Sắc Màu Ấm

Chương 4

“Cậu Thiệu, ở chỗ chúng tôi thật không có người tên Giản Tang Du." Quản lý hộp đêm lau mồ hôi mỏng trên trán, vất vả giải thích “Ngay cả người làm vệ sinh cũng không có tên của cô gái đó ạ."

Thiệu Khâm dụi điếu thuốc đang cháy dỡ vào gạt tàn thủy tinh, chau mày, ánh mắt hung tợn vô cùng “Đồ vô dụng."

Quản lý đứng đó giận tái mặt nhưng không dám nói gì.

Thiệu Khâm đứng lên, lẳng lặng liếc nhìn giám đốc hộp đêm, xong lại xoay người đi ra ngoài, trên mặt anh nhìn không rõ vui giận, nhưng bóng lưng cao lớn lạnh lùng, toàn thân cũng tản ra hơi lạnh thẩm thấu qua người khác.

Ở đây chính là nơi cuộc sống về đêm bắt đầu, trên hành lang không tránh khỏi việc gặp được người quen, thấy người đang đứng ở trước cửa phòng cười đùa với mình, Thiệu Khâm hờ hững đi thẳng ra cửa.

Hà Tịch Thành vỗ vỗ vào mông cô bạn xinh đẹp bên cạnh, ý bảo cô ta vào phòng trước, nhìn Thiệu Khâm chế nhạo “Ơ, Khâm thiếu đang bận rộn đi đâu đây? Mình có hàng mới, có muốn nếm thử hay không?"

Thiệu Khâm liếc xéo anh ta một cái, môi khẽ mấp máy “Cút đi"

Hà Tịch Thành nhướng mày, cảm thấy hứng thú với bộ dạng này của Thiệu Khâm, tay chống vào cửa hô to phía sau anh vô cùng hứng thú “Này, đi thật hả? Bộ Bao Hắc Thán nhập vào người cậu sao? Ai dám chọc giận cậu hả?"

“Mẹ nó, cậu là ai của tôi hả?" Vẻ mặt Thiệu Khâm đằng đằng sát khí, không thèm quay đầu lại, mắng “Can thiệp sâu quá rồi đó."

Hà Tịch Thành bĩu môi, cũng đế thêm một câu “Người anh em, bộ chưa thỏa mãn dục vọng à."

Thiệu Khâm biết cũng không phải là mình chưa thỏa mãn dục vọng, mà là, tìm không thấy Giản Tang Du.

5 năm sau, bỗng nhiên cô xuất hiện, đốt lên ngọn lửa tàn đã nhiều năm trong thân thể anh, rồi lại yên lặng biến mất tiêu, Thiệu Khâm cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.

Tối hôm qua, anh không ngừng nhớ lại những năm tháng thanh xuân, nhớ ra rất nhiều việc liên quan đến Giản Tang Du. Nhưng giờ phút này, anh lại có cảm giác mình ngu chưa từng thấy.

Chỉ có mình anh nhớ thương chuyện quá khứ, còn người khác đã chẳng thèm ngó tới từ lâu rồi.

Anh lái xe tìm kiếm không mục đích trên con đường gần nội thành mà hôm qua đi cùng Giản Tang Du, đương nhiên là không thu hoạch được gì.

Thiệu Khâm nhìn dòng người hối hả ngoài cửa xe, tiếng rao hàng huyên náo, còn có tiếng của nhà nghỉ nhỏ tư nhân làm cho anh đau đầu.

Đây là cái chỗ quỷ gì vậy chứ?

Giản Tang Du lại dám lừa anh, nói làm phục vụ tại hộp đêm, nhưng hoàn toàn từ đầu đã không có tên của cô, rốt cuộc là cô ở đâu? Đang làm cái gì? Tại sao lại lừa gạt anh, những năm nay có bạn trai hay không? Đáng chết, ngay cả vấn đề quan trọng như vậy mà đêm đó cũng không hỏi.

Nói không chừng ngay cả địa chỉ cũng là giả rồi. Thiệu Khâm nghĩ tới những chuyện này thì càng trở nên cáu kỉnh. Giản Tang Du vì sao lại đối xử với anh như vậy? Ngoại trừ năm đó hai người không nói rõ ra chút tình cảm kia, không lẽ anh lại bị ghét đến độ như vậy chứ?

Thiệu Khâm đốt một điếu thuốc, chưa hút được hai hơi lại bực bội vứt ra cửa sổ, một số bảng hiệu màu đỏ tươi chói mắt vô cùng ở trong bóng tối, đâm vào mắt Thiệu Khâm phát đau.

Nhất định anh phải kiếm ra cô, bực bội… bực bội…

Thiệu Khâm nện một cái lên tay lái, trong đầu anh chỉ có mình cô. Trước kia anh cũng không phải như vậy, cho tới bây giờ, anh chưa bao giờ muốn thứ gì mà không được.

Khi anh còn trẻ, Giản Tang Du chính là nhiệt quyết anh cầu mà không được, bây giờ lại xuất hiện, lại đem đống tro tàn đã lắng động kia của anh dấy lên thêm lần nữa.

Giản Tang Du tính làm gì đây? Làm cho anh mất khống chế hết lần này đến lần khác. Mắt Thiệu Khâm dâng lên lửa giận, lấy điện thoại gọi cho một người anh em trong cục cảnh sát “Giúp tôi tìm người…"

Lúc Thiệu Khâm kết thúc cuộc trò chuyện, khóe môi mới có một nụ cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ vào tay lái, trong mắt hiện lên thần thái nhất định sẽ được.

Lúc điện thoại di động vang lên lần nữa, là cha anh – Thiệu Chính Minh gọi tới, một giọng đàn ông chính trực hùng hậu, sống lưng của Thiệu Khâm dựng thẳng cả lên.

“Nghe nói Tiểu Trí vừa gây họa?" Giọng nói nhất quán của Thiệu Chính Minh cực kỳ giống vẻ nghiêm túc bên ngoài của ông, tâm tình không hề nhấp nhô.

Thiệu Khâm “Vâng" một tiếng, nói “Đã giải quyết xong rồi, không có chuyện gì lớn ạ."

“Thật thối." Bỗng Thiệu Chính Minh gầm nhẹ, làm Thiệu Khâm sợ hết hồn “Chơi đến vào bệnh viện mà xem như chuyện nhỏ à? Bác hai của con bây giờ đang ở thành phố C không về được, con đi xem tình hình nó thế nào, xong rồi lập tức chạy về nhà báo cáo với cha."

“Vâng." Thiệu Khâm luôn luôn thấy đây không phải là cha mình, mà có cảm giác chính là thủ trưởng của mình.

Chỉ làm cho có lệ, Thiệu Khâm cũng định chuẩn bị đến bệnh viện thăm Thiệu Trí một chút. Ngày hôm qua, sau khi xảy ra chuyện không may, anh cũng chưa vào đó. Lúc đưa Giản Tang Du về xong thì ngủ một giấc đến 6 -7h tối, không biết thằng nhóc kia tỉnh rồi có chuẩn bị tìm Giản Tang Du gây phiền phức không nữa.

*********

Khi Thiệu Khâm đến bệnh viện, đã tối muộn. Cô hộ sĩ trẻ trực ban đỏ mặt cản anh “Tiên sinh, thật xin lỗi, đã hết giờ thăm bệnh rồi ạ."

Thiệu Khâm nở một nụ cười mê người “Chỉ năm phút thôi."

Cô hộ sĩ trẻ mím môi nghĩ hồi lâu “Năm phút thôi ạ, nhiều hơn chút cũng không được."

Thiệu Khâm cong môi cười nhẹ, đôi mắt đen sáng long lanh “Cám ơn."

Thiệu Trí đang nằm gối lên tay xem tivi, chân mày nhíu lại sít sao, thấy Thiệu Khâm đẩy cửa bước vào, khóe mắt giật giật, ấm ức chào hỏi “Anh"

“Ừ" Thiệu Khâm ngồi trên ghế salon, gác đôi chân dài lên “Sao rồi?"

“Khá hơn nhiều." Tâm tình của Thiệu Trì cũng không vui, có lẽ ngày hôm qua mất máu quá nhiều, rõ ràng cũng không còn tinh thần gì, bộ dạng nói chuyện với Thiệu Khâm cũng uể oải “Chỉ là nhúc nhích thì có hơi đau, Aaaaaa, mẹ kiếp, chờ em xuất viện, chắc chắn sẽ chơi chết con quỷ đó."

Thiệu Khâm lạnh lùng nhìn Thiệu Trí “Còn nghĩ tới chuyện này, anh thấy chú bị thương không đủ nặng rồi."

Thiệu Trí ngó lên trần nhà không biết suy nghĩ gì, qua một lúc lâu, ánh mắt mới sáng lên quay đầu nhìn Thiệu Khâm “Anh, cô gái ngày hôm qua, là Giản Tang Du sao? Lúc đó đầu óc em choáng váng, nhưng gương mặt kia, rõ ràng chính là Giản Tang Du đó."

Bàn tay giao nhau của Thiệu Khâm khẽ nhúc nhích, nhướng mắt liếc cậu ta một cái “Em biết Giản Tang Du?"

Sắc mặt Thiệu Trí thay đổi thần kỳ, giọng nói cũng kỳ quái hơn “Giản Tang Du chứ gì.. Ai không biết."

Thiệu Khâm nheo mắt lại, nhìn Thiệu Trí tỉ mỉ. Gương mặt đẹp trai trở nên lạnh lẽo, không hề tiết lộ ra chút tâm tình nào, anh bình tĩnh, hỏi “Em có nói chuyện qua với cô ta?"

Thiệu Trí nở một nụ cười gian ác, ánh mắt nham hiểm ngả ngớn, thậm chí hơi đắc ý “Đâu chỉ nói chuyện qua, em còn cùng cô ta…"

“Tiểu Trí." Một giọng phụ nữ nức nở cắt ngang, người chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng.

Thiệu Khâm nhìn ra, là mẹ của Thiệu Trí tới, tài xế đi theo phía sau xánh một đống thuốc bổ trong tay. Thiệu Khâm nhíu mày đứng dậy, chủ động chào “Bác hai gái."

Mẹ của Thiệu Trí thấy Thiệu Khâm, ngẩn người “Thiệu Khâm cũng ở đây à, ôi, con nói xem thằng nhóc Thiệu Trí này không có một ngày nào làm bác bớt lo được."

Thiệu Trí bị mẹ của cậu nâng cằm nhìn xung quanh, trợn mắt bất đắc dĩ “Mẹ, chỗ con bị thương là ở bụng, không phải mặt."

Mẹ của Thiệu Trí nghe như vậy lại muốn vén chăn lên, Thiệu Trí liền vội vàng cầm lại góc chăn, làm ra vẻ đau khổ “Me, mẹ, con không sao, mẹ đừng sợ hãi như đã xảy ra chuyện vậy, miệng vết thương lại rạn nữa giờ."

Vẻ mặt của mẹ Thiệu Trí cũng hơi thả lõng, nhưng vẫn còn nói nghiêm trọng “Bị thương ở bụng, sẽ không ảnh hưởng đến sinh dục chứ? Mẹ còn chưa được bồng cháu đấy."

Thiệu Khâm nghẹn cười, chưa từng nghe thấy bị thương ở bụng lại ảnh hưởng tới chức năng sinh dục. Nhưng mà nếu Thiệu Trí thật không ổn, cũng coi như là một công đức. Thiệu Khâm ho một tiếng “Bác hai gái, con đi trước, hai người từ từ hàn huyên, chút nữa con lại đến trông nó."

“Ôi, Thiệu Khâm" Mẹ Thiệu Trí gọi Thiệu Khâm lại, hỏi khẽ “Người làm Thiệu Trí bị thương, con xử lý làm sao?"

Thiệu Khâm nhìn bà, hơi mỉm cười, nói “Bác hai gái hi vọng con xử lý thế nào?"

“Tốt nhất con giao người cho bác." Mẹ Thiệu Trí híp mắt, nói hơi nham hiểm “Dám làm con bác bị thương, tuyệt đối không dễ dàng tha cho nó như vậy."

Thiệu Khâm im lặng vài giây, vỗ vỗ vai của bà an ủi “Chuyện này bác cứ giao cho con, bác cứ an tâm chăm sóc Tiểu Trí, chờ nó khỏe hẳn rồi hãy nói."

Mẹ Thiệu Trí gật đầu đầy tâm sự.

Thiệu Khâm nghĩ thế nào đây? Trong truyện này, anh vốn không đứng về phe Thiệu Trí, từ nhỏ Thiệu Trí đã ỷ vào nhà họ Thiệu, đã nổi tiếng ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc… anh có một thằng em trai như vậy cũng thật mất mặt mà.

Tuy nói Thiệu Khâm cũng không phải thánh nhân có đạo đức cao thượng, nhưng ít nhất cũng không làm chuyện gì quá giới hạn. Bây giờ, ngày qua ngày thấy Thiệu Trí ngày càng càn rỡ, trong lòng anh cũng có ý nghĩ khác.

Thiệu Khâm mới vừa vinh dự lên lon Trung Úy, đường làm quan của Thiệu Chính Minh cũng ngày càng thuận lợi, trước mắt chính là thời kỳ mấu chốt của cả nhà họ Thiệu. Nếu như bị Thiệu Trí gây ra chuyện gì, đừng nói anh, ngay cả cha của anh cũng sẽ bị dính líu.

Thiệu Khâm nghĩ đến những chuyện hư hỏng của Thiệu Trí, đương nhiên cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu của mẹ Thiệu Trí. Bất kể người kia có phải là Giản Tang Du hay không, anh cũng không đồng ý.

Huống chi bây giờ anh vẫn còn chút hứng thú như vậy với Giản Tang Du. Nếu cô rơi vào tay của mẹ Thiệu Trí, quả thực anh không dám nghĩ nữa.

Nhưng vấn đề là, bây giờ đi đâu tìm người đây. Rõ ràng ngay cả bóng dáng của cô cũng không thấy, nhưng khắp nơi đều là hơi thở của cô, không có lúc nào lại không xuất hiện trong cuộc sống của anh.

****************

Giản Tang Du bước xuống sân khấu, ngồi tháo trang sức trong phòng hóa trang. Mấy cô gái trẻ bên cạnh đều thầm thì cười cười nói nói, tối nay làm vũ công cho một nữ ca sĩ, tiếp xúc trong khoảng cách gần như vậy, cũng khó tránh khỏi chuyện tụ tập nói chuyện phiếm vài câu.

Từ trước đến giờ Giản Tang Du không thích nói xấu người khác, chủ yếu là cô cũng không rãnh như vậy. Chỉ đơn giản sau khi tháo trang sức liền chạy vào phòng thay đồ. Sau lưng cô, Viện Viện vừa tháo lông mi giả vừa nói “Ôi, chút nữa các cô ấy rủ đi ăn lẩu, cậu không đi hả?"

Giản Tang Du đứng ở cửa bắt đầu cởi vớ da màu đen, hai đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn “Không đi, các cậu đi đi, hôm nay mình đã hứa với Mạch Nha về sớm tắm cho nó rồi." Bình thường cũng là Giản Đông Dục tắm rửa cho nhóc con, thật sự cô quá bận, có đôi khi kết thúc công việc thì con trai đã ngủ rồi. Nhớ tới chuyện ngày hôm qua con trai nghe được, cô cũng muốn về nhà sớm một chút, vui vẻ nhớ tới đôi mắt đen long lanh, hun chùn chụt vào mặt cô, trong lòng Giản Tang Du cũng êm ái ngọt ngào, khóe miệng mỉm cười.

Viện Viện cong miệng lên “Vậy cũng tốt, con trai quan trọng hơn, nói với con trai nuôi của tôi dùm, hôm nào mẹ nuôi này sẽ dẫn nó đi ăn ngon."

Giản Tang Du liếc nhìn Viện Viện “Thôi đi, miệng Mạch Nha cũng bị cậu nuôi hư rồi, mỗi lần đều không thích ăn cơm, luôn ầm ĩ đòi ăn pizza."

Phòng thay quần áo của vũ đoàn thật ra rất đơn sơ, phòng hóa trang kế bên chỉ cách một tấm màng ngăn, người bên ngoài nói cái gì, ở bên trong đều nghe được rõ ràng. Giản Tang Du mở tủ treo quần áo của mình ra để thay, nghe được tiếng nói ông bầu vang lên bên ngoài “Tối mai khách sạn Thịnh Huy khai trương, thiếu mấy người, ai muốn đi không?"

Ông bầu vừa nói dứt, lập tức đã có người bắt đầu oán trách “Ông bầu à, anh cũng cũng không coi chúng tôi là người rồi, mấy ngày nay cũng nhận nhiều buổi biểu diễn rồi, ngai mai không phải cho chúng tôi nghỉ ngơi sao?"

Ông bầu hừ một tiếng, nhìn chằm chằm cô gái vừa nói “Các cô còn trẻ tuổi hơn tôi nhiều, sao cứ hở chút lại than mệt thế. Lần này không phải hoạt động tập thể, chẳng qua bên kia thiếu mấy người, coi như là kiếm thêm thu nhập, muốn đi thì đăng ký."

Viện Viện đang ngồi trước bàn hóa trang giơ tay lên “Tôi đi tôi đi, tôi biết Thịnh Huy, là con trai thứ 2 của Trình gia trùm bất động sản đầu tư vào, nghe nói rất bạo tay nha, khẳng định trả thù lao cũng không thấp, đúng lúc tôi thích cái váy kia thì lại có tiền mua rồi."

Ông bầu nhướng mắt, ánh mắt sắc bén liếc Viện Viện “Cô cũng tra kỹ ghê."

Viện Viện không thèm để ý, cười đắc ý “Đó là tôi luôn để ý đến người nổi tiếng, Trình Doanh đúng hay không?"

“Ầm ầm" một tiếng động ầm ĩ vang lên từ trong phòng thay quần áo, phòng hóa trang yên lặng như tờ, ông bầu hoài nghi ngó chừng cánh cửa phòng thay quần áo “Chuyện gì xảy ra, ai ở bên đó?"

Sắc mặt Giản Tang Du tái nhợt, bước ra từ bên trong, nắm tay lại thật chặt, nhìn ông bầu cười khó khăn “Ông bầu à, tôi… cũng đăng ký."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại