Sắc Màu Quân Nhân
Quyển 1 - Chương 16
Liên Hạo Đông nghĩ: Cô nàng này cũng to gan thật, chẳng có chút đề phòng với người khác phái ở cùng với mình, cô ấy thật coi thường tinh thần chiếm hữu của cánh đàn ông mà. Hai mắt như loài sài lang bị quyến rũ phát sáng đỏ hừng hực, đã vậy còn phải ráng mở to hai mắt muốn nổ đom đóm cẩn thận đắp chăn cho cô nàng. Sau đó để lưng trần bước ra ngoài ban công hút thuốc, anh đứng đó hút hết điếu này tới điếu khác. Sửu Sửu bé nhỏ chạy tới dụi dụi vào chân anh, sau đó anh bế nó lên cùng đứng đợi mặt trời mọc với mình.
Nếu là bạn? Khi bạn giật mình tỉnh giấc thấy có hai người đàn ông đang ngồi trước giường nhìn chằm chằm bạn ngủ thì lúc đó không biết bạn sẽ có phản ứng ra sao? Ngủ tiếp, coi như nằm mơ! Đó chính là phản ứng của Trần Hiểu Sắt. Do tối qua cô ngủ quá muộn, vì vậy dù Liên Hạo Đông có làm đủ mọi cách vẫn không thể nào đánh thức cô được, thế là anh bèn thả Sửu Sửu ra tiến hành cuồng hôn cô tới tấp, sở dĩ Sửu Sửu có hành động hăng hái như thế cũng là nhờ sự động viên của Liên Hạo Đông.
Trần Hiểu Sắt nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ, lập tức nổi điên gào rú với Liên Hạo Đông: "Mới giờ này anh làm gì om sòm sớm thế?"
Liên Hạo Đông nói: "Tôi sắp đi rồi, đương nhiên phải nói cho em biết một tiếng chứ! Chẵng lẽ rình rập lúc em đang ngủ mà bỏ đi sao? Làm vậy thì khó coi quá!"
Trần Hiểu Sắt giận lắm nhưng đành nhún nhường nói: "Cám ơn lòng tốt của anh."
Anh cúi người hôn lên má cô một cái: "Tôi đi nhé, cô vợ tương lai. Hôm nay có việc quan trọng cần làm, làm xong sẽ đến tìm em."
Trần Hiểu Sắt chùi lia chùi lịa chỗ vừa bị anh hôn, kéo chăn lên cao nói: "Anh hai Liên, ông tướng Liên à, anh làm ơn buông tha cho tôi đi, tôi không có rảnh mà đùa với anh đâu."
Anh nói: "Vậy chịu thôi, em hãy cố mà vượt qua đi." Lúc đi anh còn tiện tay lấy luôn tấm ảnh cô đặt trên bàn đi theo.
Trần Hiểu Sắt xốc chăn với theo làm mặt quỷ sau lưng Liên Hạo Đông còn giơ ngón giữa lên chỉ chỉ về phía anh.
Ngày kế tiếp Trần Hiểu Sắt đến công ty với tinh thần chán chường mệt mỏi, cô cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, tinh thần tưởng chừng như sắp bị phân liệt luôn rồi.
Sau khi tan việc, vừa mới ra khỏi cổng tòa nhà thì Trần Hiểu Sắt bị Tiểu Vương cản đường. Anh chàng nói với sắc mặt đo đỏ: "Chị dâu, hôm nay chị mặc đồ trông đẹp thật, anh doanh trưởng bảo em tới đón chị."
Chị dâu? Trần Hiểu Sắt tưởng mình đã nghe lầm. Sao tự dưng mình biến thành chị dâu của anh ta? Có điều được khen đẹp ai mà không khoái chứ, dù vậy Trần Hiểu Sắt vẫn cười ngọt ngào từ chối: "Tiểu Vương à, hôm nay người nhà tôi có điện thoại tới, họ bảo cái người được chọn đính hôn từ bé bây giờ muốn kết hôn với tôi, cho nên ấy, tôi không có khả năng làm chị dâu của anh đâu, giúp tôi chuyển lời với doanh trưởng của anh một tiếng nhé. Tôi còn có việc, không tiễn anh được, vậy nha." Trần Hiểu Sắt nói xong xoay người đi về hướng trạm xe điện.
Tiểu Vương ngăn cô lại lần nữa, đưa cô tới chổ xe đang đậu: "Chị dâu, chị nói gì em không hiểu? Cái người đính hôn từ nhỏ của chị ở đâu chui ra nữa đây, doanh trưởng bọn em đã xem qua hết toàn bộ tư liệu gia phả tổ tông tám đời của nhà chị rồi."
"Anh nói sao? Anh ta xem hồi nào hả? Anh ta làm vậy là phạm pháp đấy."
Tiểu Vương thở dài nói: "Anh ấy chính là vương pháp mà! Cũng tại lần trước chị bỏ đi không nói tiếng nào nên anh ấy cứ nhớ mãi về chị không quên được, vì vậy đã âm thầm tự mình điều tra."
Trần Hiểu Sắt lồng lộn lên nói: "Cái tên lưu manh chết bầm ấy! Anh về nói lại cho anh ta biết, hạng người vừa độc tài vừa lưu manh như anh ta, Trần Hiểu Sắt tôi sẽ không, sẽ không bao giời ưa nổi anh ta đâu."
Tiểu Vương khó xử nói: "Chị dâu, rốt cuộc doanh trưởng bọn em đã đắc tội gì với chị, sao chị lại có ác cảm với anh ấy như thế?"
Trần Hiểu Sắt nhăn nhó không biết phải nói sao, mình không thể nói cho anh chàng này biết mình đã bị tên khốn kia ôm, hôn rồi còn đè chồng lên nhau nữa. Trần Hiểu Sắt nghiến răng trèo trẹo đỏ mặt hỏi: "Trước đây doanh trưởng các anh có quen cô bạn gái nào không?"
Tiểu Vương lắc lắc đầu!
"Vậy anh ta có bạn trai không?" Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ: Kệ, dù anh ta có bạn trai hay bạn gái gì cũng được, mình sẽ bằng mọi cách để tác hợp cho họ đến với nhau, cơi như cũng tự giải thoát cho chính mình.
Tiểu Vương nghe thế liền lắc đầu như gõ trống, đồng thời tranh thủ giải thích: "Xu hướng giới tính của anh ấy rất bình thường."
Trần Hiểu Sắt lại nói: "Tiểu Vương này, không phải chị đây không muốn đi, mà là cái chuyện tình cảm ấy, tốt nhất đừng nên miễn cưỡng ha."
Tiểu Vương nói: "Chị gái à! Chị đừng làm khó em út mà, chị cho rằng chị không đi thì doanh trưởng bọn em sẽ tha cho chị sao? Không có chuyện đó đâu. Mục tiêu đã bị anh ấy nhắm trúng thì có chạy đằng trời cũng không thoát được. Anh ấy bị thương tám thì cũng phải cho kẻ địch tổn thương chín mười, hay chị chịu thiệt một chút đi nha. Hai ngày nữa anh phải về lại căn cứ rồi, chị cũng biết căn cứ là nơi đáng sợ như thế nào rồi đó? Chính là một vùng biển hoang tàn vắng vẻ. Nơi ấy ngay cả một mống động vật cũng không có chứ đừng nói chi là đàn bà con gái. Coi như chị tội nghiệp cho anh ấy đi, có được không?"
"Hả? Cái chỗ anh nói thật sự thảm vậy sao?" Trần Hiểu Sắt không thể tin được nhìn nhìn Tiểu Vương.
Tiểu Vương trịnh trọng gật đầu.
"Chuyện này…?" Trần Hiểu Sắt sắp bị siêu lòng mất rồi.
Tiểu Vương lại nói tiếp: "Còn nữa, chị gái, hôm nay chị ăn mặc đẹp thế này, không đi ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng thì thật là đáng tiếc."
Trần Hiểu Sắt nghe anh chàng này phân tích một phen cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi: "Ồ? Thật vậy sao? Ha ha, vậy cũng được! Coi như phá lệ một lần vậy! À, thế anh ta tính mấy giờ đi?"
"Cũng sắp tới giờ rồi, đi ngay bây giờ luôn."
"Ồ! Được."
Sau khi lên xe ngồi, Trần Hiểu Sắt sờ vào cái màn hình điều hành rất lớn ở trước mặt hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Vương đáp: "Đây là ra đa dùng trong mấy trận chiếu đấu để ba bên đối thoại video với nhau!"
Hóa ra là chiến xa đã được cải trang! Ông tướng này còn dùng tới xe của trụ sở cơ đấy, tính khoe mẽ sao? Thiệt là xe xua hết chỗ nói, Trần Hiểu Sắt thầm khinh bỉ Liên Hạo Đông.
Xe bon bon hết quẹo rồi lại quẹo, cuối cùng quẹo vào mặt sau một con phố nhỏ cũ kỹ vừa được sửa chữa rất sạch sẽ ở Trung Nam Hải. Từng dãy xe sang trọng như Bentley, Lamborghini, Mercedes còn có vài chiếc việt dã mang biển số quân đội đậu chật ních ở lối ra vào. Những nơi thế này không biết một năm mình có cơ hội tới được một lần chưa, trông lạ lẫm thật.
Tiểu Vương dẫn cô đi vào cánh cửa núm tua* sơn đỏ của một căn nhà cấp bốn kiểu xưa. Trước cửa còn treo chiếc đèn lồng màu đỏ rất lớn, nhìn rất có phong cách riêng. Nếu ở lối ra vào có thêm hai bảo vệ đứng gác nữa sẽ cực kỳ giống vinh thự của chính phủ quốc gia đấy! Trần Hiểu Sắt đã từng nhận thiết kế nhiều kiểu cách mang nét văn hóa cổ xưa được xây dựng lại, nhưng ngôi nhà này chưa từng qua sửa chửa, mà nó là di sản được truyền từ đời này sang đời khác, bởi vì nền gạch đá hoa cương theo bụi thời gian gần như đã bị sói mòn loang lổ từng vết xám trắng.
Bắc Kinh hiện vẫn còn giữ lại rất nhiều kiểu nhà cấp bốn, nhưng để giữ gìn được hoàn chỉnh và có phong cách riêng thế này thì thật sự rất ít, theo sự hiểu biết của Trần Hiểu Sắt thì giá trị của căn nhà này phải lên đến tám con số.
Ngoài cửa trang hoàng bao nhiêu thì bên trong còn xa hoa hơn bấy nhiêu, rộng lớn mênh mông đi hoài không thấy tới, bây giờ cô đã hiểu biết về cái gì gọi là sân vườn sâu hun hún thăm thẳm. Trần Hiểu Sắt hỏi, "Ngôi nhà cũ này của ai vậy?"
Tiểu Vương nói: "Em nghe doanh trưởng nói đó là nhà của một người anh em với anh ấy, bây giờ nơi này là câu lạc bộ hàng đầu thường dùng để tiếp đãi các khách quý nước ngoài, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của quốc gia đều đến đây vui chơi tham quan."
Lòng vòng một hồi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, bên trong cả trai lẫn gái đều có mặt đông đủ, ồn ào náo nhiệt không thôi.
Trần Hiểu Sắt theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo của mình, cô có dự cảm những người ở bên trong chắc chắn không hề đơn giản. Quả nhiên cô đã đoán đúng. Sau khi đi vòng qua nhiều cánh cửa khắc hoa, lúc rèm cửa được vén lên cô nhìn thấy có khoảng mười người ngồi vây quanh một bàn tiệc rượu. Trên bàn tiệc bày biện cỡ mười bình Mao Đài còn có một số chai rỗng nằm ngổn ngang dưới nền đất.
Liên Hạo Đông ngồi đối diện ở cửa ra vào, hai tay vắt lên thành ghế, áo ngoài xốc xếch lên tới bụng để hớ hênh chiếc áo ba lổ màu trắng ở bên trong, tay trái đang kẹp điếu thuốc đã cháy dở một nửa, hai đầu lông mày thỉnh thoảng chau lại còn hốc mắt thì đỏ au vì men rượu. Bộ dạng lúc này của Liên Hạo Đông quả thật không biết dùng từ gì để hình dung, phải nói là đúng chất của một kẻ lưu manh.
Thấy Trần Hiểu Sắt bước vào anh liền giơ hai ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo cô hãy tới đây ngồi cạnh mình. Tiểu Vương tự giác lui ra ngoài, về lại xe ngồi chờ lệnh của sếp.
Mọi người đều ngước lên nhìn tới hướng cửa, khi trông thấy Trần Hiểu Sắt ai nấy cũng đều kinh ngạc sửng sốt. Chà, cái tên trùm có biệt danh hỗn thế ma vương Liên Hạo Đông này đào đâu ra một cô bạn gái xinh tươi mơn mởn thế này vậy ta.
Trùng hợp hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc một chiếc váy hoa màu đỏ tươi nịt đai lưng kiểu hot nhất trên mạng hiện nay, chiếc váy làm tôn lên dáng người đường cong chữ S hoàn hảo của cô. Kiểu dáng lẫn phong cách phối hợp với nhau khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn bội phần, trước ngực còn đính một đóa hoa sen, thiết kế đơn giản không cầu kỳ nhưng rất hài hòa sang trọng. Màu đỏ tươi này không phải ai mặc cũng hợp, nó đòi hỏi người mặc phải có cá tính đặc biệt. Vóc người đẹp chưa đủ, còn phải có nước da phù hợp, Trần Hiểu Sắt đều có đủ cả ba yếu tố này. Cô như được thêm hoa vào trên gấm đã đẹp lại càng đẹp thêm.
Để phối cho xứng với bộ đồ này cô còn lục lại chiếc vòng đeo tay bằng gỗ màu nâu đỏ mà cha đã tặng cho mình nhân ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi, cộng thêm do hôm nay trời nóng nên cô dùng một cây bút chì màu vấn tóc lên thành một búi phùng phùng, điểm này càng làm cho cô tăng thêm phần trẻ trung quyến rũ.
Mọi người bị choáng váng mất ba giây mới òa lên như ong vỡ tổ, có vài người còn vỗ tay rầm rộ hoan nghênh, người ngồi gần Liên Hạo Đông nhất vỗ vai anh khen: "Anh có mắt nhìn thật đấy!"
Có một anh chàng ngồi ngay cửa ra vào rất tự nhiên đứng dậy nhìn con gái nhà người ta trân trân, miệng tía lia háo hức sổ một tràng: "Úi chà chà! Chị dâu, chị dâu thân ái, bọn em đã đợi chị lâu lắm rồi đấy." Còn tính giang tay ôm chào xã giao với Trần Hiểu Sắc.
Một anh chàng khác vội vàng kéo tay anh ta lại: "Có phải cậu muốn chết không? Cậu hai Liên đang nhìn kìa!"
Phía dưới có người cười ồ lên, trong đó có cả Hà Ngọc Thành ông chủ của "Xích Mị". Trần Hiểu Sắt còn nhớ người này, anh ta đang ngồi bên trái Liên Hạo Đông. Cạnh đó còn có một nhóm người mặc quân phục, mặt trắng mặt đen đều có đủ, những người không mặc quân trang thì cách ăn mặc của họ cũng rất model, nhìn thôi cũng đủ biết đây đều là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu rồi.
Có vài người còn dẫn theo bạn gái đi cùng.
Có một cô gái nhìn rất quen mắt, Trần Hiểu Sắt suy nghĩ mãi mới nhớ ra cô ta chính là Nhạc Cận ngôi sao có tên tuổi nhất hiện nay. Bởi vì hôm nay cô ta không trang điểm cho nên lúc mới nhìn không nhận ra.
Trần Hiểu Sắt đi vòng qua Liên Hạo Đông bước thẳng đến chỗ cô nàng minh tinh đang ngồi, sau đó móc trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ rất thân thiện hỏi: "Cô là Nhạc Cận sao? Tôi có người bạn rất thích xem phim cô đóng, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Ai nghe xong cũng cười ầm ầm, trong đó có cả Liên Hạo Đông. Nói thật, có thể làm được loại chuyện như vậy chỉ người có hai loại người: Một là kiểu con nít suy nghĩ chưa tới còn ham vui, kiểu còn lại chính người nhà quê chưa bao giờ được nhìn thấy diễn viên ở ngoài đời lần nào. Trần Hiểu Sắt đều có cả hai mặt này, vừa thể hiện bản tính trẻ con ham vui vừa có sự quê mùa của người nông thôn mới lên tỉnh.
Trần Hiểu Sắt cũng biết mình hơi vô phép, khuôn mặt nho nhỏ xinh xinh đỏ ửng lên mắc cỡ cúi đầu, nhưng nét thẹn thùng ấy không đánh bại được sự mới mẻ mà cô mang lại.
Nhạc Cận thấy Trần Hiểu Sắt ngượng ngùng nhưng vẫn thấp thỏm chờ mong mình, cô ta cũng nghiêm túc ký tên cho Trần Hiểu Sắt, còn ký thêm vài tờ nữa. Xin được chữ ký xong Trần Hiểu Sắt mới đi tới chỗ Liên Hạo Đông vui sướng đem tờ giấy vừa được ký tên xòe ra nhá hàng cho anh xem.
Liên Hạo Đông liếc qua chữ ký chỉ nhếch môi cười cười, sau đó đổi thuốc sang tay khác rồi dùng bàn tay ấy xoa nhẹ lên đầu cô, đáy mắt thể hiện rõ sự yêu thương vô bờ bến. Nhưng Trần Hiểu Sắt lại không hề hay biết, cử chỉ thông thường theo bản năng lúc này của anh đã làm cho toàn thể những người đang có mặt một phen hú vía.
Không biết ai là người lên tiếng đầu tiên: "Cho tôi nói một câu nhé! Tôi đây thật sự chịu hết nổi cái ‘độ bám dính’ này của hai người rồi, hai người làm tôi nổi cả da gà lên đấy."
Liên Hạo Đông chỉ cười chứ không đáp.
Đợi cô ngồi xuống xong Liên Hạo Đông lại hỏi như cả hai đã quen thân lắm không bằng: "Sao đến trễ vậy?"
Trần Hiểu Sắt trả lời: "Tôi làm thêm."
Liên Hạo Đông dùng tay kẹp thuốc xoay cái bàn một vòng rồi nói: "Cứ tự nhiên làm quen chào hỏi với anh em của anh đi, đừng khách sáo." Sau đó giới thiệu với mọi người: "Đây là vợ tương lai của tôi."
Trần Hiểu Sắt liếc Liên Hạo Đông muốn lủng mắt, nhưng vẫn quay sang nhìn mọi người cùng bàn mỉm cười xem như lời chào hỏi.
Một người mặc quân trang màu xanh lá ngồi trong góc dùng ánh mắt say mê chống cằm hỏi: "Chị dâu à, trong nhà chị còn chị em gái nào khác không? Giới thiệu cho em út này một người đi!"
Trần Hiểu Sắt nói ngay không cần suy nghĩ: "Tôi còn một đứa cháu gái gọi tôi là bà cô nhỏ, nhỏ hơn tôi sáu tuổi, anh thấy được không?"
Mọi người cười rần lên! Cô gái mà Liên Hạo Đông chọn quả nhiên có khác, đã đè đầu cưỡi cổ người ta mà còn giả nai trêu ghẹo.
Nếu là bạn? Khi bạn giật mình tỉnh giấc thấy có hai người đàn ông đang ngồi trước giường nhìn chằm chằm bạn ngủ thì lúc đó không biết bạn sẽ có phản ứng ra sao? Ngủ tiếp, coi như nằm mơ! Đó chính là phản ứng của Trần Hiểu Sắt. Do tối qua cô ngủ quá muộn, vì vậy dù Liên Hạo Đông có làm đủ mọi cách vẫn không thể nào đánh thức cô được, thế là anh bèn thả Sửu Sửu ra tiến hành cuồng hôn cô tới tấp, sở dĩ Sửu Sửu có hành động hăng hái như thế cũng là nhờ sự động viên của Liên Hạo Đông.
Trần Hiểu Sắt nhìn đồng hồ thấy mới có sáu giờ, lập tức nổi điên gào rú với Liên Hạo Đông: "Mới giờ này anh làm gì om sòm sớm thế?"
Liên Hạo Đông nói: "Tôi sắp đi rồi, đương nhiên phải nói cho em biết một tiếng chứ! Chẵng lẽ rình rập lúc em đang ngủ mà bỏ đi sao? Làm vậy thì khó coi quá!"
Trần Hiểu Sắt giận lắm nhưng đành nhún nhường nói: "Cám ơn lòng tốt của anh."
Anh cúi người hôn lên má cô một cái: "Tôi đi nhé, cô vợ tương lai. Hôm nay có việc quan trọng cần làm, làm xong sẽ đến tìm em."
Trần Hiểu Sắt chùi lia chùi lịa chỗ vừa bị anh hôn, kéo chăn lên cao nói: "Anh hai Liên, ông tướng Liên à, anh làm ơn buông tha cho tôi đi, tôi không có rảnh mà đùa với anh đâu."
Anh nói: "Vậy chịu thôi, em hãy cố mà vượt qua đi." Lúc đi anh còn tiện tay lấy luôn tấm ảnh cô đặt trên bàn đi theo.
Trần Hiểu Sắt xốc chăn với theo làm mặt quỷ sau lưng Liên Hạo Đông còn giơ ngón giữa lên chỉ chỉ về phía anh.
Ngày kế tiếp Trần Hiểu Sắt đến công ty với tinh thần chán chường mệt mỏi, cô cảm thấy mình vô cùng mệt mỏi, tinh thần tưởng chừng như sắp bị phân liệt luôn rồi.
Sau khi tan việc, vừa mới ra khỏi cổng tòa nhà thì Trần Hiểu Sắt bị Tiểu Vương cản đường. Anh chàng nói với sắc mặt đo đỏ: "Chị dâu, hôm nay chị mặc đồ trông đẹp thật, anh doanh trưởng bảo em tới đón chị."
Chị dâu? Trần Hiểu Sắt tưởng mình đã nghe lầm. Sao tự dưng mình biến thành chị dâu của anh ta? Có điều được khen đẹp ai mà không khoái chứ, dù vậy Trần Hiểu Sắt vẫn cười ngọt ngào từ chối: "Tiểu Vương à, hôm nay người nhà tôi có điện thoại tới, họ bảo cái người được chọn đính hôn từ bé bây giờ muốn kết hôn với tôi, cho nên ấy, tôi không có khả năng làm chị dâu của anh đâu, giúp tôi chuyển lời với doanh trưởng của anh một tiếng nhé. Tôi còn có việc, không tiễn anh được, vậy nha." Trần Hiểu Sắt nói xong xoay người đi về hướng trạm xe điện.
Tiểu Vương ngăn cô lại lần nữa, đưa cô tới chổ xe đang đậu: "Chị dâu, chị nói gì em không hiểu? Cái người đính hôn từ nhỏ của chị ở đâu chui ra nữa đây, doanh trưởng bọn em đã xem qua hết toàn bộ tư liệu gia phả tổ tông tám đời của nhà chị rồi."
"Anh nói sao? Anh ta xem hồi nào hả? Anh ta làm vậy là phạm pháp đấy."
Tiểu Vương thở dài nói: "Anh ấy chính là vương pháp mà! Cũng tại lần trước chị bỏ đi không nói tiếng nào nên anh ấy cứ nhớ mãi về chị không quên được, vì vậy đã âm thầm tự mình điều tra."
Trần Hiểu Sắt lồng lộn lên nói: "Cái tên lưu manh chết bầm ấy! Anh về nói lại cho anh ta biết, hạng người vừa độc tài vừa lưu manh như anh ta, Trần Hiểu Sắt tôi sẽ không, sẽ không bao giời ưa nổi anh ta đâu."
Tiểu Vương khó xử nói: "Chị dâu, rốt cuộc doanh trưởng bọn em đã đắc tội gì với chị, sao chị lại có ác cảm với anh ấy như thế?"
Trần Hiểu Sắt nhăn nhó không biết phải nói sao, mình không thể nói cho anh chàng này biết mình đã bị tên khốn kia ôm, hôn rồi còn đè chồng lên nhau nữa. Trần Hiểu Sắt nghiến răng trèo trẹo đỏ mặt hỏi: "Trước đây doanh trưởng các anh có quen cô bạn gái nào không?"
Tiểu Vương lắc lắc đầu!
"Vậy anh ta có bạn trai không?" Trần Hiểu Sắt thầm nghĩ: Kệ, dù anh ta có bạn trai hay bạn gái gì cũng được, mình sẽ bằng mọi cách để tác hợp cho họ đến với nhau, cơi như cũng tự giải thoát cho chính mình.
Tiểu Vương nghe thế liền lắc đầu như gõ trống, đồng thời tranh thủ giải thích: "Xu hướng giới tính của anh ấy rất bình thường."
Trần Hiểu Sắt lại nói: "Tiểu Vương này, không phải chị đây không muốn đi, mà là cái chuyện tình cảm ấy, tốt nhất đừng nên miễn cưỡng ha."
Tiểu Vương nói: "Chị gái à! Chị đừng làm khó em út mà, chị cho rằng chị không đi thì doanh trưởng bọn em sẽ tha cho chị sao? Không có chuyện đó đâu. Mục tiêu đã bị anh ấy nhắm trúng thì có chạy đằng trời cũng không thoát được. Anh ấy bị thương tám thì cũng phải cho kẻ địch tổn thương chín mười, hay chị chịu thiệt một chút đi nha. Hai ngày nữa anh phải về lại căn cứ rồi, chị cũng biết căn cứ là nơi đáng sợ như thế nào rồi đó? Chính là một vùng biển hoang tàn vắng vẻ. Nơi ấy ngay cả một mống động vật cũng không có chứ đừng nói chi là đàn bà con gái. Coi như chị tội nghiệp cho anh ấy đi, có được không?"
"Hả? Cái chỗ anh nói thật sự thảm vậy sao?" Trần Hiểu Sắt không thể tin được nhìn nhìn Tiểu Vương.
Tiểu Vương trịnh trọng gật đầu.
"Chuyện này…?" Trần Hiểu Sắt sắp bị siêu lòng mất rồi.
Tiểu Vương lại nói tiếp: "Còn nữa, chị gái, hôm nay chị ăn mặc đẹp thế này, không đi ra ngoài để mọi người chiêm ngưỡng thì thật là đáng tiếc."
Trần Hiểu Sắt nghe anh chàng này phân tích một phen cảm thấy cũng có lý, bèn hỏi: "Ồ? Thật vậy sao? Ha ha, vậy cũng được! Coi như phá lệ một lần vậy! À, thế anh ta tính mấy giờ đi?"
"Cũng sắp tới giờ rồi, đi ngay bây giờ luôn."
"Ồ! Được."
Sau khi lên xe ngồi, Trần Hiểu Sắt sờ vào cái màn hình điều hành rất lớn ở trước mặt hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Vương đáp: "Đây là ra đa dùng trong mấy trận chiếu đấu để ba bên đối thoại video với nhau!"
Hóa ra là chiến xa đã được cải trang! Ông tướng này còn dùng tới xe của trụ sở cơ đấy, tính khoe mẽ sao? Thiệt là xe xua hết chỗ nói, Trần Hiểu Sắt thầm khinh bỉ Liên Hạo Đông.
Xe bon bon hết quẹo rồi lại quẹo, cuối cùng quẹo vào mặt sau một con phố nhỏ cũ kỹ vừa được sửa chữa rất sạch sẽ ở Trung Nam Hải. Từng dãy xe sang trọng như Bentley, Lamborghini, Mercedes còn có vài chiếc việt dã mang biển số quân đội đậu chật ních ở lối ra vào. Những nơi thế này không biết một năm mình có cơ hội tới được một lần chưa, trông lạ lẫm thật.
Tiểu Vương dẫn cô đi vào cánh cửa núm tua* sơn đỏ của một căn nhà cấp bốn kiểu xưa. Trước cửa còn treo chiếc đèn lồng màu đỏ rất lớn, nhìn rất có phong cách riêng. Nếu ở lối ra vào có thêm hai bảo vệ đứng gác nữa sẽ cực kỳ giống vinh thự của chính phủ quốc gia đấy! Trần Hiểu Sắt đã từng nhận thiết kế nhiều kiểu cách mang nét văn hóa cổ xưa được xây dựng lại, nhưng ngôi nhà này chưa từng qua sửa chửa, mà nó là di sản được truyền từ đời này sang đời khác, bởi vì nền gạch đá hoa cương theo bụi thời gian gần như đã bị sói mòn loang lổ từng vết xám trắng.
Bắc Kinh hiện vẫn còn giữ lại rất nhiều kiểu nhà cấp bốn, nhưng để giữ gìn được hoàn chỉnh và có phong cách riêng thế này thì thật sự rất ít, theo sự hiểu biết của Trần Hiểu Sắt thì giá trị của căn nhà này phải lên đến tám con số.
Ngoài cửa trang hoàng bao nhiêu thì bên trong còn xa hoa hơn bấy nhiêu, rộng lớn mênh mông đi hoài không thấy tới, bây giờ cô đã hiểu biết về cái gì gọi là sân vườn sâu hun hún thăm thẳm. Trần Hiểu Sắt hỏi, "Ngôi nhà cũ này của ai vậy?"
Tiểu Vương nói: "Em nghe doanh trưởng nói đó là nhà của một người anh em với anh ấy, bây giờ nơi này là câu lạc bộ hàng đầu thường dùng để tiếp đãi các khách quý nước ngoài, rất nhiều lãnh đạo cấp cao của quốc gia đều đến đây vui chơi tham quan."
Lòng vòng một hồi cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, bên trong cả trai lẫn gái đều có mặt đông đủ, ồn ào náo nhiệt không thôi.
Trần Hiểu Sắt theo bản năng chỉnh sửa lại quần áo của mình, cô có dự cảm những người ở bên trong chắc chắn không hề đơn giản. Quả nhiên cô đã đoán đúng. Sau khi đi vòng qua nhiều cánh cửa khắc hoa, lúc rèm cửa được vén lên cô nhìn thấy có khoảng mười người ngồi vây quanh một bàn tiệc rượu. Trên bàn tiệc bày biện cỡ mười bình Mao Đài còn có một số chai rỗng nằm ngổn ngang dưới nền đất.
Liên Hạo Đông ngồi đối diện ở cửa ra vào, hai tay vắt lên thành ghế, áo ngoài xốc xếch lên tới bụng để hớ hênh chiếc áo ba lổ màu trắng ở bên trong, tay trái đang kẹp điếu thuốc đã cháy dở một nửa, hai đầu lông mày thỉnh thoảng chau lại còn hốc mắt thì đỏ au vì men rượu. Bộ dạng lúc này của Liên Hạo Đông quả thật không biết dùng từ gì để hình dung, phải nói là đúng chất của một kẻ lưu manh.
Thấy Trần Hiểu Sắt bước vào anh liền giơ hai ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo cô hãy tới đây ngồi cạnh mình. Tiểu Vương tự giác lui ra ngoài, về lại xe ngồi chờ lệnh của sếp.
Mọi người đều ngước lên nhìn tới hướng cửa, khi trông thấy Trần Hiểu Sắt ai nấy cũng đều kinh ngạc sửng sốt. Chà, cái tên trùm có biệt danh hỗn thế ma vương Liên Hạo Đông này đào đâu ra một cô bạn gái xinh tươi mơn mởn thế này vậy ta.
Trùng hợp hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc một chiếc váy hoa màu đỏ tươi nịt đai lưng kiểu hot nhất trên mạng hiện nay, chiếc váy làm tôn lên dáng người đường cong chữ S hoàn hảo của cô. Kiểu dáng lẫn phong cách phối hợp với nhau khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn bội phần, trước ngực còn đính một đóa hoa sen, thiết kế đơn giản không cầu kỳ nhưng rất hài hòa sang trọng. Màu đỏ tươi này không phải ai mặc cũng hợp, nó đòi hỏi người mặc phải có cá tính đặc biệt. Vóc người đẹp chưa đủ, còn phải có nước da phù hợp, Trần Hiểu Sắt đều có đủ cả ba yếu tố này. Cô như được thêm hoa vào trên gấm đã đẹp lại càng đẹp thêm.
Để phối cho xứng với bộ đồ này cô còn lục lại chiếc vòng đeo tay bằng gỗ màu nâu đỏ mà cha đã tặng cho mình nhân ngày sinh nhật năm hai mươi tuổi, cộng thêm do hôm nay trời nóng nên cô dùng một cây bút chì màu vấn tóc lên thành một búi phùng phùng, điểm này càng làm cho cô tăng thêm phần trẻ trung quyến rũ.
Mọi người bị choáng váng mất ba giây mới òa lên như ong vỡ tổ, có vài người còn vỗ tay rầm rộ hoan nghênh, người ngồi gần Liên Hạo Đông nhất vỗ vai anh khen: "Anh có mắt nhìn thật đấy!"
Có một anh chàng ngồi ngay cửa ra vào rất tự nhiên đứng dậy nhìn con gái nhà người ta trân trân, miệng tía lia háo hức sổ một tràng: "Úi chà chà! Chị dâu, chị dâu thân ái, bọn em đã đợi chị lâu lắm rồi đấy." Còn tính giang tay ôm chào xã giao với Trần Hiểu Sắc.
Một anh chàng khác vội vàng kéo tay anh ta lại: "Có phải cậu muốn chết không? Cậu hai Liên đang nhìn kìa!"
Phía dưới có người cười ồ lên, trong đó có cả Hà Ngọc Thành ông chủ của "Xích Mị". Trần Hiểu Sắt còn nhớ người này, anh ta đang ngồi bên trái Liên Hạo Đông. Cạnh đó còn có một nhóm người mặc quân phục, mặt trắng mặt đen đều có đủ, những người không mặc quân trang thì cách ăn mặc của họ cũng rất model, nhìn thôi cũng đủ biết đây đều là những cậu ấm cô chiêu con nhà giàu rồi.
Có vài người còn dẫn theo bạn gái đi cùng.
Có một cô gái nhìn rất quen mắt, Trần Hiểu Sắt suy nghĩ mãi mới nhớ ra cô ta chính là Nhạc Cận ngôi sao có tên tuổi nhất hiện nay. Bởi vì hôm nay cô ta không trang điểm cho nên lúc mới nhìn không nhận ra.
Trần Hiểu Sắt đi vòng qua Liên Hạo Đông bước thẳng đến chỗ cô nàng minh tinh đang ngồi, sau đó móc trong túi ra một cuốn sổ tay nhỏ rất thân thiện hỏi: "Cô là Nhạc Cận sao? Tôi có người bạn rất thích xem phim cô đóng, cô có thể cho tôi xin chữ ký được không?"
Ai nghe xong cũng cười ầm ầm, trong đó có cả Liên Hạo Đông. Nói thật, có thể làm được loại chuyện như vậy chỉ người có hai loại người: Một là kiểu con nít suy nghĩ chưa tới còn ham vui, kiểu còn lại chính người nhà quê chưa bao giờ được nhìn thấy diễn viên ở ngoài đời lần nào. Trần Hiểu Sắt đều có cả hai mặt này, vừa thể hiện bản tính trẻ con ham vui vừa có sự quê mùa của người nông thôn mới lên tỉnh.
Trần Hiểu Sắt cũng biết mình hơi vô phép, khuôn mặt nho nhỏ xinh xinh đỏ ửng lên mắc cỡ cúi đầu, nhưng nét thẹn thùng ấy không đánh bại được sự mới mẻ mà cô mang lại.
Nhạc Cận thấy Trần Hiểu Sắt ngượng ngùng nhưng vẫn thấp thỏm chờ mong mình, cô ta cũng nghiêm túc ký tên cho Trần Hiểu Sắt, còn ký thêm vài tờ nữa. Xin được chữ ký xong Trần Hiểu Sắt mới đi tới chỗ Liên Hạo Đông vui sướng đem tờ giấy vừa được ký tên xòe ra nhá hàng cho anh xem.
Liên Hạo Đông liếc qua chữ ký chỉ nhếch môi cười cười, sau đó đổi thuốc sang tay khác rồi dùng bàn tay ấy xoa nhẹ lên đầu cô, đáy mắt thể hiện rõ sự yêu thương vô bờ bến. Nhưng Trần Hiểu Sắt lại không hề hay biết, cử chỉ thông thường theo bản năng lúc này của anh đã làm cho toàn thể những người đang có mặt một phen hú vía.
Không biết ai là người lên tiếng đầu tiên: "Cho tôi nói một câu nhé! Tôi đây thật sự chịu hết nổi cái ‘độ bám dính’ này của hai người rồi, hai người làm tôi nổi cả da gà lên đấy."
Liên Hạo Đông chỉ cười chứ không đáp.
Đợi cô ngồi xuống xong Liên Hạo Đông lại hỏi như cả hai đã quen thân lắm không bằng: "Sao đến trễ vậy?"
Trần Hiểu Sắt trả lời: "Tôi làm thêm."
Liên Hạo Đông dùng tay kẹp thuốc xoay cái bàn một vòng rồi nói: "Cứ tự nhiên làm quen chào hỏi với anh em của anh đi, đừng khách sáo." Sau đó giới thiệu với mọi người: "Đây là vợ tương lai của tôi."
Trần Hiểu Sắt liếc Liên Hạo Đông muốn lủng mắt, nhưng vẫn quay sang nhìn mọi người cùng bàn mỉm cười xem như lời chào hỏi.
Một người mặc quân trang màu xanh lá ngồi trong góc dùng ánh mắt say mê chống cằm hỏi: "Chị dâu à, trong nhà chị còn chị em gái nào khác không? Giới thiệu cho em út này một người đi!"
Trần Hiểu Sắt nói ngay không cần suy nghĩ: "Tôi còn một đứa cháu gái gọi tôi là bà cô nhỏ, nhỏ hơn tôi sáu tuổi, anh thấy được không?"
Mọi người cười rần lên! Cô gái mà Liên Hạo Đông chọn quả nhiên có khác, đã đè đầu cưỡi cổ người ta mà còn giả nai trêu ghẹo.
Tác giả :
Thập Nguyệt Cần Khê