Sai Phi Dụ Tình
Chương 61: Sai lầm nối tiếp sai lầm
Nến đỏ yên lặng thiêu đốt , những giọt sáp nóng chảy xuôi, giống như nước mắt của Lưu Sương.
Gió đêm thổi vào, mang theo sự mát lạnh, lướt qua gương mặt nàng. Lần đầu tiên Lưu Sương cảm thấy, gió mùa hè thật ra cũng rất lạnh.
Nàng khẽ cử động thân thể đau đớn, vùi người vào trong thùng nước tắm. Nước đã nguội từ lâu, cơn lạnh thấm vào da thịt, làm cho lòng của nàng đột nhiên trở nên rõ ràng.
Tối nay là đêm động phòng của hắn và Đại Mi Vũ, nhưng mà, hắn lại vào nhầm phòng. Thật sự không biết, đợi đến ngày mai hắn tỉnh lại, đầu óc tỉnh táo, tình hình sẽ thành cái gì.
Hắn có thể vu khống nàng dùng thủ đoạn câu dẫn hắn không !
Lưu Sương chậm rãi bước ra khỏi thùng nước, lấy ra thuốc tự tay bào chế, xoa lên những vết tím đỏ trên thân thể, đó là ấn ký trong cơn cuồng dã của hắn. Nàng muốn xóa sạch chúng, kể cả chuyện tình tối nay, cũng muốn xóa sạch.
Nàng không muốn dây dưa lằng nhằng với hắn nữa!
Khoác lên người một tấm áo đơn giản, nàng chậm rãi đi ra phòng ngoài rồi ngồi xuống ghế.
Một lúc lâu sau, Khinh Y và Tiêm Y mới chậm như rùa mà đi vào. Hồng Ngẫu đã được giải huyệt đạo, khóc hết cả nước mắt.
"Các ngươi đem hắn trở về đi! Chuyện tối nay, không được lộ ra ngoài, cũng không được nói cho hắn!" Lưu Sương lạnh lùng nói, trong lòng nàng cũng đang trách móc Khinh Y và Tiêm Y .
"Vương phi, sao có thể như thế?" Tiêm Y kinh ngạc đưa mắt hỏi.
"Với tính tình của hắn, chắc chắn cho rằng ta đã dùng thủ đoạn, cản trở chuyện tốt của hắn và trắc phi. Thế nên, ta không muốn cho hắn biết!" Lưu Sương không đổi sắc mặt bình thản nói.
"Nhưng mà, Vương phi, chúng ta cũng có thể làm chứng cho người mà, là Vương gia uống rượu rồi say, không liên quan đến Vương phi!" Tiêm Y nói.
Khinh Y cảm thấy đầu óc ngừng trệ, kỳ thật Vương phi phân tích rất có lý, với quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ, đúng là không nên cho Vương gia biết. Các nàng chỉ là hạ nhân, Vương gia không nhất định sẽ tin lời các nàng.
"Được rồi, Tiêm Y, làm theo lời Vương phi đi!" Khinh Y nhíu mày nói, đợi quan hệ của Vương gia và Vương phi hòa giải rồi nói cũng không muộn. Huống chi, Vương gia mặc dù say, nhưng chuyện tình tối nay, cũng không nhất định sẽ quên.
Hai người mặc quần áo cho Bách Lý Hàn, giao cho Trương Tá và Lý Hữu.
Trong mưa đêm lất phất, Trương Tá Lý Hữu dìu đỡ Bách Lý Hàn mê man , có chút khó xử, phải đưa Vương gia đến chỗ nào đây? Đưa đến "Tuyết uyển" động phòng với trắc phi, hay là đưa đến "Y vân uyển" của Vương gia?
Hai người do dự một lúc lâu, rốt cục quyết định đưa Bách Lý Hàn đến "Y vân uyển" .
Đi được nửa đường, không ngờ lại đụng phải thiếp thân nha hoàn của Đại Mi Vũ là Hoa Kiều và Nguyệt Nghiên.
Hai người nhìn thấy Bách Lý Hàn đang mê man , vô cùng ngạc nhiên.
Hoa Kiều lo lắng hỏi thăm: "Hai vị đại ca, Vương gia làm sao vậy?"
Trương Tá xấu hổ cười, hắn đương nhiên không thể nói Bách Lý Hàn đi ra từ Thính Phong Uyển , không thể làm gì khác hơn là nói dối: "Vương gia uống rượu rồi say. Sợ rằng tối nay không thể đến chỗ trắc phi. Chúng ta đang muốn đưa Vương gia đến "Y vân uyển ", các ngươi trở về nói với chủ nhân của các ngươi một tiếng, nói là Vương gia đã say, thỉnh trắc phi không cần đợi nữa!"
"Ai nha, hai vị đại ca, hay là các ngươi đưa Vương gia đến chỗ của chủ nhân chúng ta. Chủ tử biết hôm nay tân khách rất nhiều, sợ Vương gia uống rượu, đã chuẩn bị canh giải rượu rồi. Cứ để Vương gia uống một chén đi. Còn nữa, tối nay là đêm động phòng của chủ nhân chúng ta, làm sao có thể để chủ nhân chịu cảnh phòng trống được!" Hoa Kiều nói chuyện rất trơn tru, nói liên tục như pháo hoa.
Trong phút chốc Trương Tá không thể nói gì, liếc mắt nhìn Lý Hữu, suy nghĩ một chút, cảm giác được cô ta đúng là có lý. Dù sao, tối nay Vương gia đáng lẽ phải ở "Tuyết uyển" .
Vì vậy, liền cùng Lý Hữu đưa Bách Lý Hàn đến chỗ Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ đợi lâu mà Bách Lý Hàn không tới, đã tháo khăn đỏ từ lúc nào.
Gương mặt trang điểm tỉ mỉ, tóc vấn cao, lông mày cong cong, con ngươi đen láy đẹp đẽ, môi hồng kiều diễm. Hình xăm hoa đào trên mặt, trải qua mấy ngày điều trị, hôm nay đã hết sự dữ tợn, khôi phục bộ dáng kiều diễm , mẩn đỏ cũng đã nhạt đi.
Mi Vũ đối với đêm động phòng có vô hạn ước ao, nhưng lại không ngờ Bách Lý Hàn mất mặt đến nửa đêm. Hôm nay, mặc dù trở về, nhưng đã say đến bất tỉnh nhân sự, không khỏi thất vọng vô cùng.
Mi Vũ cùng nha hoàn dìu Bách Lý Hàn lên giường, hầu hạ hắn ngủ. Lúc này mới bảo thị nữ lui xuống, cởi quần áo, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn.
Đưa mắt nhìn làn khói đang lờ lững trên đỉnh màn, lòng của Mi Vũ cũng phiêu đãng không ngừng.
Tối nay, nhất định đã xảy ra chuyện gì !
Mi Vũ đưa tay lôi từ chỗ ngang đầu gối ra một bình sứ to bằng ngón cái, đó là Mi Vũ bỏ công chuẩn bị, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái, sẽ có chất lỏng màu đỏ chảy ra, giống hệt lạc hồng.
Mi Vũ đã không phải xử nữ từ lâu lắm rồi, sợ Bách Lý Hàn phát hiện ra, cho nên mới chuẩn bị cái này. Hôm nay, nhìn gương mặt tuấn tú của Bách Lý Hàn trong giấc ngủ, trong lòng có chút ảo não.
Đang nghịch nghịch bình sứ, Mi Vũ đột nhiên nghĩ ra một điều.
Tối nay nhất định đã xảy ra chuyện gì, lúc này dùng cái này, so với đợi đến khi hắn tỉnh táo thì an toàn hơn rất nhiều.
Mi Vũ rút ra một cái khăn màu trắng thêu uyên ương hí thủy, ngón tay nhỏ dài nhấn một cái, trên tấm khăn trắng xuất hiện một giọt màu hồng, giống hệt lạc hồng. Đại Mi Vũ đặt hỉ khăn xuống dưới người, nằm bên cạnh Bách Lý Hàn, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn đang say ngủ, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.
Hắn cuối cùng cũng phải thuộc về cô ta!
Ngày hôm sau, trời nắng chói chang, ánh nắng từ ngoài cửa chiếu vào, không khí ướt át vui mừng.
Bách Lý Hàn tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vừa khom người dậy, tay đã chạm vào thứ gì đấy mềm mại ấm áp. Trong lòng không khỏi kinh hãi, nghiêng đầu nhìn lại.
Một cánh tay ngọc trắng nõn đang quấn lấy cánh tay hắn, Đại Mi Vũ ngủ bên cạnh hắn, trên gương mặt trắng nõn , là một đóa hoa đào đang nở mềm mại ướt át.
Trong đầu "Ầm" một tiếng, không biết vì sao, trong chốc lát mặt hắn cắt chẳng còn giọt máu, hắn không biết làm sao đẩy cánh tay Đại Mi Vũ đang ôm tay hắn ra.
Bách Lý Hàn vừa động, Đại Mi Vũ đã tỉnh lại, nhưng mà, cô ta vẫn giả bộ ngủ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Bách Lý Hàn một cái.
Nhìn thấy thần sắc hắn mê muội và thất vọng, mặt thì nhăn lại , khi mặc quần áo, hai tay còn run rẩy, phải mất hai ba lần mới buộc xong giải áo.
Trong lòng Đại Mi Vũ cảm thấy hụt hẫng, nhìn thấy người đàn ông đó mặc quần áo muốn đi, Mi Vũ hơi giật giật, giả bộ mới tỉnh, vươn cánh tay, ôm lấy cổ Bách Lý Hàn .
Quần áo trễ nải, lộ ra bộ ngực ướt át, một đôi mắt thanh u nhìn Bách Lý Hàn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Thần sắc Bách Lý Hàn cứng đờ, đầu lại bắt đầu đau, hắn vỗ lên trán, nhẹ giọng nói: "Nàng ngủ tiếp đi, hôm nay ta phải vào cung có việc!"
Đại Mi Vũ cong môi, dịu dàng nói: "Hôm nay không thể không đi sao?" Vừa nói vừa làm nũng xoay người.
Cùng với cử động của Mi Vũ, tấm khăn trắng cũng được phô ra, vệt đỏ trên khăn như một tia chớp chọc thẳng vào mắt Bách Lý Hàn .
Hắn lấy lại sự bình tĩnh, dịu dàng nói: "Thật sự có việc, không thể không đi!" Dứt lời, cúi đầu khẽ hôn lên mặt Đại Mi Vũ một cái, sau đó xoay người vội vã đi.
Đại Mi Vũ vỗ vỗ lên mặt, khẽ cười.
Bách Lý Hàn vội vã bước đi, quần áo tung bay trong gió, trong lòng lại như bị cái gì đè nặng.
Đêm qua trí nhớ của hắn chỉ là từng mảnh nhỏ rời rạc, nhưng trong khoảnh khắc, cảm giác thống khổ ngọt ngào , đã khắc thật sâu trong tâm trí của hắn. Hắn vốn tưởng rằng đó là một giấc mộng xuân, nhưng lại không phải. Đêm qua, hắn trong cơn say đã chính thức trở thành vợ chồng với Đại Mi Vũ.
Nhưng mà, không biết vì sao, trong đầu hắn luôn thoáng hiện lên gương mặt Lưu Sương , gương mặt đầy nước mắt.
Trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ hắn thấy nàng rơi lệ , nhưng mà, vì sao gương mặt nàng đang khóc lại thê lương chân thật như vậy, làm hắn tan nát cõi lòng?
Bách Lý Hàn lắc đầu, trong đầu tràn ngập cảm giác bi ai.
Nếu hắn đã cùng Đại Mi Vũ làm vợ chồng chân chính, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với Đại Mi Vũ. Hắn không thể trao cho Lưu Sương thứ gọi là hạnh phúc nữa rồi, có lẽ hắn sẽ để nàng ra đi.
Lời tác giả (cũng dài nhưng thôi bạn Nhi tóm tắt một câu thôi): bạn đọc cố gắng đọc qua đoạn này, chuyện xưa vẫn còn nhiều chuyện chưa biết
Tác giả :
Nguyệt Xuất Vân