Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 24
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng còn chưa thấy, Đoạn Ngân Táp ngược lại cảm giác cự căn của y bị cái gì đó nuốt vào. Y kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhất thời ngây ngẩn cả người, chỉ thấy thiếu niên không tiến vào y, mà ngồi trên cự căn của y.
Nhìn hạ thể đặc biệt vừa có phân thân nam nhân vừa có hoa huyệt nữ nhân, Đoạn Ngân Táp trong nháy mắt hiểu được cái gì, y nhanh chóng ngẩng đầu, “Thiếu niên" muốn cường bạo kia chỉ cười khẽ với y.
“Hứa Tịch ──" Đoạn Ngân Táp khó có thể tin mà kêu lên.
“Tiểu bảo bối! Sao bây giờ mới nhận ra người ta, người ta nghĩ em hẳn là đã sớm nhận ra rồi!" Giọng nói mềm mại quen thuộc, bất mãn oán giận.
Kỳ thật Hứa Tịch vì không muốn Đoạn Ngân Táp nhận ra, chính là mất rất nhiều sức lực, hắn cũng không dám hôn Đoạn Ngân Táp, còn đặc biệt đeo bao tay, chỉ sợ xúc cảm quen thuộc sẽ làm Đoạn Ngân Táp nghi ngờ.
Đoạn Ngân Táp cẩn thận đánh giá khuôn mặt trước mắt, càng nhìn càng quen mắt, so với khuôn mặt Hứa Tịch có vài phần tương tự. Nhưng y vẫn không thể tin được thiếu niên vừa rồi tà mị âm ngoan, độc ác nguy hiểm với Hứa Tịch thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng chính là một người, hai người khí chất cách xa vạn dặm.
“Tiểu bảo bối, ca ca mặc nam trang đẹp trai chứ!" Hứa Tịch cười – quyến rũ hôn y một cái.
Nụ hôn quen thuộc, Đoạn Ngân Táp cuối cùng cũng xác định được người này chính là Hứa Tịch, nghĩ đến mình bị hắn trêu đùa như vậy, Đoạn Ngân Táp muốn phát nổ, phẫn nộ chửi ầm lên: “Hứa Tịch,anh quá đáng rồi! Ước định của chúng ta trước kia hủy bỏ, anh cút cho tôi! Tôi cả đời cũng không muốn gặp lại anh!"
“Em thật sự bỏ được ca ca sao? Tiểu đệ đệ của em lại không nói như thế a!" Hứa Tịch thản nhiên cười nhạt, xoay xoay cặp mông, kẹp chặt thanh sắt lớn trong hoa huyệt, khiến nó trướng to trong cái hang nóng rực mất hồn.
Đoạn Ngân Táp lúc này mới chú ý tới mình đang ở trong thân thể Hứa Tịch, hạ thể cứng rắn sắp nổ, kêu gào đòi giải phóng, nhưng nghĩ đến việc làm của Hứa Tịch, y chết cũng không động vào hắn.
Hứa Tịch giương khóe môi, bắt đầu đong đưa thắt lưng mảnh mai, dùng hoa huyệt chật hẹp bộ lộng cự long của Đoạn Ngân Táp. Đây tuyệt đối là khổ hình thống khổ nhất trên đời, đại não kêu đừng để bị hấp dẫn, nhưng thân thể lại có ý muốn riêng, hoàn toàn không nghe lời đại não, phối hợp với tư thế của Hứa Tịch dùng sức đỉnh lên trên.
“A a… Hảo thích! Nhiều ngày như vậy không ôm ca ca, muốn chết ca ca rồi! Ân a… Tâm can, lại dùng sức, sâu hơn…" Hứa Tịch cưỡi trên người Đoạn Ngân Táp, phấn khởi cao giọng lãng kêu.
Đoạn Ngân Táp còn muốn kháng cự, nhưng hoa huyệt Hứa Tịch thật sự rất tiêu hồn, vừa nhỏ lại vừa chặt, bóng loáng như tơ tằm thượng hạng, là giấc mộng thiên đường của tất cả đàn ông, khiến Đoạn Ngân Táp cuối cùng cũng phải khuất phục dưới dục vọng của mình.
Đoạn Ngân Táp nghĩ thầm rằng nếu Hứa Tịch muốn bị làm, y làm chết hắn là được rồi, để xem sau này hắn còn dám trêu đùa mình không. Đoạn Ngân Táp bắt đầu trả thù dường như nảy sinh ý ác độc cuồng thao Hứa Tịch, mỗi một lần đều làm đến tận tử cung, khiến Hứa Tịch thích đến không ngừng *** kêu.
“A ── bảo bối, ca ca muốn chết! Em làm nhẹ… A a a… Phá, ca ca sắp bị em làm xuyên rồi…" Hứa Tịch kích động đến chảy nước mắt, toàn thân co rút, ngón chân cũng cong lên.
“Đồ đê tiện chết tiệt, lão tử cho anh đùa bỡn tôi, cho anh chơi tôi! Lão tử muốn làm chết đồ kỹ nữ thối này, làm lạn tao huyệt anh…" Đoạn Ngân Táp vừa dùng sức va chạm Hứa Tịch, vừa tức giận mà mắng. Đoạn Ngân Táp bình thường lãnh khốc như băng kia đã biến mất, thay vào đó là một kẻ điên cuồng bị Hứa Tịch chọc tức không còn quan tâm tới lý trí nữa.
“Hảo đệ đệ của ca ca, ca ca sai, em làm nhẹ… Tiểu huyệt của ca ca thật sự sắp hư rồi… A a… Chết, ca ca bị em làm chết… Đừng làm ca ca nữa…" Hứa Tịch khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, bảo bối vì hắn mà điên cuồng! Vậy vì hắn mà điên cuồng thêm chút nữa đi!
Để cho tiện Đoạn Ngân Táp ôm mình, Hứa Tịch cởi dây lưng trên tay y. Cánh tay vừa khôi phục tự do, Đoạn Ngân Táp lập tức xoay người đem Hứa Tịch đặt dưới thân, nâng hai chân thon dài của hắn lên, càng thêm hung mãnh thao làm. Cố ý mỗi lần đều đem toàn bộ phân thân rút ra, rồi mới hung hăng đâm tất cả vào, làm Hứa Tịch như muốn ngất đi.
Tóc giả của Hứa Tịch bị Đoạn Ngân Táp đâm đến rớt xuống đất, mái tóc đen nhánh rơi trên mặt đất dơ bẩn, tóc đen da trắng mê người nói không nên lời. Đoạn Ngân Táp lật Hứa Tịch lại, để hắn nằm úp sấp trên mặt đất, nắm lấy tóc hắn, từ đằng sau vọt vào cúc huyệt.
“A ──" Hứa Tịch lập tức phát ra tiếng thét chói tai thống khổ.
“Dâm phụ, kêu cho tôi! Học chó mẹ mà kêu!" Đoạn Ngân Táp lửa giận ngút trời không hề ôn nhu như lần trước, chỉ suy nghĩ làm thế nào để tàn bạo chà đạp Hứa Tịch, khiến hắn thống khổ.
“Ân a… Ca ca là chó mẹ của em, uông uông uông… Chủ nhân, cẩu nô đau, cầu chủ nhân làm nhẹ…" Hứa Tịch bám lấy thân cây, khóc lóc cầu xin. Kỳ thật Hứa Tịch là trời sinh ngược đãi, Đoạn Ngân Táp càng thô bạo hắn lại càng có cảm giác.
“Lão tử chính là muốn đồ chó hoang này đau, anh càng đau lão tử càng cao hứng. Cũng dám trêu đùa lão tử, lão tử không thể không làm chết đồ *** phụ như anh!" Đoạn Ngân Táp cười lạnh, sáp càng sâu, hận không thể phá nát tuyến tiền liệt, hai bàn tay to thô bạo dùng sức phát vào mông Hứa Tịch, đánh cặp mông tuyết trắng đến đỏ bừng.
Hứa Tịch mắt trợn trắng, nhưng hắn chưa từng hưng phấn như hôm nay, rất kích thích! Hắn lửa cháy đổ thêm dầu mà kêu lên: “Chủ nhân… A… Đừng chỉ uy đằng sau cẩu nô, phía trước cẩu nô cũng thật đói, muốn ăn đại lạp xườn của chủ nhân, cầu chủ nhân… Cho… Cho cẩu nô!"
Đoạn Ngân Táp vươn tay sờ hoa huyệt phía trước, phát hiện nơi đó bị mình vừa rồi sáp đến tất cả đều là *** thủy, hoa hành đằng trước không có bất cứ cái gì đụng chạm, đã cao trào một lần. Đoạn Ngân Táp càng nổi trận lôi đình, *** phụ chính là *** phụ! Rõ ràng là y đang trừng phạt hắn, kết quả lại khiến hắn thích! Đáng giận!
“Anh muốn hai cái tiện huyệt đều bị sáp, được, lão tử thành toàn cho anh!" Đoạn Ngân Táp căm tức mà tìm điện thoại di động của mình, rồi mới nhét vào trong hoa huyệt Hứa Tịch. Di động của Đoạn Ngân Táp vô cùng vừa vặn, cái miệng nhỏ tham lam của Hứa Tịch kia không phí chút sức lực nào đã có thể nuốt trọn.
Đối với hành động của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch sửng sốt một chút, trong mắt chợt hiện lên ý cười. Bảo bối của hắn hóa ra rất có tiềm chất S, không biết kế tiếp y muốn chơi thế nào, hắn thật chờ mong a!
“Tao hàng, điện thoại di động của anh đâu?" Đoạn Ngân Táp hung ác hỏi.
“Ở trong này!" Hứa Tịch lập tức hiểu được y muốn chơi thế nào, hưng phấn lấy điện thoại ra đưa cho y. Bảo bối của hắn thật sự là thiên tài!
Đoạn Ngân Táp cầm lấy di động, trên mặt lộ ra nụ cười thô bạo, ấn số của mình, di động chôn trong cơ thể Hứa Tịch lập tức vang lên.
“A a… Hảo kích thích, cẩu nô hảo thích…" Thân thể Hứa Tịch theo chấn động của di động mà lắc lư, hoa huyệt tức thì bị kích thích đến run rẩy.
Nghe thấy trong cơ thể Hứa Tịch truyền ra tiếng nhạc, Đoạn Ngân Táp nở nụ cười tà ác, y ném di động xuống đất, động thắt lưng, cùng với tiết tấu âm nhạc va chạm Hứa Tịch.
Hứa Tịch cảm thấy trong cơ thể mình giống như có hai cái phân thân, phía trước hoa huyệt có di động mãnh liệt chấn động, phía sau cúc huyệt có cự long của Đoạn Ngân Táp đâm chọc, dưới khoái cảm tột cùng, một chuyện bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi)đã xảy ra ──
Nhìn hạ thể đặc biệt vừa có phân thân nam nhân vừa có hoa huyệt nữ nhân, Đoạn Ngân Táp trong nháy mắt hiểu được cái gì, y nhanh chóng ngẩng đầu, “Thiếu niên" muốn cường bạo kia chỉ cười khẽ với y.
“Hứa Tịch ──" Đoạn Ngân Táp khó có thể tin mà kêu lên.
“Tiểu bảo bối! Sao bây giờ mới nhận ra người ta, người ta nghĩ em hẳn là đã sớm nhận ra rồi!" Giọng nói mềm mại quen thuộc, bất mãn oán giận.
Kỳ thật Hứa Tịch vì không muốn Đoạn Ngân Táp nhận ra, chính là mất rất nhiều sức lực, hắn cũng không dám hôn Đoạn Ngân Táp, còn đặc biệt đeo bao tay, chỉ sợ xúc cảm quen thuộc sẽ làm Đoạn Ngân Táp nghi ngờ.
Đoạn Ngân Táp cẩn thận đánh giá khuôn mặt trước mắt, càng nhìn càng quen mắt, so với khuôn mặt Hứa Tịch có vài phần tương tự. Nhưng y vẫn không thể tin được thiếu niên vừa rồi tà mị âm ngoan, độc ác nguy hiểm với Hứa Tịch thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng chính là một người, hai người khí chất cách xa vạn dặm.
“Tiểu bảo bối, ca ca mặc nam trang đẹp trai chứ!" Hứa Tịch cười – quyến rũ hôn y một cái.
Nụ hôn quen thuộc, Đoạn Ngân Táp cuối cùng cũng xác định được người này chính là Hứa Tịch, nghĩ đến mình bị hắn trêu đùa như vậy, Đoạn Ngân Táp muốn phát nổ, phẫn nộ chửi ầm lên: “Hứa Tịch,anh quá đáng rồi! Ước định của chúng ta trước kia hủy bỏ, anh cút cho tôi! Tôi cả đời cũng không muốn gặp lại anh!"
“Em thật sự bỏ được ca ca sao? Tiểu đệ đệ của em lại không nói như thế a!" Hứa Tịch thản nhiên cười nhạt, xoay xoay cặp mông, kẹp chặt thanh sắt lớn trong hoa huyệt, khiến nó trướng to trong cái hang nóng rực mất hồn.
Đoạn Ngân Táp lúc này mới chú ý tới mình đang ở trong thân thể Hứa Tịch, hạ thể cứng rắn sắp nổ, kêu gào đòi giải phóng, nhưng nghĩ đến việc làm của Hứa Tịch, y chết cũng không động vào hắn.
Hứa Tịch giương khóe môi, bắt đầu đong đưa thắt lưng mảnh mai, dùng hoa huyệt chật hẹp bộ lộng cự long của Đoạn Ngân Táp. Đây tuyệt đối là khổ hình thống khổ nhất trên đời, đại não kêu đừng để bị hấp dẫn, nhưng thân thể lại có ý muốn riêng, hoàn toàn không nghe lời đại não, phối hợp với tư thế của Hứa Tịch dùng sức đỉnh lên trên.
“A a… Hảo thích! Nhiều ngày như vậy không ôm ca ca, muốn chết ca ca rồi! Ân a… Tâm can, lại dùng sức, sâu hơn…" Hứa Tịch cưỡi trên người Đoạn Ngân Táp, phấn khởi cao giọng lãng kêu.
Đoạn Ngân Táp còn muốn kháng cự, nhưng hoa huyệt Hứa Tịch thật sự rất tiêu hồn, vừa nhỏ lại vừa chặt, bóng loáng như tơ tằm thượng hạng, là giấc mộng thiên đường của tất cả đàn ông, khiến Đoạn Ngân Táp cuối cùng cũng phải khuất phục dưới dục vọng của mình.
Đoạn Ngân Táp nghĩ thầm rằng nếu Hứa Tịch muốn bị làm, y làm chết hắn là được rồi, để xem sau này hắn còn dám trêu đùa mình không. Đoạn Ngân Táp bắt đầu trả thù dường như nảy sinh ý ác độc cuồng thao Hứa Tịch, mỗi một lần đều làm đến tận tử cung, khiến Hứa Tịch thích đến không ngừng *** kêu.
“A ── bảo bối, ca ca muốn chết! Em làm nhẹ… A a a… Phá, ca ca sắp bị em làm xuyên rồi…" Hứa Tịch kích động đến chảy nước mắt, toàn thân co rút, ngón chân cũng cong lên.
“Đồ đê tiện chết tiệt, lão tử cho anh đùa bỡn tôi, cho anh chơi tôi! Lão tử muốn làm chết đồ kỹ nữ thối này, làm lạn tao huyệt anh…" Đoạn Ngân Táp vừa dùng sức va chạm Hứa Tịch, vừa tức giận mà mắng. Đoạn Ngân Táp bình thường lãnh khốc như băng kia đã biến mất, thay vào đó là một kẻ điên cuồng bị Hứa Tịch chọc tức không còn quan tâm tới lý trí nữa.
“Hảo đệ đệ của ca ca, ca ca sai, em làm nhẹ… Tiểu huyệt của ca ca thật sự sắp hư rồi… A a… Chết, ca ca bị em làm chết… Đừng làm ca ca nữa…" Hứa Tịch khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là ý cười, bảo bối vì hắn mà điên cuồng! Vậy vì hắn mà điên cuồng thêm chút nữa đi!
Để cho tiện Đoạn Ngân Táp ôm mình, Hứa Tịch cởi dây lưng trên tay y. Cánh tay vừa khôi phục tự do, Đoạn Ngân Táp lập tức xoay người đem Hứa Tịch đặt dưới thân, nâng hai chân thon dài của hắn lên, càng thêm hung mãnh thao làm. Cố ý mỗi lần đều đem toàn bộ phân thân rút ra, rồi mới hung hăng đâm tất cả vào, làm Hứa Tịch như muốn ngất đi.
Tóc giả của Hứa Tịch bị Đoạn Ngân Táp đâm đến rớt xuống đất, mái tóc đen nhánh rơi trên mặt đất dơ bẩn, tóc đen da trắng mê người nói không nên lời. Đoạn Ngân Táp lật Hứa Tịch lại, để hắn nằm úp sấp trên mặt đất, nắm lấy tóc hắn, từ đằng sau vọt vào cúc huyệt.
“A ──" Hứa Tịch lập tức phát ra tiếng thét chói tai thống khổ.
“Dâm phụ, kêu cho tôi! Học chó mẹ mà kêu!" Đoạn Ngân Táp lửa giận ngút trời không hề ôn nhu như lần trước, chỉ suy nghĩ làm thế nào để tàn bạo chà đạp Hứa Tịch, khiến hắn thống khổ.
“Ân a… Ca ca là chó mẹ của em, uông uông uông… Chủ nhân, cẩu nô đau, cầu chủ nhân làm nhẹ…" Hứa Tịch bám lấy thân cây, khóc lóc cầu xin. Kỳ thật Hứa Tịch là trời sinh ngược đãi, Đoạn Ngân Táp càng thô bạo hắn lại càng có cảm giác.
“Lão tử chính là muốn đồ chó hoang này đau, anh càng đau lão tử càng cao hứng. Cũng dám trêu đùa lão tử, lão tử không thể không làm chết đồ *** phụ như anh!" Đoạn Ngân Táp cười lạnh, sáp càng sâu, hận không thể phá nát tuyến tiền liệt, hai bàn tay to thô bạo dùng sức phát vào mông Hứa Tịch, đánh cặp mông tuyết trắng đến đỏ bừng.
Hứa Tịch mắt trợn trắng, nhưng hắn chưa từng hưng phấn như hôm nay, rất kích thích! Hắn lửa cháy đổ thêm dầu mà kêu lên: “Chủ nhân… A… Đừng chỉ uy đằng sau cẩu nô, phía trước cẩu nô cũng thật đói, muốn ăn đại lạp xườn của chủ nhân, cầu chủ nhân… Cho… Cho cẩu nô!"
Đoạn Ngân Táp vươn tay sờ hoa huyệt phía trước, phát hiện nơi đó bị mình vừa rồi sáp đến tất cả đều là *** thủy, hoa hành đằng trước không có bất cứ cái gì đụng chạm, đã cao trào một lần. Đoạn Ngân Táp càng nổi trận lôi đình, *** phụ chính là *** phụ! Rõ ràng là y đang trừng phạt hắn, kết quả lại khiến hắn thích! Đáng giận!
“Anh muốn hai cái tiện huyệt đều bị sáp, được, lão tử thành toàn cho anh!" Đoạn Ngân Táp căm tức mà tìm điện thoại di động của mình, rồi mới nhét vào trong hoa huyệt Hứa Tịch. Di động của Đoạn Ngân Táp vô cùng vừa vặn, cái miệng nhỏ tham lam của Hứa Tịch kia không phí chút sức lực nào đã có thể nuốt trọn.
Đối với hành động của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch sửng sốt một chút, trong mắt chợt hiện lên ý cười. Bảo bối của hắn hóa ra rất có tiềm chất S, không biết kế tiếp y muốn chơi thế nào, hắn thật chờ mong a!
“Tao hàng, điện thoại di động của anh đâu?" Đoạn Ngân Táp hung ác hỏi.
“Ở trong này!" Hứa Tịch lập tức hiểu được y muốn chơi thế nào, hưng phấn lấy điện thoại ra đưa cho y. Bảo bối của hắn thật sự là thiên tài!
Đoạn Ngân Táp cầm lấy di động, trên mặt lộ ra nụ cười thô bạo, ấn số của mình, di động chôn trong cơ thể Hứa Tịch lập tức vang lên.
“A a… Hảo kích thích, cẩu nô hảo thích…" Thân thể Hứa Tịch theo chấn động của di động mà lắc lư, hoa huyệt tức thì bị kích thích đến run rẩy.
Nghe thấy trong cơ thể Hứa Tịch truyền ra tiếng nhạc, Đoạn Ngân Táp nở nụ cười tà ác, y ném di động xuống đất, động thắt lưng, cùng với tiết tấu âm nhạc va chạm Hứa Tịch.
Hứa Tịch cảm thấy trong cơ thể mình giống như có hai cái phân thân, phía trước hoa huyệt có di động mãnh liệt chấn động, phía sau cúc huyệt có cự long của Đoạn Ngân Táp đâm chọc, dưới khoái cảm tột cùng, một chuyện bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi)đã xảy ra ──
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến