Sai Lầm Nối Tiếp
Chương 36: Ngoại truyện 4
“Có lẽ anh phải đi một thời gian." Lý Mục Thần đưa đến một ly café, vừa nói vừa ngồi xuống.
Nắng buổi sớm, rất mềm, rất nhẹ, cỏ xanh mơn mởn đua nhau đón ánh mặt trời nhưng vẫn không át được cái khi lạnh vốn có của bệnh viện. Đây là lần thứ hai anh đến thăm cô gái này.
Lâm Vi Linh nhận, café nóng phả vào lòng bàn tay. Cô không nhìn anh mà nhìn những bệnh nhân đang đi lại trong sân bệnh viện, “Đi đâu?"
“Anh quốc."
“Một thời gian là bao lâu?"
“Có lẽ là vĩnh viễn, có lẽ." Anh cũng không xác định, hai chữ “Có lẽ" lặp lại, giọng nói do dự.
“Mãi mãi cũng không trở về?"
“Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng khả năng cũng có ngoại lệ …" Anh nhìn mặt cô, cắn răng không tiếp tục nói.
Cô cúi đầu trong sự trầm mặc của anh, nhìn thứ chất lỏng màu nâu trong chén. Đến bây giờ cô mới hiểu được, có rất nhiều việc mình không thể nắm trong lòng bàn tay, càng có nhiều việc không thể cứu vãn, tựa như người đàn ông trước mặt mình lúc này, tựa như người đàn ông còn nằm trên giường bệnh trong kia.
“Anh đi rồi, Hoàn Cầu làm sao bây giờ?" Giọng nói cô có chút khàn.
Cô cảm thấy bất lực, cô bây giờ chỉ muốn chăm sóc một người, không còn tâm trí đi quản những việc này.
“Kỳ thật," anh thu hồi tầm mắt, uống một ngụm café, cười cười, “Kỳ thật anh hy vọng em nói là ‘anh đi rồi em làm sao bây giờ’ …"
Ánh mắt Vi Linh buồn bã, cúi đầu không để cảm xúc cho người đối diện nhìn thấy.
Cô làm bộ ngây thơ: “Nếu anh đi rồi, Thác Ni không sợ em đem cả Hoàn Cầu và Hằng Thịnh giao vào tay hắn?"
“Em sẽ sao?"
“Không."
Lý Mục Thần trước giờ tự nhận mình rất hiểu cô gái này. Chỉ bằng một câu cũng có thể biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng lúc này anh cảm thấy không thể, chỉ hỏi: “Tại sao?"
“......"
“Em vẫn còn đề phòng Hồ Khiên Dư?" Anh thử thăm dò, cẩn thận che dấu sự rung động trong lòng.
“Không, em sợ nếu Hồ Khiên Dư lấy ở trên tay em bất cứ thứ gì, Thác Ni lại tìm cách đối phó anh ấy."
“Hai người đàn ông này đều là lang sói. Tuy rằng âm ngoan thủ đoạn nhưng cũng sẽ không làm em bị thương."
Cô cười châm chọc: “Vậy em nên cảm động?"
Lý Mục Thần không có gì có thể trả lời. Vi Linh như vậy, anh cảm thấy thật nguy hiểm.
Anh có nên nói cho cô sự thật?
Không! Anh lắc đầu.
Thác Ni đã đồng ý tha cho Hồ Khiên Dư. Bí mật này sẽ được che dấu cả đời, người con gái này rốt cuộc cũng có thể hạnh phúc. Đáng tiếc một điều, hạnh phúc của cô là nỗi tuyệt vọng của anh.
Đợi rất lâu cô mới dám ngẩng đầu nhìn, “Đến lúc đó muốn em đến tiễn anh không?"
“Không cần."
“Sau này còn liên lạc sao?"
“Không."
“Cắt đứt tất cả?" Cô vẫn còn ôm một tia hy vọng. Con người ta khi đã hình thành một sự ỷ lại vào ai đó sẽ không muốn bị mất đi.
Cô đã bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này, nhưng chính cô cũng không hề ý thức được điều đó.
Chiếc chén giấy trong tay bị xiết méo mó, giọng nói anh mang theo một sự bất đắc dĩ: “Anh không thể vì một người phụ nữ mà bỏ qua nhiều thứ như vậy. Vi Linh, hy vọng em có thể thông cảm."
Giọng nói cô cuối cùng cũng trở nên lạnh nhạt.
“Xin lỗi."
Đầu cô cúi xuống tạo thành một đường cong cô đơn. Lý Mục Thần biết chính mình vừa mềm lòng, rất nhanh thu hồi tầm mắt, bức chính mình nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng vẫn có gì đó không cam lòng, như có một tảng đá đeo trước ngực, làm người ta không thể thở nổi. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, “Hy vọng em không trách …"
Nhưng lời anh nói bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Cô nhấc máy nói: Được, em về ngay. Vừa cúp máy vừa tiện đà đứng dậy, hướng phía bệnh viện, vài bước sau mới nhớ còn Lý Mục Thần, qua loa quay đầu nói: Anh ấy tỉnh rồi, em phải về.
“Hẹn gặp lại." Lý Mục Thần mỉm cười, nụ cười tươi không chê vào đâu được.
Nhưng ba chữ kia anh nói ra làm cho cô không thể không dừng bước.
Bên trong nụ cười Lý Mục Thần có hương vị của sự xa cách, trong lòng cô có một chút chua sót, nhưng cô có thể nói gì bây giờ?
Xin anh ở lại? Cô còn chưa ích kỉ đến mức đó.
“Hẹn gặp lại." Nói ngắn gọn xong, cô nhanh bước rời đi.
******
Tới cửa phòng bệnh Lâm Vi Linh chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ từ bên trong truyền ra, sau đó là tiếng Hồ Khiên Dư gầm nhẹ: “Cút!"
Cô cảm thấy lo lắng, nhanh chóng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một nữ y tá đang luống cuống bên cạnh giường nhặt nhanh dụng cụ y tế vương vãi trên nền.
Gần đây tính tình hắn không được tốt, không nhìn thấy cô liền phát hỏa, cô phải thức trắng đêm bên cạnh hắn, thậm chí không thể đảo ca về nghỉ ngơi.
Y tá nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh, “Lâm tiểu thư, cô cũng biết sáng hôm nay nhất định phải làm kiểm tra …"
Cô nói vẻ mặt xin lỗi, “Buổi tối cô quay lại, được không?"
Đợi cho mọi người ra ngoài, cô mới kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh giường bệnh.
Ánh mắt hắn ảm đạm, mang theo chút gì đó trống rỗng, nói chuyện cũng là cố hết sức, tuy rằng hô hấp đã bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn như hụt hơi, “đi đâu?"
“Bãi cỏ."
“Cùng ai?"
“Một người."
Lúc cô nói chuyện vẫn không nhìn hắn mà ngồi ở bên giường bệnh xoa xoa mắt cá chân cho hắn, “Có cảm giác không?"
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay dịu dàng của cô.
“Một chút."
Dừng lúc lâu, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường.
“Em lại đây."
Cô nghe lời ngồi đến đầu giường, tới gần hắn.
“Nếu anh tàn tật, em sẽ bỏ đi sao?"
“Sẽ!"
“......"
“Cho nên anh nhất định phải bằng mọi cách đứng lên. Nếu không em sẽ bỏ đi."
Hắn mở mắt, trong đó có chút ảm đạm, “Đây là uy hiếp anh?"
“Nói như vậy cũng được." Cô thẳng hắn trả lời. Hắn khó khăn cười một cái, tiến đến hôn cô.
Tay Vi Linh đặt trên vai hắn, không cho hắn tiến đến, “Đánh răng chưa?"
Hắn lắc đầu.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi xuống hôn. Liếm nhẹ trên bờ môi một chút hắn liền tiến vào trong miệng, quất chặt lấy lưỡi cô. Đầu lưỡi cô nhẵn mịn vô cùng, hắn tùy ý ở trong miệng khuynh đảo, nước bọt thấm ướt yết hầu, trong phòng bệnh im lặng vang lên những tiếng ướt át.
Hắn hưởng thụ sự chủ động của cô, tay chậm rãi di chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, một tay kia từ bụng vòng về phía sau nâng eo cô dậy.
“Có thể không?" Hắn ngậm đầu lưỡi cô hỏi, cũng không chờ trả lời, tay đã dọc theo xương sống kiên định đi xuống, lướt qua mông, tìm được cửa vào.
Vuốt ve trong chốc lát, đi vào, lập tức có chất lỏng tiết ra.
Cô rên rỉ một tiếng, vòng eo theo tay hắn mà di chuyển, xương sống gần như bị bẻ gẫy, chất lỏng ồ ồ trào ra.
Hai chân cô không còn chút sức lực, bị hắn chiếm cứ, muốn mở miệng nhưng không nói nên lời. Bàn tay hắn dán ở nơi bí mật của cô, làm hai chân cô chậm rãi mở ra. Móng tay hắn khẽ cọ làm cơ thể cô co rút một trận.
Cuối cùng, hắn buông tha nơi đó. Cô ý loạn tình mê, cả người căng thẳng, như con mèo nhỏ ngâm nga. Hắn buông cô ra, mặt lạnh lẽo.
“Vẫn không cứng được."
Ánh mắt cô dường như có một tầng nước, ngọt ngào vô cùng, ra vẻ trấn định, ngón tay đặt ở bụng hắn bắt đầu đi xuống, tiến đến nơi nhậy cảm của hắn.
Vẫn như trước không có khởi sắc.
“Bác sỹ đã nói, có lẽ đây chỉ là hiện tượng tạm thời." Cô an ủi.
Hắn cười, không nói gì.
Trong lòng yên lặng nhấm nuốt hai chữ “có lẽ".
Nắng buổi sớm, rất mềm, rất nhẹ, cỏ xanh mơn mởn đua nhau đón ánh mặt trời nhưng vẫn không át được cái khi lạnh vốn có của bệnh viện. Đây là lần thứ hai anh đến thăm cô gái này.
Lâm Vi Linh nhận, café nóng phả vào lòng bàn tay. Cô không nhìn anh mà nhìn những bệnh nhân đang đi lại trong sân bệnh viện, “Đi đâu?"
“Anh quốc."
“Một thời gian là bao lâu?"
“Có lẽ là vĩnh viễn, có lẽ." Anh cũng không xác định, hai chữ “Có lẽ" lặp lại, giọng nói do dự.
“Mãi mãi cũng không trở về?"
“Trên nguyên tắc là như vậy, nhưng khả năng cũng có ngoại lệ …" Anh nhìn mặt cô, cắn răng không tiếp tục nói.
Cô cúi đầu trong sự trầm mặc của anh, nhìn thứ chất lỏng màu nâu trong chén. Đến bây giờ cô mới hiểu được, có rất nhiều việc mình không thể nắm trong lòng bàn tay, càng có nhiều việc không thể cứu vãn, tựa như người đàn ông trước mặt mình lúc này, tựa như người đàn ông còn nằm trên giường bệnh trong kia.
“Anh đi rồi, Hoàn Cầu làm sao bây giờ?" Giọng nói cô có chút khàn.
Cô cảm thấy bất lực, cô bây giờ chỉ muốn chăm sóc một người, không còn tâm trí đi quản những việc này.
“Kỳ thật," anh thu hồi tầm mắt, uống một ngụm café, cười cười, “Kỳ thật anh hy vọng em nói là ‘anh đi rồi em làm sao bây giờ’ …"
Ánh mắt Vi Linh buồn bã, cúi đầu không để cảm xúc cho người đối diện nhìn thấy.
Cô làm bộ ngây thơ: “Nếu anh đi rồi, Thác Ni không sợ em đem cả Hoàn Cầu và Hằng Thịnh giao vào tay hắn?"
“Em sẽ sao?"
“Không."
Lý Mục Thần trước giờ tự nhận mình rất hiểu cô gái này. Chỉ bằng một câu cũng có thể biết trong lòng đang nghĩ gì, nhưng lúc này anh cảm thấy không thể, chỉ hỏi: “Tại sao?"
“......"
“Em vẫn còn đề phòng Hồ Khiên Dư?" Anh thử thăm dò, cẩn thận che dấu sự rung động trong lòng.
“Không, em sợ nếu Hồ Khiên Dư lấy ở trên tay em bất cứ thứ gì, Thác Ni lại tìm cách đối phó anh ấy."
“Hai người đàn ông này đều là lang sói. Tuy rằng âm ngoan thủ đoạn nhưng cũng sẽ không làm em bị thương."
Cô cười châm chọc: “Vậy em nên cảm động?"
Lý Mục Thần không có gì có thể trả lời. Vi Linh như vậy, anh cảm thấy thật nguy hiểm.
Anh có nên nói cho cô sự thật?
Không! Anh lắc đầu.
Thác Ni đã đồng ý tha cho Hồ Khiên Dư. Bí mật này sẽ được che dấu cả đời, người con gái này rốt cuộc cũng có thể hạnh phúc. Đáng tiếc một điều, hạnh phúc của cô là nỗi tuyệt vọng của anh.
Đợi rất lâu cô mới dám ngẩng đầu nhìn, “Đến lúc đó muốn em đến tiễn anh không?"
“Không cần."
“Sau này còn liên lạc sao?"
“Không."
“Cắt đứt tất cả?" Cô vẫn còn ôm một tia hy vọng. Con người ta khi đã hình thành một sự ỷ lại vào ai đó sẽ không muốn bị mất đi.
Cô đã bắt đầu ỷ lại vào người đàn ông này, nhưng chính cô cũng không hề ý thức được điều đó.
Chiếc chén giấy trong tay bị xiết méo mó, giọng nói anh mang theo một sự bất đắc dĩ: “Anh không thể vì một người phụ nữ mà bỏ qua nhiều thứ như vậy. Vi Linh, hy vọng em có thể thông cảm."
Giọng nói cô cuối cùng cũng trở nên lạnh nhạt.
“Xin lỗi."
Đầu cô cúi xuống tạo thành một đường cong cô đơn. Lý Mục Thần biết chính mình vừa mềm lòng, rất nhanh thu hồi tầm mắt, bức chính mình nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng vẫn có gì đó không cam lòng, như có một tảng đá đeo trước ngực, làm người ta không thể thở nổi. Anh suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng, “Hy vọng em không trách …"
Nhưng lời anh nói bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Cô nhấc máy nói: Được, em về ngay. Vừa cúp máy vừa tiện đà đứng dậy, hướng phía bệnh viện, vài bước sau mới nhớ còn Lý Mục Thần, qua loa quay đầu nói: Anh ấy tỉnh rồi, em phải về.
“Hẹn gặp lại." Lý Mục Thần mỉm cười, nụ cười tươi không chê vào đâu được.
Nhưng ba chữ kia anh nói ra làm cho cô không thể không dừng bước.
Bên trong nụ cười Lý Mục Thần có hương vị của sự xa cách, trong lòng cô có một chút chua sót, nhưng cô có thể nói gì bây giờ?
Xin anh ở lại? Cô còn chưa ích kỉ đến mức đó.
“Hẹn gặp lại." Nói ngắn gọn xong, cô nhanh bước rời đi.
******
Tới cửa phòng bệnh Lâm Vi Linh chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ từ bên trong truyền ra, sau đó là tiếng Hồ Khiên Dư gầm nhẹ: “Cút!"
Cô cảm thấy lo lắng, nhanh chóng đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một nữ y tá đang luống cuống bên cạnh giường nhặt nhanh dụng cụ y tế vương vãi trên nền.
Gần đây tính tình hắn không được tốt, không nhìn thấy cô liền phát hỏa, cô phải thức trắng đêm bên cạnh hắn, thậm chí không thể đảo ca về nghỉ ngơi.
Y tá nhìn thấy cô như nhìn thấy vị cứu tinh, “Lâm tiểu thư, cô cũng biết sáng hôm nay nhất định phải làm kiểm tra …"
Cô nói vẻ mặt xin lỗi, “Buổi tối cô quay lại, được không?"
Đợi cho mọi người ra ngoài, cô mới kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh giường bệnh.
Ánh mắt hắn ảm đạm, mang theo chút gì đó trống rỗng, nói chuyện cũng là cố hết sức, tuy rằng hô hấp đã bình thường nhưng thỉnh thoảng vẫn như hụt hơi, “đi đâu?"
“Bãi cỏ."
“Cùng ai?"
“Một người."
Lúc cô nói chuyện vẫn không nhìn hắn mà ngồi ở bên giường bệnh xoa xoa mắt cá chân cho hắn, “Có cảm giác không?"
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay dịu dàng của cô.
“Một chút."
Dừng lúc lâu, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh giường.
“Em lại đây."
Cô nghe lời ngồi đến đầu giường, tới gần hắn.
“Nếu anh tàn tật, em sẽ bỏ đi sao?"
“Sẽ!"
“......"
“Cho nên anh nhất định phải bằng mọi cách đứng lên. Nếu không em sẽ bỏ đi."
Hắn mở mắt, trong đó có chút ảm đạm, “Đây là uy hiếp anh?"
“Nói như vậy cũng được." Cô thẳng hắn trả lời. Hắn khó khăn cười một cái, tiến đến hôn cô.
Tay Vi Linh đặt trên vai hắn, không cho hắn tiến đến, “Đánh răng chưa?"
Hắn lắc đầu.
Do dự một chút, cuối cùng vẫn cúi xuống hôn. Liếm nhẹ trên bờ môi một chút hắn liền tiến vào trong miệng, quất chặt lấy lưỡi cô. Đầu lưỡi cô nhẵn mịn vô cùng, hắn tùy ý ở trong miệng khuynh đảo, nước bọt thấm ướt yết hầu, trong phòng bệnh im lặng vang lên những tiếng ướt át.
Hắn hưởng thụ sự chủ động của cô, tay chậm rãi di chuyển đến trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, một tay kia từ bụng vòng về phía sau nâng eo cô dậy.
“Có thể không?" Hắn ngậm đầu lưỡi cô hỏi, cũng không chờ trả lời, tay đã dọc theo xương sống kiên định đi xuống, lướt qua mông, tìm được cửa vào.
Vuốt ve trong chốc lát, đi vào, lập tức có chất lỏng tiết ra.
Cô rên rỉ một tiếng, vòng eo theo tay hắn mà di chuyển, xương sống gần như bị bẻ gẫy, chất lỏng ồ ồ trào ra.
Hai chân cô không còn chút sức lực, bị hắn chiếm cứ, muốn mở miệng nhưng không nói nên lời. Bàn tay hắn dán ở nơi bí mật của cô, làm hai chân cô chậm rãi mở ra. Móng tay hắn khẽ cọ làm cơ thể cô co rút một trận.
Cuối cùng, hắn buông tha nơi đó. Cô ý loạn tình mê, cả người căng thẳng, như con mèo nhỏ ngâm nga. Hắn buông cô ra, mặt lạnh lẽo.
“Vẫn không cứng được."
Ánh mắt cô dường như có một tầng nước, ngọt ngào vô cùng, ra vẻ trấn định, ngón tay đặt ở bụng hắn bắt đầu đi xuống, tiến đến nơi nhậy cảm của hắn.
Vẫn như trước không có khởi sắc.
“Bác sỹ đã nói, có lẽ đây chỉ là hiện tượng tạm thời." Cô an ủi.
Hắn cười, không nói gì.
Trong lòng yên lặng nhấm nuốt hai chữ “có lẽ".
Tác giả :
Lam Bạch Sắc