Sai Loạn Hồng Trần
Chương 53
Nam Cung Diễm bất minh nguyên cớ nhìn phía Vĩnh Ninh công chúa, nàng rất hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cho Vĩnh Ninh công chúa không sợ trời không sợ đất phiền muộn đến mức này chứ?
Công chúa Vĩnh Ninh nhìn Nam Cung Diễm lúc này đang truy hỏi, nổi giận từ trên thu thiên nhảy xuống, xoay người đi về hướng khác, nói:
- Nhụy nhi nói không có chuyện gì, sẽ không có chuyện, các ngươi đừng lúc nào cũng kinh ngạc!
Đã nhiều ngày trong lòng công chúa Vĩnh Ninh, quả thực phiền muộn không thôi, nàng luôn luôn chẳng thể quên được đêm vân vũ gần nhu điên cuồng đó.
Nàng trong lòng từ từ hiểu được, sự kiện kia, cũng không phải giống như lời người nọ nói một kiện việc nhỏ đơn giản mà thôi!
Nhưng, càng làm cho nàng phiền muộn, lại là nhất mạt phiêu dật bạch sắc mị ảnh nọ nàng đều không thể quên được.
Chỉ là, người nọ lại hình như một mực cố tình trốn tránh mình, lúc nào cũng khiến cho Nam Cung Tố Nhụy nàng bắt không được tăm hơi.
Nàng thầm nghĩ muốn cùng nàng ấy trò chuyện, thân cận một chút.
Chính là giống như cùng Diễm tỷ tỷ giống như thế là tốt rồi, bởi rằng các nàng không phải đều là nữ tử như nhau sao?
Nhưng, nàng lại có chút sợ, rất sợ, quan hệ của các nàng như vậy, dường như không chỉ là giống như nữ tử thông thường?
Trong lúc gần đây cố ý thăm dò, nàng biết được, nàng cùng người nọ làm những chuyện như vậy, lại tựa như theo như lời trong miệng kẻ khác nói đích thực là chuyện riêng tư giữa phu thê.
Chẳng phải chỉ có giữa phu thê, mới có thể tương hỗ ôm nhau hôn nhau sao?
Vậy các nàng hôn nhiệt tình như thế, nhưng có thể lại tính toán làm cái gì chứ?
Nàng có chút rối loạn, nàng không biết phải như thế nào đi xử lý những tình cảnh loạn thất bát tao này.
Nàng cũng không hiểu loại tình cảm phức tạp này, nói cho cùng phải tính toán cái gì?
Lúc này xa xa chậm rãi tiêu sái đi tới vài bóng người.....
Giang Ngọc đang cùng nhị vị cung viên thân mặc tử y quan phục trong triều thong thả hướng phía bên này đi đến, kia nhị vị tử y cung viên trong đó một vị là ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên trẻ tuổi đầy triển vọng, mà một vị khác lại là nho văn thanh tú, dáng vẻ đường đường chính là lễ bộ thị lang Vệ Trường Phong.
Giang Ngọc thản nhiên cùng hai vị đại thần trong triều đi tới chỗ mấy vị mỹ nữ trong hoa viên trước mặt, vẻ mặt mang dáng tươi cười nói:
- Công chúa, quận chúa, các người nhìn xem ai trong cung đến thăm các ngươi?
Lúc này hai người quan viên kia bước lên phía trước, cúi người quỳ xuống hành lễ nói:
- Hạ quan Chu Hạo Thiên, Vệ Trường Phong, tham kiến công chúa, quận chúa điện hạ.....
Vĩnh Ninh công chúa lúc này đang âm thầm sinh buồn phiền, nghe được thanh âm của người quen thuộc, liền khẩn trương quay người lại, cúi đầu nhìn phía người đang nói, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc ~!
Kia, kia chẳng phải là người mình vẫn luôn ngày đêm tưởng nhớ sao? Kia không phải chính là Phong ca ca của nàng sao?
Công chúa Vĩnh Ninh nhất thời cảm xúc dâng trào, hết thảy ủy khuất trong lòng mạnh liệt tuôn ra.
Nàng hoàn toàn quên mất bản thân hiện nay cuối cùng là dạng thân phận gì.
Nhãn thần của nàng thẳng tắp nhìn phía thân ảnh tuấn tú đứng trước mặt, hoảng hốt trong miệng khẽ thì thầm:
- Phong ca ca? Thật là Phong ca ca sao?
Trong khoảnh khắc chờ nàng lấy lại thần sắc, lại hoàn toàn không quan tâm chạy đến hướng quen thuộc, nhung nhớ chính là nam tử kia, tức khắc xà vào trong ngực Vệ Trường Phong, đau thương khóc nức nở.
Trong lúc nhất thời, mấy người có mặt ở đây tất cả đều ngây ngốc nhìn về đôi nam nữ lúc này nhiệt tình ôm nhau, chẳng biết làm như thế nào!
Đây suy cho cùng là tình huống ra sao chứ?
Một vị đương triều chúa là tân hôn không lâu, một vị là đại thần trẻ tuổi có ảnh hưởng lớn trong triều, còn có một vị vẫn lại là nhãn bàng quan (thờ ơ lạnh nhạt) nhìn thê tử vừa mới lấy ôm một nam nhân khác chính là phò mã gia tuấn mỹ phiêu dật ~!
Mọi người đều chẳng biết đây là quan niệm gì, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn tình cảnh, không một lời đối đáp...
Sắc mặt Giang Ngọc càng ngày càng ám trầm xuống, nàng lạnh nhạt nhìn Vĩnh Ninh công chúa hiện tại mất đi tâm thần kia, thật không biết công chúa này lại muốn làm cho xảy ra chuyện gì? Sao có thể như thế ở trước mặt bao nhiêu người cùng nam tử khác ôm ôm ấp ấp!
Nếu như chuyện này bị người truyền ra ngoài, vậy Giang Đô hầu phủ nàng còn có thể diện gì đối với thế nhân?
Giang Ngọc trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng bên ngoài lại từ từ trấn tĩnh, nét mặt nàng mang theo dáng tươi cười tiêu sái đến trước mặt hai người lúc này ôm nhau, đưa tay bá đạo một tay đem công chúa từ trong nam tử thanh tú nho nhã nọ giật lại, ôm lại vào trong lòng mình, ôn nhu ôm lấy thắt lưng mỏng manh ấy, biểu tình thương yêu dị thường.
Nàng cúi đầu nhu tình nhẹ lau đi nước mắt của mỹ nhân trong người,ý nghĩ hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của công chúa Vĩnh Ninh đang chăm chú nhìn mình, tình thâm ý thiết nói:
- Công chúa lại nhớ hoàng thượng, thái hậu sao? Sau này nghìn vạn lần cũng có đau buồn như vậy, chờ thêm một lúc bổn hầu khi có thời gian sẽ mang công chúa trở về kinh thành vấn an hoàng thượng, thái hậu.
Dứt lời, Giang Ngọc lại ngẩng đầu mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới), mỉm cười đối với Vệ Trường Phong ở một bên đang chớp chớp mắt nhìn nàng:
- Hôm nay thực là để cho Vệ thị lang chê cười, công chúa đã nhiều ngày qua đang giận dỗi với ta! Nghĩ là lần đầu rời xa hoàng cung kinh thành, khoảng thời gian này cũng vẫn luôn buồn bực sầu não không vui, trong lòng nhớ đến hoàng thượng, thái hậu! Vừa rồi thực sự đối với thị lang quá mạo phạm a~!
Vệ Trường Phong khí sắc sảo biến ( hơi biến đổi), vội cung kính cúi người đáp lời:
- Tình cảm của công chúa hạ quan tất nhiên là minh bạch, lần này ta cùng Chu đại nhân tuân chỉ cùng đến dân gian thăm hỏi thăm hỏi dân tình, hoàng thượng cùng quý phi nương nương cũng mệnh hạ quan vì công chúa mang đến một số vật cũ trong cung, hy vọng có thể khiến công chúa điện hạ thấy vật giải một chút nổi khổ tương tư!
Giang Ngọc cười nhạt đối với Vệ Trường Phong, nói:
- Vẫn là hoàng thượng, quý phi nương nương suy nghĩ chu đáo a ~! Để công chúa điện hạ thương tâm bổn hầu cũng là hổ thẹn trong lòng a....
Nam Cung Diễm lãnh nhãn quan sát hai nam nhân đang trong ám chiến, trong lòng có chút phiền muộn. Nàng ung dung tiêu sái đến trước ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên, ấm áp cười nói:
- Chu đại nhân khả hảo, Diễm nhi đã lâu cũng không gặp đại nhân!
Chu Hạo Thiên lộ ra một tia kinh hỉ, trên khuôn mặt anh tuấn, cương nghị kia phóng ra một tia tiếu ý có thể mê hoặc nhân tâm, đối quận chúa yếu ớt nói:
- Hạo Thiên vẫn luôn muốn đến vấn an quận chúa, khổ là luôn bận rộn việc công, sau đó lại nghe tiểu vương gia nói quận chúa đã cùng công chúa đến Giang Nam hầu phủ. Hạo Thiên thực sự là vẫn rất nhớ đến a!
Nam Cung Diễm khuôn mặt mang vẻ u buồn nhìn phía nam tử:
- Diễm nhi ở đây rất tốt, đại nhân không cần lo lắng, thân thể của phụ vương và mẫu phi của ta vẫn khỏe?
Chu Hạo Thiên gật đầu đáp:
- Vương gia cùng vương phi thân thể khoẻ mạnh, quận chúa nghìn vạn lần không cần lo lắng.
Nam Cung Diễm nghe xong lời ấy của Chu Hạo Thiên, trong lòng nhất thời thoải mái một chút, nàng kỳ thực rất sợ phụ vương cùng mẫu phi vì mình mà thương tâm tổn hại sức khoẻ, chỉ cần bọn họ không có việc gì là tốt rồi.....
Giang Ngọc nghiêng đầu ngưng mắt nhìn hướng một đôi tuấn nam mỹ nữ ở phía trước đang trò chuyện, trong lòng tự nhiên mơ hồ nổi lên nộ hỏa chuẩn bị muốn phun ra ngoài!
Hai nam tử này, vì sao lại không khiến cho Giang Ngọc nàng thích được chứ?
Đêm đến, trong phượng các thư phòng ấm áp, nam tử đang mê hoặc bao quanh lấy nữ tử đưa lưng về phía mình, ngón tay ngọc dài nhỏ thân mật cùng một đôi tay nhỏ oánh nhuận ( trong suốt trơn nhẵn) quấn lấy, yếu ớt nói:
- Quận chúa và Chu Hạo Thiên rất quen thuộc sao?
Quận chúa quay đầu sang một bên nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tựa ở trên vai mình vô cùng thân mật, cười nói:
- Khá tốt a, hắn là cận thần của ca ca, thỉnh thoảng lại thường đến đi lại trong vương phủ.
Giang Ngọc ngẩng đầu, đem quận chúa đại nhân lúc này nói xong minh bạch rõ ràng xoay người lại để nàng đối diện mình.
Đưa tay nâng mỹ nhan kia lên đối diện với khuôn mặt thanh tú của mình, tà khí đến gần mỹ mâu của Nam Cung Diễm, nói:
- Diễm nhi, Giang Ngọc hỏi là quan hệ của ngươi và hắn ra sao? Rất quen thuộc sao?
Nam Cung Diễm thấy nam tử nọ câu hỏi nghiêm túc kỳ lạ như vậy, tâm tình trong lúc nhất thời lại tốt lên không ít, nàng mị khí nhìn dung mạo kia dường như là có chút ghen tuông, nhu mì nói:
- Ngọc ca ca, là đang ghen sao? Ha ha, thì ra Ngọc ca ca cũng sẽ có lúc ghen tuông a?
Giang Ngọc cau mày lại, thoáng chốc buông mỹ nhan nhu tình kia ra, cúi đầu bá đạo hôn nồng nhiệt lên nữ tử nghịch ngợm trong lòng.
Nàng không có chút lưu tình cướp đoạt đi mỗi một phần tỉnh táo trong trí óc của mỹ nhân, từ từ khiến nàng thoả thích đắm chìm trong phiến kíƈɦ ŧìиɦ nóng bừng này.
Nàng không muốn điều gì khác, nàng muốn hoàn toàn có được nàng, nàng sẽ không cho phép nữ tử này có bất luận cái gì phản bội lại nàng!
Bởi vì, nàng trong lòng đã như thế không buông bỏ được nàng, nàng hiểu bản thân mình chịu không được rằng nàng sẽ xa cách.
Mặc dù nàng đã từng nhắc nhở qua bản thân, nếu như nàng ấy không tiếp nhận nàng, nàng sẽ buông tha, để nàng ly khai.....
Nhưng, tình cảm quyến luyến ấy càng ngày càng đậm, cùng là nàng không lường trước được.
Nàng chẳng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày dự đoán qua điều gì, hiện nay, nàng đã dâng lên tham niệm ( ý nghĩ tham lam) duy nhất này....
Giang Ngọc nàng muốn Nam Cung Diễm, hơn nữa là suốt cả một đời, vĩnh viễn không bao giờ rời xa....
Nàng không thể buông nàng ra, không thể, trừ phi nàng đã chết!
Bằng không, cho dù là ai cũng không có khả năng đem nàng từ bên cạnh mình cướp đi, tuyệt đối không thể!
Gió đêm thình lình kéo đến, đem cửa sổ có chút khép hờ vì bị thổi mở ra, nhiệt độ nóng như lửa bên trong cũng dần dần bị gió đêm kéo đến đột nhập vào giảm xuống.
Các nàng thâm tình kịch liệt hôn nhau, mãi cho đến khi cơ thể hai người đều tê liệt dựa sát vào nhau, thở dốc nặng nề.... Mới tách ra, ngừng nghỉ...
Giang Ngọc lắc đầu cười khẽ, nhìn nữ tử diện hồng nhĩ xích (mặt đỏ tới mang tai) trong người, cười nói:
- Trên đời này, đoán là chỉ có Nam Cung Diễm ngươi mới có thể kích động tâm tình của Giang Ngọc ta, ngươi phải nhớ kỹ, Giang Ngọc ta không cho phép bất cứ người thân cận nào phản bội lại ta! Nếu không thì, ta cũng quyết không bỏ qua những người phản bội ta!
Nữ tử có phần mê mang nhìn nam tử trên đầu, nàng cũng không hiểu rõ lắm ngụ ý chính xác trong đôi hắc đồng sâu thẳm kia. Nàng lúc này chỉ đem lời nói của Giang Ngọc nghe được xem như là lời yêu thương ngọt ngào ấm áp, nàng vũ mị vươn tay khẽ vuốt lên dung nhan tuyệt mỹ nọ, tình thâm ý thiết nói:
- Ngọc nhi yên tâm, cuộc đời này Diễm nhi cũng sẽ không phản bội lại Ngọc nhi, tình này lời ấy tử phương hưu ( đến chết mới thôi) ~!
Hứa hẹn, có khi hứa hẹn chính là đáng sợ, nếu như ngươi vẫn còn không chân chính có thể biết rõ tình trạng lúc này, nghìn vạn lần đừng mù quáng ưng thuận hứa hẹn trước bất cứ ai!
Bằng không thì, nghĩ rằng đến sau cùng, cũng đều hại người hại mình...
Yêu, chính là không sợ phải bị thương ~!
Nếu như ngươi sợ bị thương, thỉnh đừng tiếp tục yêu nữa....
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
( Đã từng vượt qua bao nhiêu biển cả bao lao có bao nhiêu dòng sông khiến ngươi bận lòng, ngoại trừ mây trên đỉnh Vu Sơn có còn nơi nào được gọi là mây.)
Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyến tu đạo bán duyến quân.
(Giữa nơi hoa thơm cỏ lạ dạo chơi nhưng không có một đóa hoa nào ta muốn, nửa vì tu đạo nửa vì nhớ ngươi.)
Công chúa Vĩnh Ninh nhìn Nam Cung Diễm lúc này đang truy hỏi, nổi giận từ trên thu thiên nhảy xuống, xoay người đi về hướng khác, nói:
- Nhụy nhi nói không có chuyện gì, sẽ không có chuyện, các ngươi đừng lúc nào cũng kinh ngạc!
Đã nhiều ngày trong lòng công chúa Vĩnh Ninh, quả thực phiền muộn không thôi, nàng luôn luôn chẳng thể quên được đêm vân vũ gần nhu điên cuồng đó.
Nàng trong lòng từ từ hiểu được, sự kiện kia, cũng không phải giống như lời người nọ nói một kiện việc nhỏ đơn giản mà thôi!
Nhưng, càng làm cho nàng phiền muộn, lại là nhất mạt phiêu dật bạch sắc mị ảnh nọ nàng đều không thể quên được.
Chỉ là, người nọ lại hình như một mực cố tình trốn tránh mình, lúc nào cũng khiến cho Nam Cung Tố Nhụy nàng bắt không được tăm hơi.
Nàng thầm nghĩ muốn cùng nàng ấy trò chuyện, thân cận một chút.
Chính là giống như cùng Diễm tỷ tỷ giống như thế là tốt rồi, bởi rằng các nàng không phải đều là nữ tử như nhau sao?
Nhưng, nàng lại có chút sợ, rất sợ, quan hệ của các nàng như vậy, dường như không chỉ là giống như nữ tử thông thường?
Trong lúc gần đây cố ý thăm dò, nàng biết được, nàng cùng người nọ làm những chuyện như vậy, lại tựa như theo như lời trong miệng kẻ khác nói đích thực là chuyện riêng tư giữa phu thê.
Chẳng phải chỉ có giữa phu thê, mới có thể tương hỗ ôm nhau hôn nhau sao?
Vậy các nàng hôn nhiệt tình như thế, nhưng có thể lại tính toán làm cái gì chứ?
Nàng có chút rối loạn, nàng không biết phải như thế nào đi xử lý những tình cảnh loạn thất bát tao này.
Nàng cũng không hiểu loại tình cảm phức tạp này, nói cho cùng phải tính toán cái gì?
Lúc này xa xa chậm rãi tiêu sái đi tới vài bóng người.....
Giang Ngọc đang cùng nhị vị cung viên thân mặc tử y quan phục trong triều thong thả hướng phía bên này đi đến, kia nhị vị tử y cung viên trong đó một vị là ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên trẻ tuổi đầy triển vọng, mà một vị khác lại là nho văn thanh tú, dáng vẻ đường đường chính là lễ bộ thị lang Vệ Trường Phong.
Giang Ngọc thản nhiên cùng hai vị đại thần trong triều đi tới chỗ mấy vị mỹ nữ trong hoa viên trước mặt, vẻ mặt mang dáng tươi cười nói:
- Công chúa, quận chúa, các người nhìn xem ai trong cung đến thăm các ngươi?
Lúc này hai người quan viên kia bước lên phía trước, cúi người quỳ xuống hành lễ nói:
- Hạ quan Chu Hạo Thiên, Vệ Trường Phong, tham kiến công chúa, quận chúa điện hạ.....
Vĩnh Ninh công chúa lúc này đang âm thầm sinh buồn phiền, nghe được thanh âm của người quen thuộc, liền khẩn trương quay người lại, cúi đầu nhìn phía người đang nói, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc ~!
Kia, kia chẳng phải là người mình vẫn luôn ngày đêm tưởng nhớ sao? Kia không phải chính là Phong ca ca của nàng sao?
Công chúa Vĩnh Ninh nhất thời cảm xúc dâng trào, hết thảy ủy khuất trong lòng mạnh liệt tuôn ra.
Nàng hoàn toàn quên mất bản thân hiện nay cuối cùng là dạng thân phận gì.
Nhãn thần của nàng thẳng tắp nhìn phía thân ảnh tuấn tú đứng trước mặt, hoảng hốt trong miệng khẽ thì thầm:
- Phong ca ca? Thật là Phong ca ca sao?
Trong khoảnh khắc chờ nàng lấy lại thần sắc, lại hoàn toàn không quan tâm chạy đến hướng quen thuộc, nhung nhớ chính là nam tử kia, tức khắc xà vào trong ngực Vệ Trường Phong, đau thương khóc nức nở.
Trong lúc nhất thời, mấy người có mặt ở đây tất cả đều ngây ngốc nhìn về đôi nam nữ lúc này nhiệt tình ôm nhau, chẳng biết làm như thế nào!
Đây suy cho cùng là tình huống ra sao chứ?
Một vị đương triều chúa là tân hôn không lâu, một vị là đại thần trẻ tuổi có ảnh hưởng lớn trong triều, còn có một vị vẫn lại là nhãn bàng quan (thờ ơ lạnh nhạt) nhìn thê tử vừa mới lấy ôm một nam nhân khác chính là phò mã gia tuấn mỹ phiêu dật ~!
Mọi người đều chẳng biết đây là quan niệm gì, chỉ có thể ngỡ ngàng nhìn tình cảnh, không một lời đối đáp...
Sắc mặt Giang Ngọc càng ngày càng ám trầm xuống, nàng lạnh nhạt nhìn Vĩnh Ninh công chúa hiện tại mất đi tâm thần kia, thật không biết công chúa này lại muốn làm cho xảy ra chuyện gì? Sao có thể như thế ở trước mặt bao nhiêu người cùng nam tử khác ôm ôm ấp ấp!
Nếu như chuyện này bị người truyền ra ngoài, vậy Giang Đô hầu phủ nàng còn có thể diện gì đối với thế nhân?
Giang Ngọc trong lòng mặc dù có chút buồn bực, nhưng bên ngoài lại từ từ trấn tĩnh, nét mặt nàng mang theo dáng tươi cười tiêu sái đến trước mặt hai người lúc này ôm nhau, đưa tay bá đạo một tay đem công chúa từ trong nam tử thanh tú nho nhã nọ giật lại, ôm lại vào trong lòng mình, ôn nhu ôm lấy thắt lưng mỏng manh ấy, biểu tình thương yêu dị thường.
Nàng cúi đầu nhu tình nhẹ lau đi nước mắt của mỹ nhân trong người,ý nghĩ hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của công chúa Vĩnh Ninh đang chăm chú nhìn mình, tình thâm ý thiết nói:
- Công chúa lại nhớ hoàng thượng, thái hậu sao? Sau này nghìn vạn lần cũng có đau buồn như vậy, chờ thêm một lúc bổn hầu khi có thời gian sẽ mang công chúa trở về kinh thành vấn an hoàng thượng, thái hậu.
Dứt lời, Giang Ngọc lại ngẩng đầu mạn bất kinh tâm (không đếm xỉa tới), mỉm cười đối với Vệ Trường Phong ở một bên đang chớp chớp mắt nhìn nàng:
- Hôm nay thực là để cho Vệ thị lang chê cười, công chúa đã nhiều ngày qua đang giận dỗi với ta! Nghĩ là lần đầu rời xa hoàng cung kinh thành, khoảng thời gian này cũng vẫn luôn buồn bực sầu não không vui, trong lòng nhớ đến hoàng thượng, thái hậu! Vừa rồi thực sự đối với thị lang quá mạo phạm a~!
Vệ Trường Phong khí sắc sảo biến ( hơi biến đổi), vội cung kính cúi người đáp lời:
- Tình cảm của công chúa hạ quan tất nhiên là minh bạch, lần này ta cùng Chu đại nhân tuân chỉ cùng đến dân gian thăm hỏi thăm hỏi dân tình, hoàng thượng cùng quý phi nương nương cũng mệnh hạ quan vì công chúa mang đến một số vật cũ trong cung, hy vọng có thể khiến công chúa điện hạ thấy vật giải một chút nổi khổ tương tư!
Giang Ngọc cười nhạt đối với Vệ Trường Phong, nói:
- Vẫn là hoàng thượng, quý phi nương nương suy nghĩ chu đáo a ~! Để công chúa điện hạ thương tâm bổn hầu cũng là hổ thẹn trong lòng a....
Nam Cung Diễm lãnh nhãn quan sát hai nam nhân đang trong ám chiến, trong lòng có chút phiền muộn. Nàng ung dung tiêu sái đến trước ngự sử đại phu Chu Hạo Thiên, ấm áp cười nói:
- Chu đại nhân khả hảo, Diễm nhi đã lâu cũng không gặp đại nhân!
Chu Hạo Thiên lộ ra một tia kinh hỉ, trên khuôn mặt anh tuấn, cương nghị kia phóng ra một tia tiếu ý có thể mê hoặc nhân tâm, đối quận chúa yếu ớt nói:
- Hạo Thiên vẫn luôn muốn đến vấn an quận chúa, khổ là luôn bận rộn việc công, sau đó lại nghe tiểu vương gia nói quận chúa đã cùng công chúa đến Giang Nam hầu phủ. Hạo Thiên thực sự là vẫn rất nhớ đến a!
Nam Cung Diễm khuôn mặt mang vẻ u buồn nhìn phía nam tử:
- Diễm nhi ở đây rất tốt, đại nhân không cần lo lắng, thân thể của phụ vương và mẫu phi của ta vẫn khỏe?
Chu Hạo Thiên gật đầu đáp:
- Vương gia cùng vương phi thân thể khoẻ mạnh, quận chúa nghìn vạn lần không cần lo lắng.
Nam Cung Diễm nghe xong lời ấy của Chu Hạo Thiên, trong lòng nhất thời thoải mái một chút, nàng kỳ thực rất sợ phụ vương cùng mẫu phi vì mình mà thương tâm tổn hại sức khoẻ, chỉ cần bọn họ không có việc gì là tốt rồi.....
Giang Ngọc nghiêng đầu ngưng mắt nhìn hướng một đôi tuấn nam mỹ nữ ở phía trước đang trò chuyện, trong lòng tự nhiên mơ hồ nổi lên nộ hỏa chuẩn bị muốn phun ra ngoài!
Hai nam tử này, vì sao lại không khiến cho Giang Ngọc nàng thích được chứ?
Đêm đến, trong phượng các thư phòng ấm áp, nam tử đang mê hoặc bao quanh lấy nữ tử đưa lưng về phía mình, ngón tay ngọc dài nhỏ thân mật cùng một đôi tay nhỏ oánh nhuận ( trong suốt trơn nhẵn) quấn lấy, yếu ớt nói:
- Quận chúa và Chu Hạo Thiên rất quen thuộc sao?
Quận chúa quay đầu sang một bên nhìn khuôn mặt tuấn tú đang tựa ở trên vai mình vô cùng thân mật, cười nói:
- Khá tốt a, hắn là cận thần của ca ca, thỉnh thoảng lại thường đến đi lại trong vương phủ.
Giang Ngọc ngẩng đầu, đem quận chúa đại nhân lúc này nói xong minh bạch rõ ràng xoay người lại để nàng đối diện mình.
Đưa tay nâng mỹ nhan kia lên đối diện với khuôn mặt thanh tú của mình, tà khí đến gần mỹ mâu của Nam Cung Diễm, nói:
- Diễm nhi, Giang Ngọc hỏi là quan hệ của ngươi và hắn ra sao? Rất quen thuộc sao?
Nam Cung Diễm thấy nam tử nọ câu hỏi nghiêm túc kỳ lạ như vậy, tâm tình trong lúc nhất thời lại tốt lên không ít, nàng mị khí nhìn dung mạo kia dường như là có chút ghen tuông, nhu mì nói:
- Ngọc ca ca, là đang ghen sao? Ha ha, thì ra Ngọc ca ca cũng sẽ có lúc ghen tuông a?
Giang Ngọc cau mày lại, thoáng chốc buông mỹ nhan nhu tình kia ra, cúi đầu bá đạo hôn nồng nhiệt lên nữ tử nghịch ngợm trong lòng.
Nàng không có chút lưu tình cướp đoạt đi mỗi một phần tỉnh táo trong trí óc của mỹ nhân, từ từ khiến nàng thoả thích đắm chìm trong phiến kíƈɦ ŧìиɦ nóng bừng này.
Nàng không muốn điều gì khác, nàng muốn hoàn toàn có được nàng, nàng sẽ không cho phép nữ tử này có bất luận cái gì phản bội lại nàng!
Bởi vì, nàng trong lòng đã như thế không buông bỏ được nàng, nàng hiểu bản thân mình chịu không được rằng nàng sẽ xa cách.
Mặc dù nàng đã từng nhắc nhở qua bản thân, nếu như nàng ấy không tiếp nhận nàng, nàng sẽ buông tha, để nàng ly khai.....
Nhưng, tình cảm quyến luyến ấy càng ngày càng đậm, cùng là nàng không lường trước được.
Nàng chẳng nghĩ tới, mình sẽ có một ngày dự đoán qua điều gì, hiện nay, nàng đã dâng lên tham niệm ( ý nghĩ tham lam) duy nhất này....
Giang Ngọc nàng muốn Nam Cung Diễm, hơn nữa là suốt cả một đời, vĩnh viễn không bao giờ rời xa....
Nàng không thể buông nàng ra, không thể, trừ phi nàng đã chết!
Bằng không, cho dù là ai cũng không có khả năng đem nàng từ bên cạnh mình cướp đi, tuyệt đối không thể!
Gió đêm thình lình kéo đến, đem cửa sổ có chút khép hờ vì bị thổi mở ra, nhiệt độ nóng như lửa bên trong cũng dần dần bị gió đêm kéo đến đột nhập vào giảm xuống.
Các nàng thâm tình kịch liệt hôn nhau, mãi cho đến khi cơ thể hai người đều tê liệt dựa sát vào nhau, thở dốc nặng nề.... Mới tách ra, ngừng nghỉ...
Giang Ngọc lắc đầu cười khẽ, nhìn nữ tử diện hồng nhĩ xích (mặt đỏ tới mang tai) trong người, cười nói:
- Trên đời này, đoán là chỉ có Nam Cung Diễm ngươi mới có thể kích động tâm tình của Giang Ngọc ta, ngươi phải nhớ kỹ, Giang Ngọc ta không cho phép bất cứ người thân cận nào phản bội lại ta! Nếu không thì, ta cũng quyết không bỏ qua những người phản bội ta!
Nữ tử có phần mê mang nhìn nam tử trên đầu, nàng cũng không hiểu rõ lắm ngụ ý chính xác trong đôi hắc đồng sâu thẳm kia. Nàng lúc này chỉ đem lời nói của Giang Ngọc nghe được xem như là lời yêu thương ngọt ngào ấm áp, nàng vũ mị vươn tay khẽ vuốt lên dung nhan tuyệt mỹ nọ, tình thâm ý thiết nói:
- Ngọc nhi yên tâm, cuộc đời này Diễm nhi cũng sẽ không phản bội lại Ngọc nhi, tình này lời ấy tử phương hưu ( đến chết mới thôi) ~!
Hứa hẹn, có khi hứa hẹn chính là đáng sợ, nếu như ngươi vẫn còn không chân chính có thể biết rõ tình trạng lúc này, nghìn vạn lần đừng mù quáng ưng thuận hứa hẹn trước bất cứ ai!
Bằng không thì, nghĩ rằng đến sau cùng, cũng đều hại người hại mình...
Yêu, chính là không sợ phải bị thương ~!
Nếu như ngươi sợ bị thương, thỉnh đừng tiếp tục yêu nữa....
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
( Đã từng vượt qua bao nhiêu biển cả bao lao có bao nhiêu dòng sông khiến ngươi bận lòng, ngoại trừ mây trên đỉnh Vu Sơn có còn nơi nào được gọi là mây.)
Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố, bán duyến tu đạo bán duyến quân.
(Giữa nơi hoa thơm cỏ lạ dạo chơi nhưng không có một đóa hoa nào ta muốn, nửa vì tu đạo nửa vì nhớ ngươi.)
Tác giả :
Tây Bối Chân Tử