Sắc Vi Vương Tử
Chương 6
“Anh Cả, anh có biết không, bởi vì “sự kiện kia", hiện giờ Thượng Lạc chúng ta sĩ khí chấn động mạnh a!" Trong nhà ăn, Lôi Kình vừa ăn bánh mỳ, vừa nước miếng tung bay mà nói.
“Sự kiện gì? Cậu chỉ cái gì?" Mạnh Niệm Kì không giải thích được mà hỏi.
“Ôi chao, anh Cả, anh cũng đừng giả vờ." Lôi Kình cố ý nháy mắt ám muội mấy cái, “Là chuyện Vưu Thiếu Vân thích anh a!"
“Đừng nói bậy." Mạnh Niệm Kì không đồng ý mà nhíu mày, “Con gái coi danh dự rất quan trọng. Không thể lấy ra nói đùa."
“Em xin anh, anh Cả! Là anh quá không nhạy bén có phải không? Lôi Kình em kinh nghiệm phong phú như thế, tâm tư con gái em liếc mắt cái là nhìn thấu! Tin em đê! Vưu Thiếu Vân kia đã sát gần anh rồi!"
“Đúng vậy, anh Cả." Cổ Vân Phong ở bên gật đầu, “Em có thể thấy sao tình yêu của Vưu Thiếu Vân, xác thực đã lấp lánh phát sáng rồi!"
“Sao tình yêu của cô ấy lấp lánh không quan hệ đến tôi." Mạnh Niệm Kì thờ ơ nói.
Cậu hiện giờ vì chuyện của Phí Tử Ngang, đã là tâm loạn như ma, tự thân khó bảo toàn, đâu còn tâm tư quản người khác?
“Oa, anh Cả lợi hại!" Cổ Vân Phong nhịn không được giơ ngón cái lên, “Đại mỹ nhân như thế yêu thương nhung nhớ, anh cũng có thể ngồi mà trong lòng không loạn, bội phục, bội phục!"
Lôi Kình mới không tinh anh Cả thờ ơ, “Anh Cả, anh thành thật nói đi, Vưu Thiếu Vân kia mỗi ngày hầm canh cho anh, anh uống không?"
“Ậy…" Cậu đúng là uống.
Nhưng cách uống khó có thể mở miệng với người khác…
Phí Tử Ngang cái tên kia lần nào cũng kiên trì dùng miệng đối miệng mớm canh cho cậu ăn, uống uống, hai người thường nhịn không được liền làm cái chuyện kia…
A a a! Thực sự là quẳng chết người mà!
“He he, anh Cả, em thấy “canh mỹ nhân" anh khẳng định là uống nhể?" Lôi Kình ôm ngực một vẻ hiểu rõ.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
“Không được! Thế nào không đề cập đến? Anh Cả mị lực sâu rộng, đem hoa khôi trường Hữu Thượng từ trên tay cái tên Tường Vương tử gì đó đoạt về! Thay đám Thượng Lạc bọn em xì một hơi, hiện giờ cái đám Hữu Thượng mắt chó nhìn người sắp tức điên rồi, ha ha!" Lôi Kình đắc ý cười to.
“Ha ha…" Không ngờ Duẫn Thiên Kì sát vách cũng cười ha ha, “Có mấy kẻ thích nâng giá trị bản thân, cũng không sợ người ta cười rớt răng hàm!"
“Cậu nói ai tự nâng giá trị bản thân?" Lôi Kình vỗ bàn đứng lên.
“Cậu nghĩ tôi đang nói ai là nói người đó!" Duẫn Thiên Kì lạnh lùng cười, không nhanh không chậm mà nói, “Vưu Thiếu Vân chính là vợ đã qua cửa của anh Hai bọn tôi, nhà họ Phí cùng nhà họ Vưu gia thế môn đăng hộ đối, tôi chính tai nghe bác gái Phí nói qua, hai người bọn họ tốt nghiệp xong sẽ đính hôn!"
Đính hôn?
Mạnh Niệm Kì nghe vậy như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng nhợt.
Không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng…
“Nói láo! Mấy kẻ có tiền các người cho rằng mỹ nữ trên đời này đều là của các người chắc? Như Vưu Thiếu Vân người đẹp tâm cũng đẹp, nhìn trúng anh Cả bọn tôi là chuyện hiển nhiên! Các người chỉ là đố kị mới nói cái gì đính hôn."
“Xì! Ai rảnh lừa đám nhà quê đáng thương các người, không tin ra ngoài hỏi một chút, trừ đám nhà quê các người, trong trường ai chả biết Tường vy Vương tử cùng hoa khôi trường rất nhanh sẽ đính hôn?"
Người ngựa hai bên lại bắt đầu đối chọi gay gắt, Mạnh Niệm Kì lại nghĩ tiếng động ấy cách mình rất xa.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đang run khe khẽ không ai biết.
Phí Tử Ngang… Hoá ra cậu cả ngày gọi bảo bối bảo bối, căn bản là đùa giỡn tôi!
Cậu nghĩ rằng tôi và cậu còn có thể giống như khi còn bé, tùy Phí gia các người chà đạp sao?
Khinh người quá đáng!
Mạnh Niệm Kì chỉ cảm thấy cơ thể giá lạnh giống như mất đi độ ấm, nhưng trong lòng lửa giận so với bất kì thời điểm nào đều hừng hực hơn hẳn!
Đúng lúc này, thật có chết không, Vưu Thiếu Vân vừa vặn từ đầu kia nhà ăn hướng tới chỗ bọn họ.
“Anh Mạnh, chào." Vưu Thiếu Vân thẹn thùng bắt chuyện.
Bỗng nhiên nhìn thấy cô, Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa muốn xoay người rời đi, nhưng lòng phẫn nộ tràn đầy lại khiến cậu đánh mất ý niệm trong đầu này.
Phí Tử Ngang, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu trêu đùa mãi sao?
Nằm mơ!
Mạnh Niệm Kì nhịn xuống cảm giác đau lòng, lấy lại bình tĩnh “Chào."
“Anh Mạnh, em xem băng của anh đã gỡ rồi, miệng vết thương tốt chứ?"
“Đã không có việc gì rồi." Mạnh Niệm Kì đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra nụ cười tươi với cô: “Cám ơn canh của bạn."
“Anh… Anh đừng nói như vậy, đây là em nên làm."
Vưu Thiếu Vân trong lòng như nai con khua loạn.
Đây chính là lần đầu tiên Mạnh Niệm Kì cười với cô đó!
Từ lần trước anh ta cứu cô xong, cô liền đối với thiếu niên này có cảm giác bị điện giật. Tuy rằng hai người gia thế kém rất nhiều, nhưng cô lại chả cần, trong phim thần tượng nam nữ diễn viên không phải cũng thường như này sao?
Yêu có thể đột phá tầng tầng cửa ải khó khăn của, mới thật là yêu a!
Phí Tử Ngang tuy rằng cũng tốt lắm, nhưng hai người bọn họ quan hệ thật sự rất nước chảy thành sông*, một chút cũng không kích thích!
Người ta không phải nói, tuổi trẻ đừng bỏ phí sao? Cô nhất định phải nhân dịp tuổi trẻ, yêu đương một hồi oanh oanh liệt liệt, như vậy cả đời cô mới không coi là quá lãng phí!
“Anh Mạnh, ngày mai là thứ sáu cuối tuần, em vừa vặn có hai vé xem phim, không biết anh có thể đi xem cùng không?" Vưu Thiếu Vân cố lấy dũng khí mở miệng.
“Được, vừa lúc tôi rảnh." Mạnh Niệm Kì ảm đạm cười.
“Thật tốt quá, vậy anh tiện thể lưu số di động cho em nhé? Em có thể gửi cho anh địa điểm cùng thời gian."
“Được." Mạnh Niệm Kì cùng Vưu Thiếu Vân trao đổi số điện thoại.
Duẫn Thiên Kì ở bên thấy thế lửa giận bốc lên giời, thiếu chút nữa xông lên bóp chết cái đồ mê giai Vưu Thiếu Vân! Có lầm không hả? Cái cô ngốc này mắt là bị phân chó dán rồi sao? Đã vậy còn rất không biết xấu hổ mà mời Mạnh Niệm Kì hẹn hò với cô ta? Không được, cậu phải nhanh đi báo cho anh Hai!
Sau khi rời nhà ăn, Mạnh Niệm Kì cũng không tới phòng học.
Lòng cậu loạn như ma, đã không có tâm tư đi học.
Cậu một mình một người đi tới nơi tập kiếm đạo.
Thay đồ tập kiếm đạo, cậu theo quy định quen thuộc, bắt đầu ngồi xuống.
Từ trước đến nay hô hấp vững vàng giờ phút này lại hỗn loạn dị thường.
Mạnh Niệm Kì ngày trước luôn có thể tĩnh tọa một giờ trở lên, hôm nay lại ngay cả năm phút cũng ngồi không được.
Đáng ghét!
Mạnh Niệm Kì thấp thỏm nóng nảy mà nhảy dựng lên, cầm kiếm gỗ bắt đầu công kích mãnh liệt cọc gỗ!
“Ha! Ha!" Tiếng hô mạnh mẽ quanh quẩn trong phòng tập không một bóng người.
Thiếu niên mồ hôi như mưa rơi, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng tựa hồ có một nỗi buồn bực thật lớn cần phát tiết.
“Mau dừng tay."
Một giọng quen thuộc truyền đến từ sau lưng, kiếm gỗ của Mạnh Niệm Kì đột nhiên bị người nắm lấy.
“Cậu làm gì?" Mạnh Niệm Kì dồn sức xoay người.
Phí Tử Ngang khẽ cau mày, “Tiểu Kì đem những điều lúc bé học được quên hết rồi sao? Sư phụ có dặn, người luyện kiếm đạo trọng một chữ “khí*", Tiểu Kì hôm nay thấp thỏm nóng nảy, luyện lâu trái lại còn hại thân, cậu vẫn là dừng tay, ngày mai luyện tiếp."
Người con trai phong thái hiên ngang ngày đêm ở chung ngay trước mặt, Mạnh Niệm Kì một cơn đau lòng.
Không được.
Mới không cần lộ ra bộ dạng yếu ớt trước kẻ lừa đảo này!
Mạnh Niệm Kì cắn răng lạnh lùng nói với hắn, “Phí đại thiếu gia, cậu cho cậu là ai? Chuyện của Mạnh Niệm Kì tôi không cần cậu quản!"
“Chỉ cần là chuyện của cậu, tôi sẽ quản!"
“Hừ, thắng được tôi hãy nói mạnh miệng! Cầm kiếm của cậu đi! Nếu như tôi thắng, cậu từ nay về sau giữ khoảng cách xa tôi chút!"
“Nếu như cậu thua?"
“Ngày hôm nay nếu như tôi thua, mặc cho cậu xử trí!"
Phí Tử Ngang ha ha cười, “Được! Một lời đã định! Hai người chúng ta cũng đã nhiều năm không so chiêu rồi. Chờ tôi a, bảo bối."
Phí Tử Ngang đổi trang phục kiếm đạo xong đi ra.
Tư thế oai hùng dáng dấp toả sáng khiến cho con mắt người ta sáng lên.
Ra vẻ đẹp trai gì chứ?
Ở trước mặt vị hôn thê môn đăng hộ đối kia, cậu cũng là như thế này đem cô ta mê hoặc đến không nỡ rời mắt nhỉ?
Khốn kiếp! Cậu lập tức sẽ mất mặt thôi! Mạnh Niệm Kì ở trong lòng mắng lớn.
“Tiểu Kì, xin hạ thủ lưu tình a." Phí Tử Ngang nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.
“Cậu còn không mặc đồ bảo vệ vào?"
“Không cần đâu. Tôi sẽ không để cậu đánh trúng. Cậu mặc là được rồi."
“Ý gì? Cậu cho là cậu đánh được tôi? Hừ!" Mạnh Niệm Kì thế nào chịu thua được, tức giận mà bỏ đồ bảo vệ của mình.
Bởi vì không mặc đồ bảo vệ, hai người có thể thấy rõ ràng biểu tình của đối phương.
Trên mặt Phí Tử Ngang tràn đầy ý cười dịu dàng, “Mời cậu trước ha, Tiểu Kì. Dù sao tôi cũng là sư huynh cậu, cho cậu một chiêu trước."
Không được dịu dàng như thế!
Rõ ràng muốn đính hôn rồi, nhưng bản thân lại lộ ra dáng cười dịu dàng, dùng loại dịu dàng dối trá này đùa bỡn tôi, Phí Tử Ngang, cậu hơi bị quá đáng đấy!
Mạnh Niệm Kì càng khổ sở, hận ý trong lòng càng vượng, “Được, cậu đừng hối hận! Hây~"
Một kiếm đánh ra, thế như chẻ tre!
Phí Tử Ngang và cậu từ nhỏ cùng nhau luyện kiếm, đương nhiên cũng không phải đèn tiết kiệm dầu, lập tức phản kích.
Thực lực hai người sàn sàn nhau, có qua có lại, không ai nhường ai.
Chát~ Chát~
Tiếng kiếm gỗ đập vào nhau vang lên thanh thúy, tiếng hít thở kịch liệt của hai người trộn lẫn.
Phí Tử Ngang từ đầu đến cúôi đều là thâm tình chân thành mà nhìn chăm chú bảo bối của hắn, “Tiểu Kì dáng chảy mồ hôi thật rung động…"
Mạnh Niệm Kì trái tim nhảy mạnh: “Cậu câm miệng cho tôi!"
Tên bỉ ổi! Đừng hòng nhiễu loạn tinh thần cậu!
Nhưng cậu xác thực bị nhiễu loạn rồi.
Ánh mắt khiêu khích của thiếu niên, mái tóc ẩm mồ hôi, khoé miệng mỉm cười…
Mạnh Niệm Kì nhịp bước tiếp sau có vẻ có chút hỗn loạn.
Phí Tử Ngang làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cao thủ so chiêu chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, lập tức sẽ bị đánh bại!
Kiếm gỗ của Phí Tử Ngang vô tư mà đánh trúng cổ tay Mạnh Niệm Kì!
“A…" Mạnh Niệm Kì lòng bàn tay tê rần, kiếm gỗ rơi bộp xuống đất.
“Tiểu Kì, cậu không sao chứ?" Phí Tử Ngang vội vã đỡ lấy cậu.
Tuy rằng hắn đã cẩn thận khống chế lực rồi, nhưng bản thân có chút lo lắng sẽ làm bị thương bảo bối.
“Để tôi xem tay cậu." Phí Tử Ngang không để ý đến giãy giụa của cậu, đem túm lấy tay cậu kiểm tra.
“Ừ, có chút đỏ…"
Động tác tiếp theo của Phí Tử Ngang, khiến Mạnh Niệm Kì nhìn mà chết lặng.
Thiếu niên đem tay cậu để bên miệng, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm…
Thân thể Mạnh Niệm Kì nhất thời một cơn tê dại…
Không, Mạnh Niệm Kì, mày có chút tiến bộ cho ta!
Giả đó, tất cả đều là giả, đừng lại ngã vào cái bẫy dịu dàng của hắn nữa!
“Cậu buông ra!" Mạnh Niệm Kì muốn hất tay hắn.
“Không buông! Tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay!" Phí Tử Ngang đem cậu ngã nhào xuống đất, một đôi mắt màu lam chăm chú dừng nơi cậu, “Cậu đã thua, phải tuân thủ lời hứa, mặc tôi xử trí."
Mạnh Niệm Kì bị biểu tình nghiêm túc của hắn doạ rồi, “Cậu… Cậu múôn làm gì?"
“Nghe tôi nói. Ngày mai đừng cùng Vưu Thiếu Vân đi ra ngoài."
Mạnh Niệm Kì nghe vậy trong lòng đau xót.
Hắn quả nhiên quan tâm cô gái kia.
“Tôi chính là muốn cùng cô ấy ra ngoài! Tôi muốn cùng cô ấy ra ngoài hẹn hò, xem phim, ăn, uống cà phê, nói chuyện phiếm, nói không chừng cảm thấy được, còn có thể đi khách sạn…"
“Không cho phép! Tôi không cho phép!" Phí Tử Ngang quả thực sắp đố kị đến phát cuồng rồi!
Mạnh Niệm Kì nhìn hắn càng tức giận, lòng lại càng chua.
Cậu thích Vưu Thiếu Vân như vậy sao?
Nếu như cậu thích cô ta như vậy, tại sao còn muốn tới trêu chọc tôi?
Hay bởi vì cậu là đại thiếu gia, tôi là con của người hầu, cậu có thể chà đạp tôi như thế?
Phí Tử Ngang, tôi sẽ khiến cậu trả giá đắt!
Mạnh Niệm Kì cố ý lộ ra dáng cười ngả ngớn, “Vưu Thiếu Vân vóc người rất đẹp, lúc làm nhất định rất sướng. Cậu nói sao?"
“Tôi không chạm qua cô ta."
Mạnh Niệm Kì sửng sốt, trời mới tin! Cậu lập tức cười nhạt một chút, “Cảm ơn, tôi đây liền không khách khí. Chờ tôi cùng cô ấy làm xong, nhất định nói cho cậu cảm tưởng."
“Cậu thực sự cho là tôi sẽ để cậu chạm vào người khác sao?" Phí Tử Ngang đột nhiên cười dịu dàng, như lông vũ mà khẽ vuốt khuôn mặt cậu, “Cậu quá ngây thơ rồi… Tiểu Kì, tôi sẽ cho cậu biết cậu là của ai. Ngoại trừ tôi, cậu không bao giờ có cảm giác với bất kì ai nữa…"
Môi thiếu niên cực nóng như lửa nhào tới.
Mạnh Niệm Kì bị hôn thật sâu.
Thiếu niên từng chút liếm qua mỗi cái răng của cậu, hắn như muốn cắn nuốt hết mà gắt gao cuốn lấy lưỡi cậu.
Mạnh Niệm Kì bị hôn đến ý loạn tình mê, cơ hồ không thể thở…
Hai người môi lưỡi quấn quyện, trên mặt đất lăn lộn dây dưa, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê loạn…
“Hưm ưm… Ưm…"
Phí Tử Ngang vừa hôn, vừa đưa tay dò xét tiến vào áo Mạnh Niệm Kì, dùng hai ngón tay đùa giỡn đầu ngực đáng yêu kia…
Hắn vừa vân vừa vê, có khi còn dùng móng ta khẽ khàng gảy gảy.
“A ưm…" Khoái cảm thình lình xuất hiện giống như khiến cho Mạnh Niệm Kì nhịn không được tiếng thở dốc, khó chịu mà vặn vẹo.
“A, đừng véo nữa, tôi chịu không nổi!"
Phí Tử Ngang nhịn không được lửa dục đầy ngập, đột nhiên nhào qua người cậu, ép lên cậu, đem trang phục kiếm đạo kéo xuống, lộ ra cái mông rắn chắc căng đầy!
Mạnh Niệm Kì mông chợt lạnh, lòng cũng lạnh theo!
Cảm giác nguy cơ phòng tuyến cuối cùng sắp mất, khiến cho cậu tỉnh táo lại một chút:
“Đừng! Phí Tử Ngang, cậu mau thả tôi ra!"
“Không! Tôi không thả! Cậu là của tôi! Tiểu Kì là của tôi!" Phí Tử Ngang đột nhiên đem một ngón tay cắm vào huyệt nhỏ giữa mông cậu…
“A…." Mạnh Niệm Kì đau đến kêu thất thanh thảm thiết!
Phí Tử Ngang ghé bên tai cậu nhẹ giọng trấn an, “Đau không? Bảo bối, yên tâm, lần đầu luôn đau nhất, đau xong về sau sẽ thoải mái…"
“Thoải mái cái đầu cậu! Phí Tử Ngang! Mau rút ra cho tôi!" Mạnh Niệm Kì tức giận hô to.
“Giác ngộ đi, Tiểu Kì… Cậu sớm muộn gì cũng là người của tôi, làm sao phải đau khổ giãy giụa chứ?"
“Ai là người của cậu? Cậu nằm mơ! Buông!" Mạnh Niệm Kì ở dưới thân hắn không ngừng quẫy giẫy!
“Xem ra không cho gạo nấu thành cơm, cậu sẽ không hết hy vọng?" Phí Tử Ngang quyết định ác độc hạ quyết tâm, để cho hết thảy thành sự thật.
Hắn không bao giờ muốn mất đi bảo bối mình yêu mến nữa.
Không còn ai có thể mang cậu ấy đi khỏi mình!
Mẹ hắn không thể, Vưu Thiếu Vân không thể, bất luận kẻ nào cũng không thể!
Phí Tử Ngang bắt đầu ra sức co rút ngón tay trong huyệt nhỏ…
“A a… Đừng… Đừng cử động… A a…" Trong cơ thể nảy lên một cơn khoái cảm quỷ dị, khiến cho Mạnh Niệm Kì kinh hoảng kêu to!
“Bắt đầu thích rồi chứ? Tiểu Kì mẫn cảm của tôi…"
“A a… Mới không… Không có… A a… Đừng đụng chỗ đó…"
Sâu trong nơi ruột có một điểm Mạnh Niệm Kì chưa bao giờ biết đến, mẫn cảm đến khiến cho cậu cả người run lên.
Cậu thực sự sợ vạn nhất bị công kích liên tục như này, không biết cậu sẽ làm ra cái phản ứng mất mặt gì.
“Hi, đây là tử huyệt của cậu đi…" Phí Tử Ngang chính là đã làm rất nhiều nghiên cứu về việc vui vẻ của nam nam.
Bảo bối nhỏ phản ứng rõ ràng là người chưa trải việc đời trúc trắc non nớt, bộ dạng run rẩy lắc đầu nói không thật sự rất khiến người ta hưng phấn.
“Không! Không phải!" Mạnh Niệm Kì liều mạng lắc đầu phủ nhận!
“Phải không? Chúng ta sẽ nghiệm chứng xem sao…"
Phí Tử Ngang cười tà, đột nhiên lại đâm thêm một ngón tay, bắt đầu mãnh liệt công kích nơi be bé nổi lên…
“Yaaaaaaa… Đừng a……….."
Hai ngón tay thiếu niên ở trong cơ thể mình làm càn ác độc phóng túng, khoái cảm như tia chớp từ sâu trong ruột nhanh chóng xuyên suốt cơ thể, Mạnh Niệm Kì ngóc đầu lên, thân mình điên cuồng run rẩy, thứ ấy chưa đụng đến đột nhiên phun ra một lượng dịch lớn…
Phí Tử Ngang nhanh tay lẹ mắt dùng một tay đem chất dich quý giá kia đón lấy, vẽ loạn trên thứ ấy của mình…
“Tiểu Kì, cậu là người của tôi…"
Mạnh Niệm Kì còn không kịp hoàn hồn từ trong cao trào tạo bởi “ngón tay xấu xa", đột nhiên cảm thấy một sự áp bức thật lớn từ giữa hai mông truyền đến…
“Không, đừng, cậu không thể… ô aaaaaaaa…"
Tựa như một cây sắt thô to cắm mạnh vào cơ thể mình, Mạnh Niệm Kì cong lên, phát ra tiếng kêu rên thê lương…
“Ô ô… Tiểu Kì, bảo bối của tôi! Cậu rốt cuộc là của tôi rồi!" Khát vọng nhiều năm rốt cuộc đạt được thoải mãn, Phí Tử Ngang nắm lấy vòng eo rắn chắc của cậu, kích động kêu to!
“Ô… Khốn kiếp… Cậu vì cái gì lại đối với tôi như vậy… Phí Tử Ngang! Tôi hận cậu… Tôi hận cậu!" Mạnh Niệm Kì chịu nỗi khổ phá thân xấu hổ giận dữ mà kêu khóc!
Cậu ấy hận mình? Bảo bối mình yêu mến nhất hận mình?
“Không!" Phí Tử Ngang kinh hoảng kêu to, rút mạnh thứ kia ra, một tay kéo thiếu niên vào lòng: “Tiểu Kì, đừng hận tôi! Tôi chịu không nổi cậu hận tôi! Bảo bối của tôi…:
“Cậu là kẻ lừa đảo! Đừng cứ gọi tôi bảo bối!" Mạnh Niệm Kì khóc thưởng cho hắn một cái tát!
Bốp…
Tiếng tát thanh thúy quanh quẩn trong sàn tập kiếm đạo trống trải…
Phí Tử Ngang ôm mặt không nói một câu, chỉ là thương tâm mà nhìn thiếu niên hắn yêu mến nhất.
Mạnh Niệm Kì không thể nhìn thẳng ánh mắt bi thương kia, đành phải quay mặt không hề nhìn hắn.
Rất đê tiện! Rõ ràng là kẻ đại lừa đảo đùa bỡn tình cảm, vì cái gì lại lộ ra biểu tình thương tâm như vậy?
Mạnh Niệm Kì, mày ngàn vạn lần không thể mắc mưu hắn!
Phí Tử Ngang yếu ớt nhìn cậu, nghẹn ngào nói, “Tiểu Kì… Cậu thực ghét tôi sao?"
“Đúng, tôi ghét cậu! Người tôi ghét nhất chính là cậu!" Mạnh Niệm Kì cố cứng lòng phẫn hận mà trừng mắt hắn.
“Thế nhưng tôi thích cậu!" Nước mắt Phí Tử Ngang cũng nhịn không được mà lăn xuống, “Người tôi thích nhất là cậu."
Lúc này Phí Tử Ngang không còn là Tường vi Vương tử tít trên cao, hô mưa gọi gió nữa,mà chỉ là một thiếu niên bình thường khổ sở vì tình.
Mạnh Niệm Kì không dám tin mà nhìn nước mắt hắn.
Hắn khóc…
Cậu ấm luôn luôn cười tít mắt kia đang khóc nói thích mình?
Điên rồi… Thế giời này nhất định điên rồi!
“Không… Cậu gạt tôi! Van cậu đừng gạt tôi nữa! Tôi chịu không nổi! Tôi thực sự chịu không nổi!" Mạnh Niệm Kì ôm đầu khóc lóc, cậu cũng không cách nào chịu đựng giày vò của loại tình cảm này!
“Tôi không có lừa cậu! Tiểu Kì!" Phí Tử Ngang nghiêm túc ôm cậu, chảy lệ ghé bên tai cậu nói, “Tôi thực sự rất thích cậu! Từ nhỏ đã thích cậu! Tiểu Kì, bảo bối của tôi, tôi rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới có thể tin tôi?"
Nước mắt của thiếu gia chảy xuống khuôn mặt, tích tụ trên môi mình, Mạnh Niệm Kì lần đầu tiên nếm được mùi vị nước mắt hắn.
Thật mặn… Thật đắng…
Nhưng lòng mình, lại cảm thấy một nỗi ngọt ngào không biết từ đâu.
“Cậu nói cậu thích tôi, vậy Vưu Thiếu Vân kia? Cậu có đúng là không thích cô ấy không?"Mạnh Niệm Kì nhất định phải làm rõ chuyện này.
“Không có! Tôi thế nào lại thích cô ấy? Cô ấy với tôi chỉ là em gái mà thôi. Tôi thích chỉ có mình Tiểu Kì." Phí Tử Ngang nhẹ vỗ về khuôn mặt cậu, “Trong lòng chỉ có cậu."
Trái tim Mạnh Niệm Kì kinh hoảng, như muốn bay bổng lên rồi…
“Thế Tiểu Kì thích tôi không?" Phí Tử Ngang chờ mong mà nhìn cậu.
Mạnh Niệm Kì khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cố ý lớn tiếng nói, “Tôi vì cái gì phải nói cho cậu?"
Phí Tử Ngang cùng cậu lớn lên từ nhỏ cùng nhau, như thế nào không rõ cá tính của cậu. Vừa thấy mặt cậu đỏ liền biết đáp án.
Tuy rằng không có nghe chính miệng Tiểu Kì nói rõ có chút đáng tiếc, nhưng còn nhiều thời gian, có một ngày hắn nhất định sẽ chính tai nghe thấy Tiểu Kì thừa nhận mình thích hắn.
Phí Tử Ngang cưỡng chế nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng, xấu xa nói, “Được, bản thiếu gia tự có cách khiến cho cậu nói…"
Phí Tử Ngang lần đầu tiên cùng người yêu dấu vui vẻ, tự nhiên muốn cho cậu nhìn rõ cả quá trình.
Hắn đem đôi chân thon thả kiên cường dẻo dai của thiếu niên ép trước ngực, khiến cho thứ ấy của cả hai kề nhau kia ở trước mắt cậu nhìn không sót một cái gì…
Mạnh Niệm Kì nhìn mà vẻ mặt đỏ bừng, tim đập bình bịch.
Thật đáng sợ… Hung khí thô to như thế muốn chọc vào trong mông mình…
A a a! Trời ạ! Để cho tôi chết đi!
“Đẹp không, bảo bối? Nhìn cậu tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi kìa."
“Ô… Cậu tên biến thái này, tôi mới không muốn xem!" Có thằng con trai nào sẽ muốn nhìn mình bị chọc vào mông chứ!
“Chậc chậc, nói một đằng nghĩ một nẻo. Tiểu Kì rõ ràng càng nhìn càng hưng phấn, nhìn cậu em cậu ướt đẫm này…" Phí Tử Ngang xấu xa mà búng côn thịt không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt!
“A a…" Mạnh Niệm Kì giật mình đến run lẩy bẩy…
“Thể chất thật dâm đãng mẫn cảm a…" Phí Tử Ngang cười xấu xa.
“Ai dâm đãng hả? Phí Tử Ngang cậu đừng ngậm máu phun người!" Mạnh Niệm Kì xấu hổ giận dữ kêu to!
“Còn không thừa nhận? Vậy để cậu nhìn xem mình rốt cuộc có bao nhiêu khao khát được thịt heo bự của tôi chinh phục!"
“A a… Đừng… Đừng như vậy…"
Côn thịt thô to ở trong cửa huyệt của mình hời hợt trêu đùa, khiến cho Mạnh Niệm Kì sâu bên trong cơ thể nảy lên sự ngứa ngáy vô tận…
“Ngứa không?" Phí Tử Ngang xấu bụng mà dùng côn thịt cọ xát ở cửa huyệt mẫn cảm của cậu…
“A a… Đừng… Đừng làm nữa… Ngứa… Ngứa lắm, a a…"
Giọng thiếu niên mang theo tiếng khóc, gợi cảm đến khiến cho người ta cả người tê dại.
Phí Tử Ngang dục vọng càng không thể vãn hồi, thầm nghĩ hung hăng mà tiến vào cục cưng bảo bối hắn yêu đến tận xương tủy!
Nhưng trước đó, hắn còn một nguyện vọng mong rằng có thể thực hiện.
Phí Tử Ngang cố ý không cho côn thịt trực tiếp tiến vào, càng không ngừng ở chần chờ ở cửa huyệt…
“A a… Ngứa chết tôi… Cứu tôi… Cứu tôi…"
“Muốn tôi cứu cậu cũng có thể, nhưng tôi muốn Tiểu Kì gọi tôi giống như trước đây…"
“Ôi… Đồ tồi…"
“Mau gọi a!"
“Ngang… Anh Ngang…"
Tuy rằng Mạnh Niệm Kì gọi nhỏ như muỗi kêu, nhưng Phí Tử Ngang lại cảm động đến thiếu chút nữa tuôn lệ.
Hắn càng không ngừng hôn lên mặt cậu, mừng rỡ như điên mà nói, “Lại gọi lần nữa, bảo bối… Lại gọi lần nữa!"
“Anh Ngang… Anh Ngang…"
“Ô ô… Tiểu Kì!" Phí Tử Ngang rốt cuộc nhịn không được kích động mà đem thứ đó của mình cắm thật mạnh vào, đến tận gốc…
“Ô a a…" Huyệt nhỏ non nớt mới vừa phá thân đột nhiên bị xuyên qua, Mạnh Niệm Kì cong lên, phát ra tiếng thét thống khổ…
“Ha ha… Thật thoải mái… Thật sự rất thoải mái…"
Côn thịt được niêm mạc ẩm nóng gắt gao bao lấy, khoái cảm mất hồn khiến cho Phí Tử Ngang thở hổn hển, không thể khắc chế mà lắc eo, điên cuồng qua lại như con thoi trong cơ thể cậu…
Thiếu niên làm lụng như mưa rền gió dữ, khiến Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa hôn mê.
“A a… Nhẹ chút… A a… Sâu quá… Quá sâu… Anh Ngang…"
“Ha ha… Quá sướng… Bảo bối, mông của em thực sự là thích chết tôi! Nhìn đi, nhìn em bị tôi làm sướng biết bao nhiêu!"
“Ô… Đừng nói nữa…"
Mạnh Niệm Kì trơ mắt nhìn côn thịt thật lớn trước mắt không ngừng ra vào ở cửa huyệt đỏ au, kéo ra một lượng lớn chất nhầy trong suốt, bức tranh quá mức tình sắc khiến cậu lửa dục rốt cuộc bộc phát!
“A a… Không được… Anh Ngang… Muốn ra… Muốn ra…" Côn thịt của Mạnh Niệm Kì run rẩy phấn chấn không ngừng, mắt thấy sắp bắn ra!
“Ha ha… Bảo bối… Bắn cho tôi! Toàn bộ đều bắn cho tôi! Tôi yêu em… Rất yêu em!" Phí Tử Ngang kích động kêu to!
Lời yêu của thiếu niên khiến Mạnh Niệm Kì hưng phấn đến cả người run rẩy, một hơi vọt tới đỉnh, một luồng dịch trắng phun mạnh ra…
“Oa a a… Bắn rồi… Bắn rồi…"
“Ô ô… Bảo bối… Anh Ngang cũng bắn cho em!"
“A a… Nhiều quá… Nóng quá… A a…"
Mạnh Niệm Kì lần đầu được thiếu niên yêu dấu bắn tinh trong cơ thể rốt cuộc nhịn không được mà hôn mê bất tỉnh.
***
*Nước chảy thành sông: một cái gì đó xảy ra mà không cần nỗ lực thêm
*Khí: Kiếm Đạo căn bản nằm trong bốn chữ Khí, Kiếm, Thể, Nhất (ki, ken, tai, ichi). Khí là khí công, kiếm là vũ khí, thể là thể lực và nhất là hợp nhất. Luyện Kendo là phải luyện làm sao cho chân khí nhập vào kiếm, phối hợp với sức mạnh của cơ thể để những uy lực đó trở thành một. Người Nhật thường hay ví von môn Kiếm Đạo chính là: ‘Sửa soạn cho thời son trẻ và một niềm vui sót lại cho tuổi già’. Luyện tập Kendo giúp cho giúp mỗi người yêu đất nước, xã hội; đóng góp vào sự phát triển văn hóa và và xây dựng nền hòa bình, thịnh vượng cho tất cả mọi người.(sợt gugle=))~)
ôi mợ ôi =,.= lâu ko edit H bà Dương, thấy cứ sao sao đó…
“Sự kiện gì? Cậu chỉ cái gì?" Mạnh Niệm Kì không giải thích được mà hỏi.
“Ôi chao, anh Cả, anh cũng đừng giả vờ." Lôi Kình cố ý nháy mắt ám muội mấy cái, “Là chuyện Vưu Thiếu Vân thích anh a!"
“Đừng nói bậy." Mạnh Niệm Kì không đồng ý mà nhíu mày, “Con gái coi danh dự rất quan trọng. Không thể lấy ra nói đùa."
“Em xin anh, anh Cả! Là anh quá không nhạy bén có phải không? Lôi Kình em kinh nghiệm phong phú như thế, tâm tư con gái em liếc mắt cái là nhìn thấu! Tin em đê! Vưu Thiếu Vân kia đã sát gần anh rồi!"
“Đúng vậy, anh Cả." Cổ Vân Phong ở bên gật đầu, “Em có thể thấy sao tình yêu của Vưu Thiếu Vân, xác thực đã lấp lánh phát sáng rồi!"
“Sao tình yêu của cô ấy lấp lánh không quan hệ đến tôi." Mạnh Niệm Kì thờ ơ nói.
Cậu hiện giờ vì chuyện của Phí Tử Ngang, đã là tâm loạn như ma, tự thân khó bảo toàn, đâu còn tâm tư quản người khác?
“Oa, anh Cả lợi hại!" Cổ Vân Phong nhịn không được giơ ngón cái lên, “Đại mỹ nhân như thế yêu thương nhung nhớ, anh cũng có thể ngồi mà trong lòng không loạn, bội phục, bội phục!"
Lôi Kình mới không tinh anh Cả thờ ơ, “Anh Cả, anh thành thật nói đi, Vưu Thiếu Vân kia mỗi ngày hầm canh cho anh, anh uống không?"
“Ậy…" Cậu đúng là uống.
Nhưng cách uống khó có thể mở miệng với người khác…
Phí Tử Ngang cái tên kia lần nào cũng kiên trì dùng miệng đối miệng mớm canh cho cậu ăn, uống uống, hai người thường nhịn không được liền làm cái chuyện kia…
A a a! Thực sự là quẳng chết người mà!
“He he, anh Cả, em thấy “canh mỹ nhân" anh khẳng định là uống nhể?" Lôi Kình ôm ngực một vẻ hiểu rõ.
“Được rồi, đừng nói chuyện này nữa."
“Không được! Thế nào không đề cập đến? Anh Cả mị lực sâu rộng, đem hoa khôi trường Hữu Thượng từ trên tay cái tên Tường Vương tử gì đó đoạt về! Thay đám Thượng Lạc bọn em xì một hơi, hiện giờ cái đám Hữu Thượng mắt chó nhìn người sắp tức điên rồi, ha ha!" Lôi Kình đắc ý cười to.
“Ha ha…" Không ngờ Duẫn Thiên Kì sát vách cũng cười ha ha, “Có mấy kẻ thích nâng giá trị bản thân, cũng không sợ người ta cười rớt răng hàm!"
“Cậu nói ai tự nâng giá trị bản thân?" Lôi Kình vỗ bàn đứng lên.
“Cậu nghĩ tôi đang nói ai là nói người đó!" Duẫn Thiên Kì lạnh lùng cười, không nhanh không chậm mà nói, “Vưu Thiếu Vân chính là vợ đã qua cửa của anh Hai bọn tôi, nhà họ Phí cùng nhà họ Vưu gia thế môn đăng hộ đối, tôi chính tai nghe bác gái Phí nói qua, hai người bọn họ tốt nghiệp xong sẽ đính hôn!"
Đính hôn?
Mạnh Niệm Kì nghe vậy như rơi vào hầm băng, sắc mặt trắng nhợt.
Không có khả năng… Tuyệt đối không có khả năng…
“Nói láo! Mấy kẻ có tiền các người cho rằng mỹ nữ trên đời này đều là của các người chắc? Như Vưu Thiếu Vân người đẹp tâm cũng đẹp, nhìn trúng anh Cả bọn tôi là chuyện hiển nhiên! Các người chỉ là đố kị mới nói cái gì đính hôn."
“Xì! Ai rảnh lừa đám nhà quê đáng thương các người, không tin ra ngoài hỏi một chút, trừ đám nhà quê các người, trong trường ai chả biết Tường vy Vương tử cùng hoa khôi trường rất nhanh sẽ đính hôn?"
Người ngựa hai bên lại bắt đầu đối chọi gay gắt, Mạnh Niệm Kì lại nghĩ tiếng động ấy cách mình rất xa.
Đầu ngón tay lạnh lẽo đang run khe khẽ không ai biết.
Phí Tử Ngang… Hoá ra cậu cả ngày gọi bảo bối bảo bối, căn bản là đùa giỡn tôi!
Cậu nghĩ rằng tôi và cậu còn có thể giống như khi còn bé, tùy Phí gia các người chà đạp sao?
Khinh người quá đáng!
Mạnh Niệm Kì chỉ cảm thấy cơ thể giá lạnh giống như mất đi độ ấm, nhưng trong lòng lửa giận so với bất kì thời điểm nào đều hừng hực hơn hẳn!
Đúng lúc này, thật có chết không, Vưu Thiếu Vân vừa vặn từ đầu kia nhà ăn hướng tới chỗ bọn họ.
“Anh Mạnh, chào." Vưu Thiếu Vân thẹn thùng bắt chuyện.
Bỗng nhiên nhìn thấy cô, Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa muốn xoay người rời đi, nhưng lòng phẫn nộ tràn đầy lại khiến cậu đánh mất ý niệm trong đầu này.
Phí Tử Ngang, cậu nghĩ tôi sẽ để cậu trêu đùa mãi sao?
Nằm mơ!
Mạnh Niệm Kì nhịn xuống cảm giác đau lòng, lấy lại bình tĩnh “Chào."
“Anh Mạnh, em xem băng của anh đã gỡ rồi, miệng vết thương tốt chứ?"
“Đã không có việc gì rồi." Mạnh Niệm Kì đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng hiếm thấy mà lộ ra nụ cười tươi với cô: “Cám ơn canh của bạn."
“Anh… Anh đừng nói như vậy, đây là em nên làm."
Vưu Thiếu Vân trong lòng như nai con khua loạn.
Đây chính là lần đầu tiên Mạnh Niệm Kì cười với cô đó!
Từ lần trước anh ta cứu cô xong, cô liền đối với thiếu niên này có cảm giác bị điện giật. Tuy rằng hai người gia thế kém rất nhiều, nhưng cô lại chả cần, trong phim thần tượng nam nữ diễn viên không phải cũng thường như này sao?
Yêu có thể đột phá tầng tầng cửa ải khó khăn của, mới thật là yêu a!
Phí Tử Ngang tuy rằng cũng tốt lắm, nhưng hai người bọn họ quan hệ thật sự rất nước chảy thành sông*, một chút cũng không kích thích!
Người ta không phải nói, tuổi trẻ đừng bỏ phí sao? Cô nhất định phải nhân dịp tuổi trẻ, yêu đương một hồi oanh oanh liệt liệt, như vậy cả đời cô mới không coi là quá lãng phí!
“Anh Mạnh, ngày mai là thứ sáu cuối tuần, em vừa vặn có hai vé xem phim, không biết anh có thể đi xem cùng không?" Vưu Thiếu Vân cố lấy dũng khí mở miệng.
“Được, vừa lúc tôi rảnh." Mạnh Niệm Kì ảm đạm cười.
“Thật tốt quá, vậy anh tiện thể lưu số di động cho em nhé? Em có thể gửi cho anh địa điểm cùng thời gian."
“Được." Mạnh Niệm Kì cùng Vưu Thiếu Vân trao đổi số điện thoại.
Duẫn Thiên Kì ở bên thấy thế lửa giận bốc lên giời, thiếu chút nữa xông lên bóp chết cái đồ mê giai Vưu Thiếu Vân! Có lầm không hả? Cái cô ngốc này mắt là bị phân chó dán rồi sao? Đã vậy còn rất không biết xấu hổ mà mời Mạnh Niệm Kì hẹn hò với cô ta? Không được, cậu phải nhanh đi báo cho anh Hai!
Sau khi rời nhà ăn, Mạnh Niệm Kì cũng không tới phòng học.
Lòng cậu loạn như ma, đã không có tâm tư đi học.
Cậu một mình một người đi tới nơi tập kiếm đạo.
Thay đồ tập kiếm đạo, cậu theo quy định quen thuộc, bắt đầu ngồi xuống.
Từ trước đến nay hô hấp vững vàng giờ phút này lại hỗn loạn dị thường.
Mạnh Niệm Kì ngày trước luôn có thể tĩnh tọa một giờ trở lên, hôm nay lại ngay cả năm phút cũng ngồi không được.
Đáng ghét!
Mạnh Niệm Kì thấp thỏm nóng nảy mà nhảy dựng lên, cầm kiếm gỗ bắt đầu công kích mãnh liệt cọc gỗ!
“Ha! Ha!" Tiếng hô mạnh mẽ quanh quẩn trong phòng tập không một bóng người.
Thiếu niên mồ hôi như mưa rơi, hai mắt đỏ ngầu, trong lòng tựa hồ có một nỗi buồn bực thật lớn cần phát tiết.
“Mau dừng tay."
Một giọng quen thuộc truyền đến từ sau lưng, kiếm gỗ của Mạnh Niệm Kì đột nhiên bị người nắm lấy.
“Cậu làm gì?" Mạnh Niệm Kì dồn sức xoay người.
Phí Tử Ngang khẽ cau mày, “Tiểu Kì đem những điều lúc bé học được quên hết rồi sao? Sư phụ có dặn, người luyện kiếm đạo trọng một chữ “khí*", Tiểu Kì hôm nay thấp thỏm nóng nảy, luyện lâu trái lại còn hại thân, cậu vẫn là dừng tay, ngày mai luyện tiếp."
Người con trai phong thái hiên ngang ngày đêm ở chung ngay trước mặt, Mạnh Niệm Kì một cơn đau lòng.
Không được.
Mới không cần lộ ra bộ dạng yếu ớt trước kẻ lừa đảo này!
Mạnh Niệm Kì cắn răng lạnh lùng nói với hắn, “Phí đại thiếu gia, cậu cho cậu là ai? Chuyện của Mạnh Niệm Kì tôi không cần cậu quản!"
“Chỉ cần là chuyện của cậu, tôi sẽ quản!"
“Hừ, thắng được tôi hãy nói mạnh miệng! Cầm kiếm của cậu đi! Nếu như tôi thắng, cậu từ nay về sau giữ khoảng cách xa tôi chút!"
“Nếu như cậu thua?"
“Ngày hôm nay nếu như tôi thua, mặc cho cậu xử trí!"
Phí Tử Ngang ha ha cười, “Được! Một lời đã định! Hai người chúng ta cũng đã nhiều năm không so chiêu rồi. Chờ tôi a, bảo bối."
Phí Tử Ngang đổi trang phục kiếm đạo xong đi ra.
Tư thế oai hùng dáng dấp toả sáng khiến cho con mắt người ta sáng lên.
Ra vẻ đẹp trai gì chứ?
Ở trước mặt vị hôn thê môn đăng hộ đối kia, cậu cũng là như thế này đem cô ta mê hoặc đến không nỡ rời mắt nhỉ?
Khốn kiếp! Cậu lập tức sẽ mất mặt thôi! Mạnh Niệm Kì ở trong lòng mắng lớn.
“Tiểu Kì, xin hạ thủ lưu tình a." Phí Tử Ngang nghịch ngợm mà nháy mắt mấy cái.
“Cậu còn không mặc đồ bảo vệ vào?"
“Không cần đâu. Tôi sẽ không để cậu đánh trúng. Cậu mặc là được rồi."
“Ý gì? Cậu cho là cậu đánh được tôi? Hừ!" Mạnh Niệm Kì thế nào chịu thua được, tức giận mà bỏ đồ bảo vệ của mình.
Bởi vì không mặc đồ bảo vệ, hai người có thể thấy rõ ràng biểu tình của đối phương.
Trên mặt Phí Tử Ngang tràn đầy ý cười dịu dàng, “Mời cậu trước ha, Tiểu Kì. Dù sao tôi cũng là sư huynh cậu, cho cậu một chiêu trước."
Không được dịu dàng như thế!
Rõ ràng muốn đính hôn rồi, nhưng bản thân lại lộ ra dáng cười dịu dàng, dùng loại dịu dàng dối trá này đùa bỡn tôi, Phí Tử Ngang, cậu hơi bị quá đáng đấy!
Mạnh Niệm Kì càng khổ sở, hận ý trong lòng càng vượng, “Được, cậu đừng hối hận! Hây~"
Một kiếm đánh ra, thế như chẻ tre!
Phí Tử Ngang và cậu từ nhỏ cùng nhau luyện kiếm, đương nhiên cũng không phải đèn tiết kiệm dầu, lập tức phản kích.
Thực lực hai người sàn sàn nhau, có qua có lại, không ai nhường ai.
Chát~ Chát~
Tiếng kiếm gỗ đập vào nhau vang lên thanh thúy, tiếng hít thở kịch liệt của hai người trộn lẫn.
Phí Tử Ngang từ đầu đến cúôi đều là thâm tình chân thành mà nhìn chăm chú bảo bối của hắn, “Tiểu Kì dáng chảy mồ hôi thật rung động…"
Mạnh Niệm Kì trái tim nhảy mạnh: “Cậu câm miệng cho tôi!"
Tên bỉ ổi! Đừng hòng nhiễu loạn tinh thần cậu!
Nhưng cậu xác thực bị nhiễu loạn rồi.
Ánh mắt khiêu khích của thiếu niên, mái tóc ẩm mồ hôi, khoé miệng mỉm cười…
Mạnh Niệm Kì nhịp bước tiếp sau có vẻ có chút hỗn loạn.
Phí Tử Ngang làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cao thủ so chiêu chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, lập tức sẽ bị đánh bại!
Kiếm gỗ của Phí Tử Ngang vô tư mà đánh trúng cổ tay Mạnh Niệm Kì!
“A…" Mạnh Niệm Kì lòng bàn tay tê rần, kiếm gỗ rơi bộp xuống đất.
“Tiểu Kì, cậu không sao chứ?" Phí Tử Ngang vội vã đỡ lấy cậu.
Tuy rằng hắn đã cẩn thận khống chế lực rồi, nhưng bản thân có chút lo lắng sẽ làm bị thương bảo bối.
“Để tôi xem tay cậu." Phí Tử Ngang không để ý đến giãy giụa của cậu, đem túm lấy tay cậu kiểm tra.
“Ừ, có chút đỏ…"
Động tác tiếp theo của Phí Tử Ngang, khiến Mạnh Niệm Kì nhìn mà chết lặng.
Thiếu niên đem tay cậu để bên miệng, vươn đầu lưỡi chậm rãi liếm…
Thân thể Mạnh Niệm Kì nhất thời một cơn tê dại…
Không, Mạnh Niệm Kì, mày có chút tiến bộ cho ta!
Giả đó, tất cả đều là giả, đừng lại ngã vào cái bẫy dịu dàng của hắn nữa!
“Cậu buông ra!" Mạnh Niệm Kì muốn hất tay hắn.
“Không buông! Tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay!" Phí Tử Ngang đem cậu ngã nhào xuống đất, một đôi mắt màu lam chăm chú dừng nơi cậu, “Cậu đã thua, phải tuân thủ lời hứa, mặc tôi xử trí."
Mạnh Niệm Kì bị biểu tình nghiêm túc của hắn doạ rồi, “Cậu… Cậu múôn làm gì?"
“Nghe tôi nói. Ngày mai đừng cùng Vưu Thiếu Vân đi ra ngoài."
Mạnh Niệm Kì nghe vậy trong lòng đau xót.
Hắn quả nhiên quan tâm cô gái kia.
“Tôi chính là muốn cùng cô ấy ra ngoài! Tôi muốn cùng cô ấy ra ngoài hẹn hò, xem phim, ăn, uống cà phê, nói chuyện phiếm, nói không chừng cảm thấy được, còn có thể đi khách sạn…"
“Không cho phép! Tôi không cho phép!" Phí Tử Ngang quả thực sắp đố kị đến phát cuồng rồi!
Mạnh Niệm Kì nhìn hắn càng tức giận, lòng lại càng chua.
Cậu thích Vưu Thiếu Vân như vậy sao?
Nếu như cậu thích cô ta như vậy, tại sao còn muốn tới trêu chọc tôi?
Hay bởi vì cậu là đại thiếu gia, tôi là con của người hầu, cậu có thể chà đạp tôi như thế?
Phí Tử Ngang, tôi sẽ khiến cậu trả giá đắt!
Mạnh Niệm Kì cố ý lộ ra dáng cười ngả ngớn, “Vưu Thiếu Vân vóc người rất đẹp, lúc làm nhất định rất sướng. Cậu nói sao?"
“Tôi không chạm qua cô ta."
Mạnh Niệm Kì sửng sốt, trời mới tin! Cậu lập tức cười nhạt một chút, “Cảm ơn, tôi đây liền không khách khí. Chờ tôi cùng cô ấy làm xong, nhất định nói cho cậu cảm tưởng."
“Cậu thực sự cho là tôi sẽ để cậu chạm vào người khác sao?" Phí Tử Ngang đột nhiên cười dịu dàng, như lông vũ mà khẽ vuốt khuôn mặt cậu, “Cậu quá ngây thơ rồi… Tiểu Kì, tôi sẽ cho cậu biết cậu là của ai. Ngoại trừ tôi, cậu không bao giờ có cảm giác với bất kì ai nữa…"
Môi thiếu niên cực nóng như lửa nhào tới.
Mạnh Niệm Kì bị hôn thật sâu.
Thiếu niên từng chút liếm qua mỗi cái răng của cậu, hắn như muốn cắn nuốt hết mà gắt gao cuốn lấy lưỡi cậu.
Mạnh Niệm Kì bị hôn đến ý loạn tình mê, cơ hồ không thể thở…
Hai người môi lưỡi quấn quyện, trên mặt đất lăn lộn dây dưa, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê loạn…
“Hưm ưm… Ưm…"
Phí Tử Ngang vừa hôn, vừa đưa tay dò xét tiến vào áo Mạnh Niệm Kì, dùng hai ngón tay đùa giỡn đầu ngực đáng yêu kia…
Hắn vừa vân vừa vê, có khi còn dùng móng ta khẽ khàng gảy gảy.
“A ưm…" Khoái cảm thình lình xuất hiện giống như khiến cho Mạnh Niệm Kì nhịn không được tiếng thở dốc, khó chịu mà vặn vẹo.
“A, đừng véo nữa, tôi chịu không nổi!"
Phí Tử Ngang nhịn không được lửa dục đầy ngập, đột nhiên nhào qua người cậu, ép lên cậu, đem trang phục kiếm đạo kéo xuống, lộ ra cái mông rắn chắc căng đầy!
Mạnh Niệm Kì mông chợt lạnh, lòng cũng lạnh theo!
Cảm giác nguy cơ phòng tuyến cuối cùng sắp mất, khiến cho cậu tỉnh táo lại một chút:
“Đừng! Phí Tử Ngang, cậu mau thả tôi ra!"
“Không! Tôi không thả! Cậu là của tôi! Tiểu Kì là của tôi!" Phí Tử Ngang đột nhiên đem một ngón tay cắm vào huyệt nhỏ giữa mông cậu…
“A…." Mạnh Niệm Kì đau đến kêu thất thanh thảm thiết!
Phí Tử Ngang ghé bên tai cậu nhẹ giọng trấn an, “Đau không? Bảo bối, yên tâm, lần đầu luôn đau nhất, đau xong về sau sẽ thoải mái…"
“Thoải mái cái đầu cậu! Phí Tử Ngang! Mau rút ra cho tôi!" Mạnh Niệm Kì tức giận hô to.
“Giác ngộ đi, Tiểu Kì… Cậu sớm muộn gì cũng là người của tôi, làm sao phải đau khổ giãy giụa chứ?"
“Ai là người của cậu? Cậu nằm mơ! Buông!" Mạnh Niệm Kì ở dưới thân hắn không ngừng quẫy giẫy!
“Xem ra không cho gạo nấu thành cơm, cậu sẽ không hết hy vọng?" Phí Tử Ngang quyết định ác độc hạ quyết tâm, để cho hết thảy thành sự thật.
Hắn không bao giờ muốn mất đi bảo bối mình yêu mến nữa.
Không còn ai có thể mang cậu ấy đi khỏi mình!
Mẹ hắn không thể, Vưu Thiếu Vân không thể, bất luận kẻ nào cũng không thể!
Phí Tử Ngang bắt đầu ra sức co rút ngón tay trong huyệt nhỏ…
“A a… Đừng… Đừng cử động… A a…" Trong cơ thể nảy lên một cơn khoái cảm quỷ dị, khiến cho Mạnh Niệm Kì kinh hoảng kêu to!
“Bắt đầu thích rồi chứ? Tiểu Kì mẫn cảm của tôi…"
“A a… Mới không… Không có… A a… Đừng đụng chỗ đó…"
Sâu trong nơi ruột có một điểm Mạnh Niệm Kì chưa bao giờ biết đến, mẫn cảm đến khiến cho cậu cả người run lên.
Cậu thực sự sợ vạn nhất bị công kích liên tục như này, không biết cậu sẽ làm ra cái phản ứng mất mặt gì.
“Hi, đây là tử huyệt của cậu đi…" Phí Tử Ngang chính là đã làm rất nhiều nghiên cứu về việc vui vẻ của nam nam.
Bảo bối nhỏ phản ứng rõ ràng là người chưa trải việc đời trúc trắc non nớt, bộ dạng run rẩy lắc đầu nói không thật sự rất khiến người ta hưng phấn.
“Không! Không phải!" Mạnh Niệm Kì liều mạng lắc đầu phủ nhận!
“Phải không? Chúng ta sẽ nghiệm chứng xem sao…"
Phí Tử Ngang cười tà, đột nhiên lại đâm thêm một ngón tay, bắt đầu mãnh liệt công kích nơi be bé nổi lên…
“Yaaaaaaa… Đừng a……….."
Hai ngón tay thiếu niên ở trong cơ thể mình làm càn ác độc phóng túng, khoái cảm như tia chớp từ sâu trong ruột nhanh chóng xuyên suốt cơ thể, Mạnh Niệm Kì ngóc đầu lên, thân mình điên cuồng run rẩy, thứ ấy chưa đụng đến đột nhiên phun ra một lượng dịch lớn…
Phí Tử Ngang nhanh tay lẹ mắt dùng một tay đem chất dich quý giá kia đón lấy, vẽ loạn trên thứ ấy của mình…
“Tiểu Kì, cậu là người của tôi…"
Mạnh Niệm Kì còn không kịp hoàn hồn từ trong cao trào tạo bởi “ngón tay xấu xa", đột nhiên cảm thấy một sự áp bức thật lớn từ giữa hai mông truyền đến…
“Không, đừng, cậu không thể… ô aaaaaaaa…"
Tựa như một cây sắt thô to cắm mạnh vào cơ thể mình, Mạnh Niệm Kì cong lên, phát ra tiếng kêu rên thê lương…
“Ô ô… Tiểu Kì, bảo bối của tôi! Cậu rốt cuộc là của tôi rồi!" Khát vọng nhiều năm rốt cuộc đạt được thoải mãn, Phí Tử Ngang nắm lấy vòng eo rắn chắc của cậu, kích động kêu to!
“Ô… Khốn kiếp… Cậu vì cái gì lại đối với tôi như vậy… Phí Tử Ngang! Tôi hận cậu… Tôi hận cậu!" Mạnh Niệm Kì chịu nỗi khổ phá thân xấu hổ giận dữ mà kêu khóc!
Cậu ấy hận mình? Bảo bối mình yêu mến nhất hận mình?
“Không!" Phí Tử Ngang kinh hoảng kêu to, rút mạnh thứ kia ra, một tay kéo thiếu niên vào lòng: “Tiểu Kì, đừng hận tôi! Tôi chịu không nổi cậu hận tôi! Bảo bối của tôi…:
“Cậu là kẻ lừa đảo! Đừng cứ gọi tôi bảo bối!" Mạnh Niệm Kì khóc thưởng cho hắn một cái tát!
Bốp…
Tiếng tát thanh thúy quanh quẩn trong sàn tập kiếm đạo trống trải…
Phí Tử Ngang ôm mặt không nói một câu, chỉ là thương tâm mà nhìn thiếu niên hắn yêu mến nhất.
Mạnh Niệm Kì không thể nhìn thẳng ánh mắt bi thương kia, đành phải quay mặt không hề nhìn hắn.
Rất đê tiện! Rõ ràng là kẻ đại lừa đảo đùa bỡn tình cảm, vì cái gì lại lộ ra biểu tình thương tâm như vậy?
Mạnh Niệm Kì, mày ngàn vạn lần không thể mắc mưu hắn!
Phí Tử Ngang yếu ớt nhìn cậu, nghẹn ngào nói, “Tiểu Kì… Cậu thực ghét tôi sao?"
“Đúng, tôi ghét cậu! Người tôi ghét nhất chính là cậu!" Mạnh Niệm Kì cố cứng lòng phẫn hận mà trừng mắt hắn.
“Thế nhưng tôi thích cậu!" Nước mắt Phí Tử Ngang cũng nhịn không được mà lăn xuống, “Người tôi thích nhất là cậu."
Lúc này Phí Tử Ngang không còn là Tường vi Vương tử tít trên cao, hô mưa gọi gió nữa,mà chỉ là một thiếu niên bình thường khổ sở vì tình.
Mạnh Niệm Kì không dám tin mà nhìn nước mắt hắn.
Hắn khóc…
Cậu ấm luôn luôn cười tít mắt kia đang khóc nói thích mình?
Điên rồi… Thế giời này nhất định điên rồi!
“Không… Cậu gạt tôi! Van cậu đừng gạt tôi nữa! Tôi chịu không nổi! Tôi thực sự chịu không nổi!" Mạnh Niệm Kì ôm đầu khóc lóc, cậu cũng không cách nào chịu đựng giày vò của loại tình cảm này!
“Tôi không có lừa cậu! Tiểu Kì!" Phí Tử Ngang nghiêm túc ôm cậu, chảy lệ ghé bên tai cậu nói, “Tôi thực sự rất thích cậu! Từ nhỏ đã thích cậu! Tiểu Kì, bảo bối của tôi, tôi rốt cuộc phải làm thế nào cậu mới có thể tin tôi?"
Nước mắt của thiếu gia chảy xuống khuôn mặt, tích tụ trên môi mình, Mạnh Niệm Kì lần đầu tiên nếm được mùi vị nước mắt hắn.
Thật mặn… Thật đắng…
Nhưng lòng mình, lại cảm thấy một nỗi ngọt ngào không biết từ đâu.
“Cậu nói cậu thích tôi, vậy Vưu Thiếu Vân kia? Cậu có đúng là không thích cô ấy không?"Mạnh Niệm Kì nhất định phải làm rõ chuyện này.
“Không có! Tôi thế nào lại thích cô ấy? Cô ấy với tôi chỉ là em gái mà thôi. Tôi thích chỉ có mình Tiểu Kì." Phí Tử Ngang nhẹ vỗ về khuôn mặt cậu, “Trong lòng chỉ có cậu."
Trái tim Mạnh Niệm Kì kinh hoảng, như muốn bay bổng lên rồi…
“Thế Tiểu Kì thích tôi không?" Phí Tử Ngang chờ mong mà nhìn cậu.
Mạnh Niệm Kì khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, cố ý lớn tiếng nói, “Tôi vì cái gì phải nói cho cậu?"
Phí Tử Ngang cùng cậu lớn lên từ nhỏ cùng nhau, như thế nào không rõ cá tính của cậu. Vừa thấy mặt cậu đỏ liền biết đáp án.
Tuy rằng không có nghe chính miệng Tiểu Kì nói rõ có chút đáng tiếc, nhưng còn nhiều thời gian, có một ngày hắn nhất định sẽ chính tai nghe thấy Tiểu Kì thừa nhận mình thích hắn.
Phí Tử Ngang cưỡng chế nỗi vui mừng khôn xiết trong lòng, xấu xa nói, “Được, bản thiếu gia tự có cách khiến cho cậu nói…"
Phí Tử Ngang lần đầu tiên cùng người yêu dấu vui vẻ, tự nhiên muốn cho cậu nhìn rõ cả quá trình.
Hắn đem đôi chân thon thả kiên cường dẻo dai của thiếu niên ép trước ngực, khiến cho thứ ấy của cả hai kề nhau kia ở trước mắt cậu nhìn không sót một cái gì…
Mạnh Niệm Kì nhìn mà vẻ mặt đỏ bừng, tim đập bình bịch.
Thật đáng sợ… Hung khí thô to như thế muốn chọc vào trong mông mình…
A a a! Trời ạ! Để cho tôi chết đi!
“Đẹp không, bảo bối? Nhìn cậu tròng mắt cũng sắp rớt ra rồi kìa."
“Ô… Cậu tên biến thái này, tôi mới không muốn xem!" Có thằng con trai nào sẽ muốn nhìn mình bị chọc vào mông chứ!
“Chậc chậc, nói một đằng nghĩ một nẻo. Tiểu Kì rõ ràng càng nhìn càng hưng phấn, nhìn cậu em cậu ướt đẫm này…" Phí Tử Ngang xấu xa mà búng côn thịt không ngừng tiết ra chất dịch trong suốt!
“A a…" Mạnh Niệm Kì giật mình đến run lẩy bẩy…
“Thể chất thật dâm đãng mẫn cảm a…" Phí Tử Ngang cười xấu xa.
“Ai dâm đãng hả? Phí Tử Ngang cậu đừng ngậm máu phun người!" Mạnh Niệm Kì xấu hổ giận dữ kêu to!
“Còn không thừa nhận? Vậy để cậu nhìn xem mình rốt cuộc có bao nhiêu khao khát được thịt heo bự của tôi chinh phục!"
“A a… Đừng… Đừng như vậy…"
Côn thịt thô to ở trong cửa huyệt của mình hời hợt trêu đùa, khiến cho Mạnh Niệm Kì sâu bên trong cơ thể nảy lên sự ngứa ngáy vô tận…
“Ngứa không?" Phí Tử Ngang xấu bụng mà dùng côn thịt cọ xát ở cửa huyệt mẫn cảm của cậu…
“A a… Đừng… Đừng làm nữa… Ngứa… Ngứa lắm, a a…"
Giọng thiếu niên mang theo tiếng khóc, gợi cảm đến khiến cho người ta cả người tê dại.
Phí Tử Ngang dục vọng càng không thể vãn hồi, thầm nghĩ hung hăng mà tiến vào cục cưng bảo bối hắn yêu đến tận xương tủy!
Nhưng trước đó, hắn còn một nguyện vọng mong rằng có thể thực hiện.
Phí Tử Ngang cố ý không cho côn thịt trực tiếp tiến vào, càng không ngừng ở chần chờ ở cửa huyệt…
“A a… Ngứa chết tôi… Cứu tôi… Cứu tôi…"
“Muốn tôi cứu cậu cũng có thể, nhưng tôi muốn Tiểu Kì gọi tôi giống như trước đây…"
“Ôi… Đồ tồi…"
“Mau gọi a!"
“Ngang… Anh Ngang…"
Tuy rằng Mạnh Niệm Kì gọi nhỏ như muỗi kêu, nhưng Phí Tử Ngang lại cảm động đến thiếu chút nữa tuôn lệ.
Hắn càng không ngừng hôn lên mặt cậu, mừng rỡ như điên mà nói, “Lại gọi lần nữa, bảo bối… Lại gọi lần nữa!"
“Anh Ngang… Anh Ngang…"
“Ô ô… Tiểu Kì!" Phí Tử Ngang rốt cuộc nhịn không được kích động mà đem thứ đó của mình cắm thật mạnh vào, đến tận gốc…
“Ô a a…" Huyệt nhỏ non nớt mới vừa phá thân đột nhiên bị xuyên qua, Mạnh Niệm Kì cong lên, phát ra tiếng thét thống khổ…
“Ha ha… Thật thoải mái… Thật sự rất thoải mái…"
Côn thịt được niêm mạc ẩm nóng gắt gao bao lấy, khoái cảm mất hồn khiến cho Phí Tử Ngang thở hổn hển, không thể khắc chế mà lắc eo, điên cuồng qua lại như con thoi trong cơ thể cậu…
Thiếu niên làm lụng như mưa rền gió dữ, khiến Mạnh Niệm Kì thiếu chút nữa hôn mê.
“A a… Nhẹ chút… A a… Sâu quá… Quá sâu… Anh Ngang…"
“Ha ha… Quá sướng… Bảo bối, mông của em thực sự là thích chết tôi! Nhìn đi, nhìn em bị tôi làm sướng biết bao nhiêu!"
“Ô… Đừng nói nữa…"
Mạnh Niệm Kì trơ mắt nhìn côn thịt thật lớn trước mắt không ngừng ra vào ở cửa huyệt đỏ au, kéo ra một lượng lớn chất nhầy trong suốt, bức tranh quá mức tình sắc khiến cậu lửa dục rốt cuộc bộc phát!
“A a… Không được… Anh Ngang… Muốn ra… Muốn ra…" Côn thịt của Mạnh Niệm Kì run rẩy phấn chấn không ngừng, mắt thấy sắp bắn ra!
“Ha ha… Bảo bối… Bắn cho tôi! Toàn bộ đều bắn cho tôi! Tôi yêu em… Rất yêu em!" Phí Tử Ngang kích động kêu to!
Lời yêu của thiếu niên khiến Mạnh Niệm Kì hưng phấn đến cả người run rẩy, một hơi vọt tới đỉnh, một luồng dịch trắng phun mạnh ra…
“Oa a a… Bắn rồi… Bắn rồi…"
“Ô ô… Bảo bối… Anh Ngang cũng bắn cho em!"
“A a… Nhiều quá… Nóng quá… A a…"
Mạnh Niệm Kì lần đầu được thiếu niên yêu dấu bắn tinh trong cơ thể rốt cuộc nhịn không được mà hôn mê bất tỉnh.
***
*Nước chảy thành sông: một cái gì đó xảy ra mà không cần nỗ lực thêm
*Khí: Kiếm Đạo căn bản nằm trong bốn chữ Khí, Kiếm, Thể, Nhất (ki, ken, tai, ichi). Khí là khí công, kiếm là vũ khí, thể là thể lực và nhất là hợp nhất. Luyện Kendo là phải luyện làm sao cho chân khí nhập vào kiếm, phối hợp với sức mạnh của cơ thể để những uy lực đó trở thành một. Người Nhật thường hay ví von môn Kiếm Đạo chính là: ‘Sửa soạn cho thời son trẻ và một niềm vui sót lại cho tuổi già’. Luyện tập Kendo giúp cho giúp mỗi người yêu đất nước, xã hội; đóng góp vào sự phát triển văn hóa và và xây dựng nền hòa bình, thịnh vượng cho tất cả mọi người.(sợt gugle=))~)
ôi mợ ôi =,.= lâu ko edit H bà Dương, thấy cứ sao sao đó…
Tác giả :
Mê Dương