Sắc Vi Vương Tử
Chương 9
Hôm nay bể bơi đám đông tắc nghẽn.
Trên khán đài chẳng những không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi ra cũng chật ních người.
“Oa, thật nhiều người." Mấy cô gái ríu rít nói.
“Nói thừa, hôm nay chính là thời điểm anh Cả chúng ta rửa nhục! Nhất định phải đánh bại Vương tử độc ác kia!"
“Đúng! Đáng giận a, vậy mà lại bố trí sự kiện khóa kéo kia, hại lòng tốt anh Cả chúng ta, thành trò cười cho người ta!"
“Nhưng tôi nghe nói anh Cả nhờ thế chiếm được rất nhiều phiếu tán đồng!"
“Nghe nói phiếu của hủ nữ đã tăng không ít. Giờ rất nhiều hủ nữ lén cược ai là tiểu công ai là tiểu thụ đó."
“Hừ, sĩ có thể giết, không thể nhục! Anh Cả chúng ta sao lại bị đè chứ!"
“Đúng, lần này Thượng Lạc chúng ta tuyệt đối phải đè bẹp bọn Hữu Thượng!"
“Yên tâm đi! Anh Cả chúng ta kĩ thuật bơi chính là hạng nhất. Nhất định sẽ đánh cho đồ bất tài Phí Tử Ngang kia hoa rơi nước chảy!"
Bên ngoài ồn ã náo nhiệt không ngừng, trong phòng thay đồ của tuyển thủ cũng đủ ồn ào xoắn xuýt…
“Anh vào đây làm gì?" Mạnh Niệm Kì mới vừa thay quần bơi xong, liền phát hiện Phí Tử Ngang xông vào, không khỏi bốc hỏa mà hỏi.
“Bảo bối, anh là vào hầu hạ em mà. Có muốn anh giúp em không a?" Phí Tử Ngang chìa nụ cười nịnh nọt.
“Bớt ở đó mèo khóc chuột giả bộ từ bi! Cút cho tôi!" Mạnh Niệm Kì mới không mắc lừa hắn, một tay đẩy Phí Tử Ngang ra.
“Tiểu Kì, bảo bối của anh, em còn muốn giận bao lâu? Em đã ba ngày không cho anh chạm vào em rồi." Phí Tử Ngang tỏ vẻ đau khổ.
“Đáng lắm! Ai bảo anh khiến tôi thành trò cười cho thiên hạ?" Mạnh Niệm Kì nhớ tới lúc ấy, liền xấu hổ nghĩ muốn đào cái hầm mà chui vào.
“Em đừng giận, em muốn trách thì trách cái khóa chết tiệt kia!"
“Bớt ở đó trốn tránh trách nhiệm! Ai bảo anh lại còn cười tôi? Cười, tôi cho anh cười!" Mạnh Niệm Kì hung hăng thưởng cho hắn một táng!
“Ô… Anh cũng không phải cố ý…"
Phí Tử Ngang vì vụ cười kia mà đã phải trả giá thê thảm!
Ba ngày, suốt ba ngày, cục cưng của hắn chạm cũng không để hắn chạm một tí, khiến cho hắn “trấn thủ một giường", việc này đối với Phí Tử Ngang một giây cũng không muốn xa Tiểu Kì mà nói, quả thật chính là cực kì bi thảm a!
“Tôi quan tâm gì anh có phải cố ý hay không, dù sao bổn thiếu gia chính là khó chịu!"
Phí Tử Ngang vốn đang lo âu làm sao khiến bảo bối của hắn nguôi giận, hiện tại đột nhiên lóe sáng!
“He he, bảo bối, thế nếu anh khiến cho em dễ chịu, có phải em sẽ nguôi giận không?" Phí Tử Ngang ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay kéo quần bơi của cậu.
“A a a! Anh làm gì?"
“Giúp em thổi tiêu a. Vì để làm hòa với bảo bối, anh tình nguyện phục vụ em."
“Khong… Không cần! Anh mau đứng lên!" Mạnh Niệm Kì sợ tới mức kêu to!
Mạnh Niệm Kì bảo thủ cho tới giờ không nghĩ muốn ai làm cái kiểu “phục vụ" xấu hổ chết người này với mình, huống chi là Tường vi Vương tử ở tít trên cao này.
Phí Tử Ngang mặc kệ Tiểu Kì nói cái gì, hai ba phát liền lấy ra “cậu em" đáng yêu kia.
“Hì, miệng nói không cần, thế vì cái gì còn vểnh cao như vậy a?" Phí Tử Ngang nhìn thấy thứ đàn ông hơi cương kia, trêu chọc mà búng búng.
Mạnh Niệm Kì quả thực hết đường chối cãi.
Ô… Còn không phải tại biến thái anh làm hại! Bị anh nhìn dâm đãng như vậy thế nào lại không cương?
Thiếu niên không nói đỡ được gì, dáng vẻ xấu hổ, quả thực đáng yêu muốn chết!
Phí Tử Ngang máu nóng tuôn ra, lập tức cầm thứ cương cứng kia, vươn đầu lưỡi bắt đầu liến lên đỉnh quy đầu…
“Ô ô… Trời ạ!" Lần đầu tiên được người ta phục vụ như vậy Mạnh Niệm Kì quả thực thích đến chết ngất, túm chặt lấy tóc hắn.
Phí Tử Ngang nhìn bảo bối yêu dấu hưng phấn như vậy, liếm càng thêm ra sức, từ đỉnh liếm đến gốc, liếm xuống trứng…
“Ô ô… Thích quá… Thích quá a…" Mạnh Niệm Kì ý loạn tình mê mà thở phì phò.
“Ưm ư… Mùi vị của bảo bối thật ngon a…" Phí Tử Ngang vừa ngửi thứ mê người kia, vừa ra sức liếm, cuối cùng lài càng khiêu khích mà nói, “Có muốn anh mút không?"
Mút? Mạnh Niệm Kì nuốt ực một ngụm nước bọt.
Được liếm sạch bách như này đã thích chết, nếu như còn bị cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi kia mút thằng em mình vào, thì không biết còn thích thành cái bộ dạng gì nữa đây?
Mạnh Niệm Kì dù sao cũng là thiếu niên tinh lực dồi dào, lại có tình cảm sâu sắc với Phí Tử Ngang, đương nhiên không thể chống cự hấp dẫn này.
“Muốn… Em muốn…"
“Ừm, có tiến bộ, bé con thành thật đương nhiên phải thưởng." Phí Tử Ngang cười xấu xa, lập tức há miệng ngậm trọn lấy thứ kia, dùng sức mút…
“Ô ô… Không được… Mau nhả ra, như vậy sẽ bắn!" Khoái cảm quá mức khủng bố khiến Mạnh Niệm Kì căn bản nín không nổi, thiếu chút nữa nhịn không được muốn bắn, vội vàng kêu to kinh hoảng.
Phí Tử Ngang chính là muốn nếm thử, chút hương vị của Tiểu Kì, không để ý đến ngăn cản của cậu, càng ra sức nhả ra mút vào.
Côn thịt của Mạnh Niệm Kì được cái miệng nhỏ vừa ẩm lại vừa nóng mút đến sì sụp, giống như cả hồn phách cũng bị hút ra, thích đến cậu trợn trắng mắt, càng không ngừng kêu lên phóng túng…
“A a… Trời ạ… Thích quá… Thích chết em.. Không được… Thật sự muốn bắn…"
“Bắn đi, anh muốn ăn hết dịch của em!" Phí Tử Ngang vừa vươn đầu lưỡi liếm mắt ngựa của cậu, vừa nâng ánh mắt nhìn cậu.
Mạnh Niệm Kì vừa nhìn thấy vẻ gợi cảm của đôi mắt quyến rũ kia, làm sao còn nhịn được, cậu nắm chặt tóc hắn, mông dùng sức hướng lên trước…
“Ô ô… Bắn rồi… Bắn rồi…"
Theo một tiếng gầm khan, một luồng dịch nóng phun ra, tất cả đều bắn cả vào trong miệng Phí Tử Ngang!
Mạnh Niệm Kì cao trào đi qua cả người vô lực, chân nhũn đến mức thiếu chút nữa đứng không được, lắc la lắc lư mà ngã dúi vào tường…
“Ưm… Ngọt thật ăn ngon quá…" Phí Tử Ngang như còn chưa hết thèm mà liếm liếm miệng.
Mạnh Niệm Kì nhìn thấy cảnh này đã không còn gì đểnói…
Thật muốn để đám miến* của Phí Tử Ngang đều đến xem, Vương tử các cô sùng bái căn bản là hồ ly tinh chuyên hút máu người!
“Hì, Tiểu Kì hết giận chưa?" Phí Tử Ngang lòng tràn đầy mong chờ hỏi.
“Hết giận? Tôi còn sắp tắt thở ấy!" Mạnh Niệm Kì tức giận thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Ô… Thật quá đáng mà, sướng xong liền trở mặt." Phí Tử Ngang đầy bụng tủi thân nhìn cậu.
“Ít buồn nôn đi!" Mạnh Niệm Kì mặt đều đỏ ửng.
“Hì, Tiểu Kì sướng rồi, giờ đến lượt anh."
“Cái gì? Này! Phí Tử Ngang anh đừng làm bậy!" Nhìn đến con sói háo sắc kia lấy ra thứ cỡ bự của mình, Mạnh Niệm Kì há hốc miệng ngay tại chỗ!
Đây chính là phòng thay đồ người ra người vào a!
“Anh mặc kệ! Anh đã ba ngày không sờ vào Tiểu Kì! Nếu không để cho anh đi vào mông nhỏ của Tiểu Kì, anh sẽ tinh trùng lấp não mà chết!"
Phí Tử Ngang trước kia chính là ngày làm ba lượt với Tiểu Kì, hiện giờ ba ngày còn chưa làm nửa lượt, cái này bảo nam tử hán bình thường như hắn làm nào chịu được a?
Nhưng Mạnh Niệm Kì cũng không ngu như vậy, “Không được! Lát nữa còn thi đấu bơi lội, anh giữ chút thể lực cho em được không?"
Mạnh Niệm Kì cũng không muốn bị làm cho chân nhũn, ngay cả bơi cũng không bơi nổi.
Lần trước cậu ở mất mặt ở vũ hội, lần này không thể để Phí Tử Ngang chiếm thế thượng phong nữa.
“Bảo bối, xin mà, anh thật sự căng lắm rồi, không tin em sờ đi." Phí Tử Ngang đem tay cậu đặt ở trên thứ đang cương của mình!
Vừa đụng đến thứ đàn ông to lại nóng kia, Mạnh Niệm Kì bắt đầu đỏ mặt, “Bằng không em giúp anh bắn ra?"
“Không cần! Anh muốn vào! Một lần thôi! Bảo bối, một lần là được rồi, anh cam đoan!" Phí Tử Ngang chân thành thề.
“Thật?" Mạnh Niệm Kì hồ nghi nhìn hắn.
“Thật mà, anh căng sắp chết rồi! Đi mà, bảo bối…" Phí Tử Ngang bắt đầu giông con cún con, ở trên mặt cậu vừa hôn lại vừa liếm.
“Ha ha… Buồn muốn chết!" Mạnh Niệm Kì bị hắn chọc cười không ngừng, “Được rồi, được rồi, em đồng ý là được."
“Ya hô! Bảo bối xịn nhất!"
Phí Tử Ngang vội xoay cậu sang chỗ khác, “Nào, bảo bối, tự tách mông mình ra."
“Cái gì? Em không muốn!" Mạnh Niệm Kì mặt đỏ như lửa nói.
“Anh lúc nãy cả dịch của em cũng uống, em chút chuyện nhỏ ấy cũng không chịu làm?"
Nói như thế hình như cũng có lý.
Mạnh Niệm Kì vốn chính là người phân rõ phải trái, tuy cảm thấy thẹn, nhưng đành ngoan ngoãn nghe theo.
Đưa hai tay ra sau, tách mông mình.
Huyệt cúc giữa hai mông lập tức không sót một cái gì phơi ra trước mắt thiếu niên.
Mạnh Niệm Kì mặt xấu hổ so với Quan Công còn đỏ hơn, lại mãi không thấy Phí Tử Ngang có động tác gì.
Kì quái, người kia đang làm gì? Muốn làm thì mau làm, chỉ nhìn không làm, muốn người ta xấu hổ chết à?
Ngay khi Mạnh Niệm Kì đang muốn chửi um lên, đột nhiên, một cái gì đó mềm ẩm, liếm lên mông cậu.
A a a! Trời ạ, đó là cái gì?
“Hưm ưm… Mông thơm quá…" Phí Tử Ngang vừa liếm cánh mông mê người, vừa phát ra tiếng thở dài say mê…
“Ô… Đừng… Anh đừng liếm mông em nữa…"
“Hưm… Anh chẳng những muốn liếm mông em, còn muốn liếm cây hoa cúc nhỏ của em kìa…"
“Cái gì? Không được! Tuyệt đối không được!" Mạnh Niệm Kì nghe xong thiếu chút nữa bị dọa ngất, mới xoay người lại, cũng đã không kịp!
Vương tử tà ác đã đem đầu lưỡi luồn vào huyệt cúc nho nhỏ kia…
“Yaaaaa… Đừng…" Bị liếm rồi…
Chỗ ngay cả mình cũng chưa từng đụng đến thế mà lại bị liếm!
Lại còn là Tường vi Vương tử con cưng của trời, cao quý xinh đẹp nữa…
Trời ạ!!! Mạnh Niệm Kì cậu nhất định sẽ bị trời phạt!
Nhưng vì cái gì… Vì cái gì lại thoải mái như vậy a…
“Ô… Không được… Bẩn lắm a… Đừng liếm nữa… Anh tha cho em đi…" Mạnh Niệm Kì lắc đầu, nức nở nói.
“Hưm… Cây cúc nhỏ thật ngọt a…" Phí Tử Ngang say mê hôn, liếm, một chút cũng không thấy bẩn.
Chỉ cần là cơ thể của cục cưng, hắn liền cảm thấy mùi vị thật ngọt ngào!
Đầu lưỡi linh hoạt của thiếu niên không ngừng liếm láp trên huyệt cúc mẫn cảm của mình, Mạnh Niệm Kì chỉ cảm thấy một cơn ngứa ngáy quỷ dị không ngừng từ cửa huyệt khuếch trương đến sâu trong ruột, khiến cậu ngứa đến chịu không nôi!
“Ô… Ngứa quá a, em sắp điên rồi… Em muốn… Em muốn…"
“Muốn cái gì?"
Thật muốn thứ to lớn kia của hắn dùng sức đâm vào, hung hăng giúp mình gãi ngứa.
Nhưng Mạnh Niệm Kì bảo thủ chính là nói không nổi lời dâm đãng đó.
“Nói mau a… Muốn cái gì?" Phí Tử Ngang cười xấu xa, tà ác dùng răng nanh gặm khẽ cánh hoa cúc.
“A a…" Cảm giác vừa đau vừa thích khiến Mạnh Niệm Kì nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, “Em chịu không nổi! Vào đi… Mau cắm vào đi! Xin anh, anh Ngang…"
Tử huyệt của Phí Tử Ngang chính là nghe thấy bảo bối nhỏ gọi hắn như thế, máu mũi thiếu chút nữa phun ra!
Thứ to lớn kia cũng nhất thời cương đến sắp nổ!
“Ô ô… Cục cưng… Em muốn giết anh à!"
Dục vọng điên cuồng với Tiểu Kì khiến Phí Tử Ngang không có đường thoát, chỉ có thể đem côn thịt của mình tha thiết để ở huyệt nhỏ đói khát kia, dùng sức đâm vào…"
“Ô a a a…"
Huyệt cúc mới vừa được liếm vừa ẩm lại trơn không hề khó khăn mà nuốt vào thứ to lớn của thiếu niên!
Phí Tử Ngang đã vài ngày không có vào nay rốt cuộc về tới miền cực lạc đã lâu không thấy, khoái cảm mất hồn khiến hắn mất khống chế mà đẩy đưa mãnh liệt chà đạp huyệt cúc đáng thương kia…
“A a… Anh Ngang… Nhẹ chút… Anh đâm chết em rồi… A a…"
Mông bị dùng sức tách ra.
Côn thịt thật lớn kịch liệt xuyên qua huyệt nhỏ, khiến cho dâm thủy tóe khắp.
Mạnh Niệm Kì đã vài ngày không vui vẻ bị mần đến cực khoái, chỉ có thể trợn mắt, càng không ngừng kêu la…
“A a… Chơi em… Chơi em… Côn thịt to của anh Ngang mau chơi chết em đi!"
Nghe thấy lời dâm đãng như thế, không theo lời vợ yêu cầu chơi chết cậu, Phí Tử Ngang hắn còn là đàn ông không?
Phí Tử Ngang đột nhiên đem hai tay hướng dưới đùi cậu, ôm cậu lên.
“Ô a a…"
Côn thịt lớn vì thay đổi tư thế,, lực đột ngột đánh vào tử huyệt sâu trong huyệt non mềm của Mạnh Niệm Kì, khiến cho cậu phát ra tiếng kêu dâm thê lương…
“Bắn… Côn thịt bắn chết em đi! A a a…"
Một lượng dịch phun mạnh ra, Mạnh Niệm Kì chưa đến một giây ngắn ngủi lại bắn tinh!
Nhưng Phí Tử Ngang cũng không vì thiếu niên bắn tinh, mà khinh địch buông tha cậu.
Hắn vừa hưởng thụ khoái cảm quy đầu được hút chặt, vừa dùng “kiểu tàu hỏa" liên tục mà mần cái huyệt cúc dâm loạn kia…
“Ô… Tha em đi… Anh Ngang…" Mạnh Niệm Kì bị mần đến thần trí mê muội, không ngừng rên rỉ cầu xin tha thứ…
“Haa… Không tha cho em được… Lại ba ngày không cho anh chạm vào em… Đứa bé hư, anh Ngang phải trừng phạt em tử tế… A a… Cái mông nhỏ thật chặt… Thích muốn chết…" Phí Tử Ngang cầm côn thịt thô to dùng sức chọc lên trên!
“Ô a a… Không được! Lại muốn ra! Anh Ngang, anh Ngang…"
Mạnh Niệm Kì liên tục bị công kích khóc lóc lắc đầu, lớn tiếng nức nở…
“Bắn đi, bảo bối, vui vẻ mà bắn, toàn bộ đều bắn cho anh…"
Phí Tử Ngang nắm chặt cái eo cậu nhấn xuống, côn thịt sắp bùng nổ lại dùng lực đẩy lên trên…
“Ô a a a a a… Bắn…"
“A a… Cái mông hư hút anh ra rồi… a a…"
Phí Tử Ngang rốt cuộc cũng bắn tinh!
Dịch nóng cơ hồ như muốn hòa tan ruột, Mạnh Niệm Kì nóng đến run rẩy người, cũng thét chói tai bắn ra…
Đến lúc này, Mạnh Niệm Kì đã bắn ba lượt.
“Đồ khốn! Anh không phải nói chỉ làm một lần thôi?"
“Là một lần a. Anh chỉ đi vào một lần, cũng chỉ bắn một lần, là tự em không chịu nổi, bắn nhiều lần như thế…"
“Dám nói tôi không chịu nổi? Được, thi đấu sẽ cho anh biết lợi hại!"
“Mỏi mắt mong chờ."
“A, thắt lưng quần bơi của anh lỏng, em giúp anh buộc lại."
“Cảm ơn, vợ đối với anh thật tốt."
Hai người ra thi đấu xong, tiếng coi cùng tiếng hoan hô vang tận mây xanh!
“Anh Cả cố lên a!"
“Đả đảo Vương tử tà ác!"
Phí Tử Ngang ở trên bục lấy đà, tư thế phóng khoáng mà phất phất tay với mọi người.
Mạnh Niệm Kì cũng lên bục lấy đà.
Hai người đều chuẩn bị tư thế.
Bùm!
Tiếng súng vang lên, Phí Tử Ngang lập tức nhảy xuống nước…
Mạnh Niệm Kì bình tĩnh có thừa, cũng nhảy xuống nước theo.
Bơi bơi, Phí Tử Ngang đột nhiên cảm thấy thân dưới là là, không hợp lí.
Sờ dưới nước…
Mẹ ôi!
Như thế nào lại không thấy?
Phí Tử Ngang đần ra, không có bơi nữa.
Mạnh Niệm Kì bơi đến chỗ hắn, đột nhiên ngừng lại, “Bạn Phí, bạn là tìm cái này?"
Phí Tử Ngang nhìn cái quần bơi cậu huơ trên tay, đột nhiên hiểu hết!
“Tiểu Kì thối, em vừa rồi có phải mượn cớ giúp anh buộc lại, động tay?"
“Bạn Phí cũng đừng oan người tốt a, tôi có ý tốt giúp bạn nhặt quần bơi, bạn lại vu cho tôi như thế, mặc kệ bạn, tôi đi trước, cố lên a." Mạnh Niệm Kì ra vẻ tốt bụng mà đem quần bơi nhét tay hắn, vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục bơi lên…
Toàn bộ học sinh đều thấy một màn “cảm động lòng người" này!
“Trời ạ, không ngờ Mạnh Niệm Kì lại lấy ơn báo oán, còn nhặt giùm quần bơi!"
“Đúng thế, anh ấy thật sự là người tốt hiền lành lại biết quan tâm!"
“Tôi thấy một phiếu này vẫn nên bỏ cho anh ấy đi."
“Đúng, tôi cũng muốn bầu cho anh ấy…"
“Từ từ, chúng ta hình như đã quên chuyện quan trọng nhất…"
“A a a! Vương tử đang bơi trần a!"
“Chụp ảnh! Mau chụp ảnh!"
Thi đấu bơi lội hôm nay, Thượng Lạc thuận lợi đoạt lại một thành trì!
Ya!
Trên khán đài chẳng những không còn chỗ ngồi, ngay cả lối đi ra cũng chật ních người.
“Oa, thật nhiều người." Mấy cô gái ríu rít nói.
“Nói thừa, hôm nay chính là thời điểm anh Cả chúng ta rửa nhục! Nhất định phải đánh bại Vương tử độc ác kia!"
“Đúng! Đáng giận a, vậy mà lại bố trí sự kiện khóa kéo kia, hại lòng tốt anh Cả chúng ta, thành trò cười cho người ta!"
“Nhưng tôi nghe nói anh Cả nhờ thế chiếm được rất nhiều phiếu tán đồng!"
“Nghe nói phiếu của hủ nữ đã tăng không ít. Giờ rất nhiều hủ nữ lén cược ai là tiểu công ai là tiểu thụ đó."
“Hừ, sĩ có thể giết, không thể nhục! Anh Cả chúng ta sao lại bị đè chứ!"
“Đúng, lần này Thượng Lạc chúng ta tuyệt đối phải đè bẹp bọn Hữu Thượng!"
“Yên tâm đi! Anh Cả chúng ta kĩ thuật bơi chính là hạng nhất. Nhất định sẽ đánh cho đồ bất tài Phí Tử Ngang kia hoa rơi nước chảy!"
Bên ngoài ồn ã náo nhiệt không ngừng, trong phòng thay đồ của tuyển thủ cũng đủ ồn ào xoắn xuýt…
“Anh vào đây làm gì?" Mạnh Niệm Kì mới vừa thay quần bơi xong, liền phát hiện Phí Tử Ngang xông vào, không khỏi bốc hỏa mà hỏi.
“Bảo bối, anh là vào hầu hạ em mà. Có muốn anh giúp em không a?" Phí Tử Ngang chìa nụ cười nịnh nọt.
“Bớt ở đó mèo khóc chuột giả bộ từ bi! Cút cho tôi!" Mạnh Niệm Kì mới không mắc lừa hắn, một tay đẩy Phí Tử Ngang ra.
“Tiểu Kì, bảo bối của anh, em còn muốn giận bao lâu? Em đã ba ngày không cho anh chạm vào em rồi." Phí Tử Ngang tỏ vẻ đau khổ.
“Đáng lắm! Ai bảo anh khiến tôi thành trò cười cho thiên hạ?" Mạnh Niệm Kì nhớ tới lúc ấy, liền xấu hổ nghĩ muốn đào cái hầm mà chui vào.
“Em đừng giận, em muốn trách thì trách cái khóa chết tiệt kia!"
“Bớt ở đó trốn tránh trách nhiệm! Ai bảo anh lại còn cười tôi? Cười, tôi cho anh cười!" Mạnh Niệm Kì hung hăng thưởng cho hắn một táng!
“Ô… Anh cũng không phải cố ý…"
Phí Tử Ngang vì vụ cười kia mà đã phải trả giá thê thảm!
Ba ngày, suốt ba ngày, cục cưng của hắn chạm cũng không để hắn chạm một tí, khiến cho hắn “trấn thủ một giường", việc này đối với Phí Tử Ngang một giây cũng không muốn xa Tiểu Kì mà nói, quả thật chính là cực kì bi thảm a!
“Tôi quan tâm gì anh có phải cố ý hay không, dù sao bổn thiếu gia chính là khó chịu!"
Phí Tử Ngang vốn đang lo âu làm sao khiến bảo bối của hắn nguôi giận, hiện tại đột nhiên lóe sáng!
“He he, bảo bối, thế nếu anh khiến cho em dễ chịu, có phải em sẽ nguôi giận không?" Phí Tử Ngang ngồi xổm trước mặt cậu, đưa tay kéo quần bơi của cậu.
“A a a! Anh làm gì?"
“Giúp em thổi tiêu a. Vì để làm hòa với bảo bối, anh tình nguyện phục vụ em."
“Khong… Không cần! Anh mau đứng lên!" Mạnh Niệm Kì sợ tới mức kêu to!
Mạnh Niệm Kì bảo thủ cho tới giờ không nghĩ muốn ai làm cái kiểu “phục vụ" xấu hổ chết người này với mình, huống chi là Tường vi Vương tử ở tít trên cao này.
Phí Tử Ngang mặc kệ Tiểu Kì nói cái gì, hai ba phát liền lấy ra “cậu em" đáng yêu kia.
“Hì, miệng nói không cần, thế vì cái gì còn vểnh cao như vậy a?" Phí Tử Ngang nhìn thấy thứ đàn ông hơi cương kia, trêu chọc mà búng búng.
Mạnh Niệm Kì quả thực hết đường chối cãi.
Ô… Còn không phải tại biến thái anh làm hại! Bị anh nhìn dâm đãng như vậy thế nào lại không cương?
Thiếu niên không nói đỡ được gì, dáng vẻ xấu hổ, quả thực đáng yêu muốn chết!
Phí Tử Ngang máu nóng tuôn ra, lập tức cầm thứ cương cứng kia, vươn đầu lưỡi bắt đầu liến lên đỉnh quy đầu…
“Ô ô… Trời ạ!" Lần đầu tiên được người ta phục vụ như vậy Mạnh Niệm Kì quả thực thích đến chết ngất, túm chặt lấy tóc hắn.
Phí Tử Ngang nhìn bảo bối yêu dấu hưng phấn như vậy, liếm càng thêm ra sức, từ đỉnh liếm đến gốc, liếm xuống trứng…
“Ô ô… Thích quá… Thích quá a…" Mạnh Niệm Kì ý loạn tình mê mà thở phì phò.
“Ưm ư… Mùi vị của bảo bối thật ngon a…" Phí Tử Ngang vừa ngửi thứ mê người kia, vừa ra sức liếm, cuối cùng lài càng khiêu khích mà nói, “Có muốn anh mút không?"
Mút? Mạnh Niệm Kì nuốt ực một ngụm nước bọt.
Được liếm sạch bách như này đã thích chết, nếu như còn bị cái miệng nhỏ nhắn khiêu gợi kia mút thằng em mình vào, thì không biết còn thích thành cái bộ dạng gì nữa đây?
Mạnh Niệm Kì dù sao cũng là thiếu niên tinh lực dồi dào, lại có tình cảm sâu sắc với Phí Tử Ngang, đương nhiên không thể chống cự hấp dẫn này.
“Muốn… Em muốn…"
“Ừm, có tiến bộ, bé con thành thật đương nhiên phải thưởng." Phí Tử Ngang cười xấu xa, lập tức há miệng ngậm trọn lấy thứ kia, dùng sức mút…
“Ô ô… Không được… Mau nhả ra, như vậy sẽ bắn!" Khoái cảm quá mức khủng bố khiến Mạnh Niệm Kì căn bản nín không nổi, thiếu chút nữa nhịn không được muốn bắn, vội vàng kêu to kinh hoảng.
Phí Tử Ngang chính là muốn nếm thử, chút hương vị của Tiểu Kì, không để ý đến ngăn cản của cậu, càng ra sức nhả ra mút vào.
Côn thịt của Mạnh Niệm Kì được cái miệng nhỏ vừa ẩm lại vừa nóng mút đến sì sụp, giống như cả hồn phách cũng bị hút ra, thích đến cậu trợn trắng mắt, càng không ngừng kêu lên phóng túng…
“A a… Trời ạ… Thích quá… Thích chết em.. Không được… Thật sự muốn bắn…"
“Bắn đi, anh muốn ăn hết dịch của em!" Phí Tử Ngang vừa vươn đầu lưỡi liếm mắt ngựa của cậu, vừa nâng ánh mắt nhìn cậu.
Mạnh Niệm Kì vừa nhìn thấy vẻ gợi cảm của đôi mắt quyến rũ kia, làm sao còn nhịn được, cậu nắm chặt tóc hắn, mông dùng sức hướng lên trước…
“Ô ô… Bắn rồi… Bắn rồi…"
Theo một tiếng gầm khan, một luồng dịch nóng phun ra, tất cả đều bắn cả vào trong miệng Phí Tử Ngang!
Mạnh Niệm Kì cao trào đi qua cả người vô lực, chân nhũn đến mức thiếu chút nữa đứng không được, lắc la lắc lư mà ngã dúi vào tường…
“Ưm… Ngọt thật ăn ngon quá…" Phí Tử Ngang như còn chưa hết thèm mà liếm liếm miệng.
Mạnh Niệm Kì nhìn thấy cảnh này đã không còn gì đểnói…
Thật muốn để đám miến* của Phí Tử Ngang đều đến xem, Vương tử các cô sùng bái căn bản là hồ ly tinh chuyên hút máu người!
“Hì, Tiểu Kì hết giận chưa?" Phí Tử Ngang lòng tràn đầy mong chờ hỏi.
“Hết giận? Tôi còn sắp tắt thở ấy!" Mạnh Niệm Kì tức giận thưởng cho hắn một ánh mắt xem thường.
“Ô… Thật quá đáng mà, sướng xong liền trở mặt." Phí Tử Ngang đầy bụng tủi thân nhìn cậu.
“Ít buồn nôn đi!" Mạnh Niệm Kì mặt đều đỏ ửng.
“Hì, Tiểu Kì sướng rồi, giờ đến lượt anh."
“Cái gì? Này! Phí Tử Ngang anh đừng làm bậy!" Nhìn đến con sói háo sắc kia lấy ra thứ cỡ bự của mình, Mạnh Niệm Kì há hốc miệng ngay tại chỗ!
Đây chính là phòng thay đồ người ra người vào a!
“Anh mặc kệ! Anh đã ba ngày không sờ vào Tiểu Kì! Nếu không để cho anh đi vào mông nhỏ của Tiểu Kì, anh sẽ tinh trùng lấp não mà chết!"
Phí Tử Ngang trước kia chính là ngày làm ba lượt với Tiểu Kì, hiện giờ ba ngày còn chưa làm nửa lượt, cái này bảo nam tử hán bình thường như hắn làm nào chịu được a?
Nhưng Mạnh Niệm Kì cũng không ngu như vậy, “Không được! Lát nữa còn thi đấu bơi lội, anh giữ chút thể lực cho em được không?"
Mạnh Niệm Kì cũng không muốn bị làm cho chân nhũn, ngay cả bơi cũng không bơi nổi.
Lần trước cậu ở mất mặt ở vũ hội, lần này không thể để Phí Tử Ngang chiếm thế thượng phong nữa.
“Bảo bối, xin mà, anh thật sự căng lắm rồi, không tin em sờ đi." Phí Tử Ngang đem tay cậu đặt ở trên thứ đang cương của mình!
Vừa đụng đến thứ đàn ông to lại nóng kia, Mạnh Niệm Kì bắt đầu đỏ mặt, “Bằng không em giúp anh bắn ra?"
“Không cần! Anh muốn vào! Một lần thôi! Bảo bối, một lần là được rồi, anh cam đoan!" Phí Tử Ngang chân thành thề.
“Thật?" Mạnh Niệm Kì hồ nghi nhìn hắn.
“Thật mà, anh căng sắp chết rồi! Đi mà, bảo bối…" Phí Tử Ngang bắt đầu giông con cún con, ở trên mặt cậu vừa hôn lại vừa liếm.
“Ha ha… Buồn muốn chết!" Mạnh Niệm Kì bị hắn chọc cười không ngừng, “Được rồi, được rồi, em đồng ý là được."
“Ya hô! Bảo bối xịn nhất!"
Phí Tử Ngang vội xoay cậu sang chỗ khác, “Nào, bảo bối, tự tách mông mình ra."
“Cái gì? Em không muốn!" Mạnh Niệm Kì mặt đỏ như lửa nói.
“Anh lúc nãy cả dịch của em cũng uống, em chút chuyện nhỏ ấy cũng không chịu làm?"
Nói như thế hình như cũng có lý.
Mạnh Niệm Kì vốn chính là người phân rõ phải trái, tuy cảm thấy thẹn, nhưng đành ngoan ngoãn nghe theo.
Đưa hai tay ra sau, tách mông mình.
Huyệt cúc giữa hai mông lập tức không sót một cái gì phơi ra trước mắt thiếu niên.
Mạnh Niệm Kì mặt xấu hổ so với Quan Công còn đỏ hơn, lại mãi không thấy Phí Tử Ngang có động tác gì.
Kì quái, người kia đang làm gì? Muốn làm thì mau làm, chỉ nhìn không làm, muốn người ta xấu hổ chết à?
Ngay khi Mạnh Niệm Kì đang muốn chửi um lên, đột nhiên, một cái gì đó mềm ẩm, liếm lên mông cậu.
A a a! Trời ạ, đó là cái gì?
“Hưm ưm… Mông thơm quá…" Phí Tử Ngang vừa liếm cánh mông mê người, vừa phát ra tiếng thở dài say mê…
“Ô… Đừng… Anh đừng liếm mông em nữa…"
“Hưm… Anh chẳng những muốn liếm mông em, còn muốn liếm cây hoa cúc nhỏ của em kìa…"
“Cái gì? Không được! Tuyệt đối không được!" Mạnh Niệm Kì nghe xong thiếu chút nữa bị dọa ngất, mới xoay người lại, cũng đã không kịp!
Vương tử tà ác đã đem đầu lưỡi luồn vào huyệt cúc nho nhỏ kia…
“Yaaaaa… Đừng…" Bị liếm rồi…
Chỗ ngay cả mình cũng chưa từng đụng đến thế mà lại bị liếm!
Lại còn là Tường vi Vương tử con cưng của trời, cao quý xinh đẹp nữa…
Trời ạ!!! Mạnh Niệm Kì cậu nhất định sẽ bị trời phạt!
Nhưng vì cái gì… Vì cái gì lại thoải mái như vậy a…
“Ô… Không được… Bẩn lắm a… Đừng liếm nữa… Anh tha cho em đi…" Mạnh Niệm Kì lắc đầu, nức nở nói.
“Hưm… Cây cúc nhỏ thật ngọt a…" Phí Tử Ngang say mê hôn, liếm, một chút cũng không thấy bẩn.
Chỉ cần là cơ thể của cục cưng, hắn liền cảm thấy mùi vị thật ngọt ngào!
Đầu lưỡi linh hoạt của thiếu niên không ngừng liếm láp trên huyệt cúc mẫn cảm của mình, Mạnh Niệm Kì chỉ cảm thấy một cơn ngứa ngáy quỷ dị không ngừng từ cửa huyệt khuếch trương đến sâu trong ruột, khiến cậu ngứa đến chịu không nôi!
“Ô… Ngứa quá a, em sắp điên rồi… Em muốn… Em muốn…"
“Muốn cái gì?"
Thật muốn thứ to lớn kia của hắn dùng sức đâm vào, hung hăng giúp mình gãi ngứa.
Nhưng Mạnh Niệm Kì bảo thủ chính là nói không nổi lời dâm đãng đó.
“Nói mau a… Muốn cái gì?" Phí Tử Ngang cười xấu xa, tà ác dùng răng nanh gặm khẽ cánh hoa cúc.
“A a…" Cảm giác vừa đau vừa thích khiến Mạnh Niệm Kì nhịn không được lớn tiếng rên rỉ, “Em chịu không nổi! Vào đi… Mau cắm vào đi! Xin anh, anh Ngang…"
Tử huyệt của Phí Tử Ngang chính là nghe thấy bảo bối nhỏ gọi hắn như thế, máu mũi thiếu chút nữa phun ra!
Thứ to lớn kia cũng nhất thời cương đến sắp nổ!
“Ô ô… Cục cưng… Em muốn giết anh à!"
Dục vọng điên cuồng với Tiểu Kì khiến Phí Tử Ngang không có đường thoát, chỉ có thể đem côn thịt của mình tha thiết để ở huyệt nhỏ đói khát kia, dùng sức đâm vào…"
“Ô a a a…"
Huyệt cúc mới vừa được liếm vừa ẩm lại trơn không hề khó khăn mà nuốt vào thứ to lớn của thiếu niên!
Phí Tử Ngang đã vài ngày không có vào nay rốt cuộc về tới miền cực lạc đã lâu không thấy, khoái cảm mất hồn khiến hắn mất khống chế mà đẩy đưa mãnh liệt chà đạp huyệt cúc đáng thương kia…
“A a… Anh Ngang… Nhẹ chút… Anh đâm chết em rồi… A a…"
Mông bị dùng sức tách ra.
Côn thịt thật lớn kịch liệt xuyên qua huyệt nhỏ, khiến cho dâm thủy tóe khắp.
Mạnh Niệm Kì đã vài ngày không vui vẻ bị mần đến cực khoái, chỉ có thể trợn mắt, càng không ngừng kêu la…
“A a… Chơi em… Chơi em… Côn thịt to của anh Ngang mau chơi chết em đi!"
Nghe thấy lời dâm đãng như thế, không theo lời vợ yêu cầu chơi chết cậu, Phí Tử Ngang hắn còn là đàn ông không?
Phí Tử Ngang đột nhiên đem hai tay hướng dưới đùi cậu, ôm cậu lên.
“Ô a a…"
Côn thịt lớn vì thay đổi tư thế,, lực đột ngột đánh vào tử huyệt sâu trong huyệt non mềm của Mạnh Niệm Kì, khiến cho cậu phát ra tiếng kêu dâm thê lương…
“Bắn… Côn thịt bắn chết em đi! A a a…"
Một lượng dịch phun mạnh ra, Mạnh Niệm Kì chưa đến một giây ngắn ngủi lại bắn tinh!
Nhưng Phí Tử Ngang cũng không vì thiếu niên bắn tinh, mà khinh địch buông tha cậu.
Hắn vừa hưởng thụ khoái cảm quy đầu được hút chặt, vừa dùng “kiểu tàu hỏa" liên tục mà mần cái huyệt cúc dâm loạn kia…
“Ô… Tha em đi… Anh Ngang…" Mạnh Niệm Kì bị mần đến thần trí mê muội, không ngừng rên rỉ cầu xin tha thứ…
“Haa… Không tha cho em được… Lại ba ngày không cho anh chạm vào em… Đứa bé hư, anh Ngang phải trừng phạt em tử tế… A a… Cái mông nhỏ thật chặt… Thích muốn chết…" Phí Tử Ngang cầm côn thịt thô to dùng sức chọc lên trên!
“Ô a a… Không được! Lại muốn ra! Anh Ngang, anh Ngang…"
Mạnh Niệm Kì liên tục bị công kích khóc lóc lắc đầu, lớn tiếng nức nở…
“Bắn đi, bảo bối, vui vẻ mà bắn, toàn bộ đều bắn cho anh…"
Phí Tử Ngang nắm chặt cái eo cậu nhấn xuống, côn thịt sắp bùng nổ lại dùng lực đẩy lên trên…
“Ô a a a a a… Bắn…"
“A a… Cái mông hư hút anh ra rồi… a a…"
Phí Tử Ngang rốt cuộc cũng bắn tinh!
Dịch nóng cơ hồ như muốn hòa tan ruột, Mạnh Niệm Kì nóng đến run rẩy người, cũng thét chói tai bắn ra…
Đến lúc này, Mạnh Niệm Kì đã bắn ba lượt.
“Đồ khốn! Anh không phải nói chỉ làm một lần thôi?"
“Là một lần a. Anh chỉ đi vào một lần, cũng chỉ bắn một lần, là tự em không chịu nổi, bắn nhiều lần như thế…"
“Dám nói tôi không chịu nổi? Được, thi đấu sẽ cho anh biết lợi hại!"
“Mỏi mắt mong chờ."
“A, thắt lưng quần bơi của anh lỏng, em giúp anh buộc lại."
“Cảm ơn, vợ đối với anh thật tốt."
Hai người ra thi đấu xong, tiếng coi cùng tiếng hoan hô vang tận mây xanh!
“Anh Cả cố lên a!"
“Đả đảo Vương tử tà ác!"
Phí Tử Ngang ở trên bục lấy đà, tư thế phóng khoáng mà phất phất tay với mọi người.
Mạnh Niệm Kì cũng lên bục lấy đà.
Hai người đều chuẩn bị tư thế.
Bùm!
Tiếng súng vang lên, Phí Tử Ngang lập tức nhảy xuống nước…
Mạnh Niệm Kì bình tĩnh có thừa, cũng nhảy xuống nước theo.
Bơi bơi, Phí Tử Ngang đột nhiên cảm thấy thân dưới là là, không hợp lí.
Sờ dưới nước…
Mẹ ôi!
Như thế nào lại không thấy?
Phí Tử Ngang đần ra, không có bơi nữa.
Mạnh Niệm Kì bơi đến chỗ hắn, đột nhiên ngừng lại, “Bạn Phí, bạn là tìm cái này?"
Phí Tử Ngang nhìn cái quần bơi cậu huơ trên tay, đột nhiên hiểu hết!
“Tiểu Kì thối, em vừa rồi có phải mượn cớ giúp anh buộc lại, động tay?"
“Bạn Phí cũng đừng oan người tốt a, tôi có ý tốt giúp bạn nhặt quần bơi, bạn lại vu cho tôi như thế, mặc kệ bạn, tôi đi trước, cố lên a." Mạnh Niệm Kì ra vẻ tốt bụng mà đem quần bơi nhét tay hắn, vỗ vỗ vai hắn, tiếp tục bơi lên…
Toàn bộ học sinh đều thấy một màn “cảm động lòng người" này!
“Trời ạ, không ngờ Mạnh Niệm Kì lại lấy ơn báo oán, còn nhặt giùm quần bơi!"
“Đúng thế, anh ấy thật sự là người tốt hiền lành lại biết quan tâm!"
“Tôi thấy một phiếu này vẫn nên bỏ cho anh ấy đi."
“Đúng, tôi cũng muốn bầu cho anh ấy…"
“Từ từ, chúng ta hình như đã quên chuyện quan trọng nhất…"
“A a a! Vương tử đang bơi trần a!"
“Chụp ảnh! Mau chụp ảnh!"
Thi đấu bơi lội hôm nay, Thượng Lạc thuận lợi đoạt lại một thành trì!
Ya!
Tác giả :
Mê Dương