Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều
Chương 310: Gặp lại Ưng Mẫn
Lúc Cố Mạc và Tiếu Nhiễm chạy đến bệnh viện, thì tình cờ gặp Ưng Mẫn ở đại sảnh.
“Cố Mạc, sao anh lại ở đây?" Ưng Mẫn nhìn thấy Cố Mạc, lập tức có chút vui mừng chạy đến trước mặt anh."Thăm bệnh sao?"
Cố Mạc đưa Tiếu Nhiễm đến bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói với Ưng Mẫn:"Là ba vợ của anh, nghe nói đang nằm ở bệnh viện này."
Ưng Mẫn nhìn thấy Tiếu Nhiễm, vui vẻ trên mặt lập tức biến mất, có chút mất mát nói."Cố muốn em hỗ trợ gì không?"
Cố Mạc thản nhiên cười nói:"Không cần. Nơi này có mẹ ruột của anh rồi."
Ưng Mẫn cười nói:"Cũng đúng. Đây là bệnh viện nhà anh mà."
Tiếu Nhiễm có chút lo lắng túm lấy bàn tay Cố Mạc, nôn nóng muốn đi đến phòng cấp cứu.
Cố Mạc trấn an vòng tay ra sau lưng Tiếu Nhiễm, sau đó nói với Ưng Mẫn:"Vợ của anh có vẻ lo lắng cho ba vợ anh."
“Vậy mau đi đi." Ưng Mẫn có chút lưu luyến khoát tay với Cố Mạc."Có chuyện gì thì gọi em."
“Cám ơn!" Cố Mạc nói xong lập tức nắm tay Tiếu Nhiễm chạy đến phòng cấp cứu.
Có lẽ bởi vì nơi này từng là nơi làm việc của Cố Mạc hồi trước, cho nên dọc đường luôn luôn có người chào hỏi anh.
Cố Mạc xông vào phòng cấp cứu tìm một vòng không tìm thấy Tiếu Bằng Trình, lập tức chặn một bác sĩ lại hỏi:"Lão Chu, vừa nãy có thấy một người tên là Tiếu Bằng Trình vì hôn mê được đưa đến đây không?"
“Có phải một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi không?" Lão Chu quan tâm hỏi.
“Đúng!" Cố Mạc gật gật đầu.
“Tim bị kích động mạnh, đã qua cơn nguy hiểm. Có điều bởi vì ông ấy vừa trải qua phẫu thuật nên tôi đã sắp xếp cho ông ấy nằm viện kiểm tra."
Nghe được lời nói của bác sĩ Chu, Tiếu Nhiễm rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, hốc mắt đầy lệ vì vui mừng.
“Cố Mạc, bệnh nhân đó là gì của anh?" Lão Chu tò mò hỏi.
“Là ba vợ. Lão Chu, đây và vợ tôi, Tiếu Nhiễm." Cố Mạc nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau."Tiếu Nhiễm, đây là lão Chu."
Tiếu Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra, lễ phép bắt tay đối phương:"Hôm nay đã làm phiền anh rồi."
“Đây là công việc của tôi. Đừng khách khí như vậy." Lão Chu cười ha ha nói."Đúng rồi, tôi giúp hai người tìm phòng bệnh nhân."
“Cám ơn!" Tiếu Nhiễm cảm kích nói.
“Đừng có khách khí như vậy. Tôi và Cố Mạc từng là anh em thân thiết." Lão Chu cười nói,"Ra rồi, phòng 2, giường 27."
“Cảm ơn. Lão Chu!" Cố Mạc bắt tay lão Chu, cười nói.
“Thật nhớ những ngày anh còn ở đây. Sau khi anh đi rồi chẳng có ai giúp tôi chơi bài tú lơ khơ với Đức Châu." Lão Chu tiếc nuối nói.
Cố Mạc đùa vui nửa ngày nói:"Tại anh ngày nào cũng lôi kéo chơi bài tú lơ khơ với anh nên ông trời mới bắt tôi tạm dừng công tác đó."
“Nghĩ thông là tốt rồi. Sự nghiệp hiện tại của anh cũng rất thành công, còn hơn làm bác sĩ nhiều!" Lão Chu cụng nắm đấm với Cố Mạc, sau đó vỗ vai anh nói,"Mau đi đi!"
Nghe lão Chu nói chuyện với Cố Mạc, Tiếu Nhiễm mới hiểu cảm giác được gả cho một bác sĩ như thế nào.
Lúc trước, Cố Mạc đã từng giống như lão Chu, mặc áo dài trắng, dựa vào y thuật cao siêu đi cứu người.
Đến nơi đã từng công tác, gặp những đồng nghiệp cũ đã từng làm việc cùng, liệu Cố Mạc có thể không sầu não không?
Anh từng là chuyện gia thần kinh kiệt xuất nhất ở nơi này.
Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Nhưng trên mặt anh chỉ có sự lo lắng, hoàn toàn không có sự tổn thương.
Có lẽ thời gian đã xoa dịu sự đau xót của anh.
Cô nắm thật chặt mười đầu ngón tay thon dài của anh, vì anh mà đau lòng.
“Cố Mạc, sao anh lại ở đây?" Ưng Mẫn nhìn thấy Cố Mạc, lập tức có chút vui mừng chạy đến trước mặt anh."Thăm bệnh sao?"
Cố Mạc đưa Tiếu Nhiễm đến bên cạnh, nắm chặt tay cô, nói với Ưng Mẫn:"Là ba vợ của anh, nghe nói đang nằm ở bệnh viện này."
Ưng Mẫn nhìn thấy Tiếu Nhiễm, vui vẻ trên mặt lập tức biến mất, có chút mất mát nói."Cố muốn em hỗ trợ gì không?"
Cố Mạc thản nhiên cười nói:"Không cần. Nơi này có mẹ ruột của anh rồi."
Ưng Mẫn cười nói:"Cũng đúng. Đây là bệnh viện nhà anh mà."
Tiếu Nhiễm có chút lo lắng túm lấy bàn tay Cố Mạc, nôn nóng muốn đi đến phòng cấp cứu.
Cố Mạc trấn an vòng tay ra sau lưng Tiếu Nhiễm, sau đó nói với Ưng Mẫn:"Vợ của anh có vẻ lo lắng cho ba vợ anh."
“Vậy mau đi đi." Ưng Mẫn có chút lưu luyến khoát tay với Cố Mạc."Có chuyện gì thì gọi em."
“Cám ơn!" Cố Mạc nói xong lập tức nắm tay Tiếu Nhiễm chạy đến phòng cấp cứu.
Có lẽ bởi vì nơi này từng là nơi làm việc của Cố Mạc hồi trước, cho nên dọc đường luôn luôn có người chào hỏi anh.
Cố Mạc xông vào phòng cấp cứu tìm một vòng không tìm thấy Tiếu Bằng Trình, lập tức chặn một bác sĩ lại hỏi:"Lão Chu, vừa nãy có thấy một người tên là Tiếu Bằng Trình vì hôn mê được đưa đến đây không?"
“Có phải một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi không?" Lão Chu quan tâm hỏi.
“Đúng!" Cố Mạc gật gật đầu.
“Tim bị kích động mạnh, đã qua cơn nguy hiểm. Có điều bởi vì ông ấy vừa trải qua phẫu thuật nên tôi đã sắp xếp cho ông ấy nằm viện kiểm tra."
Nghe được lời nói của bác sĩ Chu, Tiếu Nhiễm rốt cuộc cũng có thể thả lỏng, hốc mắt đầy lệ vì vui mừng.
“Cố Mạc, bệnh nhân đó là gì của anh?" Lão Chu tò mò hỏi.
“Là ba vợ. Lão Chu, đây và vợ tôi, Tiếu Nhiễm." Cố Mạc nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau."Tiếu Nhiễm, đây là lão Chu."
Tiếu Nhiễm nhanh chóng đưa tay ra, lễ phép bắt tay đối phương:"Hôm nay đã làm phiền anh rồi."
“Đây là công việc của tôi. Đừng khách khí như vậy." Lão Chu cười ha ha nói."Đúng rồi, tôi giúp hai người tìm phòng bệnh nhân."
“Cám ơn!" Tiếu Nhiễm cảm kích nói.
“Đừng có khách khí như vậy. Tôi và Cố Mạc từng là anh em thân thiết." Lão Chu cười nói,"Ra rồi, phòng 2, giường 27."
“Cảm ơn. Lão Chu!" Cố Mạc bắt tay lão Chu, cười nói.
“Thật nhớ những ngày anh còn ở đây. Sau khi anh đi rồi chẳng có ai giúp tôi chơi bài tú lơ khơ với Đức Châu." Lão Chu tiếc nuối nói.
Cố Mạc đùa vui nửa ngày nói:"Tại anh ngày nào cũng lôi kéo chơi bài tú lơ khơ với anh nên ông trời mới bắt tôi tạm dừng công tác đó."
“Nghĩ thông là tốt rồi. Sự nghiệp hiện tại của anh cũng rất thành công, còn hơn làm bác sĩ nhiều!" Lão Chu cụng nắm đấm với Cố Mạc, sau đó vỗ vai anh nói,"Mau đi đi!"
Nghe lão Chu nói chuyện với Cố Mạc, Tiếu Nhiễm mới hiểu cảm giác được gả cho một bác sĩ như thế nào.
Lúc trước, Cố Mạc đã từng giống như lão Chu, mặc áo dài trắng, dựa vào y thuật cao siêu đi cứu người.
Đến nơi đã từng công tác, gặp những đồng nghiệp cũ đã từng làm việc cùng, liệu Cố Mạc có thể không sầu não không?
Anh từng là chuyện gia thần kinh kiệt xuất nhất ở nơi này.
Tiếu Nhiễm lo lắng nhìn thoáng qua Cố Mạc.
Nhưng trên mặt anh chỉ có sự lo lắng, hoàn toàn không có sự tổn thương.
Có lẽ thời gian đã xoa dịu sự đau xót của anh.
Cô nắm thật chặt mười đầu ngón tay thon dài của anh, vì anh mà đau lòng.
Tác giả :
Tứ Thục