Sắc Màu Ấm
Chương 31
Thiệu Khâm muốn bù đắp cho Giản Tang Du, huống chi hiện giờ anh lại mê luyến cái cảm giác này không thể kềm chế được. Anh thích loại cảm giác này, giống như món đồ chơi nhiều năm trước mình bị mất nhưng hiện tại tìm lại được, loại cảm giác mới lạ và kích động không thể nói rõ được.
Anh ôm chặt Giản Tang Du từ phía sau, hai tay nắm hai đồi tuyết trắng, phủ lên tai cô khàn khàn nói:" Vừa rồi em ra rất thật nhiều, thoải mái lắm ư?"
Mặt Giản Tang Du ửng đỏ, mím môi không nói lời nào.
Thiệu Khâm vô sĩ kề sát vào lưng của cô cắn cắn:"Sau này sẽ càng thoải mái hơn."
Giản Tang Du tức giận đẩy anh một cái, quả thực là cô không thể bằng được trình độ lưu manh của Thiệu Khâm, mỗi lần nghe anh nói mấy chuyện khiêu khích này làm cô cực kỳ xấu hổ.
“Em đi trông Mạch Nha". Giản Tang Du chạy trốn khỏi ngực Thiệu Khâm, tìm quần áo của mình mặc qua loa vào.
Thiệu Khâm còn muốn ấn cô trở lại để vuốt ve chốc nữa. Nhưng Giản Tang Du đã nắm cái gối bên cạnh phẫn uất đập lên người anh:" Anh được voi đòi tiên."
Thiệu Khâm buồn cười quay trở lại giường, anh nhìn ra được Giản Tang Du đã đuối sức nhiều, cho nên không muốn quá cưỡng ép cô. Cố gắng của anh trong khoảng thời gian này quả thực không lãng phí. Nếu như không có chuyện của Thiệu Trí, có lẽ anh sẽ không thực sự tập trung tinh thần vào Giản Tang Du nhiều như vậy. Nhưng bây giờ trong lòng anh vẫn còn chút thua thiệt, anh sẽ cho Tang Du những thứ tốt nhất, để cho cô hoàn toàn sống tốt hơn.
Về phần sau này……….
Thiệu Khâm vẫn chưa có nghĩ nhiều như vậy.
Giản Tang Du vừa mở cửa phòng khách, đã nhìn thấy Mạch Nha ngồi trên sô pha xem tivi, không biết đã thức dậy bao lâu, nghe thấy tiếng động, nó xoay khuôn mặt nhỏ nanh ta nhìn thẳng cô nhăn lại:" Mẹ, con đói bụng."
Giản Tang Du hơi mất tự nhiên đi qua, chột dạ xoa xoa tóc Mạch Nha:"Cục cưng muốn ăn gì, mẹ về làm cho con."
Mạch Nha nhíu mày, nhìn thấy Thiệu Khâm đi ra phòng khách từ phía sau thì ánh mắt sáng lên, lắc cái đầu nhỏ:" Chú, chúng ta đi ăn pizza?"
Lúc này, tâm trạng Thiệu Khâm rất tốt, nhìn đứa nhỏ cực kỳ vừa mắt, đi qua ôm lấy thằng bé để ngồi lên trên chân của mình:"Được, Mạch Nha muốn ăn cái gì chúng ta sẽ ăn cái đó."
Mạch Nha vui vẻ cười khanh khách, ôm cổ Thiệu Khâm hôn một cái lên mặt anh:" Chú thật đẹp trai."
Thiệu Khâm sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt trẻ con ngây thơ, thuần khiết, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
***
Thiệu Khâm dẫn hai mẹ con ra ngoài, dọc đường đi Giản Tang Du đều im lặng, tâm sự nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe gần như chỉ có tiếng đùa giỡn của Thiệu Khâm và Mạch Nha.
Bây giờ Mạch Nha càng ngày càng thân thiết với Thiệu Khâm, dựa lưng vào ghế lén lút tinh ranh hỏi:" Chú, vừa rồi chú ở trong phòng nói chuyện yêu đương cùng với mẹ sao?"
Giản Tang Du lập tức quay đầu lại, đỏ mặt vỗ vỗ:" Đừng nói bậy."
Khóe miệng Thiệu Khâm hiện lên một nụ cười sâu xa, nhìn Mạch Nha từ kiếng chiếu hậu:" Mạch Nha biết nói chuyện yêu đương là cái gì à?"
Mạch Nha ưỡn cơ thể nhỏ nanh ta ra, kiêu căng gật gật đầu:"Dĩ nhiên con biết, Ân Ân nói ba và mẹ bạn ấy thừa dip bạn ấy ngủ, thường lén lút nói chuyện yêu đương, đều là đóng cửa không cho bạn ấy vào. Cho nên vừa rồi nhất định chú và mẹ là đang nói chuyện yêu đương rồi."
Ý cười trên mặt Thiệu Khâm càng lớn, mặt mày đều giãn cả ra, vui vẻ gật đầu:" Đúng là chú và mẹ đang nói chuyện yêu đương."
Giản Tang Du bất ngờ, liếc nhìn Thiệu Khâm, vừa rồi trong lòng cô còn rối bời, kế tiếp không biết xữ lí quan hệ của hai người như thế nào, cho tới bây giờ cô cũng không biết trong lòng Thiệu Khâm có bao nhiêu chân thật ……
Khóe môi Thiệu Khâm hiện lên một nụ cười xấu xa nói:" Mẹ nói chuyện yêu đương rất tốt."
Mạch Nha căng mắt nhìn không tin, Giản Tang Du tức giận trợn mắt nhìn liếc Thiệu Khâm một cái:" Dạy hư con em rồi!"
Thiệu Khâm có hơi quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt sáng rực như ngôi sao:" Khi nào thì chúng ta tiếp tục lại lần nữa, Giản tiểu thư."
Giản Tang Du ngượng ngùng không quay đầu nhìn anh. Mẹ kiếp, lưu manh chính là lưu manh, suy nghĩ mỗi ngày cũng không giống như người bình thường.
***
Đến nhà hàng Mạch Nha ăn thực sự rất vui vẻ, cái miệng nhỏ đầy dầu bận rộn nhai, Thiệu Khâm nhìn thằng nhóc ăn đến cái bụng nhỏ phình lên rõ ràng, đưa tay nhéo nhéo:" Một đứa nhỏ, có thể ăn nhiều như vậy à."
Mạch Nha mất hứng cong cong môi, nghiêng đầu qua một bên khẽ nói:"Người lớn các người chỉ lo yêu đương, đem con vứt qua một bên không quan tâm, không chịu trách nhiệm."
Giản Tang Du nghe con trai lên án, càng cảm thấy buổi chiều mình thật bị quỷ ám, cực kỳ vô lí, chống đầu uống nước trái cây suy nghĩ phức tạp. Ở dưới bàn Thiệu Khâm nắm tay cô, hơi liếc mắt nhìn cô một cái, cười như không cười nói: “Lại muốn rụt lại sao? Ốc sên nhỏ."
Giản Tang Du nhìn anh bất đắt dĩ:"Thiệu Khâm,em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện."
Thiệu Khâm gật đầu, đôi mắt đen nhánh sâu lắng bình thản nhìn cô:" Được." Tuy miệng anh trả lời, nhưng bàn tay phía dưới cũng không ngừng lại chút nào. Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve bàn tay của cô, ngón cái cẩn thận vẽ theo từng đường chỉ tay trong lòng bàn tay Giản Tang Du.
Trên mặt Giản Tang Du hiện lên sự bối rối, giãy giãy cũng không tránh được, đành phải thản nhiên nhìn thẳng anh:"Em đã nghiêm túc nghĩ qua, chúng ta ______"
“Ồ, trùng hợp vậy." Một giọng nói hài hước của người đàn ông cắt ngang lời còn chưa kịp nói ra của Giản Tang Du. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Hà Tịch Thành đứng ở gần đó, mỉm cười nhìn Thiệu Khâm.
Trong khoảng khắc, khi ánh mắt dừng lại trên người Giản Tang Du thì anh ta sững sốt vô cùng. Nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường:"Đã lâu không gặp."
“Đã lâu không gặp." Giản Tang Du nhìn Hà Tịch Thành, hiện lên một chút lo lắng. Dù sao người này đã thấy cô và Thiệu Khâm từng qua lại với nhau, nhất là cái màn khó chịu ngày trước.
Hà Tịch Thành nói với bạn gái :" Em đi trước đi."
Bạn gái lay động thân thể bước đi, Hà Tịch Thành ngồi xuống đối diện Giản Tang Du và Thiệu Khâm, còn đưa tay vò vò tóc của Mạch Nha:" Nhóc con, mấy tuổi."
Đôi mắt đen láy của Mạch Nha chứa sự tức giận, nhưng vẫn lễ phép trả lời:"Gần năm tuổi."
Thân thể Hà Tịch Thành dừng lại rõ ràng, cười mỉa nhìn về phía Giản Tang Du:" Đứa nhỏ này là con của anh cô?"
Sắc mặt Giản Tang Du càng thêm khó coi, lắc đầu:" Không phải, là con tôi."
Thiệu Khâm phát hiện khi Hà Tịch Thành biết Mạch Nha là con trai của Giản Tang Du, gương mặt anh ta cũng giật mình như Hà Tịch Tranh. Anh nhíu mày không kiên nhẫn nói:" Cậu ngồi đây làm gì?"
Hà Tịch Thành đã khôi phục lại bộ dạng lưu manh thường ngày:" Nhìn thấy bạn nhỏ đáng yêu, không chào hỏi được sao?"
Thiệu Khâm và Mạch Nha đồng thanh, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta:"Cậu/chú đã chào hỏi xong rồi!"
Mẹ nó, đây là muốn cùng nhau đuổi mình đi sao? Khóe môi Hà Tịch Thành co giật, nhướng mày nhìn đứa nhỏ bên cạnh:"Biết giúp đỡ lưu manh đuổi cảnh sát đi sẽ có hậu quả gì không? Ba con không dạy con biết thế nào là người tốt người xấu sao? Không dạy con làm rõ đúng sai như thế nào sao?"
Mạch Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nanh ta lên, trong mắt có ánh sáng trong suốt, cắn cắn cái miệng nhỏ nanh ta hạ giọng nói:" Mạch Nha……..không có ba……."
Hà Tịch Thành nhìn đứa bé kinh ngạc, thậm chí quên mất làm thế nào để an ủi cảm xúc suy sụp rõ ràng của đứa bé, biểu cảm trên mặt lại rất quái lạ.
Giống như chuyện Mạch Nha không có ba làm cho anh ta không thể chấp nhận.
Thiệu Khâm nhìn cái người rõ ràng đến gây rối này, không khí vốn đang hài hòa vui vẻ đều bị anh ta phá hỏng. Vì thế nghiêm mặt lạnh nhạt nhắc nhở:"Tiểu minh tinh khả ái của cậu đã vài lần nhìn về bên này rồi."
Hà Tịch Thành tựa như không nghe anh nói, nét mặt nghiêm túc hiếm có, do dự nhìn về phía Giản Tang Du:"Cô………không kết hôn?"
Giản Tang Du có vẻ hơi lúng túng “Ừ" một tiếng, ôm Mạch Nha tủi thân vào trong ngực, lấy khăn lao miệng cho nó. Mạch Nha níu áo Giản Tang Du, đầu vùi vào ngực cô: “Mẹ, con đã ăn no, chúng ta đi về nhà đi."
Tâm hồn Mạch Nha còn nhỏ, không phải không ao ước có được tình thương của cha, mỗi khi nó nhìn những bạn nhỏ khác có cha mẹ đưa đón, mà mình thì luôn luôn chỉ có cậu yêu thương. Thỉnh thoảng mẹ thay đổi cũng nói những lời… làm nó khổ sở.
Trong lòng nó mơ ước có một người cha ngày càng sâu sắc. Cho đến khi Thiệu Khâm xuất hiện, mua cho nó đồ chơi, dẫn nó đi bơi, giúp nó tắm rửa, ôm nó ngủ. Thậm chí trong lúc nó bị người khác “bắt nạt", anh sẽ đe dọa người đó.
Dần dần Mạch Nha đem hình tượng người đàn ông cao lớn này thay vào hình tượng “người cha", nhìn thấy chú và mẹ càng ngày càng tốt, bé cũng cho là……đây là cha mình.
Cho đến khi chú này đề cập đến, Mạch Nha mới phát hiện rõ ràng, kỳ thực cũng giống như trước, nó chỉ là đứa bé không có cha, không ai dạy cho nó những bản lĩnh mà người cha nên dạy cho con trai.
Thiệu Khâm nhìn thấy nét khổ sở trên khuôn mặt Mạch Nha không hề che giấu, trong lòng lại đau nhói, sự lạnh nhạt trên mặt càng nhiều thêm vài phần:"Chúng tôi đi đây, cậu trả tiền."
Hà Tịch Thành cũng chẳng quan tâm khoảnh khắc kia Thiệu Khâm có bắt chẹt mình hay không? Vội vàng gọi người lại:"Cậu đi đâu?"
“Đưa họ về nhà." Thiệu Khâm nghi ngờ liếc nhìn Hà Tịch Thành một cái, phát hiện người này khó có được bộ dạng ôn hòa không giống vẻ lăng nhăng mọi khi,"Có việc gì?"
Mắt Hà Tịch Thành nhìn Giản Tang Du, lại nghiêm túc nói với Thiệu Khâm:"Tôi có lời muốn nói với cậu."
Giản Tang Du rất biết điều, trên thực tế cả buổi chiều đối mặt với Thiệu Khâm, trong lòng cô đều run sợ, vì thế vội vàng nói với Thiệu Khâm:"Tự em bắt xe về được rồi, các anh cứ nói chuyện."
Thiệu Khâm nhíu mày nhìn cô, rõ ràng là muốn đi về để tránh anh, Thiệu Khâm kiềm chế lại tính vội vàng, bình tĩnh thong thả.
Giản Tang Du mặc áo khoát cho Mạch Nha, Mạch Nha núp ở trong lòng cô sợ hãi nhìn về phía Hà Tịch Thành, lễ phép nói: “Tạm biệt chú."
Hà Tịch Thành nhìn đứa bé phức tạp, sau đón lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ:"Tạm biệt."
Thiệu Khâm đưa hai mẹ con lên xe, hôn mỗi người một cái. Lúc này mới hài lòng trở lại tìm cái người tẻ nhạt kia, sắc mặt lạnh tanh ngồi đối diện Hà Tịch Thành: “Nói."
Hà Tịch Thành khó chịu lấy tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, do dự vài giây, chưa từ bỏ ý định nhìn Thiệu Khâm xác nhận:"Đứa bé kia……..Là năm năm trước Giản Tang Du sinh?"
Thiệu Khâm không biết tại sao anh ta vẫn dây dưa vấn đề này, thản nhiên nhìn anh ta: “Ừ."
Hà Tịch Thành hít một hơi, nhắm mắt lại, vội vàng cúi người nhìn vào mắt Thiệu Khâm, nói từng chữ một:" Cậu tuyệt đối không được ở chung với Giản Tang Du, hai người không có khả năng!"
Anh ôm chặt Giản Tang Du từ phía sau, hai tay nắm hai đồi tuyết trắng, phủ lên tai cô khàn khàn nói:" Vừa rồi em ra rất thật nhiều, thoải mái lắm ư?"
Mặt Giản Tang Du ửng đỏ, mím môi không nói lời nào.
Thiệu Khâm vô sĩ kề sát vào lưng của cô cắn cắn:"Sau này sẽ càng thoải mái hơn."
Giản Tang Du tức giận đẩy anh một cái, quả thực là cô không thể bằng được trình độ lưu manh của Thiệu Khâm, mỗi lần nghe anh nói mấy chuyện khiêu khích này làm cô cực kỳ xấu hổ.
“Em đi trông Mạch Nha". Giản Tang Du chạy trốn khỏi ngực Thiệu Khâm, tìm quần áo của mình mặc qua loa vào.
Thiệu Khâm còn muốn ấn cô trở lại để vuốt ve chốc nữa. Nhưng Giản Tang Du đã nắm cái gối bên cạnh phẫn uất đập lên người anh:" Anh được voi đòi tiên."
Thiệu Khâm buồn cười quay trở lại giường, anh nhìn ra được Giản Tang Du đã đuối sức nhiều, cho nên không muốn quá cưỡng ép cô. Cố gắng của anh trong khoảng thời gian này quả thực không lãng phí. Nếu như không có chuyện của Thiệu Trí, có lẽ anh sẽ không thực sự tập trung tinh thần vào Giản Tang Du nhiều như vậy. Nhưng bây giờ trong lòng anh vẫn còn chút thua thiệt, anh sẽ cho Tang Du những thứ tốt nhất, để cho cô hoàn toàn sống tốt hơn.
Về phần sau này……….
Thiệu Khâm vẫn chưa có nghĩ nhiều như vậy.
Giản Tang Du vừa mở cửa phòng khách, đã nhìn thấy Mạch Nha ngồi trên sô pha xem tivi, không biết đã thức dậy bao lâu, nghe thấy tiếng động, nó xoay khuôn mặt nhỏ nanh ta nhìn thẳng cô nhăn lại:" Mẹ, con đói bụng."
Giản Tang Du hơi mất tự nhiên đi qua, chột dạ xoa xoa tóc Mạch Nha:"Cục cưng muốn ăn gì, mẹ về làm cho con."
Mạch Nha nhíu mày, nhìn thấy Thiệu Khâm đi ra phòng khách từ phía sau thì ánh mắt sáng lên, lắc cái đầu nhỏ:" Chú, chúng ta đi ăn pizza?"
Lúc này, tâm trạng Thiệu Khâm rất tốt, nhìn đứa nhỏ cực kỳ vừa mắt, đi qua ôm lấy thằng bé để ngồi lên trên chân của mình:"Được, Mạch Nha muốn ăn cái gì chúng ta sẽ ăn cái đó."
Mạch Nha vui vẻ cười khanh khách, ôm cổ Thiệu Khâm hôn một cái lên mặt anh:" Chú thật đẹp trai."
Thiệu Khâm sửng sốt một chút, nhìn đôi mắt trẻ con ngây thơ, thuần khiết, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
***
Thiệu Khâm dẫn hai mẹ con ra ngoài, dọc đường đi Giản Tang Du đều im lặng, tâm sự nặng nề nhìn ra ngoài cửa sổ, trong xe gần như chỉ có tiếng đùa giỡn của Thiệu Khâm và Mạch Nha.
Bây giờ Mạch Nha càng ngày càng thân thiết với Thiệu Khâm, dựa lưng vào ghế lén lút tinh ranh hỏi:" Chú, vừa rồi chú ở trong phòng nói chuyện yêu đương cùng với mẹ sao?"
Giản Tang Du lập tức quay đầu lại, đỏ mặt vỗ vỗ:" Đừng nói bậy."
Khóe miệng Thiệu Khâm hiện lên một nụ cười sâu xa, nhìn Mạch Nha từ kiếng chiếu hậu:" Mạch Nha biết nói chuyện yêu đương là cái gì à?"
Mạch Nha ưỡn cơ thể nhỏ nanh ta ra, kiêu căng gật gật đầu:"Dĩ nhiên con biết, Ân Ân nói ba và mẹ bạn ấy thừa dip bạn ấy ngủ, thường lén lút nói chuyện yêu đương, đều là đóng cửa không cho bạn ấy vào. Cho nên vừa rồi nhất định chú và mẹ là đang nói chuyện yêu đương rồi."
Ý cười trên mặt Thiệu Khâm càng lớn, mặt mày đều giãn cả ra, vui vẻ gật đầu:" Đúng là chú và mẹ đang nói chuyện yêu đương."
Giản Tang Du bất ngờ, liếc nhìn Thiệu Khâm, vừa rồi trong lòng cô còn rối bời, kế tiếp không biết xữ lí quan hệ của hai người như thế nào, cho tới bây giờ cô cũng không biết trong lòng Thiệu Khâm có bao nhiêu chân thật ……
Khóe môi Thiệu Khâm hiện lên một nụ cười xấu xa nói:" Mẹ nói chuyện yêu đương rất tốt."
Mạch Nha căng mắt nhìn không tin, Giản Tang Du tức giận trợn mắt nhìn liếc Thiệu Khâm một cái:" Dạy hư con em rồi!"
Thiệu Khâm có hơi quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt sáng rực như ngôi sao:" Khi nào thì chúng ta tiếp tục lại lần nữa, Giản tiểu thư."
Giản Tang Du ngượng ngùng không quay đầu nhìn anh. Mẹ kiếp, lưu manh chính là lưu manh, suy nghĩ mỗi ngày cũng không giống như người bình thường.
***
Đến nhà hàng Mạch Nha ăn thực sự rất vui vẻ, cái miệng nhỏ đầy dầu bận rộn nhai, Thiệu Khâm nhìn thằng nhóc ăn đến cái bụng nhỏ phình lên rõ ràng, đưa tay nhéo nhéo:" Một đứa nhỏ, có thể ăn nhiều như vậy à."
Mạch Nha mất hứng cong cong môi, nghiêng đầu qua một bên khẽ nói:"Người lớn các người chỉ lo yêu đương, đem con vứt qua một bên không quan tâm, không chịu trách nhiệm."
Giản Tang Du nghe con trai lên án, càng cảm thấy buổi chiều mình thật bị quỷ ám, cực kỳ vô lí, chống đầu uống nước trái cây suy nghĩ phức tạp. Ở dưới bàn Thiệu Khâm nắm tay cô, hơi liếc mắt nhìn cô một cái, cười như không cười nói: “Lại muốn rụt lại sao? Ốc sên nhỏ."
Giản Tang Du nhìn anh bất đắt dĩ:"Thiệu Khâm,em cảm thấy chúng ta nên nói chuyện."
Thiệu Khâm gật đầu, đôi mắt đen nhánh sâu lắng bình thản nhìn cô:" Được." Tuy miệng anh trả lời, nhưng bàn tay phía dưới cũng không ngừng lại chút nào. Ngón tay thon dài từ từ vuốt ve bàn tay của cô, ngón cái cẩn thận vẽ theo từng đường chỉ tay trong lòng bàn tay Giản Tang Du.
Trên mặt Giản Tang Du hiện lên sự bối rối, giãy giãy cũng không tránh được, đành phải thản nhiên nhìn thẳng anh:"Em đã nghiêm túc nghĩ qua, chúng ta ______"
“Ồ, trùng hợp vậy." Một giọng nói hài hước của người đàn ông cắt ngang lời còn chưa kịp nói ra của Giản Tang Du. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Hà Tịch Thành đứng ở gần đó, mỉm cười nhìn Thiệu Khâm.
Trong khoảng khắc, khi ánh mắt dừng lại trên người Giản Tang Du thì anh ta sững sốt vô cùng. Nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường:"Đã lâu không gặp."
“Đã lâu không gặp." Giản Tang Du nhìn Hà Tịch Thành, hiện lên một chút lo lắng. Dù sao người này đã thấy cô và Thiệu Khâm từng qua lại với nhau, nhất là cái màn khó chịu ngày trước.
Hà Tịch Thành nói với bạn gái :" Em đi trước đi."
Bạn gái lay động thân thể bước đi, Hà Tịch Thành ngồi xuống đối diện Giản Tang Du và Thiệu Khâm, còn đưa tay vò vò tóc của Mạch Nha:" Nhóc con, mấy tuổi."
Đôi mắt đen láy của Mạch Nha chứa sự tức giận, nhưng vẫn lễ phép trả lời:"Gần năm tuổi."
Thân thể Hà Tịch Thành dừng lại rõ ràng, cười mỉa nhìn về phía Giản Tang Du:" Đứa nhỏ này là con của anh cô?"
Sắc mặt Giản Tang Du càng thêm khó coi, lắc đầu:" Không phải, là con tôi."
Thiệu Khâm phát hiện khi Hà Tịch Thành biết Mạch Nha là con trai của Giản Tang Du, gương mặt anh ta cũng giật mình như Hà Tịch Tranh. Anh nhíu mày không kiên nhẫn nói:" Cậu ngồi đây làm gì?"
Hà Tịch Thành đã khôi phục lại bộ dạng lưu manh thường ngày:" Nhìn thấy bạn nhỏ đáng yêu, không chào hỏi được sao?"
Thiệu Khâm và Mạch Nha đồng thanh, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta:"Cậu/chú đã chào hỏi xong rồi!"
Mẹ nó, đây là muốn cùng nhau đuổi mình đi sao? Khóe môi Hà Tịch Thành co giật, nhướng mày nhìn đứa nhỏ bên cạnh:"Biết giúp đỡ lưu manh đuổi cảnh sát đi sẽ có hậu quả gì không? Ba con không dạy con biết thế nào là người tốt người xấu sao? Không dạy con làm rõ đúng sai như thế nào sao?"
Mạch Nha ngẩng khuôn mặt nhỏ nanh ta lên, trong mắt có ánh sáng trong suốt, cắn cắn cái miệng nhỏ nanh ta hạ giọng nói:" Mạch Nha……..không có ba……."
Hà Tịch Thành nhìn đứa bé kinh ngạc, thậm chí quên mất làm thế nào để an ủi cảm xúc suy sụp rõ ràng của đứa bé, biểu cảm trên mặt lại rất quái lạ.
Giống như chuyện Mạch Nha không có ba làm cho anh ta không thể chấp nhận.
Thiệu Khâm nhìn cái người rõ ràng đến gây rối này, không khí vốn đang hài hòa vui vẻ đều bị anh ta phá hỏng. Vì thế nghiêm mặt lạnh nhạt nhắc nhở:"Tiểu minh tinh khả ái của cậu đã vài lần nhìn về bên này rồi."
Hà Tịch Thành tựa như không nghe anh nói, nét mặt nghiêm túc hiếm có, do dự nhìn về phía Giản Tang Du:"Cô………không kết hôn?"
Giản Tang Du có vẻ hơi lúng túng “Ừ" một tiếng, ôm Mạch Nha tủi thân vào trong ngực, lấy khăn lao miệng cho nó. Mạch Nha níu áo Giản Tang Du, đầu vùi vào ngực cô: “Mẹ, con đã ăn no, chúng ta đi về nhà đi."
Tâm hồn Mạch Nha còn nhỏ, không phải không ao ước có được tình thương của cha, mỗi khi nó nhìn những bạn nhỏ khác có cha mẹ đưa đón, mà mình thì luôn luôn chỉ có cậu yêu thương. Thỉnh thoảng mẹ thay đổi cũng nói những lời… làm nó khổ sở.
Trong lòng nó mơ ước có một người cha ngày càng sâu sắc. Cho đến khi Thiệu Khâm xuất hiện, mua cho nó đồ chơi, dẫn nó đi bơi, giúp nó tắm rửa, ôm nó ngủ. Thậm chí trong lúc nó bị người khác “bắt nạt", anh sẽ đe dọa người đó.
Dần dần Mạch Nha đem hình tượng người đàn ông cao lớn này thay vào hình tượng “người cha", nhìn thấy chú và mẹ càng ngày càng tốt, bé cũng cho là……đây là cha mình.
Cho đến khi chú này đề cập đến, Mạch Nha mới phát hiện rõ ràng, kỳ thực cũng giống như trước, nó chỉ là đứa bé không có cha, không ai dạy cho nó những bản lĩnh mà người cha nên dạy cho con trai.
Thiệu Khâm nhìn thấy nét khổ sở trên khuôn mặt Mạch Nha không hề che giấu, trong lòng lại đau nhói, sự lạnh nhạt trên mặt càng nhiều thêm vài phần:"Chúng tôi đi đây, cậu trả tiền."
Hà Tịch Thành cũng chẳng quan tâm khoảnh khắc kia Thiệu Khâm có bắt chẹt mình hay không? Vội vàng gọi người lại:"Cậu đi đâu?"
“Đưa họ về nhà." Thiệu Khâm nghi ngờ liếc nhìn Hà Tịch Thành một cái, phát hiện người này khó có được bộ dạng ôn hòa không giống vẻ lăng nhăng mọi khi,"Có việc gì?"
Mắt Hà Tịch Thành nhìn Giản Tang Du, lại nghiêm túc nói với Thiệu Khâm:"Tôi có lời muốn nói với cậu."
Giản Tang Du rất biết điều, trên thực tế cả buổi chiều đối mặt với Thiệu Khâm, trong lòng cô đều run sợ, vì thế vội vàng nói với Thiệu Khâm:"Tự em bắt xe về được rồi, các anh cứ nói chuyện."
Thiệu Khâm nhíu mày nhìn cô, rõ ràng là muốn đi về để tránh anh, Thiệu Khâm kiềm chế lại tính vội vàng, bình tĩnh thong thả.
Giản Tang Du mặc áo khoát cho Mạch Nha, Mạch Nha núp ở trong lòng cô sợ hãi nhìn về phía Hà Tịch Thành, lễ phép nói: “Tạm biệt chú."
Hà Tịch Thành nhìn đứa bé phức tạp, sau đón lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ:"Tạm biệt."
Thiệu Khâm đưa hai mẹ con lên xe, hôn mỗi người một cái. Lúc này mới hài lòng trở lại tìm cái người tẻ nhạt kia, sắc mặt lạnh tanh ngồi đối diện Hà Tịch Thành: “Nói."
Hà Tịch Thành khó chịu lấy tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, do dự vài giây, chưa từ bỏ ý định nhìn Thiệu Khâm xác nhận:"Đứa bé kia……..Là năm năm trước Giản Tang Du sinh?"
Thiệu Khâm không biết tại sao anh ta vẫn dây dưa vấn đề này, thản nhiên nhìn anh ta: “Ừ."
Hà Tịch Thành hít một hơi, nhắm mắt lại, vội vàng cúi người nhìn vào mắt Thiệu Khâm, nói từng chữ một:" Cậu tuyệt đối không được ở chung với Giản Tang Du, hai người không có khả năng!"
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam