Sắc Màu Quân Nhân
Quyển 1 - Chương 35
Trên đường trở về, Liên Hạo Đông hỏi: "Vừa nãy em cười gì vậy?"
Trần Hiểu Sắt đã ngủ, anh bóp mặt cô một cái, bóp tới mức người ta tỉnh: "Anh hỏi em đấy."
Trần Hiểu Sắt trả lời: "À, nói chuyện xưa về một đám xì trum nhỏ đáng thương bị Gargamel ăn hiếp."
Liên Hạo Đông cảm thán: "Cười thực sự thấp đấy."
Tiểu Vương đưa hai người bọn họ về đại viện rồi đi nhà khách.
Chờ lúc Liên Hạo Đông quấn khăn tắm ra khỏi phòng vệ sinh, Trần Hiểu Sắt đã ngủ rất say. Anh nghe được lời nói đặc biệt trẻ con như thể nói mớ của cô, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm hai tiếng, vô cùng đáng yêu.
Tim anh từ bi một chút, chi bằng để cô ngủ đi. Quả thực tối qua đã là kỷ lục khiêu chiến của cô.
Nhưng lập tức tự bác bỏ: Kỷ lục là dùng để phá vỡ.
Tiếp theo là đi chiến đấu!
Nụ hôn và động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng tới chính anh cũng say mê. Anh ôm cô vợ bé nhỏ đã mềm thành cục bông, hôn liên tiếp.
Có lẽ cô cảm thấy ngứa nên nói: "Đừng làm rộn, xấu xấu."
Được lắm, coi ông già anh thành thú cưng. Có thể có thú cưng mạnh như anh à? Anh bắt đầu hôn môi cô, cạy răng cô, dùng sức đòi lấy, tay cũng không thành thật mà nắm lấy chấm đỏ nhỏ của người ta dùng sức mà bóp. Sau đó anh lại thăm dò vào nơi u mật của cô, nhét một ngón tay vào ma sát tới lui. Chỗ đó ẩm ướt ngay lập tức như thiên đường.
Trần Hiểu Sắt rùng mình tỉnh lại. Mẹ kiếp, lại nữa rồi. Tên không biết đau lòng này. Nóng nảy, cô cắn mạnh lên đầu lưỡi anh. Đau quá! Xem ra cô nhóc này đã tỉnh rồi. Anh liền lập tức buông thả sức mạnh, tất cả động tác đều thêm sức vào mở chân cô ra vòng lên eo mình, không đưa hết vào, từ từ mà vội vàng, vội vàng mà từ từ làm một cách nghiêm túc, như thế chắc chắn cô sẽ quyến quyến thân thể của mình. Anh phải đi, đêm nay từng giây từng phút đều rất quý giá. Anh nhất định phải yêu thương cô thật tốt.
Thật ra xương cốt của Trần Hiểu Sắt không cứng rắn mạnh mẽ như tính cách của cô. Cô ngất đi vài lần trong lúc đó, dùng từ ngữ cổ đại để nói đó là xấu hổ. Sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là giả vờ ngủ.
Liên Hạo Đông sờ soạng cô, rất nhanh lại phấn chấn, không biết mệt mỏi. Thể trạng này là cái quái gì vậy? Không chơi với người như thế. Anh như say sưa trong mùi hương cơ thể cô. Anh tin cô dâu có thể thừa nhận được yêu cầu nhỏ này của anh.
Cả đêm hợp hoan, đủ loại ân ái, lại không thể ngăn cản anh rời đi.
Sáng sớm, Liên Hạo Đông hôn tỉnh người yếu đuối trong lòng, khẽ nói: "Cô bé, anh phải đi. Ban ngày xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh, tối đến thẳng doanh trại ở Hà Bắc."
Tuy người này trên giường là tên khốn nhưng cô vẫn không nỡ, ôm eo anh hỏi: "Khi nào thì về ạ?"
Liên Hạo Đông nói: "Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm."
Cái gì? Lâu vậy à? Cô giãy ra khỏi lòng anh, để người trần trụi mà nửa ngồi lên, vốn còn hơi buồn ngủ, lúc này đã biến mất gần hết. Cô cau mi tâm, lưu luyến không rời mà nhìn anh: "Vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ?" Cô lại coi sự nhớ nhung của mình với người ta thành lo lắng vì người khác một cách kỳ lạ.
Liên Hạo Đông dang tay, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm với cô. Cô bĩu môi, cắn lên cơ ngực anh một cái, nói: "Anh dám. Vậy chắc chắn em sẽ thiến anh."
Lá gan của cô thật là không nhỏ. Anh lớn đến từng này mà còn chưa ai dám nói thiến anh. Xem anh thu thập em thế nào. Liên Hạo Đông xoay người cô một cách thô bạo, ấn vị trí nào đó của cô tới dục vọng của mình.
Trần Hiểu Sắt bị dọa tới hoa dung thất sắc. Cô...Cô thật sợ anh. Tối hôm qua gần như anh không hề nghỉ ngơi, muốn cô mộ lần lại một lần, chỉnh toowsc mức toàn thân cô đau đớn không dám xoay người. Hôm nay...Hôm nay anh lại bộc phát tính sói.
Cô vội vàng xin lỗi: "Em sai rồi, anh tha cho em có được không?" Trần Hiểu Sắt muốn khóc, thật lòng muốn khóc.
Liên Hạo Đông đã đi vào. Chỗ ấm áp của cô bao bọc lấy anh thật chặt. Anh cắn răng chịu đựng. Xem ra nó vẫn muốn tìm tới chỗ thoải mái! Dùng sức đẩy mạnh, dùng giọng dí dỏm mà nói: "Từ từ."
Buổi sáng tinh mơ là giờ khắc âm dương thay đổi sâu sắc nhất, là phù hợp với ái ân như vậy. Đây cũng là thời gian đàn ông hưng phấn nhất. Vì vậy anh còn dũng mãnh hơn ban đêm. Đương nhiên, phần lớn trong đó là anh không nỡ buông cô, quyến luyến thân thể cô.
Tay trái của anh di chuyển trên dưới người cô, một cái tay khác thì xoa nắn hai khối mềm mại. Trước khi biệt ly, thật sự là làm thế nào cũng không đã nghiện, cũng không quan tâm năng lực thừa nhận của người mình đang đè lên thế nào, ra sức xoay tròn dục vọng.
Phía dưới lập tức truyền tới tiếng nức nở. Lúc này người phía dưới mới thích ứng với tư thế từ phía sau, cũng dần dần từ cắn răng nức nở lúc đầu trở thành ngâm nga thỏa thích, nương theo tiếng rên nhẹ còn có tiếng nước nhịp nhàng từ hai thân thể đang va chạm, ma sát thật sâu rồi thật nông mới từ từ đưa người yêu tới cảnh giới vong ngã.
Liên Hạo Đông gia tăng lực vuốt ve lên vị trí trơn nhẵn mềm mại, cục cưng tiêu hồn này thật khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, thật sự là muốn cái mạng già của anh. Lần này rời đi không biết tới lúc nào mới được nếm lại mùi vị này, vì vậy phải xuất ra tất cả vốn liếng mà thỏa mãn người phía dưới và cả mình. Anh có thể dự báo được tương lai của mình đều phải trải qua cuộc sống nhớ nhung cục cưng này, vậy nên càng thêm sức.
Rốt cuộc Trần Hiểu Sắt biết thì ra tối qua anh dịu dàng như vậy. Cô thực muốn ôm anh mà cắn. Con mẹ nó, người này làm chuyện này thật đúng không phải đùa.
Một chân Liên Hạo Đông chạm đất, một chân khác thì ở trên giường, đang lấy tư thế hoàn toàn chiếm giữ mà nâng người cô thật cao, trút hết ra trong thân thể cô.
Tư thế này căn bản không tốn nhiều thể lực. Thân thể anh cũng rất khỏe mạnh, càng có thể giữ vững bất động, ba nông một sâu, mỗi lần vào sâu đều khiến cho người dưới thân kêu lên liên tục.
Nước nhỏ xuống từ u kính của Trần Hiểu Sắt. Cô hoàn toàn không khống chế được tất cả của mình, tiếng kêu lqđ càng lúc càng lớn theo tốc độ ra vào đang tăng nhanh của Liên Hạo Đông, nhưng cô cũng mất đi sức chống người mà nằm xuống.
Xem ra cô đã sắp tới đỉnh, Liên Hạo Đông gầm lên một tiếng, chôn sâu mình vào cô. Trước khi nó mềm đi, anh vội vàng đẩy vài cái, kích thích chỗ đó một chút, tiếng kêu của cô sẽ thay đổi.
Lại thêm một lần lên đỉnh. Sóng nhiệt kích thích khiến cả người cô co rút, thân thể rung rung, thật lâu mới bình thường lại,
Liên Hạo Đông lắc lắc mồ hôi trên đầu, lật người cô lại, nhìn thấy sắc mặt cô đỏ hồng nhưng lại nước mắt lưng tròng. Đây là sao?
Xong việc anh đều đã cho cô sự an ủi và vuốt ve. Anh vuốt ve thân thê lung linh của cô, lau nước mắt cho cô, hỏi; “ Cô bé, sao vậy? Chảng lẽ còn muốn một lần nữa?"
Trần Hiểu Sắt khóc đánh anh. Anh ăn hiếp người, biết rõ cô bởi vì quá mức kích động mà rơi lệ lại còn hỏi.
“ Được rồi, đừng khóc." Liên Hạo Đông ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.
Anh phải đi thật. Trước khi đi anh còn phải đi Hương Sơn một chuyến, nói chuyện với cha mẹ mình. Anh dặn dò Trần Hiểu Sắt xong liền ra cửa. Ngoài cửa, Tiểu Vương đã đợi sẵn, đoán chừng đã nghe được không ít tiếng dữ dội không bị cản trở. Nhưng làm thủ trưởng, luyện chính là da mặt dày, mà làm người giúp việc, luyện chính là giả câm giả điếc.
Tiểu Vương coi như cũng là người tỉ mỉ chu đáo, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa doanh trưởng bề ngoài chính nhi bát kinh này,liền hỏi: “ Chị dâu còn chưa tỉnh à? Sao không ra tiễn anh?"
Liên Hạo Đông chỉ nói một câu: “ Có lẽ bây giờ cô ấy còn chưa xuống giường được."
Đây là một câu nói thâm thúy cỡ nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vương đỏ lên, hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thật đúng là Trần Hiểu Sắt không xuống giường được. Sau khi khoái cảm qua đi chỉ còn lại đau đớn bỏng rát. Từ đầu đêm tới giờ không rõ rốt cuộc anh muốn mấy lần rồi, chỉ còn lại cô cả người vừa đau vừa mỏi lăn qua lộn lại trên giường. Cô đấm lên giường, mắng anh, câu nào cũng không bỏ hai chữ cầm thú.
Cô cố sức xuống giường, khoác áo ngủ lên, tới phòng vệ sinh. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt đo đỏ, còn chứa xuân tình chưa tan đi!
Azi! Tên khốn kiếp này thật sự là chỉnh cô tới chết. Cả người cô toàn vết bầm, vừa sờ đã thấy đau đớn, chỉ có thể mặc áo dài tay thôi.
Bây giờ rốt cuộc cô hiểu rõ ý nghĩa việc Liên Hạo Đông tặng Phi Hồ cho cô. Đó chính là vây cô trong ổ cún của anh, vui vẻ mà làm cún mẹ.
Liên Hạo Đông biết chỉ cần anh đi khỏi, trừ khi Trần Hiểu Sắt thấy trai đẹp mới không về đại viện, cho nên đưa cho cô một con chó. Để cô ngày nào cũng về rất phiền phức, đại viện rất lớn, có thể ở lại. Cô có thể vừa chăm sóc Phi Hồ lại ấm ổ giúp anh, còn có thể giờ giờ phút phút treo anh trong lòng. Nhất cử đa đắc ( một hành động được lợi rất nhiều), chuyện này vậy là ổn.
Khốn nạn! Anh đi rồi mà vẫn đùa giỡn cô! Trần Hiểu Sắt oán hận bất bình! Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Yêu là khiến cho phụ nữ có động lực khôi phục thanh xuân. Cảm giác lúc ở bên Liên Hạo Đông không hề giống lúc ở bên Tống Á. Lúc đó cô cũng rất vui vẻ nhưng vui vẻ đồng thời cũng hơi bất an.
Nhưng ở bên Liên Hạo Đông thì không có cảm giác như vậy. Cô có cảm giác rất an toàn.
Đúng nha, cô phát hiện kể từ khi thành phụ nữ thì cân nặng không thay đổi, vòng ngực lại len lén lớn hơn một cỡ. Xem ra miệng và tay đàn ông đúng là giúp đỡ rất lớn với cấu tạo thân thể phụ nữ.
Đại sảnh công ty, Lý Mẫn nhìn chằm chằm trước ngực Trân Hiểu Sắt, nhìn rồi nhìn, nhả một câu: “ Có phải cậu có không? Nó lớn hơn không ít đó."
Trần Hiểu Sắt vung tay lên, nói: “ Cậu mới có đó. Cả nhà cậu đều có."
Nhưng cô lại rất lo lắng. Hai đêm này không dùng bất cứ biện pháp gì. Liên Hạo Đông vô sỉ bắn tất cả vào trong người cô. Đêm đầu tiên quá đột ngột không dùng biện pháp cũng được. Nhưng hôm sau cô len lén mua bao cao su, kín đáo đưa cho anh, lại khiến anh thuận tay vứt đi, bảo không biết dùng thứ này. Cô đành phải cầu nguyện trong kỳ an toàn, sẽ không trúng thưởng. Thật muốn có thì có, dù sao cha của đứa trẻ cũng có tiền, nuôi được. Tuổi cô bây giờ vừa hợp để sinh con.
Nói thật ra, lúc hai người ở bên nhau cũng không trao đổi nhiều lắm. Những gì nên làm, không nên làm hai người đều làm một lần, hẳn là rất quen thuộc, rất quen thuộc. Nhưng lúc gọi điện thỉ chỉ nói chuyện trên trời dưới biển, có đôi khi cả hai đều muốn trực tiến cúp điện thoại,nói gì cũng là đùa giỡn. Anh chủ động gọi, cũng là anh chủ động nói: “ Em không bỏ đói Phi Hồ chứ?"
Có người yêu nào hỏi câu đầu tiên là về chó không? Khiến cô dở khóc dở cười. Sau đó anh sẽ hỏi cô gần đây cô làm gì. Cô trả lời đầy đủ. Lúc cúp điện thoại anh sẽ nói: “ Anh sẽ cố gắng trở về nhanh."
Điện thoại nội tuyến gọi tới, Trần Hiểu Sắt bắt máy. Lý Mẫn nói cô có khách hàng tới thăm. Cô chạy ra nhìn thì thấy là Tống Ny. Cô tự nhận không trêu chọc người nhà họ Tống nữa, cô ta tới đây làm gì?
Lúc cô còn là học sinh, Tống Ny là công chúa kiêu ngạo của gia tộc, bất cứ chuyện gì cũng đều không lọt được vào mắt cô ta. Nhất là Trần Hiểu Sắt bị cô ta chèn ép càng ngày càng lợi hại, bởi vì lúc đó cô ta đang theo đuổi Tống Á.
Trần Hiểu Sắt đã ngủ, anh bóp mặt cô một cái, bóp tới mức người ta tỉnh: "Anh hỏi em đấy."
Trần Hiểu Sắt trả lời: "À, nói chuyện xưa về một đám xì trum nhỏ đáng thương bị Gargamel ăn hiếp."
Liên Hạo Đông cảm thán: "Cười thực sự thấp đấy."
Tiểu Vương đưa hai người bọn họ về đại viện rồi đi nhà khách.
Chờ lúc Liên Hạo Đông quấn khăn tắm ra khỏi phòng vệ sinh, Trần Hiểu Sắt đã ngủ rất say. Anh nghe được lời nói đặc biệt trẻ con như thể nói mớ của cô, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm hai tiếng, vô cùng đáng yêu.
Tim anh từ bi một chút, chi bằng để cô ngủ đi. Quả thực tối qua đã là kỷ lục khiêu chiến của cô.
Nhưng lập tức tự bác bỏ: Kỷ lục là dùng để phá vỡ.
Tiếp theo là đi chiến đấu!
Nụ hôn và động tác của anh rất dịu dàng, dịu dàng tới chính anh cũng say mê. Anh ôm cô vợ bé nhỏ đã mềm thành cục bông, hôn liên tiếp.
Có lẽ cô cảm thấy ngứa nên nói: "Đừng làm rộn, xấu xấu."
Được lắm, coi ông già anh thành thú cưng. Có thể có thú cưng mạnh như anh à? Anh bắt đầu hôn môi cô, cạy răng cô, dùng sức đòi lấy, tay cũng không thành thật mà nắm lấy chấm đỏ nhỏ của người ta dùng sức mà bóp. Sau đó anh lại thăm dò vào nơi u mật của cô, nhét một ngón tay vào ma sát tới lui. Chỗ đó ẩm ướt ngay lập tức như thiên đường.
Trần Hiểu Sắt rùng mình tỉnh lại. Mẹ kiếp, lại nữa rồi. Tên không biết đau lòng này. Nóng nảy, cô cắn mạnh lên đầu lưỡi anh. Đau quá! Xem ra cô nhóc này đã tỉnh rồi. Anh liền lập tức buông thả sức mạnh, tất cả động tác đều thêm sức vào mở chân cô ra vòng lên eo mình, không đưa hết vào, từ từ mà vội vàng, vội vàng mà từ từ làm một cách nghiêm túc, như thế chắc chắn cô sẽ quyến quyến thân thể của mình. Anh phải đi, đêm nay từng giây từng phút đều rất quý giá. Anh nhất định phải yêu thương cô thật tốt.
Thật ra xương cốt của Trần Hiểu Sắt không cứng rắn mạnh mẽ như tính cách của cô. Cô ngất đi vài lần trong lúc đó, dùng từ ngữ cổ đại để nói đó là xấu hổ. Sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên cô làm là giả vờ ngủ.
Liên Hạo Đông sờ soạng cô, rất nhanh lại phấn chấn, không biết mệt mỏi. Thể trạng này là cái quái gì vậy? Không chơi với người như thế. Anh như say sưa trong mùi hương cơ thể cô. Anh tin cô dâu có thể thừa nhận được yêu cầu nhỏ này của anh.
Cả đêm hợp hoan, đủ loại ân ái, lại không thể ngăn cản anh rời đi.
Sáng sớm, Liên Hạo Đông hôn tỉnh người yếu đuối trong lòng, khẽ nói: "Cô bé, anh phải đi. Ban ngày xử lý xong chuyện ở Bắc Kinh, tối đến thẳng doanh trại ở Hà Bắc."
Tuy người này trên giường là tên khốn nhưng cô vẫn không nỡ, ôm eo anh hỏi: "Khi nào thì về ạ?"
Liên Hạo Đông nói: "Chậm thì ba tháng, lâu thì nửa năm."
Cái gì? Lâu vậy à? Cô giãy ra khỏi lòng anh, để người trần trụi mà nửa ngồi lên, vốn còn hơi buồn ngủ, lúc này đã biến mất gần hết. Cô cau mi tâm, lưu luyến không rời mà nhìn anh: "Vậy anh bảo em phải làm sao bây giờ?" Cô lại coi sự nhớ nhung của mình với người ta thành lo lắng vì người khác một cách kỳ lạ.
Liên Hạo Đông dang tay, ôm cô vào lòng, khẽ thì thầm với cô. Cô bĩu môi, cắn lên cơ ngực anh một cái, nói: "Anh dám. Vậy chắc chắn em sẽ thiến anh."
Lá gan của cô thật là không nhỏ. Anh lớn đến từng này mà còn chưa ai dám nói thiến anh. Xem anh thu thập em thế nào. Liên Hạo Đông xoay người cô một cách thô bạo, ấn vị trí nào đó của cô tới dục vọng của mình.
Trần Hiểu Sắt bị dọa tới hoa dung thất sắc. Cô...Cô thật sợ anh. Tối hôm qua gần như anh không hề nghỉ ngơi, muốn cô mộ lần lại một lần, chỉnh toowsc mức toàn thân cô đau đớn không dám xoay người. Hôm nay...Hôm nay anh lại bộc phát tính sói.
Cô vội vàng xin lỗi: "Em sai rồi, anh tha cho em có được không?" Trần Hiểu Sắt muốn khóc, thật lòng muốn khóc.
Liên Hạo Đông đã đi vào. Chỗ ấm áp của cô bao bọc lấy anh thật chặt. Anh cắn răng chịu đựng. Xem ra nó vẫn muốn tìm tới chỗ thoải mái! Dùng sức đẩy mạnh, dùng giọng dí dỏm mà nói: "Từ từ."
Buổi sáng tinh mơ là giờ khắc âm dương thay đổi sâu sắc nhất, là phù hợp với ái ân như vậy. Đây cũng là thời gian đàn ông hưng phấn nhất. Vì vậy anh còn dũng mãnh hơn ban đêm. Đương nhiên, phần lớn trong đó là anh không nỡ buông cô, quyến luyến thân thể cô.
Tay trái của anh di chuyển trên dưới người cô, một cái tay khác thì xoa nắn hai khối mềm mại. Trước khi biệt ly, thật sự là làm thế nào cũng không đã nghiện, cũng không quan tâm năng lực thừa nhận của người mình đang đè lên thế nào, ra sức xoay tròn dục vọng.
Phía dưới lập tức truyền tới tiếng nức nở. Lúc này người phía dưới mới thích ứng với tư thế từ phía sau, cũng dần dần từ cắn răng nức nở lúc đầu trở thành ngâm nga thỏa thích, nương theo tiếng rên nhẹ còn có tiếng nước nhịp nhàng từ hai thân thể đang va chạm, ma sát thật sâu rồi thật nông mới từ từ đưa người yêu tới cảnh giới vong ngã.
Liên Hạo Đông gia tăng lực vuốt ve lên vị trí trơn nhẵn mềm mại, cục cưng tiêu hồn này thật khiến người ta muốn ngừng mà không ngừng được, thật sự là muốn cái mạng già của anh. Lần này rời đi không biết tới lúc nào mới được nếm lại mùi vị này, vì vậy phải xuất ra tất cả vốn liếng mà thỏa mãn người phía dưới và cả mình. Anh có thể dự báo được tương lai của mình đều phải trải qua cuộc sống nhớ nhung cục cưng này, vậy nên càng thêm sức.
Rốt cuộc Trần Hiểu Sắt biết thì ra tối qua anh dịu dàng như vậy. Cô thực muốn ôm anh mà cắn. Con mẹ nó, người này làm chuyện này thật đúng không phải đùa.
Một chân Liên Hạo Đông chạm đất, một chân khác thì ở trên giường, đang lấy tư thế hoàn toàn chiếm giữ mà nâng người cô thật cao, trút hết ra trong thân thể cô.
Tư thế này căn bản không tốn nhiều thể lực. Thân thể anh cũng rất khỏe mạnh, càng có thể giữ vững bất động, ba nông một sâu, mỗi lần vào sâu đều khiến cho người dưới thân kêu lên liên tục.
Nước nhỏ xuống từ u kính của Trần Hiểu Sắt. Cô hoàn toàn không khống chế được tất cả của mình, tiếng kêu lqđ càng lúc càng lớn theo tốc độ ra vào đang tăng nhanh của Liên Hạo Đông, nhưng cô cũng mất đi sức chống người mà nằm xuống.
Xem ra cô đã sắp tới đỉnh, Liên Hạo Đông gầm lên một tiếng, chôn sâu mình vào cô. Trước khi nó mềm đi, anh vội vàng đẩy vài cái, kích thích chỗ đó một chút, tiếng kêu của cô sẽ thay đổi.
Lại thêm một lần lên đỉnh. Sóng nhiệt kích thích khiến cả người cô co rút, thân thể rung rung, thật lâu mới bình thường lại,
Liên Hạo Đông lắc lắc mồ hôi trên đầu, lật người cô lại, nhìn thấy sắc mặt cô đỏ hồng nhưng lại nước mắt lưng tròng. Đây là sao?
Xong việc anh đều đã cho cô sự an ủi và vuốt ve. Anh vuốt ve thân thê lung linh của cô, lau nước mắt cho cô, hỏi; “ Cô bé, sao vậy? Chảng lẽ còn muốn một lần nữa?"
Trần Hiểu Sắt khóc đánh anh. Anh ăn hiếp người, biết rõ cô bởi vì quá mức kích động mà rơi lệ lại còn hỏi.
“ Được rồi, đừng khóc." Liên Hạo Đông ôm cô vào lòng, sưởi ấm cho cô.
Anh phải đi thật. Trước khi đi anh còn phải đi Hương Sơn một chuyến, nói chuyện với cha mẹ mình. Anh dặn dò Trần Hiểu Sắt xong liền ra cửa. Ngoài cửa, Tiểu Vương đã đợi sẵn, đoán chừng đã nghe được không ít tiếng dữ dội không bị cản trở. Nhưng làm thủ trưởng, luyện chính là da mặt dày, mà làm người giúp việc, luyện chính là giả câm giả điếc.
Tiểu Vương coi như cũng là người tỉ mỉ chu đáo, thỉnh thoảng sẽ trêu đùa doanh trưởng bề ngoài chính nhi bát kinh này,liền hỏi: “ Chị dâu còn chưa tỉnh à? Sao không ra tiễn anh?"
Liên Hạo Đông chỉ nói một câu: “ Có lẽ bây giờ cô ấy còn chưa xuống giường được."
Đây là một câu nói thâm thúy cỡ nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vương đỏ lên, hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Thật đúng là Trần Hiểu Sắt không xuống giường được. Sau khi khoái cảm qua đi chỉ còn lại đau đớn bỏng rát. Từ đầu đêm tới giờ không rõ rốt cuộc anh muốn mấy lần rồi, chỉ còn lại cô cả người vừa đau vừa mỏi lăn qua lộn lại trên giường. Cô đấm lên giường, mắng anh, câu nào cũng không bỏ hai chữ cầm thú.
Cô cố sức xuống giường, khoác áo ngủ lên, tới phòng vệ sinh. Nhìn mình trong gương, khuôn mặt đo đỏ, còn chứa xuân tình chưa tan đi!
Azi! Tên khốn kiếp này thật sự là chỉnh cô tới chết. Cả người cô toàn vết bầm, vừa sờ đã thấy đau đớn, chỉ có thể mặc áo dài tay thôi.
Bây giờ rốt cuộc cô hiểu rõ ý nghĩa việc Liên Hạo Đông tặng Phi Hồ cho cô. Đó chính là vây cô trong ổ cún của anh, vui vẻ mà làm cún mẹ.
Liên Hạo Đông biết chỉ cần anh đi khỏi, trừ khi Trần Hiểu Sắt thấy trai đẹp mới không về đại viện, cho nên đưa cho cô một con chó. Để cô ngày nào cũng về rất phiền phức, đại viện rất lớn, có thể ở lại. Cô có thể vừa chăm sóc Phi Hồ lại ấm ổ giúp anh, còn có thể giờ giờ phút phút treo anh trong lòng. Nhất cử đa đắc ( một hành động được lợi rất nhiều), chuyện này vậy là ổn.
Khốn nạn! Anh đi rồi mà vẫn đùa giỡn cô! Trần Hiểu Sắt oán hận bất bình! Nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Yêu là khiến cho phụ nữ có động lực khôi phục thanh xuân. Cảm giác lúc ở bên Liên Hạo Đông không hề giống lúc ở bên Tống Á. Lúc đó cô cũng rất vui vẻ nhưng vui vẻ đồng thời cũng hơi bất an.
Nhưng ở bên Liên Hạo Đông thì không có cảm giác như vậy. Cô có cảm giác rất an toàn.
Đúng nha, cô phát hiện kể từ khi thành phụ nữ thì cân nặng không thay đổi, vòng ngực lại len lén lớn hơn một cỡ. Xem ra miệng và tay đàn ông đúng là giúp đỡ rất lớn với cấu tạo thân thể phụ nữ.
Đại sảnh công ty, Lý Mẫn nhìn chằm chằm trước ngực Trân Hiểu Sắt, nhìn rồi nhìn, nhả một câu: “ Có phải cậu có không? Nó lớn hơn không ít đó."
Trần Hiểu Sắt vung tay lên, nói: “ Cậu mới có đó. Cả nhà cậu đều có."
Nhưng cô lại rất lo lắng. Hai đêm này không dùng bất cứ biện pháp gì. Liên Hạo Đông vô sỉ bắn tất cả vào trong người cô. Đêm đầu tiên quá đột ngột không dùng biện pháp cũng được. Nhưng hôm sau cô len lén mua bao cao su, kín đáo đưa cho anh, lại khiến anh thuận tay vứt đi, bảo không biết dùng thứ này. Cô đành phải cầu nguyện trong kỳ an toàn, sẽ không trúng thưởng. Thật muốn có thì có, dù sao cha của đứa trẻ cũng có tiền, nuôi được. Tuổi cô bây giờ vừa hợp để sinh con.
Nói thật ra, lúc hai người ở bên nhau cũng không trao đổi nhiều lắm. Những gì nên làm, không nên làm hai người đều làm một lần, hẳn là rất quen thuộc, rất quen thuộc. Nhưng lúc gọi điện thỉ chỉ nói chuyện trên trời dưới biển, có đôi khi cả hai đều muốn trực tiến cúp điện thoại,nói gì cũng là đùa giỡn. Anh chủ động gọi, cũng là anh chủ động nói: “ Em không bỏ đói Phi Hồ chứ?"
Có người yêu nào hỏi câu đầu tiên là về chó không? Khiến cô dở khóc dở cười. Sau đó anh sẽ hỏi cô gần đây cô làm gì. Cô trả lời đầy đủ. Lúc cúp điện thoại anh sẽ nói: “ Anh sẽ cố gắng trở về nhanh."
Điện thoại nội tuyến gọi tới, Trần Hiểu Sắt bắt máy. Lý Mẫn nói cô có khách hàng tới thăm. Cô chạy ra nhìn thì thấy là Tống Ny. Cô tự nhận không trêu chọc người nhà họ Tống nữa, cô ta tới đây làm gì?
Lúc cô còn là học sinh, Tống Ny là công chúa kiêu ngạo của gia tộc, bất cứ chuyện gì cũng đều không lọt được vào mắt cô ta. Nhất là Trần Hiểu Sắt bị cô ta chèn ép càng ngày càng lợi hại, bởi vì lúc đó cô ta đang theo đuổi Tống Á.
Tác giả :
Thập Nguyệt Cần Khê