Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 20
Rất nhanh Đoạn Ngân Táp liền hiểu được lời Hứa Tịch nói là ý gì, y mới vừa cởi giầy nằm lên ghế sa lông, chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến tiếng rên rỉ làm người ta run rẩy.
“A… Bảo bối, nơi đó của ca ca hảo ngứa, dùng đầu lưỡi của em liếm nó đi, ừ… Đúng, chính là như vậy, bảo bối ngoan…"
Đoạn Ngân Táp khuôn mặt xanh mét, gân xanh nổi lên,y biết Hứa Tịch cố ý, tuyệt đối không thể để ý đến hắn, nếu không sẽ mắc mưu hắn. Y quyết định không quan tâm đến Hứa Tịch, nhắm mắt lại ngủ, nhưng ──
“Ân… Tâm can, em giết chết ca ca, lạp xườn của em quá lớn, ca ca ăn không được… A ── không cần mãnh như thế, người ta chịu không nổi… A a… Chết, ca ca bị em làm chết…"
Tiếng rên yêu mị, quả thực khiến người ta nổi điên, nghe âm thanh liêu nhân kia, trong lòng Đoạn Ngân Táp như có ngọn lửa dần dần bốc lên, khiến y không thể nào ngủ được, tiếng lãng kêu kia lại ngày càng to hơn.
“Thích em chơi ca ca như thế, ca ca muốn em chơi ngực người ta, muốn em chơi tiểu tao huyệt của người ta, còn có tiểu cúc hoa của người ta. Ô… Táp, mau tới đây…"
Nghe được câu cuối cùng mang theo tiếng khóc kêu tên mình, Đoạn Ngân Táp rốt cuộc chịu không nổi, y đứng dậy đá văng cửa phòng ngủ."Anh muốn làm…"
Sau khi nhìn thấy Hứa Tịch, tròng mắt Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa rơi ra, tìm không thấy giọng nói của mình.
Chỉ thấy Hứa Tịch cả người trần trụi nằm ở giữa giường, ôm lấy cái gối, hai chân kẹp chặt dùng sức cọ xát nó, trên ga giường màu lam còn dính mật dịch màu trắng của hắn, cái gối màu đen cũng bị hắn làm ướt, trong phòng tràn ngập hương vị *** *** mỹ.
“Bảo bối, em còn chưa ngủ à!" Hứa Tịch quay đầu nhìn Đoạn Ngân Táp mặt như la sát, biếng nhác nói.
“Anh đang làm cái gì?" Đoạn Ngân Táp nắm chặt tay, cố nén ý định xông lên đánh Hứa Tịch.
“Còn không phải do em sao, ai bảo em để người ta ngủ một mình, người ta tịch mịch, cho nên phải tự an ủi a!" Hứa Tịch ai oán lên án.
Đoạn Ngân Táp hoàn toàn không còn gì để nói với Hứa Tịch nữa, y không biết nên mắng Hứa Tịch là cái gì, trên đời làm gì có loại người không biết xấu hổ đến như vậy!
“Em mau ra ngoài đi, không nên ở chỗ này cản trở ca ca tự an ủi, ca ca cũng không muốn lại nhận tội danh câu dẫn em!" Nói xong, Hứa Tịch lại ôm cái gối ma sát hoa huyệt,còn xoa nắn cặp vú đầy đặn.
Đoạn Ngân Táp biết Hứa Tịch làm như thế mục đích thực sự là gì, nếu như mình đi ra ngoài, thì không chỉ buổi tối hôm nay mà sau này cũng đừng mơ được ngủ ngon.
“Chúng ta cùng ngủ!" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần! Giường hẹp thế này, hai người chúng ta không thể ngủ cùng, em ra sa lông đi!" Hứa Tịch lắc đầu.
Đoạn Ngân Táp thật muốn bóp chết hắn, nếu không phải vì một tháng sau có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn, Đoạn Ngân Táp sớm đã đá hắn ra khỏi nhà.
“Chúng, ta, cùng, ngủ!" Đoạn Ngân Táp lặp lại lần thứ hai, răng nanh cắn chặt lại.
“Được rồi! Nhìn em như thế chắc rất muốn cùng người ta ngủ, người ta phải cố nằm chen chúc với em vậy!" Hứa Tịch được tiện nghi còn khoe mã, nói giọng ủy khuất.
Đoạn Ngân Táp mặt đen sì trèo lên giường, kéo cái gối Hứa Tịch kẹp giữa hai chân ném xuống đất, đẩy Hứa Tịch vào bên trong, rồi mới nằm ngủ.
“Bảo bối, ca ca lạnh quá a!" Hứa Tịch liều mạng chui vào trong ngực Đoạn Ngân Táp.
Hiện tại rõ ràng là trời đang nóng, tại sao lại lạnh, Đoạn Ngân Táp căm tức muốn đẩy Hứa Tịch ra. Nhưng Hứa Tịch lại giống như bạch tuộc, ôm chặt lấy y, toàn thân đều dán chặt trên người y, y căn bản không có biện pháp nhúc nhích.
Điểm chết người chính là bộ ngực ôn hương nhuyễn ngọc, thân thể Đoạn Ngân Táp không tự chủ được có phản ứng, cặp vú đầy đặn của Hứa Tịch đặt trên ngực y, hạ thể kỳ lạ kia càng cố ý ma sát phân thân lửa nóng của y. Đoạn Ngân Táp mồ hôi rơi như mưa, liều mạng kẹp chặt hai chân, cưỡng chế dục vọng của mình.
“Bảo bối, em sao lại chảy nhiều mồ hôi như thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Hứa Tịch ôm cổ Đoạn Ngân Táp, thổi khí bên tai y.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa định bắt hắn buông mình ra, Hứa Tịch lại đột nhiên cầm lấy hạ thể cứng rắn sắp nổ tung của y.
“Ai nha! Bảo bối, em thật hạ lưu a! Cùng ca ca ngủ, tiểu đệ đệ lại cứng rắn như vậy, cũng có thể so với chùy sắt, người ta không để ý đến em nữa!" Hứa Tịch thẹn thùng kêu lên, giống một tiểu cô nương ngây thơ chưa trải sự đời.
Đoạn Ngân Táp tức giận đến hộc máu, rõ ràng là hắn cố ý câu dẫn y, vậy mà còn dám nói những lời này.
“Bảo bối, nếu em thật sự muốn, em chỉ cần van xin ca ca, gọi hảo ca ca, ca ca liền giúp em làm, được không?" Hứa Tịch vói vào trong quần Đoạn Ngân Táp, tà ác sờ nắn phân thân y.
“Yêu tinh chết tiệt, đừng đụng vào tôi!" Âm thanh khàn khàn cho thấy Đoạn Ngân Táp nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả, y vươn tay muốn kéo tay Hứa Tịch ra, nhưng Hứa Tịch lại giảo hoạt nắm chặt cự long của y, khiến y không dám nhúc nhích.
“Bảo bối, ngoan! Gọi một tiếng Tình ca ca( ta nghĩ phải là Tịch ca ca chứ nhỉ), ca ca sẽ cho em thoải mái.Cái miệng nhỏ phía dưới tuy rằng bị thương không thể dùng, nhưng ca ca có thể dùng cái miệng nhỏ phía trên cho em thoải mái." Hứa Tịch xoay lại ngồi trên người Đoạn Ngân Táp, vươn cái lưỡi đinh hương liếm mặt y, ngón tay mảnh khảnh bướng bỉnh chà lộng cự long của y.
“Nằm mơ!" Muốn y gọi Hứa Tịch là Tình ca ca, kiếp sau cũng đừng mơ.
“Thật là một đứa nhỏ không nghe lời, đứa nhỏ không nghe lời sẽ phải ngoan ngoãn chịu phạt!" Hứa Tịch tà ác cười, một tay cũng vói vào trong quần Đoạn Ngân Táp, chạm vào mã mắt, tay kia thì nhanh chóng bộ lộng cự long thô to, Đoạn Ngân Táp rất nhanh đã lên tới thiên đường. Nhưng bởi vì Hứa Tịch chặn mã mắt, dịch thể không bắn ra được, cự long trướng đau vô cùng, khuôn mặt tuấn tú khó chịu đến biến dạng.
“Bảo bối, ngoan ngoãn gọi Tình ca ca, hảo ca ca, nếu không ca ca sẽ cho em nghẹn thế này luôn!" Hứa Tịch cắn lỗ tai Đoạn Ngân Táp, ôn nhu hút, cười vô cùng ngọt.
“Anh chết đi!" Đoạn Ngân Táp muốn phản kháng, lại phát hiện Hứa Tịch tuy rằng tinh tế, nhưng cực kỳ cường hãn, dễ dàng liền vây khốn y- một thanh niên cao hơn mét tám.
“Bảo bối, em thật bướng bỉnh a! Lại còn bảo người ta đi chết đi, vậy em đừng trách ca ca vô tình!" Hứa Tịch nhếch môi, áp chế hai tay Đoạn Ngân Táp trên đỉnh đầu y, rồi mới kéo quần y xuống, đánh giá cự long tím đen nổi đầy gân xanh, vô cùng dọa người của y."Thật lớn! Khiến người ta…muốn cắn quá!" Hứa Tịch buông mã mắt, cúi đầu ngậm phân thân to lớn kinh người, rồi dùng sức cắn ──
“A ──"Trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đoạn Ngân Táp, đồng thời dịch thể màu trắng phun thẳng vào miệng Hứa Tịch.
“Khụ khụ khụ, bảo bối, em bắn thiệt nhiều, sặc chết ca ca!" Tinh dịch của Đoạn Ngân Táp cực kỳ nhiều, Hứa Tịch thiếu chút nữa bị sặc chết, chu đôi môi đỏ mọng oán giận.
Tiểu đệ đệ suýt chút bị cắn đứt Đoạn Ngân Táp đau đến mặt cũng vặn vẹo, nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt giết chết người hung ác trừng Hứa Tịch.
“Bảo bối, đừng nóng giận! Ai kêu bộ dạng bướng bỉnh của em quá đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn ngược em một chút. Ca ca hiện tại giúp em liếm liếm, liếm liếm sẽ không đau đớn nữa!" Hứa Tịch cười khẽ chớp chớp mắt với Đoạn Ngân Táp, nâng phân thân bị thương của y lên, mặt trên có một dấu răng rõ ràng, còn chảy cả máu. Hứa Tịch vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm khô toàn bộ máu dính bên trên, thổi mấy hơi, lại hôn vài cái, hoàn toàn không khủng bố như vừa rồi.
Cái miệng nhỏ của Hứa Tịch như có ma lực thần kỳ, dưới sự ôn nhu liếm hút của hắn, Đoạn Ngân Táp dần dần không còn cảm giác đau đớn. Chờ khí lực trở lại, Đoạn Ngân Táp lập tức há mồm mắng: “Anh có phải bị bệnh không, anh… "
Hứa Tịch ngắt lời y, ôn nhu sờ khuôn mặt anh tuấn của y, cười ngọt ngào: “Bảo bối, ca ca chỉ muốn nói cho em biết, bất kể vết thương của em sâu đậm thế nào, ca ca đều không ngại, ca ca sẽ giúp em chữa khỏi!"
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hắn ám chỉ vết thương trên lưng y, trong lúc nhất thời không biết nói gì, Hứa Tịch không hỏi vết thương trên lưng y vì sao có, mà là dùng phương thức của chính bản thân nói cho y biết, hắn sẽ chữa lành vết thương.Trái tim đã hoang vu khô cạn, chảy vào một dòng thanh tuyền, tình cảm kỳ diệu nào đó ở bên trong một lần nữa mọc rể nẩy mầm.
Đoạn Ngân Táp muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tịch vươn ngón trỏ chặn miệng y, “Đêm đã khuya, chúng ta ngủ đi!" Hứa Tịch giống tối hôm qua, ôm chặt lấy y, mạnh mẽ nhét đầu nhũ anh đào hồng diễm xinh đẹp vào miệng y.
Đoạn Ngân Táp không đẩy Hứa Tịch ra, bởi vì khi vùi mặt vào trong ngực Hứa Tịch y có cảm giác ấm áp giống với"Bà ấy", khiến y không tự chủ được nhắm mắt lại, giống một đứa nhóc con ôm lấy cặp vú trắng nõn, hút lấy đầu nhũ ngọt ngào.
Sờ tóc Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch lộ ra một nụ cười vui sướng, hắn biết mình đã thành công bước vào trái tim y …
“A… Bảo bối, nơi đó của ca ca hảo ngứa, dùng đầu lưỡi của em liếm nó đi, ừ… Đúng, chính là như vậy, bảo bối ngoan…"
Đoạn Ngân Táp khuôn mặt xanh mét, gân xanh nổi lên,y biết Hứa Tịch cố ý, tuyệt đối không thể để ý đến hắn, nếu không sẽ mắc mưu hắn. Y quyết định không quan tâm đến Hứa Tịch, nhắm mắt lại ngủ, nhưng ──
“Ân… Tâm can, em giết chết ca ca, lạp xườn của em quá lớn, ca ca ăn không được… A ── không cần mãnh như thế, người ta chịu không nổi… A a… Chết, ca ca bị em làm chết…"
Tiếng rên yêu mị, quả thực khiến người ta nổi điên, nghe âm thanh liêu nhân kia, trong lòng Đoạn Ngân Táp như có ngọn lửa dần dần bốc lên, khiến y không thể nào ngủ được, tiếng lãng kêu kia lại ngày càng to hơn.
“Thích em chơi ca ca như thế, ca ca muốn em chơi ngực người ta, muốn em chơi tiểu tao huyệt của người ta, còn có tiểu cúc hoa của người ta. Ô… Táp, mau tới đây…"
Nghe được câu cuối cùng mang theo tiếng khóc kêu tên mình, Đoạn Ngân Táp rốt cuộc chịu không nổi, y đứng dậy đá văng cửa phòng ngủ."Anh muốn làm…"
Sau khi nhìn thấy Hứa Tịch, tròng mắt Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa rơi ra, tìm không thấy giọng nói của mình.
Chỉ thấy Hứa Tịch cả người trần trụi nằm ở giữa giường, ôm lấy cái gối, hai chân kẹp chặt dùng sức cọ xát nó, trên ga giường màu lam còn dính mật dịch màu trắng của hắn, cái gối màu đen cũng bị hắn làm ướt, trong phòng tràn ngập hương vị *** *** mỹ.
“Bảo bối, em còn chưa ngủ à!" Hứa Tịch quay đầu nhìn Đoạn Ngân Táp mặt như la sát, biếng nhác nói.
“Anh đang làm cái gì?" Đoạn Ngân Táp nắm chặt tay, cố nén ý định xông lên đánh Hứa Tịch.
“Còn không phải do em sao, ai bảo em để người ta ngủ một mình, người ta tịch mịch, cho nên phải tự an ủi a!" Hứa Tịch ai oán lên án.
Đoạn Ngân Táp hoàn toàn không còn gì để nói với Hứa Tịch nữa, y không biết nên mắng Hứa Tịch là cái gì, trên đời làm gì có loại người không biết xấu hổ đến như vậy!
“Em mau ra ngoài đi, không nên ở chỗ này cản trở ca ca tự an ủi, ca ca cũng không muốn lại nhận tội danh câu dẫn em!" Nói xong, Hứa Tịch lại ôm cái gối ma sát hoa huyệt,còn xoa nắn cặp vú đầy đặn.
Đoạn Ngân Táp biết Hứa Tịch làm như thế mục đích thực sự là gì, nếu như mình đi ra ngoài, thì không chỉ buổi tối hôm nay mà sau này cũng đừng mơ được ngủ ngon.
“Chúng ta cùng ngủ!" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không cần! Giường hẹp thế này, hai người chúng ta không thể ngủ cùng, em ra sa lông đi!" Hứa Tịch lắc đầu.
Đoạn Ngân Táp thật muốn bóp chết hắn, nếu không phải vì một tháng sau có thể vĩnh viễn thoát khỏi hắn, Đoạn Ngân Táp sớm đã đá hắn ra khỏi nhà.
“Chúng, ta, cùng, ngủ!" Đoạn Ngân Táp lặp lại lần thứ hai, răng nanh cắn chặt lại.
“Được rồi! Nhìn em như thế chắc rất muốn cùng người ta ngủ, người ta phải cố nằm chen chúc với em vậy!" Hứa Tịch được tiện nghi còn khoe mã, nói giọng ủy khuất.
Đoạn Ngân Táp mặt đen sì trèo lên giường, kéo cái gối Hứa Tịch kẹp giữa hai chân ném xuống đất, đẩy Hứa Tịch vào bên trong, rồi mới nằm ngủ.
“Bảo bối, ca ca lạnh quá a!" Hứa Tịch liều mạng chui vào trong ngực Đoạn Ngân Táp.
Hiện tại rõ ràng là trời đang nóng, tại sao lại lạnh, Đoạn Ngân Táp căm tức muốn đẩy Hứa Tịch ra. Nhưng Hứa Tịch lại giống như bạch tuộc, ôm chặt lấy y, toàn thân đều dán chặt trên người y, y căn bản không có biện pháp nhúc nhích.
Điểm chết người chính là bộ ngực ôn hương nhuyễn ngọc, thân thể Đoạn Ngân Táp không tự chủ được có phản ứng, cặp vú đầy đặn của Hứa Tịch đặt trên ngực y, hạ thể kỳ lạ kia càng cố ý ma sát phân thân lửa nóng của y. Đoạn Ngân Táp mồ hôi rơi như mưa, liều mạng kẹp chặt hai chân, cưỡng chế dục vọng của mình.
“Bảo bối, em sao lại chảy nhiều mồ hôi như thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Hứa Tịch ôm cổ Đoạn Ngân Táp, thổi khí bên tai y.
Đoạn Ngân Táp hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, vừa định bắt hắn buông mình ra, Hứa Tịch lại đột nhiên cầm lấy hạ thể cứng rắn sắp nổ tung của y.
“Ai nha! Bảo bối, em thật hạ lưu a! Cùng ca ca ngủ, tiểu đệ đệ lại cứng rắn như vậy, cũng có thể so với chùy sắt, người ta không để ý đến em nữa!" Hứa Tịch thẹn thùng kêu lên, giống một tiểu cô nương ngây thơ chưa trải sự đời.
Đoạn Ngân Táp tức giận đến hộc máu, rõ ràng là hắn cố ý câu dẫn y, vậy mà còn dám nói những lời này.
“Bảo bối, nếu em thật sự muốn, em chỉ cần van xin ca ca, gọi hảo ca ca, ca ca liền giúp em làm, được không?" Hứa Tịch vói vào trong quần Đoạn Ngân Táp, tà ác sờ nắn phân thân y.
“Yêu tinh chết tiệt, đừng đụng vào tôi!" Âm thanh khàn khàn cho thấy Đoạn Ngân Táp nhẫn nhịn có bao nhiêu vất vả, y vươn tay muốn kéo tay Hứa Tịch ra, nhưng Hứa Tịch lại giảo hoạt nắm chặt cự long của y, khiến y không dám nhúc nhích.
“Bảo bối, ngoan! Gọi một tiếng Tình ca ca( ta nghĩ phải là Tịch ca ca chứ nhỉ), ca ca sẽ cho em thoải mái.Cái miệng nhỏ phía dưới tuy rằng bị thương không thể dùng, nhưng ca ca có thể dùng cái miệng nhỏ phía trên cho em thoải mái." Hứa Tịch xoay lại ngồi trên người Đoạn Ngân Táp, vươn cái lưỡi đinh hương liếm mặt y, ngón tay mảnh khảnh bướng bỉnh chà lộng cự long của y.
“Nằm mơ!" Muốn y gọi Hứa Tịch là Tình ca ca, kiếp sau cũng đừng mơ.
“Thật là một đứa nhỏ không nghe lời, đứa nhỏ không nghe lời sẽ phải ngoan ngoãn chịu phạt!" Hứa Tịch tà ác cười, một tay cũng vói vào trong quần Đoạn Ngân Táp, chạm vào mã mắt, tay kia thì nhanh chóng bộ lộng cự long thô to, Đoạn Ngân Táp rất nhanh đã lên tới thiên đường. Nhưng bởi vì Hứa Tịch chặn mã mắt, dịch thể không bắn ra được, cự long trướng đau vô cùng, khuôn mặt tuấn tú khó chịu đến biến dạng.
“Bảo bối, ngoan ngoãn gọi Tình ca ca, hảo ca ca, nếu không ca ca sẽ cho em nghẹn thế này luôn!" Hứa Tịch cắn lỗ tai Đoạn Ngân Táp, ôn nhu hút, cười vô cùng ngọt.
“Anh chết đi!" Đoạn Ngân Táp muốn phản kháng, lại phát hiện Hứa Tịch tuy rằng tinh tế, nhưng cực kỳ cường hãn, dễ dàng liền vây khốn y- một thanh niên cao hơn mét tám.
“Bảo bối, em thật bướng bỉnh a! Lại còn bảo người ta đi chết đi, vậy em đừng trách ca ca vô tình!" Hứa Tịch nhếch môi, áp chế hai tay Đoạn Ngân Táp trên đỉnh đầu y, rồi mới kéo quần y xuống, đánh giá cự long tím đen nổi đầy gân xanh, vô cùng dọa người của y."Thật lớn! Khiến người ta…muốn cắn quá!" Hứa Tịch buông mã mắt, cúi đầu ngậm phân thân to lớn kinh người, rồi dùng sức cắn ──
“A ──"Trong phòng ngủ vang lên tiếng kêu thảm thiết của Đoạn Ngân Táp, đồng thời dịch thể màu trắng phun thẳng vào miệng Hứa Tịch.
“Khụ khụ khụ, bảo bối, em bắn thiệt nhiều, sặc chết ca ca!" Tinh dịch của Đoạn Ngân Táp cực kỳ nhiều, Hứa Tịch thiếu chút nữa bị sặc chết, chu đôi môi đỏ mọng oán giận.
Tiểu đệ đệ suýt chút bị cắn đứt Đoạn Ngân Táp đau đến mặt cũng vặn vẹo, nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt giết chết người hung ác trừng Hứa Tịch.
“Bảo bối, đừng nóng giận! Ai kêu bộ dạng bướng bỉnh của em quá đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn ngược em một chút. Ca ca hiện tại giúp em liếm liếm, liếm liếm sẽ không đau đớn nữa!" Hứa Tịch cười khẽ chớp chớp mắt với Đoạn Ngân Táp, nâng phân thân bị thương của y lên, mặt trên có một dấu răng rõ ràng, còn chảy cả máu. Hứa Tịch vươn đầu lưỡi ôn nhu liếm khô toàn bộ máu dính bên trên, thổi mấy hơi, lại hôn vài cái, hoàn toàn không khủng bố như vừa rồi.
Cái miệng nhỏ của Hứa Tịch như có ma lực thần kỳ, dưới sự ôn nhu liếm hút của hắn, Đoạn Ngân Táp dần dần không còn cảm giác đau đớn. Chờ khí lực trở lại, Đoạn Ngân Táp lập tức há mồm mắng: “Anh có phải bị bệnh không, anh… "
Hứa Tịch ngắt lời y, ôn nhu sờ khuôn mặt anh tuấn của y, cười ngọt ngào: “Bảo bối, ca ca chỉ muốn nói cho em biết, bất kể vết thương của em sâu đậm thế nào, ca ca đều không ngại, ca ca sẽ giúp em chữa khỏi!"
Đoạn Ngân Táp sửng sốt một chút, lập tức hiểu được hắn ám chỉ vết thương trên lưng y, trong lúc nhất thời không biết nói gì, Hứa Tịch không hỏi vết thương trên lưng y vì sao có, mà là dùng phương thức của chính bản thân nói cho y biết, hắn sẽ chữa lành vết thương.Trái tim đã hoang vu khô cạn, chảy vào một dòng thanh tuyền, tình cảm kỳ diệu nào đó ở bên trong một lần nữa mọc rể nẩy mầm.
Đoạn Ngân Táp muốn nói gì đó, nhưng Hứa Tịch vươn ngón trỏ chặn miệng y, “Đêm đã khuya, chúng ta ngủ đi!" Hứa Tịch giống tối hôm qua, ôm chặt lấy y, mạnh mẽ nhét đầu nhũ anh đào hồng diễm xinh đẹp vào miệng y.
Đoạn Ngân Táp không đẩy Hứa Tịch ra, bởi vì khi vùi mặt vào trong ngực Hứa Tịch y có cảm giác ấm áp giống với"Bà ấy", khiến y không tự chủ được nhắm mắt lại, giống một đứa nhóc con ôm lấy cặp vú trắng nõn, hút lấy đầu nhũ ngọt ngào.
Sờ tóc Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch lộ ra một nụ cười vui sướng, hắn biết mình đã thành công bước vào trái tim y …
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến