Sắc Dụ Vương Đạo
Chương 18
Một buổi trưa tĩnh lặng, ánh dương ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào bên trong, trong phòng một mỹ nam tử làm người ta kinh diễm đang ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắng( pi-a-no), đàn lên những khúc nhạc du dương tuyệt vời.
Đoạn Ngân Táp đã nghỉ học một tuần lễ rồi, nhưng Hứa Tịch lại không lo lắng, mỗi ngày hắn đều vô cùng nhàn nhã, trừ việc đến trường dạy học, thì chính là ở nhà đánh đàn, xem sách, hoàn toàn không đi tìm Đoạn Ngân Táp. Không khỏi làm người khác hoài nghi có phải Hứa Tịch đã hết hứng thú với Đoạn Ngân Táp, định buông tha cho y rồi không.
“Tịch ca!" Bỗng nhiên hai tiểu thiên sứ bộ dạng giống nhau như đúc đang khóc nức nở từ ngoài cửa chạy vào.
“Tiểu bảo bối, có chuyện gì, sao lại khóc vậy?" Hứa Tịch xoay người giang hai tay ôm hai em trai, vẻ mặt nghi hoặc. Tiểu Phong và Tiểu Lang không phải được Lạc đưa đến nhà Đặng Dương chơi sao, sao tự nhiên lại chạy về nhà?
“Tịch ca, mau đi cứu Lạc ca ca, Dương ca ca đang đánh Lạc ca ca!" Hứa Lang khóc ròng nói.
“Tịch ca, anh mau đi cùng bọn em, Lạc ca ca sắp bị Dương ca ca đánh chết rồi!" Hứa Phong kéo tay Hứa Tịch, sớm đã khóc thành lệ.
“Đặng Dương đánh Lạc, làm sao có thể! Các en mau nói rõ ràng rốt cuộc chuyện này là sao!" Hứa Tịch nhíu mày, Đặng Dương kia bị vợ quản nghiêm như vậy làm sao có thể đánh Lạc, y có thể đánh mình nhưng không bao giờ dám đánh Lạc.
“Buổi sáng Dương ca ca bảo người hầu trong nhà đưa bọn em đi công viên chơi, nhưng bọn em cảm thấy chơi trò chơi trong công viên thực nhàm chán, liền lén trốn trở về, kết quả nhìn thấy Dương ca ca đang cưỡi trên người Lạc ca ca, đem điểu điểu của anh ấy cắm trong thí thí của Lạc ca ca mà đánh Lạc ca ca, Lạc ca ca khóc thật dữ dội, nói anh ấy muốn chết cầu Dương ca ca buông tha anh ấy, nhưng Dương ca ca lại sáp càng mạnh. Dương ca ca thật đáng sợ, Tịch ca anh mau đi cứu Lạc ca ca đi!(hazz, trẻ con thiệt ngây thơ)" Hứa Phong áp trên người Hứa Lang, làm mẫu cho Hứa Tịch nhìn lại hiện trường.
“Ha ha ha,các bảo bối đừng lo lắng, đó là Đặng Dương đang yêu thương Lạc ca ca của các em đấy!" Nghe xong, Hứa Tịch cười ha ha, hóa ra là Tiểu Lang, Tiểu Phong gặp đúng lúc Đặng Dương và Lạc hoan ái.
“Dương ca ca đang yêu thương Lạc ca ca? Nhưng anh ấy rõ ràng là khi dễ Lạc ca ca a!" Hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Chờ các em trưởng thành thì sẽ biết…" Đang lúc Hứa Tịch giải thích cho hai em trai, điện thoại của hắn vang lên.
Nghe tiếng, Hứa Tịch nhếch môi cười, xem ra đã điều tra được rồi. Quả nhiên, hắn vừa nghe, thám tử hắn thuê liền nói cho hắn biết đã điều tra được tung tích của Đoạn Ngân Táp, cùng với điều hắn muốn.
Đóng di động, khuôn mặt diễm lệ của Hứa Tịch lộ ra một nụ cười khủng bố, để tiểu khả ái tự do vài ngày, giờ cũng nên đi tìm y, tuy nhiên trước tiên hắn phải xử lý hai tiểu bảo bối này thật tốt đã.
“Tiểu Lang, Tiểu Phong, ca ca có việc muốn đi ra ngoài một chút, ca ca đưa các em đến nhà ông nội chơi, được không?" Hứa Tịch cúi đầu nhìn song bào thai đáng yêu cười nói.
“Không cần!" Hứa Lang và Hứa phong lập tức lắc đầu, trăm miệng một lời mà cự tuyệt. Tinh thúc thúc thật đáng sợ, mỗi lần đến nhà ông nội, hắn đều đánh thí thí bọn họ.
Hứa Tịch không hỏi tại sao, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tinh thúc ghen tị bọn Tiểu Lang vừa đến gần ông nội, cho nên khi dễ bọn chúng. Xem ra chỉ có thể xin lỗi Đặng Dương và Lạc, trong mắt Hứa Tịch hiện lên một chút xấu xa.
“Các bảo bối, vậy ca ca đưa các em đến nhà Dương ca ca được không?" Hứa Tịch sờ đầu bọn đệ đệ, cười đến sáng lạn.
“Được!" Song bào thai lập tức gật đầu. Chỉ cần Dương ca ca không phải khi dễ Lạc ca ca, bọn họ nguyện ý đến nhà Dương ca ca, Dương ca ca rất thương bọn họ.
“Chúng ta đi thôi, các bảo bối!" Hứa Tịch hôn lên mặt song bào thai một chút, liền ôm bọn đệ đệ đi tìm Đặng Dương và Hứa Lạc.
### ### ###
Nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo, tâm tình vốn đã phiền não của Đoạn Ngân Táp càng không tĩnh lặng để viết truyện. Y gần đây vô cùng yên bình, nhưng vẫn không có linh cảm, mấy ngày nay tuy rằng mỗi ngày đều cố gắng ngồi trước máy tính viết truyện, nhưng một chữ cũng không viết nổi. Sắp đến gày nộp bản thảo, nhưng y mới viết một chút, đến lúc đó làm sao mà báo cáo kết quả công tác với biên tập được? Phiền chết!
Uống xong cốc cà phê đặt lên bàn, Đoạn Ngân Táp nhu nhu huyệt Thái Dương đang đau nhức, khe khẽ thở dài.
Đang lúc Đoạn Ngân Táp phiền não không thôi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa đinh tai nhức óc."Đoạn Ngân Táp, cậu có ở nhà không? Tớ là Phan Lệ Nhu đây!"
Nghe âm thanh quen thuộc, Đoạn Ngân Táp càng nhăn mày lại chặt hơn, lại tới nữa! Sau khi y nghỉ học, Phan Lệ Nhu liền tìm tới nhà, mỗi ngày đều đến xem y có về nhà không. Y rất rõ ràng tình cảm Phan Lệ Nhu đối với mình sâu đậm, nhưng loại ái tình này không thể miễn cưỡng, bất kể Phan Lệ Nhu làm gì, y đối với cô không cảm giác chính là không cảm giác. Y chỉ có thể lạnh lùng tuyệt tình với cô, hy vọng cô buông tha cho mình, một lần nữa tìm được người cô thật sự yêu.
Qua vài phút, Phan Lệ Nhu giống như thường ngày, không nhận được câu trả lời lại quay về. Đợi sau khi Phan Lệ Nhu đi khỏi, Đoạn Ngân Táp nhẹ nhàng thở ra, may mắn Phan Lệ Nhu đầu óc đơn giản, không khó chơi như yêu nghiệt Hứa Tịch kia, nếu không mình gặp phiền toái lớn.
Nhớ tới Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp lại nhíu mày, cầm bao thuốc trên bàn rút ra một điếu hút. Từ khi y nghỉ học đến giờ, yêu nghiệt kia không quấy rầy y nữa, cũng không đem chuyện y là Thương Tang nói ra ngoài, có thể là đối với y hết hy vọng rồi! Thật không ngờ hắn lại dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, xem ra hắn chỉ là muốn vui đùa một chút thôi!
Đoạn Ngân Táp phả ra một làn khói trắng, nét mặt anh tuấn lộ một tia trào phúng, quả nhiên ái tình tất cả chỉ là giả dối, trên đời căn bản không có cái gì gọi là thực tâm!
Hút xong điếu thuốc, khi Đoạn Ngân Táp chuẩn bị tiếp tục viết văn, máy tính của y đột nhiên trở nên tối đen không nhìn thấy gì.
Có chuyện gì sao? Đoạn Ngân Táp vừa định kiểm tra máy tính có xảy ra vấn đề không thì máy tính lại khôi phục bình thường, nhưng xuất hiện một video, nhân vật chính trong video chính là người Đoạn Ngân Táp không muốn gặp lại nhất.
“Bảo bối, buổi trưa an lành!" Hứa Tịch mặc cái áo ngủ khêu gợi, nâng ly rượu đỏ cao cấp ngồi trên giường lớn hoa lệ, cười quyến rũ.
Đoạn Ngân Táp đen mặt, chuyện quái gì đây? Hứa Tịch tại sao lại xuất hiện trên máy tính, chẳng lẽ hắn xâm nhập máy tính y?
“Bảo bối, em nhất định đang vô cùng kinh ngạc, có thể ở trên máy tính nhìn thấy ca ca. Ca ca rất nhớ em, nhưng lại sợ em không muốn gặp người ta, cho nên người ta chỉ có dùng biện pháp như thế này để gặp em." Hứa Tịch uống ly rượu đỏ, cười nói. Mình thật có tư chất hacker tiềm chất, chỉ mất vài phút đã có thể phá được hệ thống phòng ngự trong máy tính Đoạn Ngân Táp.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi hỏi, y thật sự đã đánh giá quá thấp Hứa Tịch. Ngẫm lại thấy mình thật buồn cười, lại cho rằng yêu nghiệt này đã hết hy vọng với mình, thử hỏi yêu nghiệt này còn chưa đạt được mục đích, hắn làm sao có thể bỏ qua cho mình.
“Bảo bối, nơi đó của em có nóng không, nơi này của ca ca nóng quá a!" Hứa Tịch không đáp lại, cố ý nói sang chuyện khác.
Đoạn Ngân Táp vừa định chửi ầm lên, lập tức bị động tác của Hứa Tịch làm cho ngây ra như phỗng, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính. Mặc cho ai nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hứa Tịch, đều sẽ phun máu mũi.
Hứa Tịch miệng kêu nóng, cởi bỏ áo ngủ, bên trong hắn mặc nội y lưới màu đen cực kỳ gợi cảm, mấy cái dây nhỏ ghìm chặt cặp tuyết nhũ của hắn, mị hoặc mê người nói không nên lời. Quần lót hình chữ “T" phía dưới càng khiến tròng mắt người ta phải rơi ra, quần chữ “T" nhỏ chỉ có thể che khuất hoa huyệt, còn phân thân xinh đẹp hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làm không ai kìm lòng được.
“Bảo bối, nóng quá a! Ca ca tìm thứ mát mẻ một chút." Hứa Tịch cười kiều mỵ trước video, rồi đổ toàn bộ rượu đỏ trên tay xuống thân thể trắng như ngọc của mình. Màu đỏ của rượu theo xương quai xanh khêu gợi lướt qua cặp vú cao ngất, đi vào hạ thể thần bí nhất, xuyên qua phân thân chảy vào trong vải dệt, khiến người ta không khỏi nghĩ có phải đã chảy vào trong hoa huyệt rồi không.
Đoạn Ngân Táp cảm thấy hô hấp của mình dừng lại, y vươn tay muốn tắt máy tính, nhưng máy tính dường như không hoạt động.
“A…" Hứa Tịch nằm trên giường, vươn tay quét rượu đỏ khắp người mình, bàn tay xinh đẹp vuốt ve mọi nơi trên thân thể, cuối cùng còn duỗi tay vào trong quần lót xoa nắn.
Nhìn hình ảnh *** loạn mê người như thế trước mắt, Đoạn Ngân Táp hoàn toàn choáng váng, đầu óc y tất cả đều là hình ảnh Hứa Tịch phong tao như thế nào dùng rượu chơi mật huyệt, còn không biết rượu đỏ có chảy vào trong hoa huyệt hay không.
“A a… Táp, hảo lớn, bên trong ca ca hảo ngứa…" Tựa như biết suy nghĩ của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch cởi quần lót mở đùi ra, xoa nắn hoa huyệt trước video. Mấy ngón tay trắng nõn, vừa gảy nhẹ cánh hoa phấn hồng, vừa chà xát hoa hạch mẫn cảm nhất, hoa khẩu mềm mại không ngừng chảy ra mật dịch màu trắng.
Thanh âm yêu kiều mê người khiến tim Đoạn Ngân Táp đập mạnh, máu toàn toàn thân đổ xuống phía dưới bụng còn mạch máu như sắp nổ tung.
“Táp, bông hoa này thật đẹp, ca ca muốn mang nó!" Hứa Tịch đột nhiên quay đầu nhìn bông hoa hồng đỏ tiên diễm ướt át trong bình hoa đặt đầu giường, lộ ra một nụ cười câu nhân.
Đoạn Ngân Táp còn không có kịp hiểu đó là ý gì thì đã thấy Hứa Tịch đứng lên, từ bình hoa lấy ra một bông hồng đỏ, bẻ gãy hết gai, rồi mới ──
“A ──"Một tiếng hét vang lên, bông hồng đỏ cắm vào phân thân xinh đẹp, thật giống như phân thân đang nở hoa, yêu diễm vô cùng.
Đầu óc Đoạn Ngân Táp hoàn toàn dừng hoạt động, máu mũi nóng rực chảy ra.
Hứa Tịch đau đến nỗi ngã xuống giường, cái này là do hắn xem từ một quyển tiểu thuyết BL, đau chết hắn! Tuy nhiên nhìn thấy Đoạn Ngân Táp máu mũi chảy đầm đìa trước máy tính, Hứa Tịch nhếch môi cười, hết thảy đều đáng giá!
“Táp, người ta đau quá, làm sao bây giờ? " Chỗ kia hình như chảy máu! Rõ ràng là mình cố ý làm, Hứa Tịch lại mở to mắt, đáng thương hề hề mà khóc ròng.
Đoạn Ngân Táp rất muốn chửi ầm lên, nhưng y không thể, cái miệng hoàn toàn không nghe lời y, y chỉ nghe thấy một giọng nam trung khàn khàn hỏi han: “Anh ở đâu?"
“Ca ca ở nhà trọ XXX phòng 11, em mau tới cứu người ta! Nếu em không đến, ca ca đi tìm người khác cứu!" Hứa Tịch ngừng khóc, quét lấy rượu đỏ trên người, ngậm trong miệng, cười yêu mị vô cùng.
Đoạn Ngân Táp cái gì cũng không nói, chỉ mắng một câu tiện nhân, liền xoay người chạy đi.
Nhìn trên máy tính không có một bóng người, Hứa Tịch lộ ra một tia đắc ý, hát khẽ “Tiểu bạch thỏ mau mau đến, để lang ca ca hảo hảo yêu, ha ha ha..."
### ### ###
Phòng trọ XXX là Hứa Tịch gần đây mới vừa mua, ngay đối diện nhà Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp chỉ sau vài phút đã tới. Cửa không khóa, Đoạn Ngân Táp trực tiếp đi vào.
“Bảo bối, em đã đến rồi! Mau tới cứu ca ca, ca ca đau quá a!" Nằm trên giường, Hứa Tịch *** đãng mở rộng chân chờ Đoạn Ngân Táp, vừa thấy y lập tức liền kêu lên, còn dụ dỗ mà vứt cho y một cái mị nhãn.
“Đồ đê tiện, anh tại sao lại thấp hèn như thế, tại sao lại thích câu dẫn đàn ông như thế?" Đoạn Ngân Táp bổ nhào lên người hắn, điên cuồng hôn cắn thân thể đầy đặn mềm mại của Hứa Tịch.
“Bởi vì người ta thích em a!" Hứa Tịch cười đắc ý.
“Tôi muốn giết anh, để xem anh làm sao câu dẫn tôi!" Đoạn Ngân Táp hung ác vuốt ve cặp vú trắng nõn, hận không thể đem anh đào hồng diễm kéo xuống.
“A a… Đau quá, em nhẹ chút…" Miệng thì kêu đau, nhưng trên mặt Hứa Tịch lại tràn đầy niềm vui. Đoạn Ngân Táp càng tức giận, càng chứng tỏ mình có lực ảnh hưởng trong lòng y.
“Đồ kỹ nữ này, không phải thích bị đau sao? Hôm nay tôi cho anh đau đủ!" Đoạn Ngân Táp mắng thô tục đến ngay cả chính bản thân cũng không thể tin được, thô bạo đùa bỡn thân thể Hứa Tịch. Miệng cắn vú, hai bàn tay to lớn chà xát khắp hoa huyệt và cặp mông căng tròn của hắn.
“A a... Hảo lớn, Táp, tiểu tâm can của ca ca,cho ca ca thật thoải mái, ca ca rất thích em như thế… A a…" Hứa Tịch có khuynh hướng bị ngược, hưởng thụ đau đớn Đoạn Ngân Táp mang đến cho hắn, ôm lấy y kêu *** lãng.
“Đồ đê tiện! Chưa từng thấy ai tao hóa như anh, bị làm như vậy còn có thể thích!" Đoạn Ngân Táp vốn muốn trừng phạt Hứa Tịch, kết quả ngược lại khiến hắn thích, y sắp tức điên lên. Phẫn nộ khiến y mất đi lý trí, thú tính trong cơ thể hoàn toàn bị kích thích.
Đoạn Ngân Táp âm ngoan cười, bỗng nhiên cầm lấy hoa hồng đâm vào phân thân Hứa Tịch, mã mắt(lỗ niệt đạo) nhỏ vậy sao chịu được loại chà đạp này, máu tươi lập tức phun ra.
“A a… Hỗn đản, đau quá… Mau bỏ ra…" Hứa Tịch đau đến mau ngất đi thôi, lệ tuôn trào như suối, tay đánh vào ***g ngực Đoạn Ngân Táp.
Tiếng khóc của Hứa Tịch bừng tỉnh Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp cúi đầu nhìn, phát hiện phân thân xinh đẹp đang chảy máu, thê thảm vô cùng, y nhanh chóng rút hoa hồng ra.
“Em là đồ bại hoại, đau chết ca ca, ca ca hận em…"
“Đừng khóc, tôi không cố ý, tôi đưa anh đi bệnh viện, được không?" Đoạn Ngân Táp ngốc nghếch an ủi hắn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, phân thân Hứa Tịch vẫn chảy máu, phải nhanh chóng chữa trị mới được.
“Đi cái rắm, để người khác biết nơi này của ca ca bị thương, ca ca làm sao còn dám gặp ai?" Hứa Tịch vừa mắng vừa đánh Đoạn Ngân Táp cho hả giận.
“Vậy giờ sao?" Đoạn Ngân Táp áy náy hỏi. Tuy rằng việc này là do Hứa Tịch gợi ra trước, nhưng mình làm hắn như thế, cũng là quá mức rồi!
“Em mau dùng miệng liếm nó, để nó không chảy máu nữa!" Hứa Tịch lau nước mắt trên mặt, nũng nịu yêu cầu.
“Cái gì?" Đoạn Ngân Táp kêu to. Yêu nghiệt này có phải điên rồi không, lại còn muốn y liếm tiểu đệ đệ của hắn.
“Em không muốn?" Hứa Tịch nheo hai mắt đẫm lệ.
“Vô nghĩa!" Y đương nhiên không muốn, đường đường là một nam tử hán sao có thể liếm phân thân cho người khác.
“Em chết đi! Hỗn đản, làm ca ca thành như vậy, chỉ nhờ em làm chút việc nhỏ, em cũng không làm!" Hứa Tịch lửa giận ngút trời mắng, một cước đem Đoạn Ngân Táp đá xuống giường, tựa hồ hạ thể bị thương đối với hắn không chút ảnh hưởng.
“Rầm ──" Đoạn Ngân Táp té trên mặt đất, phát ra tiếng kêu.
Không đợi Đoạn Ngân Táp tức giận, Hứa Tịch đã khóc ròng: “Ca ca sẽ không bao giờ để ý đồ lang tâm cẩu phế như em, em không giúp ca ca liếm, ca ca đi tìm người khác giúp ca ca liếm." Nói xong đứng dậy mặc quần áo.
“Anh dám!" Vừa nghe Hứa Tịch muốn đi tìm người khác, Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình, đứng lên giữ chặt Hứa Tịch.
“Em không giúp ca ca liếm, cũng không muốn người khác giúp ca ca liếm, rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn ca ca đau chết sao?" Hứa Tịch khóc càng đáng thương.
Nghĩ đến yêu nghiệt xinh đẹp câu hồn trước mắt này bị đàn ông khác đụng chạm, Đoạn Ngân Táp hận không thể giết người, hít một hơi thật sâu, y đen mặt nói: “Tôi giúp anh, không được đi tìm người khác!"
“Thật sao?" Hứa Tịch mở đôi mắt to tràn đầy nước mắt.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, Hứa Tịch lập tức nằm xuống, “Em ôn nhu chút!"
Đoạn Ngân Táp hít sâu một hơi, không cam lòng nằm úp sấp giữa hai chân Hứa Tịch, nâng phân thân bị thương lên, liếm sạch toàn bộ vết máu bên trên. Y không nhìn thấy trong mắt Hứa Tịch chợt lóe một tia gian tà, nếu không y chắc chắn sẽ làm thịt Hứa Tịch ngay!
“A a… Hảo thích, bảo bối, chính là như vậy… A… Dùng sức liếm nó…" Hứa Tịch ôm đầu Đoạn Ngân Táp, thích đến *** kêu liên tục, phân thân mềm nhũn vì đau đớn lại đứng lên.
Nghe tiếng kêu thoải mái của Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp vốn cảm thấy liếm nơi đó của con trai thực ghê tởm, trong lòng đỡ khó chịu không ít.
“A… bảo bối, em đừng chỉ liếm phía trên, em liếm cả tiểu muội muội phía dưới nữa, tiểu muội muội của ca ca cũng muốn bị em liếm… Ân…" Hứa Tịch giơ chân lên cao hơn, chỉ hoa huyệt phía dưới *** thủy chảy ròng cầu xin.
Tiếng rên rỉ như có ma lực thần kỳ, mê hoặc Đoạn Ngân Táp, do dự một chút, y cuối cùng cũng như Hứa Tịch mong muốn, vươn đầu lưỡi liếm hút hoa huyệt mê người.
“A a… Ân hừ… Bảo bối ngoan, ca ca hảo yêu em, dùng sức ăn ca ca, chờ chút ca ca cũng sẽ cho em thoải mái… Ân a a…" Hứa Tịch sắp bị đầu lưỡi Đoạn Ngân Táp làm cho điên rồi, đầu lưỡi linh hoạt như rắn liếm hoa hành và hoa huyệt phát ra tiếng “Xích xích".
Giương mắt nhìn Hứa Tịch hạnh mâu mờ mịt vì ***, đầu tóc hỗn độn, cả người đỏ bừng, bị mình làm thành dục tiên dục tử, Đoạn Ngân Táp đột nhiên có cảm giác kiêu ngạo đắc ý không nói nên lời, y càng dùng sức hút Hứa Tịch, còn xấu xa dùng đầu lưỡi đâm vào hoa huyệt.
“Ân a… Ca ca muốn chết…" Hứa Tịch cả người run rẩy, trước mắt hiện lên một đạo bạch quang, chất lỏng màu trắng lao ra khỏi phân thân, phun lên mặt Đoạn Ngân Táp.
Sờ trọc dịch trên mặt, Đoạn Ngân Táp ngây ngẩn cả người, vừa thẹn vừa giận hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tịch còn đang chìm nghỉm trong dư vị cao trào.
Hứa Tịch nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Đoạn Ngân Táp, biết y tức giận."Bảo bối, tại sao lại tức giận? Em nên cảm thấy tự hào mới đúng, bởi vì em đã làm cho tình nhân của mình lên thiên đường!" Hắn ngồi dậy vươn cái lưỡi đinh hương liếm sạch bạch dịch trên mặt Đoạn Ngân Táp, cười dụ dỗ: " Ngọt a!"
Ham muốn của Đoạn Ngân Táp lần thứ hai bị Hứa Tịch khơi dậy, y quên cả phẫn nộ bổ nhào vào Hứa Tịch, kéo chân hắn ra, lấy phân thân thô to đâm thẳng vào hoa huyệt.
“Bảo bối, chờ một chút, chúng ta đổi cách chơi!" Hứa Tịch xoay người né tránh.
Đoạn Ngân Táp nhăn mày kiếm, yêu nghiệt này lại muốn làm trò gì nữa đây? Hắn đã sảng khoái rồi nhưng y còn chưa đâu!
“Bảo bối, ca ca muốn em hôm nay chơi nơi này của ca ca!" Hứa Tịch nâng chân lên, chỉ vào cúc huyệt phía dưới hoa huyệt.
“Đây không phải là cách chơi của đồng tính luyến ái sao?" Đoạn Ngân Táp từng nghe người ta nói khi đồng tính luyến ái làm, chính là tiến vào nơi đó.
“Ca ca cũng là con trai! Táp, ca ca muốn em đi vào tất cả mọi nơi trên thân thể ca ca, để mỗi một chỗ đều có thể cảm nhận sự tồn tại của em!" Hứa Tịch thâm tình nhìn Đoạn Ngân Táp chăm chú, đây là những điều thực tâm hắn muốn nói, hắn là song tính nhân, hắn hy vọng bất kể, hắn là con trai hay con gái, Đoạn Ngân Táp đều có thể tiếp nhận. Cho tới bây giờ, Đoạn Ngân Táp vẫn đối xử với hắn như con gái, cho nên hắn muốn Đoạn Ngân Táp tiến vào hắn từ phía sau.
Ánh mắt kiên định si tình khiến Đoạn Ngân Táp không thể cự tuyệt, y áp chân Hứa Tịch trên cự nhũ, lần thứ hai vươn đầu lưỡi liếm lộng tiểu cúc hoa xinh đẹp. Y biết cúc huyệt không giống hoa huyệt là trời sinh dùng để giao hoan, phải vô cùng cẩn thận khuếch trương, nếu không sẽ giết chết Hứa Tịch.
“Ngô a… Bảo bối ngoan, ca ca thật sự yêu em chết mất…" Hứa Tịch cố nâng mông lên để tiện cho Đoạn Ngân Táp liếm liếm, hắn thật sự cảm động, Đoạn Ngân Táp lãnh khốc kiêu ngạo như thế nhưng lại liếm nơi này của hắn, đứa nhỏ này đúng như hắn nghĩ kỳ thật có một mặt vô cùng ôn nhu.
“Bảo bối, đừng làm nữa, trực tiếp đi vào, ca ca không sao!" Hứa Tịch biết Đoạn Ngân Táp nhẫn vô cùng vất vả, ôn nhu sờ khuôn mặt anh tuấn của y.
Đoạn Ngân Táp quả thật sắp nhịn không được, y sớm đã dục hỏa đốt người, phân thân cứng rắn sắp nổ tung, nhắm ngay cúc hoa xinh đẹp của Hứa Tịch, động eo một cái, vọt vào.
Hứa Tịch chưa từng đau như thế,giống như toàn thân bị Đoạn Ngân Táp xé rách, so với khi hoa huyệt bị phá còn đau hơn, máu cũng chảy ra nhiều.
“Có phải rất đau không? Tôi lập tức đi ra!" Đoạn Ngân Táp bị sắc mặt tái nhợt của Hứa Tịch dọa, lau mồ hôi trên trán hắn, y chuẩn bị rút ra.
“Không, không cần rút ra! Em đi vào chút nữa, tìm được tuyến tiền liệt, hung hăng đâm nó." Hứa Tịch nhanh chóng dùng chân kẹp lấy y, theo trên sách mà dặn dò.
Đoạn Ngân Táp nhanh chóng làm theo lời Hứa Tịch, đâm vào sâu hơn, rất nhanh tìm được một điểm hơi lồi lên, thử đâm nó một chút, Hứa Tịch lập tức phát ra tiếng rên rỉ, bên trong bao hàm cả khoái hoạt.
Đoạn Ngân Táp biết chính là nơi này, y bắt đầu dùng sức làm nơi đó, Hứa Tịch không ngừng thét chói tai, khác với khoái cảm khi hoa huyệt bị xâm nhập, loại khoái cảm này còn đáng sợ kích thích hơn.
“Tiểu tâm can của ca ca, đúng vậy, làm ca ca như thế… A a… Sâu hơn chút…" Hứa Tịch nâng đầu lên, phấn khởi lãng kêu.
Đoạn Ngân Táp cũng thực hưng phấn, cúc huyệt Hứa Tịch còn chặt hơn hoa huyệt, tất nhiên cũng tiêu hồn hơn hẳn.Y hung mãnh trừu sáp, mỗi lần đều đâm vào tuyến tiền liệt của Hứa Tịch.
“Hảo em trai, thực tốt, em dùng sức thao ca ca, a a… Ca ca thích bị em thao, ca ca sinh ra chính là cho em thao…" Hứa Tịch bị thao lệ rơi đầy mặt, hai tay bám chặt lưng Đoạn Ngân Táp.
“Tao hàng, tôi làm chết anh đồ tiện nhân phát tao…"
“Làm ca ca… Dùng sức làm ca ca… Dùng bảo bối của em làm chết ca ca tao hàng không biết xấu hổ…" Hứa Tịch kích động đáp lại Đoạn Ngân Táp, hắn vừa nhận va chạm mưa rền gió dữ của Đoạn Ngân Táp, vừa vươn tay cởi áo Đoạn Ngân Táp, hôn lên ngực y. Khi hắn cởi sạch quần áo Đoạn Ngân Táp, chạm vào sau lưng hắn, Đoạn Ngân Táp bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rút phân thân ra khỏi Hứa Tịch.
Tuy rằng Đoạn Ngân Táp vội vàng mặc xong quần áo, nhưng Hứa Tịch vẫn nhìn thấy trên lưng y có một vết bỏng rất lớn, vô cùng dữ tợn kinh khủng. Lần trước làm tình, Đoạn Ngân Táp không cởi sạch quần áo, cho nên Hứa Tịch không phát hiện ra.
Hứa Tịch sửng sốt một chút, rất nhanh trấn định lại, áp đảo Đoạn Ngân Táp, ngồi lên phân thân khổng lồ của y."Bảo bối, chúng ta tiếp tục khoái hoạt đi!" Hắn cái gì cũng không có hỏi, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, đây là vết thương đau nhất ở đáy lòng Đoạn Ngân Táp, không muốn cho người khác đụng chạm, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để hỏi.
Đoạn Ngân Táp muốn cự tuyệt, nhưng Hứa Tịch đã lắc lư eo, dùng mông thao y."Tâm can, ca ca muốn thao nát đại kê kê của em, làm chết em tiểu bại hoại này… A a… Hảo lớn, chọc thủng ca ca…"
Dâm ngôn làm người ta đỏ mặt tim đập, khiến Đoạn Ngân Táp đánh mất ý muốn kháng cự, hoàn toàn chìm đắm trong bể dục, ôm lấy Hứa Tịch, cùng rơi vào địa ngục *** nhạc…
### ### ###
Vừa mới rạng sáng năm giờ, Hứa Tịch tỉnh dậy, bởi vì nhiều năm luyện võ, hắn đã dưỡng thành thói quen,vừa đến thời gian này sẽ tự nhiên tỉnh.
Đau là cảm giác thứ nhất của Hứa Tịch khi tỉnh lại, Hứa Tịch cắn răng ngồi xuống, từ trong tủ đầu giường tìm thuốc hút, cúi đầu nhìn hạ thể thương tích chất chồng, hơi hơi nhíu mày. Thật thê thảm! Ngày hôm qua chơi hơi quá, tiểu đệ đệ sưng lên, tiểu cúc hoa cũng thê thảm không nỡ nhìn, xem ra vài ngày gần đây không thể làm rồi!
Tuy nhiên hết thảy đều đáng giá! Quay đầu nhìn thiếu niên anh tuấn ngủ bên cạnh, Hứa Tịch cười nhẹ. Ngày hôm qua là một trận chiến tuyệt vời! Qua ngày hôm qua thân thể tiểu gia khỏa đã hoàn toàn bị hắn chinh phục, hiện tại chỉ còn trái tim y!
Chăm chú nhìn tư thế ngủ của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch lộ một chút đau lòng, tư thế ngủ của Đoạn Ngân Táp vô cùng kỳ quái, giống trẻ con cuộn mình thành một đống, tựa hồ không có cảm giác an toàn. Hứa Tịch từng xem trong sách, tư thế ngủ là biểu hiện chân thật nhất của một người.
Nhớ tới vết thương dọa người trên lưng Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch vươn tay cách quần áo sờ lưng y. Những vết thương này xem ra là vết thương cũ, đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì đáng sợ? Có quá khứ đau khổ gì?
Nằm lại trên giường, Hứa Tịch nhét đầu nhũ của mình vào miệng Đoạn Ngân Táp, lại kéo tay y sờ vú mình, rồi mới ôm lấy y, tựa như đối xử với đứa trẻ yếu ớt nhất, gắt gao bảo vệ y.
“Bất kể trước kia em đã trải qua chuyện gì, đều không có vấn đề gì! Sau này ca ca sẽ hảo hảo bảo vệ em, sẽ không để cho em nhận bất cứ thương tổn gì!" Hứa Tịch nhẹ nhàng vuốt ve tóc Đoạn Ngân Táp, kiên định nói ra lời hứa với Đoạn Ngân Táp đang say ngủ.
### ### ###
Đoạn Ngân Táp vừa tỉnh liền phát hiện mình đang ôm Hứa Tịch, giống đứa trẻ hút sữa của hắn, thẹn muốn chui xuống đất. Y nhanh chóng buông Hứa Tịch ra, đứng dậy mặc quần.
“Bảo bối, vội cái gì! Ngủ một chút nữa đi, mới mười giờ, còn sớm mà!" Hứa Tịch giữ chặt y, cười thiên kiều bá mị.
“Ngày hôm qua …" Đoạn Ngân Táp nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vừa hận vừa giận. Y hận Hứa Tịch câu dẫn y, buồn bực bản thân không chịu đựng được lại lần thứ hai thượng Hứa Tịch.
“Ngày hôm qua ca ca thật sự là hạnh phúc chết, ca ca chưa từng có khoái hoạt như thế, em thật sự rất dũng mãnh!" Hứa Tịch ôm y từ sau, vẻ mặt say mê.
Được người khen Đoạn Ngân Táp một chút cao hứng cũng không có, ngày hôm qua y bị yêu tinh kia mê đến đầu óc choáng váng, chỉ muốn điên cuồng chiếm hữu hắn, căn bản không có nghĩ tới chuyện sau này, mình phải đối mặt với quan hệ giữa hai người như thế nào đây.
“Bảo bối, hai chúng ta kết giao đi!" Hứa Tịch sờ mặt y, mỉm cười nói.
“Không!" Đoạn Ngân Táp không chút do dự cự tuyệt.
“Bảo bối, đừng vội cự tuyệt, em nghe ca ca nói hết đã. Chúng ta trước kết giao một tháng, nếu sau một tháng em vẫn không có cảm giác với ca ca, chúng ta liền chia tay, ca ca cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy em nữa." Hứa Tịch liếm mặt Đoạn Ngân Táp, cười nói.
“Được! Nhưng trong khoảng thời gian này anh phải cam đoan, không được dẫn dụ tôi lên giường!" Đoạn Ngân Táp suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng. Y biết rõ nếu không đáp ứng, Hứa Tịch nhất định nháo khiến y gà chó không yên đến khi y đáp ứng mới thôi. Trận luyến tình này y chắc chắn là người thắng, y tuyệt đối sẽ không thích Hứa Tịch, sau một tháng bọn họ sẽ vĩnh viễn nói tạm biệt!
“Được! Nhưng em cũng phải đáp ứng trong một tháng này, để ca ca ở cùng với em." Hứa Tịch cũng đề xuất yêu cầu của mình.
“Tại sao muốn ở cùng với tôi?" Đoạn Ngân Táp lập tức nhíu mày.
“Để tiện tăng tiến tình cảm của chúng ta a!" Hứa Tịch cười đến sáng lạn.
Trái lo phải nghĩ xong, Đoạn Ngân Táp lựa chọn đáp ứng, vì có thể vĩnh viễn thoát khỏi yêu nghiệt này, y chỉ có ủy khuất một chút, ở cùng yêu nghiệt này trong một tháng!
“Cám ơn!" Hứa Tịch cao hứng ôm lấy Đoạn Ngân Táp muốn hôn y, lại bị Đoạn Ngân Táp đẩy ra.
“Không phải đã nói không được dụ dỗ tôi sao!"
“Hôn môi sao có thể gọi là dụ dỗ? Hay là mị lực của ca ca quá lớn, em sợ không chịu nổi sao?!" Hứa Tịch ngồi lại trên giường, mở đùi, cố ý bày ra một tư thế vô cùng liêu nhân.
“Anh còn như vậy, chúng ta liền hủy bỏ giao ước!" Đoạn Ngân Táp đen mặt, uy hiếp.
“Được! Ca ca sợ em, tất cả đều nghe lời em, OK?" Hứa Tịch làm ra một biểu tình siêu cấp bất đắc dĩ, trong mắt lóe lên chút tà ác đáng sợ. Hừ! Không cho dụ dỗ, ta liền sắc dụ! Ha ha ha, bảo bối em ngoan ngoãn chịu trói đi!
### ### ###
Hứa Tịch lười về nhà dọn hành lý, cái gì cũng không mang liền trực tiếp cùng Đoạn Ngân Táp đến nhà y. Đoạn Ngân Táp một người ở nên nhà vô cùng nhỏ, chỉ có một phòng, Hứa Tịch ngủ đâu lại thành một vấn đề.
“Anh ngủ phòng khách!" Đoạn Ngân Táp chỉ sô pha ở phòng khách nói.
“Phòng khách sao có thể ngủ? Ca ca không cần! Ca ca muốn ngủ cùng em!" Hứa Tịch lắc đầu.
“Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Để hắn ngủ nhà y đã là cực hạn lớn nhất của y, sao còn có thể để hắn ngủ cùng y.
“Ca ca không phải con gái, hơn nữa chúng ta ngay cả lên giường cũng làm rồi, còn thụ thụ bất thân cái rắm!"
“Được! Anh ngủ phòng ngủ, tôi ngủ phòng khách!" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi mà nói. Kiếp trước y đã tạo nghiệt gì, mới có thể gặp được yêu nghiệt này.
“Không cần! Người ta ngủ một mình, sẽ sợ, em ngủ cùng ca ca đi!"Hứa Tịch đáng thương hề hề nhìn y.
“Nằm mơ!" Ngu ngốc cũng biết Hứa Tịch đang nói dối, hắn hung hãn như thế làm sao có thể sợ ngủ một mình.
“Thật là một vật nhỏ nhẫn tâm, không biết thương hương tiếc ngọc." Oán giận vài câu, Hứa Tịch đồng ý ngủ phòng ngủ, Đoạn Ngân Táp dọn đến phòng khách.
Hứa Tịch nhìn Đoạn Ngân Táp đem chăn bông, gối đầu dọn đến phòng khách, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, để hắn ngủ mình? Được! Đợi đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm y hối hận không kịp, cuối cùng ngoan ngoãn chạy tới ngủ cùng hắn, ha hả!
“Tâm can, khi nào em đi học lại?" Chờ Đoạn Ngân Táp sửa sang lại tốt, Hứa Tịch ngồi vào cái giường đã thuộc về hắn, nhàn nhã hỏi han.
“Sau này không được gọi tôi là cái gì tâm can, bảo bối, buồn nôn chết! Trực tiếp gọi tên tôi!" Đoạn Ngân Táp cảnh cáo, một đại nam nhân bị người khác gọi tiểu tâm can, tiểu bảo bối, ghê tởm chết người!
“Được, vậy ca ca gọi em là Tiểu Táp Táp, Táp đệ đệ, Táp oa tử nhé, Táp bảo cũng được!" Hứa Tịch cười ngọt ngào.
Nghe xưng hô buồn nôn, Đoạn Ngân Táp muốn ói ra."Vẫn là gọi như cũ đi!" Tâm can, bảo bối so với cái gì Tiểu Táp Táp, Táp đệ đệ tốt hơn một chút một chút, không buồn nôn như vậy.
Hứa Tịch lộ ra nụ cười thỏa mãn, tiểu gia khỏa cũng muốn đấu với hắn, còn non lắm!
“Bảo bối, em vẫn chưa trả lời ca ca khi nào em đi học lại." Hứa Tịch truy hỏi.
“Tôi không học nữa!"
“Vậy làm sao em có thể thi đại học, em chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học rồi!" Hứa Tịch nhướn mày.
“Tôi không học đại học!" Đoạn Ngân Táp lạnh lùng mà nói. Y định học xong trung học thì nghỉ, lên đại học sẽ không có thời gian thường xuyên chăm sóc “Bà ấy".
Hứa Tịch nghi hoặc đánh giá y, đứa nhỏ này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Với thành tích của y, vào đại học nổi tiếng là chuyện dễ dàng, cho dù muốn du học cũng không thành vấn đề, sao y lại không muốn thi đại học?!
“Hôm nay là thứ mấy?" Đoạn Ngân Táp đột nhiên hỏi, mấy ngày nay y toàn ở trong nhà, hoàn toàn không biết ngày tháng ra sao!
“Đương nhiên là Thứ bảy a! Nếu không ca ca sao còn có thể ở nhà cùng em, ca ca đã sớm phải đi dạy!"
Đoạn Ngân Táp tính tính thời gian, đã qua hơn hai tuần, nên đến xem"Bà ấy"!
“Tôi đi ra ngoài một chút, buổi tối mới về. Cảnh cáo không cho anh thừa dịp tôi không ở nhà, nghịch ngợm đồ đạc của tôi!" Đoạn Ngân Táp hung ác cảnh cáo.
“OK! Em cứ yên tâm, ca ca sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ em về, tuyệt đối sẽ không ‘Nghịch loạn’ đồ đạc của em!" Hắn chỉ biết hảo hảo nghịch!
Tuy rằng Hứa Tịch cam đoan, nhưng Đoạn Ngân Táp vẫn không sao yên tâm được, cất kỹ các đồ đạc quan trọng rồi mới ra khỏi nhà.
Đoạn Ngân Táp vừa đi, Hứa Tịch lập tức nở nụ cười ác ma, bắt đầu càn quét, kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, nhìn xem có đồ vật nào có ý nghĩa không.
Nhà Đoạn Ngân Táp không chỉ nhỏ, mà đồ vật cũng vô cùng ít ỏi, Hứa Tịch chỉ mất vài phút đã xem hết. Hứa Tịch nhíu mày, nhà tiểu khả ái cũng thật đơn sơ!
Hứa Tịch đi vào phòng Đoạn Ngân Táp, mày nhăn càng chặt hơn, phòng chưa tới mười mét vuông, chỉ có một cái giường, một cái máy tính, trên bàn ngoài máy tính, chất đầy các loại sách, dưới giường là một thùng giấy lớn đang mở, bên trong đặt quần áo.
Hứa Tịch ngồi xổm người xuống,lấy hết quần áo ra, dưới cùng là một cái hộp nhỏ, Hứa Tịch mắt sáng ngời. Hắn mở hộp ra, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có một tấm hình chụp từ rất lâu đã ngả vàng. Trong ảnh chụp một cô gái vô cùng xinh đẹp, ôm một cậu nhóc con, cậu bé cười hết sức vui vẻ, còn làm mặt quỷ trước máy chụp.
Nhìn cậu bé, Hứa Tịch ánh mắt không khỏi ảm đạm, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, cậu nhóc trong ảnh chụp chính là Đoạn Ngân Táp khi còn bé. Nhìn ảnh chụp, Đoạn Ngân Táp khi còn bé hẳn là một đứa nhỏ vô cùng hoạt bát nghịch ngợm, làm sao lại trở thành lạnh lùng quái gở như bây giờ? Trực giác của hắn nói cho hắn biết, đây tuyệt đối có liên quan đến vết thương trên lưng Đoạn Ngân Táp.
Hứa Tịch còn có một nghi vấn khác, hắn cố dùng thám tử điều tra, nhưng không tìm thấy bất cứ chuyện gì của cha mẹ Đoạn Ngân Táp, còn sinh hoạt trước khi y mười lăm tuổi cũng là bí ẩn, chỉ biết là y đột nhiên từ nơi khác chuyển đến.
Tuy nhiên không quan hệ! Hứa Tịch cười, hắn sẽ cẩn thận thăm dò, tìm được đáp án của mọi vấn đề. Hiện tại quan trọng nhất là, sớm một chút được tìm được trái tim của tiểu gia khỏa, để y yêu hắn sớm một chút, khi đó y sẽ là thê nô cả đời của hắn!
Hứa Tịch đem ảnh chụp để lại, cất kỹ quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, còn sớm! Hắn trước phải ngủ lấy sức đã, rồi mới bắt đầu tác chiến với tình yêu của hắn!
Miễn cưỡng ngáp một cái, Hứa Tịch trèo lên giường, nhớ đến hình ảnh Đoạn Ngân Táp, lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc,rất nhanh chìm vào mộng đẹp…
Đoạn Ngân Táp đã nghỉ học một tuần lễ rồi, nhưng Hứa Tịch lại không lo lắng, mỗi ngày hắn đều vô cùng nhàn nhã, trừ việc đến trường dạy học, thì chính là ở nhà đánh đàn, xem sách, hoàn toàn không đi tìm Đoạn Ngân Táp. Không khỏi làm người khác hoài nghi có phải Hứa Tịch đã hết hứng thú với Đoạn Ngân Táp, định buông tha cho y rồi không.
“Tịch ca!" Bỗng nhiên hai tiểu thiên sứ bộ dạng giống nhau như đúc đang khóc nức nở từ ngoài cửa chạy vào.
“Tiểu bảo bối, có chuyện gì, sao lại khóc vậy?" Hứa Tịch xoay người giang hai tay ôm hai em trai, vẻ mặt nghi hoặc. Tiểu Phong và Tiểu Lang không phải được Lạc đưa đến nhà Đặng Dương chơi sao, sao tự nhiên lại chạy về nhà?
“Tịch ca, mau đi cứu Lạc ca ca, Dương ca ca đang đánh Lạc ca ca!" Hứa Lang khóc ròng nói.
“Tịch ca, anh mau đi cùng bọn em, Lạc ca ca sắp bị Dương ca ca đánh chết rồi!" Hứa Phong kéo tay Hứa Tịch, sớm đã khóc thành lệ.
“Đặng Dương đánh Lạc, làm sao có thể! Các en mau nói rõ ràng rốt cuộc chuyện này là sao!" Hứa Tịch nhíu mày, Đặng Dương kia bị vợ quản nghiêm như vậy làm sao có thể đánh Lạc, y có thể đánh mình nhưng không bao giờ dám đánh Lạc.
“Buổi sáng Dương ca ca bảo người hầu trong nhà đưa bọn em đi công viên chơi, nhưng bọn em cảm thấy chơi trò chơi trong công viên thực nhàm chán, liền lén trốn trở về, kết quả nhìn thấy Dương ca ca đang cưỡi trên người Lạc ca ca, đem điểu điểu của anh ấy cắm trong thí thí của Lạc ca ca mà đánh Lạc ca ca, Lạc ca ca khóc thật dữ dội, nói anh ấy muốn chết cầu Dương ca ca buông tha anh ấy, nhưng Dương ca ca lại sáp càng mạnh. Dương ca ca thật đáng sợ, Tịch ca anh mau đi cứu Lạc ca ca đi!(hazz, trẻ con thiệt ngây thơ)" Hứa Phong áp trên người Hứa Lang, làm mẫu cho Hứa Tịch nhìn lại hiện trường.
“Ha ha ha,các bảo bối đừng lo lắng, đó là Đặng Dương đang yêu thương Lạc ca ca của các em đấy!" Nghe xong, Hứa Tịch cười ha ha, hóa ra là Tiểu Lang, Tiểu Phong gặp đúng lúc Đặng Dương và Lạc hoan ái.
“Dương ca ca đang yêu thương Lạc ca ca? Nhưng anh ấy rõ ràng là khi dễ Lạc ca ca a!" Hai khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đều tỏ vẻ khó hiểu.
“Chờ các em trưởng thành thì sẽ biết…" Đang lúc Hứa Tịch giải thích cho hai em trai, điện thoại của hắn vang lên.
Nghe tiếng, Hứa Tịch nhếch môi cười, xem ra đã điều tra được rồi. Quả nhiên, hắn vừa nghe, thám tử hắn thuê liền nói cho hắn biết đã điều tra được tung tích của Đoạn Ngân Táp, cùng với điều hắn muốn.
Đóng di động, khuôn mặt diễm lệ của Hứa Tịch lộ ra một nụ cười khủng bố, để tiểu khả ái tự do vài ngày, giờ cũng nên đi tìm y, tuy nhiên trước tiên hắn phải xử lý hai tiểu bảo bối này thật tốt đã.
“Tiểu Lang, Tiểu Phong, ca ca có việc muốn đi ra ngoài một chút, ca ca đưa các em đến nhà ông nội chơi, được không?" Hứa Tịch cúi đầu nhìn song bào thai đáng yêu cười nói.
“Không cần!" Hứa Lang và Hứa phong lập tức lắc đầu, trăm miệng một lời mà cự tuyệt. Tinh thúc thúc thật đáng sợ, mỗi lần đến nhà ông nội, hắn đều đánh thí thí bọn họ.
Hứa Tịch không hỏi tại sao, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Tinh thúc ghen tị bọn Tiểu Lang vừa đến gần ông nội, cho nên khi dễ bọn chúng. Xem ra chỉ có thể xin lỗi Đặng Dương và Lạc, trong mắt Hứa Tịch hiện lên một chút xấu xa.
“Các bảo bối, vậy ca ca đưa các em đến nhà Dương ca ca được không?" Hứa Tịch sờ đầu bọn đệ đệ, cười đến sáng lạn.
“Được!" Song bào thai lập tức gật đầu. Chỉ cần Dương ca ca không phải khi dễ Lạc ca ca, bọn họ nguyện ý đến nhà Dương ca ca, Dương ca ca rất thương bọn họ.
“Chúng ta đi thôi, các bảo bối!" Hứa Tịch hôn lên mặt song bào thai một chút, liền ôm bọn đệ đệ đi tìm Đặng Dương và Hứa Lạc.
### ### ###
Nghe ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo, tâm tình vốn đã phiền não của Đoạn Ngân Táp càng không tĩnh lặng để viết truyện. Y gần đây vô cùng yên bình, nhưng vẫn không có linh cảm, mấy ngày nay tuy rằng mỗi ngày đều cố gắng ngồi trước máy tính viết truyện, nhưng một chữ cũng không viết nổi. Sắp đến gày nộp bản thảo, nhưng y mới viết một chút, đến lúc đó làm sao mà báo cáo kết quả công tác với biên tập được? Phiền chết!
Uống xong cốc cà phê đặt lên bàn, Đoạn Ngân Táp nhu nhu huyệt Thái Dương đang đau nhức, khe khẽ thở dài.
Đang lúc Đoạn Ngân Táp phiền não không thôi, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa đinh tai nhức óc."Đoạn Ngân Táp, cậu có ở nhà không? Tớ là Phan Lệ Nhu đây!"
Nghe âm thanh quen thuộc, Đoạn Ngân Táp càng nhăn mày lại chặt hơn, lại tới nữa! Sau khi y nghỉ học, Phan Lệ Nhu liền tìm tới nhà, mỗi ngày đều đến xem y có về nhà không. Y rất rõ ràng tình cảm Phan Lệ Nhu đối với mình sâu đậm, nhưng loại ái tình này không thể miễn cưỡng, bất kể Phan Lệ Nhu làm gì, y đối với cô không cảm giác chính là không cảm giác. Y chỉ có thể lạnh lùng tuyệt tình với cô, hy vọng cô buông tha cho mình, một lần nữa tìm được người cô thật sự yêu.
Qua vài phút, Phan Lệ Nhu giống như thường ngày, không nhận được câu trả lời lại quay về. Đợi sau khi Phan Lệ Nhu đi khỏi, Đoạn Ngân Táp nhẹ nhàng thở ra, may mắn Phan Lệ Nhu đầu óc đơn giản, không khó chơi như yêu nghiệt Hứa Tịch kia, nếu không mình gặp phiền toái lớn.
Nhớ tới Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp lại nhíu mày, cầm bao thuốc trên bàn rút ra một điếu hút. Từ khi y nghỉ học đến giờ, yêu nghiệt kia không quấy rầy y nữa, cũng không đem chuyện y là Thương Tang nói ra ngoài, có thể là đối với y hết hy vọng rồi! Thật không ngờ hắn lại dễ dàng bỏ qua cho y như vậy, xem ra hắn chỉ là muốn vui đùa một chút thôi!
Đoạn Ngân Táp phả ra một làn khói trắng, nét mặt anh tuấn lộ một tia trào phúng, quả nhiên ái tình tất cả chỉ là giả dối, trên đời căn bản không có cái gì gọi là thực tâm!
Hút xong điếu thuốc, khi Đoạn Ngân Táp chuẩn bị tiếp tục viết văn, máy tính của y đột nhiên trở nên tối đen không nhìn thấy gì.
Có chuyện gì sao? Đoạn Ngân Táp vừa định kiểm tra máy tính có xảy ra vấn đề không thì máy tính lại khôi phục bình thường, nhưng xuất hiện một video, nhân vật chính trong video chính là người Đoạn Ngân Táp không muốn gặp lại nhất.
“Bảo bối, buổi trưa an lành!" Hứa Tịch mặc cái áo ngủ khêu gợi, nâng ly rượu đỏ cao cấp ngồi trên giường lớn hoa lệ, cười quyến rũ.
Đoạn Ngân Táp đen mặt, chuyện quái gì đây? Hứa Tịch tại sao lại xuất hiện trên máy tính, chẳng lẽ hắn xâm nhập máy tính y?
“Bảo bối, em nhất định đang vô cùng kinh ngạc, có thể ở trên máy tính nhìn thấy ca ca. Ca ca rất nhớ em, nhưng lại sợ em không muốn gặp người ta, cho nên người ta chỉ có dùng biện pháp như thế này để gặp em." Hứa Tịch uống ly rượu đỏ, cười nói. Mình thật có tư chất hacker tiềm chất, chỉ mất vài phút đã có thể phá được hệ thống phòng ngự trong máy tính Đoạn Ngân Táp.
“Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi hỏi, y thật sự đã đánh giá quá thấp Hứa Tịch. Ngẫm lại thấy mình thật buồn cười, lại cho rằng yêu nghiệt này đã hết hy vọng với mình, thử hỏi yêu nghiệt này còn chưa đạt được mục đích, hắn làm sao có thể bỏ qua cho mình.
“Bảo bối, nơi đó của em có nóng không, nơi này của ca ca nóng quá a!" Hứa Tịch không đáp lại, cố ý nói sang chuyện khác.
Đoạn Ngân Táp vừa định chửi ầm lên, lập tức bị động tác của Hứa Tịch làm cho ngây ra như phỗng, ánh mắt nhìn chăm chú màn hình máy tính. Mặc cho ai nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Hứa Tịch, đều sẽ phun máu mũi.
Hứa Tịch miệng kêu nóng, cởi bỏ áo ngủ, bên trong hắn mặc nội y lưới màu đen cực kỳ gợi cảm, mấy cái dây nhỏ ghìm chặt cặp tuyết nhũ của hắn, mị hoặc mê người nói không nên lời. Quần lót hình chữ “T" phía dưới càng khiến tròng mắt người ta phải rơi ra, quần chữ “T" nhỏ chỉ có thể che khuất hoa huyệt, còn phân thân xinh đẹp hoàn toàn lộ ra bên ngoài, làm không ai kìm lòng được.
“Bảo bối, nóng quá a! Ca ca tìm thứ mát mẻ một chút." Hứa Tịch cười kiều mỵ trước video, rồi đổ toàn bộ rượu đỏ trên tay xuống thân thể trắng như ngọc của mình. Màu đỏ của rượu theo xương quai xanh khêu gợi lướt qua cặp vú cao ngất, đi vào hạ thể thần bí nhất, xuyên qua phân thân chảy vào trong vải dệt, khiến người ta không khỏi nghĩ có phải đã chảy vào trong hoa huyệt rồi không.
Đoạn Ngân Táp cảm thấy hô hấp của mình dừng lại, y vươn tay muốn tắt máy tính, nhưng máy tính dường như không hoạt động.
“A…" Hứa Tịch nằm trên giường, vươn tay quét rượu đỏ khắp người mình, bàn tay xinh đẹp vuốt ve mọi nơi trên thân thể, cuối cùng còn duỗi tay vào trong quần lót xoa nắn.
Nhìn hình ảnh *** loạn mê người như thế trước mắt, Đoạn Ngân Táp hoàn toàn choáng váng, đầu óc y tất cả đều là hình ảnh Hứa Tịch phong tao như thế nào dùng rượu chơi mật huyệt, còn không biết rượu đỏ có chảy vào trong hoa huyệt hay không.
“A a… Táp, hảo lớn, bên trong ca ca hảo ngứa…" Tựa như biết suy nghĩ của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch cởi quần lót mở đùi ra, xoa nắn hoa huyệt trước video. Mấy ngón tay trắng nõn, vừa gảy nhẹ cánh hoa phấn hồng, vừa chà xát hoa hạch mẫn cảm nhất, hoa khẩu mềm mại không ngừng chảy ra mật dịch màu trắng.
Thanh âm yêu kiều mê người khiến tim Đoạn Ngân Táp đập mạnh, máu toàn toàn thân đổ xuống phía dưới bụng còn mạch máu như sắp nổ tung.
“Táp, bông hoa này thật đẹp, ca ca muốn mang nó!" Hứa Tịch đột nhiên quay đầu nhìn bông hoa hồng đỏ tiên diễm ướt át trong bình hoa đặt đầu giường, lộ ra một nụ cười câu nhân.
Đoạn Ngân Táp còn không có kịp hiểu đó là ý gì thì đã thấy Hứa Tịch đứng lên, từ bình hoa lấy ra một bông hồng đỏ, bẻ gãy hết gai, rồi mới ──
“A ──"Một tiếng hét vang lên, bông hồng đỏ cắm vào phân thân xinh đẹp, thật giống như phân thân đang nở hoa, yêu diễm vô cùng.
Đầu óc Đoạn Ngân Táp hoàn toàn dừng hoạt động, máu mũi nóng rực chảy ra.
Hứa Tịch đau đến nỗi ngã xuống giường, cái này là do hắn xem từ một quyển tiểu thuyết BL, đau chết hắn! Tuy nhiên nhìn thấy Đoạn Ngân Táp máu mũi chảy đầm đìa trước máy tính, Hứa Tịch nhếch môi cười, hết thảy đều đáng giá!
“Táp, người ta đau quá, làm sao bây giờ? " Chỗ kia hình như chảy máu! Rõ ràng là mình cố ý làm, Hứa Tịch lại mở to mắt, đáng thương hề hề mà khóc ròng.
Đoạn Ngân Táp rất muốn chửi ầm lên, nhưng y không thể, cái miệng hoàn toàn không nghe lời y, y chỉ nghe thấy một giọng nam trung khàn khàn hỏi han: “Anh ở đâu?"
“Ca ca ở nhà trọ XXX phòng 11, em mau tới cứu người ta! Nếu em không đến, ca ca đi tìm người khác cứu!" Hứa Tịch ngừng khóc, quét lấy rượu đỏ trên người, ngậm trong miệng, cười yêu mị vô cùng.
Đoạn Ngân Táp cái gì cũng không nói, chỉ mắng một câu tiện nhân, liền xoay người chạy đi.
Nhìn trên máy tính không có một bóng người, Hứa Tịch lộ ra một tia đắc ý, hát khẽ “Tiểu bạch thỏ mau mau đến, để lang ca ca hảo hảo yêu, ha ha ha..."
### ### ###
Phòng trọ XXX là Hứa Tịch gần đây mới vừa mua, ngay đối diện nhà Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp chỉ sau vài phút đã tới. Cửa không khóa, Đoạn Ngân Táp trực tiếp đi vào.
“Bảo bối, em đã đến rồi! Mau tới cứu ca ca, ca ca đau quá a!" Nằm trên giường, Hứa Tịch *** đãng mở rộng chân chờ Đoạn Ngân Táp, vừa thấy y lập tức liền kêu lên, còn dụ dỗ mà vứt cho y một cái mị nhãn.
“Đồ đê tiện, anh tại sao lại thấp hèn như thế, tại sao lại thích câu dẫn đàn ông như thế?" Đoạn Ngân Táp bổ nhào lên người hắn, điên cuồng hôn cắn thân thể đầy đặn mềm mại của Hứa Tịch.
“Bởi vì người ta thích em a!" Hứa Tịch cười đắc ý.
“Tôi muốn giết anh, để xem anh làm sao câu dẫn tôi!" Đoạn Ngân Táp hung ác vuốt ve cặp vú trắng nõn, hận không thể đem anh đào hồng diễm kéo xuống.
“A a… Đau quá, em nhẹ chút…" Miệng thì kêu đau, nhưng trên mặt Hứa Tịch lại tràn đầy niềm vui. Đoạn Ngân Táp càng tức giận, càng chứng tỏ mình có lực ảnh hưởng trong lòng y.
“Đồ kỹ nữ này, không phải thích bị đau sao? Hôm nay tôi cho anh đau đủ!" Đoạn Ngân Táp mắng thô tục đến ngay cả chính bản thân cũng không thể tin được, thô bạo đùa bỡn thân thể Hứa Tịch. Miệng cắn vú, hai bàn tay to lớn chà xát khắp hoa huyệt và cặp mông căng tròn của hắn.
“A a... Hảo lớn, Táp, tiểu tâm can của ca ca,cho ca ca thật thoải mái, ca ca rất thích em như thế… A a…" Hứa Tịch có khuynh hướng bị ngược, hưởng thụ đau đớn Đoạn Ngân Táp mang đến cho hắn, ôm lấy y kêu *** lãng.
“Đồ đê tiện! Chưa từng thấy ai tao hóa như anh, bị làm như vậy còn có thể thích!" Đoạn Ngân Táp vốn muốn trừng phạt Hứa Tịch, kết quả ngược lại khiến hắn thích, y sắp tức điên lên. Phẫn nộ khiến y mất đi lý trí, thú tính trong cơ thể hoàn toàn bị kích thích.
Đoạn Ngân Táp âm ngoan cười, bỗng nhiên cầm lấy hoa hồng đâm vào phân thân Hứa Tịch, mã mắt(lỗ niệt đạo) nhỏ vậy sao chịu được loại chà đạp này, máu tươi lập tức phun ra.
“A a… Hỗn đản, đau quá… Mau bỏ ra…" Hứa Tịch đau đến mau ngất đi thôi, lệ tuôn trào như suối, tay đánh vào ***g ngực Đoạn Ngân Táp.
Tiếng khóc của Hứa Tịch bừng tỉnh Đoạn Ngân Táp, Đoạn Ngân Táp cúi đầu nhìn, phát hiện phân thân xinh đẹp đang chảy máu, thê thảm vô cùng, y nhanh chóng rút hoa hồng ra.
“Em là đồ bại hoại, đau chết ca ca, ca ca hận em…"
“Đừng khóc, tôi không cố ý, tôi đưa anh đi bệnh viện, được không?" Đoạn Ngân Táp ngốc nghếch an ủi hắn, nhất thời không biết làm thế nào cho phải, phân thân Hứa Tịch vẫn chảy máu, phải nhanh chóng chữa trị mới được.
“Đi cái rắm, để người khác biết nơi này của ca ca bị thương, ca ca làm sao còn dám gặp ai?" Hứa Tịch vừa mắng vừa đánh Đoạn Ngân Táp cho hả giận.
“Vậy giờ sao?" Đoạn Ngân Táp áy náy hỏi. Tuy rằng việc này là do Hứa Tịch gợi ra trước, nhưng mình làm hắn như thế, cũng là quá mức rồi!
“Em mau dùng miệng liếm nó, để nó không chảy máu nữa!" Hứa Tịch lau nước mắt trên mặt, nũng nịu yêu cầu.
“Cái gì?" Đoạn Ngân Táp kêu to. Yêu nghiệt này có phải điên rồi không, lại còn muốn y liếm tiểu đệ đệ của hắn.
“Em không muốn?" Hứa Tịch nheo hai mắt đẫm lệ.
“Vô nghĩa!" Y đương nhiên không muốn, đường đường là một nam tử hán sao có thể liếm phân thân cho người khác.
“Em chết đi! Hỗn đản, làm ca ca thành như vậy, chỉ nhờ em làm chút việc nhỏ, em cũng không làm!" Hứa Tịch lửa giận ngút trời mắng, một cước đem Đoạn Ngân Táp đá xuống giường, tựa hồ hạ thể bị thương đối với hắn không chút ảnh hưởng.
“Rầm ──" Đoạn Ngân Táp té trên mặt đất, phát ra tiếng kêu.
Không đợi Đoạn Ngân Táp tức giận, Hứa Tịch đã khóc ròng: “Ca ca sẽ không bao giờ để ý đồ lang tâm cẩu phế như em, em không giúp ca ca liếm, ca ca đi tìm người khác giúp ca ca liếm." Nói xong đứng dậy mặc quần áo.
“Anh dám!" Vừa nghe Hứa Tịch muốn đi tìm người khác, Đoạn Ngân Táp lập tức nổi trận lôi đình, đứng lên giữ chặt Hứa Tịch.
“Em không giúp ca ca liếm, cũng không muốn người khác giúp ca ca liếm, rốt cuộc em muốn thế nào? Muốn ca ca đau chết sao?" Hứa Tịch khóc càng đáng thương.
Nghĩ đến yêu nghiệt xinh đẹp câu hồn trước mắt này bị đàn ông khác đụng chạm, Đoạn Ngân Táp hận không thể giết người, hít một hơi thật sâu, y đen mặt nói: “Tôi giúp anh, không được đi tìm người khác!"
“Thật sao?" Hứa Tịch mở đôi mắt to tràn đầy nước mắt.
Đoạn Ngân Táp gật đầu, Hứa Tịch lập tức nằm xuống, “Em ôn nhu chút!"
Đoạn Ngân Táp hít sâu một hơi, không cam lòng nằm úp sấp giữa hai chân Hứa Tịch, nâng phân thân bị thương lên, liếm sạch toàn bộ vết máu bên trên. Y không nhìn thấy trong mắt Hứa Tịch chợt lóe một tia gian tà, nếu không y chắc chắn sẽ làm thịt Hứa Tịch ngay!
“A a… Hảo thích, bảo bối, chính là như vậy… A… Dùng sức liếm nó…" Hứa Tịch ôm đầu Đoạn Ngân Táp, thích đến *** kêu liên tục, phân thân mềm nhũn vì đau đớn lại đứng lên.
Nghe tiếng kêu thoải mái của Hứa Tịch, Đoạn Ngân Táp vốn cảm thấy liếm nơi đó của con trai thực ghê tởm, trong lòng đỡ khó chịu không ít.
“A… bảo bối, em đừng chỉ liếm phía trên, em liếm cả tiểu muội muội phía dưới nữa, tiểu muội muội của ca ca cũng muốn bị em liếm… Ân…" Hứa Tịch giơ chân lên cao hơn, chỉ hoa huyệt phía dưới *** thủy chảy ròng cầu xin.
Tiếng rên rỉ như có ma lực thần kỳ, mê hoặc Đoạn Ngân Táp, do dự một chút, y cuối cùng cũng như Hứa Tịch mong muốn, vươn đầu lưỡi liếm hút hoa huyệt mê người.
“A a… Ân hừ… Bảo bối ngoan, ca ca hảo yêu em, dùng sức ăn ca ca, chờ chút ca ca cũng sẽ cho em thoải mái… Ân a a…" Hứa Tịch sắp bị đầu lưỡi Đoạn Ngân Táp làm cho điên rồi, đầu lưỡi linh hoạt như rắn liếm hoa hành và hoa huyệt phát ra tiếng “Xích xích".
Giương mắt nhìn Hứa Tịch hạnh mâu mờ mịt vì ***, đầu tóc hỗn độn, cả người đỏ bừng, bị mình làm thành dục tiên dục tử, Đoạn Ngân Táp đột nhiên có cảm giác kiêu ngạo đắc ý không nói nên lời, y càng dùng sức hút Hứa Tịch, còn xấu xa dùng đầu lưỡi đâm vào hoa huyệt.
“Ân a… Ca ca muốn chết…" Hứa Tịch cả người run rẩy, trước mắt hiện lên một đạo bạch quang, chất lỏng màu trắng lao ra khỏi phân thân, phun lên mặt Đoạn Ngân Táp.
Sờ trọc dịch trên mặt, Đoạn Ngân Táp ngây ngẩn cả người, vừa thẹn vừa giận hung hăng trừng mắt nhìn Hứa Tịch còn đang chìm nghỉm trong dư vị cao trào.
Hứa Tịch nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhìn khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Đoạn Ngân Táp, biết y tức giận."Bảo bối, tại sao lại tức giận? Em nên cảm thấy tự hào mới đúng, bởi vì em đã làm cho tình nhân của mình lên thiên đường!" Hắn ngồi dậy vươn cái lưỡi đinh hương liếm sạch bạch dịch trên mặt Đoạn Ngân Táp, cười dụ dỗ: " Ngọt a!"
Ham muốn của Đoạn Ngân Táp lần thứ hai bị Hứa Tịch khơi dậy, y quên cả phẫn nộ bổ nhào vào Hứa Tịch, kéo chân hắn ra, lấy phân thân thô to đâm thẳng vào hoa huyệt.
“Bảo bối, chờ một chút, chúng ta đổi cách chơi!" Hứa Tịch xoay người né tránh.
Đoạn Ngân Táp nhăn mày kiếm, yêu nghiệt này lại muốn làm trò gì nữa đây? Hắn đã sảng khoái rồi nhưng y còn chưa đâu!
“Bảo bối, ca ca muốn em hôm nay chơi nơi này của ca ca!" Hứa Tịch nâng chân lên, chỉ vào cúc huyệt phía dưới hoa huyệt.
“Đây không phải là cách chơi của đồng tính luyến ái sao?" Đoạn Ngân Táp từng nghe người ta nói khi đồng tính luyến ái làm, chính là tiến vào nơi đó.
“Ca ca cũng là con trai! Táp, ca ca muốn em đi vào tất cả mọi nơi trên thân thể ca ca, để mỗi một chỗ đều có thể cảm nhận sự tồn tại của em!" Hứa Tịch thâm tình nhìn Đoạn Ngân Táp chăm chú, đây là những điều thực tâm hắn muốn nói, hắn là song tính nhân, hắn hy vọng bất kể, hắn là con trai hay con gái, Đoạn Ngân Táp đều có thể tiếp nhận. Cho tới bây giờ, Đoạn Ngân Táp vẫn đối xử với hắn như con gái, cho nên hắn muốn Đoạn Ngân Táp tiến vào hắn từ phía sau.
Ánh mắt kiên định si tình khiến Đoạn Ngân Táp không thể cự tuyệt, y áp chân Hứa Tịch trên cự nhũ, lần thứ hai vươn đầu lưỡi liếm lộng tiểu cúc hoa xinh đẹp. Y biết cúc huyệt không giống hoa huyệt là trời sinh dùng để giao hoan, phải vô cùng cẩn thận khuếch trương, nếu không sẽ giết chết Hứa Tịch.
“Ngô a… Bảo bối ngoan, ca ca thật sự yêu em chết mất…" Hứa Tịch cố nâng mông lên để tiện cho Đoạn Ngân Táp liếm liếm, hắn thật sự cảm động, Đoạn Ngân Táp lãnh khốc kiêu ngạo như thế nhưng lại liếm nơi này của hắn, đứa nhỏ này đúng như hắn nghĩ kỳ thật có một mặt vô cùng ôn nhu.
“Bảo bối, đừng làm nữa, trực tiếp đi vào, ca ca không sao!" Hứa Tịch biết Đoạn Ngân Táp nhẫn vô cùng vất vả, ôn nhu sờ khuôn mặt anh tuấn của y.
Đoạn Ngân Táp quả thật sắp nhịn không được, y sớm đã dục hỏa đốt người, phân thân cứng rắn sắp nổ tung, nhắm ngay cúc hoa xinh đẹp của Hứa Tịch, động eo một cái, vọt vào.
Hứa Tịch chưa từng đau như thế,giống như toàn thân bị Đoạn Ngân Táp xé rách, so với khi hoa huyệt bị phá còn đau hơn, máu cũng chảy ra nhiều.
“Có phải rất đau không? Tôi lập tức đi ra!" Đoạn Ngân Táp bị sắc mặt tái nhợt của Hứa Tịch dọa, lau mồ hôi trên trán hắn, y chuẩn bị rút ra.
“Không, không cần rút ra! Em đi vào chút nữa, tìm được tuyến tiền liệt, hung hăng đâm nó." Hứa Tịch nhanh chóng dùng chân kẹp lấy y, theo trên sách mà dặn dò.
Đoạn Ngân Táp nhanh chóng làm theo lời Hứa Tịch, đâm vào sâu hơn, rất nhanh tìm được một điểm hơi lồi lên, thử đâm nó một chút, Hứa Tịch lập tức phát ra tiếng rên rỉ, bên trong bao hàm cả khoái hoạt.
Đoạn Ngân Táp biết chính là nơi này, y bắt đầu dùng sức làm nơi đó, Hứa Tịch không ngừng thét chói tai, khác với khoái cảm khi hoa huyệt bị xâm nhập, loại khoái cảm này còn đáng sợ kích thích hơn.
“Tiểu tâm can của ca ca, đúng vậy, làm ca ca như thế… A a… Sâu hơn chút…" Hứa Tịch nâng đầu lên, phấn khởi lãng kêu.
Đoạn Ngân Táp cũng thực hưng phấn, cúc huyệt Hứa Tịch còn chặt hơn hoa huyệt, tất nhiên cũng tiêu hồn hơn hẳn.Y hung mãnh trừu sáp, mỗi lần đều đâm vào tuyến tiền liệt của Hứa Tịch.
“Hảo em trai, thực tốt, em dùng sức thao ca ca, a a… Ca ca thích bị em thao, ca ca sinh ra chính là cho em thao…" Hứa Tịch bị thao lệ rơi đầy mặt, hai tay bám chặt lưng Đoạn Ngân Táp.
“Tao hàng, tôi làm chết anh đồ tiện nhân phát tao…"
“Làm ca ca… Dùng sức làm ca ca… Dùng bảo bối của em làm chết ca ca tao hàng không biết xấu hổ…" Hứa Tịch kích động đáp lại Đoạn Ngân Táp, hắn vừa nhận va chạm mưa rền gió dữ của Đoạn Ngân Táp, vừa vươn tay cởi áo Đoạn Ngân Táp, hôn lên ngực y. Khi hắn cởi sạch quần áo Đoạn Ngân Táp, chạm vào sau lưng hắn, Đoạn Ngân Táp bỗng nhiên biến sắc, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rút phân thân ra khỏi Hứa Tịch.
Tuy rằng Đoạn Ngân Táp vội vàng mặc xong quần áo, nhưng Hứa Tịch vẫn nhìn thấy trên lưng y có một vết bỏng rất lớn, vô cùng dữ tợn kinh khủng. Lần trước làm tình, Đoạn Ngân Táp không cởi sạch quần áo, cho nên Hứa Tịch không phát hiện ra.
Hứa Tịch sửng sốt một chút, rất nhanh trấn định lại, áp đảo Đoạn Ngân Táp, ngồi lên phân thân khổng lồ của y."Bảo bối, chúng ta tiếp tục khoái hoạt đi!" Hắn cái gì cũng không có hỏi, bởi vì trực giác nói cho hắn biết, đây là vết thương đau nhất ở đáy lòng Đoạn Ngân Táp, không muốn cho người khác đụng chạm, hơn nữa hiện tại cũng không phải thời cơ tốt để hỏi.
Đoạn Ngân Táp muốn cự tuyệt, nhưng Hứa Tịch đã lắc lư eo, dùng mông thao y."Tâm can, ca ca muốn thao nát đại kê kê của em, làm chết em tiểu bại hoại này… A a… Hảo lớn, chọc thủng ca ca…"
Dâm ngôn làm người ta đỏ mặt tim đập, khiến Đoạn Ngân Táp đánh mất ý muốn kháng cự, hoàn toàn chìm đắm trong bể dục, ôm lấy Hứa Tịch, cùng rơi vào địa ngục *** nhạc…
### ### ###
Vừa mới rạng sáng năm giờ, Hứa Tịch tỉnh dậy, bởi vì nhiều năm luyện võ, hắn đã dưỡng thành thói quen,vừa đến thời gian này sẽ tự nhiên tỉnh.
Đau là cảm giác thứ nhất của Hứa Tịch khi tỉnh lại, Hứa Tịch cắn răng ngồi xuống, từ trong tủ đầu giường tìm thuốc hút, cúi đầu nhìn hạ thể thương tích chất chồng, hơi hơi nhíu mày. Thật thê thảm! Ngày hôm qua chơi hơi quá, tiểu đệ đệ sưng lên, tiểu cúc hoa cũng thê thảm không nỡ nhìn, xem ra vài ngày gần đây không thể làm rồi!
Tuy nhiên hết thảy đều đáng giá! Quay đầu nhìn thiếu niên anh tuấn ngủ bên cạnh, Hứa Tịch cười nhẹ. Ngày hôm qua là một trận chiến tuyệt vời! Qua ngày hôm qua thân thể tiểu gia khỏa đã hoàn toàn bị hắn chinh phục, hiện tại chỉ còn trái tim y!
Chăm chú nhìn tư thế ngủ của Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch lộ một chút đau lòng, tư thế ngủ của Đoạn Ngân Táp vô cùng kỳ quái, giống trẻ con cuộn mình thành một đống, tựa hồ không có cảm giác an toàn. Hứa Tịch từng xem trong sách, tư thế ngủ là biểu hiện chân thật nhất của một người.
Nhớ tới vết thương dọa người trên lưng Đoạn Ngân Táp, Hứa Tịch vươn tay cách quần áo sờ lưng y. Những vết thương này xem ra là vết thương cũ, đứa nhỏ này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì đáng sợ? Có quá khứ đau khổ gì?
Nằm lại trên giường, Hứa Tịch nhét đầu nhũ của mình vào miệng Đoạn Ngân Táp, lại kéo tay y sờ vú mình, rồi mới ôm lấy y, tựa như đối xử với đứa trẻ yếu ớt nhất, gắt gao bảo vệ y.
“Bất kể trước kia em đã trải qua chuyện gì, đều không có vấn đề gì! Sau này ca ca sẽ hảo hảo bảo vệ em, sẽ không để cho em nhận bất cứ thương tổn gì!" Hứa Tịch nhẹ nhàng vuốt ve tóc Đoạn Ngân Táp, kiên định nói ra lời hứa với Đoạn Ngân Táp đang say ngủ.
### ### ###
Đoạn Ngân Táp vừa tỉnh liền phát hiện mình đang ôm Hứa Tịch, giống đứa trẻ hút sữa của hắn, thẹn muốn chui xuống đất. Y nhanh chóng buông Hứa Tịch ra, đứng dậy mặc quần.
“Bảo bối, vội cái gì! Ngủ một chút nữa đi, mới mười giờ, còn sớm mà!" Hứa Tịch giữ chặt y, cười thiên kiều bá mị.
“Ngày hôm qua …" Đoạn Ngân Táp nhớ tới chuyện ngày hôm qua, vừa hận vừa giận. Y hận Hứa Tịch câu dẫn y, buồn bực bản thân không chịu đựng được lại lần thứ hai thượng Hứa Tịch.
“Ngày hôm qua ca ca thật sự là hạnh phúc chết, ca ca chưa từng có khoái hoạt như thế, em thật sự rất dũng mãnh!" Hứa Tịch ôm y từ sau, vẻ mặt say mê.
Được người khen Đoạn Ngân Táp một chút cao hứng cũng không có, ngày hôm qua y bị yêu tinh kia mê đến đầu óc choáng váng, chỉ muốn điên cuồng chiếm hữu hắn, căn bản không có nghĩ tới chuyện sau này, mình phải đối mặt với quan hệ giữa hai người như thế nào đây.
“Bảo bối, hai chúng ta kết giao đi!" Hứa Tịch sờ mặt y, mỉm cười nói.
“Không!" Đoạn Ngân Táp không chút do dự cự tuyệt.
“Bảo bối, đừng vội cự tuyệt, em nghe ca ca nói hết đã. Chúng ta trước kết giao một tháng, nếu sau một tháng em vẫn không có cảm giác với ca ca, chúng ta liền chia tay, ca ca cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không quấy rầy em nữa." Hứa Tịch liếm mặt Đoạn Ngân Táp, cười nói.
“Được! Nhưng trong khoảng thời gian này anh phải cam đoan, không được dẫn dụ tôi lên giường!" Đoạn Ngân Táp suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp ứng. Y biết rõ nếu không đáp ứng, Hứa Tịch nhất định nháo khiến y gà chó không yên đến khi y đáp ứng mới thôi. Trận luyến tình này y chắc chắn là người thắng, y tuyệt đối sẽ không thích Hứa Tịch, sau một tháng bọn họ sẽ vĩnh viễn nói tạm biệt!
“Được! Nhưng em cũng phải đáp ứng trong một tháng này, để ca ca ở cùng với em." Hứa Tịch cũng đề xuất yêu cầu của mình.
“Tại sao muốn ở cùng với tôi?" Đoạn Ngân Táp lập tức nhíu mày.
“Để tiện tăng tiến tình cảm của chúng ta a!" Hứa Tịch cười đến sáng lạn.
Trái lo phải nghĩ xong, Đoạn Ngân Táp lựa chọn đáp ứng, vì có thể vĩnh viễn thoát khỏi yêu nghiệt này, y chỉ có ủy khuất một chút, ở cùng yêu nghiệt này trong một tháng!
“Cám ơn!" Hứa Tịch cao hứng ôm lấy Đoạn Ngân Táp muốn hôn y, lại bị Đoạn Ngân Táp đẩy ra.
“Không phải đã nói không được dụ dỗ tôi sao!"
“Hôn môi sao có thể gọi là dụ dỗ? Hay là mị lực của ca ca quá lớn, em sợ không chịu nổi sao?!" Hứa Tịch ngồi lại trên giường, mở đùi, cố ý bày ra một tư thế vô cùng liêu nhân.
“Anh còn như vậy, chúng ta liền hủy bỏ giao ước!" Đoạn Ngân Táp đen mặt, uy hiếp.
“Được! Ca ca sợ em, tất cả đều nghe lời em, OK?" Hứa Tịch làm ra một biểu tình siêu cấp bất đắc dĩ, trong mắt lóe lên chút tà ác đáng sợ. Hừ! Không cho dụ dỗ, ta liền sắc dụ! Ha ha ha, bảo bối em ngoan ngoãn chịu trói đi!
### ### ###
Hứa Tịch lười về nhà dọn hành lý, cái gì cũng không mang liền trực tiếp cùng Đoạn Ngân Táp đến nhà y. Đoạn Ngân Táp một người ở nên nhà vô cùng nhỏ, chỉ có một phòng, Hứa Tịch ngủ đâu lại thành một vấn đề.
“Anh ngủ phòng khách!" Đoạn Ngân Táp chỉ sô pha ở phòng khách nói.
“Phòng khách sao có thể ngủ? Ca ca không cần! Ca ca muốn ngủ cùng em!" Hứa Tịch lắc đầu.
“Không được! Nam nữ thụ thụ bất thân!" Để hắn ngủ nhà y đã là cực hạn lớn nhất của y, sao còn có thể để hắn ngủ cùng y.
“Ca ca không phải con gái, hơn nữa chúng ta ngay cả lên giường cũng làm rồi, còn thụ thụ bất thân cái rắm!"
“Được! Anh ngủ phòng ngủ, tôi ngủ phòng khách!" Đoạn Ngân Táp nghiến răng nghiến lợi mà nói. Kiếp trước y đã tạo nghiệt gì, mới có thể gặp được yêu nghiệt này.
“Không cần! Người ta ngủ một mình, sẽ sợ, em ngủ cùng ca ca đi!"Hứa Tịch đáng thương hề hề nhìn y.
“Nằm mơ!" Ngu ngốc cũng biết Hứa Tịch đang nói dối, hắn hung hãn như thế làm sao có thể sợ ngủ một mình.
“Thật là một vật nhỏ nhẫn tâm, không biết thương hương tiếc ngọc." Oán giận vài câu, Hứa Tịch đồng ý ngủ phòng ngủ, Đoạn Ngân Táp dọn đến phòng khách.
Hứa Tịch nhìn Đoạn Ngân Táp đem chăn bông, gối đầu dọn đến phòng khách, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh, để hắn ngủ mình? Được! Đợi đến lúc đó hắn nhất định sẽ làm y hối hận không kịp, cuối cùng ngoan ngoãn chạy tới ngủ cùng hắn, ha hả!
“Tâm can, khi nào em đi học lại?" Chờ Đoạn Ngân Táp sửa sang lại tốt, Hứa Tịch ngồi vào cái giường đã thuộc về hắn, nhàn nhã hỏi han.
“Sau này không được gọi tôi là cái gì tâm can, bảo bối, buồn nôn chết! Trực tiếp gọi tên tôi!" Đoạn Ngân Táp cảnh cáo, một đại nam nhân bị người khác gọi tiểu tâm can, tiểu bảo bối, ghê tởm chết người!
“Được, vậy ca ca gọi em là Tiểu Táp Táp, Táp đệ đệ, Táp oa tử nhé, Táp bảo cũng được!" Hứa Tịch cười ngọt ngào.
Nghe xưng hô buồn nôn, Đoạn Ngân Táp muốn ói ra."Vẫn là gọi như cũ đi!" Tâm can, bảo bối so với cái gì Tiểu Táp Táp, Táp đệ đệ tốt hơn một chút một chút, không buồn nôn như vậy.
Hứa Tịch lộ ra nụ cười thỏa mãn, tiểu gia khỏa cũng muốn đấu với hắn, còn non lắm!
“Bảo bối, em vẫn chưa trả lời ca ca khi nào em đi học lại." Hứa Tịch truy hỏi.
“Tôi không học nữa!"
“Vậy làm sao em có thể thi đại học, em chỉ còn một học kỳ nữa là thi đại học rồi!" Hứa Tịch nhướn mày.
“Tôi không học đại học!" Đoạn Ngân Táp lạnh lùng mà nói. Y định học xong trung học thì nghỉ, lên đại học sẽ không có thời gian thường xuyên chăm sóc “Bà ấy".
Hứa Tịch nghi hoặc đánh giá y, đứa nhỏ này rốt cuộc nghĩ gì vậy? Với thành tích của y, vào đại học nổi tiếng là chuyện dễ dàng, cho dù muốn du học cũng không thành vấn đề, sao y lại không muốn thi đại học?!
“Hôm nay là thứ mấy?" Đoạn Ngân Táp đột nhiên hỏi, mấy ngày nay y toàn ở trong nhà, hoàn toàn không biết ngày tháng ra sao!
“Đương nhiên là Thứ bảy a! Nếu không ca ca sao còn có thể ở nhà cùng em, ca ca đã sớm phải đi dạy!"
Đoạn Ngân Táp tính tính thời gian, đã qua hơn hai tuần, nên đến xem"Bà ấy"!
“Tôi đi ra ngoài một chút, buổi tối mới về. Cảnh cáo không cho anh thừa dịp tôi không ở nhà, nghịch ngợm đồ đạc của tôi!" Đoạn Ngân Táp hung ác cảnh cáo.
“OK! Em cứ yên tâm, ca ca sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ em về, tuyệt đối sẽ không ‘Nghịch loạn’ đồ đạc của em!" Hắn chỉ biết hảo hảo nghịch!
Tuy rằng Hứa Tịch cam đoan, nhưng Đoạn Ngân Táp vẫn không sao yên tâm được, cất kỹ các đồ đạc quan trọng rồi mới ra khỏi nhà.
Đoạn Ngân Táp vừa đi, Hứa Tịch lập tức nở nụ cười ác ma, bắt đầu càn quét, kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, nhìn xem có đồ vật nào có ý nghĩa không.
Nhà Đoạn Ngân Táp không chỉ nhỏ, mà đồ vật cũng vô cùng ít ỏi, Hứa Tịch chỉ mất vài phút đã xem hết. Hứa Tịch nhíu mày, nhà tiểu khả ái cũng thật đơn sơ!
Hứa Tịch đi vào phòng Đoạn Ngân Táp, mày nhăn càng chặt hơn, phòng chưa tới mười mét vuông, chỉ có một cái giường, một cái máy tính, trên bàn ngoài máy tính, chất đầy các loại sách, dưới giường là một thùng giấy lớn đang mở, bên trong đặt quần áo.
Hứa Tịch ngồi xổm người xuống,lấy hết quần áo ra, dưới cùng là một cái hộp nhỏ, Hứa Tịch mắt sáng ngời. Hắn mở hộp ra, bên trong cái gì cũng không có, chỉ có một tấm hình chụp từ rất lâu đã ngả vàng. Trong ảnh chụp một cô gái vô cùng xinh đẹp, ôm một cậu nhóc con, cậu bé cười hết sức vui vẻ, còn làm mặt quỷ trước máy chụp.
Nhìn cậu bé, Hứa Tịch ánh mắt không khỏi ảm đạm, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra, cậu nhóc trong ảnh chụp chính là Đoạn Ngân Táp khi còn bé. Nhìn ảnh chụp, Đoạn Ngân Táp khi còn bé hẳn là một đứa nhỏ vô cùng hoạt bát nghịch ngợm, làm sao lại trở thành lạnh lùng quái gở như bây giờ? Trực giác của hắn nói cho hắn biết, đây tuyệt đối có liên quan đến vết thương trên lưng Đoạn Ngân Táp.
Hứa Tịch còn có một nghi vấn khác, hắn cố dùng thám tử điều tra, nhưng không tìm thấy bất cứ chuyện gì của cha mẹ Đoạn Ngân Táp, còn sinh hoạt trước khi y mười lăm tuổi cũng là bí ẩn, chỉ biết là y đột nhiên từ nơi khác chuyển đến.
Tuy nhiên không quan hệ! Hứa Tịch cười, hắn sẽ cẩn thận thăm dò, tìm được đáp án của mọi vấn đề. Hiện tại quan trọng nhất là, sớm một chút được tìm được trái tim của tiểu gia khỏa, để y yêu hắn sớm một chút, khi đó y sẽ là thê nô cả đời của hắn!
Hứa Tịch đem ảnh chụp để lại, cất kỹ quần áo, sau đó nhìn đồng hồ, còn sớm! Hắn trước phải ngủ lấy sức đã, rồi mới bắt đầu tác chiến với tình yêu của hắn!
Miễn cưỡng ngáp một cái, Hứa Tịch trèo lên giường, nhớ đến hình ảnh Đoạn Ngân Táp, lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc,rất nhanh chìm vào mộng đẹp…
Tác giả :
Ô Mông Tiểu Yến