Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 288: Biến thái trong ngục giam (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn bà mập kia vẻ mặt đáng khinh nhìn cô: “Mỹ nữ, đừng sợ! Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta cùng chơi chút đi."
Lập tức, hai tay người nọ không ngừng sờ mó người Lê Hiểu Mạn.
“Cứu mạng... Cút ngay... ọe..."
Một cơn ghê tởm từ dạ dày truyền tới, Lê Hiểu Mạn nôn ra một trận, liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng cầu cứu chói tai, nhưng những người khác trong phòng giam đều thờ ơ, dường như đã quen với cảnh này.
Hóa ra trên TV diễn cảnh trong ngục giam phạm nhân đều thích bắt nạt kẻ mới tới đều là thật, sao cô xui xẻo như vậy, còn gặp biến thái?
Người đàn bà mập đã bắt đầu cởi quần áo của cô, cái miệng đầy mùi hôi thối chuẩn bị hôn xuống.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn ánh mắt lạnh lùng, hai tay xiết chặt, cầu người không bằng cầu mình.
Cô quay đầu đi, thừa dịp người kia cúi đầu hôn mình, hung hăng cắn tai bà ta.
“A..." Người đàn bà mập đau hô to, đứng thẳng dậy, đưa tay che cái tai bị cắn đau, ánh mắt hung ác nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mày dám cắn tao, mẹ nó, tao để ý mày là vinh hạnh của mày, mày đã không biết ơn thì thôi, tao sẽ cho người dạy bảo lại mày, cho mày biết chỗ này ai mới là lão Đại."
Người đàn bà mập nói xong, nhìn về phía những người khác trong phòng giam, tức tối quát: “Đánh cho tao, cởi hết đồ rồi đánh, đánh đến khi nó sợ mới thôi."
Nghe thấy lời mụ ta nói, Lê Hiểu Mạn hoảng loạn, ánh mắt lạnh lẽo liếc mụ ta, sức lực mình cô đúng là không đối phó được hơn mười người trong phòng giam này, cho nên đánh giặc đánh kẻ cầm đầu, cô chỉ có thể bắt con mụ mập này trước.
Thấy bà ta chuẩn bị đứng dậy khỏi người mình, cô lạnh lùng nhìn, dùng hết toàn lực đánh gục mụ ta, nhào tới dùng tay bóp chặt cổ mụ, ngữ khí lạnh lùng nói: “Bà có thể bảo bọn họ đánh tôi, nhưng có chết tôi cũng không thả tay ra đâu, xem bà bị bóp chết trước hay tôi bị bọn họ đánh chết trước, nói cho bà biết, trên thế giới này khó đối phó nhất không phải kẻ hung ác, mà là người không sợ chết."
Lê Hiểu Mạn ngày thường tuy có vẻ nhu nhược, nhưng trong xương cô tiềm tàng một mặt vô cùng mạnh mẽ, mỗi khi bị kích thích, sự mạnh mẽ đó được bộc phát ra ngoài.
Mà một người không sợ chết tuyệt đối không để khinh thường được, bởi vì năng lực ẩn giấu của cô được kích phát đi ra.
Lê Hiểu Mạn vào đây trái tim đã nguội lạnh hơn phân nửa, giờ cô chẳng sợ gì, cho dù chết, cô cũng tuyệt đối không để bị mụ đàn bà này dâm loạn.
Những người khác trong phòng giam không ngờ Lê Hiểu Mạn nhìn nhu nhược vậy mà lại dữ dội thế, bọn họ đứng tại chỗ, hơi e ngại không dám tiến lên.
Người đàn bà mập bị bóp cổ đau đớn, không ngừng vặn vẹo thân mình to lớn, hô lên: “Cứu... Cứu mạng... Cứu mạng..."
Vì bà ta không ngừng vặn vẹo, Lê Hiểu Mạn vì có thể khống chế được bà ta, dùng hết toàn lực, trán và mặt cô đẫm mồ hôi.
Lúc này, hành lang ngoài buồng giam truyền đến tiếng bước chân, đèn chợt sáng lên, hai gã cảnh ngục cầm trong tay dùi cui bước vào, giận dữ hét: “Ai gây chuyện ở đây vậy?"
Thấy cảnh ngục đến, Lê Hiểu Mạn lập tức buông mụ mập ra.
Mà người đàn bà kia còn nhân cơ hội cáo trạng với cảnh ngục: “Là cô ta... Là cô ta gây chuyện, muốn bóp chết tôi?"
Cảnh ngục nhìn người đàn bà mập mang vẻ mặt ủy khuất, biết bà ta thích bắt nạt phạm nhân mới, những phạm nhân trước bị bà ta dọa làm gì cũng không dám hé răng, mà lần này lại có người không sợ chết.
Cảnh ngục lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, dùi cui trong tay chỉ về hướng cô: “Cô, lại đây, đi theo chúng tôi."
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chịu đựng toàn thân đau nhức, từ trên mặt đất đứng lên, đi theo hai gã cảnh ngục kia ra khỏi phòng giam.
Sau đó cô bị cảnh ngục đẩy mạnh vào một gian phòng tạm giam nhỏ hẹp.
Cô ở đó suy ngẫm cho tôi, xem còn dám gây chuyện hay không?
“Bang----"
Cảnh ngục lạnh lùng nói, cửa sắt đóng mạnh che hết tất cả ánh sáng.
Tuy trong phòng tạm giam rất tối, nhưng Lê Hiểu Mạn tuyệt không sợ hãi, trong lòng ngược lại yên tâm hơn nhiều, ít nhất ở trong này, cô không cần phải lo lắng có người gây khó dễ cho mình.
Cô dựa vào vách tường lạnh như băng ngồi xuống dưới đất, đôi tay mảnh khảnh ôm đùi, vùi đầu vào khuỷu tay, đôi mắt mất đi ánh sáng ảm đạm không có tiêu điểm nhìn phòng giam tối tăm không nhìn rõ năm ngón, gương mặt tái nhợt tiều tụy không có biểu cảm gì, không mừng không giận không bi không ưu, giống như một con rối không có hồn phách.
Tới khoảng hai giờ sáng, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lập tức cửa sắt bị mở ra, căn phòng tạm giam nhỏ hẹp u ám lập tức sáng lên.
Lê Hiểu Mạn ôm đùi ngồi dưới đất, vùi đầu vào cánh tay không vì có người vào mà phản ứng lại.
“Hiểu Hiểu..." Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vừa đau lòng vừa lo lắng vang lên.
Nghe giọng nói này, Lê Hiểu Mạn giật mình, hồn phách lập tức trở về, nhướn mày, sao cô nghe thấy giọng Long Tư Hạo nhỉ?
Anh đang ở nước Pháp xa xôi, sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhất định cô nghe thấy ảo giác.
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, đột nhiên, cô bị người ta kéo dậy.
Trong lòng hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên, đập vào một đôi mắt hẹp dài quen thuộc, con ngươi kia đen như mực kia tràn đầy đau lòng và lo lắng.
“Hiểu Hiểu, là anh." Long Tư Hạo theo Pháp vội vàng trở về, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm thấy Lê Hiểu Mạn tiều tụy đi không ít, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Tư... Tư Hạo..." Lê Hiểu Mạn khiếp sợ nhìn gương mặt tuấn mỹ quen thuộc trước mắt, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt cố kìm nén sau khi nhìn thấy Long Tư Hạo cuối cùng không giữ được chảy xuống.
Cô đưa tay vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tư Hạo, anh đã về, vì sao giờ anh mới về?"
Cô tức giận giơ tay đấm ngực anh, khóc hô: “Sao giờ anh mới về? Vì sao giờ mới về? Em bị người ta bắt nạt, bọn họ đổ oan em giết người, em không làm... Em không làm mà..."
Hai tay Long Tư Hạo thu lại, ôm chặt cô vào lòng, cằm gác lên trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo tự trách: “Anh biết, Hiểu Hiểu, xin lỗi! Anh không nên đi Pháp, không nên rời khỏi em, xin lỗi! Rất xin lỗi!"
Lê Hiểu Mạn tựa đầu chôn sâu trong lòng Long Tư Hạo, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lưng anh, cảm nhận hơi thở thanh lãnh nghe thuộc của anh, ủy khuất khóc.
Người đàn bà mập kia vẻ mặt đáng khinh nhìn cô: “Mỹ nữ, đừng sợ! Dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta cùng chơi chút đi."
Lập tức, hai tay người nọ không ngừng sờ mó người Lê Hiểu Mạn.
“Cứu mạng... Cút ngay... ọe..."
Một cơn ghê tởm từ dạ dày truyền tới, Lê Hiểu Mạn nôn ra một trận, liều mạng giãy dụa, trong cổ họng phát ra tiếng cầu cứu chói tai, nhưng những người khác trong phòng giam đều thờ ơ, dường như đã quen với cảnh này.
Hóa ra trên TV diễn cảnh trong ngục giam phạm nhân đều thích bắt nạt kẻ mới tới đều là thật, sao cô xui xẻo như vậy, còn gặp biến thái?
Người đàn bà mập đã bắt đầu cởi quần áo của cô, cái miệng đầy mùi hôi thối chuẩn bị hôn xuống.
Thấy thế, Lê Hiểu Mạn ánh mắt lạnh lùng, hai tay xiết chặt, cầu người không bằng cầu mình.
Cô quay đầu đi, thừa dịp người kia cúi đầu hôn mình, hung hăng cắn tai bà ta.
“A..." Người đàn bà mập đau hô to, đứng thẳng dậy, đưa tay che cái tai bị cắn đau, ánh mắt hung ác nhìn Lê Hiểu Mạn: “Mày dám cắn tao, mẹ nó, tao để ý mày là vinh hạnh của mày, mày đã không biết ơn thì thôi, tao sẽ cho người dạy bảo lại mày, cho mày biết chỗ này ai mới là lão Đại."
Người đàn bà mập nói xong, nhìn về phía những người khác trong phòng giam, tức tối quát: “Đánh cho tao, cởi hết đồ rồi đánh, đánh đến khi nó sợ mới thôi."
Nghe thấy lời mụ ta nói, Lê Hiểu Mạn hoảng loạn, ánh mắt lạnh lẽo liếc mụ ta, sức lực mình cô đúng là không đối phó được hơn mười người trong phòng giam này, cho nên đánh giặc đánh kẻ cầm đầu, cô chỉ có thể bắt con mụ mập này trước.
Thấy bà ta chuẩn bị đứng dậy khỏi người mình, cô lạnh lùng nhìn, dùng hết toàn lực đánh gục mụ ta, nhào tới dùng tay bóp chặt cổ mụ, ngữ khí lạnh lùng nói: “Bà có thể bảo bọn họ đánh tôi, nhưng có chết tôi cũng không thả tay ra đâu, xem bà bị bóp chết trước hay tôi bị bọn họ đánh chết trước, nói cho bà biết, trên thế giới này khó đối phó nhất không phải kẻ hung ác, mà là người không sợ chết."
Lê Hiểu Mạn ngày thường tuy có vẻ nhu nhược, nhưng trong xương cô tiềm tàng một mặt vô cùng mạnh mẽ, mỗi khi bị kích thích, sự mạnh mẽ đó được bộc phát ra ngoài.
Mà một người không sợ chết tuyệt đối không để khinh thường được, bởi vì năng lực ẩn giấu của cô được kích phát đi ra.
Lê Hiểu Mạn vào đây trái tim đã nguội lạnh hơn phân nửa, giờ cô chẳng sợ gì, cho dù chết, cô cũng tuyệt đối không để bị mụ đàn bà này dâm loạn.
Những người khác trong phòng giam không ngờ Lê Hiểu Mạn nhìn nhu nhược vậy mà lại dữ dội thế, bọn họ đứng tại chỗ, hơi e ngại không dám tiến lên.
Người đàn bà mập bị bóp cổ đau đớn, không ngừng vặn vẹo thân mình to lớn, hô lên: “Cứu... Cứu mạng... Cứu mạng..."
Vì bà ta không ngừng vặn vẹo, Lê Hiểu Mạn vì có thể khống chế được bà ta, dùng hết toàn lực, trán và mặt cô đẫm mồ hôi.
Lúc này, hành lang ngoài buồng giam truyền đến tiếng bước chân, đèn chợt sáng lên, hai gã cảnh ngục cầm trong tay dùi cui bước vào, giận dữ hét: “Ai gây chuyện ở đây vậy?"
Thấy cảnh ngục đến, Lê Hiểu Mạn lập tức buông mụ mập ra.
Mà người đàn bà kia còn nhân cơ hội cáo trạng với cảnh ngục: “Là cô ta... Là cô ta gây chuyện, muốn bóp chết tôi?"
Cảnh ngục nhìn người đàn bà mập mang vẻ mặt ủy khuất, biết bà ta thích bắt nạt phạm nhân mới, những phạm nhân trước bị bà ta dọa làm gì cũng không dám hé răng, mà lần này lại có người không sợ chết.
Cảnh ngục lại nhìn về phía Lê Hiểu Mạn, dùi cui trong tay chỉ về hướng cô: “Cô, lại đây, đi theo chúng tôi."
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn chịu đựng toàn thân đau nhức, từ trên mặt đất đứng lên, đi theo hai gã cảnh ngục kia ra khỏi phòng giam.
Sau đó cô bị cảnh ngục đẩy mạnh vào một gian phòng tạm giam nhỏ hẹp.
Cô ở đó suy ngẫm cho tôi, xem còn dám gây chuyện hay không?
“Bang----"
Cảnh ngục lạnh lùng nói, cửa sắt đóng mạnh che hết tất cả ánh sáng.
Tuy trong phòng tạm giam rất tối, nhưng Lê Hiểu Mạn tuyệt không sợ hãi, trong lòng ngược lại yên tâm hơn nhiều, ít nhất ở trong này, cô không cần phải lo lắng có người gây khó dễ cho mình.
Cô dựa vào vách tường lạnh như băng ngồi xuống dưới đất, đôi tay mảnh khảnh ôm đùi, vùi đầu vào khuỷu tay, đôi mắt mất đi ánh sáng ảm đạm không có tiêu điểm nhìn phòng giam tối tăm không nhìn rõ năm ngón, gương mặt tái nhợt tiều tụy không có biểu cảm gì, không mừng không giận không bi không ưu, giống như một con rối không có hồn phách.
Tới khoảng hai giờ sáng, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lập tức cửa sắt bị mở ra, căn phòng tạm giam nhỏ hẹp u ám lập tức sáng lên.
Lê Hiểu Mạn ôm đùi ngồi dưới đất, vùi đầu vào cánh tay không vì có người vào mà phản ứng lại.
“Hiểu Hiểu..." Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vừa đau lòng vừa lo lắng vang lên.
Nghe giọng nói này, Lê Hiểu Mạn giật mình, hồn phách lập tức trở về, nhướn mày, sao cô nghe thấy giọng Long Tư Hạo nhỉ?
Anh đang ở nước Pháp xa xôi, sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhất định cô nghe thấy ảo giác.
Cô vẫn không ngẩng đầu lên, đột nhiên, cô bị người ta kéo dậy.
Trong lòng hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên, đập vào một đôi mắt hẹp dài quen thuộc, con ngươi kia đen như mực kia tràn đầy đau lòng và lo lắng.
“Hiểu Hiểu, là anh." Long Tư Hạo theo Pháp vội vàng trở về, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm thấy Lê Hiểu Mạn tiều tụy đi không ít, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Tư... Tư Hạo..." Lê Hiểu Mạn khiếp sợ nhìn gương mặt tuấn mỹ quen thuộc trước mắt, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, nước mắt cố kìm nén sau khi nhìn thấy Long Tư Hạo cuối cùng không giữ được chảy xuống.
Cô đưa tay vỗ về khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nước mắt không ngừng chảy xuống: “Tư Hạo, anh đã về, vì sao giờ anh mới về?"
Cô tức giận giơ tay đấm ngực anh, khóc hô: “Sao giờ anh mới về? Vì sao giờ mới về? Em bị người ta bắt nạt, bọn họ đổ oan em giết người, em không làm... Em không làm mà..."
Hai tay Long Tư Hạo thu lại, ôm chặt cô vào lòng, cằm gác lên trán cô, giọng nói trầm thấp mang theo tự trách: “Anh biết, Hiểu Hiểu, xin lỗi! Anh không nên đi Pháp, không nên rời khỏi em, xin lỗi! Rất xin lỗi!"
Lê Hiểu Mạn tựa đầu chôn sâu trong lòng Long Tư Hạo, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lưng anh, cảm nhận hơi thở thanh lãnh nghe thuộc của anh, ủy khuất khóc.
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên