Sam Trọng Thủy Phúc
Chương 83: Canh chừng
Tôi vẻ mặt bất khả tư nghị: “Cậu đang nói gì?" Ôn Dương bại hoại? Đùa kiểu gì đây?
“Cái biểu tình gì kia, mình vu oan hắn sao? Người này nhìn tao nhã lịch sự, kết quả có thể đem mình ra mắng đến nỗi mặt xanh như lá trà. Khi đó mình bí quá, trực tiếp bị tức khóc, kết quả hắn một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc cũng không có, còn cười đến ôn nhu, bảo mình khóc lớn tiếng lên, nói là nơi này không người đồng tình với mình, giả bộ vô tội cũng chẳng ai thèm ngó."
Tôi vừa kịp phản ứng, rốt cục hiểu ra đây là chuyện gì. Lúc trước tôi nhìn thấy phong thư tình kia, nhất thời đầy lòng sầu não, thế nhưng thân kiều thể quý khóc đến hôn mê, tôi còn nhớ rõ lúc Ôn Dương an ủi có nói sẽ giúp tôi, chẳng lẽ anh đi tìm Giang Ninh, mắng người ta một trận?
Cho nên anh nói đã từng khi dễ nữ nhân, không phải chỉ Hứa Tĩnh Khâu, mà là Giang Ninh?
“Tôi lúc ấy, thật là mơ hồ rồi, thực chưa từng gặp qua loại nam nhân này, thế nhưng không biết xấu hổ bắt nạt nữ nhân, tâm tư phải là âm u bao nhiêu."
Nhìn Giang Ninh căm giận, không biết vì sao, trong lòng như là có cái gì đó đang chậm rãi khuếch tán, Ôn Dương anh thế nhưng ——
“Mình đã biết ngay." Giang Ninh vẻ mặt không thể chịu đựng được, “Cậu xem bộ dạng cậu kìa, cho nên mình vẫn luôn không nói ra, chính là sợ cậu như vậy. Thạch Sam cậu không cần quá cao hứng, người như vậy thường thường đều che giấu tâm tư rất giỏi, khoác một lớp da giả, nội tâm nhất định đang nổi lên chủ ý xấu xa gì đó, không biết giới hạn, chuyện gì cũng có thể làm ra."
Chuyện này là Giang Ninh đã gánh oan vì tôi, biểu hiện này của tôi quả thật quá không phúc hậu rồi, tôi khuyên nhủ mấy câu, sau đó cười nói: “Được rồi, Đại tiểu thư, trước cậu ngồi một lát, tôi đi dọn phòng cho cậu."
“Chờ một chút."
“Sao?" tôi quay đầu lại.
“Đưa di động cho tôi!"
Tôi dừng bước, chân mày cau lại: “Đừng quá phận."
Tiếng nói vừa dứt, Giang Ninh “Đằng" một tiếng đứng lên: “Mình sao lại là quá phận? Cậu không phải muốn gọi điện thoại cho hắn sao, vậy những lời vừa rồi mình còn có ích lợi gì?"
(chẳng nhẽ lược bỏ không dịch đoạn của con dở này nữa)
“Giang Ninh, tôi không phải phạm nhân của cậu, cậu đừng trông giữ tôi như thế, tôi biết mình nên làm gì."
Giang Ninh sửng sốt một chút, vẻ mặt khó tin nhìn tôi, nàng hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được." Nói xong Giang Ninh xoay người bước đi, tới cửa vươn tay lấy hành lý của mình.
Tôi vừa thấy, vội đi qua kéo nàng lại: “Cậu muốn đi đâu?"
Giang Ninh gạt tay tôi thật mạnh: “Không phải không cần mình quản sao? Về sau mình không bao giờ quản nữa, cậu cũng đừng quản mình đi đâu, đi đâu cũng không liên quan đến cậu."
Đại não thình thịch đau, đây nếu đổi thành người khác, tôi sẽ thật không thèm quản, nhưng Giang Ninh thì khác, nàng là người vẫn luôn theo sát bên tôi ở quãng thời gian khó khăn nhất, tồn tại giống như người thân, vẫn luôn là nàng trợ giúp tôi, tôi cũng muốn vì nàng làm gì đó, nhưng việc tôi có thể làm thật sự quá ít.
Tôi lần nữa giữ chặt nàng, khuyên nhủ: “Vâng vâng vâng, điện thoại cho cậu, cậu muốn như thế nào, liền là như thế, đều nghe lời cậu, nhưng mà a... Khuê nữ, tính tình của con đây phải sửa đổi rồi, ta thật sợ có một ngày Gaby sẽ tìm ta trả hàng."
Mặt Giang Ninh vẫn luôn băng lãnh, nghe đến câu cuối nhịn không được trừng mắt lườm tôi một cái.
Tôi xoa xoa bả vai Giang Ninh, cô gắng làm dịu nàng: “Được rồi, đừng nóng giận, cậu... sao lại khóc, cậu xem, tôi cũng biết sai rồi."
Tôi vừa thấy Giang Ninh đỏ mắt, lập tức luống cuống tay chân, thế nhưng làm người ta khóc rồi.
“Cậu căn bản cũng không biết mình sợ đến mức nào."
Giang Ninh vùi đầu vào ngực tôi, ngón tay gắt gao nắm vạt áo trước ngực tôi, thanh âm nức nở, “Thạch Sam, cậu không rõ, cậu không biết mình sợ hãi như thế nào, khi cậu phát bệnh, khóc gọi Ôn Dương tới cứu, khi cậu ngồi giữa vũng máu, trong mắt đầy tuyệt vọng, cho dù sau đó biểu hiện bình thường thế nào, nhưng mỗi khi một mình ở trong phòng, hoặc sẽ chỉ một tư thế ngây ngốc cả ngày, hoặc là mờ mịt đi loanh quanh không ngừng, cũng không biết cậu đang tìm cái gì, mình sợ chỉ vừa không chú ý cậu lại sẽ làm ra chuyện gì đó không kịp vãn hồi."
Tôi nâng tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Giang Ninh, thấp giọng nói: “Đều qua rồi, tôi sẽ không bao giờ để bản thân hãm sâu vào hoàn cảnh như vậy, nhưng mà, Giang Ninh, sự kiện kia không thể trách bất cứ ai, có Ôn Dương hay không, những chuyện đó đều là số phận tôi đã định trước, ai cũng không thể oán, chỉ là vận khí của tôi không tốt."
Giang Ninh ngẩng đầu, trong mắt lệ quang lấp lánh: “Vận khí không tốt, thì phải chịu bao nhiêu tội như vậy, đây là cái đạo lý gì? Thạch Sam cậu xứng đáng với những thứ tốt đẹp."
Tôi nhìn nàng, thản nhiên cười: “Giang Ninh cậu biết không? Vốn dĩ tôi có thể giải quyết Tần Phủ trước khi lão hại mình, nhưng mà cuối cùng tôi buông tha, tôi từng cho rằng 'cứu rỗi' là thúc hóa cùng hủy diệt, vận mệnh con người có lẽ sớm đã định trước, vô luận ngươi giãy dụa như thế nào, tính cách đã quyết định chính nhân sinh của ngươi, bánh răng vận mệnh vẫn sẽ dựa theo quỹ đạo đã định trước, nhiều nhất là đi thêm một vài đường vòng, nhưng kết quả vẫn là như cũ."
Tôi và Ôn Dương làm sao có thể cùng một chỗ đây, cho dù miễn cưỡng cùng một chỗ, cuối cùng cũng chỉ biến hai người thành khí cùng lực kiệt, rơi vào kết cục hại mình hại người.
Tình cảnh đời trước còn rõ ràng ở trước mắt, Ôn Dương nhìn như ôn hòa, nhưng tự tôn cùng kiêu ngạo khiến anh không bao giờ chấp nhận bị thuốc phiện khống chế, cho nên cuối cùng anh lựa chọn tự sát.
Một người cứng rắn như vậy, bị tôi bức ra kết cục đó, Ôn Dương nếu biết tôi đã từng làm ra hết thảy, hẳn sẽ không bao giờ tha thứ, tôi nếu còn có một chút lương tri, thì không nên lừa gạt anh, còn đồng thời hưởng thụ toàn bộ tình yêu của anh, là tôi hành vi điên rồ, thế nhưng còn muốn mơ tưởng tới thứ không thuộc về mình.
Biểu tình Giang Ninh nghi hoặc, tôi cười nói: “Tất cả những thứ mình hứng chịu, người gây ra họa đã không còn, chúng ta đừng nhớ đến những chuyện nghĩ lại mà kinh đó nữa, hiện tại tôi thấy rất tốt, về sau cũng sẽ vậy, cậu không cần lo lắng."
Có lẽ trừ bỏ Giang Ninh, sẽ không ai lo lắng để ý đến chuyện này, bao gồm cả chính tôi.
......
Giang Ninh tắt điện thoại của Ôn Dương ngay trước mặt tôinàng bộ dáng bất an liếc mắt qua tôi một cái. Tôi cười cười, rời khỏi phòng khách.
Tôi không trách nàng, nếu tôi thật sự muốn ngăn cản, nàng cũng sẽ không có cơ hội làm như vậy.
Trên thực tế, Giang Ninh đã thay tôi quyết định, lấy ngạo khí của Ôn Dương, chỉ cần nhận định tôi và Giang Ninh cùng một chỗ, lập tức sẽ không tiếp tục dây dưa, chuyện phá hỏng tình cảm của người khác, anh sẽ không làm.
Ngày hôm sau, Giang Ninh liền đưa điện thoại cho tôi, nhưng mà phần lớn thời gian chúng tôi đều ở cùng một chỗ, cùng ăn, cùng đi làm cùng tan tầm, trừ bỏ đi ngủ với đi vệ sinh, tôi không thể thoát ly tầm mắt Giang Ninh.
Người trong công ty đều nhìn chúng tôi là một đôi, dù sao trong mắt họ chúng tôi còn đang ở cùng một chỗ, không phải tình nhân thì không thể còn cách nói nào khác.
Giang Ninh cũng không để ý lời đồn đãi như vậy, hoặc phải nói là vui như mở cờ, làm cho ai đó nhìn.
Đã là ngày thứ ba, tôi vẫn nhìn thấy xe của Ôn Dương đứng ở dưới lầu công ty, nhưng mà không lưu lại đến khi tan tầm giống mọi ngày, chờ khi chúng tôi đi ra ngoài, xe đã không thấy bóng dáng.
Cái gọi là quá tam ba bận, có lẽ lần này Ôn Dương triệt để buông tha rồi.
Tôi cúi đầu đưa tay nhẹ đè lại lồng ngực giống như vừa thiếu đi một khối, không đau nhưng mà vắng vẻ khó chịu lợi hại.
Giang Ninh như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra: “Sao tôi cảm giác mình giống như Vương mẫu nương, chuyên phá hoại nhân duyên của người khác, khiến người ta bất an."
Nghe vậy, tôi cúi đầu thoải mái cười một tiếng: “Nào có ai tự khen như vậy, Vương mẫu nương nương sao có thể 'dịu dàng' như cậu, Mỹ đế thật là một quốc gia thần kỳ, đang ngoan hiền là một tiểu bạch thỏ, lại có thể dưỡng thành cọp mẹ."
Giang Ninh ngẩng đầu giận trừng tôi, lập tức lại thở dài: “Nước Mỹ thần kỳ như vậy, vì cái gì cậu không thể thay đổi đây? Con người cậu nhìn như ôn nhu, bình thường một bộ dáng hiền lành, thực dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lạnh tâm cạn tình, nếu không quan tâm chuyện gì, cậu một câu cũng sẽ không hỏi nhiều, liếc mắt một cái cũng lười. Cho dù mặt ngoài thoạt nhìn rất hòa đồng, vui thì cười giận thì mắng, kỳ thật rất khó đi đến nội tâm của cậu."
Tôi ngây ngẩn một chút, chần chờ mở miệng: “Sao lại nói như vậy, tôi có chỗ nào khiến cậu không vui? Giang Ninh, cậu đối với tôi mà nói, vô cùng quan trọng."
Giang Ninh lắc đầu: “Không phải nói mình, là hy vọng cậu có thể có những mối quan hệ khác, quen càng nhiều bằng hữu, mình không muốn nhìn thấy cậu luôn cô đơn, chẳng có ai là không cần bằng hữu, nhất là loại không có thân nhân giống như chúng ta."
Trong lòng tôi thả lỏng, nhu nhu mái tóc mềm mại của nàng, cười nói: “Hiện tại có tôi có Gaby, chúng tôi chính là thân nhân của cậu, chúng tôi đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc, không cần cứ vất vả vì tôi..."
“Cậu đừng trách mình!" Giang Ninh đột nhiên ngắt lời, ôm chặt lấy tôi, “Thạch Sam cậu biết không? Khi con người có thứ mà mình muốn bảo hộ, liền sẽ trở nên cường đại. Chính là cậu khiến mình trở nên mạnh mẽ, trước kia ngay cả chính mình cũng không lo nổi, nhưng vài năm ở Mỹ, mình liều mạng muốn kéo cậu khỏi địa ngục, cho dù thời điểm khó khăn nhất mình cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ. Không ai so với mình càng hy vọng cậu được hạnh phúc, nhưng mình biết người kia không phải Ôn Dương, cậu đừng trách mình."
Động tác của Giang Ninh khiến tôi cả kinh, dù sao đây là ở bên ngoài, nhưng nghe những lời đó, cả người tôi sa vào một loại cảm động, tôi nhớ rõ khi mình trầm mê trong mộng cảnh hư ảo, là Giang Ninh một lần lại một lần khóc gọi đánh thức tôi, nếu như không có Giang Ninh, tôi đã không thể đứng ở đây.
Tôi nhắm mắt, ôm Giang Ninh, thở dài: “Tôi làm sao lại trách cậu, tôi sao lại không biết cậu là vì tốt cho tôi, cậu không cần lo lắng, vô luận cậu làm gì tôi cũng sẽ không trách."
Những lời này lúc trước tôi đã nói với Ôn Dương, bọn họ là người quan trọng nhất, đều ở cạnh tôi vào thời điểm nhân sinh gian nan nhất.
Kỳ thật ngẫm lại như bây giờ cũng không có gì xấu, tình cảm cùng sự nghiệp của Giang Ninh đều coi như ổn định, sự nghiệp của Ôn Dương phát triển không ngừng, tình cảm có lẽ không quá thuận lợi, nhưng về sau nhất định sẽ có một cô nương mỹ lệ ôn nhu làm bạn.
Tôi còn có gì không thỏa mãn đây.
Nếu lúc trước đã quyết định không đến quấy rầy Ôn Dương, thì không nên bỏ dở giữa chừng, làm ngụy thánh phụ thì có cái gì hay ho.
Buổi tối, tôi một mình ở nhà, có lẽ là Ôn Dương tránh lui, khiến Giang Ninh yên tâm, nàng rốt cục có thời gian đi gặp bạn bè trong nước.
Một mình sẽ luôn không nhịn được suy nghĩ miên man, nhìn chú hắc tinh tinh nhảy đến nhảy đi trong TV, càng bắt người ta tâm phiền ý loạn.
Có lẽ, tôi nên giống như lời Giang Ninh nói, nên quen thêm vài bằng hữu.
Tôi cầm áo khoác ra ngoài, đến quán bar vẫn thườngxuyên lui tới trước khi xuất ngoại, vốn chỉ muốn thử thời vận, không nghĩ tớiba năm rồi, thế nhưng vẫn ở đây.
“Cái biểu tình gì kia, mình vu oan hắn sao? Người này nhìn tao nhã lịch sự, kết quả có thể đem mình ra mắng đến nỗi mặt xanh như lá trà. Khi đó mình bí quá, trực tiếp bị tức khóc, kết quả hắn một chút ý thức thương hoa tiếc ngọc cũng không có, còn cười đến ôn nhu, bảo mình khóc lớn tiếng lên, nói là nơi này không người đồng tình với mình, giả bộ vô tội cũng chẳng ai thèm ngó."
Tôi vừa kịp phản ứng, rốt cục hiểu ra đây là chuyện gì. Lúc trước tôi nhìn thấy phong thư tình kia, nhất thời đầy lòng sầu não, thế nhưng thân kiều thể quý khóc đến hôn mê, tôi còn nhớ rõ lúc Ôn Dương an ủi có nói sẽ giúp tôi, chẳng lẽ anh đi tìm Giang Ninh, mắng người ta một trận?
Cho nên anh nói đã từng khi dễ nữ nhân, không phải chỉ Hứa Tĩnh Khâu, mà là Giang Ninh?
“Tôi lúc ấy, thật là mơ hồ rồi, thực chưa từng gặp qua loại nam nhân này, thế nhưng không biết xấu hổ bắt nạt nữ nhân, tâm tư phải là âm u bao nhiêu."
Nhìn Giang Ninh căm giận, không biết vì sao, trong lòng như là có cái gì đó đang chậm rãi khuếch tán, Ôn Dương anh thế nhưng ——
“Mình đã biết ngay." Giang Ninh vẻ mặt không thể chịu đựng được, “Cậu xem bộ dạng cậu kìa, cho nên mình vẫn luôn không nói ra, chính là sợ cậu như vậy. Thạch Sam cậu không cần quá cao hứng, người như vậy thường thường đều che giấu tâm tư rất giỏi, khoác một lớp da giả, nội tâm nhất định đang nổi lên chủ ý xấu xa gì đó, không biết giới hạn, chuyện gì cũng có thể làm ra."
Chuyện này là Giang Ninh đã gánh oan vì tôi, biểu hiện này của tôi quả thật quá không phúc hậu rồi, tôi khuyên nhủ mấy câu, sau đó cười nói: “Được rồi, Đại tiểu thư, trước cậu ngồi một lát, tôi đi dọn phòng cho cậu."
“Chờ một chút."
“Sao?" tôi quay đầu lại.
“Đưa di động cho tôi!"
Tôi dừng bước, chân mày cau lại: “Đừng quá phận."
Tiếng nói vừa dứt, Giang Ninh “Đằng" một tiếng đứng lên: “Mình sao lại là quá phận? Cậu không phải muốn gọi điện thoại cho hắn sao, vậy những lời vừa rồi mình còn có ích lợi gì?"
(chẳng nhẽ lược bỏ không dịch đoạn của con dở này nữa)
“Giang Ninh, tôi không phải phạm nhân của cậu, cậu đừng trông giữ tôi như thế, tôi biết mình nên làm gì."
Giang Ninh sửng sốt một chút, vẻ mặt khó tin nhìn tôi, nàng hít sâu một hơi, gật đầu nói: “Được." Nói xong Giang Ninh xoay người bước đi, tới cửa vươn tay lấy hành lý của mình.
Tôi vừa thấy, vội đi qua kéo nàng lại: “Cậu muốn đi đâu?"
Giang Ninh gạt tay tôi thật mạnh: “Không phải không cần mình quản sao? Về sau mình không bao giờ quản nữa, cậu cũng đừng quản mình đi đâu, đi đâu cũng không liên quan đến cậu."
Đại não thình thịch đau, đây nếu đổi thành người khác, tôi sẽ thật không thèm quản, nhưng Giang Ninh thì khác, nàng là người vẫn luôn theo sát bên tôi ở quãng thời gian khó khăn nhất, tồn tại giống như người thân, vẫn luôn là nàng trợ giúp tôi, tôi cũng muốn vì nàng làm gì đó, nhưng việc tôi có thể làm thật sự quá ít.
Tôi lần nữa giữ chặt nàng, khuyên nhủ: “Vâng vâng vâng, điện thoại cho cậu, cậu muốn như thế nào, liền là như thế, đều nghe lời cậu, nhưng mà a... Khuê nữ, tính tình của con đây phải sửa đổi rồi, ta thật sợ có một ngày Gaby sẽ tìm ta trả hàng."
Mặt Giang Ninh vẫn luôn băng lãnh, nghe đến câu cuối nhịn không được trừng mắt lườm tôi một cái.
Tôi xoa xoa bả vai Giang Ninh, cô gắng làm dịu nàng: “Được rồi, đừng nóng giận, cậu... sao lại khóc, cậu xem, tôi cũng biết sai rồi."
Tôi vừa thấy Giang Ninh đỏ mắt, lập tức luống cuống tay chân, thế nhưng làm người ta khóc rồi.
“Cậu căn bản cũng không biết mình sợ đến mức nào."
Giang Ninh vùi đầu vào ngực tôi, ngón tay gắt gao nắm vạt áo trước ngực tôi, thanh âm nức nở, “Thạch Sam, cậu không rõ, cậu không biết mình sợ hãi như thế nào, khi cậu phát bệnh, khóc gọi Ôn Dương tới cứu, khi cậu ngồi giữa vũng máu, trong mắt đầy tuyệt vọng, cho dù sau đó biểu hiện bình thường thế nào, nhưng mỗi khi một mình ở trong phòng, hoặc sẽ chỉ một tư thế ngây ngốc cả ngày, hoặc là mờ mịt đi loanh quanh không ngừng, cũng không biết cậu đang tìm cái gì, mình sợ chỉ vừa không chú ý cậu lại sẽ làm ra chuyện gì đó không kịp vãn hồi."
Tôi nâng tay chậm rãi vỗ vỗ lưng Giang Ninh, thấp giọng nói: “Đều qua rồi, tôi sẽ không bao giờ để bản thân hãm sâu vào hoàn cảnh như vậy, nhưng mà, Giang Ninh, sự kiện kia không thể trách bất cứ ai, có Ôn Dương hay không, những chuyện đó đều là số phận tôi đã định trước, ai cũng không thể oán, chỉ là vận khí của tôi không tốt."
Giang Ninh ngẩng đầu, trong mắt lệ quang lấp lánh: “Vận khí không tốt, thì phải chịu bao nhiêu tội như vậy, đây là cái đạo lý gì? Thạch Sam cậu xứng đáng với những thứ tốt đẹp."
Tôi nhìn nàng, thản nhiên cười: “Giang Ninh cậu biết không? Vốn dĩ tôi có thể giải quyết Tần Phủ trước khi lão hại mình, nhưng mà cuối cùng tôi buông tha, tôi từng cho rằng 'cứu rỗi' là thúc hóa cùng hủy diệt, vận mệnh con người có lẽ sớm đã định trước, vô luận ngươi giãy dụa như thế nào, tính cách đã quyết định chính nhân sinh của ngươi, bánh răng vận mệnh vẫn sẽ dựa theo quỹ đạo đã định trước, nhiều nhất là đi thêm một vài đường vòng, nhưng kết quả vẫn là như cũ."
Tôi và Ôn Dương làm sao có thể cùng một chỗ đây, cho dù miễn cưỡng cùng một chỗ, cuối cùng cũng chỉ biến hai người thành khí cùng lực kiệt, rơi vào kết cục hại mình hại người.
Tình cảnh đời trước còn rõ ràng ở trước mắt, Ôn Dương nhìn như ôn hòa, nhưng tự tôn cùng kiêu ngạo khiến anh không bao giờ chấp nhận bị thuốc phiện khống chế, cho nên cuối cùng anh lựa chọn tự sát.
Một người cứng rắn như vậy, bị tôi bức ra kết cục đó, Ôn Dương nếu biết tôi đã từng làm ra hết thảy, hẳn sẽ không bao giờ tha thứ, tôi nếu còn có một chút lương tri, thì không nên lừa gạt anh, còn đồng thời hưởng thụ toàn bộ tình yêu của anh, là tôi hành vi điên rồ, thế nhưng còn muốn mơ tưởng tới thứ không thuộc về mình.
Biểu tình Giang Ninh nghi hoặc, tôi cười nói: “Tất cả những thứ mình hứng chịu, người gây ra họa đã không còn, chúng ta đừng nhớ đến những chuyện nghĩ lại mà kinh đó nữa, hiện tại tôi thấy rất tốt, về sau cũng sẽ vậy, cậu không cần lo lắng."
Có lẽ trừ bỏ Giang Ninh, sẽ không ai lo lắng để ý đến chuyện này, bao gồm cả chính tôi.
......
Giang Ninh tắt điện thoại của Ôn Dương ngay trước mặt tôinàng bộ dáng bất an liếc mắt qua tôi một cái. Tôi cười cười, rời khỏi phòng khách.
Tôi không trách nàng, nếu tôi thật sự muốn ngăn cản, nàng cũng sẽ không có cơ hội làm như vậy.
Trên thực tế, Giang Ninh đã thay tôi quyết định, lấy ngạo khí của Ôn Dương, chỉ cần nhận định tôi và Giang Ninh cùng một chỗ, lập tức sẽ không tiếp tục dây dưa, chuyện phá hỏng tình cảm của người khác, anh sẽ không làm.
Ngày hôm sau, Giang Ninh liền đưa điện thoại cho tôi, nhưng mà phần lớn thời gian chúng tôi đều ở cùng một chỗ, cùng ăn, cùng đi làm cùng tan tầm, trừ bỏ đi ngủ với đi vệ sinh, tôi không thể thoát ly tầm mắt Giang Ninh.
Người trong công ty đều nhìn chúng tôi là một đôi, dù sao trong mắt họ chúng tôi còn đang ở cùng một chỗ, không phải tình nhân thì không thể còn cách nói nào khác.
Giang Ninh cũng không để ý lời đồn đãi như vậy, hoặc phải nói là vui như mở cờ, làm cho ai đó nhìn.
Đã là ngày thứ ba, tôi vẫn nhìn thấy xe của Ôn Dương đứng ở dưới lầu công ty, nhưng mà không lưu lại đến khi tan tầm giống mọi ngày, chờ khi chúng tôi đi ra ngoài, xe đã không thấy bóng dáng.
Cái gọi là quá tam ba bận, có lẽ lần này Ôn Dương triệt để buông tha rồi.
Tôi cúi đầu đưa tay nhẹ đè lại lồng ngực giống như vừa thiếu đi một khối, không đau nhưng mà vắng vẻ khó chịu lợi hại.
Giang Ninh như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra: “Sao tôi cảm giác mình giống như Vương mẫu nương, chuyên phá hoại nhân duyên của người khác, khiến người ta bất an."
Nghe vậy, tôi cúi đầu thoải mái cười một tiếng: “Nào có ai tự khen như vậy, Vương mẫu nương nương sao có thể 'dịu dàng' như cậu, Mỹ đế thật là một quốc gia thần kỳ, đang ngoan hiền là một tiểu bạch thỏ, lại có thể dưỡng thành cọp mẹ."
Giang Ninh ngẩng đầu giận trừng tôi, lập tức lại thở dài: “Nước Mỹ thần kỳ như vậy, vì cái gì cậu không thể thay đổi đây? Con người cậu nhìn như ôn nhu, bình thường một bộ dáng hiền lành, thực dễ nói chuyện, nhưng trên thực tế lạnh tâm cạn tình, nếu không quan tâm chuyện gì, cậu một câu cũng sẽ không hỏi nhiều, liếc mắt một cái cũng lười. Cho dù mặt ngoài thoạt nhìn rất hòa đồng, vui thì cười giận thì mắng, kỳ thật rất khó đi đến nội tâm của cậu."
Tôi ngây ngẩn một chút, chần chờ mở miệng: “Sao lại nói như vậy, tôi có chỗ nào khiến cậu không vui? Giang Ninh, cậu đối với tôi mà nói, vô cùng quan trọng."
Giang Ninh lắc đầu: “Không phải nói mình, là hy vọng cậu có thể có những mối quan hệ khác, quen càng nhiều bằng hữu, mình không muốn nhìn thấy cậu luôn cô đơn, chẳng có ai là không cần bằng hữu, nhất là loại không có thân nhân giống như chúng ta."
Trong lòng tôi thả lỏng, nhu nhu mái tóc mềm mại của nàng, cười nói: “Hiện tại có tôi có Gaby, chúng tôi chính là thân nhân của cậu, chúng tôi đều hy vọng cậu có thể hạnh phúc, không cần cứ vất vả vì tôi..."
“Cậu đừng trách mình!" Giang Ninh đột nhiên ngắt lời, ôm chặt lấy tôi, “Thạch Sam cậu biết không? Khi con người có thứ mà mình muốn bảo hộ, liền sẽ trở nên cường đại. Chính là cậu khiến mình trở nên mạnh mẽ, trước kia ngay cả chính mình cũng không lo nổi, nhưng vài năm ở Mỹ, mình liều mạng muốn kéo cậu khỏi địa ngục, cho dù thời điểm khó khăn nhất mình cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ. Không ai so với mình càng hy vọng cậu được hạnh phúc, nhưng mình biết người kia không phải Ôn Dương, cậu đừng trách mình."
Động tác của Giang Ninh khiến tôi cả kinh, dù sao đây là ở bên ngoài, nhưng nghe những lời đó, cả người tôi sa vào một loại cảm động, tôi nhớ rõ khi mình trầm mê trong mộng cảnh hư ảo, là Giang Ninh một lần lại một lần khóc gọi đánh thức tôi, nếu như không có Giang Ninh, tôi đã không thể đứng ở đây.
Tôi nhắm mắt, ôm Giang Ninh, thở dài: “Tôi làm sao lại trách cậu, tôi sao lại không biết cậu là vì tốt cho tôi, cậu không cần lo lắng, vô luận cậu làm gì tôi cũng sẽ không trách."
Những lời này lúc trước tôi đã nói với Ôn Dương, bọn họ là người quan trọng nhất, đều ở cạnh tôi vào thời điểm nhân sinh gian nan nhất.
Kỳ thật ngẫm lại như bây giờ cũng không có gì xấu, tình cảm cùng sự nghiệp của Giang Ninh đều coi như ổn định, sự nghiệp của Ôn Dương phát triển không ngừng, tình cảm có lẽ không quá thuận lợi, nhưng về sau nhất định sẽ có một cô nương mỹ lệ ôn nhu làm bạn.
Tôi còn có gì không thỏa mãn đây.
Nếu lúc trước đã quyết định không đến quấy rầy Ôn Dương, thì không nên bỏ dở giữa chừng, làm ngụy thánh phụ thì có cái gì hay ho.
Buổi tối, tôi một mình ở nhà, có lẽ là Ôn Dương tránh lui, khiến Giang Ninh yên tâm, nàng rốt cục có thời gian đi gặp bạn bè trong nước.
Một mình sẽ luôn không nhịn được suy nghĩ miên man, nhìn chú hắc tinh tinh nhảy đến nhảy đi trong TV, càng bắt người ta tâm phiền ý loạn.
Có lẽ, tôi nên giống như lời Giang Ninh nói, nên quen thêm vài bằng hữu.
Tôi cầm áo khoác ra ngoài, đến quán bar vẫn thườngxuyên lui tới trước khi xuất ngoại, vốn chỉ muốn thử thời vận, không nghĩ tớiba năm rồi, thế nhưng vẫn ở đây.
Tác giả :
Trọng Khâu