Sắc Đẹp Khó Cưỡng
Quyển 4 - Chương 298: Ba thân yêu của con (đại kết cục phần hạ)

Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 298: Ba thân yêu của con (đại kết cục phần hạ)

Không sao chép truyện đăng ở nơi khác. Nghiêm cấm chuyển ver sang bất cứ hình thức nào.

Đợi đám người kia đi qua rồi, khi Hứa Tình Thâm muốn nhìn kỹ lại, bóng người nọ đã sớm không còn.

Trong lòng cô có loại cảm giác không nói rõ được, người kia chắc không phải là Lăng Thời Ngâm đâu đúng không? Không phải đều nghe bên ngoài đồn cô ta chết rồi sao? Huống hồ vừa rồi hình như cô ta ngồi dưới đất, Hứa Tình Thâm không nhớ chi tiết, chỉ thấy hơi giống, có lẽ do cô mà thôi.

Hai đứa bé đang nắm tay chơi trên quảng trường, bốn phía bày đầy sạp hàng, có người bán hàng lấy ra một cái đeo tai, bật công tắc, hai tai chuột Mickey trên cái đeo tai sáng lên.

Lâm Lâm vui vẻ dang hai tay, “Con muốn, con muốn."

Trẻ con hầu hết không cưỡng nổi những hấp dẫn như vậy nhất. Dù Tưởng Viễn Chu ngày thường hận không thể bê những món đồ chơi tốt nhất trên khắp thế giới tới trước mặt Lâm Lâm, nhưng cái không có được luôn luôn là cái tốt nhất mà.

Bảo mẫu hỏi giá, sau đó để Lâm Lâm và Duệ Duệ một đứa lựa một cái. Bọn chúng đeo cái đeo tai lên đầu, phát sáng lấp lánh, chơi thích cực kỳ.

Cách đó không xa còn có người đang hát, nhảy, một chùm bong bóng lớn được buộc chung lại, có đủ kiểu mẫu, Lâm Lâm vui vẻ nhấc chân chạy tới.

Bảo mẫu theo sát phía sau. Tưởng Viễn Chu dựa lan can bờ sông, anh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Mấy đứa bé đều ở trong phạm vi quan sát của anh, anh cũng không sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Bảo mẫu dõi theo chăm chú bước chân bọn nhỏ. Lâm Lâm và Duệ Duệ nắm tay băng qua quảng trường, sau khi nhìn thấy một người phụ nữ thì không khỏi dừng lại.

Người phụ nữ kia quần áo tả tơi, trước người để một cái chén rất mẻ. Hình như cô ta đi không được, bởi vì cô ta ngồi trên một chỗ tấm ván gỗ, dưới ván gỗ có gắn bốn bánh xe.

Người phụ nữ ngẩng mắt lên, nhìn thấy hai đứa bé đứng trước mặt mình. Cô ta vươn hai tay tới, dùng cổ tay kẹp cái chén bể kia, miệng phát ra âm thanh y y a a. Lâm Lâm sợ đến lùi ra sau, Duệ Duệ đứng không nhúc nhích.

Hai đứa bé này, vừa nhìn liền là con nhà có tiền, cô ta biết thương hiệu giày da Lâm Lâm và Duệ Duệ đi trên chân. Người phụ nữ thúc tấm ván gỗ tiến lên một chút, tay kéo ống quần Duệ Duệ, “E e e e e!!!"

Bảo mẫu thấy tình trạng đó, vội quát lớn lên: “Mau bỏ ra!"

“E e!!! “

Người phụ nữ dùng tay đẩy đẩy cái chén bên cạnh, trong chén có mấy đồng tiền xu và năm tờ, số tiền mười tệ. Duệ Duệ cũng không biết là sợ mà ngẩn cả người hay là vì nguyên nhân gì, cứ thế nhìn người phụ nữ kia chăm chăm không nhúc nhích.

Bảo mẫu cũng không muốn bị cô ta quấn, chị ta vội vàng từ trong túi móc ra một tờ tiền, bỏ vào trong chén.

Người phụ nữ liếc nhìn, nhưng vẫn nắm lấy ống quần Duệ Duệ như cũ không buông.

Bảo mẫu có chút sốt ruột, “Cái cô này làm gì vậy hả? Tiền cũng cho cô rồi, cô còn chưa biết đủ sao? Mau buông ra ngay!"

Tưởng Viễn Chu ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh, anh dụi tắt thuốc rồi bước nhanh tới. Tới trước mặt mấy người họ, anh thấy người phụ nữ ngồi dưới đất lôi ống quần Duệ Duệ rất chặt, bảo mẫu vẫn đang quát lớn bảo cô ta buông tay. Tưởng Viễn Chu tới trước mặt, bế lấy Duệ Duệ. Sức tay của người phụ nữ không có lực gì, trong khoảnh khắc Tưởng Viễn Chu nâng người Duệ Duệ lên, tay cô ta vì không dùng sức được chỉ có thể buông ra.

“Xảy ra chuyện gì?" Giọng Tưởng Viễn Chu không vui, hỏi.

“Tôi cũng không rõ lắm ạ!" Bảo mẫu thật sự bối rối, “Tôi đã cho tờ năm chục, cô ta vẫn túm lấy Duệ Duệ không buông, không phải bọn buôn người chứ ạ?"

Người phụ nữ đầu bù tóc rối nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, miệng phát ra tiếng khàn khàn, “A a, a a a!"

Tưởng Viễn Chu căn bản không liếc nhìn cô ta một cái, anh phân phó với bảo mẫu: “Mang mấy đứa nhỏ đi mau."

“Dạ."

Bảo mẫu không nói gì thêm nữa, khom lưng ôm lấy Lâm Lâm.

Tầm mắt Hứa Tình Thâm cũng không chưa từng rời hai đứa bé, lúc bên này có chuyện phát sinh, cô trước tiên liền đi tới.

Tưởng Viễn Chu ôm Duệ Duệ, mang thằng bé qua bên cạnh. Người phụ nữ vươn tay kêu xé: “A a!!! “

Lâm Lâm cũng bị khiếp sợ, ôm cổ bảo mẫu không cựa quậy. Hứa Tình Thâm đi ngang qua trước mặt người phụ nữ kia, cô không khỏi dừng chân nhìn xuống.

Người phụ nữ nâng đầu lên, sau khi nhìn thấy Hứa Tình Thâm, bỗng nhiên dừng giọng. Ngay sau đó, tay cô ta đẩy tóc mình ra, tâm tình kích động chỉ vào mặt mình, cô ta có vẻ muốn để Hứa Tình Thâm nhìn mình.

“Tình Thâm!" Tưởng Viễn Chu ở phía xa gọi.

Người phụ nữ gần như với tuyệt vọng hướng về phía Hứa Tình Thâm mà kêu. Cô ta không nói được, cũng không đứng dậy đi được. Hứa Tình Thâm thấy trên cổ tay cô ta có thương tích, thế nên hai tay cô ta mới không mạnh được, chỉ có thể gắng gượng dùng lực cổ tay mà cầm nắm đồ.

Hứa Tình Thâm không khỏi ngồi xổm xuống, mắt cô nhìn chăm chú khuôn mặt người phụ nữ. Dù khuôn mặt cô ta dơ không chịu nổi, nhưng Hứa Tình Thâm nhìn một cái vẫn nhận ra cô ta được liền.

“Lăng Thời Ngâm?" Khuôn mặt Hứa Tình Thâm hiện vẻ giật mình. “Cô là Lăng Thời Ngâm?"

Người phụ nữ nghe thấy vậy, không ngừng gật đầu, miệng phát ra tiếng ậm ừ.

“Sao cô biến thành cái dạng này được?"

Lăng Thời Ngâm thần sắc căng thẳng nhìn về quanh bốn phía. Cô ta nói không nên lời, cũng không cách nào viết được, cô ta chỉ có thể nhỏ giọng khóc kêu.

Trong lòng Hứa Tình Thâm hiểu được không ít, cẩn thận từng li từng tí nhìn xung quanh, cô đè thấp giọng, nói: “Tôi báo cảnh sát."

Lăng Thời Ngâm không ngừng gật đầu. Hứa Tình Thâm rất sợ ở lại đây sẽ khiến người hoài nghi, cô đứng dậy đi khỏi mấy bước.

Người phụ nữ ngồi dưới đất lo lắng nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Tình Thâm. Trong lòng cô ta một chút cũng không yên, qua bao ngày mịt mù tăm tối như vậy, ngày nào cô ta cũng muốn được về nhà. Cô ta không còn cầu sống yên lành xa vời, chỉ cần có thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của những kẻ kia, cô ta thấy đã là chuyện may mắn nhất.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn sợ hãi, sau khi những kẻ đó đưa cô ta tới Đông Thành, ngày nào cô ta cũng trông ngóng gặp được người quen, dễ nhận ra cô ta, cứu cô ta khỏi biển lửa. Thế nhưng có thế nào cô ta cũng không ngờ người cô ta sẽ gặp thế mà lại là Tưởng Viễn Chu và Hứa Tình Thâm.

Nhưng có không thể đến thế nào thì vẫn hơn để mình ở lại địa ngục đúng không.

Lăng Thời Ngâm nhìn chăm chăm bóng lưng Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm lấy di động ra, hẳn là chuẩn bị báo cảnh sát.

Cô ta không thể chắc cú Hứa Tình Thâm có thật sẽ không màng hiềm khích lúc trước mà giúp mình không, nhưng hiện tại một cú điện thoại của Hứa Tình Thâm chính là cọng rơm cứu mạng của Lăng Thời Ngâm, cô ta chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng đặt vào người Hứa Tình Thâm.

Tưởng Viễn Chu quay đầu lại nhìn, “Tình Thâm, sao vậy?"

Hứa Tình Thâm bấm điện thoại, “Alo…"

Vài tên đàn ông bỗng nhiên đi tới cạnh Lăng Thời Ngâm, bọn chúng nhấc tấm ván gỗ kia lên, kẻ còn lại cầm cái chén bể trên mặt đất. Tay Lăng Thời Ngâm đấm đánh một kẻ trong đó, miệng la lên kêu xé: “A a a!!!"

Hứa Tình Thâm nghe thấy động tĩnh thì quay đầu nhìn lại, Lăng Thời Ngâm không có năng lực hành động, đã bị khênh đi mấy bước. Cô không khỏi đuổi theo, “Các người làm gì?"

Gã đàn ông cầm cái chén bể dừng chân nhìn về phía Hứa Tình Thâm, “Đừng có mà xen vào việc người khác."

“Cảnh sát sẽ tới ngay tức khắc."

Gã đàn ông xốc áo khoác lên, thò tay vào túi quần, hắn hơi lôi con dao găm giấu trong đó ra, “Mày mà cắt tài lộ của bọn tao, tao cũng chỉ có thể cho mày khổ sở thôi."

Trên con đường cạnh quảng trường có đậu chiếc xe bán tải, mấy kẻ kia khênh Lăng Thời Ngâm rời đi rất nhanh. Hứa Tình Thâm vẫn đang đuổi theo, nhưng cô căn bản chạy không lại bọn chúng. Cô thấy đám đàn ông này lên xe, sau đó ngang ngược kéo cửa xe, nhấn ga một cái rồi gào rú chạy đi.

Hứa Tình Thâm dán di động vào tai lần nữa, “Alo, bên quảng trường Thế Kỷ Mới có người bị bắt cóc, người phụ nữ đó chính là Lăng Thời Ngâm đang mất tích…"

Tưởng Viễn Chu đi tới cạnh cô, “Sao vậy?"

“Em gặp Lăng Thời Ngâm."

“Cái gì?"

Hứa Tình Thâm chỉ về hướng chiếc xe đã không thấy bóng dáng kia, “Cô ta bị mang đi rồi."

“Em nói người ăn xin vừa nãy là Lăng Thời Ngâm?"

“Phải, em nhìn rất rõ!"

Chân mày Tưởng Viễn Chu nhíu lại, “Em báo cảnh sát phải không?"

“Ừm, cảnh sát bảo em đợi ở đây đừng đi."

“Báo cảnh sát là ok rồi, chuyện này giao cho cảnh sát xử lý đi."

Lòng Hứa Tình Thâm còn sợ hãi, “Những kẻ đó cũng quá ngang ngược!"

Tưởng Viễn Chu đưa tay ôm lấy bả vai cô, “Thấy rõ biển số xe không?"

“Thấy lờ mờ."

“Có điều biển số xe có lẽ là giả, bọn chúng đã có thể khống chế Lăng Thời Ngâm trắng trợn như thế, nhất định cũng đã sớm có chuẩn bị."

Hứa Tình Thâm bước nhanh đi về phía Lâm Lâm và Duệ Duệ. Cô ngồi xổm xuống, không khỏi ôm chặt hai đứa bé vào lòng, tim cô đập nhanh đến nỗi đến giờ vẫn chưa hồi phục, sắp nhảy ra ngoài theo giọng nói.



Nhà họ Mục.

Mục Thành Quân bế Khoai Tây Nhỏ ở trong phòng đi tới đi lui, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.

Tô Thần ngẩng lên, “Ai vậy?"

“Thần Thần, là mẹ."

Giọng bà Mục truyền vào. Tô Thần bước tới, mở cửa phòng ra. Bà Mục sắc mặt trông có chút không tốt, ánh mắt bà trông vào phòng, liếc nhìn Mục Thành Quân, “Thành Quân, con cùng mẹ xuống lầu một chuyến, có chút việc."

“Sao thế ạ?"

Vẻ mặt bà Mục giấu chút do dự, nhưng cũng không thể gạt Tô Thần. “Cảnh sát tới, nói muốn hỏi một chút về chuyện của Lăng Thời Ngâm."

Thần sắc Mục Thành Quân lãnh đạm, hắn đi tới cửa rồi đặt đứa trẻ vào lòng Tô Thần, “Tôi đi xuống một cái."

“Được."

Chuyện này có vẻ cũng đè một tảng đá vào lòng Tô Thần. Cô ngắm nhìn Khoai Tây Nhỏ nằm trong lòng. Đứa trẻ ngủ rồi, Tô Thần quay lại trước cái giường nhỏ, cẩn thận từng li từng tí đặt đứa trẻ vào.

Mục Thành Quân đi xuống lầu, trong phòng khách có hai viên cảnh sát đang ngồi. Lúc Lăng Thời Ngâm mới mất tích, cũng là hai người này thường xuyên đến nhà họ Mục.

Khóe miệng người đàn ông động đậy, đi tới.

Người làm đem trà đã rót sẵn lên. Mục Thành Quân ngồi vào chỗ của mình trên sô pha, “Các anh hôm nay tới tìm tôi, hay vì chuyện của Lăng Thời Ngâm nhỉ?"

“Phải."

“Những gì phải nói tôi cũng nóirồi, tin là các anh cũng không có hứng thú nghe lại lần nữa chứ?"

Bà Mục khó tránh khỏi có chút đứng ngồi không yên. Bà chỉ sợ trong chuyện này Mục Thành Quân chưa nói thật với bà, bây giờ thấy Mục Thành Quân càng ngày đã càng ổn, nhưng lỡ như Lăng Thời Ngâm thật sự đã xảy ra chuyện trong tay hắn, thế thì làm sao đây?

Một viên cảnh sát trong đó nhìn về phía Mục Thành Quân, “Đêm qua, có người đã nhìn thấy Lăng Thời Ngâm."

“Vậy ư?" Mục Thành Quân thần sắc vẫn nhàn nhạt như cũ, nhắc tới cái tên này, hắn không chút nào kinh hoảng hay mất tự nhiên. “Vậy có phải có thể cho tôi sự trong sạch rồi?"

“Theo lời nhân chứng, hình như Lăng Thời Ngâm đã bị người khác khống chế, đang ăn xin ở quảng trường Thế Kỷ Mới."

“Cứu người được không?"

“Không." Cảnh sát khẽ lắc đầu. “Đợi khi chúng tôi chạy tới, bọn chúng đã chạy từ lâu rồi. Tìm theo bảng số xe nhân chứng cung cấp, hiện giờ vẫn chưa có đầu mối gì."

Lúc Tô Thần xuống lầu, nghe thấy mấy người đang nói chuyện, câu hỏi cũng đều liên quan tới Lăng Thời Ngâm, cô cũng không tiện đi xuống.

Tô Thần dừng ở đầu cầu thang, tiếng hai người đối thoại truyền rõ vào tai.

“Vậy hẳn các anh phải mau phái người đi tìm, còn tới chỗ tôi đây làm gì?"

“Về tình huống đêm đó, chúng tôi vẫn phải biết cụ thể."

Lòng Mục Thành Quân sáng như gương, hắn đương nhiên sẽ không vì một Lăng Thời Ngâm mà làm mình ảnh hưởng. Vả lại nếu hắn giết Lăng Thời Ngâm thật, vậy hắn cũng sẽ là mối nghi ngờ lớn nhất, hắn không có ngốc như vậy.

Tô Thần dựa vào lan can, bàn tay chợt nắm chặt. Đồn đoán của người ngoài về việc Lăng Thời Ngâm đã biến mất chưa bao giờ dứt, ông bà Lăng cũng từng tới làm ầm ĩ. Mục Thành Quân chưa bao giờ nói về chuyện của Lăng Thời Ngâm, cô đương nhiên hi vọng chuyện này không liên quan Mục Thành Quân.

“Đêm đó, tôi với cô ta quả thật có chút mâu thuẫn. Tôi thừa nhận, tâm tình tôi lúc đó không tốt, sau khi lái xe đưa cô ta ra ngoài, giữa đường tôi đã bỏ cô ta trên núi. Tôi có đưa cho cô ta một cái di động, bảo cô ta gọi điện thoại cho người nhà, sau đó tôi liền đi."

Còn đem Lăng Thời Ngâm bỏ ở đâu, hắn trước đó cũng đã nói rõ, còn từng dẫn cảnh sát đi tìm.

Mục Thành Quân vắt chân, ngón tay thon dài vỗ nhẹ trên đùi hai cái, “Chẳng lẽ cô ta thành như bây giờ, là tôi cố ý làm vậy?"

“Lúc đó cô ấy cũng không có năng lực cử động."

Mục Thành Quân gật đầu một cái, “Ác giả ác báo mà."

“Cái gì?" Bắt được này điểm, cảnh sát lên tiếng dò hỏi.

“Ai có mệnh của người đó, có lẽ, người khác ở đó thì sẽ không xảy ra chuyện, nhưng Lăng Thời Ngâm thì sao, cô ta lại bị người xấu để ý."

“Sau khi anh bỏ Lăng Thời Ngâm lại, cũng chưa từng gặp cô ta phải không?"

“Phải."

Người cảnh sát ngồi phía đối diện nhìn chằm chằm khuôn mặt Mục Thành Quân, có vẻ muốn nhìn ra chút đó gì từ trên mặt hắn, dù là thần thái mất tự nhiên cũng được, như thế ít ra cũng có thể nói trong lời nói của hắn có kẽ hở. Thế nhưng mỗi lần gặp mặt, bọn họ đều thất vọng mà về.

Mục Thành Quân quá điềm tĩnh, điềm tĩnh đến không gì phá nổi.

Người làm tiễn hai người ra cửa. Tô Thần đi xuống lầu, nghe thấy bà Mục nói: “Lăng Thời Ngâm còn sống? Vậy thật sự tốt quá rồi, mẹ cuối cùng cũng có thể thở phào rồi."

“Mẹ, trước đấy mẹ lo lắng cái gì vậy?" Mục Thành Quân nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thấy Tô Thần đang đi tới. “Con chưa từng hại Lăng Thời Ngâm, càng chưa từng nghĩ sẽ giết cô ta. Con đoán chắc là vầy, đêm đó, là con vứt cô ta lại giữa đường, nhưng hẳn là trước khi người nhà họ Lăng tới, cô ta đã gặp phải đám kẻ xấu bây giờ đang khống chế cô ta. Chúng thấy cô ta đi đứng bất tiện, đã đem cô ta lên xe luôn. Vừa rồi hai người cảnh sát cũng nói, hình như cô ta không thể nói chuyện bình thường, tay cũng có vết thương, tám chín phần mười chính là đám người kia làm, sau khi khống chế thì bắt cô ta ăn xin mà sống."

Bây giờ bà Mục đã yên lòng hoàn toàn. Về số phận của Lăng Thời Ngâm, ngoài việc thở dài, bà thấy thoải mái nhiều hơn, ít ra bây giờ có thể rửa sạch nỗi nghi ngờ Mục Thành Quân cố ý giết người rồi đúng không?

Trước khi đuổi Lăng Thời Ngâm ra khỏi nhà họ Mục, Mục Thành Quân cũng từng lo, rất lo cô ta nói chuyện Phó Lưu Âm cho Mục Kính Sâm; thế nhưng người phụ nữ này, hắn thật sự cả liếc nhìn thêm cũng cảm thấy buồn nôn. Người nhà thân nhất của Lăng Thời Ngâm chỉ có ông Lăng và bà Lăng, Mục Thành Quân liền tóm lấy điểm yếu của cô ta, nói trong tay hắn có lưu lại bằng chứng nhơ bẩn của ông Lăng trong việc kinh doanh trước đây, nếu Lăng Thời Ngâm dám nói lung tung, hắn sẽ cho ông Lăng, bà Lăng vào tù, cho cô ta dù có quay về nhà họ Lăng cũng không tìm được ai có thể chăm sóc cô ta.

Lăng Thời Ngâm dù hận, nhưng cô ta biết rõ nếu cô ta tiếp tục nói quấy với Mục Thành Quân, sẽ chỉ là lấy trứng chọi đá.

Sau khi Mục Thành Quân lái xe đi, Lăng Thời Ngâm thế nào cũng không ngờ, thế giới này còn rất nhiều nơi u ám, càng không ngờ mình sẽ bị bọn buôn người bắt đi.

Lăng Thời Ngâm chỉ xuất hiện ở Đông Thành một chút như vậy, trừ Hứa Tình Thâm ra, không có người thứ hai nhận ra cô ta. Kể từ ngày đó, tin tức về Lăng Thời Ngâm lại đứt đoạn.

Cảnh sát và người nhà họ Lăng gần như muốn lục từng người ở Đông Thành, nhưng không thấy bóng dáng Lăng Thời Ngâm. Thông báo tìm người sau khi đưa ra cũng đá chìm đáy biển, thật sự như thể Lăng Thời Ngâm chưa từng xuất hiện.



Sân huấn luyện.

Một nhóm học viên mới được đưa vào sân huấn luyện, hàng ngày cường độ huấn luyện cao, ép người ta tới không thở nổi. Hứa Lưu Âm thấy một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn bị đạp một cái vào vũng bùn, gương mặt vốn xinh đẹp dính vết bẩn, gần như nhìn không ra diện mạo cũ.

Mục Kính Sâm vì để khắc phục chướng ngại tâm lý sợ nước, gần đây vẫn luôn gặp bác sĩ tâm lí, hiệu quả còn rất tốt.

Ăn xong cơm chiều, Hứa Lưu Âm ra khỏi phòng. Mục Kính Sâm cùng các sĩ quan huấn luyện đang đánh bài trong phòng đối diện. Đây là thời gian rãnh rỗi tiêu khiển của bọn họ, các sĩ quan huấn luyện còn lại thì đang dẫn các thành viên mới tới đi huấn luyện.

Hứa Lưu Âm đi vào vườn, tới xích đu gần hồ nước mà Mục Kính Sâm tự tay làm cho cô. Cô ngồi lên, đu mấy cái, tầm mắt hướng về cách đó không xa, lại thấy một bóng dáng đang len lén đi tới.

Giọng Hứa Lưu Âm nghiêm túc, hỏi: “Ai?"

Trong lùm cây chợt xuất hiện một bóng người, hóa ra là học viên nữ. Cô ta cong eo, lâu lâu quan sát xung quanh. Tới trước mặt Hứa Lưu Âm, cô ta ngồi xổm xuống, tò mò nhìn Hứa Lưu Âm, “Cô là ai thế?"

“Cô là ai vậy?" Hứa Lưu Âm hỏi lại.

“Tôi là học viên mới tới."

Hứa Lưu Âm thuận miệng nói dối: “Tôi là sĩ quan huấn luyện."

“Sĩ quan huấn luyện?" Đối phương hình như không tin. “Cô là nữ mà."

“Sĩ quan huấn luyện là nữ thì sao?" Hứa Lưu Âm hơi ngửa ngửa cằm. “Vẫn không thua đàn ông."

“Đã là sĩ quan huấn luyện thì cô nhất định biết sếp Mục ở đâu đúng không?"

Khóe mắt Hứa Lưu Âm hơi nheo lại, chỉ về phía cách đó không xa cạnh đó, “Lầu hai, có điều bên ngoài có người canh giữ, người bình thường không vào được."

“Xem ra cô đúng là người trong này."

“Nói nhảm, nếu không tôi có thể ở đây chơi đu dây?"

“Kia cô có biết làm sao mới vào được phòng của sếp Mục không?"

Hứa Lưu Âm nghe vậy, ánh mắt liền quan sát người phụ nữ, “Cô làm gì?"

“Tôi muốn xem anh ta."

“Ngày nào cô cũng có thể thấy mà!"

Cô gái với tay vào túi, móc ra một chiếc lắc tay, “Sĩ quan huấn luyện, cô giúp tôi một chuyện, chỉ cần cô để tôi gặp riêng sếp Mục, tôi chắc chắn sẽ không để cô thiệt đâu."

Hứa Lưu Âm liếc mắt, “Với chút đồ này đã muốn mua chuộc tôi?"

“Chờ tôi thuận lợi ký được hợp đồng rồi, tôi có thể đưa cô một khoản tiền nữa."

“Cô muốn làm giao dịch gì với sếp Mục?"

Người phụ nữ có chút ngượng nhìn về phía Hứa Lưu Âm, “Cô giúp dắt mối là được rồi."

Trên trán Hứa Lưu Âm ẩn chút tức giận, “Sếp Mục sẽ không cho phép loại chuyện này xảy ra, huống hồ điều kiện của cô…"

“Điều kiện của tôi rất tốt mà!" Cô gái nói, cúi đầu liếc nhìn trước ngực mình, “Chỉ cần anh ta là đàn ông thì sẽ không cách nào cự tuyệt được tôi."

“Vậy cô muốn gặp riêng anh ta mới đúng nhỉ?"

“Đúng."

Hứa Lưu Âm cười lạnh, “Xem ngày thường sếp Mục phải đối mặt với rất nhiều cám đỗ đây!"

“Giờ cô có thể dẫn tôi đi gặp anh ta không?"

“Có thể!" Hứa Lưu Âm nói, đứng dậy khỏi xích đu. Cô gái hấp tấp, lập tức đi theo sau cô.

Hứa Lưu Âm đi tới chỗ Mục Kính Sâm đang đánh bài, lên cầu thang. Trong phòng kia thật ra có động tĩnh, chỉ có điều đó là phòng họp, hiệu quả cách âm lại tốt, cô gái căn bản không nghe thấy bất cứ giọng nói nào.

Cô ta tâm tình nhảy nhót đi theo Hứa Lưu Âm. Tới trước phòng, Hứa Lưu Âm dừng bước, “Cô xác định sếp Mục thích kiểu như cô?"

Cô gái giơ cánh tay lên, tựa cả người vào vách tường, bộ ngực đầy đặn và cái mông hấp dẫn lộ ra đường cong gợi cảm.

“Cô nói xem."

Xì.

Hứa Lưu Âm nhướng mắt lên. Cô không hề gõ cửa, trực tiếp đặt tay lên cửa, “Sếp Mục ở trong đó một mình, đây là chỗ anh ta chuyên dùng để hẹn hò. Cô đừng cho anh ta thời gian phản ứng, dứt khoát nhào vào bày một động tác lẳng lơ phóng túng là được rồi."

“Được."

Loại chuyện này, cô ta giỏi nhất.

“Kéo cổ áo xuống chút."

Cô gái mặc đồng phục huấn luyện, cô ta kéo cổ áo, kéo y phục tới dưới vai, “Như vậy được chứ?"

“Không tệ đâu, lần trước cũng có một cô như cô vào phòng của sếp Mục, nhưng chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra ngoài. Cho nên, tôi cảm thấy cô nên một chiêu thắng ngay, cho mắt anh ta vừa nhìn thấy cô liền lóe lên, sáng lên."

“Phải phải phải, quá đúng."

Hứa Lưu Âm mở cửa ra, tay đẩy lưng cô gái, “Vào mau!"

Cô gái sau khi nhào vào thì đứng vững được rất nhanh, sau đó bày ra cái tư thế tự nhận là đặc biệt đẹp, bờ eo nhỏ lắc lắc, đầu ngón chân nhón lên, nhưng mà truyền tới tai là hai chữ “vương tạc" của Mục Kính Sâm.

Vương tạc gì chứ?

Mấy sĩ quan huấn luyện vây quanh bàn đồng loạt giương mắt. Đầu ngón chân đang kiễng lên của cô gái hơi hạ xuống. Tay Mục Kính Sâm còn cầm hai lá bài, bất thình lình anh lên tiếng hỏi: “Cô ở đâu lòi ra vậy?"

“Tôi tôi tôi…"

Hứa Lưu Âm từ ngoài đi vào, hai tay khoanh trước ngực, “Sếp Mục, mỹ nữ này là tới tìm anh, nói là muốn làm một khoản giao dịch với anh."

Cô gái căn bản không ngờ lại có nhiều người ở đây như vậy, cô ta vội vàng sửa sang cổ áo lại. Đôi mắt phượng hẹp dài của Mục Kính Sâm hơi nheo lại, “Giao dịch gì?"

“Anh đừng có che giấu điều rõ ràng mà giả bộ hồ đồ." Khóe miệng Hứa Lưu Âm mang theo nụ cười lạnh, “Loại chuyện này, anh còn cần hỏi em à? Anh xem xem, người ta thuộc đường thuộc cửa, chứng tỏ trước đây anh từng làm không ít đúng không?"

Mục Kính Sâm nghe thế, sắc mặt đều thay đổi, “Âm Âm, em đừng hiểu lầm. Bọn họ có làm thiêu thân lao đầu vào lửa thế nào, anh vĩnh viễn sẽ không động tâm."

Cô gái ngơ ngẩn đứng tại chỗ, thế này là có ý gì? Nghe xưng hô của Mục Kính Sâm, quan hệ của hai người bọn họ hình như không bình thường à nha!

Mục Kính Sâm đương nhiên đem toàn bộ lửa giận lên người cô gái này, “Cô là chui từ bên kia qua? Cút cho tôi!"

Cô gái sợ đến mức lùi lại hai bước. Lúc đi ngang qua người Hứa Lưu Âm, cô ta oan ức không thôi, nói: “Cô cũng xấu lắm rồi đó."

Cô gái như chạy trốn mà bỏ đi. Mục Kính Sâm bỏ lá bài trong tay xuống. Hứa Lưu Âm tiến lên mấy bước, “Sao không chơi nữa thế?"

“Người phụ nữ này là em đưa đến?"

“Cô ta ở dưới lầu hỏi đường, em liền tốt bụng đưa cô ta lên đây thôi."

Mục Kính Sâm nhìn một sĩ quan huấn luyện bên cạnh, “Đuổi cô ta ngay đi."

“Dạ."

Sĩ quan huấn luyện trong phòng lần lượt đứng dậy, chạy hết. Hứa Lưu Âm ngờ vực nhìn chằm chằm về phía cửa, “Chuyện gì xảy ra đây, sợ em ăn thịt người à?"

“Sợ em ăn thịt anh đó!"

Hứa Lưu Âm giật cái ghế ra ngồi xuống, “Em nào có khẩu vị tốt như vậy."

Mục Kính Sâm ngồi xuống đối diện người phụ nữ, “Không phải em cũng sẽ khoa chân múa tay một chút sao? Lúc cô ta đưa ra yêu cầu ấy, em nên đánh cô ta một trận."

“Đánh không hết đó! Sân huấn luyện luôn có tốp này tới tốp khác học viên nữ vào, rất nhiều người sẽ muốn đi đường tắt, mục tiêu của mấy cô ta chỉ có thể là anh."

“Có phải cảm giác được nguy cơ rồi?" Khóe miệng Mục Kính Sâm hơi dâng lên nụ cười, hỏi.

Hứa Lưu Âm một tay chống má nhìn về phía người đàn ông, “Em không tin lúc đối mặt với những cám dỗ đó, anh sẽ mãi không bị dao động."

“Đương nhiên sẽ không dao động, sức tự chủ của anh mạnh vô cùng."

“Nhưng lúc em quyến rũ anh, lần đầu tiên đã liền thành công."

Mục Kính Sâm á khẩu không trả lời được, cũng không biết nên trả lời thế nào, sau một lúc lâu bấy giờ mới ấp a ấp úng mở miệng: “Cái này không giống nhau, thế mới nói anh đối với em vừa gặp đã yêu."

“Mắc ói."

“Thật."

Ngón tay Hứa Lưu Âm vỗ nhẹ mấy cái lên mặt bàn, “Sau này, anh không được tiếp xúc với học viên nữ."

“Anh vẫn luôn coi phụ nữ trong sân huấn luyện là đàn ông mà luyện."

“Vậy cũng không được."

Mục Kính Sâm thấy cô vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng đồng ý, “Được được được, tất cả nghe theo em."

Hứa Lưu Âm nghe vậy, đứng lên, “Em đi ngủ trước."

“Anh đi với em." Mục Kính Sâm đi tới cạnh Hứa Lưu Âm, cánh tay thon dài khoác lên đầu vai cô, “Em xem bộ dạng Lão Đại, dính dính ngả nghiêng với Tô Thần thật ghét. Anh sợ đứa thứ hai của bọn họ tới còn muốn nhanh hơn đứa đầu của chúng ta rồi, anh muốn nắm chắc thời gian."

“Anh… Sao anh suốt ngày cứ nghĩ sinh con!"

“Phải, anh hàng ngày hàng đêm chỉ nghĩ đến việc này, vất vả khổ cho em rồi, đến đây nào."

“Đến gì mà đến chứ…"

Hứa Lưu Âm muốn giãy ra, nhưng cô đâu phải đối thủ của Mục Kính Sâm, hai ba bước đã bị anh lôi đi. Cuối cùng người đàn ông chê cô đi chậm, dứt khoát nhấc cả người vào lòng.

Hứa Lưu Âm người bị quay ngược, miệng vẫn không quên nói: “Anh còn nói em là tâm can của anh, phải nâng niu trong lòng bàn tay, anh treo ngược em vầy được hả!"

Người đàn ông lúc này cũng không múa mép khua môi với cô, bất kể là trái tim hay suy nghĩ, cô cũng là bảo bối của anh, phải che chở bình yên một đời.



Lâm Lâm và Duệ Duệ vẫn luôn ở cùng một chỗ, ngay cả ở nhà trẻ cũng không ngoại lệ.

Tưởng Viễn Chu thời gian rảnh cũng sẽ đi đón chúng, so với Hứa Tình Thâm mà nói, thời gian của anh trái lại nhiều hơn chút.

Ngoài nhà trẻ quốc tế, trên con đường cái đậu nhiều loại siêu xe. Gia đình có thể vào được nhà trẻ nhà, không phú thì quý, học phí một năm cũng đủ bằng tiền lương chi tiêu nhiều năm của gia đình bình thường.

Bảo mẫu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh Tưởng, lần sau loại sự tình này cứ giao cho tôi được rồi, anh không cần tự mình đi một chuyến đâu ạ."

“Một đứa là con trai tôi, một đứa là con gái tôi, tôi chỉ cần vừa thấy bọn chúng, mệt mỏi khắp người cũng liền biến mất. Tôi không thấy đưa đón bọn họ vất vả cho lắm, tôi cảm thấy đây là một loại hưởng thụ."

Bảo mẫu vội gật gật đầu, “Anh nói phải ạ."

Tiếng chuông tan học vang lên, Tưởng Viễn Chu đẩy cửa xe đi xuống. Anh cầm thẻ đưa đón, theo lớp người đi vào trong.

Tới trước lớp của Lâm Lâm và Duệ Duệ, Tưởng Viễn Chu đưa thẻ đưa đón cho giáo viên, giáo viên gọi với vào lớp: “Tưởng Tử Lâm, Tưởng Hi Duệ, ba tới đón các con nè!"

Nhìn thấy hai bóng dáng kéo tay nhau chạy ra, khóe miệng Tưởng Viễn Chu không khỏi hơi cong lên, chuyện hạnh phúc nhất trong ngày cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Lâm Lâm và Duệ Duệ tay mỗi đứa cầm đồ thủ công, đây là đồ hoàn thành trên lớp. Lâm Lâm lao tới Tưởng Viễn Chu giơ giơ, Tưởng Viễn Chu mỉm cười hỏi: “Đây là gì thế con?"

“Cây quạt nhỏ, cô khen con vẽ đẹp đó!"

Cây quạt nhỏ kia còn chưa đưa tới tay Tưởng Viễn Chu, lại bị một bé trai bên cạnh giật mất, thằng bé hai ba cái liền xé rách cây quạt. Lâm Lâm không ngờ chuyện như vậy, con bé ấm ức, mắt đỏ lên. Duệ Duệ thấy tình huống đó, liền tiến lên muốn tranh phải trái với cậu bé kia.

Duệ Duệ sẽ không tùy tiện động tay, chỉ là còn chưa hỏi đã bị đối phương vung một đấm.

Lâm Lâm sợ hết hồn, “Duệ Duệ!"

Phụ huynh cậu bé kia đã đi tới cạnh, vội vàng nói câu: “Đừng đánh người."

Thằng bé biểu tình hung hãn, nâng tay lên lại muốn đánh. Tưởng Viễn Chu vội đưa tay nắm quả đấm của thằng bé. Phụ huynh đối phương thấy tình trạng đó, trên mặt lập tức dâng vẻ không vui, “Con nít cãi nhau là rất bình thường, người lớn chúng ta cứ mặc kệ đi."

“Thế nếu con trai tôi được nuôi dạy rất tốt, thằng bé sẽ không động tay thì sao đây? Có phải tức là cứ tùy tiện để con trai anh bắt nạt?"

Người đàn ông nghĩ thầm: chút chuyện to tát nhiêu đâu chứ, không phải là xé cây quạt, động tay một cái thôi sao? “Con nít đánh nhau đâu có đau, không cần sợ lớn lo nhỏ như vậy chứ?"

Tưởng Viễn Chu sắc mặt tím đen, kéo Lâm Lâm và Duệ Duệ vào lòng mình, anh dùng giọng giảng giải phù hợp nói với Duệ Duệ: “Duệ Duệ nghe thấy không? Sau này nó còn dám đánh con, con cứ đánh nó thật mạnh, nặng hơn cũng được. Không phải sợ đánh ngã nó, ba mở bệnh viện, cho nên nhà chúng ta không cần đền tiền thuốc men."

Bố đối phương nghe nói thế, tâm tình cũng kích động, “Không phải hai đứa bé cãi nhau thôi sao?Phương thức giáo dục này của anh quá có vấn đề."

Tưởng Viễn Chu bế hai đứa bé một lúc, anh không có vẻ tốn chút sức nào, ánh mắt lạnh lùng bắn tới trước, “Nếu anh không dạy đứa nhỏ, tôi có thể giúp anh."

“Anh cho anh là ai hả?!"

“Tưởng Viễn Chu, nghe qua chưa?"

Đối phương nghe thấy cái tên này, đột nhiên im lặng. Thi thoảng anh ta có nghe nói con trai con gái Tưởng Viễn Chu cũng học lớp này, nhưng anh ta chưa từng gặp người thật, đâu ngờ được tới hôm nay lại đụng phải chứ?

Người đàn ông há miệng, không nói lời nào. Tưởng Viễn Chu bế hai đứa bé xoay người bỏ đi.

Đi xuống cầu thang, Tưởng Viễn Chu nhẹ giọng hỏi thăm Duệ Duệ, “Bảo bối, còn đau không?"

Duệ Duệ lắc lắc đầu. Tưởng Viễn Chu hỏi giống vậy với Lâm Lâm: “Bảo bối, con thì sao?"

Lâm Lâm vẫn cảm thấy rất ấm ức, con bé vòng tay ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu.

Ra khỏi sân trường, Tưởng Viễn Chu ngồi vào xe. Lâm Lâm ôm cổ anh không chịu buông ra, Duệ Duệ ngồi xuống cạnh, nhẹ giọng an ủi, “Lâm Lâm, đừng sợ."

Tưởng Viễn Chu hai tay ôm người nho nhỏ trong lòng, đôi môi mỏng thì thầm bên tai con gái, “Đúng, không sợ, có ba đây."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm không ngừng cọ cọ Tưởng Viễn Chu. Tài xế khởi động xe. Cô bé ngồi trên đùi Tưởng Viễn Chu, hai tay thế nào cũng không chịu buông ra.

Tưởng Viễn Chu cười khẽ, “Tay không tê à?"

“Nhóc tồi ấy rất không tốt, luôn ăn hiếp người ta."

“Vậy à?" Bàn tay Tưởng Viễn Chu vỗ nhẹ sau lưng Lâm Lâm, “Xem ba sẽ trị nó thế nào."

Lâm Lâm nghe thế, không khỏi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, “Thật ạ? Ba!"

“Thật." Nói xong, Tưởng Viễn Chu bỗng nhiên kịp phản ứng, ngay cả bảo mẫu cũng không khỏi quay đầu lại.

Người đàn ông tâm tình khó nén kích động, hai tay ôm con gái trong lòng, “Con gọi ba là ba?"

“Ba, ba đi đánh nhóc tồi đi."

“Được được được." Trái tim Tưởng Viễn Chu sắp tan chảy. “Ba nhất định đánh thằng đấy."

“Ba!" Lâm Lâm nói, cái đầu nhỏ cọ cọ trước ngực Tưởng Viễn Chu. Nhịp tim anh tăng lên, hóa ra được con gái bảo bối của mình gọi một tiếng “ba", lại là loại cảm giác sắp bay lên trời này.

Hứa Tình Thâm về đến nhà, thay dép đi vào trong, “Gọi điện thoại giục em về nhà làm gì thế?"

Tưởng Viễn Chu đang nhìn Lâm Lâm chăm chú đến xuất thần, nghe thấy giọng, không khỏi nghiêng đầu. Anh lập tức vẫy tay với Hứa Tình Thâm, “Em qua đây."

“Sao?"

Vẻ mừng rỡ trên mặt Tưởng Viễn Chu giấu cũng không giấu được, “Em đoán xem Lâm Lâm gọi anh là gì?"

“Con bé…" Hứa Tình Thâm ngồi xuống cạnh Tưởng Viễn Chu, đè thấp giọng xuống, “Mở miệng gọi anh à?"

Tưởng Viễn Chu kích động gọi Lâm Lâm. Cô bé tayđang ôm đồ chơi, xoay người nhìn về phía anh, Tưởng Viễn Chu hai tay khẽ vỗ, “Lâm Lâm, gọi một tiếng ‘ba’ nữa đi."

Lâm Lâm sắp bị phiền chết rồi.

Dọc đường, Tưởng Viễn Chu không biết đã bảo cô bé gọi bao nhiêu tiếng “ba", nhưng thấy ba mình hôm nay uy phong anh hùng như thế, cô bé vẫn rất nể tình. Lâm Lâm chạy chậm tới trước mặt Tưởng Viễn Chu, dang hai cánh tay nhào vào lòng người đàn ông.

“Ba thân yêu của con."

“Em nghe xem, em nghe xem!"

Tiếng “ba" này còn được thêm liều, Tưởng Viễn Chu kích động không thôi, dùng sức hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lâm.

Duệ Duệ không nhìn thấy, đang chăm chú chơi chiếc xe trong tay. Lâm Lâm tay lau mặt, Tưởng Viễn Chu liền bế cô bé lên chân mình, “Tình Thâm, em đã nghe chưa?"

Hứa Tình Thâm cười khẽ, “Nghe rồi."

Anh đợi một tiếng “ba" này đợi rất vất vả, nhưng mà quá đáng giá, cuối cùng anh cũng chờ được.

Tưởng Viễn Chu không ngừng hôn khuôn mặt nhỏ của Lâm Lâm, Hứa Tình Thâm nhìn vào mắt. Tốt quá, sự thân mật này vốn nên thuộc về Tưởng Viễn Chu. Vẫn tốt, hiện tại cũng chưa trễ.



Năm năm sau.

Với Đông Thành mà nói, chuyện lớn nhất dạo này khả năng chính là về nhà họ Lăng.

Lăng Thời Ngâm luôn trong tình trạng mất tích cuối cùng cũng được tìm về. Cảnh sát cũng công bố chuyện năm đó, cô ta đúng là đã gặp bọn buôn người, lại bị đánh trọng thương rồi bắt đầu cuộc sống ăn xin.

Bây giờ, Lăng Thời Ngâm đã được đưa vào bệnh viện, nhưng mà thể xác và tinh thần đã bị tàn phá khủng khiếp. Trong xã hội, người tốt bụng còn thay cô ta liên hệ bác sĩ tâm lý giỏi, đều muốn giúp cô ta một phen. Có điều tay chân cô ta đã bị phế, đã định cũng sẽ không đứng dậy được, cuộc sống không thể tự lo cho mình.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Hôm nay ở phòng khám chuyên khoa ngoại, trên cửa gắn một tấm bảng, tên của Hứa Tình Thâm ở phía sau hai chữ “trưởng khoa".

Một bệnh nhân cầm đơn phiếu từ phòng làm việc của Hứa Tình Thâm đi ra, cô gái ngồi ở ngoài đợi khám bệnh thấy tình hình đó, liền bỏ chân xuống.

Quần cô ta mặc hơi ngắn, cô gái sau khi đứng dậy, lấy tay kéo kéo. Cô ta đưa cổ tay tới trước cánh mũi, nước hoa là mới xịt, đang là lúc mùi nồng nặc nhất. Cô gái lại nhìn nhìn ngón tay mình, trên mười ngón tay đeo tám cái nhẫn, móng tay đỏ choét cũng rất lóa mắt. Cô gái mím môi dưới, son môi cũng vừa mới tô, chính là màu đỏ, quả thực không muốn quá nổi bật cũng phải nổi bật.

Được rồi, đều chuẩn bị đầy đủ hết rồi.

Cô gái đạp giày cao gót đi vào. Vào phòng làm việc rồi, cô ta tiện tay đóng cửa.

Cô ta đi từng bước một tới trước, cũng đã thấy rõ Hứa Tình Thâm đang ngồi trước bàn làm việc.

Hứa Tình Thâm mặc áo dài trắng, bên trong là áo T-shirt màu đen đơn giản hết mức, trên cổ tay thon thả đeo cái đồng hồ, móng tay không có chút tô sơn, nhưng là màu hồng nhạt tự nhiên nhất. Cô gái lập tức càng thấy thêm tự tin.

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu lên, cô cắt tóc ngắn ngang cổ, từng sợi tóc đẹp được vén ra sau tai. Cô có nước da trắng nõn, không chỉ vậy, còn rất mịn màng, da dẻ nhìn thế mà còn tốt hơn so với gái trẻ hai mươi là cô ta đây. Cô gái có chút chột dạ, nhưng thế thì sao nào? Dù sao tuổi của cô để ở đây, cô ta trẻ bao nhiêu! Mới hai mươi tuổi, khuôn mặt toàn là collagen protein!

“Chào em, không thoải mái ở đâu sao?" Hứa Tình Thâm nhẹ giọng hỏi thử.

Đối phương khẽ cười một tiếng, “Chị là chị Tưởng đúng không?"

“Phải."

Cô gái đi thẳng vào vấn đề, nói: “Hôm nay tôi tới tìm chị, không phải vì xem bệnh, tôi muốn thương lượng với chị một việc."

Hứa Tình Thâm bỏ bút ký trong tay xuống, “Chuyện gì?"

“Để Tưởng Viễn Chu lại cho tôi."

Hứa Tình Thâm không khỏi bật cười, “Phòng làm việc của Tưởng Viễn Chu trên lầu, cô có thể trực tiếp đi tìm anh ấy."

“Tôi biết, anh ấy không chịu rời chị, là vì nhìn vào tuổi tác của chị. Hẳn chị cũng ý thức được đúng không, chị không còn trẻ."

Hứa Tình Thâm liếc nhìn cô ta, “Cô thì sao? Cô ba mươi lăm à?"

Đối phương nghe thấy vậy, liền nổi khùng, “Tôi hai mươi, tôi vừa mới tròn hai mươi!"

“Vậy ư? Nhìn không ra đấy!" Hứa Tình Thâm trên dưới quan sát một cái. “Xem ra sốt ruột quá rồi."

“Chị không cần khích tôi như vậy, tôi không mắc lừa đâu."

“Cô cũng mắc lừa, dựa vào cái gì ngu xuẩn tưởng tôi có thể bị lừa hả?"

Cô gái hừ lạnh một tiếng, sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón giữa, “Chẳng lẽ chị không phát giác ra, Tưởng Viễn Chu chán ghét chị rồi sao?"

“Thật đúng là không có."

“Anh ấy đã nói ngay trước mặt tôi, nói chị tuổi già sắc suy, anh ấy đã sớm chán ghét vứt bỏ rồi, hiện tại chỉ thích những người đẹp, trẻ tuổi…"

Nếu nói tâm tình không bị một chút ảnh hưởng thì là không thật. Nói cô tuổi già sắc suy? Tối qua Tưởng Viễn Chu còn ôm cô, hôn cô, nói cô hình như phát triển ngược thành thiếu nữ lại phải không? Hứa Tình Thâm cố nén tức giận, không được phát hỏa, không được phát hỏa! Phát hỏa thì nếp nhăn sẽ dài!

“Đẹp, trẻ? Cô cũng đâu được tính là vậy nhỉ. Cô nhìn cô một chút, mắt xếch, mũi tỏi, môi dày, đúng rồi… Có phải gần hết cả khuôn mặt rồi không?"

“Tôi biết chính cô cũng nghĩ thua kém tôi, tôi một chút cũng chẳng tức."

Hứa Tình Thâm liếc nhìn máy vi tính, “Cô tìm tôi, tôi cũng chẳng giận, mau ra ngoài đi, phía sau còn bệnh nhân đang xếp hàng."

“Tôi còn chưa nói hết mà, tôi và Tưởng Viễn Chu là quen nhau tháng trước, chúng tôi đã “lưỡng tình tương duyệt"… “

Mẹ kiếp.

Hứa Tình Thâm không thể nhịn được nữa, cầm máy bàn lên, ấn một phím tắt. Bên kia truyền đến giọng nói rất nhanh, Hứa Tình Thâm lạnh lùng nói: “Gọi hai bảo vệ qua đây."

“Dạ."

Cô thả ống nghe lại, hơi nhíu đầu mày nhìn về phía cô gái kia, “Còn không đi?"

“Tưởng Viễn Chu nhất định có lúc về trễ đúng không? Chị biết anh ấy đang làm gì ư? Anh ấy ở cùng một chỗ với tôi đấy!"

Hứa Tình Thâm cầm bút ký lên xoay xoay giữa các ngón tay. Cũng không lâu lắm, cửa phòng làm việc được đẩy ra, Hứa Tình Thâm đập bộp cây bút xuống bàn một phát, “Người này nói chuyện rất không bình thường, tôi nghi cô ta bệnh tâm thần…"

“Chị mới bệnh tâm thần đấy!" Cô gái nghe câu này, kích động đứng dậy. “Chị mắng ai đấy?"

Hứa Tình Thâm tiếp tục phân phó, nói: “Đem cô ta tới bệnh viện tâm thần của chúng ta. Tôi đã gọi cho bên kia rồi, chưa xác định cô ta là người bình thường thì chưa được thả. Còn nữa, nghĩ cách liên hệ người nhà cô ta."

“Này, chị có bệnh hả! Chị mới bệnh tâm thần, chị tưởng chị là cảnh sát phải không? Chị có thể tùy tiện bắt người?"

Hứa Tình Thâm phất tay, nói với hai người bảo vệ kia: “Cô ta vừa ở phòng làm việc công kích tôi, mang đi đi."

“Không được, buông tôi ra, buông ra."

Túi xách của cô gái còn ở trên bàn, Hứa Tình Thâm cầm lên rồi ném tới, “Nếu cô cảm thấy tôi càn quấy cũng được, cô xem một chút ngài Tưởng kia của cô cuối cùng là giúp cô hay là giúp tôi. Tôi đoán anh ấy sẽ chẳng đưa cô ra khỏi bệnh viện tâm thần, mà nhất định sẽ giúp tôi, cho cô không cần làm bất luận thủ tục gì đã vào đó ở rồi!"

“Buông tôi ra, cứu với!!!"

Cô gái bị lôi túm kéo ra ngoài. Hứa Tình Thâm ngồi lại xuống ghế. Gần đây những kẻ không biết tự lượng sức mình hình như đặc biệt nhiều, mấy cô ta luôn luôn quan tâm việc hôn nhân của cô và Tưởng Viễn Chu có xảy ra tình hình không, quan tâm việc cô không còn trẻ, không buộc được trái tim của Tưởng tiên sinh.

Một đám ngốc x!

Tưởng Viễn Chu hận không thể vây quanh cô mỗi ngày, mấy người cô ta thì là gì?

Hứa Tình Thâm uống một ngụm nước. Rất tốt, sau này có người nữa đến khiêu khích, cứ tống từng người một vào bệnh viện tâm thần, cho mấy cô ta mở mang khuôn mặt thật của người điên, những kẻ này cũng sẽ không dám chạy tới đây làm phiền nữa.



Nhà họ Mục.

Trong vườn đặt mấy tấm nệm bò, bốn đứa trẻ nhà họ Mục đang chơi trên đó.

Khoai Tây Nhỏ là đứa lớn nhất, một đứa khác nhỏ hơn một chút, cũng đang chạy, hai bé trai khác xấp xỉ nhau là đứa thứ hai của Tô Thần và Hứa Lưu Âm.

Bà Mục cười nhìn về phía bốn đứa nhỏ, “Lúc mẹ sinh hai thằng con trai, đã nghĩ tương lai có thể sẽ có cháu gái, không ngờ lại là bốn đứa cháu trai."

“Tốt mà mẹ, náo nhiệt." Mục Kính Sâm ôm lấy đứa con đầu, cười nói.

“Đúng, vô cùng náo nhiệt."

Mục Thành Quân ôm Khoai Tây Nhỏ, giọng dịu dàng hỏi: “Mẹ đâu?"

“Mẹ đang ngủ."

Người đàn ông thả đứa trẻ xuống đất, đứng dậy vào nhà.

“Chị dâu sao cơ ạ?" Hứa Lưu Âm không khỏi hỏi.

“Mẹ mới lên lầu xem, nói là trong người thấy không khỏe."

Mục Kính Sâm nhìn bóng lưng Mục Thành Quân, nhịn không được cười nói: “Anh cả còn khẩn trương vì chị ấy như vậy, không tệ nha!"

“Con thật đúng là đừng có nói, anh con cũng như đổi thành người khác. Con xem xem nhiều năm như vậy, còn tai tiếng lung tung rối loạn truyền tới nữa không? Bên cạnh cũng sạch sẽ, trừ xã giao ra, công ty với trong nhà gần như hai điểm một đường. Mẹ thật không nghĩ sẽ có một ngày thế ngày, mẹ thấy mừng vô cùng."

Mục Kính Sâm đùa với đứa trẻ trong lòng, “Cho nên trước đây anh ấy hoang đường như vậy, có lẽ là vì chưa gặp được Tô Thần rồi!"

Mục Thành Quân lên lầu bước chân có chút vội vội vàng vàng, đi tới phòng ngủ chính, hắn mở cửa phòng đi vào. Tô Thần nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Em không chịu nổi nữa rồi, nằm lát."

“Uống nước đường mật chưa?"

“Không muốn động."

Mục Thành Quân giật ngăn kéo ra, từ trong lấy ra một túi nước gừng đường mật hòa tan, “Không còn nhiều lắm, ngày mai trên đường về anh lại mua hai hộp."

Tô Thần trở mình. Mục Thành Quân xoay người đi ra, lúc trở lại, tay ôm một ly nước đường mật. Hắn bỏ chăn lên tủ đầu giường, “Hơi nóng, một lát hãy uống."

“Được."

Người đàn ông ngồi xuống mép giường, lại từ ngăn kéo cầm một miếng dán nóng ra. Hắn vén chăn lên, kéo quần ngủ của Tô Thần ra, lại vô cùng cẩn thận dán miếng dán nóng lên quần lót Tô Thần.

“Sao em cứ không nhớ vậy? Không phải đã nói dán rồi sẽ không đau sao?"

“Nhưng bụng cứ đau, em không muốn động đậy."

Mục Thành Quân kéo quần ngủ lên thay cô, “Uống xong thì ngủ một giấc."

“Được."

Người đàn ông cầm lấy ly nước, thổi mấy cái, đợi nước đường mật nguội đi, hắn giục Tô Thần uống sạch toàn bộ.

Trong phòng rất sáng, Mục Thành Quân đứng dậy đi tới bên cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa sổ ra. Tô Thần lùi vào trong chăn, “Anh mau xuống đi, đám Khoai Tây Nhỏ không thấy anh lại sốt ruột."

“Được."

Mục Thành Quân đi ngang qua bên giường Tô Thần, liếc nhìn di động của cô, vẫn còn pin. “Nếu vẫn thấy không thoải mái, em cứ gọi cho anh."

“Được."

Người đàn ông đi khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Không biết từ lúc nào, người phụ nữ này đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của hắn, một ngày không gặp sẽ cảm thấy cả người không được thoải mái, đi đâu cũng muốn mang theo cô, cô cứ như đứa thứ ba của Mục Thành Quân.



Trong một trung tâm thương mại ở Đông Thành.

Một cậu bé và một cô bé đi ở đàng trước. Cô bé có vẻ tám, chín tuổi thì phải, thanh mảnh nhỏ nhắn, chân đi đôi bốt Martin màu trắng; cậu bé bên cạnh cao hơn cô bé một cái đầu, mặt mũi đẹp trai, ánh mắt sâu xa sắc bén. Thấy cô bé đi sang bên, cậu bé không khỏi lôi tay cô bé lại, “Đừng đi sang bên quá, không an toàn."

Phía sau, thật ra còn một đứa nhóc đi theo, cả đường nó chạy chậm chạp, đuổi tới được thì hăng say gọi: “Anh anh, chị, chị!!! “

Cậu bé dừng bước, cô bé quay đầu liếc nhìn. Đợi đứa nhỏ chạy đến trước mặt rồi, cô bé ngồi xổm xuống nói với thằng em trai này: “Ba với mẹ không phải ở đàng sau sao? Em theo bọn họ đi, không nên quấy rầy anh chị."

“Chị, bế!" Đứa nhỏ vươn hai tay đòi bế.

Lâm Lâm liếc nhìn, không đưa tay. Đứa nhóc tức khắc muốn chuyển qua tìm Duệ Duệ ôm.

“Anh, bế!"

Lâm Lâm vừa nghe câu này, liền nhấc đứa nhóc đến trước chân mình, nhưng cô bé cũng không ôm, dứt khoát giữ thằng bé đứng yên, “Tưởng lão tam, chị cũng đã nói với em rồi, em phải dính ba mẹ hơn, chị với anh đều lớn hơn nhiều, không chơi được với em. Ba thương em nhiều lắm đó, em tìm ba đi."

“Không muốn, em muốn chị…"

Duệ Duệ cúi lưng xuống, “Có phải tội nghiệp thằng bé lắm không?"

“Đâu có tội nghiệp đâu! Tiểu kẹo dẻo, vẫn chưa cần làm bài tập hàng ngày mà!"

Khóe miệng Duệ Duệ không khỏi hơi cong lên, “Nhưng chúng ta không chịu coi thằng bé, có vẻ thằng bé thừa quá."

Đứa nhóc vẫn chưa hiểu “thừa" nghĩa là gì. Lâm Lâm mới không cảm thấy đi, “Em muốn đi mua dây cột tóc, băng đô, anh chọn cho em đi."

Hai đứa đều dài chân, đi rất nhanh, cậu ba họ Tưởng sao có thể chạy lại bọn họ.

Thằng bé lập tức liền nôn nóng, thấy đuổi không kịp, liền nhảy nhảy ngay tại chỗ luốn, “Chờ em, chờ em một chút!"

Tưởng Viễn Chu đi nhanh tới, lập tức bế lấy đứa nhỏ, “Lâm Lâm, con lại bắt nạt em."

Lâm Lâm quay đầu phất phất tay với anh, “Ba, em có ba thương rồi, con không ăn giấm đâu!"

Nói xong, cô bé vịn cánh tay Duệ Duệ một cách tự nhiên, “Mua đồ xong đi ăn kem tuyết, được không?"

“Không được, lạnh lắm."

“Không sao đâu mà…"

Duệ Duệ liếc nhìn cô, “Một ly nước ép trái cây."

“Không muốn đâu."

“Vậy em vẫn nên sửa cái thói quen nghe nhạc trước khi ngủ lâu nay đi."

“Không…" Lâm Lâm lay lay cánh tay cậu. “Được rồi, em thỏa hiệp."

Tưởng Viễn Chu cho đứa nhóc trèo lên cổ mình, “Bảo bối không khóc, chúng ta cưỡi ngựa được không nào?"

Hứa Tình Thâm hai tay đút trong túi, cũng dỗ cậu ba mấy câu, “Anh chị không dẫn con đi chơi, ba dẫn con đi chơi được không nào?"

Đứa nhỏ gối cằm lên đỉnh đầu Tưởng Viễn Chu, “Con muốn chị…"

Hứa Tình Thâm ngẩng đầu nhìn lại, Lâm Lâm đã kéo Duệ Duệ vào một tiệm bán đồ trang sức.

Trong tiệm, Lâm Lâm cầm kẹp tóc và băng đô nhìn mãi, “Cái này trông được không? Còn cái này nữa…"

Duệ Duệ đứng trước quầy hàng, cậu cầm một cái kẹp tóc trong đó lên. Lâm Lâm vẫn đang lựa. Cậu bé kéo cô bé tới trước người mình, “Đừng động."

Lâm Lâm đứng không nhúc nhích. Duệ Duệ cẩn thận cài chiếc kẹp lên đầu cô.

“Không làm đau em chứ?"

“Không."

Duệ Duệ cầm cái gương cho cô bé soi, “Nhìn đẹp không?"

Lâm Lâm nhìn, đặc biệt thích, khóe miệng cô bé nở nụ cười, “Anh thích em đeo cái này sao?"

“Thích."

Cô bé ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt cậu bé, “Em cũng thích."

Tưởng Viễn Chu dẫn Tưởng lão tam và Hứa Tình Thâm đi tới ngoài tiệm. Bây giờ Lâm Lâm đã sớm có chủ ý của riêng mình, đã không cần Hứa Tình Thâm lựa cho mình.

Duệ Duệ cầm hai sợi dây buộc tóc, để trên đầu Lâm Lâm so sánh, “Còn cái này nữa, đơn giản một chút lại đẹp."

“Ừm."

Hứa Tình Thâm đi bộ lâu, đôi giày hôm nay hơi không vừa với chân, cả người tựa vào người Tưởng Viễn Chu, ôm lấy cánh tay người đàn ông.

Tưởng Viễn Chu dứt khoát ngồi xổm xuống, tay vươn tới, để Hứa Tình Thâm ngồi lên đùi mình.

Hứa Tình Thâm ngồi như đứa nhỏ, nhưng cô biết Tưởng Viễn Chu như vậy nhất định sẽ không thoải mái, “Mau đứng dậy đi!"

“Ngồi lát, anh muốn ôm em một cái như vầy."

Hứa Tình Thâm vẫn muốn đẩy đẩy, trong tiệm đột nhiên truyền ra giọng của con gái, “Mẹ!"

Cô ngẩng đầu nhìn, Lâm Lâm đang đứng ngay cửa tiệm bán đồ trang sức, chỉ chỉ kẹp tóc trên đầu mình, hỏi: “Nhìn đẹp không ạ?"

Khuôn mặt Hứa Tình Thâm không khỏi giãn ra, “Trông đẹp đó, vô cùng đẹp."

Cô bé kéo cánh tay cậu bé, “Em sẽ lấy cái này."

“Được, mua đi, chỉ cần em thích."

Hứa Tình Thâm giơ cánh tay lên ôm lấy cổ Tưởng Viễn Chu. Câu chuyện của bọn họ, từ sắc đẹp khó cưỡng, loáng một cái đã qua nhiều năm như vậy, anh vẫn là Tưởng tiên sinh của cô, cô vẫn là Hứa Tình Thâm của anh.

Tưởng Viễn Chu đưa bàn tay ôm lấy eo Hứa Tình Thâm, tầm mắt hai người không khỏi nhìn thẳng vào nhau.

Nhiều năm như vậy, dù những phụ nữ tới gần anh đều bắt cước cô, nhưng chỉ có cô là tình thâm của anh.

Khóe miệng Tưởng Viễn Chu hơi cong lên. Hứa Tình Thâm vẫn luôn là dáng vẻ kia, chưa từng thay đổi bao giờ, niềm tự hào nhất của anh cũng vĩnh viễn luôn là khía cạnh mạnh mẽ của cô.

Người khác mặc áo trắng mà dính máu là vì giết người, mà Tình Thâm của Tưởng Viễn Chu anh, bộ áo trắng điểm màu đỏ, là vì cứu người.

– The End – 
Tác giả : Thánh Yêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại