Sai Loạn Hồng Trần
Chương 156 Trung nghĩa binh
Đổng Thúy Trúc ngồi trên xe ngựa, vén mành xe nhìn ra bên ngoài, đôi mắt đỏ bừng tràn đầy lo lắng u sầu...
Giang Trí Viễn cuối cùng liên lạc được với Hiểu Thiên Hạ và người trong triều, nàng dẫn theo tinh binh một lần nữa tìm kiếm khắp Long Quyết Lĩnh, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Ngọc.
Giang Trí Viễn trong lòng lo lắng, nàng sợ tìm được Giang Ngọc, rồi lại muốn tìm được Giang Ngọc, bởi vì nếu như thật sự tìm được Giang Ngọc dưới vách núi Long Quyết Lĩnh vậy liền nói rõ Giang Ngọc đã không còn sống, nàng sợ Giang Ngọc thật sự cứ như vậy rời đi, cứ như vậy bỏ lại một mình nàng sống trên nhân thế thì có ý nghĩa gì...
Giang Trí Viễn thở dài, ngẩng đầu vô ý lại đối mặt cùng Đổng Thúy Trúc, hai người đều xấu hổ quay mặt nhìn đi nơi khác.
Nàng cùng Đổng Thúy Trúc âm kém dương sai một đêm loạn tình, thực sự hai người đều không biết nên đối mặt người kia như thế nào. Mà Đổng Thúy Trúc yêu cầu đi theo, Giang Trí Viễn nàng thực khó cự tuyệt, nàng biết đối phương cũng giống như nàng, lo lắng cho người đó...
Tế Vũ thúc ngựa mà đến, cùng Giang Trí Viễn song song đi ở phía trước, lo lắng nhìn về phía Giang Trí Viễn có chút mất hồn mất vía, quan tâm nói: "Đại ca, ngươi đừng nóng lòng, bệ hạ nhất định không có việc gì, chờ chúng ta trở lại kinh thành sẽ cẩn thận điều tra lần nữa!"
Giang Trí Viễn gật đầu cười khổ, tâm sự trùng trùng, nói: "Việc này đều là đám tặc tử Vệ gia gây ra, phái người toàn lực điều tra nơi ẩn thân của Vệ gia, có tin tức gì lập tức bẩm báo!"
Giang Trí Viễn vừa nghe đám phản tặc kia dĩ nhiên mượn danh công chúa, trong lòng run lên, liên kết các sự kiện với nhau, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu vội vàng nói: "Chúng ta không thể hồi kinh, ngươi mau nói cho ta biết đám phản tặc Trung Nghĩa Binh hiện tại ở nơi nào?"
Tế Vũ không giải thích được, vội vàng trả lời: "Nghe nói đã đánh tới Lĩnh Nam."
Giang Trí Viễn thần sắc trầm trọng, trầm giọng mệnh lệnh: "Thông báo xuống phía dưới, tập hợp tất cả nhân lực của Hiểu Thiên Hạ lập tức ngày đêm lên đường đến Lĩnh Nam, cấp tốc đưa tin cho Lữ đại nhân phái binh mã trợ đánh Lĩnh Nam."
" Bệ hạ có khả năng đang ở Lĩnh Nam, nếu như ta đoán không sai, thống lĩnh đám phản tặc kia chính là Vệ Trường Phong! Tế Vũ mau cầm giấy bút đến, để ta truyền tin cho tiểu sư phụ ở Hồng Liễu Sơn Trang, để nàng thâm nhập tìm hiểu tin tức của đám Trung Nghĩa Binh kia."
Tế Vũ lĩnh mệnh vội vàng rời đi...
* * * *
Trong hồng trướng, Tiêu Nhạc Nhi thật lâu không thể ngủ được, lời nói của Giang Ngọc vẫn xoay quanh trong đầu nàng, đôi mắt sắc bén kia khiến nàng rất sợ. Nghĩ đến nếu như thật sự bởi vì sai lầm của mình mà liên lụy đến quốc gia, tộc nhân thậm chí mẫu hậu, Vịnh Nhi, vậy nàng không phải nghiệp chướng nặng nề, cái được không bù đắp đủ cái mất! Mặc dù Tiêu Nhạc Nhi nàng thực sự hận thấu xương đối với Giang Ngọc kẻ đã cướp đi Vịnh Nhi, nhưng nàng cũng biết rõ với khả năng của bản thân lúc này thật khó có thể chu toàn.
Giang Ngọc võ công bí hiểm, tư duy khác với thường nhân, cũng dám một mình trà trộn vào Ngự Long Sơn Trang, nhất định là sớm có dự mưu, bây giờ nàng ta lại là đế vương của vương triều Nam Thống, nếu như thật sự chọc giận nàng ta, đối với Vịnh Nhi, đối với Liêu Quyết, lẫn bản thân nàng đều không có chỗ tốt gì. Xem ra nàng thực sự là đi sai nước cờ rồi, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ hết biện pháp nhanh chóng tìm được hoàng hậu Nam Cung Tố Nhị, nhanh chóng trả lại cho yêu đế Giang Ngọc, hai bên xem như không ai nợ ai....
....
Ban đêm, hai bóng người chớp động mà qua.
" Ngươi khẳng định là ở chỗ này?" Giang Ngọc ngưng mi nhìn vào một biệt viện, nghi vấn nói.
" Xác định không xác định vào xem chẳng phải sẽ biết." Hồng y nữ tử liếc xéo Giang Ngọc một cái, nóng lòng nói.
Giang Ngọc bất đắc dĩ thở dài, Tiêu Nhạc Nhi đã dẫn nàng tìm kiếm mấy chỗ. Bây giờ nàng cũng không có biện pháp gì khác, tuy biết công chúa này sao có thể thật lòng muốn giúp nàng, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên người Tiêu Nhạc Nhi hiểu rõ địa hình nơi đây. Nghĩ vậy, nàng phi thân băng tường nhảy vào trong viện, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, phát ra tiếng khóc nức nở của nữ tử.
Giang Ngọc nghĩ đến có thể là Nhị Nhi, lập tức cấp thiết phá cửa mà vào, bên trong hai gã thủ vệ nghe động tĩnh lập tức cầm đao xông lên, Giang Ngọc xuất lực, dễ dàng đánh ngã hai người, phía sau Tiêu Nhạc Nhi vội vàng theo đến, Giang Ngọc không chút khách khí đưa tay rút lấy bảo kiến trong tay Tiêu Nhạc Nhi, huy kiếm, không chút lưu tình mà giải quyết hai thủ vệ đã hôn mê trên mặt đất. Hai tay ném đi, lại nhanh chóng chuẩn xác đem bảo kiếm vứt trả lại trong tay Tiêu Nhạc Nhi, cấp cấp đi vào trong phòng...
Tiêu Nhạc Nhi cắn môi đón lấy thanh kiếm được Giang Ngọc trả về, thu vào trong vỏ, đối với hành vi không lễ phép tùy tiện sử dụng bảo kiếm của nàng, Tiêu Nhạc Nhi vô cùng buồn bực, chống nạnh giận dữ nói: "Giang Ngọc, lần sau đừng tùy tiện sử dụng bảo kiếm của ta."
Giang Ngọc không quay đầu lại, nhàn nhạt hừ lạnh: "Hừ, nói không chừng, trẫm còn ngại dùng tay tới gϊếŧ những người này làm bẩn tay mình, cũng chỉ đành mượn dùng bảo kiếm của công chúa điện hạ một chút, sao biết công chúa điện hạ lại không phóng khoáng như vậy."
Tiêu Nhạc Nhi tức giận đến á khẩu không trả lời được không biết làm sao cãi lại, nghĩ xong, lại tức giận nói: "Ngươi cùng hoàng hậu nương nương điêu ngoa kia quả thật là trời sinh một đôi, ngay cả điêu ngoa ngang ngược, cố tình gây sự cũng giống nhau như đúc, cá bè một lứa!"
Giang Ngọc lười tranh cãi cùng nàng, thẳng tắp đi đến trước một cánh cửa bị khóa lại, chỉ nghe tiếng khóc của người kia xác thực là truyền ra từ nơi này, trong lòng thiết hỉ, cho rằng tìm được Nam Cung Tố Nhị, vội vàng nâng chưởng lập tức đánh vỡ ổ khóa, cấp cấp đẩy cửa mà vào...
Trong phòng bày trí đơn giản, một nữ tử nằm sấp trên giường, che mặt mà khóc, Giang Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy hai vai của nữ tử, vội vàng nói: "Nhị Nhi?"
Nữ tử trên giường nghe giọng nói, dừng khóc, ngẩng đầu nhìn Giang Ngọc....
Dung nhan xa lạ khiến Giang Ngọc vội vàng thu hồi hai tay...
Nữ tử lau đi nước mắt, nghi hoặc nói: "Ngươi, các ngươi là ai?"
Giang Ngọc lui ra phía sau vài bước, nhìn nữ tử có vài phần tư sắc lại xa lạ trước mặt, nghi hoặc nói: "Bọn ta đi ngang qua nơi đây, nghe có tiếng khóc, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cho nên đến đây xem thử, cô nương lại là người phương nào? Thế nào sẽ bị giam giữ ở đây?"
Nữ tử lau đi nước mắt, đứng dậy nức nở nói: "Ta là Tô Bảo Châu, nhà ở Hoài Hà, vừa tỉnh dậy đã không biết bị ai bắt đến đây, còn muốn ta đi hầu hạ công tử gì đó, ta, ta không nghe theo, vài lần muốn chạy trốn, nhưng lại bị bọn họ bắt giam vào nơi này, Bảo Châu muốn về nhà..."
Nữ tử lạy nức nở một trận, Giang Ngọc phẫn nộ, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhạc Nhi cũng đang chán nản, nói: "Sư huynh của công chúa thật có khả năng, để thỏa mãn tư dục của bản thân dĩ nhiên cường đoạt dân nữ ~ Nếu như thiên hạ bị người này nắm giữ, sợ rằng sẽ có rất nhiều nữ tử thiên hạ gặp tai ương..."
Tiêu Nhạc Nhi trừng Giang Ngọc một cái, cắn môi nói với nàng kia: "Cô nương đừng sợ, hai người canh gác ở đây đã bị bọn ta giải quyết, nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, vậy thì mau đi đi."
Nữ tử lắc đầu nói: "Ta không biết đường đi, lần trước ta cũng muốn chạy trốn, lại lạc đường ở chỗ này, nửa đường vẫn bị bọn họ bắt lại."
Giang Ngọc mỉm cười, nhìn nữ tử một chút lại nhìn Tiêu Nhạc Nhi, trêu đùa: "Địa hình nơi này ta cũng không quá hiểu rõ, nếu như là công chúa điện hạ mang ta đến chỗ này, vậy chuyện của vị cô nương này, cũng phải phiền công chúa điện hạ giúp đỡ rồi."
Tiêu Nhạc Nhi tức giận đến âm thầm bất đắc dĩ giậm chân, biết tự mình lại bị Giang Ngọc đẩy cho một gánh nặng. Thầm nghĩ trong lòng có phải kiếp trước nàng thiếu nợ Giang Ngọc hay không, vì sao kiếp này chỉ cần một khi gặp phải Giang Ngọc nàng liền xui xẻo quẫn bách, bây giờ còn bị Giang Ngọc chết tiệt này nắm mũi dắt đi, bị sai khiến không dứt...
....
Trong gió đêm, Giang Ngọc nhìn một mạt hồng y cõng một người khác đạp gió leo tường rời đi, một đêm này sợ là lại phải phí công một hồi, thật không biết rốt cuộc khi nào mới có thể tìm được hoàng hậu Nhị Nhi của nàng.
...
Trên dao tháp, Giang Ngọc đứng đỡ lan can ghé mắt nhướng mày nhìn về phía Tiêu Nhạc Nhi, lạnh lùng nói: "Công chúa làm việc thật thiếu lưu loát, hai ngày nay thời gian đều lãng phí vô ích, lại không có chút tin tức hữu dụng."
Tiêu Nhạc Nhi bị Giang Ngọc chế ngạo một phen, trong lòng có giận, kiều nộ chống nạnh nói: "Ta giúp ngươi tìm người, ngươi còn ghét bỏ ta vô dụng? Hừ, nếu ngại ta vô dụng, vậy ngươi liền tự mình tìm đi, ta còn lười quản đây!" Nói xong nàng xoay người muốn bỏ đi.
Giang Ngọc cưỡng chế lửa giận, vội vàng vươn cánh tay kéo lấy Tiêu Nhạc Nhi bị nàng chọn giận muốn bỏ đi, vừa trấn an vừa trêu đùa: "Công chúa đừng giận, ta cũng là nóng lòng an nguy của Nhị Nhi, nơi này ta không quen thuộc, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào công chúa điện hạ vội vàng tìm kiếm. Cái gọi là một ngày phu thê trăm ngày ân nghĩa, chúng ta cũng xem như từng có ân tình, ngươi dù sao cũng không nên tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy đi!"
" Im miệng!" Tiêu Nhạc Nhi nghe Giang Ngọc trêu đùa nói bậy, thẹn quá thành giận nâng chưởng đánh vào má của Giang Ngọc, Giang Ngọc thoáng chốc đưa tay bắt lấy tay nàng, dễ dàng đè tay nàng lại phía sau, lại đem mỹ nhân ôm vào lòng, cúi đầu dùng tay khẽ vuốt ve dung nhan của Tiêu Nhạc Nhi, đối diện ánh mắt phẫn nộ, nhỏ giọng nói Ta cũng không phải chưa từng bị công chúa điện hạ đánh, nếu như ngươi có thể đem Nhị Nhi hoàn hảo trả lại cho ta, ngươi muốn đánh thế nào, ta cũng không đánh trả, được không?"
" Ngươi, ngươi mau buông tay..." Tiêu Nhạc Nhi không thoát được ràng buộc, lại nhìn kẻ đáng ghét kia, tức giận cắn môi.
....
" Các ngươi ở chỗ này làm gì?" Ngọc Hồ Ly theo thang lầu mà lên, mị nhãn nhìn về phía hai tuyệt sắc nữ tử đang ôm ấp dây dưa một chỗ, lòng tràn đầy hiếu kỳ, ánh mắt không ngừng quan sát.