Sắc Yêu Ngọt Ngào
Chương 6: Ham Muốn Độc Chiếm
Giữa trưa đến tiệm cháo Quế Lâm ăn cơm, sau đó theo thói quen xưa nay, sẽ đi dạo đến vùng lân cận, tiêu hóa thức ăn rồi mới trở về. Chị Trần cố ý lôi kéo Kim Hạ, hai người đi chậm, chốc lát sau liền rời khỏi đội, chị Trần nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Lương tổng tăng lương cho em?" Buổi sáng Vương Minh Lãng gọi cô vào văn phòng vì chuyện nhỏ này.
Kim Hạ trầm ngâm, nếu cô nói mình không biết chuyện tăng lương, sợ không có ai tin, Vương tổng cũng không phải là loại sếp chủ động tăng lương cho nhân viên, liền mỉm cười: “Việc làm ăn của Vương tổng cần nhờ cậy một người, vừa vặn em quen biết người đó, xem như có chút giao tình."
Chị Trần lập tức hiểu được, sở dĩ Vương tổng tăng lương cho cô là vì muốn lấy lòng người quen này của Kim Hạ: “Người đó là ai?" Bình thường cô không nói một tiếng, cũng không nghĩ đến có thể quen biết nhân vật lớn nào a.
Kim Hạ cố ý lộ ra thần sắc khó xử: “Chị Trần, không phải em không muốn nói cho chị, chủ yếu là do Vương tổng đã đặc biệt căn dặn giữ bí mật chuyện này. Chị có biết có rất nhiều công ty cạnh tranh với chúng ta, loại cơ mật buôn bán này không nên tùy tiện nói ra, vạn nhất lộ ra, chị cũng theo em thành nghi phạm."
Chị Trần biết ngành bất động sản này rất thâm sâu, có một số việc quả thật không nên bới móc hỏi rõ, theo ngữ khí của Kim Hạ, đều lấy Vương tổng ra chèn ép, chắc chắn sẽ không nói cho cô biết tình hình thực tế, dù sao cũng không có liên quan gì đến mình, không hỏi thì không hỏi: “Tiểu Hạ, trước đây chị có nhờ em giúp chút việc, quả thật là chị bận quá, em đừng để trong lòng nha."
Kim Hạ thấy cô biết thời thế, biết khi nào nên câm miệng, cũng khiêm tốn cười cười: “Chị Trần sao lại nói như vậy, công việc của em cũng không nhiều, giúp chị làm chút việc là đương nhiên, về sau nếu có việc gì gấp quá, đến tìm em nha."
Chị Trần thấy cô mặc dù có Vương tổng phía sau làm chỗ dựa, nhưng thái độ không có kiêu ngạo, còn nói chuyện giống như trước đây, vốn cũng không có sinh phản cảm với cô: “Chị cảm ơn em trước."
Sau khi về lại công ty, chị Trần cũng không có nói ra chuyện này, mọi người tự phủi tuyết trước cửa, người ta thường không thích trên đầu đầy sương, đây là nguyên tắc về tác phong. Trừ cô ra, những người khác không biết chuyện gì, vẫn sai bảo Kim Hạ làm việc như trước, Mina thì không giống như vậy, căn bản là tức quá nên suy nghĩ biện pháp trút giận.
Theo đơn Kim Hạ kết luận cùng lắm cô chỉ được Lục Xuyên coi trọng, nhưng ai biết anh có thể coi trọng bao lâu, cho nên cô phải chăm chỉ giống như trước, không thể vào lúc này để cho người ta lưu lại tiếng xấu gì.
Ngày hôm sau Vương Minh Lãng gọi điện thoại cho Lục Xuyên, muốn hỏi một chút về bản giá đấu thầu, lần trước sau khi đưa bản thảo cho hắn, vẫn chưa có hồi âm: “Lục cục trưởng, đang làm việc sao?"
Lục Xuyên cởi một cúc áo sơmi: “Không có, vừa tan họp, có chuyện gì?"
Vương Minh Lãng cười hắc hắc: “Cũng không có chuyện gì lớn, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không biết giá đấu thầu của tôi có hợp yêu cầu hay không?"
“Bản giá đấu thầu của anh tôi có xem có chút vấn đề, anh cầm lại trước đi, sau này có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc thảo luận."
“A được." Vương Minh Lãng gật đầu không ngừng, cũng đã quên Lục xuyên căn bản không nhìn thấy: “Tôi lập tức đến lấy."
“Để cho Kim Hạ đến lấy đi."
Vương Minh Lãng sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần: “Được được, tôi lập tức phân phó cô ấy đến."
Treo điện thoại, hắn thét Kim Hạ lên văn phòng, đưa địa chỉ cho cô: “Cô lập tức đến chỗ Lục Xuyên, đem bản đấu thầu của chúng ta về đây."
Kim Hạ gật đầu: “Vâng."
Vương Minh Lãng rút ra mấy tấm thẻ mua sắm đưa cho Kim Hạ: “Đưa cái này cho hắn, thông minh chút nhé."
“Vương tổng yên tâm." Kim Hạ nhận thẻ: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi ra ngoài trước."
Vương Minh Lãng vẫy tay, Kim Hạ xoay người đi được vài bước, giống như nhớ ra cái gì quay đầu lại: “Vương tổng, tôi có chuyện nhỏ muốn nói với ngài."
“Nói đi."
“Thứ năm,thứ sáu tuần này tôi muốn xin hai ngày nghỉ đông, không biết có được không."
Vương Minh Lãng vừa nghe, nghỉ đông? Trong công ty nhỏ như bọn họ nhiều năm cũng không có lý do giả vừa nói, chỉ có giả nghỉ ốm, giả không lương, nghỉ bệnh nửa lương phải có giấy của bác sĩ, những quy tắc này Kim Hạ quá rõ ràng, cô cố ý nói như vậy, mong muốn chắc là định nghỉ ngơi mà không trừ tiền lương: “Có thể, vậy viết đơn xin nghỉ, đến chỗ tài vụ thông báo!" Lục Xuyên vẫn còn muốn cô , chính mình nên lùi trước một bước.
“Cảm ơn Vương tổng." Kim Hạ ra khỏi văn phòng, cầm cái phong thư cỡ giấy A4, bỏ mấy tấm thẻ mua sắm vào, tiếp theo kêu taxi đến địa chỉ Vương Minh Lãng đưa. Lần đầu tiên cô đến cục quản lý đất đai, trước mặt là tòa nhà nhà rất to lớn khí thế, không khỏi có chút sợ sệt.
Nói cho bảo vệ gác cổng mục đích mình đến đây, bảo vệ bảo cô đến đại sảnh trước quầy lễ tân đăng ký, cô thật cẩn thận ôm túi giấy đi vào, trong đại sảnh nói tên của mình, xuất chứng minh thư cùng tên của người cần gặp, nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Lục Xuyên xác nhận, sau đó nói cô đi lên lầu ba.
Tìm được văn phòng Lục Xuyên, Kim Hạ nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong nói: “Vào đi." Cô đẩy cửa đi vào, Lục Xuyên ngồi sau bàn công tác, cười khanh khách nhìn cô.
“Lục cục trưởng." Trên mặt Kim Hạ lộ ra nụ cười không vui không buồn, bước qua vài bước, đưa phong thư bằng giấy lên: “Vương tổng kêu tôi đến đưa cho ngài cái này, thuận tiện lấy bản giá đấu thầu."
Này? Lục Xuyên lập tức hiểu được, cô cố ý nói dối, phong thư chắc chắn không phải văn kiện, liền nhận lấy, vứt sang một bên: “Cô ngồi trước đi."
Kim Hạ nghe lời Lục Xuyên ngồi xuống đối diện, đặt túi vải dù trên đùi: “Xin hỏi Lục cục trưởng có gì phân phó?" Bất luận biểu tình hay ngữ khí, đều thập phần công việc, giống như chưa từng phát sinh một đêm nóng bỏng kia.
Lục Xuyên thấy bộ dáng của vững như Thái Sơn, tầm mắt giao nhau cũng không có lảng tránh chút nào, nhưng rất cảnh giác cao độ: “Đưa di động cho tôi." Cô càng không đón ý hùa theo cũng không có cự tuyệt, lại càng làm anh cảm thấy thú vị. Trong các loại màu sắc, hắn thích nhất màu xám, đen trắng đều rất rõ ràng, chỉ có màu xám, có nhiều chiều nhất, rất đáng giá để thăm dò.
Kim Hạ thoáng chần chờ, vẫn lấy điện thoại di động đưa tới. Theo tính cách Lục Xuyên, nếu giống như Mina chủ động có tính công kích rất rõ ràng, chắc chắn không học được khéo léo, mặc dù phần lớn trường hợp Mina đều xài được, nhưng ở trên Lục Xuyên thì có chút quái dị.
Bất quá, nếu quá thanh cao đến mức giả tạo, lại dễ làm anh mất hứng thú, dù sao trong hệ thống suy nghĩ của quan trường, mỗi người đều có giới hạn, không có thánh nhân trong sáng, người quá kênh kiệu, sẽ bị cho là giả vờ.
Cho nên muốn duy trì hứng thú của Lục Xuyên đối với mình, trong lúc đưa đẩy cô phải tìm được điểm cân bằng, giống như trong diễn xiếc, một khi tìm đúng điểm, sẽ không bị ngã xuống. Nhưng khó khăn trước mắt là cô không hiểu rõ Lục Xuyên, chỉ có thể dựa vào trực giác lần mò.
Lục Xuyên nhận di động của cô, mày kiếm nhướng lên. Bây giờ còn có người sử dụng loại điện thoại lỗi thời này sao? Thoạt nhìn giống như ở thôn núi. Anh vốn định lưu lại dãy số của mình vào, nghĩ nghĩ, vẫn trả lại cho cô.
Kim Hạ thấy anh cầm điện thoại của mình, chỉ nhìn nhìn, cái gì cũng chưa làm liền trả lại cho cô, chỉ cảm thấy kỳ quái, lại thấy anh đứng lên, đi đến ngăn tủ bện cạnh lục tìm cái gì đó, một lát sau, rút ra một cái hộp đưa cho cô: “Di động kia của cô ném đi, về sau dùng cái này."
Kim Hạ nhận lấy, bên ngoài hộp có logo trái táo, mở ra, bên trong đựng một cái Iphone 4S màu trắng, cùng giấy hóa đơn, nhìn đến giá tiền đã muốn tránh xa cả dặm rồi. Mỉm cười, cô cũng không giả mù sa mưa chống đẩy: “Cảm ơn Lục cục trưởng." Đây là tiền ai hối lộ cho hắn, vẫn làm ra vẻ không đụng đến.
Lục Xuyên dựa vào bên cạnh bàn, lấy di động từ cái hộp trong tay cô ra, gắn pin vào, sau khi khởi động máy nhập số điện thoại của mình, lưu lại, hoàn thành xong, thẳng đến sau khi di động vang lên mới trả lại cho cô.
Kim Hạ bỏ hộp vào túi vải dù, mỉm cười nhìn Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, ngài còn bận việc, tôi đây không quấy rầy nữa."
Khóe môi Lục Xuyên hơi cong, làm như không nghe thấy lời nói của cô, lấy tay khẽ vuốt hai má cô: “Thân thể cô có khỏe không?"
Một câu tình ý sâu xa, Kim Hạ cười nhẹ nhàng: “Còn đang khôi phục, cảm ơn Lục cục trưởng quan tâm."
Lục Xuyên ghé sát vào, nhẹ nhàng ma sát khóe môi cô một chút, tiếp theo vén sợi tóc phân tán của cô ra sau tai: “Di động luôn luôn để chế độ mở, chờ điện thoại của tôi."
Kim Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng."
Lục Xuyên đưa bản giá đấu thầu cho cô: “Đi đi."
Kim Hạ nhận lấy, đứng lên: “Hẹn gặp lại Lục cục trưởng."
Đi ra khỏi cục quản lý đất đai, cô lái xe về công ty, giao bản giá đấu thầu cho Vương Minh Lãng, đợi đến sau khi tan tầm về nhà cô mới đem Iphone đi sạc điện. Nhưng mà dù sao thứ này, thủy chung vẫn không bằng tiền mặt.
*
Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm, Vương Minh Lãng đến trước bàn làm việc tìm Kim Hạ, ra lệnh: “Buổi tối có bữa ăn, cô đi cùng đi."
Kim Hạ giương mắt, muốn cô đi cùng, đại khái là mời Lục Xuyên ăn cơm đi: “Vâng."
“Vậy khi nào đi tôi sẽ gọi cô." Vương Minh Lãng bỏ lại câu này rồi trở về văn phòng, sau một lát Mina từ bên ngoài tiến vào, trang phục thoạt nhìn dường như không có ý đồ gì.
Kim Hạ cảm thấy kỳ quái, theo tính cách Mina, không phải loại người muốn buông tha, người đàn ông độc thân hoàng kim giống Lục Xuyên, cô sẽ không buông tay đơn giản như vậy, sao hôm nay lại thiếu long trọng vậy?
Chốc lát sau Vương Minh Lãng cầm bao tay to vội vàng đi ra: “Đi thôi."
Kim Hạ lập tức đứng lên, đi theo sau Vương Minh Lãng, Mina thấy Kim Hạ cũng đi cùng, nhíu mày: “Kim Hạ, chúng tôi đi bàn công việc, em đi theo làm gì?"
Kim Hạ bộ dáng phục tùng: “Là Vương tổng bảo em đi."
Vương Minh Lãng quay đầu giải thích với Mina: “Tôi bảo cô ấy đi cùng, càng nhiều người càng đông vui."
Mina không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Kim Hạ biết, bữa ăn đêm nay không phải mời Lục Xuyên, nếu không, Mina sẽ không hỏi cô đi theo làm gì, nhưng vì sao Vương Minh Lãng muốn mang cô theo?
Nếu sớm biết rằng có xã giao, cô cho rằng nên trang điểm lại chút, thay đổi quần áo, như bây giờ đi, trừ phi đối phương có mắt nhìn giống như Lục Xuyên, nếu không rất khó coi trọng cô.
Bữa ăn ở khách sạn Ngân Hạnh, bọn Kim Hạ đợi trong chốc lát, người được mời chậm rãi đến. Người đến ước chừng đã ngoài bốn mươi, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đôn hậu, thân hình hơi mập, bụng có chút to ra.
Vương Minh Lãng lập tức đứng lên: “Chu tổng, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây anh phát triển mạnh mẽ a, khi nào thì chiếu cố đến em nhỏ này."
Người đến bắt tay với hắn: “Phát triển mạnh mẽ cái gì, cùng lắm là mới có chút tiến triển thôi, nhưng thật ra thằng em này, nghe nói cậu đang chuẩn bị nhận dự án lớn ở thủ đô."
Ban đầu Vương Minh Lãng như hơi run và đánh trống lãng: “Không có….không không có, tôi đây đều là mối làm ăn nhỏ, không đáng để bàn đến." Nói xong nhìn về phía Mina và Kim Hạ: “Giới thiệu với các cô một chút, vị này là Chu tổng Chu Quảng Phúc công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Phát." Tiếp theo lại nhìn về phía Chu Quảng Phúc: “Hai vị này là nhân viên của em, đây là Mina, đây là Kim Hạ." Chu Quảng Phúc thích đông vui, càng nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, hắn càng cao hứng.
Chu Quảng Phúc bắt tay với Kim Hạ trước: “Xin chào."
Kim Hạ mỉm cười đáp lại: “Xin chào Chu tổng." Trong lúc nắm tay, cô để ý trên ngón tay áp út của hắn có đeo chiếc nhẫn.
Rồi Chu Quảng Phúc vươn tay về phía Mina: “Xin chào."
Mina tươi cười thật khéo làm sao: “Lâu nay nghe đại danh Chu tổng như sấm đánh bên tai."
Chu Quảng Phúc cười: “Không dám không dám, tiểu thư Mina quá khen."
Mina làm tư thế mời chỉ vào vị trí bên người cô: “Chu tổng mời ngồi bên này."
Chu Quảng Phúc gật đầu ngồi xuống, Vương Minh Lãng ngồi ở một bên khác của, kêu phục vụ đến chọn món ăn.
Sau khi rượu và thức ăn được bưng lên bàn, Vương Minh Lãng và Mina chủ yếu ngồi tán gẫu, Kim Hạ không hiểu vật liệu xây dựng, chỉ có thể làm chút việc là rót rượu, xếp lại khăn tay bị lẫn lộn.
Trong bữa tiệc Vương Minh Lãng không chỉ để mình hắn không ngừng kính rượu, còn lôi kéo Mina, Kim Hạ cùng Chu Quảng Phúc uống, Kim Hạ chưa bao giờ tiếp khách như vậy, tửu lượng không được tốt uống chưa được mấy chén liền say.
Sau khi uống mấy chén rượu vang trắng lót bụng, Chu Quảng Phúc trong lúc nói thỉnh thoảng vỗ vỗ đùi Mina, Kim Hạ đều nhìn thấy rất cảm thông với Mina, đồng thời cũng may mắn người ngồi ở chỗ kia không phải mình.
Cô đang suy nghĩ, Chu Quảng Phúc liền giơ ly rượu đứng lên: “Này Kim Hạ, tôi kính em một ly a, cảm tạ em bỏ ra thời gian tối nay của mình, đi theo uống rượu với nhóm người già như chúng tôi."
Kim Hạ nghĩ thầm, kính rượu thật đúng là cớ gì cũng có thể nghĩ ra, cũng bưng ly rượu đứng lên, cảm thấy đầu có chút choáng váng, huyệt Bách Hội1 như muốn bốc khói: “Chu tổng ngài nói quá lời, có thể đến đây là vinh hạnh của em."
Khi hai ly rượu nhanh đụng vào nhau, Chu Quảng Phúc bỗng nhiên trực tiếp cầm tay Kim Hạ, còn vuốt vuốt mấy cái trên mu bàn tay của cô: “Chừng này rượu của em, còn chưa đầy a."
Kim Hạ sửng sốt, bình tĩnh rút tay ra, thật có lỗi cười: “Ai nha, là em không chú ý, em sẽ đổ đầy. Chu tổng đừng để ý a."
Đổ đầy rượu, Kim Hạ nơm nớp lo sợ cùng Chu Quảng Phúc uống hết một ly, khi ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, cùng Lục Xuyên uống rượu cô không có gánh nặng lớn như vậy, nhưng Chu Quảng Phúc là người đã kết hôn, vạn nhất có yêu cầu thêm một bước, cô quyết không theo.
Tiếng chuông di động từ trong túi truyền ra, cô lấy ra vừa thấy người gọi đến là Lục Xuyên, hơn nữa vừa thông một cái là phát ra tiếng chuông ngay. Cô nắm di động, đi ra ngoài phòng mới nhấn nút nghe điện, đầu kia nói: “Cô ở đâu, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
“Tôi ở bên ngoài. Anh có việc gì không?"
Lục Xuyên đối với thái độ xa cách của cô cực kì bất mãn, giọng nói có chút nặng: “Nói địa điểm, tôi đến đón cô."
Kim Hạ khó xử: “Bây giờ tôi đang cùng Vương tổng xã giao, không đi được."
Xã giao? Chân mày Lục Xuyên cau lại: “Ở nơi nào?"
“Ngân Hạnh."
Lục Xuyên treo điện thoại, tiếp theo nhấn số của Vương Minh Lãng, gọi đến.
Khi Vương Minh Lãng cầm điện thoại lên nhận, vừa vặn Kim Hạ đi ngang qua, hắn liếc nhìn Kim Hạ một cái, tiếp điện thoại: “Lục cục trưởng, nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì ngài cứ việc mở miệng, tôi nhất định sẽ làm được."
Lục Xuyên không biết vì sao lại nổi cơn giận: “Vương Minh Lãng, bình thường nhìn anh rất thông minh, làm sao có thể phạm sai lầm hồ đồ như vậy."
Vương Minh Lãng sửng sốt, không biết chính mình làm gì chọc đến vị thái tuế gia này: “Lục cục trưởng, đột nhiên ngài nói như vậy, tôi còn thực không biết là đã làm chuyện gì, ngài có thể chỉ bảo chút không?"
Lục Xuyên trầm giọng: “Kim Hạ không phải là làm bên bộ phận tuyên truyền của công ty các anh sao? Khi nào lại chuyển qua bộ phận quan hệ xã hội?!"
Vương Minh Lãng nhất thời hiểu được, vừa rồi là Lục Xuyên gọi điện thoại đến cho Kim Hạ, xem ra hắn không muốn cô đi với người đàn ông khác: “Lục cục trưởng, không phải, cô ấy quả thật làm bên tuyên truyền, tôi cũng không cho cô ấy làm bên quan hệ xã hội, hôm nay mang cô ấy đi theo ăn cơm, không phải là xã giao, chỉ là gặp đối tác làm ăn, cho cô học tập kinh nghiệm chút, nếu Lục cục trưởng để ý, tôi sẽ để cho cô ấy đi."
Lục Xuyên thấy hắn coi như biết ý, giọng cũng hạ xuống: “Kim Hạ cô ấy chỉ là tuyên truyền, không cần kinh nghiệm gì nhiều."
Vương Minh Lãng liên tục gật đầu: “Vâng vâng, tôi biết nên làm như thế nào, Lục cục trưởng cứ yên tâm."
Treo điện thoại, hắn trở lại phòng, tìm một cái cớ rồi bảo Kim Hạ đi.
Kim Hạ biết được chắc chắn Lục Xuyên vừa gọi điện thoại cho Vương Minh Lãng, nhưng chính cô cũng không muốn tiếp tục uống rượu ở trong này, loại người đã kết hôn như Chu Quảng Phúc cô không có hứng thú tranh giành, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Cầm túi xách ra khỏi Ngân Hạnh, cô đứng ở bên đường chờ Lục Xuyên. Anh nói sẽ lại đây đón cô, như vậy sợ sẽ đến khách sạn.
Ước chừng 20 phút sau, một chiếc Land Rover2 dừng lại ở trước mặt cô, cửa kính xe trượt xuống, cô nhìn thấy người đến là Lục Xuyên, liền mở cửa xe đi vào.
Lục Xuyên ngửi thấy trên người cô có mùi rượu, nhíu mày: “Uống không ít đi."
Kim Hạ thắt dây an toàn: “Không có biện pháp, ông chủ yêu cầu."
Lục Xuyên nhấn chân ga: “Hôm nay Vương Minh Lãng mời ai?"
“Ông chủ vật liệu xây dựng Vĩnh Phát, Chu Quảng Phúc."
Người này anh từng nghe qua, hơn nữa còn thích những cô gái trẻ hai mươi tuổi, nếu hôm nay anh không tìm Kim Hạ, kết cục thật sự không tốt chút nào.
Hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Tuổi tác của Chu Quảng Phúc có thể làm cha cô."
Kim Hạ buồn cười: “Cho nên anh cảm thấy vấn đề nằm ở tuổi tác?"
“Bằng không thì ở đâu?"
“Hắn đã kết hôn ."
“Thực bình thường, ở trong vòng luẩn quẩn này chính là như vậy." Lục Xuyên nói xong nhìn cô một cái, cho nên đối với cô mà nói, tuổi tác không thành vấn đề, kết hôn hay chưa mới là vấn đề, cái điểm mấu chốt này thật kỳ quái.
Nhưng với anh mà nói, cô nghĩ như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lúc anh còn có hứng thú với cô, cô chỉ có thể thuộc về anh, giống như một món đồ ăn ngon, anh vừa ăn đầu tiên, liền dính phải nước miếng người khác, làm sao anh có thể tiếp tục ăn.
Đầu Kim Hạ có chút choáng váng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi. Quả thật đúng như lời nói của Lục Xuyên, trong vòng luẩn quẩn như thế này, thấy nhưng không thể trách, may mắn cô không cần rất nhiều tiền, cho nên không nhất thiết phải bỏ mất nhiều tự tôn như vậy.
Xe chạy trong chốc lát, quẹo vào một khu nhỏ, Kim Hạ ngồi thẳng người lại, có chút kinh ngạc, cô nghĩ hắn sẽ mang cô đến khách sạn.
Khu nhỏ có tên Bán Đảo Thành Ban, phong cách kiên trúc Châu u, khi xe tiến vào cửa lớn, cửa có đài phun nước điêu khắc thật lớn, vừa thấy dáng vẻ này, chỉ biết chắc chắn không được thoải mái.
Kim Hạ trầm ngâm, nếu cô nói mình không biết chuyện tăng lương, sợ không có ai tin, Vương tổng cũng không phải là loại sếp chủ động tăng lương cho nhân viên, liền mỉm cười: “Việc làm ăn của Vương tổng cần nhờ cậy một người, vừa vặn em quen biết người đó, xem như có chút giao tình."
Chị Trần lập tức hiểu được, sở dĩ Vương tổng tăng lương cho cô là vì muốn lấy lòng người quen này của Kim Hạ: “Người đó là ai?" Bình thường cô không nói một tiếng, cũng không nghĩ đến có thể quen biết nhân vật lớn nào a.
Kim Hạ cố ý lộ ra thần sắc khó xử: “Chị Trần, không phải em không muốn nói cho chị, chủ yếu là do Vương tổng đã đặc biệt căn dặn giữ bí mật chuyện này. Chị có biết có rất nhiều công ty cạnh tranh với chúng ta, loại cơ mật buôn bán này không nên tùy tiện nói ra, vạn nhất lộ ra, chị cũng theo em thành nghi phạm."
Chị Trần biết ngành bất động sản này rất thâm sâu, có một số việc quả thật không nên bới móc hỏi rõ, theo ngữ khí của Kim Hạ, đều lấy Vương tổng ra chèn ép, chắc chắn sẽ không nói cho cô biết tình hình thực tế, dù sao cũng không có liên quan gì đến mình, không hỏi thì không hỏi: “Tiểu Hạ, trước đây chị có nhờ em giúp chút việc, quả thật là chị bận quá, em đừng để trong lòng nha."
Kim Hạ thấy cô biết thời thế, biết khi nào nên câm miệng, cũng khiêm tốn cười cười: “Chị Trần sao lại nói như vậy, công việc của em cũng không nhiều, giúp chị làm chút việc là đương nhiên, về sau nếu có việc gì gấp quá, đến tìm em nha."
Chị Trần thấy cô mặc dù có Vương tổng phía sau làm chỗ dựa, nhưng thái độ không có kiêu ngạo, còn nói chuyện giống như trước đây, vốn cũng không có sinh phản cảm với cô: “Chị cảm ơn em trước."
Sau khi về lại công ty, chị Trần cũng không có nói ra chuyện này, mọi người tự phủi tuyết trước cửa, người ta thường không thích trên đầu đầy sương, đây là nguyên tắc về tác phong. Trừ cô ra, những người khác không biết chuyện gì, vẫn sai bảo Kim Hạ làm việc như trước, Mina thì không giống như vậy, căn bản là tức quá nên suy nghĩ biện pháp trút giận.
Theo đơn Kim Hạ kết luận cùng lắm cô chỉ được Lục Xuyên coi trọng, nhưng ai biết anh có thể coi trọng bao lâu, cho nên cô phải chăm chỉ giống như trước, không thể vào lúc này để cho người ta lưu lại tiếng xấu gì.
Ngày hôm sau Vương Minh Lãng gọi điện thoại cho Lục Xuyên, muốn hỏi một chút về bản giá đấu thầu, lần trước sau khi đưa bản thảo cho hắn, vẫn chưa có hồi âm: “Lục cục trưởng, đang làm việc sao?"
Lục Xuyên cởi một cúc áo sơmi: “Không có, vừa tan họp, có chuyện gì?"
Vương Minh Lãng cười hắc hắc: “Cũng không có chuyện gì lớn, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không biết giá đấu thầu của tôi có hợp yêu cầu hay không?"
“Bản giá đấu thầu của anh tôi có xem có chút vấn đề, anh cầm lại trước đi, sau này có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc thảo luận."
“A được." Vương Minh Lãng gật đầu không ngừng, cũng đã quên Lục xuyên căn bản không nhìn thấy: “Tôi lập tức đến lấy."
“Để cho Kim Hạ đến lấy đi."
Vương Minh Lãng sửng sốt, lập tức lấy lại tinh thần: “Được được, tôi lập tức phân phó cô ấy đến."
Treo điện thoại, hắn thét Kim Hạ lên văn phòng, đưa địa chỉ cho cô: “Cô lập tức đến chỗ Lục Xuyên, đem bản đấu thầu của chúng ta về đây."
Kim Hạ gật đầu: “Vâng."
Vương Minh Lãng rút ra mấy tấm thẻ mua sắm đưa cho Kim Hạ: “Đưa cái này cho hắn, thông minh chút nhé."
“Vương tổng yên tâm." Kim Hạ nhận thẻ: “Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi ra ngoài trước."
Vương Minh Lãng vẫy tay, Kim Hạ xoay người đi được vài bước, giống như nhớ ra cái gì quay đầu lại: “Vương tổng, tôi có chuyện nhỏ muốn nói với ngài."
“Nói đi."
“Thứ năm,thứ sáu tuần này tôi muốn xin hai ngày nghỉ đông, không biết có được không."
Vương Minh Lãng vừa nghe, nghỉ đông? Trong công ty nhỏ như bọn họ nhiều năm cũng không có lý do giả vừa nói, chỉ có giả nghỉ ốm, giả không lương, nghỉ bệnh nửa lương phải có giấy của bác sĩ, những quy tắc này Kim Hạ quá rõ ràng, cô cố ý nói như vậy, mong muốn chắc là định nghỉ ngơi mà không trừ tiền lương: “Có thể, vậy viết đơn xin nghỉ, đến chỗ tài vụ thông báo!" Lục Xuyên vẫn còn muốn cô , chính mình nên lùi trước một bước.
“Cảm ơn Vương tổng." Kim Hạ ra khỏi văn phòng, cầm cái phong thư cỡ giấy A4, bỏ mấy tấm thẻ mua sắm vào, tiếp theo kêu taxi đến địa chỉ Vương Minh Lãng đưa. Lần đầu tiên cô đến cục quản lý đất đai, trước mặt là tòa nhà nhà rất to lớn khí thế, không khỏi có chút sợ sệt.
Nói cho bảo vệ gác cổng mục đích mình đến đây, bảo vệ bảo cô đến đại sảnh trước quầy lễ tân đăng ký, cô thật cẩn thận ôm túi giấy đi vào, trong đại sảnh nói tên của mình, xuất chứng minh thư cùng tên của người cần gặp, nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho Lục Xuyên xác nhận, sau đó nói cô đi lên lầu ba.
Tìm được văn phòng Lục Xuyên, Kim Hạ nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, nghe thấy bên trong nói: “Vào đi." Cô đẩy cửa đi vào, Lục Xuyên ngồi sau bàn công tác, cười khanh khách nhìn cô.
“Lục cục trưởng." Trên mặt Kim Hạ lộ ra nụ cười không vui không buồn, bước qua vài bước, đưa phong thư bằng giấy lên: “Vương tổng kêu tôi đến đưa cho ngài cái này, thuận tiện lấy bản giá đấu thầu."
Này? Lục Xuyên lập tức hiểu được, cô cố ý nói dối, phong thư chắc chắn không phải văn kiện, liền nhận lấy, vứt sang một bên: “Cô ngồi trước đi."
Kim Hạ nghe lời Lục Xuyên ngồi xuống đối diện, đặt túi vải dù trên đùi: “Xin hỏi Lục cục trưởng có gì phân phó?" Bất luận biểu tình hay ngữ khí, đều thập phần công việc, giống như chưa từng phát sinh một đêm nóng bỏng kia.
Lục Xuyên thấy bộ dáng của vững như Thái Sơn, tầm mắt giao nhau cũng không có lảng tránh chút nào, nhưng rất cảnh giác cao độ: “Đưa di động cho tôi." Cô càng không đón ý hùa theo cũng không có cự tuyệt, lại càng làm anh cảm thấy thú vị. Trong các loại màu sắc, hắn thích nhất màu xám, đen trắng đều rất rõ ràng, chỉ có màu xám, có nhiều chiều nhất, rất đáng giá để thăm dò.
Kim Hạ thoáng chần chờ, vẫn lấy điện thoại di động đưa tới. Theo tính cách Lục Xuyên, nếu giống như Mina chủ động có tính công kích rất rõ ràng, chắc chắn không học được khéo léo, mặc dù phần lớn trường hợp Mina đều xài được, nhưng ở trên Lục Xuyên thì có chút quái dị.
Bất quá, nếu quá thanh cao đến mức giả tạo, lại dễ làm anh mất hứng thú, dù sao trong hệ thống suy nghĩ của quan trường, mỗi người đều có giới hạn, không có thánh nhân trong sáng, người quá kênh kiệu, sẽ bị cho là giả vờ.
Cho nên muốn duy trì hứng thú của Lục Xuyên đối với mình, trong lúc đưa đẩy cô phải tìm được điểm cân bằng, giống như trong diễn xiếc, một khi tìm đúng điểm, sẽ không bị ngã xuống. Nhưng khó khăn trước mắt là cô không hiểu rõ Lục Xuyên, chỉ có thể dựa vào trực giác lần mò.
Lục Xuyên nhận di động của cô, mày kiếm nhướng lên. Bây giờ còn có người sử dụng loại điện thoại lỗi thời này sao? Thoạt nhìn giống như ở thôn núi. Anh vốn định lưu lại dãy số của mình vào, nghĩ nghĩ, vẫn trả lại cho cô.
Kim Hạ thấy anh cầm điện thoại của mình, chỉ nhìn nhìn, cái gì cũng chưa làm liền trả lại cho cô, chỉ cảm thấy kỳ quái, lại thấy anh đứng lên, đi đến ngăn tủ bện cạnh lục tìm cái gì đó, một lát sau, rút ra một cái hộp đưa cho cô: “Di động kia của cô ném đi, về sau dùng cái này."
Kim Hạ nhận lấy, bên ngoài hộp có logo trái táo, mở ra, bên trong đựng một cái Iphone 4S màu trắng, cùng giấy hóa đơn, nhìn đến giá tiền đã muốn tránh xa cả dặm rồi. Mỉm cười, cô cũng không giả mù sa mưa chống đẩy: “Cảm ơn Lục cục trưởng." Đây là tiền ai hối lộ cho hắn, vẫn làm ra vẻ không đụng đến.
Lục Xuyên dựa vào bên cạnh bàn, lấy di động từ cái hộp trong tay cô ra, gắn pin vào, sau khi khởi động máy nhập số điện thoại của mình, lưu lại, hoàn thành xong, thẳng đến sau khi di động vang lên mới trả lại cho cô.
Kim Hạ bỏ hộp vào túi vải dù, mỉm cười nhìn Lục Xuyên: “Lục cục trưởng, ngài còn bận việc, tôi đây không quấy rầy nữa."
Khóe môi Lục Xuyên hơi cong, làm như không nghe thấy lời nói của cô, lấy tay khẽ vuốt hai má cô: “Thân thể cô có khỏe không?"
Một câu tình ý sâu xa, Kim Hạ cười nhẹ nhàng: “Còn đang khôi phục, cảm ơn Lục cục trưởng quan tâm."
Lục Xuyên ghé sát vào, nhẹ nhàng ma sát khóe môi cô một chút, tiếp theo vén sợi tóc phân tán của cô ra sau tai: “Di động luôn luôn để chế độ mở, chờ điện thoại của tôi."
Kim Hạ ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng."
Lục Xuyên đưa bản giá đấu thầu cho cô: “Đi đi."
Kim Hạ nhận lấy, đứng lên: “Hẹn gặp lại Lục cục trưởng."
Đi ra khỏi cục quản lý đất đai, cô lái xe về công ty, giao bản giá đấu thầu cho Vương Minh Lãng, đợi đến sau khi tan tầm về nhà cô mới đem Iphone đi sạc điện. Nhưng mà dù sao thứ này, thủy chung vẫn không bằng tiền mặt.
*
Ngày hôm sau lúc sắp tan tầm, Vương Minh Lãng đến trước bàn làm việc tìm Kim Hạ, ra lệnh: “Buổi tối có bữa ăn, cô đi cùng đi."
Kim Hạ giương mắt, muốn cô đi cùng, đại khái là mời Lục Xuyên ăn cơm đi: “Vâng."
“Vậy khi nào đi tôi sẽ gọi cô." Vương Minh Lãng bỏ lại câu này rồi trở về văn phòng, sau một lát Mina từ bên ngoài tiến vào, trang phục thoạt nhìn dường như không có ý đồ gì.
Kim Hạ cảm thấy kỳ quái, theo tính cách Mina, không phải loại người muốn buông tha, người đàn ông độc thân hoàng kim giống Lục Xuyên, cô sẽ không buông tay đơn giản như vậy, sao hôm nay lại thiếu long trọng vậy?
Chốc lát sau Vương Minh Lãng cầm bao tay to vội vàng đi ra: “Đi thôi."
Kim Hạ lập tức đứng lên, đi theo sau Vương Minh Lãng, Mina thấy Kim Hạ cũng đi cùng, nhíu mày: “Kim Hạ, chúng tôi đi bàn công việc, em đi theo làm gì?"
Kim Hạ bộ dáng phục tùng: “Là Vương tổng bảo em đi."
Vương Minh Lãng quay đầu giải thích với Mina: “Tôi bảo cô ấy đi cùng, càng nhiều người càng đông vui."
Mina không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước, trong lòng Kim Hạ biết, bữa ăn đêm nay không phải mời Lục Xuyên, nếu không, Mina sẽ không hỏi cô đi theo làm gì, nhưng vì sao Vương Minh Lãng muốn mang cô theo?
Nếu sớm biết rằng có xã giao, cô cho rằng nên trang điểm lại chút, thay đổi quần áo, như bây giờ đi, trừ phi đối phương có mắt nhìn giống như Lục Xuyên, nếu không rất khó coi trọng cô.
Bữa ăn ở khách sạn Ngân Hạnh, bọn Kim Hạ đợi trong chốc lát, người được mời chậm rãi đến. Người đến ước chừng đã ngoài bốn mươi, ngũ quan đoan chính, tướng mạo đôn hậu, thân hình hơi mập, bụng có chút to ra.
Vương Minh Lãng lập tức đứng lên: “Chu tổng, đã lâu không gặp, nghe nói gần đây anh phát triển mạnh mẽ a, khi nào thì chiếu cố đến em nhỏ này."
Người đến bắt tay với hắn: “Phát triển mạnh mẽ cái gì, cùng lắm là mới có chút tiến triển thôi, nhưng thật ra thằng em này, nghe nói cậu đang chuẩn bị nhận dự án lớn ở thủ đô."
Ban đầu Vương Minh Lãng như hơi run và đánh trống lãng: “Không có….không không có, tôi đây đều là mối làm ăn nhỏ, không đáng để bàn đến." Nói xong nhìn về phía Mina và Kim Hạ: “Giới thiệu với các cô một chút, vị này là Chu tổng Chu Quảng Phúc công ty vật liệu xây dựng Vĩnh Phát." Tiếp theo lại nhìn về phía Chu Quảng Phúc: “Hai vị này là nhân viên của em, đây là Mina, đây là Kim Hạ." Chu Quảng Phúc thích đông vui, càng nhiều cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, hắn càng cao hứng.
Chu Quảng Phúc bắt tay với Kim Hạ trước: “Xin chào."
Kim Hạ mỉm cười đáp lại: “Xin chào Chu tổng." Trong lúc nắm tay, cô để ý trên ngón tay áp út của hắn có đeo chiếc nhẫn.
Rồi Chu Quảng Phúc vươn tay về phía Mina: “Xin chào."
Mina tươi cười thật khéo làm sao: “Lâu nay nghe đại danh Chu tổng như sấm đánh bên tai."
Chu Quảng Phúc cười: “Không dám không dám, tiểu thư Mina quá khen."
Mina làm tư thế mời chỉ vào vị trí bên người cô: “Chu tổng mời ngồi bên này."
Chu Quảng Phúc gật đầu ngồi xuống, Vương Minh Lãng ngồi ở một bên khác của, kêu phục vụ đến chọn món ăn.
Sau khi rượu và thức ăn được bưng lên bàn, Vương Minh Lãng và Mina chủ yếu ngồi tán gẫu, Kim Hạ không hiểu vật liệu xây dựng, chỉ có thể làm chút việc là rót rượu, xếp lại khăn tay bị lẫn lộn.
Trong bữa tiệc Vương Minh Lãng không chỉ để mình hắn không ngừng kính rượu, còn lôi kéo Mina, Kim Hạ cùng Chu Quảng Phúc uống, Kim Hạ chưa bao giờ tiếp khách như vậy, tửu lượng không được tốt uống chưa được mấy chén liền say.
Sau khi uống mấy chén rượu vang trắng lót bụng, Chu Quảng Phúc trong lúc nói thỉnh thoảng vỗ vỗ đùi Mina, Kim Hạ đều nhìn thấy rất cảm thông với Mina, đồng thời cũng may mắn người ngồi ở chỗ kia không phải mình.
Cô đang suy nghĩ, Chu Quảng Phúc liền giơ ly rượu đứng lên: “Này Kim Hạ, tôi kính em một ly a, cảm tạ em bỏ ra thời gian tối nay của mình, đi theo uống rượu với nhóm người già như chúng tôi."
Kim Hạ nghĩ thầm, kính rượu thật đúng là cớ gì cũng có thể nghĩ ra, cũng bưng ly rượu đứng lên, cảm thấy đầu có chút choáng váng, huyệt Bách Hội1 như muốn bốc khói: “Chu tổng ngài nói quá lời, có thể đến đây là vinh hạnh của em."
Khi hai ly rượu nhanh đụng vào nhau, Chu Quảng Phúc bỗng nhiên trực tiếp cầm tay Kim Hạ, còn vuốt vuốt mấy cái trên mu bàn tay của cô: “Chừng này rượu của em, còn chưa đầy a."
Kim Hạ sửng sốt, bình tĩnh rút tay ra, thật có lỗi cười: “Ai nha, là em không chú ý, em sẽ đổ đầy. Chu tổng đừng để ý a."
Đổ đầy rượu, Kim Hạ nơm nớp lo sợ cùng Chu Quảng Phúc uống hết một ly, khi ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, cùng Lục Xuyên uống rượu cô không có gánh nặng lớn như vậy, nhưng Chu Quảng Phúc là người đã kết hôn, vạn nhất có yêu cầu thêm một bước, cô quyết không theo.
Tiếng chuông di động từ trong túi truyền ra, cô lấy ra vừa thấy người gọi đến là Lục Xuyên, hơn nữa vừa thông một cái là phát ra tiếng chuông ngay. Cô nắm di động, đi ra ngoài phòng mới nhấn nút nghe điện, đầu kia nói: “Cô ở đâu, sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?"
“Tôi ở bên ngoài. Anh có việc gì không?"
Lục Xuyên đối với thái độ xa cách của cô cực kì bất mãn, giọng nói có chút nặng: “Nói địa điểm, tôi đến đón cô."
Kim Hạ khó xử: “Bây giờ tôi đang cùng Vương tổng xã giao, không đi được."
Xã giao? Chân mày Lục Xuyên cau lại: “Ở nơi nào?"
“Ngân Hạnh."
Lục Xuyên treo điện thoại, tiếp theo nhấn số của Vương Minh Lãng, gọi đến.
Khi Vương Minh Lãng cầm điện thoại lên nhận, vừa vặn Kim Hạ đi ngang qua, hắn liếc nhìn Kim Hạ một cái, tiếp điện thoại: “Lục cục trưởng, nghĩ gì mà gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì ngài cứ việc mở miệng, tôi nhất định sẽ làm được."
Lục Xuyên không biết vì sao lại nổi cơn giận: “Vương Minh Lãng, bình thường nhìn anh rất thông minh, làm sao có thể phạm sai lầm hồ đồ như vậy."
Vương Minh Lãng sửng sốt, không biết chính mình làm gì chọc đến vị thái tuế gia này: “Lục cục trưởng, đột nhiên ngài nói như vậy, tôi còn thực không biết là đã làm chuyện gì, ngài có thể chỉ bảo chút không?"
Lục Xuyên trầm giọng: “Kim Hạ không phải là làm bên bộ phận tuyên truyền của công ty các anh sao? Khi nào lại chuyển qua bộ phận quan hệ xã hội?!"
Vương Minh Lãng nhất thời hiểu được, vừa rồi là Lục Xuyên gọi điện thoại đến cho Kim Hạ, xem ra hắn không muốn cô đi với người đàn ông khác: “Lục cục trưởng, không phải, cô ấy quả thật làm bên tuyên truyền, tôi cũng không cho cô ấy làm bên quan hệ xã hội, hôm nay mang cô ấy đi theo ăn cơm, không phải là xã giao, chỉ là gặp đối tác làm ăn, cho cô học tập kinh nghiệm chút, nếu Lục cục trưởng để ý, tôi sẽ để cho cô ấy đi."
Lục Xuyên thấy hắn coi như biết ý, giọng cũng hạ xuống: “Kim Hạ cô ấy chỉ là tuyên truyền, không cần kinh nghiệm gì nhiều."
Vương Minh Lãng liên tục gật đầu: “Vâng vâng, tôi biết nên làm như thế nào, Lục cục trưởng cứ yên tâm."
Treo điện thoại, hắn trở lại phòng, tìm một cái cớ rồi bảo Kim Hạ đi.
Kim Hạ biết được chắc chắn Lục Xuyên vừa gọi điện thoại cho Vương Minh Lãng, nhưng chính cô cũng không muốn tiếp tục uống rượu ở trong này, loại người đã kết hôn như Chu Quảng Phúc cô không có hứng thú tranh giành, ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Cầm túi xách ra khỏi Ngân Hạnh, cô đứng ở bên đường chờ Lục Xuyên. Anh nói sẽ lại đây đón cô, như vậy sợ sẽ đến khách sạn.
Ước chừng 20 phút sau, một chiếc Land Rover2 dừng lại ở trước mặt cô, cửa kính xe trượt xuống, cô nhìn thấy người đến là Lục Xuyên, liền mở cửa xe đi vào.
Lục Xuyên ngửi thấy trên người cô có mùi rượu, nhíu mày: “Uống không ít đi."
Kim Hạ thắt dây an toàn: “Không có biện pháp, ông chủ yêu cầu."
Lục Xuyên nhấn chân ga: “Hôm nay Vương Minh Lãng mời ai?"
“Ông chủ vật liệu xây dựng Vĩnh Phát, Chu Quảng Phúc."
Người này anh từng nghe qua, hơn nữa còn thích những cô gái trẻ hai mươi tuổi, nếu hôm nay anh không tìm Kim Hạ, kết cục thật sự không tốt chút nào.
Hừ lạnh một tiếng, anh nói: “Tuổi tác của Chu Quảng Phúc có thể làm cha cô."
Kim Hạ buồn cười: “Cho nên anh cảm thấy vấn đề nằm ở tuổi tác?"
“Bằng không thì ở đâu?"
“Hắn đã kết hôn ."
“Thực bình thường, ở trong vòng luẩn quẩn này chính là như vậy." Lục Xuyên nói xong nhìn cô một cái, cho nên đối với cô mà nói, tuổi tác không thành vấn đề, kết hôn hay chưa mới là vấn đề, cái điểm mấu chốt này thật kỳ quái.
Nhưng với anh mà nói, cô nghĩ như thế nào không quan trọng, chỉ cần trong lúc anh còn có hứng thú với cô, cô chỉ có thể thuộc về anh, giống như một món đồ ăn ngon, anh vừa ăn đầu tiên, liền dính phải nước miếng người khác, làm sao anh có thể tiếp tục ăn.
Đầu Kim Hạ có chút choáng váng, tựa lưng vào ghế ngồi nghỉ ngơi. Quả thật đúng như lời nói của Lục Xuyên, trong vòng luẩn quẩn như thế này, thấy nhưng không thể trách, may mắn cô không cần rất nhiều tiền, cho nên không nhất thiết phải bỏ mất nhiều tự tôn như vậy.
Xe chạy trong chốc lát, quẹo vào một khu nhỏ, Kim Hạ ngồi thẳng người lại, có chút kinh ngạc, cô nghĩ hắn sẽ mang cô đến khách sạn.
Khu nhỏ có tên Bán Đảo Thành Ban, phong cách kiên trúc Châu u, khi xe tiến vào cửa lớn, cửa có đài phun nước điêu khắc thật lớn, vừa thấy dáng vẻ này, chỉ biết chắc chắn không được thoải mái.
Tác giả :
Duy Kỳ