Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 39: Biết lùi mà tiến, anh định…
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Hoắc Vân Hy xiết chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Cho nên cô mới tìm anh cả? Khi nào các người gian díu với nhau hả? Lê Hiểu Mạn, cô đúng là ti tiện ghê tởm, chỉ bằng cô, còn không xứng anh ấy đâu…"
Lời của anh ta hoàn toàn chọc giận Lê Hiểu Mạn, cô nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, tôi không xứng anh ấy cho nên mới biết lùi mà tiến tới gả cho anh, hiện tại chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không có quyền quản tôi, tôi gian díu với ai thì liên quan gì tới anh?"
“Biết lùi mà tiến?" Hoắc Vân Hy vì mấy chữ này mà tức nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, dôi mắt sắc bén mà thị huyết nhìn cô giận dữ hét lên: “Lâm Hiểu Mạn, cô muốn chết có phải không? Ý cô là tôi không bằng anh ấy?"
Cằm bị nắm đâu, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh ta, đôi môi nở nụ cười châm học: “Đừng tức giận, so với cặn bã thì anh ấy còn lâu mới bằng anh."
“Cô…" Hoắc Vân Hy tức giận nhìn cô đầy tàn nhẫn, lại nắm chặt cằm cô cả giận: “Lê Hiểu Mạn tôi xem là cô muốn chết mà."
Cằm đau, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát rồi.
Cô không nhịn được tức giận, nâng chân lên, nhân lúc Hoắc Vân Hy chưa chuẩn bị liền đá vào hạ thân anh ta.
“Ưm…" Hoắc Vân Hy kêu đau buông cô ra, trán nhíu chặt, gương mặt đau khổ không thôi.
Lê Hiểu Mạn nhân cơ hội này đẩy anh ta ra, vừa lúc thấy Long Tư Hạo đang đi tới toilet.
Cô nhanh chân đi tới, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Long Tư Hạo giật mình, đôi mắt chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn đang hôn anh, đôi mắt thâm thúy làm người ta nhìn không ra.
Hoắc Vân Hy vừa ngước mắt lên liền thấy Lê Hiểu Mạn đang hôn Long Tư Hạo, anh ta tức giận xiết chặt nắm đấm phẫn nộ như con dã thú cuồng bạo nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, đừng quên cô là vợ tôi, chú ý hành vi của cô đi."
Nghe thấy âm thanh phẫn nộ từ sau lưng truyền tới, Lê Hiểu Mạn không thèm để ý mà vẫn khoác tay Long Tư Hạo, nhìn anh mỉm cười một cái: “Chúng ta đi."
Hoắc Vân Hy nhìn hai người rời đi, tức giận đấm lên tường thật mạnh.
Lê Hiểu Mạn kéo Long Tư Hạo đến góc hành lang mới buông ta, đôi mắt đầy xấu hổ nhìn anh: “Vừa rồi rất xin lỗi, là tôi lợi dụng anh."
Long Tư Hạo nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô sau đó cất bước rời đi.
Thấy anh tức giận, Lê Hiểu Mạn nhíu mày đuổi theo, chắn trước người anh, nhìn anh đầy hối lỗi: “Không phải tôi cố ý lợi dụng anh, chỉ là anh đúng lúc xuất hiện, tôi…"
Long Tư Hạo không chờ cô nói xong đã vượt qua cô mà rời đi.
“Này.. anh.." Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng thẳng đứng của anh, đôi mày nhíu chặt hơn, anh không chờ cô nói xong đã đi rồi.
Trở lại phòng ăn, Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đã về chỗ ngồi, mà hai người bạn tốt của anh và Lâm Mạch Mạch thì không thấy đâu nữa.
Hoắc Vân Hy xiết chặt tay, gân xanh trên trán nổi lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Cho nên cô mới tìm anh cả? Khi nào các người gian díu với nhau hả? Lê Hiểu Mạn, cô đúng là ti tiện ghê tởm, chỉ bằng cô, còn không xứng anh ấy đâu…"
Lời của anh ta hoàn toàn chọc giận Lê Hiểu Mạn, cô nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta: “Hoắc Vân Hy, tôi không xứng anh ấy cho nên mới biết lùi mà tiến tới gả cho anh, hiện tại chúng ta sắp ly hôn rồi, anh không có quyền quản tôi, tôi gian díu với ai thì liên quan gì tới anh?"
“Biết lùi mà tiến?" Hoắc Vân Hy vì mấy chữ này mà tức nghiến răng nghiến lợi, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, dôi mắt sắc bén mà thị huyết nhìn cô giận dữ hét lên: “Lâm Hiểu Mạn, cô muốn chết có phải không? Ý cô là tôi không bằng anh ấy?"
Cằm bị nắm đâu, Lê Hiểu Mạn nhíu mày nhìn anh ta, đôi môi nở nụ cười châm học: “Đừng tức giận, so với cặn bã thì anh ấy còn lâu mới bằng anh."
“Cô…" Hoắc Vân Hy tức giận nhìn cô đầy tàn nhẫn, lại nắm chặt cằm cô cả giận: “Lê Hiểu Mạn tôi xem là cô muốn chết mà."
Cằm đau, Lê Hiểu Mạn cảm thấy cằm mình sắp bị bóp nát rồi.
Cô không nhịn được tức giận, nâng chân lên, nhân lúc Hoắc Vân Hy chưa chuẩn bị liền đá vào hạ thân anh ta.
“Ưm…" Hoắc Vân Hy kêu đau buông cô ra, trán nhíu chặt, gương mặt đau khổ không thôi.
Lê Hiểu Mạn nhân cơ hội này đẩy anh ta ra, vừa lúc thấy Long Tư Hạo đang đi tới toilet.
Cô nhanh chân đi tới, đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Long Tư Hạo giật mình, đôi mắt chăm chú nhìn Lê Hiểu Mạn đang hôn anh, đôi mắt thâm thúy làm người ta nhìn không ra.
Hoắc Vân Hy vừa ngước mắt lên liền thấy Lê Hiểu Mạn đang hôn Long Tư Hạo, anh ta tức giận xiết chặt nắm đấm phẫn nộ như con dã thú cuồng bạo nhìn cô: “Lê Hiểu Mạn, đừng quên cô là vợ tôi, chú ý hành vi của cô đi."
Nghe thấy âm thanh phẫn nộ từ sau lưng truyền tới, Lê Hiểu Mạn không thèm để ý mà vẫn khoác tay Long Tư Hạo, nhìn anh mỉm cười một cái: “Chúng ta đi."
Hoắc Vân Hy nhìn hai người rời đi, tức giận đấm lên tường thật mạnh.
Lê Hiểu Mạn kéo Long Tư Hạo đến góc hành lang mới buông ta, đôi mắt đầy xấu hổ nhìn anh: “Vừa rồi rất xin lỗi, là tôi lợi dụng anh."
Long Tư Hạo nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô sau đó cất bước rời đi.
Thấy anh tức giận, Lê Hiểu Mạn nhíu mày đuổi theo, chắn trước người anh, nhìn anh đầy hối lỗi: “Không phải tôi cố ý lợi dụng anh, chỉ là anh đúng lúc xuất hiện, tôi…"
Long Tư Hạo không chờ cô nói xong đã vượt qua cô mà rời đi.
“Này.. anh.." Lê Hiểu Mạn nhìn bóng lưng thẳng đứng của anh, đôi mày nhíu chặt hơn, anh không chờ cô nói xong đã đi rồi.
Trở lại phòng ăn, Lê Hiểu Mạn thấy Long Tư Hạo đã về chỗ ngồi, mà hai người bạn tốt của anh và Lâm Mạch Mạch thì không thấy đâu nữa.
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên