Sắc Lang Thượng Sai Giường
Chương 29
Ngày ngày cứ như vậy mà trôi qua .
Chỉ là trong công ty,sự e ngại Lâm Kiệt của rất nhiều người ngày càng sâu sắc, vì để giữ được công việc lương cao ở công ty, thật đúng là không ai dám có bất kì vọng tưởng nào với Đường Tổ Trữ.
Đường Tổ Trữ trái lại đã tới chỗ Lâm Kiệt hỏi rõ chuyện tên cà lăm kia, mới biết được bản thân đã hiểu lầm Lâm Kiệt vô cùng lớn, để xin lỗi, hắn còn đi mua chút đồ chơi tăng tình thú, bảo cho Lâm Kiệt biết, Lâm Kiệt muốn trêu chọc hắn kiểu gì cũng được.
Hai mắt Lâm Kiệt tối lại. Người nói, kẻ trong cuộc đều cam chịu đáp ứng, hắn sao có thể buông tha cơ hội tốt trời cho này.
Quả nhiên Đường Tổ Trữ bị lăn qua lăn lại cả ngày, sau đó, Đường Tổ Trữ phải nghỉ ngơi tận ba hôm.
Hắn không nghĩ Lâm Kiệt sẽ chơi ác như thế, còn nói Tử Lâm Kiệt phải cẩn thận với hắn, nói một ngày nào đó hắn nhất định sẽ chỉnh lại.
Phản ứng của lâm Kiệt là vỗ vỗ đầu hắn, nói câu bất cứ lúc nào cũng có thể xin chỉ giáo, khiến Đường Tổ Trữ phát ói.
Lâm Kiệt trước sau vẫn không cho Đường Tổ Trữ biết về đặc điểm của công ty, nhưng bản thân Đường Tổ Trữ dần dần tìm ra manh mối. Khi hắn phát hiện, trong công ty có rất nhiều người đồng tính, thì đầu tiên hắn chạy đi báo với Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt mới cho hay, công ty quả thật có rất nhiều g_a_y, song chỉ có dù là gay hay không, có thể tồn tại trong công ty này, trên cơ bản năng lực đều rất tốt, còn hỏi Đường Tổ Trữ có ý kiến với gay sao?
Đường Tổ Trữ đương nhiên đáp không có, chính hắn hiện tại cũng trở thành g_a_y , còn có ý kiến gì với người khác được đây?
Hắn chỉ là cảm thấy có đồng bạn thực rất tốt.
Hắn đương nhiên cũng phát hiện những người dị tính trong công ty đối với người đồng tính cũng không kì thị, mọi người trong cùng đoàn thể vẫn là rất bình thường. Lúc này hắn mới nhớ tới, ngày trước khi hắn làm mảnh vải trắng kia, đối với Lâm Kiệt mà nói chuyện ấy có lé không phải việc nghiêm trọng gì.
“Có phải người trong công ty đều biết anh là g_a_y không?"
“Biết."
“Bọn họ làm sao mà biết được?"
“Khi bọn họ đồng ý phỏng vấn, thì anh đều hỏi cùng một vấn đề. Anh hỏi: tôi là người đồng tính, nếu các bạn có một người lãnh đạo trực tiếp như vậy, tâm lý có thoải mái hay không? Xin trả lời thành thực."
“Nhưng anh chưa hỏi em!"
“Em là do anh trực tiếp chuyển công tác, không cần hỏi."
“Phân biệt đối xử a!"
“Quả thật là, ai bảo em là bạn trai anh?"
“Hừ. . . . . ."
Hừ thì hừ, nhưng trong lòng Đường Tổ Trữ vẫn là cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hai người tiếp tục duy trì loại mật ngọt này trong sinh hoạt hàng ngày.
Nếu ở trên phố, Lâm Kiệt trên cơ bản đều thực dễ dàng tha thứ cho ánh mắt láo liên của Đường Tổ Trữ, nhìn ngó gái đẹp, còn phải chịu đựng A Trữ bình phẩm người ta từ đầu đến chân. Dù sao gã cũng biết, A Trữ nếu không có chính gã, khẳng định ngay cả tâm tình của phụ nữ đều không để ý.
Mọi việc như thế đều là chuyện nhỏ, Lâm Kiệt đương nhiên cũng tức giận, chẳng qua chỉ tức ở trong lòng, ở nơi khác cứ việc khi dễ Đường Tổ Trữ.
Kỳ thật gã rất hiểu, Đường Tổ Trữ bị gã biến thành trai cong, chỉ cần A Trữ yêu chính gã, không thể rời gã mà đi, như vậy những việc nhỏ nhặt hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không cần vì niềm vui nho nhỏ của A Trữ mà làm tổn thương tình cảm.
Nói đến cùng, Lâm Kiệt vẫn là dung túng Đường Tổ Trữ hết sức.
Hai người ở cùng một chỗ hơn một năm, Dexton mở hội nghị toàn cầu, đem trung tâm ở mỗi Châu cùng các CEO chi nhánh tập trung, tổng giám đốc điều hành, tổng kĩ sư công trình, phó tổng kĩ sư công trình tất cả đều tập kết họp tại tổng công ty ở Boston, Mỹ, tất cả thư kí của giám đốc điều hành cũng ở cùng một chỗ.
Lần đó là lần đầu tiên Đường Tổ Trữ nhìn thấy Tony Dexton, còn cùng Lâm Kiệt trực tiếp gọi ông chủ lớn Tony. Cả hai ở Boston mấy ngày, đều trực tiếp ở nhà của cha nuôi, mà không phải ở địa điểm mà tổng công ty thuê để tiếp đón toàn bộ nhân viêc – khách sạn Hilton.
Ở nhà của Tony và Ian, Đường Tổ Trữ không chỉ gặp mỗi Tony – người thoạt nhìn tưởng ba mươi tuổi, còn gặp được người thoạt nhìn tưởng bốn mươi mà thật ra đã năm mươi sáu – IanMcGorrison, chủ tịch tập đoàn MCG, cha của Lâm Kiệt, cao lớn anh tuấn, người mặc dù thoáng qua tưởng gầy nhưng rất mạnh mẽ lại đầy sức sống.
Cũng gặp được ba người mà nhờ việc làm con nuôi đã trở thành anh em với Lâm Kiệt.
Điều Đường Tổ Trữ kinh ngạc nhất chính là, bốn anh em kết nghĩa không huyết thống này đều người Châu Á. Hai người Trung Quốc là Lâm Kiệt và Đồng Uy, một người Nhật Thuần Vĩnh Thiện, một người Hàn Quốc Toàn Tuấn Hi. Bốn người tuy không như nhau nhưng đều rất đẹp, hơn nữa thân thiết với nhau càng khiến người ta ghen tị.
Nhà Ian nằm ở khu dân cư cao cấp sát biển của Boston, trong khu đều là biệt thự sang trọng, mỗi hộ đều có một bãi biển riêng, và cách nhau khá xa.
Hôm nay sau khi kết thúc hội nghị, Vĩnh Thiện liền lái xe, đưa Tony, Lâm Kiệt và Đường Tổ Trữ về nhà Ian. Một hồi về đến nhà mới phát hiện ra Ian, Đồng Uy với Tuấn Hi đã ra ngoài bãi biển, chuẩn bị thịt nướng cùng đồ ăn.
Thiện cũng cũng chạy ra giúp đỡ.
Nếu không biết nấu ăn thì không được ra giúp chỉ tổ thêm phiền, đây là gia quy của nhà McGorrison. Cho nên Tony lôi Lâm Kiệt cùng Đường Tổ Trữ, ba người không biết nấu nướng ở trong phòng chuẩn bị đồ uống.
Tony là chủ tịch của Dexton, Thiện cũng là người đứng đầu trung tâm RD ở Châu Âu, người một nhà tụ họp một chỗ cũng nói chuyện phiếm, Đường Tổ Trữ nghe mới biết, ông chủ tương lai của Dexton có thể là Thiện, cũng có thể là Lâm Kiệt, một trong hai người đó.
Tony cười bảo bọn họ phải tự quyết định ai sẽ tiếp nhận Dexton, mỗi lần như vậy đều thấy hai kẻ này thoái thái nhường cho nhau, thậm chí đổ lên đầu lão Ian, bảo rằng bọn họ đều không muốn bộn bề công việc không thể ở cùng người yêu, dù sao Ian nhàn rỗi, giúp Tony để ý tốt Dexton cũng là nghĩa vụ của vợ chồng và vân vân.
Từ đấy cũng sử dụng tiếng Anh trò chuyện, có thể vì để mọi người cùng hiểu, chợt liền đem tiếng Trung nói với hắn, phản xạ không tốt, tựmình ngầm hiểu. . . . . . Đào trốn ing~~"Tony, Thiện cũng có tình nhân sao?" Đường Tổ Trữ đưa cốc sô đa cho Tony."Hình như đã chia tay . . . . . . Lần này nó trở về cũng thấy có buồn bực trong lòng."
“Hắn với tên gấu Bắc Cực kia chia tay rồi sao?" Lâm Kiệt kinh ngạc.
Hóa ra Thiện hẹn hò cùng một anh chàng người Na Uy, cả nhà họ đều biết. Người Na Uy kia cao lớn lại nhiều lông, trong nhà đều gọi người Na Uy đó là gấu Bắc Cực.
“Nó cái gì cũng không kể, cũng chẳng ai dám hỏi nó." Tony thở dài.
Người nhà đều biết Thiện là kiểu người: khi Thiện chuẩn bị xong, tự nhiên sẽ cho mọi người rõ mọi chuyện. Bằng không, mặc kệ ai đến hỏi, anh cũng chỉ cười mà không đáp, cái gì hỏi cũng không ra, ngược lại sẽ bị anh chòng ghẹo.
“Em biết hỏi như vậy hơi khiếm nhã, nhưng em có thể hỏi được không?" Đường Tổ Trữ ngu ngốc nhìn Lâm Kiệt.
“Em muốn hỏi gì?" Lâm Kiệt gõ một ngón tay lên trán Đường Tổ Trữ.
“Chúng ta một nhà đều là g_a_y phải không?"
Tony bị này câu hỏi này làm cười phá lên, không ngừng được.
Tuy nhiên Đường Tổ Trữ vẫn không rõ Sở Đồng Uy cũng Toàn Tuấn Hi có phải đồng tính không, bởi vì trước mắt hai người đều độc thân không có hẹn hò với ai hết, nhưng nghe kiểu xưng hô gọi gấu Bắc Cực, nghĩ cũng không có khả năng là phụ nữ. Cho nên xác định Thiện cũng là gay, nhà bọn họ đã có ba người đồng tính rồi!
“Anh chưa nói em biết sao?" Lâm Kiệt cười thản nhiên bảo: “Cả nhà chúng ta đều là g_a_y a!"
“Oa. . . . . . Anh đừng bảo RD của Dexton là công ty có tỷ lệ gay lớn nhất toàn cầu. . . . . ."
“Cái này cũng có thể. . . . . ." Tony cười đến nỗi nếp nhăn đều hằn lên.
Ian lúc này mới vào phòng, lập tức đi đến bên cạnh Tony ôm cả người Tony."Chuyện gì mà em vui vẻ vậy?"
“Joe thật đáng yêu, khó trách Jason thương nó như vậy."
“Nghe được không, Joe, người khác đều nhìn thấy anh yêu em nhường nào." Lâm Kiệt trêu ghẹo.
“. . . . . . Biết." Đường Tổ Trữ đảo tròng mắt.
“Vậy em còn không mau bày tỏ một chút?" Lâm Kiệt không hề có cái gọi là tạo áp lực.
Đường Tổ Trữ bước qua, hôn nhẹ một cái lên má Lâm Kiệt."Như vậy được rồi chứ?"
“Thế này giống trẻ con quá?" tiếng nói của Đồng Uy chen vào.
“Chính là. Yêu thì phải hôn môi chứ không nên nhẹ nhàng như vậy?" Toàn Tuấn Hi cũng đi vào cười nói.
“Nhanh hôn một cái đi, đồ ăn đều nướng chín rồi! Hôn xong lại đây ăn!" Thiện nghiêm chỉnh đứng sắp xếp bên ngoài cửa kính rộng mở, vẫy tay trên vỉ thịt nướng hô to.
Đường Tổ Trữ bị trêu đến đỏ mặt, vội lấp liếm : “Không muốn mất thể diện trước mặt mấy người đâu! Ăn thịt nướng ăn thịt nướng thôi!" Nói xong bỏ chạy ra ngoài, không để ý mọi người trong phòng cười ầm ĩ.
“Jason, cậu chăm sóc Joe tốt a nghen, tớ rất muốn cướp người." Toàn Tuấn Hi nháy mắt cười với Lâm Kiệt.
“Cậu cứ đoạt, nếu cậu chịu được sự ngu ngốc của A Trữ, có thể chăm sóc toàn diện cậu ấy, làm cho cậu ấy nguyện ý theo cậu, tớ đây không phản đối." Lâm Kiệt cười to. Gã biết rõ Toàn Tuấn Hi không thể chịu được loại con trai ngốc nghếch.
“Cậu ấy ngốc lắm sao?" Đồng Uy hỏi.
“Đúng! Hoàn toàn ngớ ngẩn."
“Cậu ta không phải thư kí của cậu sao?"
“Đúng vậy. Tớ chỉ dám đem công việc đơn giản giao cho cậu ấy thôi."
“Cậu coi tiền như rác a?" Đồng Uy nói một câu tiếng Trung.
“Không có cách nào, gặp phải, tớ với cậu ấy. . . . . ." Lâm Kiệt cũng dùng tiếng Trung đáp lại, tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Mọi người vừa trò chuyện vừa mang đồ uống ra ngoài sân nhà rộng rãi.
“Hai đứa sẽ tính chuyện kết hôn chứ?" Ian hỏi.
“Không hẳn, nhìn cậu ấy xem." Lâm kiệt trả lời, tuy rằng gã đã nghĩ tới nhân cơ hội sang Mỹ này làm thủ tục kết hôn với bạn trai. Hai người bọn họ đều có quốc tịch Mỹ, chỉ thiếu điều chưa bàn bạc xem kết hôn ở bang nào.
“Jason, con thật sự đã thay đổi. . . . . ." Tony thốt lên cảm thán, những người khác đều gật đầu. Trước kia Lâm Kiệt hiếm khi nghĩ đến chuyện phát triển tương lai cùng người yêu. . . . . .
“Gặp phải đúng đối tượng . . . . . ." Ánh mắt Toàn Tuấn Hi lộ ra vẻ hâm mộ.
“Chúng ta sớm hay muộn đều sẽ gặp được đúng người!" Đồng Uy quàng tay ôm cổ Tuấn Hi, động viên anh em mình cùng cố gắng.
“Đúng! Tựa như Ian cùng Tony, Jason cùng Joe vậy!" Toàn Tuấn Hi cũng dùng sức ôm ôm thắt lưng Đồng Uy, cổ vũ nhau.
“Được rồi mấy người! Nếu không qua ăn, thịt sẽ bị gió biển thổi lạnh mất!" Thiện cũng đành chịu mà mỉm cười.
Người một nhà liền không còn để ý tới sắc trời, khoảng cách từ bãi biển tới sân nhà cũng khá xa, ăn bữa tiệc thịnh soạn đầy thịt nướng, trò chuyện chủ đề trong nhà.
Mặc kệ tương lai như thế nào, giờ phút này, người nhà ở cạnh nhau, cho dù không cùng huyết thống, nhưng tình cảm lại như người thân. Từng thành viên đều vì gia đình cầu nguyện, hy vọng trong tương lai, nhà này còn có thể thêm vào dòng máu mới, ba anh em còn lại cũng có thể tìm được người yêu thương nhau đến trọn đời.
——— —————— —————–
Chỉ là trong công ty,sự e ngại Lâm Kiệt của rất nhiều người ngày càng sâu sắc, vì để giữ được công việc lương cao ở công ty, thật đúng là không ai dám có bất kì vọng tưởng nào với Đường Tổ Trữ.
Đường Tổ Trữ trái lại đã tới chỗ Lâm Kiệt hỏi rõ chuyện tên cà lăm kia, mới biết được bản thân đã hiểu lầm Lâm Kiệt vô cùng lớn, để xin lỗi, hắn còn đi mua chút đồ chơi tăng tình thú, bảo cho Lâm Kiệt biết, Lâm Kiệt muốn trêu chọc hắn kiểu gì cũng được.
Hai mắt Lâm Kiệt tối lại. Người nói, kẻ trong cuộc đều cam chịu đáp ứng, hắn sao có thể buông tha cơ hội tốt trời cho này.
Quả nhiên Đường Tổ Trữ bị lăn qua lăn lại cả ngày, sau đó, Đường Tổ Trữ phải nghỉ ngơi tận ba hôm.
Hắn không nghĩ Lâm Kiệt sẽ chơi ác như thế, còn nói Tử Lâm Kiệt phải cẩn thận với hắn, nói một ngày nào đó hắn nhất định sẽ chỉnh lại.
Phản ứng của lâm Kiệt là vỗ vỗ đầu hắn, nói câu bất cứ lúc nào cũng có thể xin chỉ giáo, khiến Đường Tổ Trữ phát ói.
Lâm Kiệt trước sau vẫn không cho Đường Tổ Trữ biết về đặc điểm của công ty, nhưng bản thân Đường Tổ Trữ dần dần tìm ra manh mối. Khi hắn phát hiện, trong công ty có rất nhiều người đồng tính, thì đầu tiên hắn chạy đi báo với Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt mới cho hay, công ty quả thật có rất nhiều g_a_y, song chỉ có dù là gay hay không, có thể tồn tại trong công ty này, trên cơ bản năng lực đều rất tốt, còn hỏi Đường Tổ Trữ có ý kiến với gay sao?
Đường Tổ Trữ đương nhiên đáp không có, chính hắn hiện tại cũng trở thành g_a_y , còn có ý kiến gì với người khác được đây?
Hắn chỉ là cảm thấy có đồng bạn thực rất tốt.
Hắn đương nhiên cũng phát hiện những người dị tính trong công ty đối với người đồng tính cũng không kì thị, mọi người trong cùng đoàn thể vẫn là rất bình thường. Lúc này hắn mới nhớ tới, ngày trước khi hắn làm mảnh vải trắng kia, đối với Lâm Kiệt mà nói chuyện ấy có lé không phải việc nghiêm trọng gì.
“Có phải người trong công ty đều biết anh là g_a_y không?"
“Biết."
“Bọn họ làm sao mà biết được?"
“Khi bọn họ đồng ý phỏng vấn, thì anh đều hỏi cùng một vấn đề. Anh hỏi: tôi là người đồng tính, nếu các bạn có một người lãnh đạo trực tiếp như vậy, tâm lý có thoải mái hay không? Xin trả lời thành thực."
“Nhưng anh chưa hỏi em!"
“Em là do anh trực tiếp chuyển công tác, không cần hỏi."
“Phân biệt đối xử a!"
“Quả thật là, ai bảo em là bạn trai anh?"
“Hừ. . . . . ."
Hừ thì hừ, nhưng trong lòng Đường Tổ Trữ vẫn là cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Hai người tiếp tục duy trì loại mật ngọt này trong sinh hoạt hàng ngày.
Nếu ở trên phố, Lâm Kiệt trên cơ bản đều thực dễ dàng tha thứ cho ánh mắt láo liên của Đường Tổ Trữ, nhìn ngó gái đẹp, còn phải chịu đựng A Trữ bình phẩm người ta từ đầu đến chân. Dù sao gã cũng biết, A Trữ nếu không có chính gã, khẳng định ngay cả tâm tình của phụ nữ đều không để ý.
Mọi việc như thế đều là chuyện nhỏ, Lâm Kiệt đương nhiên cũng tức giận, chẳng qua chỉ tức ở trong lòng, ở nơi khác cứ việc khi dễ Đường Tổ Trữ.
Kỳ thật gã rất hiểu, Đường Tổ Trữ bị gã biến thành trai cong, chỉ cần A Trữ yêu chính gã, không thể rời gã mà đi, như vậy những việc nhỏ nhặt hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, không cần vì niềm vui nho nhỏ của A Trữ mà làm tổn thương tình cảm.
Nói đến cùng, Lâm Kiệt vẫn là dung túng Đường Tổ Trữ hết sức.
Hai người ở cùng một chỗ hơn một năm, Dexton mở hội nghị toàn cầu, đem trung tâm ở mỗi Châu cùng các CEO chi nhánh tập trung, tổng giám đốc điều hành, tổng kĩ sư công trình, phó tổng kĩ sư công trình tất cả đều tập kết họp tại tổng công ty ở Boston, Mỹ, tất cả thư kí của giám đốc điều hành cũng ở cùng một chỗ.
Lần đó là lần đầu tiên Đường Tổ Trữ nhìn thấy Tony Dexton, còn cùng Lâm Kiệt trực tiếp gọi ông chủ lớn Tony. Cả hai ở Boston mấy ngày, đều trực tiếp ở nhà của cha nuôi, mà không phải ở địa điểm mà tổng công ty thuê để tiếp đón toàn bộ nhân viêc – khách sạn Hilton.
Ở nhà của Tony và Ian, Đường Tổ Trữ không chỉ gặp mỗi Tony – người thoạt nhìn tưởng ba mươi tuổi, còn gặp được người thoạt nhìn tưởng bốn mươi mà thật ra đã năm mươi sáu – IanMcGorrison, chủ tịch tập đoàn MCG, cha của Lâm Kiệt, cao lớn anh tuấn, người mặc dù thoáng qua tưởng gầy nhưng rất mạnh mẽ lại đầy sức sống.
Cũng gặp được ba người mà nhờ việc làm con nuôi đã trở thành anh em với Lâm Kiệt.
Điều Đường Tổ Trữ kinh ngạc nhất chính là, bốn anh em kết nghĩa không huyết thống này đều người Châu Á. Hai người Trung Quốc là Lâm Kiệt và Đồng Uy, một người Nhật Thuần Vĩnh Thiện, một người Hàn Quốc Toàn Tuấn Hi. Bốn người tuy không như nhau nhưng đều rất đẹp, hơn nữa thân thiết với nhau càng khiến người ta ghen tị.
Nhà Ian nằm ở khu dân cư cao cấp sát biển của Boston, trong khu đều là biệt thự sang trọng, mỗi hộ đều có một bãi biển riêng, và cách nhau khá xa.
Hôm nay sau khi kết thúc hội nghị, Vĩnh Thiện liền lái xe, đưa Tony, Lâm Kiệt và Đường Tổ Trữ về nhà Ian. Một hồi về đến nhà mới phát hiện ra Ian, Đồng Uy với Tuấn Hi đã ra ngoài bãi biển, chuẩn bị thịt nướng cùng đồ ăn.
Thiện cũng cũng chạy ra giúp đỡ.
Nếu không biết nấu ăn thì không được ra giúp chỉ tổ thêm phiền, đây là gia quy của nhà McGorrison. Cho nên Tony lôi Lâm Kiệt cùng Đường Tổ Trữ, ba người không biết nấu nướng ở trong phòng chuẩn bị đồ uống.
Tony là chủ tịch của Dexton, Thiện cũng là người đứng đầu trung tâm RD ở Châu Âu, người một nhà tụ họp một chỗ cũng nói chuyện phiếm, Đường Tổ Trữ nghe mới biết, ông chủ tương lai của Dexton có thể là Thiện, cũng có thể là Lâm Kiệt, một trong hai người đó.
Tony cười bảo bọn họ phải tự quyết định ai sẽ tiếp nhận Dexton, mỗi lần như vậy đều thấy hai kẻ này thoái thái nhường cho nhau, thậm chí đổ lên đầu lão Ian, bảo rằng bọn họ đều không muốn bộn bề công việc không thể ở cùng người yêu, dù sao Ian nhàn rỗi, giúp Tony để ý tốt Dexton cũng là nghĩa vụ của vợ chồng và vân vân.
Từ đấy cũng sử dụng tiếng Anh trò chuyện, có thể vì để mọi người cùng hiểu, chợt liền đem tiếng Trung nói với hắn, phản xạ không tốt, tựmình ngầm hiểu. . . . . . Đào trốn ing~~"Tony, Thiện cũng có tình nhân sao?" Đường Tổ Trữ đưa cốc sô đa cho Tony."Hình như đã chia tay . . . . . . Lần này nó trở về cũng thấy có buồn bực trong lòng."
“Hắn với tên gấu Bắc Cực kia chia tay rồi sao?" Lâm Kiệt kinh ngạc.
Hóa ra Thiện hẹn hò cùng một anh chàng người Na Uy, cả nhà họ đều biết. Người Na Uy kia cao lớn lại nhiều lông, trong nhà đều gọi người Na Uy đó là gấu Bắc Cực.
“Nó cái gì cũng không kể, cũng chẳng ai dám hỏi nó." Tony thở dài.
Người nhà đều biết Thiện là kiểu người: khi Thiện chuẩn bị xong, tự nhiên sẽ cho mọi người rõ mọi chuyện. Bằng không, mặc kệ ai đến hỏi, anh cũng chỉ cười mà không đáp, cái gì hỏi cũng không ra, ngược lại sẽ bị anh chòng ghẹo.
“Em biết hỏi như vậy hơi khiếm nhã, nhưng em có thể hỏi được không?" Đường Tổ Trữ ngu ngốc nhìn Lâm Kiệt.
“Em muốn hỏi gì?" Lâm Kiệt gõ một ngón tay lên trán Đường Tổ Trữ.
“Chúng ta một nhà đều là g_a_y phải không?"
Tony bị này câu hỏi này làm cười phá lên, không ngừng được.
Tuy nhiên Đường Tổ Trữ vẫn không rõ Sở Đồng Uy cũng Toàn Tuấn Hi có phải đồng tính không, bởi vì trước mắt hai người đều độc thân không có hẹn hò với ai hết, nhưng nghe kiểu xưng hô gọi gấu Bắc Cực, nghĩ cũng không có khả năng là phụ nữ. Cho nên xác định Thiện cũng là gay, nhà bọn họ đã có ba người đồng tính rồi!
“Anh chưa nói em biết sao?" Lâm Kiệt cười thản nhiên bảo: “Cả nhà chúng ta đều là g_a_y a!"
“Oa. . . . . . Anh đừng bảo RD của Dexton là công ty có tỷ lệ gay lớn nhất toàn cầu. . . . . ."
“Cái này cũng có thể. . . . . ." Tony cười đến nỗi nếp nhăn đều hằn lên.
Ian lúc này mới vào phòng, lập tức đi đến bên cạnh Tony ôm cả người Tony."Chuyện gì mà em vui vẻ vậy?"
“Joe thật đáng yêu, khó trách Jason thương nó như vậy."
“Nghe được không, Joe, người khác đều nhìn thấy anh yêu em nhường nào." Lâm Kiệt trêu ghẹo.
“. . . . . . Biết." Đường Tổ Trữ đảo tròng mắt.
“Vậy em còn không mau bày tỏ một chút?" Lâm Kiệt không hề có cái gọi là tạo áp lực.
Đường Tổ Trữ bước qua, hôn nhẹ một cái lên má Lâm Kiệt."Như vậy được rồi chứ?"
“Thế này giống trẻ con quá?" tiếng nói của Đồng Uy chen vào.
“Chính là. Yêu thì phải hôn môi chứ không nên nhẹ nhàng như vậy?" Toàn Tuấn Hi cũng đi vào cười nói.
“Nhanh hôn một cái đi, đồ ăn đều nướng chín rồi! Hôn xong lại đây ăn!" Thiện nghiêm chỉnh đứng sắp xếp bên ngoài cửa kính rộng mở, vẫy tay trên vỉ thịt nướng hô to.
Đường Tổ Trữ bị trêu đến đỏ mặt, vội lấp liếm : “Không muốn mất thể diện trước mặt mấy người đâu! Ăn thịt nướng ăn thịt nướng thôi!" Nói xong bỏ chạy ra ngoài, không để ý mọi người trong phòng cười ầm ĩ.
“Jason, cậu chăm sóc Joe tốt a nghen, tớ rất muốn cướp người." Toàn Tuấn Hi nháy mắt cười với Lâm Kiệt.
“Cậu cứ đoạt, nếu cậu chịu được sự ngu ngốc của A Trữ, có thể chăm sóc toàn diện cậu ấy, làm cho cậu ấy nguyện ý theo cậu, tớ đây không phản đối." Lâm Kiệt cười to. Gã biết rõ Toàn Tuấn Hi không thể chịu được loại con trai ngốc nghếch.
“Cậu ấy ngốc lắm sao?" Đồng Uy hỏi.
“Đúng! Hoàn toàn ngớ ngẩn."
“Cậu ta không phải thư kí của cậu sao?"
“Đúng vậy. Tớ chỉ dám đem công việc đơn giản giao cho cậu ấy thôi."
“Cậu coi tiền như rác a?" Đồng Uy nói một câu tiếng Trung.
“Không có cách nào, gặp phải, tớ với cậu ấy. . . . . ." Lâm Kiệt cũng dùng tiếng Trung đáp lại, tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Mọi người vừa trò chuyện vừa mang đồ uống ra ngoài sân nhà rộng rãi.
“Hai đứa sẽ tính chuyện kết hôn chứ?" Ian hỏi.
“Không hẳn, nhìn cậu ấy xem." Lâm kiệt trả lời, tuy rằng gã đã nghĩ tới nhân cơ hội sang Mỹ này làm thủ tục kết hôn với bạn trai. Hai người bọn họ đều có quốc tịch Mỹ, chỉ thiếu điều chưa bàn bạc xem kết hôn ở bang nào.
“Jason, con thật sự đã thay đổi. . . . . ." Tony thốt lên cảm thán, những người khác đều gật đầu. Trước kia Lâm Kiệt hiếm khi nghĩ đến chuyện phát triển tương lai cùng người yêu. . . . . .
“Gặp phải đúng đối tượng . . . . . ." Ánh mắt Toàn Tuấn Hi lộ ra vẻ hâm mộ.
“Chúng ta sớm hay muộn đều sẽ gặp được đúng người!" Đồng Uy quàng tay ôm cổ Tuấn Hi, động viên anh em mình cùng cố gắng.
“Đúng! Tựa như Ian cùng Tony, Jason cùng Joe vậy!" Toàn Tuấn Hi cũng dùng sức ôm ôm thắt lưng Đồng Uy, cổ vũ nhau.
“Được rồi mấy người! Nếu không qua ăn, thịt sẽ bị gió biển thổi lạnh mất!" Thiện cũng đành chịu mà mỉm cười.
Người một nhà liền không còn để ý tới sắc trời, khoảng cách từ bãi biển tới sân nhà cũng khá xa, ăn bữa tiệc thịnh soạn đầy thịt nướng, trò chuyện chủ đề trong nhà.
Mặc kệ tương lai như thế nào, giờ phút này, người nhà ở cạnh nhau, cho dù không cùng huyết thống, nhưng tình cảm lại như người thân. Từng thành viên đều vì gia đình cầu nguyện, hy vọng trong tương lai, nhà này còn có thể thêm vào dòng máu mới, ba anh em còn lại cũng có thể tìm được người yêu thương nhau đến trọn đời.
——— —————— —————–
Tác giả :
Đào Đào