Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế
Chương 21: Chúng ta không quen nhau?
Ánh mắt cô nhìn xung quanh đại sảnh, lúc này mới phát hiện từ lúc cô vào không nhìn thấy mẹ của Hoắc Vân Hy - Lý Tuyết Hà.
Long Tư Hạo ngồi trên chiếc ghế salon bằng da trong phòng khách, đôi mắt thâm thúy như mực nhìn Lê Hiểu Mạn đang bất an đứng đó, đôi môi mỏng mím lại, lành lạnh nói: "Ông nội bảo em tiếp đãi tôi, em quên sao?"
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn mới ngước nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên ghế salon, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây tao nhã, đẹp trai thật khiến cho người ta hít thở không thông, đôi mắt đen như mực thần bí khó lường, cả người khí chất tao nhã, ẩn ẩn khí thế cao quý, anh ngồi đó giống như vương giả, làm người ta sinh lòng sùng bái.
Lê Hiểu Mạn tiến lên, anh mắt vẫn nhìn lửng lơ mà không dám nhìn thẳng vào anh, đã xảy ra chuyện như vậy cô không thể bình tĩnh được như anh.
Hiện tại cô không biết tiếp đãi người khác như thế nào đây.
Lúc Long Tư Hạo ngồi trên ghế, ánh mắt cô lại nhìn trên bàn trà xa hoa được khắc hoa, lại từ trong mâm chân đỡ ngã voi cầm quả táo vàng nhập khẩu từ Mỹ nhỏ giọng nói: "Tôi gọt cho anh quả táo."
Long Tư Hạo không nói gì, ánh mắt híp lại lạnh nhạt nhìn cô,thấy đôi tay nhỏ nhắn như ngọc của cô đang gọt táo mà run run, anh mím chặt môi, cất tiếng: "Hôm nay vì sao em lại đi mua thuốc tránh thai?"
"Sao cơ..." nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn quẫn bách đỏ lên, bàn tay run run, lưỡi dao sắc bén cứ thế cắt qua ngón tay cô.
Thấy ngón tay dính máu, Lê Hiểu Mạn theo bản năng muốn cho vào miệng, thì đột nhiên một bàn tay trắng tinh đã trước một bước nắm lấy cổ tay cô, lúc cô đang giật mình thì ngón tay cô đã được cho vào miệng anh.
"Á.. anh..." cả người Lê Hiểu Mạn ngây ra như phỗng, chấn kinh vô cùng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui như tên trộm, anh đang làm gì vậy? Giúp cô hút ngón tay sao? Vì sao chứ? Hình như anh là anh chồng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên không thôi, lập tức rút tay về, đôi mắt cảnh giác trừng anh: "Anh làm cái gì vậy?"
Đôi môi anh nhếch lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, không đáp lời của cô mà nhỏ giọng nói: "Em còn chưa nói cho tôi biết vì sao lại đi mua thuốc tránh thai?"
Cô nhíu mày lại ngước mắt lên nhìn anh, ngầm điều chỉnh bản thân mới bình tỉnh nói: "Tôi và Vân Hy vẫn chưa muốn có con, đương nhiên là phải đi mua thuốc tránh thai, chuyện này hình như không nằm trong phạm vi cần anh quan tâm, tuy anh là anh trai của Vân Hy nhưng mà từ lúc tôi gả vào Hoắc gia thì chưa bao giờ gặp anh, chẳng qudn biết anh..."
Cô còn chưa nói xong thì Long Tư Hạo đã lạnh giọng nói: "Đêm đó ở cùng một chỗ với tôi vẫn chưa đủ quen hả?"
"Anh..." Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, còn tưởng anh không để chuyện đó trong đầu quên sạch rồi, cho rằng anh sẽ không để ý, không nghĩ lúc này anh lại mặt không đỏ tim không đập nhamb mà nhắc tới.
Cô nheo mắt, khuôn mặt đỏ đến mang tai, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất: "Chuyện đêm đó tôi đã quên rồi, tối nhâdt anh cũng quên hết đi."
Anh nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt lạnh nhạt, đôi môi mím lại, giọng nói cất lên không nghe r chút gợn sóng: "Tôi là lần đầu tiên đấy."
Long Tư Hạo ngồi trên chiếc ghế salon bằng da trong phòng khách, đôi mắt thâm thúy như mực nhìn Lê Hiểu Mạn đang bất an đứng đó, đôi môi mỏng mím lại, lành lạnh nói: "Ông nội bảo em tiếp đãi tôi, em quên sao?"
Nghe vậy, Lê Hiểu Mạn mới ngước nhìn anh, thấy anh đang ngồi trên ghế salon, đôi chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây tao nhã, đẹp trai thật khiến cho người ta hít thở không thông, đôi mắt đen như mực thần bí khó lường, cả người khí chất tao nhã, ẩn ẩn khí thế cao quý, anh ngồi đó giống như vương giả, làm người ta sinh lòng sùng bái.
Lê Hiểu Mạn tiến lên, anh mắt vẫn nhìn lửng lơ mà không dám nhìn thẳng vào anh, đã xảy ra chuyện như vậy cô không thể bình tĩnh được như anh.
Hiện tại cô không biết tiếp đãi người khác như thế nào đây.
Lúc Long Tư Hạo ngồi trên ghế, ánh mắt cô lại nhìn trên bàn trà xa hoa được khắc hoa, lại từ trong mâm chân đỡ ngã voi cầm quả táo vàng nhập khẩu từ Mỹ nhỏ giọng nói: "Tôi gọt cho anh quả táo."
Long Tư Hạo không nói gì, ánh mắt híp lại lạnh nhạt nhìn cô,thấy đôi tay nhỏ nhắn như ngọc của cô đang gọt táo mà run run, anh mím chặt môi, cất tiếng: "Hôm nay vì sao em lại đi mua thuốc tránh thai?"
"Sao cơ..." nghe thấy lời anh nói, khuôn mặt Lê Hiểu Mạn quẫn bách đỏ lên, bàn tay run run, lưỡi dao sắc bén cứ thế cắt qua ngón tay cô.
Thấy ngón tay dính máu, Lê Hiểu Mạn theo bản năng muốn cho vào miệng, thì đột nhiên một bàn tay trắng tinh đã trước một bước nắm lấy cổ tay cô, lúc cô đang giật mình thì ngón tay cô đã được cho vào miệng anh.
"Á.. anh..." cả người Lê Hiểu Mạn ngây ra như phỗng, chấn kinh vô cùng, ánh mắt nhìn tới nhìn lui như tên trộm, anh đang làm gì vậy? Giúp cô hút ngón tay sao? Vì sao chứ? Hình như anh là anh chồng cô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên không thôi, lập tức rút tay về, đôi mắt cảnh giác trừng anh: "Anh làm cái gì vậy?"
Đôi môi anh nhếch lên, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, không đáp lời của cô mà nhỏ giọng nói: "Em còn chưa nói cho tôi biết vì sao lại đi mua thuốc tránh thai?"
Cô nhíu mày lại ngước mắt lên nhìn anh, ngầm điều chỉnh bản thân mới bình tỉnh nói: "Tôi và Vân Hy vẫn chưa muốn có con, đương nhiên là phải đi mua thuốc tránh thai, chuyện này hình như không nằm trong phạm vi cần anh quan tâm, tuy anh là anh trai của Vân Hy nhưng mà từ lúc tôi gả vào Hoắc gia thì chưa bao giờ gặp anh, chẳng qudn biết anh..."
Cô còn chưa nói xong thì Long Tư Hạo đã lạnh giọng nói: "Đêm đó ở cùng một chỗ với tôi vẫn chưa đủ quen hả?"
"Anh..." Lê Hiểu Mạn kinh ngạc, còn tưởng anh không để chuyện đó trong đầu quên sạch rồi, cho rằng anh sẽ không để ý, không nghĩ lúc này anh lại mặt không đỏ tim không đập nhamb mà nhắc tới.
Cô nheo mắt, khuôn mặt đỏ đến mang tai, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất: "Chuyện đêm đó tôi đã quên rồi, tối nhâdt anh cũng quên hết đi."
Anh nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cô, ánh mắt lạnh nhạt, đôi môi mím lại, giọng nói cất lên không nghe r chút gợn sóng: "Tôi là lần đầu tiên đấy."
Tác giả :
Thiển Hiểu Huyên