Sai Loạn Hồng Trần
Chương 104 Tam chưởng nhân duyên
Trong lòng Tiếu Dũng khẩn trương vạn phần, nhìn về phía bạch y nam tử trước mặt, hối hận bản thân thật không nên cùng Tiếu Nhạc Nhi chết tiệt ra ngoài chơi, người kia điên điên khùng khùng, dĩ nhiên kéo nàng đến nơi hoang sơn dã lĩnh này, còn hại nàng bị trật chân, điểm chết người chính là, bây giờ còn gặp phải đương kim phò mã gia!
Lúc này nàng đang dùng toàn thân nữ trang xuất hiện trước mặt phò mã gia, trong lòng Tiếu Dũng lo lắng không ngớt! Nàng thực sợ phò mã gia sẽ nhìn ra kẽ hở gì đó, trong lúc hai nước giao chiến như lúc này, thân phận công chúa Liêu Quyết của nàng tuyệt không thể bại lộ!
" Tiếu cô nương, ngươi đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, có thể nói cho bản hầu biết, ngươi một mình đến nơi này làm gì không? Nơi này không người qua lại, cô nương sẽ không phải là ddenses ngắm phong cảnh đi?" Giang Ngọc nghiêm mặt, liếc nhìn Tiếu Dũng, ngữ khí bất thiện trầm giọng hỏi.
Cũng may phò mã gia này xem nàng là muội muội Tiếu Nhạc Nhi, lúc này cũng chỉ thể thuận theo thời thế, hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi! Nghĩ đến đây, Tiếu Dũng liền cẩn cẩn dực dực nhẹ giọng trả lời: "Ta, ta là cùng ca ca ra ngoài du ngoạn, không nghĩ nửa đường lại bị thất lạc!"
Giang Ngọc nghe ra sự né tránh trong ngôn từ của Tiếu Nhạc Nhi, ngữ khí lại biến hóa cực đại, trong lòng sinh nghi, nhưng ngoài mặt lại chậm rãi nở rộ một mạt tiếu ý, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt có chút sưng đỏ, cười nói: "Vậy xem ra, bản hầu cùng Tiếu cô nương quả thật là có duyên phận! Ai, trước mặc kệ chúng ta đây là nghiệt duyên hay là duyên phận gì, nơi hoang sơn dã lĩnh, bản hầu tiễn cô nương về, trên đường vừa đi vừa nói tỉ mỉ đi?"
Giang Ngọc thấy nữ tử này dường như nóng lòng muốn đuổi nàng đi, trong lòng cười thầm, hừ, nói không chừng Tiếu cô nương là ở nơi nào ước hẹn tình lang nào đó, vô cớ bị nàng ấy đánh hai lần, nàng lúc này không báo thù, chẳng lẽ còn phải để nàng ấy được vừa lòng đẹp ý sao! Nàng liền cười xấu xa nói: "Ôi chao, bản hầu thế nào có thể để một nữ tử nhu nhược bỏ lại rừng sâu núi thẩm này! Nếu như cô nương thật không muốn cùng bản hầu rời khỏi đây, vậy bản hầu sẽ ở chỗ này chờ cùng Tiếu cô nương! Cũng nhân tiện chào hỏi Tiếu chưởng quỹ một tiếng!"
" Không thể!" Tiếu Dũng nghe được lời ấy, trong lòng càng lo lắng, nếu như phò mã gia này không đi, lát nữa Tiếu Nhạc Nhi tìm được nàng, hai nữ tử dung mạo giống nhau, như vậy muốn giải thích cũng giải thích không rõ!
Tiếu Nhạc Nhi tự biết vừa rồi phản ứng vô cùng kịch liệt, vội vàng giải thích: "Phò mã gia sự vụ bận rộn, Nhạc Nhi không muốn phiền ngài, ngài hay là đi trước đi!"
Giang Ngọc cười khẽ một tiếng, đưa tay lau bụi đất trên một tảng đá dưới gốc cây, lấy ra một tấm khăn lụa bạch sắc phủ lên tảng đá, giương mắt mỉm cười nói với nữ tử: "Bản hầu cho đến bây giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, Tiếu cô nương cũng đừng từ chối ta nữa, đến đây, trước ngồi xuống nghỉ tạm một lát, chúng ta ở đây chờ ngươi đến tìm ngươi!"
Tiếu Dũng trong lòng chán nản, suy nghĩ nửa khắc, ngẩng đầu như đinh đóng cột mà nói với Giang Ngọc: "Phò mã gia, bỏ đi, không đợi ca ca nữa, có lẽ, ca ca cũng không nhất định có thể tìm được ta, Nhạc Nhi hay là cùng phò mã gia trở về trước di! Ca ca nhất định sẽ biết!"
Giang Ngọc cười khẽ một tiếng, cũng làm như đồng ý gật đầu, nói: "Cũng tốt, vậy cô nương cùng bản hầu lên ngựa đi!"
Tiếu Dũng thần sắc trầm xuống, kiên trì chậm rãi theo phò mã gia đi về phía con ngựa, không ngờ cổ chân bị trật lúc này quá đau đớn, nàng chỉ vừa đi chốc lát đã đau đớn thấu tâm, Tiếu Dũng không chống đỡ được, nhất thời liền ngã trên mặt đất...
Giang Ngọc đang muốn bước đi chợt nghe thấy nữ tử thống khổ kêu rên một tiếng, cuống quít quay đầu, chỉ thấy Tiếu Nhạc Nhi đã ngã trên mặt đất, biểu tình dị thường thống khổ, nàng liền tiến đến đỡ lấy nữ tử, vội hỏi: "Tiếu cô nương ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
Tiếu Dũng biểu tình thống khổ nheo đôi mắt đen, sắc mặt đã đau đến trắng bệch, nàng khẽ cắn, kiên quyết nén đau đớn, từ hàm răng nỉ non nói: "Ta, chân của ta bị trật! Đi, đi không được nữa!" Nói xong, liền ngất đi trong lòng Giang Ngọc!
Giang Ngọc nhíu mày, thấy Tiếu Nhạc Nhi dĩ nhiên đau đến ngất đi, trong lòng cũng là cả kinh. Cuống quít đỡ nữ tử dựa vào tảng đá bên cạnh, lại nhanh chóng vén làn váy của nữ tử lên, kiểm tra vết thương của nàng.
Chỉ thấy mắt cá chân phải của Tiếu Nhạc Nhi đã sưng đỏ, Giang Ngọc đưa tay nhẹ nhàng nhấn một cái, liền biết đây là trật khớp, bị trật không nhẹ! Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử đã ngất đi, vội vàng cắn răng một cái, dùng sức bẻ một cái!
Một tiếng hét thảm vang lên, bồi hồi thật lâu giữa rừng rậm...
Tiếu Dũng bị đau, kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong nháy mắt, thất thanh kêu lên đau!
Lúc nàng ổn định tâm thần, lại giương mắt phát hiện bạch y phò mã lúc này đang vén làn váy của nàng lên, cuộn đến bắp đùi! Người đó lại còn ôm lấy hai bắp chân trắng nõn của nàng vào trong ngực, hai tay lúc này lại còn vuốt ve nội sườn bắp chân nàng! Hơn nữa phò mã này còn nở nụ cười dâʍ đãиɠ từng chút chậm rãi đến gần khuôn mặt nàng!
Trong lòng Tiếu Dũng kinh ngạc, vạn phần tức giận, phò mã gia này cũng dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cợt nhã nàng! Dưới tình thế cấp bách, Tiếu Dũng lại nâng tay hung hăng giáng một cát tái vào khuôn mặt tuấn tú đang tiếp cận mình, phẫn nộ hô: "Vô sỉ..."
Bốp...
Lại là một cái tát tai vang dội!
...
Giang Ngọc vừa thấy nữ tử tỉnh lại, vốn định tiến lên hỏi một chút xem nàng cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút nào không! Lại thực thật không ngờ nữ tử hung hãn này dĩ nhiên sẽ lại đánh nàng một cái tát!
Giang Ngọc còn chưa kịp phải ứng, sững sốt tại chỗ, lại là vị trí đó, lại là một cái tát!!!!
Chờ Giang Ngọc phản ứng kịp, nàng vô cùng tức giận túm chặt cổ tay của nữ tử, phẫn nộ nói: "Còn đánh? Việc bất quá tam, bản hầu hảo ý giúp ngươi trị thương, cô nương ngươi không cảm kích không nói, sao còn vừa đánh vừa mắng bản hầu? Khuôn mặt của bản hầu gợi đòn như vậy sao?"
Tiếu Dũng cũng là cực thẹn, nàng cuống quít giãy thoát kiềm chế của Giang Ngọc, lập tức thu hồi đôi chân quang lỏa, đứng lên thối lui về phía sau, đỏ mặt cả giận: "Ngươi, ngươi không nên đến gần, vết thương của ta không nhọc phò mã gia chữa trị!"
Giang Ngọc hung hăng trừng nữ tử không biết tốt xấu một cái, trầm giọng nói: "Không cần bản hầu trị liệu? Hừ, đáng tiếc bản hầu cũng đã chữa trị rồi! Tiếu cô nương đây không phải là qua cầu rút ván sao?"
Tiếu Dũng nghe Giang Ngọc nói, mới chú ý đến mắt cá chân của mình hiện tại thực sự không đau đớn khó nhịn giống như vừa rồi nữa!
Có lẽ, lần này quả thật là hiểu lầm người ta rồi! Trong lòng Tiếu Dũng dần dần dâng lên một tia hổ thẹn, cũng là nàng vừa rồi quá lỗ mãng, thử hỏi thiên hạ ai nguyện ý liên tiếp bị người khác tát hai cái!
Giang Ngọc nhìn về phía của lúc này đang cúi đầu không nói, khẽ bĩu môi, trong lòng tức giận bất bình lại sờ sờ gò má càng thêm sưng đỏ không chịu nổi của mình, thật không biết nữ nhân này là nghĩ như thế nào, vì sao lại cứ nhắm vào bên này mà đánh?
Giang Ngọc bỗng nhiên khẽ động đuôi lông mày, toàn thân bỗng nhiên tỏa ra một cổ yêu khí nồng đậm, nàng ngả ngớn cười to: "Tiếu cô nương, ngươi đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, dường như bản hầu lại không thật sự làm chuyện gì đó, có phải là rất thiệt thòi hay không?"
Nói xong, chỉ thấy Giang Ngọc cất bước, cười xấu xa từng bước tiến về phía nữ tử đang không biết làm sao.
Tiếu Nhạc Nhi thấy Giang Ngọc yêu mị từng bước tiếp cận, trong lòng cũng là vạn phần hoảng loạn, nàng không tự chủ được mà lui về phía sau, khẩn trương, khó khăn hô lên: "Ngươi, phò mã gia, ngươi, ngươi muốn làm gì? Vừa rồi là Nhạc Nhi trách lầm phò mã gia! Xin, xin ngài nghìn vạn lần không nên chấp nhặt với Nhạc Nhi!"
Giang Ngọc thản nhiên cười, vẫn như cũ từng bước đến gần nữ tử đang hốt hoảng, cong môi cười: "Đánh người xong rồi, nói một câu xin lỗi là có thể xong việc? Ha ha, vậy bản hầu không phải bị thiệt lớn rồi sao? Cô nương nếu đã nói ta vô sỉ, vậy bản hầu cũng muốn thử làm chút việc vô sỉ!"
Giang Ngọc nhìn nữ tử lúc này đã sợ đến đỏ mặt, trong lòng càng muốn trêu đùa, quả ớt ngang ngược này, liên tiếp tát nàng ba lần, nàng không giáo huấn nàng ấy một chút, vậy nàng sẽ không phải là tiêu dao hầu gia, Giang Ngọc nữa!
Tiếu Dũng lúc này nghe những lời mờ ám của người đó, trong lòng vô cùng sợ hãi, nàng lúc này thực sự là vô cùng hận bản thân, vì sao lại chọc phải loại việc không đầu không đuôi này, nàng sợ phò mã gia này sẽ làm ra chuyện gì đó đối với nàng...
Lúc này, Tiếu Dũng bởi vì sợ hãi, bước chân lui lại có chút nóng nảy, không ngờ dĩ nhiên lại vấp phải tảng đá phía sau, kêu sợ hãi một tiếng liền ngã về phía sau...
Giang Ngọc nhan tay lẹ mắt, xoay người liền vững vàng ôm lấy nữ tử mặc một thân đạm lam sắc vào lòng, cười nói: "Tiếu cô nương thực sự là còn nóng lòng hơn bản hầu! Đây là chủ động ngã vào lòng ta?"
Tiếu Dũng đỏ mặt muốn đẩy Giang Ngọc đang gắt gao ôm mình ra, nổi giận nói: "Phò mã gia xin tự trọng, mau buông tay!"
Giang Ngọc hừ nhẹ một tiếng, nói: "Bản hầu vẫn luôn rất tự trọng!"
Dứt lời, nàng liền hai chân điểm đất, bật lên giữa không trung, thoáng chốc liền ôm nữ tử trong lòng, vững vàng ngồi trên lưng hắc mã. Đưa tay lập tức kéo dây cương, mà tay kia lại ngả ngớn nâng cằm của mỹ nhân còn kinh hồn chưa định, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp kia, tà khí nói: "Bản hầu hiện tại thực sự là vinh hạnh! dọc đường phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần không nói, lại nhặt được một mỹ thiếu nữ xinh đẹp, thực sự là nhân sinh may mắn! Ha ha ha..."
Dây cương run lên, chỉ thoáng chốc vó ngựa dấy lên bụi đất, chỉ thấy bạch y nam tử trong lòng ôm lấy một nương tử mỹ mạo, cưỡi cùng một con ngựa phiêu nhiên bôn tẩu!
Trên lưng ngựa, Tiếu Dũng không dám lộn xộn nửa phần, nàng chỉ đành nhíu mày mặc cho phò mã gia toàn thân yêu mị từ phía sau ôm lấy nàng.
...
Một tia ấm áp, hương thơm thoang thoảng chậm rãi truyền đến, tựa hồ vòng tay của yêu nhân kia vô cùng an toàn! Ấm áp như vậy, vòng tay an toàn như vậy cũng khiến toàn thân Tiếu Dũng chậm rãi thả lỏng. Một ngày mệt mỏi, lại bị thương trong người, nàng lúc này xác thực cũng cần một cánh tay như thế để nàng tựa vào ...
...
Ý thức càng lúc càng trở nên mơ hồ, nàng dĩ nhiên đang ở trên lưng ngựa, trong vòng tay của yêu nhân, bất tri bất giác ngủ thiếp đi!