Sắc Màu Ấm

Chương 72

Quan Trì bắt tay vào theo dõi tên lừa bán trẻ em, dựa theo sự miêu tả của người bên cạnh Thiệu Khâm, anh ta nhanh chóng đã nhắm vào một người, người này mới vừa được thả ra được mấy tháng, không ngờ “ ngựa quen đường cũ", muốn làm lại nghề này.

Thiệu Chính Lâm cũng không thể đoán được thuộc hạ của ông làm việc sơ xuất, còn lưu lại đầu mối lại để lộ ra.

Lúc Giản Tang Du biết được, quả thực vô cùng vui mừng, kéo tay Quan Trì hỏi không ngừng:" Người đó đang ở đâu? Chúng tôi lập tức đi tìm anh ta, anh ta muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ đưa."

Quan Trì lắc lắc đầu:" Chị dâu, chị như vậy là khiến tôi làm trái quy định, đưa hối lộ cho phạm nhân?"

Thiệu Khâm kéo Giản Tang Du lại ôm vào lòng, nói với Quan Trì:" Cậu làm việc nhanh lên, mình sợ Lão hồ ly còn có phương án khác."

Quan Trì thản nhiên nhướng mày lên, cười với Thiệu Khâm:" Cậu đừng sốt ruột, mình đã sớm phái người đi nằm vùng rồi, sẽ không bứt dây động rừng đâu. Các người cũng đừng quá lo lắng, bình thường bé trai bị bắt cóc đều sẽ không phải chịu nhiều khổ cực, đa số đều là những nhà không sinh được con trai mua về chăm sóc như báu vật vậy."

Giản Tang Du nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi. Sắc mặt Thiệu Khâm cũng không tốt, từ trong kẽ răng rít ra một câu:" Rõ ràng là con trai của mình."

Quan Trì nhăn mặt, lại nghĩ vào lúc này không biết nên an ủi như thế nào cho phải, vội vàng nói: “Có tin tức mình sẽ lập tức báo cho cậu."

Giản Tang Du mất hồn ngã ngồi lên ghế sofa, nhìn về bức tường treo TV ngẩn người.

Thiệu Khâm cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Trên sofa, trên sàn nhà, đâu đâu cũng có thể thấy đồ chơi của con trai. Trong lòng hai người đều không hề dễ chịu, lúc nào bên tai đều giống như nghe thấy tiếng cười vui vẻ của con trai."

Giản Tang Du không kiềm chế được, đau lòng khóc thành tiếng:" Đều là tại em không tốt, em sinh nó ra lại không làm hết trách nhiệm, cũng chưa từng đối xử tốt với nó."

Thiệu Khâm nhìn cô khóc đến bờ vai run lên. Mấy ngày nay cô không ăn không uống, cả người đều không có chút sức lực nào, tiều tụy làm người ta đau lòng. Anh ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng an ủi:" Việc không liên quan em, là tại anh không tốt, tất cả đều tại anh gây ra, anh có lỗi với em, càng có lỗi với con trai."

Bàn tay Giản Tang Du che mặt, trán tựa vào vai Thiệu Khâm, áo sơ mi của Thiệu Khâm rất nhanh bị ướt một mảnh nhỏ. Anh đưa tay kéo bàn tay Giản Tang Du ra, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, nhẹ nhàng kìm nén: " Đừng khóc, Mạch Nha ngoan như thế, nhất định sẽ không có chuyện gì. Quan Trì đã phá rất nhiều vụ án, chắc chắn chúng ta có thể tìm được con trai, phải không?"

Giản Tang Du lắc lắc đầu, khóc đến hai bên sườn đau nhức:" Em nghĩ đến không biết bây giờ con đang ở đâu, trong lòng lại khó chịu…"

Thiệu Khâm ôm chặt cô vào lòng, anh cũng chịu không nỗi. Nhớ lại con trai còn nhỏ tuổi như vậy lại phải gặp chuyện này, hận không thể đem tất cả đau khổ tự mình gánh hết.

***

Lúc Thiệu Khâm và Giản Tang Du đang hết sức lo lắng, Mạch Nha cũng vô cùng phiền não. Nó nhìn thẳng vào chú và dì đính chính lần nữa:" Con có tên, con gọi là Mạch Nha, tên của con là Giản Y Hàm!"

Ngô Xuân Mai nhíu mày, dùng tiếng phổ thông không chuẩn lặp lại:" Mạch Nha? Cái này có thể gọi là tên sao? Tốt nhất nên nghe theo mẹ gọi là Long Long đi, Long Long mai sau lớn lên chắc chắn sẽ có triển vọng."

Mạch Nha nhíu mày, ôm đầu bất đắc dĩ nói:" Dì, tại sao dì lại thích đặt tên cho con vậy, còn thích con kêu dì bằng mẹ?"

Chồng của Ngô Xuân Mai – Trần Bưu đứng lên khỏi chiếc ghế đẩu bên cạnh, gạt đầu tàn thuốc lá:" Tôi nói đứa bé này quá lớn không thể được, hoàn toàn không thể dạy được, tôi đi tìm Từ Chín đòi tiền lại."

Ngô Xuân Mai ngăn ông ta lại, nhìn vào mắt Mạch Nha, kéo Trần Bưu đến một nơi nói nhỏ:" Tôi xem đứa bé này rất tốt, bộ dáng khôi ngô, trắng trẻo rất dễ làm cho người ta thích. Thằng bé này dễ dàng tìm được như vậy, ta cứ từ từ dạy bảo, quá nhỏ tôi cũng không nuôi tốt được, tôi không có sữa."

Trần Bưu nhìn chằm chằm Mạch Nha một hồi, thở dài:" Tôi ra ngoài đi dạo."

Ngô Xuân Mai lại vui vẻ, trở lại ngồi đối diện Mạch Nha, tiếp tục nói với Mạch Nha:" Long Long ngoan, con kêu mẹ, mẹ làm thịt kho tàu cho con ăn."

Mạch Nha nghe xong chân mày càng nhíu chặt:"……..Con, con không thích ăn thịt mỡ hay thịt kho tàu gì đó, làm thịt gà đi, cho con luôn cả đùi gà."

Ngô Xuân Mai cười gật đầu:" Được, đùi gà đùi gà đều cho con, con gọi một tiếng mẹ nghe xem."

Mạch Nha khó xử nhìn bà vài lần, vẫn tiếp tuc cúi đầu xuống:" Con không quen."

Ngô Xuân Mai cũng là một người phụ nữ có tấm lòng lương thiện, yêu thương trẻ con. Nhìn đứa nhỏ có khuôn mặt đáng yêu này, lấy tay sờ vào mái tóc mềm của nó, dịu dàng nói :" Không sao, lúc nào Long Long suy nghĩ kỹ, khi đó sửa lại cách xưng hô cũng được."

Đang nói chuyện, thì một cô bé đeo balo đi vào, nhìn thấy Mạch Nha và mẹ ngồi ở trước bàn, sắc mặt buồn bã :" Mẹ, con về rồi."

“À…" Ngô Xuân Mai đứng dậy chuẩn bị đi vào phòng bếp, lại lo lắng quay đầu dặn dò con gái – Trần Úc:" Trông chừng em trai, đừng để nó chạy trốn."

Trần Úc mím môi, một lúc lâu mới gật đầu:" Con biết."

Mặc dù cô bé mới đi học được hai năm, nhưng cô bé biết đây không phải là em trai ruột của mình.

Trần Úc mở hộp đựng dụng cụ học tập ra, cầm bút chì làm bài tập ở đó. Thỉnh thoảng nhìn Mạch Nha vài lần, Mạch Nha nắm sấp lên bàn, cũng mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô bé.

Trần Úc nhìn đứa bé trai tự nhiên xuất hiện trong nhà mình vào mười ngày trước, mặc quần áo đẹp đẽ, tóc cũng được cắt gọn gàng, không giống những đứa bé trong thôn. Ngay cả khi cô bé đi chợ trên thị trấn cũng chưa từng thấy đứa nhỏ nào hoàn hảo hơn nó.

“Chị, chị có điện thoại không?" Mạch Nha chống cằm hỏi từng chữ.

Trần Úc cắn cắn đầu bút chì:" Điện thoại?" Cô bé biết điện thoại là cái gì, đã từng thấy qua trên một tấm hình nhỏ, cũng biết nhà Lão Lý trưởng thôn có, nhưng mà điện thoại nhà ông ta rất mắc, gọi một lần phải trả năm đồng tiền.

“Tôi không có." Trần Úc lạnh nhạt trả lời, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Mạch Nha cẩn thận đi đến bên cạnh cô, chống cằm xem cô viết chữ, vươn ngón tay chỉ chỉ chỗ chữ cô vừa viết xong:" Chỗ này sai rồi, không phải viết như vậy."

Trần Úc nhìn nó không vui.

Hai mắt Mạch Nha trong vắt sáng long lanh, vui vẻ cười nói với cô bé:" Chị, chị viết chữ rất đẹp, viết tốt hơn em."

Trần Úc lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác, vẻ mặt có một chút xúc động.

Mạch Nha lấy một viên kẹo trong balô ra:" Cho chị nè, đây là Chocolate, chị nếm thử xem có ngon không, đây là viên kẹo cuối cùng của em, tặng chị đó."

Trần Úc nhìn vỏ kẹo rất đẹp, giấy cao cấp màu cà phê còn in vài chữ mà cô nhìn không hiểu.

Mạch Nha đẩy đẩy chocolate lên trước mặt cô bé, che miệng nói nhỏ:" Em sẽ không nói với dì, chị ăn đi."

Trần Úc ngậm chocolate vào miệng, đôi mắt tròn tròn mở to, giống như tò mò với hương vị này.

Mạch Nha ghé vào cạnh cô bé, cười cười nhìn cô, tay còn nựng gương mặt cô bé:" Bộ dáng của của chị thật là đẹp, sau này em chải đầu cho chị, em chải được rất nhiều kiểu tóc, đều là mẹ em dạy em."

“Mẹ em?" Trần Úc nghi ngờ nhìn nó.

Vẻ mặt của Mạch Nha lộ ra một chút bi thương:" Em bị người xấu bắt đi, chắc chắn mẹ sẽ rất đau lòng."

Trần Úc đang muốn nói cái gì, Ngô Xuân Mai lại từ phòng bếp đi ra, Mạch Nha lập tức kéo ghế nhỏ qua, ngoan ngoãn ngồi yên.

***

Từ miệng của kẻ buôn người,Quan Trì tra ra được manh mối có ích. Biết được có thể Mạch Nha bị bán vào một thị trấn ở tỉnh G. Sau đó lại qua tay người khác, tiếp tục nữa thì có chút khó khăn trong việc điều tra. Sau khi báo cáo lên tỉnh, Quan Trì muốn tự mình đi một chuyến, nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát địa phương.

Sau khi biết được tin tức, Giản Tang Du kiên quyết muốn đi cùng. Quan Trì không đồng ý. Lúc này đi chưa chắc có kết quả, mà vụ án còn đang tiến triển trong nội bộ, có một số việc Giản Tang Du không tiện tham gia vào.

“Quan Trì cầu xin anh, tôi tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến các vị". Nhìn vẻ mặt chân thành của Giản Tang Du, làm cho Quan Trì muốn nói những lời từ chối cũng không nói nên lời.

Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ lo lắng của Giản Tang Du, nói với Quan Trì:" Mình sẽ ở cạnh cô ấy, chúng tôi cũng muốn nhìn thấy con trai trước nhất."

Quan Trì phá lệ đồng ý, vì thế ba người cùng xuất phát, chạy đến huyện Y của Tỉnh G.

Huyện Y là huyện mang phong cách cổ xưa, người dân vô cùng giản dị chất phác. Sống ở nơi này phần lớn là dân tộc thiểu số, người dân đều rất nhiệt tình. Nhóm cảnh sát đón bọn họ hỏi rõ tình huống, sau đó Quan Trì và họ nhanh chóng đi họp trong cục, Giản Tang Du và Thiệu Khâm ở lại nhà khách .

Nhà khách rất nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, đẩy cửa sổ ra có thể nhìn thấy núi rừng trùng trùng điệp điệp, sương mù dày đặc nhìn không thấy phía dưới. Giản Tang Du nhìn địa hình hiểm trở như vậy , trong lòng đầy khổ sở.

Không biết Mạch Nha ở nơi nào, ở trong gia đình nào?

Gia đình đó đối với nó có tốt không, ăn có quen không?

Làm mẹ mỗi khi nghĩ đến con, đều cực kỳ đau lòng, Giản Tang Du nghĩ khôn nghĩ dại, trời càng ngày càng lạnh, ở một nơi trong núi lớn này con trai có thể không chịu được mà bị cảm lạnh thì sao đây?

Suy nghĩ bất an một khi hình thành sẽ rất khó thay đổi, cô nghĩ tới nghĩ lui bất giác nức nở khóc ra thành tiếng.

Khi cửa phòng vang lên dồn dập cô cũng không ra mở. Một lát sau, cố gắng bình thường trở lại, cô khó nhọc hé cửa .

Thiệu Khâm mặc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, đứng ở cửa yên lặng nhìn cô một lúc lâu, tiến về trước một bước ôm cô vào lòng:" Ở cách vách còn nghe tiếng em khóc."

Giản Tang Du vùi đầu vào bờ vai anh, nước mắt không kiềm chế được lại tràn ra dàn dụa. Tay vòng ra sau ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nức nở nói:" Đã gần một tháng rồi, chắc chắn Mạch Nha rất nhớ chúng ta."

Ngực Thiệu Khâm âm ỉ đau. Anh là đàn ông, dù áp lực đến mức nào, lý trí cũng bảo phải kiên cường. Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, nhỏ giọng nói:" Lần này đến đây nhất định có thể tìm được con trai."

Giản Tang Du ngẩng đầu nhìn anh, Thiệu Khâm nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, giơ tay vuốt ve, khàn giọng nói:" Đừng khóc, mắt đã sưng thành như vậy, Mạch Nha nhìn thấy sẽ không nhận ra em."

Khó khăn lắm Giản Tang Du mới cười được một chút, khóe môi khô khốc hơi đau:" Em đã xấu thành như vậy sao?"

Thiệu Khâm không nói chuyện, chỉ dịu dàng vuốt tóc cô.

***

Trong lòng Giản Tang Du lo lắng cho con, buổi chiều liền đi dạo trong thị trấn cho khuây khỏa. Thiệu Khâm vẫn đi cùng cô. Hai người yên lặng bước đi trên con đường lát đá. Hai bên có vài cửa hàng, phần lớn là bán tạp hóa. Thỉnh thoảng trên đường có vài người xung quanh liếc nhìn họ với ánh mắt tò mò, ngạc nhiên với cách ăn mặc của bọn họ.

Tâm trạng của Giản Tang Du dần dần hồi phục không ít, tại nơi yên bình này, trong lòng cũng sinh ra một chút bình yên.

Quan Trì và cảnh sát địa phương luôn luôn bận việc. Vụ án có tiến triển, bởi vì theo quy định không thể tiết lộ quá nhiều cho bọn họ, Quan Trì chỉ nói, lần này chắc chắn có thể đón Mạch Nha cùng trở về.

Cuối cùng tâm trạng của Giản Tang Du cũng có chút tốt lên, nhưng mà ngày nào chưa gặp được con trai thì ngày đó trong lòng cô vẫn còn lo lắng.

Buổi tối, trước khi ngủ, cô vẫn ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen.

Thị trấn nhỏ đã ngủ say trong màn đêm, chỉ còn những con đường lát đá rộng lớn uốn lượn nối tiếp, cách một đoạn mới có một chiếc đèn đường mờ nhạt, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng chuông của xe đạp đi ngang qua.

Giản Tang Du nhớ lại mấy năm nay sống nương tựa cùng con trai. Cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cha mẹ, lại nghĩ đến Thiệu Khâm. Người đã mất, cô thật sự không thể biết cách nghĩ của họ. Nhưng giờ phút này, cô là một người mẹ, mới hiểu được trong lòng cha mẹ con cái quan trọng như thế nào.

Năm đó đối với chuyện của cô, chắc chắn cha mẹ hết sức đau lòng nhưng vẫn bảo vệ cô. Vì cho cô cái công lý cho nên lần lượt chống án. Cha mẹ mặc dù qua đời nhưng cô biết, đến giờ phút này, tình yêu họ dành cho cô sẽ không thay đổi.

Mấy năm nay cô tự dày vò bản thân đến thương tích đầy mình, cha mẹ có đau lòng không?

Trước phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ cửa, bỗng nhiên tim Giản Tang Du đập loạn lên vài nhịp, cô không cần đoán cũng biết ngoài cửa là người nào.

Thiệu Khâm đứng ở trước cửa im lặng, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc và thâm tình nhìn cô:"Anh lo lắng cho em, buổi tối cùng nhau ngủ đi."

Nói xong anh cũng không chờ cô trả lời, trực tiếp mạnh mẽ bước vào phòng cô, đặt gối mang theo lên đầu giường, xoay người lại yên lặng nhìn cô.

Giản Tang Du siết mạnh tay nắm cửa, cuối cùng chậm rãi đóng cửa lại.

***

Buổi tối trong thị trấn cổ xưa này không có chút âm thanh nào. Nửa đêm sẽ nghe được tiếng chim hót từ sâu trong núi truyền ra. Thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chó sủa loạn lên. Từ trước đến nay Giản Tang Du đều ít ngủ, lại vì Thiệu Khâm – người đàn ông cao 1m8 chen chúc trên một chiếc giường đơn, lật người liên tục cũng khó ngủ. Mỗi lần nghe thấy âm thanh kỳ quái, cô liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào căn phòng tối như mực mà ngẩn ngơ.

Trong đêm tối giống như có vô số những móng vuốt hung dữ đuổi theo cô, Giản Tang Du càng chôn chặt dưới tấm chăm ấm áp.

Cánh tay nặng trĩu của Thiệu Khâm khoác lên eo của cô, hơi thở thoảng rơi xuống chiếc gáy của cô, bỗng nhiên mở miệng nói chuyện:" Ngủ không được hả?"

Hai tay Giản Tang Du gắt gao nắm chặt chăn, nhẹ nhàng " Ừ" một tiếng.

Tay Thiệu Khâm từ từ dời lên trên, không có tiếng động chui vào trong nội y của cô, lòng bàn tay ấm áp phủ ở ngực, rất nóng. Anh dịu dàng nắn bóp, thỉnh thoảng một bàn tay bao trùm cả hai bên, vuốt ve qua lại.

Trái tim Giản Tang Du đập thình thịch, trong đêm vắng anh nghe càng rõ.

“Đừng sợ, anh ở đây."

Giọng nói trầm thấp của Thiệu Khâm vang lên trên đỉnh đầu của cô, môi của anh dán ở sau đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô: “Vừa nghe thấy tiếng động đã phát run, sao vẫn còn tật xấu này?"

Giản Tang Du im lặng một lúc lâu nói:" Chắc chắn Mạch Nha cũng đang sợ hãi. Tại sao nữa đêm lại có nhiều âm thanh kỳ quái như vậy?"

Doanh trại của Thiệu Khâm vốn là ở trong núi, đã quen với những âm thanh này rồi. Anh kéo cô cuộn trở lại, ôm chặt thêm một chút nữa, giọng khàn khàn trả lời:" Chúng nó đều là những động vật nhỏ đáng yêu, tại buổi tối yên tĩnh như vậy, em không ngủ được, chúng cũng không ngủ được, em có thể tưởng tưởng bộ dạng vui đùa của chúng trong rừng, có phải đáng yêu hay không?"

Giản Tang Du từ từ nhắm hai mắt tưởng tượng, quả thực là không có hình ảnh đáng sợ như vừa rồi. Thậm chí có thể mơ tưởng bản thân cũng được đặt dưới ánh trăng mông lung dưới tầng cây, nhìn những động vật nhỏ bám trên nhánh cây vui đùa diễn trò.

Bàn tay khô ráo của Thiệu Khâm lại du ngoạn trên thân thể của cô, cọ xát trên da thịt cô, khiến người trở nên ấm áp dễ chịu. Một lúc sau anh lại chuyển qua vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của cô, như đã vô cùng quen thuộc từ lâu, cuối cùng cúi đầu hôn cô: “Em mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ đi."

Giản Tang Du rúc sâu vào lòng anh, cuối cùng cũng yên lặng ngủ thiếp đi.

Hôm sau Giản Tang Du đang mơ màng thì bị Thiệu Khâm làm thức giấc. Anh nằm trên người cô, úp mặt vào ngực cô cắn mút, Giản Tang Du đẩy anh:" Thiệu Khâm___"

Thiệu Khâm cắn nhẹ đỉnh núi cô một chút, lập tức cô liền ngoan ngoãn không lên tiếng.

Thiệu Khâm mút càng dữ dội hơn. Giản Tang Du khó chịu vặn vẹo người. Tay Thiệu Khâm cởi nút quần Jean của cô, Giản Tang Du vội vàng giơ tay chặn lại.

Thiệu Khâm hôn lên môi cô: “Chỉ sờ chút thôi, không đi vào đâu."

Giản Tang Du đỏ mặt lắc đầu:" Đừng!"

Thiệu Khâm cúi đầu tiếp tục vân vê, khiến nụ hoa của cô đứng thẳng khiêu khích. Giản Tang Du cảm giác dưới người bị cọ xát, mặt càng nóng hơn. May mắn điện thoại di động reo lên.

Cô còn chưa kịp lấy, tay Thiệu Khâm đã cầm qua. Anh chống tay phía sau cô nhíu mày nhìn dãy số, cuối cùng trực tiếp ấn nút nhấc máy.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói rõ ràng của Mạch Nha: “Mẹ? Mẹ, con là Mạch Nha, mẹ mau đến đây cứu con___"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại