Sai Loạn Hồng Trần

Chương 42

Ngày hôm đó cuối cùng mọi người sớm một chút đã chạy đến dịch quán nghỉ ngơi, suy đoán là lộ trình mấy ngày nữa thì về được đến Giang Nam.

Thực sự Giang Ngọc có phần mệt mỏi, mệt mỏi, nàng uể oải ngâm mình trong dục dũng, nước trong ấm áp thật có thể như là xua đi mệt mỏi toàn thân, khiến nàng thả lỏng một hồi....

Nàng nhẹ nhàng vớt mấy bọt nước thơm mát kia, vì bản thân chầm chậm tẩy rửa thân thể như một loại bạch ngọc, cánh tay quyến rũ đích thực ưu mỹ trắng nõn từ trên cổ tự mình trượt xuống bộ ngực xinh xắn trơn mịn.

Khóe môi anh hồng tinh chất kia, khẽ nhếch lên lóe lên tiếu ý nhàn nhạt, trong đầu của nàng nổi lên hồi tưởng, Diễm nhi kia thân thể tuyệt mỹ không gì sánh bằng, còn có bộ ngực xinh đẹp mềm mại thơm ngọt kia, thân tâm trong nhất thời dâng lên một mảnh ấm áp nóng hổi.

Giang Ngọc ôn nhu nghiêng người trượt đến mép dục dũng, ánh mắt lưu chuyển tự mình vuốt ve mái tóc đen nhánh ướŧ áŧ, nàng không biết Diễm nhi có thể tiếp nhận nàng như thế này hay không, nàng có chút mong đợi, cũng có chút sợ hãi.

Nàng thật muốn hoàn toàn có được nàng ấy, nhưng lại là thiếu đi một tia dũng khí.....

- Diễm nhi~, Diễm nhi?

Nàng nghịch ngợm khe khẽ đọc cái tên điềm mỹ nọ, lại nhẹ nhàng phát ra một tiếng cười thoải mái.

Nghĩ là thanh âm của nữ tử mỹ lệ êm tai như vậy, cho dù là ai cũng không nghĩ đến là sẽ từ trong miệng Giang Ngọc vọng ra, thanh âm kia kiều mị mê người, thực sự là làm cho người ta mơ mộng vạn phần a....

Một tia dị động, làm cho Giang Ngọc đang chìm đắm trong mộng đẹp lấy lại thần sắc.

Nàng vội vàng bắn một giọt nước trong dục dũng, dập tắt ngọn đèn trên bàn, nhanh chóng phi thân xuất dục, đem y phục trắng như tuyết mặc lại trên người.

- Ai đó?

Giang Ngọc một tay ném tửu bôi ở trên bàn, trong nháy mắt bay đến một góc bằng đỉnh*.

Chỉ nghe một tiếng nổ, bằng đỉnh hơi nghiêng sụp đổ xuống một mảng.

Lúc này, một người hắc y nhân từ trên nóc nhà nhảy xuống, khua đao đâm thẳng đến mặt Giang Ngọc.

Giang Ngọc hai hàng lông mày cau lại, uyển chuyển né tránh, hướng tới đứng lên chống lại.

Hắc y nhân kia công phu quả nhiên rất cao, từng bước áp sát, xuất chiêu độc ác âm hiểm, muốn lấy đi tính mệnh của Giang Ngọc.

Giang Ngọc toàn tâm chống đỡ ngăn lại, nhưng là có điểm lực bất tòng tâm.

Trong lòng nàng bắt đầu thấp thỏm, thật không biết Giang Ngọc nàng lúc nào lại đắc tội với nhiều cao thủ trong giang hồ như vậy, mọi người đều muốn nhanh chóng trừ đi nàng! Xem ra nàng thực sự phải hảo hảo tra xét tìm ra nguyên nhân trong đó!

Giang Ngọc chậm rãi lui về phía sau hướng bên sườn dục dũng, dồn sức đề một chưởng đem toàn bộ nước trong dục dũng đánh úp về phía trên người hắc ý thích khách.

Thích khách kia phản ứng bản năng khua đao bổ xuống, không ngờ cả thùng nước tắm này không hề lãng phí một giọt, toàn bộ giội lên người hắc y thích khách.

Giang Ngọc cười haha nhìn hắc y nhân vô cùng thảm khống kia, suy nghĩ rồi lớn tiếng nói:

- Mùi vị nước tắm của bổn hầu thế nào a?

Thích khách nọ nhìn sắc mặt khinh thường của Giang Ngọc lúc này, trong lòng càng tức giận, phẫn nộ đáp:

- Ta xem ngươi có thể ngông cuồng đến khi nào, ngày hôm nay chính là này chết của Giang Ngọc ngươi!

Dứt lời, bất thình linh xoay thân hình lại, tư thế nhanh chóng lượn vòng một cái, động tác cực nhanh, thực sự là bất ngờ.

Trong lòng Giang Ngọc thầm nghĩ bất hảo, xem tư thái võ công của người nọ, chẳng phải chính là Đông Doang nhẫn giả huyễn thuật tiếng tăm đã lâu!

Chỉ thấy trong nháy mắt, từ trên người hắc y nhân nọ, quả thực phân hóa ra bảy, tám thân hình hắc y nhân giống nhau, đem Giang Ngọc vây ở trong đó, cùng khua đao bổ về cơ thể Giang Ngọc.

Giang Ngọc nhìn một đám thân ảnh hắc đồng dạng, nhất thời không phân biệt rõ hư thực chân giả, không dám lơ là, vội vàng nhún người nhảy lên muốn tránh khỏi loạn kiếm thế trận kia.

Nhưng chính là trong lúc nàng muốn ổn định hạ xuống sàn, một thanh trường đao chợt từ phía sau đánh lén sang đâm vào cánh tay Giang Ngọc, hiện tại Giang Ngọc vẫn chưa mau đến mặc vào thiên tằm quy giáp y hộ thể, trong một lúc đao đâm vào xương thịt, đau đớn tận tâm phi.

Giang Ngọc cả kinh trong lòng, phản kháng chân đá đến trên bụng hắc y thích khách.

Thích khách kia không đủ thời gian tránh né, bị một thức kích đến liên tục lùi về sau mấy bước, kia một thanh trường đao cùng lúc rút ra từ trên người Giang Ngọc, nhất thời tiên huyết tuôn ra.

Lúc này hàng ngũ bên ngoài đã nghe được động tĩnh, ngoài cửa sổ tràn đấy ánh lửa.

Giang Ngọc biết bản thân thụ thương không sâu, không thể đánh lâu, lại cau mày thừa dịp lúc hắc y nhân nọ chưa ổn định tâm thần, nhún người phá cửa sổ nhảy ra.

Hiện tại Giang Trí Viễn dẫn một đám người chờ đang muốn phá cửa mà vào, chẳng ngờ lại thấy một thân ảnh bạch y từ cửa sổ nhảy ra, mọi người vội vàng tiếng lên trước kiểm tra.

Giang Trí Viễn hoảng sợ trông thấy bạch y nhân là tiểu hầu gia Giang Ngọc, nàng lúc này lại đầu tóc rối bù, người đầy tiên huyết, Giang Trí Viễn cuống quít tiến lên đỡ lấy Giang Ngọc không ngừng chảy máu, xuất thủ phong bế mấy huyệt đạo trên người nàng, vội hỏi xảy ra chuyện gì?

Giang Ngọc trong miệng phun ra một ngụm tiên huyết, quay đầu liếc về phía trong phòng, trầm giọng nhíu mày nói:

- Trong phòng có thích khách!

Khinh Phong, Tế Vũ lúc này đã bắt đầu dẫn mọi người vào trong phòng đả đấu với hắc y thích khách, nghĩ là thích khách kia thấy hiện tại bản thân thế đan lực bạc*, quả bất địch chúng*, liền ném bay ra một yên vụ khí hỏa bất minh!

Mọi người vội vã đóng chặt khí tức, sợ là trong sương mù có độc, vây quanh bảo vệ Giang Ngọc thụ thương không sâu bên cạnh.

Chỉ chốc lát, đợi đến khi mê vụ tan đi, là lúc đã tìm không thấy nửa tăm hơi của thích khách kia.

Một lúc quá nguy hiểm a, Giang Ngọc thầm nghĩ trong lòng, nếu như chậm nửa bước, suy đoán rằng Giang Ngọc nàng đã sớm thành vong hồn dưới đao thích khách nọ rồi ~!

Giang Trí Viễn lo lắng nhìn Giang Ngọc vô cùng suy yếu trong ngực, giọng khẩn cấp hỏi:

- Gia, người thế nào rồi?

Giang Ngọc vô lực giương mắt liếc nhìn về phía mọi người thần sắc hoảng sợ, trấn tĩnh mở miệng đáp:

- Không cần lo lắng, bổn hầu chẳng đáng ngại, Tế Vũ ngươi dẫn người đi mau đến bảo vệ tốt quận chúa và công chúa, Khinh Phong mang một số người chờ bảo vệ kỹ ngoài phòng.

Nói xong nàng chợt quay đầu nhìn Giang Trí Viễn đang ôm mình trong lòng, yếu ớt cười nói:

- Trí Viễn, mang ta đến phòng của ngươi chữa thương cho ta ~!

Giang Trí Viễn vội gật đầu đáp lời, rất nhanh ôm lấy Giang Ngọc thụ thương, chạy về hướng trong phòng của mình.

Ánh lửa lập lòe chớp động, Giang Trí Viễn đem Giang Ngọc đặt trên giường mình, trong lòng lo lắng vạn phần mà nhìn Giang Ngọc vẻ mặt trắng bệch kia, nói:

- Gia, Trí Viễn bây giờ phải vì vết thương của ngài rửa sạch một chút, trước tiên ngài kiên nhẫn một chút!

Giang Ngọc nhẹ nhàng nâng hai tay để trên vai Giang Trí Viễn, nhãn thần nhẹ rời khỏi mặt đất nhìn nàng nói:

- Đầu tiên dùng liệt tửu giúp ta rửa sạch vết thương một chút!

Giang Trí Viễn gật đầu, nàng khẽ đem y sam nhiễm máu trên người Giang Ngọc cởi bỏ.

Thời gian dường như bỗng nhiên đứng im bất động, trong không khí tràn ngập một mảnh hàn ý, biểu tình Giang Trí Viễn sỏa ngốc nhìn dáng người uyển chuyển không khí....

Giang Ngọc khẽ cười:

- Trí Viễn thế nào vậy? Giật mình ư?

Giang Trí Viễn hoảng loạn thu hồi thần sắc, nhìn phía tiểu hầu gia Giang Ngọc vừa xa lạ vừa quen thuộc, run giọng:

- Gia, hầu gia, người, người thế nào.....

Giang Ngọc haha cuồng tiếu đáp:

- Thế nào? Ngươi hỏi ta làm sao lại là một nữ nhân sao? Haha, vậy Trí Viễn làm thế nào cũng lại là một nữ nhân chứ? Haha~

Nói rồi nàng đem khuôn mặt tà khí để sát vào bên tai Giang Trí Viễn hạ giọng nói:

- Ngươi và ta xem như là hòa nhau, ngươi cũng lừa ta giống như vậy a!

Dứt lời liền thuận thế ngoan ngoãn từ từ dựa đầu ở trên vai Giang Trí Viễn, hai tay nhu thuận vòng trên thắt lưng của nàng, nhíu mày, nhắm hai mắt trầm  giọng nói:

- Giúp ta thượng dược đi!

Giang Trí Viễn nỗ lực mà bình tĩnh hạ tâm của mình đang cuồn cuộn dậy sóng, thu hồi thần sắc, vươn đôi tay run rẩy lúc này, bắt đầu vì Giang Ngọc nằm ở trong ngực mình rửa sạch vết thương xúc mục kinh tâm* kia.

Một bình liệt tửu đổ xuống trên vết thương, Giang Trí Viễn nghe được mỹ nhân trong lòng ngực khe khẽ hừ một tiếng, minh bạch chắc chắn là đau đớn rất nhiều ~!

Giang Trí Viễn không đành lòng nhìn nàng đau đớn như vậy, cau mày:

- Gia, vẫn là nên trực tiếp thượng dược thủy chứ, thế sẽ tốt hơn!

Giang Ngọc đau đến người tuôn đầy mồ hôi, từ trong cổ họng nặn ra một tia nhợt nhạt:

- Không cần, ta có thể chịu được!

Giang Trí Viễn bất đắc dĩ đóng đôi mắt lại, không nỡ nhìn về phía kia một mực lo lắng, nhanh chóng đem vết thương rửa sạch, băng bó kỹ.

Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lên cơ thể trắng nõn tinh tế kia, ôn nhu nói:

- Gia, đều đã rửa sạch tốt rồi.

Giang Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, vô lực trượt xuống nằm trong ngực Giang Trí Viễn, thở ra một hơi thật dài.

Nàng mệt mỏi, quá mệt mỏi rồi.....

Giang Trí Viễn yêu thương nhìn nữ tử trường phát mỹ lệ thanh khiết trong ngực, trong mắt hiện lên tình cảm thương xót.

Loại biến hóa trong nháy mắt này, thật sự làm nàng có chút vô pháp tiếp nhận, nhưng thế có thể làm gì chứ? Buồn cười hai người các nàng cuối cùng vẫn luôn trêu đùa đối phương như vậy!

Cáp......

Nàng nhẹ nhàng vì Giang Ngọc lau sạch mồ hôi đổ trên trán, lại vì nàng đắp kín cẩm bị, ôn nhu mặc cho nàng dựa sát vào mình...
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại