nói là em chỉ được cái nhiều thịt sao?"
“Chuyện đã bao lâu rồi, em còn mang thù sao?" Một lát sau, thanh âm Ôn Dương lại truyền tới, “Không có, cho tới bây giờ chưa từng ghét bỏ."
Tôi chôn mặt lên lưng anh, dùng thanh âm mang theo hơi thở, nhẹ nói: “Ôn Dương, anh có cảm thấy em không đủ dũng cảm không? Cứ luôn trốn tránh, đều là một mình anh cố gắng."
Ôn Dương dừng một chút, sau đó tiếp tục bước đi ra ngoài, “Không phải, tôi biết, Tam Nhi của tôi là dũng cảm nhất, vì tôi mà bán nhà, chơi cổ phiếu, mua biệt thự, mạo hiểm bị Ôn Hách trả thù.. Vì tôi mà làm rất nhiều chuyện."
Anh thở dài, “Tôi biết em có rất nhiều tâm sự, tôi có thể chờ, chờ đến khi em nguyện ý nói ra."
Cảm xúc tôi chợt suy sụp: “Nếu em vẫn là không muốn nói?"
“Em tốt xấu cũng cho tôi một hi vọng đi." Trong giọng nói mang chút bất đắc dĩ, “Nếu em có thể giấu tôi cả đời, vậy cũng là em bản lĩnh."
Lòng tôi đầy ấm áp, ôm cổ Ôn Dương, cọ cọ trên lưng anh: “Ôn Dương, anh sao lại tốt như vậy?"
Tôi biết lấy tính cách của Ôn Dương nhất định có thể tự mình đi thăm dò chuyện này, anh chỉ là không muốn làm tôi khó xử.
“Tốt?" Ôn Dương nói mang theo ý cười, “Nếu tôi tốt, sao em cứ luôn vô tâm vô ý, luôn muốn chạy trốn?"
Nói xong Ôn Dương đặt tôi lên ghế, tôi đột nhiên cảm thấy khoảng khách giữa hai lầu này có hơi ngắn, hoàn toàn chưa đủ cho tôi ân ái, ngày tháng này có phải quá tốt đẹp rồi không?
Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy, vô luận kiếp trước hay là kiếp này, toàn bộ đợi chờ đều là đáng giá...
Ôn Dương gõ gõ xuống bàn, cong miệng nhìn tôi: “Sao lại thất thần, nhanh ăn cơm."
Tôi gật đầu, nhoẻn miệng cười với anh, không cần nhìn tôi cũng biết vẻ mặt mình nhất định đặc biệt ngốc, nhưng mà vui sướng vẫn là không thể khống chế, phốc phốc tràn ra.
Ôn Dương so với tôi hình như cũng không khá hơn chút nào, vừa rồi tôi nhìn thấy anh mặt không đổi sắc gắp một miếng hạt tiêu trong rau trộn mà nhai, sau đó lại mặt không đổi sắc uống một ngụm sữa lớn.
“Ăn xong ra ngoài cùng tôi một chuyến."
Tôi lại gật đầu, cũng không hỏi Ôn Dương muốn tôi ra ngoài làm gì, dù sao hiện anh nói cái gì cùng đúng, tôi tựa như một tiểu tử ngốc chưa từng trải qua thế sự, nghe Ôn Dương nói gì trong lòng đều vô cùng vui vẻ.
Ôn Dương bật cười, dùng một đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn tôi, ngập tràn ôn nhu.
Thì ra đây là cảm giác lưỡng tình tương duyệt, ngực như là bốc lên từng đoàn lửa, nóng tựa như muốn phá thể mà ra...
Chờ ngồi lên xe, tôi mới mơ mơ màng màng nghĩ tới hỏi lại Ôn Dương: “Em đi làm gì?"
Ôn Dương giúp tôi thắt dây an toàn, buồn cười xoa xoa đầu tôi: “Bán em lấy tiền!"
“Anh nỡ?" Tôi phối hợp giúp anh phân tích, “Anh nghĩ a, em có thể giặt quần áo nấu cơm đào tai cho anh, biết trông nhà làm vườn viết tình thơ, còn có thể cùng anh ngắm hoa uống rượu, bạch đầu giai lão, anh nếu bán em đi, không chỉ thiệt thòi... Ai... Ôn Dương buông tay..."
Tôi nói còn chưa nói hết, Ôn Dương đột nhiên nghiêng người bám lên, giữ bả vai tôi đẩy lên cửa sổ xe, bất ngờ hôn lên, tùy ý tàn sát bừa bãi trên môi tôi, miệng lưỡi giao hòa, trở tay không kịp khiến người ta lâm vào một trận ý loạn tình mê.
Sau một nụ hôn, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy một ý lạnh trên ngực, Ôn Dương từ khi nào đã cởi bỏ áo ngoài của tôi rồi. Tôi dần dần thanh tỉnh, hoảng hốt vội vươn tay ngăn cản cái tay quấy phá kia, thở hổn hển: “Ôn Dương."
Ôn Dương rốt cục ngừng động tác, trong lúc tôi vươn cổ thở dốc, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt nghiêng: “Đừng dụ dỗ tôi."
“Không thể nào!" Người này sao có thẻ ác nhân cáo trạng trước.
“Không cần nói nữa, bằng không tôi lập tức lái xe trở về."
Tôi câm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu chỉnh lý áo quần, lại toát ra vài phần buồn bực, nhưng vẫn là giận mà không dám nói, mới vừa ở chung đã bị anh ăn hăng hái như vậy, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào?
Bỏ đi, nếu cộng cả hai kiếp lại mà nói, tôi so với Ôn Dương còn lớn hơn vài tuổi đó, nhường anh chút, nam nhân tốt không phải đều rất sủng lão bà sao?
“Cái biểu tình kia của em, lại đang suy nghĩ gì?"
Có lẽ là vẻ mặt tôi quá mức phấn khích, khiến cho Ôn Dương nghi ngờ.
Tôi đương nhiên không dám nói ra cái mơ tưởng xem anh là lão bà của mình, chỉ làm một bộ dáng chuẩn mực, biểu đạt nghi hoặc: “Có thể tiết lộ trước một chút không? Anh không phải thật muốn bán em đi? Kỳ thực em cũng không được giá lắm."
Ôn Dương buồn cười ra tiếng, tay khoát lên vô lăng: “Ân, nếu nhiều thịt hơn chút nữa, liền đáng giá!"
Hỏi lại Ôn Dương, anh cũng chỉ nói: “Đi em sẽ biết."
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự, tầm nhìn dần trở nên trống trải, đến khi nhìn thấy Giang Ninh vẻ mặt mỏi mệt xuất hiện trước mặt, tôi rốt cục ý thức được mình đã quên cái gì.
Tôi há miệng thở dốc, hốc mắt trướng đau, lại phát không ra một chữ. Phải nói như thế nào? Nói là tôi đã bị điên, bởi vì nhìn thấy bưu kiện kết hôn của anh, khống chế không được liền tự sát?
Vậy Ôn Dương sẽ làm sao, trong chuyện này không có bất cứ người nào sai, không nên lại nhắc tới, muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi lúc ấy vụng về bất kham.
Toàn bộ hô hấp đều giống như nghẹn lại trong ngực, qua một hồi lâu, tôi mới tối nghĩa nói: “Ôn Dương đều qua rồi, đừng hỏi."
Ôn Dương nhìn tôi, cũng điều hòa hô hấp, giống như đang đè nén tức giận cực đại. Anh cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi phát ra từng tiếng: “Có phải vì Giang Ninh hay không, có phải không?"
Nhìn thấy anh như thế, tim tôi càng đau thắt, lịch liệt lắc đầu: “Không phải, Ôn Dương, không hề liên quan gì đến cô ấy, em xin anh đừng hỏi nữa, đều qua rồi, đều đã qua, chúng ta chỉ nhìn về phía trước không được sao?"
Ôn Dương nắm tay tôi, trong mắt chỉ thấy đau thương: “Em bảo tôi làm sao có thể không hỏi? Em đi Mỹ tìm Giang Ninh, vì sao trở về lại biến thành cái dạng này mà? Nếu em thật sự để ý tôi, nên nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì?"
“Ôn Dương, em xin anh, đừng hỏi nữa."
Tôi đứng dậy ôm lấy Ôn Dương, trong mắt có chất lỏng nhân uân, “Không liên quan đến ai cả, đây không phải lỗi của bất kỳ ai, là tự em, là tự em ngu ngốc, là em ngốc, chúng ta cứ như bây giờ không tốt sao?"
Ôn Dương gắt gao giữ chặt tôi, gằn từng chữ: “Em không nói, tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp thăm dò, sự tình nhất định sẽ có một ngày điều tra ra, vô luận là ai, tôi cũng sẽ không bỏ qua."
Hai mắt trướng đau, trong lòng tôi không nhịn nổi thê lương: “Ôn Dương, tin tưởng em, chân tướng không phải là thứ anh muốn biết, đáp ứng em, đừng đi thăm dò, đừng hỏi, chúng ta cứ như vậy tiếp tục hạnh phúc, tin tưởng em, về sau chúng ta sẽ càng ngày càng tốt."
Em sẽ yêu anh như sinh mệnh, đối đãi anh như trân như bảo, quên tất cả kiếp trước, quên toàn bộ chuyện không vui, vì tương lai của chúng ta mà cố gắng làm một người bình thường.
Tôi ôm Ôn Dương, cảm nhận được run rẩy từ vai anh, cùng tiếng thở dốc dồn dập bên tai, sống mũi lên men từng đợt: “Ôn Dương, đừng suy nghĩ nữa, em thật sự không sao, hiện tại em rất tốt, em sẽ tự dưỡng mình thật béo, vết sẹo gì cũng sẽ chậm rãi mờ nhạt, em vẫn là Thạch Sam trước kia, em sẽ đem một Thạch Sam tốt nhất giao cho anh, chúng ta còn có một con đường thật dài phải đi, có hạnh phúc vô tận đang chờ đón, đừng chỉ vì chuyện này mà đau buồn, tức giận..."
... Tôi gắt gao ôm Ôn Dương, không ngừng trấn an, nghẹn ngào miêu tả tương lai của chúng tôi, những thứ đó đều là mộng đẹp tôi từng khát khao, tôi từng điều từng điều nói cho anh nghe.
Tôi nắm chặt vải áo trên vai anh, bi thống: “Xin anh, Ôn Dương, vì tương lai của chúng ta, đừng hỏi nữa, chỉ cần anh không chê em, em sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, vĩnh viễn không rời bỏ, đuổi cũng đuổi không đi, anh tin tưởng em, tin tưởng em có được hay không?"
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Dương rốt cục chậm rãi bình tĩnh, anh ôm tôi, nhẹ nhàng nói: “Thạch Sam, em muốn tôi phải làm thế nào mới được đây?"
Tôi muốn cười, hai mắt lại cay xót lợi hại, “Anh cũng không phải vừa mới biết là em khó trị, em chính là ỷ vào anh tốt với em, mới làm xằng làm bậy, không phải anh đều quen rồi?"
Ôn Dương ôm tôi càng chặt, khàn khàn mở miệng: “Tôi không sợ em làm xằng làm bậy, chỉ sợ em cái gì cũng gạt tôi."
Tôi nằm trên vai anh, thở hổn hển một trận: “Anh nghĩ a, chúng ta gần đây có hai lần hiểu lầm, đều là tại anh nhất định muốn tìm hiểu đến cùng, nói cách khác chúng ta có lẽ sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, so với tương lai của chúng ta, những cái đó cũng không phải chuyện gì quan trọng, nói không chừng ngày nào đó em nghĩ thông, sẽ nói cho anh biết."
Thanh âm trầm thấp của Ôn Dương vang lên bên tai: “Lại già mồm át lẽ phải, biết tôi sẽ hiểu lầm, vì cái gì còn nhất định muốn làm?"
Tôi nhẹ nhàng khép mắt, mệt mỏi cười: “Biết rồi, là em không đúng, về sau sẽ không, anh đừng cứ mãi nhéo chuyện cũ, ai mà không có lịch sử đen tối a, anh phải xem biểu hiện về sau của em, nhất định làm thanh niên năm tốt căn hồng miêu chính."
“Thạch Sam ——" Ôn Dương thở dài một tiếng, lại không nói gì nữa.
...
Chờ Ôn Dương ngủ, tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, áo ngủ đều bị mồ hôi thấm ướt rồi, tôi dựa vào chậu rửa mặt, mãnh liệt thở dốc, thiếu chút nữa... thiếu chút nữa đã không khống chế được.
Tôi hít một hơi thật sâu, người trong gương sắc mặt tái nhợt giống như mang bệnh, môi cũng không thấy chút huyết sắc, tôi xoa xoa mặt cố gắng làm cho thần sắc tốt hơn, ngày lành mới vừa mới bắt đầu, nhất định không thể phát bệnh.
Chấp niệm hai kiếp, hiện giờ mong ước đã được như nguyện, ngàn vạn không thể chịu thua, nếu đã có thể cùng Ôn Dương một chỗ, thì không có gì là làm không được, chút chuyện này còn không kham nổi, về sau phải làm thế nào, chúng tôi còn có một đoạn đường thật dài phải đi.
......
Buổi sáng tỉnh lại, cả người bủn rủn vô lực, Ôn Dương đã làm xong bữa sáng đến gọi tôi rời giường, tôi ngóc dậy một chút, lại ngã trở về.
“Làm sao vậy?" Ôn Dương vội bước lên sờ trán tôi, “Phát sốt?"
“Không có, chỉ hơi mệt chút, hôm qua ngủ quá muộn." Tôi lại tích hết khí lực thử ngồi dậy lần nữa, lần này may mà thành công, có lẽ là vừa rồi huyết áp quá thấp, giờ thân thể cũng dần dần hồi phục khí lực, tôi xốc chăn lên muốn xuống giường.
Ôn Dương chợt vươn tay ôm tôi vào ngực, hít một hơi thật sâu: “Tôi mang em qua." Nói xong liền muốn đưa tay bế tôi lên.
Tôi vội ngăn cản: “Đừng, vậy cũng quá nương rồi, em cũng không phải không thể đứng lên."
Ôn Dương nghĩ nghĩ, buông tôi ra, tôi nhẹ nhàng thở phào, cho rằng anh buông tha rồi.
Không nghĩ tới anh lại ngồi xổm xuống bên giường, gập chân dài để lưng lại cho tôi, nói: “Lên đi, như vậy sẽ không giống nữ nhân."
Nhìn tấm lưng dày rộng trước mắt, tôi nhất thời thất thần, chờ Ôn Dương lại gọi một tiếng, mới chậm rãi bò lên lưng anh.
Ôn Dương đứng dậy, kéo tôi một cái, thở dài: “Làm sao mới có thể dưỡng em lại như trước?"
Tôi ghé đầu vào lưng anh, buồn bã: “Trước kia không phải anh ghét bỏ em béo, lúc nào cũng nói là em chỉ được cái nhiều thịt sao?"
“Chuyện đã bao lâu rồi, em còn mang thù sao?" Một lát sau, thanh âm Ôn Dương lại truyền tới, “Không có, cho tới bây giờ chưa từng ghét bỏ."
Tôi chôn mặt lên lưng anh, dùng thanh âm mang theo hơi thở, nhẹ nói: “Ôn Dương, anh có cảm thấy em không đủ dũng cảm không? Cứ luôn trốn tránh, đều là một mình anh cố gắng."
Ôn Dương dừng một chút, sau đó tiếp tục bước đi ra ngoài, “Không phải, tôi biết, Tam Nhi của tôi là dũng cảm nhất, vì tôi mà bán nhà, chơi cổ phiếu, mua biệt thự, mạo hiểm bị Ôn Hách trả thù.. Vì tôi mà làm rất nhiều chuyện."
Anh thở dài, “Tôi biết em có rất nhiều tâm sự, tôi có thể chờ, chờ đến khi em nguyện ý nói ra."
Cảm xúc tôi chợt suy sụp: “Nếu em vẫn là không muốn nói?"
“Em tốt xấu cũng cho tôi một hi vọng đi." Trong giọng nói mang chút bất đắc dĩ, “Nếu em có thể giấu tôi cả đời, vậy cũng là em bản lĩnh."
Lòng tôi đầy ấm áp, ôm cổ Ôn Dương, cọ cọ trên lưng anh: “Ôn Dương, anh sao lại tốt như vậy?"
Tôi biết lấy tính cách của Ôn Dương nhất định có thể tự mình đi thăm dò chuyện này, anh chỉ là không muốn làm tôi khó xử.
“Tốt?" Ôn Dương nói mang theo ý cười, “Nếu tôi tốt, sao em cứ luôn vô tâm vô ý, luôn muốn chạy trốn?"
Nói xong Ôn Dương đặt tôi lên ghế, tôi đột nhiên cảm thấy khoảng khách giữa hai lầu này có hơi ngắn, hoàn toàn chưa đủ cho tôi ân ái, ngày tháng này có phải quá tốt đẹp rồi không?
Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy, vô luận kiếp trước hay là kiếp này, toàn bộ đợi chờ đều là đáng giá...
Ôn Dương gõ gõ xuống bàn, cong miệng nhìn tôi: “Sao lại thất thần, nhanh ăn cơm."
Tôi gật đầu, nhoẻn miệng cười với anh, không cần nhìn tôi cũng biết vẻ mặt mình nhất định đặc biệt ngốc, nhưng mà vui sướng vẫn là không thể khống chế, phốc phốc tràn ra.
Ôn Dương so với tôi hình như cũng không khá hơn chút nào, vừa rồi tôi nhìn thấy anh mặt không đổi sắc gắp một miếng hạt tiêu trong rau trộn mà nhai, sau đó lại mặt không đổi sắc uống một ngụm sữa lớn.
“Ăn xong ra ngoài cùng tôi một chuyến."
Tôi lại gật đầu, cũng không hỏi Ôn Dương muốn tôi ra ngoài làm gì, dù sao hiện anh nói cái gì cùng đúng, tôi tựa như một tiểu tử ngốc chưa từng trải qua thế sự, nghe Ôn Dương nói gì trong lòng đều vô cùng vui vẻ.
Ôn Dương bật cười, dùng một đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn tôi, ngập tràn ôn nhu.
Thì ra đây là cảm giác lưỡng tình tương duyệt, ngực như là bốc lên từng đoàn lửa, nóng tựa như muốn phá thể mà ra...
Chờ ngồi lên xe, tôi mới mơ mơ màng màng nghĩ tới hỏi lại Ôn Dương: “Em đi làm gì?"
Ôn Dương giúp tôi thắt dây an toàn, buồn cười xoa xoa đầu tôi: “Bán em lấy tiền!"
“Anh nỡ?" Tôi phối hợp giúp anh phân tích, “Anh nghĩ a, em có thể giặt quần áo nấu cơm đào tai cho anh, biết trông nhà làm vườn viết tình thơ, còn có thể cùng anh ngắm hoa uống rượu, bạch đầu giai lão, anh nếu bán em đi, không chỉ thiệt thòi... Ai... Ôn Dương buông tay..."
Tôi nói còn chưa nói hết, Ôn Dương đột nhiên nghiêng người bám lên, giữ bả vai tôi đẩy lên cửa sổ xe, bất ngờ hôn lên, tùy ý tàn sát bừa bãi trên môi tôi, miệng lưỡi giao hòa, trở tay không kịp khiến người ta lâm vào một trận ý loạn tình mê.
Sau một nụ hôn, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy một ý lạnh trên ngực, Ôn Dương từ khi nào đã cởi bỏ áo ngoài của tôi rồi. Tôi dần dần thanh tỉnh, hoảng hốt vội vươn tay ngăn cản cái tay quấy phá kia, thở hổn hển: “Ôn Dương."
Ôn Dương rốt cục ngừng động tác, trong lúc tôi vươn cổ thở dốc, ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt nghiêng: “Đừng dụ dỗ tôi."
“Không thể nào!" Người này sao có thẻ ác nhân cáo trạng trước.
“Không cần nói nữa, bằng không tôi lập tức lái xe trở về."
Tôi câm miệng, ngoan ngoãn cúi đầu chỉnh lý áo quần, lại toát ra vài phần buồn bực, nhưng vẫn là giận mà không dám nói, mới vừa ở chung đã bị anh ăn hăng hái như vậy, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào?
Bỏ đi, nếu cộng cả hai kiếp lại mà nói, tôi so với Ôn Dương còn lớn hơn vài tuổi đó, nhường anh chút, nam nhân tốt không phải đều rất sủng lão bà sao?
“Cái biểu tình kia của em, lại đang suy nghĩ gì?"
Có lẽ là vẻ mặt tôi quá mức phấn khích, khiến cho Ôn Dương nghi ngờ.
Tôi đương nhiên không dám nói ra cái mơ tưởng xem anh là lão bà của mình, chỉ làm một bộ dáng chuẩn mực, biểu đạt nghi hoặc: “Có thể tiết lộ trước một chút không? Anh không phải thật muốn bán em đi? Kỳ thực em cũng không được giá lắm."
Ôn Dương buồn cười ra tiếng, tay khoát lên vô lăng: “Ân, nếu nhiều thịt hơn chút nữa, liền đáng giá!"
Hỏi lại Ôn Dương, anh cũng chỉ nói: “Đi em sẽ biết."
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự, tầm nhìn dần trở nên trống trải, đến khi nhìn thấy Giang Ninh vẻ mặt mỏi mệt xuất hiện trước mặt, tôi rốt cục ý thức được mình đã quên cái gì.
Tác giả :
Trọng Khâu