Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 43

Lời nói của Hứa Tịch khơi dậy kinh đào hãi lãng trong lòng Phương Thành, hắn vẫn cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên thế giới, hắn sống thật mệt mỏi quá, chỉ muốn lập tức chết đi, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua điều đó.

“Tôi nói cậu suốt ngày đều phải suy nghĩ mình là con trai hay con gái, cậu có mệt không a! Cậu chỉ cần biết rằng mình là một con người liền OK! Là cái giới tính gì thật sự quan trọng như vậy sao? Bất kể cậu là cái giới tính gì, nhân sinh của cậu chỉ có một, là người có lý tưởng, có khát vọng, đã thực hạnh phúc!"

Ánh mắt Phương Thành không hề giống vừa rồi một mảnh tro tàn, trở nên tinh lượng hữu thần, phiền não vẫn luôn làm mọi thứ phức tạp toàn bộ biến mất. Hắn suy nghĩ cẩn thận, cuộc đời của hắn lại có hy vọng, hắn tuy rằng không biết mình phải làm cái gì, nhưng hắn biết nghe xong lời nói của Tiểu Tịch, bản thân có vài thứ không giống.

Nhìn Phương Thành không còn như vừa rồi, đáy mắt tràn đầy kích động, Hứa Tịch biết lời nói của mình có tác dụng, hắn sẽ thay đổi. Hứa Tịch lộ ra một nụ cười vui vẻ, tự kỷ nói: “Biết tại sao tôi đến bây giờ còn không đi làm giải phẫu biến tính không? Bởi vì tôi cảm thấy là song tính nhân rất tốt, lại có thể là con trai, lại có thể là con gái, người bình thường muốn làm song tính nhân còn không có cửa đâu! Lại nói những chàng trai cô gái bình thường khác, ai có thể vừa xinh đẹp vừa đẹp trai như song tính nhân chúng ta! Tôi cảm thấy song tính nhân chúng ta là những người giỏi nhất trên đời này, tôi thật sự thấy mình sinh ra là song tính nhân thực vinh hạnh a!"

Phương Thành cười ra tiếng, Tiểu Tịch thật sự là một chút không thay đổi, vẫn tự kỷ như vậy.

“Tôi nói Tiểu Thành, cậu phát dục ra sao rồi?" Hứa Tịch bỗng nhiên vươn tay sờ bộ ngực bằng phẳng của Phương Thành, cười biết bao tà ác.

“Cái gì phát dục ra sao?" Phương Thành sửng sốt một chút, không rõ là ý tứ gì.

“Đương nhiên là nói ngực cậu phát dục đến đâu rồi? Lớn hay không lớn? Tôi nhớ rõ sơ trung khi chúng ta tắm, ngực cậu cũng đã tầm cỡ B như cái ***g bàn!" Hứa Tịch cười *** đãng, sắc tình vói vào trong quần áo Phương Thành sờ loạn."Dục! Sao lại phẳng vậy, ngực cậu đâu?"

“Tiểu Tịch, cậu làm gì? Mau rút tay ra ngoài!" Phương Thành mắc cỡ chết được, muốn đẩy Hứa Tịch ra, nhưng tay hắn lại có thương tích không thể cử động.

“Hóa ra cậu dùng nịt ngực, như vậy là không được, sẽ áp hư! Ai! Thật sự là đáng tiếc, người ta còn muốn cùng so với cậu xem ngực ai lớn hơn!" Hứa Tịch vẻ mặt tiếc hận,

“Không bằng cậu cởi quần áo đi, chúng ta so." Hứa Tịch nói xong định thoát quần áo Phương Thành.

“Đừng! Tiểu Tịch, mau thả ra! Kia là cái giống gì vậy, ghê tởm chết!" Phương Thành vội vàng lắc đầu, mặt đỏ bừng. Không biết Tiểu Tịch nghĩ sao,lại muốn so với cái kia, hắn hận chết hai cầu thịt trước ngực, mỗi ngày vì che dấu chúng nó, hắn phải vắt hết óc, thực hận không thể khiến chúng nó vĩnh viễn biến mất.

“Ai nói ghê tởm! Tôi rất thích, mỗi lần tôi mặc nữ trang, nhiều người đều nhìn chăm chú nó,cuồng nó chảy nước miếng, thật sự là thích chết!" Hứa Tịch không cho là đúng.

“Cậu từng mặc nữ trang?" Phương Thành kinh ngạc kêu to, tuy rằng hắn là song tính nhân, nhưng hắn cho tới bây giờ đều nghĩ mình thiên về nam tính, luôn vì thân thể mình thiên hướng nữ tính mà cảm thấy thống khổ.

“Đúng! Tôi còn mặc nữ trang đi câu được một tiểu suất ca nhỏ hơn tôi vài tuổi! Ha ha ha!" Hứa Tịch vẻ mặt kiêu ngạo.

“Cái gì?" Phương Thành mau muốn té xỉu.

“Hơn nữa còn là học sinh của tôi a! Tôi rất lợi hại đi!"

“Tiểu Tịch, cậu…" Phương Thành không biết nói cái gì mới tốt, hắn biết Tiểu Tịch từ nhỏ đã bất đồng với bản thân yếu đuối nhát gan, hắn thích làm chút chuyện kinh thế hãi tục, nhưng đây cũng thái quá đi!

“Hơn nữa y biết tôi là song tính nhân!" Lại là một bom nguyên tử siêu cấp.

“Y… Y không… Không ngại sao?" Phương Thành giật mình nhìn Hứa Tịch, lắp bắp hỏi.

“Để ý cái đầu!Được tuyệt thế mỹ nhân như tôi đây coi trọng, đó là tam sinh hữu hạnh của y, đã tu luyện mấy đời phúc khí, y có cái lý do gì mà để ý!"

Phương Thành hết chỗ nói rồi, tuy nhiên Hứa Tịch có thể tìm thấy hạnh phúc, hắn thật sự vì Hứa Tịch mà cao hứng. Phương Thành thiệt tình nói rằng: “Tiểu Tịch, chúc mừng cậu!"

“Cậu không cần hâm mộ tôi! Chỉ cần cậu nguyện ý, cậu cũng có thể giống tôi tìm được hạnh phúc của mình!Tuy nhiên việc tôi mặc nữ trang, ngàn vạn không được nói cho bọn ca ca cậu biết." Hứa Tịch dặn dò.

“Tôi biết rồi!Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho bọn hắn biết, đây là bí mật của hai ta." Phương Thành gật đầu, tuy rằng hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, nhưng tư tưởng người Di bọn hắn vẫn thực bảo thủ,   trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Cho nên tuy rằng bọn họ là song tính nhân, nhưng người nhà, thân thích đều đối đãi với bọn họ như nam hài tử, đối với bọn họ tất cả đều là giáo dục nam tính hóa. Nếu để gia tộc biết Tiểu Tịch mặc nữ trang, còn đi tìm bạn trai, nhất định sẽ nháo đến nghiêng trời lệch đất.

“Tiểu Thành, cậu thấy tốt hơn chưa?" Hứa Tịch bỗng nhiên nghiêm mặt nói, vươn tay kéo mũi hắn.

“Tiểu Tịch, thật sự cám ơn cậu!" Phương Thành gật đầu, chân thành cảm tạ. Hắn biết Tiểu Tịch nói cho hắn việc này, tất cả cũng là vì muốn cho hắn hiểu được song tính nhân cũng có thể có hạnh phúc, hắn nên sống cởi mở hơn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại