Rồng Bay Phượng Múa
Chương 60: Bức cung
Phượng Trác Quân sửng sốt, lúc này mới phát hiện cảm xúc Phượng Trữ hôm nay khác thường, ông nhìn thoáng qua Long Tam, Long Tam cũng cúi đầu ăn cơm, không cho ông bất kỳ thông tin hay trợ giúp gì: Phượng Trác Quân là không biết, kỳ thật trong lòng Long Tam mới thật là bất ổn: Phượng Trác Quân thanh thanh cổ họng, đáp: “Phượng Phượng muốn hỏi cái gì?"
Long Tam nín thở ngưng thần, nghĩ đến Phượng Trữ sẽ nói thẳng, hỏi cái vấn đề bén nhọn khó chơi gì đó, lại nghe Phượng Trữ nói: “Cha cùng nương cảm tình tốt như vậy, nay cách nương lâu như vậy, có nhớ nương hay không?"
Long Tam bị mễ lạp sặc lên mũi, khụ hai tiếng, Phượng Trác Quân có chút ngượng ngùng : “Con đứa nhỏ này… Chuyện của cha mẹ, con cứ hỏi vậy sao?"
“Chắc cũng phải nhớ nhỉ?" Phượng Trữ tự động tự phát trả lời cho Phượng Trác Quân:"Cha cũng là nhớ nương, vậy có muốn đem nương đến đây hay không, dù sao chúng ta cách mục tiêu càng ngày càng gần, nương nhất định rất muốn tận mắt xem bảo vật là cái dạng gì:"
“Này…" Phượng Trác Quân không dự đoán được Phượng Trữ có lời này, một chút liền nghẹn lời: Long Tam cũng là âm thầm cảnh giác, tốt, Phượng Nhi nhà hắn hiện tại cũng biết xài chiêu này, giả ngu còn chưa tính, biết rõ còn cố hỏi, âm thầm hạ bộ, đào hố chờ cha ruột mình nhảy xuống:
“Trở về nói cho bà ấy cũng được: Nương con kỳ thật cũng không phải để ý bảo vật là cái gì, bà chính là đau lòng vì cha, thù cha khắc sâu trong lòng, chân tướng khó hiểu, không có mặt mũi nhìn ông bà đã mất, đã nhiều năm như vậy, cha vẫn cảm thấy hổ thẹn:"
“Nương cũng là nghĩ như vậy sao?"
“Đó là tất nhiên:"
“Cho nên nương sẽ không đến đây sao? Ta cũng nhớ nương:"
“Ách, chắc sẽ không đến: Chúng ta không phải sắp tìm được bảo vật sao? Tìm được rồi liền đi về, bà ấy còn tới làm cái gì?"
Long Tam trơ mắt nhìn Phượng Trác Quân bị Phượng Trữ làm cho một lần lại một lần nói dối, trong lòng thực thở dài, hắn xoa xoa mặt, thật sự là sầu muốn chết:
“Cha, ta còn vẫn không có hỏi qua, cha cùng nương là quen biết như thế nào?"
Phía sau lưng Phượng Trác Quân chảy mồ hôi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Long Tam một bộ không dám quản, mà chính mình hôm nay lại là đi ra ngoài một ngày, thêm nữa bây giờ trời đã tối, thật cũng không có cớ nào ra khỏi nhà trốn tránh, vì thế không giúp đỡ, không đường lui, ông đành phải kiên trì đáp tiếp:
“Ta và nương con là quen nhau ở Hạ quốc, đây là chuyện trước kia, con cũng đã biết rồi:"
“Ta không biết a, cha đã quên, ta ngã hỏng đầu rồi, đã sớm không nhớ gì, làm sao còn nhớ rõ lúc trước cha cùng nương nói với ta cái gì: Mấy ngày này nhớ nương, thật đúng là muốn nghe lại chuyện hồi trước nha:"
“Nga nga, đúng, ta quên mất, đầu con còn đang bị thương, mau sớm đi nghỉ ngơi đi, lần sau cha có rảnh, cha sẽ cùng con hảo hảo tán gẫu:" Phượng Trác Quân thật vất vả kiếm được một cái lấy cớ, nhanh nhanh dùng tới:
Ai ngờ Phượng Trữ giống không có nghe thấy, lại hỏi: “Nếu như hai người quen nhau ở Hạ quốc, ta đây có phải sinh ra ở Hạ quốc hay không? Ta có từng ở Hạ quốc bao giờ không?
“Ách, con là ở Hạ quốc sinh ra, nhưng lúc còn rất nhỏ, đã theo chúng ta trở lại Tiêu quốc:"
Long Tam nghe đến đó, trong lòng thở phào một hơi, có lẽ Phượng Trữ khi nghe lén buổi chiều hôm nay, Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ không nói chuyện gì liên quan đến chuyện mẹ ruột Kiều Linh của nàng: Cũng đúng, nếu là Kiều Lỵ trong lòng có quỷ, tự nhiên sẽ không tự mình nhảy xuống hố, bà ta nhất định sẽ đem trọng tâm nói chuyện về thứ khác, tỷ như gia cừu trọng như núi, tỷ như Long gia giảo hoạt có âm mưu, tỷ như giang hồ hung hiểm, nói không chừng có người khác mơ ước bảo tàng lập bẫy: Dù sao sự tình nhất loạn còn rất nhiều, ai còn nhớ rõ lôi chi tiết chuyện cũ ra mà nói?
Nhưng kể từ đó, Phượng Trữ xác định vững chắc là cha mẹ cũng không có giải quyết vấn đề thành ý oán cừu hai nhà, hơn nữa cũng đem việc trí nhớ của nàng đã không còn mà cố tình che giấu, cố ý trốn tránh, giấu diếm, không phải trong lòng có quỷ, chính là đối với đối phương không thèm để ý, vô luận là lý do nào cũng làm cho Phượng Trữ rất tức giận: Mà Phượng Trữ đã nổi giận, sự tình liền phiền toái:
Quả nhiên Phượng Trữ lại tiếp tục hỏi: “Vậy phụ thân có biết vì sao ta có thể hiểu được tiếng Hạ quốc hay không?"
“Ách…" Phượng Trác Quân lúc này nhớ tới việc hôm nay ông muốn hỏi Kiều Lỵ, kết quả sau khi nói những chuyện khác liền quên mất:
Phượng Trữ lại hỏi: “Vậy cha có nhớ tới chuyện về nơi ta nói hay không? Có phải là căn nhà ở Hồ Châu không?"
“Không phải căn nhà ở Hồ Châu, những nơi con từng đi qua không nhiều lắm, cha có rảnh sẽ hỏi lại hỏi nương con:" Phượng Trác Quân bị hỏi dồn dập mà ứa ra mồ hôi:
“Chuyện ta bị bóp cổ thì sao? Cha có thật sự nghĩ tới hay không?"
Phượng Trác Quân xấu hổ, hôm nay ông quả thật cũng không có cùng Kiều Lỵ nói về việc này, bọn họ thật lâu không gặp, Kiều Lỵ phân tích rất rất nhiều manh mối cùng lợi và hại cho ông nghe, bọn họ nói chuyện rất cẩn thận, trên đường lại thay đổi một địa điểm gặp, gấp rút như vậy, ông thật là đã quên:
Trong phòng không khí cương lên, Long Tam biết trong bàn lại nổi lên tranh chấp, tuy rằng thật sự không muốn xả thân đi vào, nhưng hắn cũng không mở miệng không được:"Phượng Nhi, sự tình nhiều lắm, cứ từ từ giải quyết, đừng có gấp:"
“Ta không nóng nảy, ta một chút cũng không nóng nảy, chỉ là hai người cảm thấy ta sẽ nóng nảy, cái gì cũng không tin tưởng ta:" Phượng Trữ là thật tức giận, cắn răng nói từng chữ từng chữ ra ngoài: “Hoặc là, hai người cảm thấy ta sẽ nóng nảy, vậy nếu xảy ra chuyện ta cần biết mà hai người không muốn cho ta biết đều có thể giấu giếm ta sao?"
Long Tam tâm đầu nhất khiêu, đứng lên đưa tay kéo Phượng Trữ: “Phượng Nhi, nàng đừng như vậy, có chuyện hảo hảo nói:"
Phượng Trữ quăng tay hắn ra, cũng đứng lên lui hai bước: “Ta không phải là hảo hảo nói sao? Ta vẫn hảo hảo hỏi chuyện, đối với ngươi hiện tại hảo hảo không nổi nữa: Ta chỉ là muốn nghe nói thật, vì sao lại khó như vậy?" Nàng chuyển hướng Phượng Trác Quân: “Cha, ta là con gái ruột của cha đi, tuy nói lúc trước ta mất trí nhớ, gặp cha không quá vài lần, cảm giác không thân cận, nhưng đoạn thời gian này, chúng ta cùng lên đường, sớm chiều ở chung, cha không phải đối với ta rất yêu thương thực quan tâm sao? Ta bị tập kích, là cha liều mạng cứu ta, trong lòng ta thực cảm động, ta cảm thấy ta có phụ thân tốt như vậy, sau này cho dù gặp cái gì cũng không sợ: Nhưng là hôm nay, ta thực thương tâm, ta phát hiện nguyên lai hết thảy hảo đều là biểu hiện giả dối, hai người ai cũng đều đội mặt nạ đối ta: Cha có thể ở thời điểm sáng sớm ép ta ăn nhiều một ít, cho ta đĩa rau, quay đầu lại gạt ta đi gặp nương ta, trở về còn có thể nói cái gì mà đường xá xa xôi, đừng cho nương đến, chúng ta tìm bảo vật trở về cùng bà ấy nói đều giống nhau… Kỳ thật nương ngay ở đây, hai người thương thảo cái gì mà bảo vật đại kế, thương lượng kĩ càng như vậy, tình cảm chúng ta đây một đường tín nhiệm cùng chân thành, đều là cái gì, là chó má sao?"
Phượng Trữ càng nói giọng càng lớn, càng nói càng là thương tâm, nước mắt chảy nhanh xuống dưới:
Phượng Trác Quân nghe thấy nàng biết Kiều Lỵ ở gần đây, hoảng sợ, ngầm nhìn thoáng qua Long Tam:
“Cha không cần nhìn hắn, cha cho là cha giấu giếm được sao? Hay là cha cũng sẽ chột dạ, biết chính mình mấy ngày nay giả bộ đáng tin làm sao, cỡ nào thành tâm phó thác, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn là tràn ngập ngờ vực vô căn cứ cùng tính kế, cha biết như vậy cũng coi như không tốt, phải không?"
Những lời này Phượng Trữ nói rất khó nghe, làm cho Phượng Trác Quân nét mặt già nua nhất thời không nhịn được, ông quát một tiếng: “Phượng Phượng, con nói cái gì?"
“Tiếng Tiêu quốc đó, nghe không hiểu sao? Muốn ta đổi tiếng Hạ quốc mà nói hay không?" Phượng Trữ lúc này lửa giận công tâm, quả nhiên là mặc kệ tất cả, hoàn toàn không lo lắng nàng đang đối diện cha ruột của mình mà rống:"Nói cái gì? Ta có thể thẳng thắn trong ngực nói, là lời ta thật tình nói: Cha, cha có thể nói thật lòng sao? Cha có thể đem quá khứ rối loạn của cha ra nói rõ sao? Ta chính là không hiểu, vốn là chuyện rành mạch vô cùng đơn giản, vì sao mọi người có thể đi vòng tới vòng lui, đi lẩn quẩn đến hôn mê là có thể thêm nhiều bạc thêm cơm ăn sao? Mọi người nói có cừu oán, không giải được khúc mắc, hảo, không giải được, vậy mọi người đem manh mối mở ra cùng nhau giải, nhưng khi đều đã mở ra, hai người cố tình còn nghĩ đến thứ này mở ra là thật tâm hay giả ý, bên kia có bao nhiêu thứ tốt, sự tình đối ai có lợi…"
“Phượng Phượng:" Phượng Trác Quân sắc mặt xanh mét, chính mình bị nữ nhi quở trách như vậy, sao có thể không giận?
Phượng Trữ cũng không để ý tới, tiếp tục nói: “Ta mất trí nhớ, ta sinh bệnh, ta không biết chính mình phát sinh qua chuyện gì, ta sẽ sợ hãi, ta sẽ lo lắng, ta bị người tập kích cũng không biết vì cái gì, ta sinh một nữ nhi không biết phụ thân là ai, ta không biết lúc trước ta có phải bị khi dễ hay không, ta đem những gì ta nghĩ ra đều nói hết cho cha, ta muốn có người giúp ta, giúp ta tìm ra đáp án, nhưng những thứ này đều đánh không lại cái gọi là gia cừu trong lòng cha cùng nương, đánh không lại cái gì mà bảo tàng: Nương vụng trộm đến đây, cha vụng trộm gặp bà, này không quan hệ, hai người có tiểu bí mật của hai người, ta hiểu, nhưng là hai người sau khi gặp nhau lại bắt đầu nghi kỵ, bắt đầu tính toán, vì sao ở trong lòng của hai người, người khác đều là có ý xấu mắt tính kế lên hai người vậy? Vậy hai người cứ tính kế tính tới tính lui như vậy chính là người tốt sao? Hai người thà rằng tốn thời gian để tính kế này đó, cũng không thảo luận tình trạng của nữ nhi là ta, cha, đổi làm cha là ta, trong lòng cha nghĩ sao?"
Phượng Trác Quân không nói gì mà im lặng, Kiều Lỵ cùng ông, xác thực tán gẫu âm mưu cùng tính kế có vẻ nhiều, bọn họ quả thật không hiểu sao lại không nói đến chuyện của nữ nhi, trong lòng ông cũng có hối hận, nhưng bị nữ nhi giáp mặt chỉ trích rít gào như vậy, ông lại vẫn chỉ có cảm xúc thẹn quá hóa giận:
Long Tam trong lòng tràn đầy đau lòng, hắn đi qua, muốn ôm lấy Phượng Trữ an ủi, lại bị nàng một phen đẩy ra:
“Ngươi cũng giống vậy, ngươi cùng cha giống nhau, ngươi cũng có chuyện gạt ta:" Phượng Trữ chống lại Long Tam, cũng rống tiếp, vừa rồi đối Phượng Trác Quân cảm xúc phát tiết, thực tại làm cho nàng hao phí hết khí lực: Nàng lại lui hai bước, ngã ngồi ở trên ghế, ba người đều là không nói lời nào, Phượng Trữ ngơ ngác ngồi, càng nghĩ càng thương tâm, nàng bụm mặt, bỗng nhiên “ô ô" khóc lên: Long Tam quá sợ hãi, phải biết rằng tính tình Phượng Trữ là kiên cường lạc quan nhất, lúc trước vừa mất đi trí nhớ, ở trong Long phủ bị nghi ngờ xa lánh, nàng cũng không có như vậy đã khóc: Hôm nay sợ là dốc hết tâm sự trong lòng, nói đến chỗ thương tâm:
Hắn vội vàng bước hai bước dài đi qua, một tay bắt lấy nàng ôm vào trong ngực: “Phượng Nhi, Phượng Nhi, là chúng ta sai lầm rồi, nàng đừng thương tâm, ta chịu tội với nàng, nàng đừng khóc…"
Phượng Trữ oa ở trong lòng Long Tam, rõ ràng lên tiếng khóc lớn: “Hai người thấy ta cả ngày vui vẻ, liền cho ta sẽ không sợ hãi, sẽ không để ý sao? Nếu có thể, ta thật hy vọng hai người cũng thử cảm giác cái gì cũng không nhớ rõ cái gì cũng không biết, làm cho người chung quanh đều chán ghét hai người, cho hai người cũng bị người khi dễ, cho hai người có nhà nhưng không thể về, cho hai người bị người ám sát, sau đó hai người còn cũng không biết đó là vì cái gì, hai người cũng không biết chân tướng ở nơi nào, không biết về sau còn có thể thế nào, có thể hay không lại xảy ra chuyện tình hai người không tưởng tượng nổi, cho hai người đều thử xem loại tư vị này…"
Long Tam nhanh ôm chặt nàng, đau lòng muốn chết, hận không thể tự chém mình hai đao thống khoái:
Phượng Trác Quân cũng mềm mỏng đi hẳn, đi tới gần lại không biết nói nên nói cái gì tốt, đành ôn nhu nói: “Cha sai lầm rồi, cha không phải cố ý giấu giếm con, cha không nghĩ tới… Ai, cha không phải không nhớ thương chuyện của con, là cha sơ sót…"
Phượng Trữ dụi mắt, lớn tiếng nói: “Hai người một người là cha ta, một người là tướng công của ta, hai người cũng không giúp ta, ta còn có thể dựa vào ai? Hai người đều gạt ta lừa gạt ta, ta còn có thể tín nhiệm ai?"
Bộ dáng nàng ủy khuất cực độ làm cho Long Tam rốt cuộc nhịn không được, đầu óc hắn nóng lên, ôm nàng nói: “Ta sai lầm rồi, là ta rất ích kỷ, là ta không đúng, hết thảy đều là của ta sai, ta nếu không giấu giếm nàng, nếu không lừa nàng, nàng không cần khổ sở, ta cái gì cũng nói cho nàng biết, vừa vặn cha nàng cũng ở đây, ta đem sự tình nói hết cho nàng:"
Phượng Trữ có chút vờ ngớ ngẩn, tại sao ý tứ hắn nói dường như sự tình thực nghiêm trọng, chẳng lẽ việc hắn lừa gạt nàng, so với nàng tưởng tượng còn muốn quá đáng hơn?
Phượng Trữ ngồi thẳng, hung tợn trừng hắn: “Vậy ngươi nói, đến tột cùng ngươi giấu diếm ta cái gì?"
Long Tam bị tra khảo như vậy, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh một ít, việc này nên nói như thế nào? Nàng đang nổi nóng, đây cũng không phải là thời cơ tốt thẳng thắn để a, vốn còn có một đường hy vọng có thể giải quyết, sợ là đem chuyện này nói ra, có thể biến thành lập tức hành quyết đi? Nhưng là chuyện này nếu không nói, ngày sau nói sau, cũng là cái kết cục hẳn phải chết:
Trong lòng Long Tam giao chiến hồi lâu, dưới cảnh Phượng Trữ mắt to nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm, gian nan nói: “Ta, ta trước kia đã làm một việc, sẽ làm nàng hiện tại nghe xong rất tức giận, ta lúc trước sợ nàng biết sẽ không tha thứ cho ta, cho nên ta vẫn gạt nàng:"
“Là chuyện gì?" Ngữ khí Phượng Trữ lạnh như băng, phi thường cường hãn:
Long Tam lần này càng không tiện mở miệng, hắn ấp úng nửa ngày: “Ta… Ta lừa nàng… Kỳ thật… Ta biết…" Hắn nhìn vào ánh mắt của Phượng Trữ, bình thường như nai con hồn nhiên, ánh mắt sạch sẽ như bảo thạch, nàng thông minh lại nghịch ngợm, nàng kiên cường lại thiện lương, nàng tốt đẹp như vậy, hắn sợ là không bao giờ hội ngộ một cô nương tốt như nàng nữa, hắn không muốn mất đi nàng, hắn không thể mất đi nàng, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Long Tam nín thở ngưng thần, nghĩ đến Phượng Trữ sẽ nói thẳng, hỏi cái vấn đề bén nhọn khó chơi gì đó, lại nghe Phượng Trữ nói: “Cha cùng nương cảm tình tốt như vậy, nay cách nương lâu như vậy, có nhớ nương hay không?"
Long Tam bị mễ lạp sặc lên mũi, khụ hai tiếng, Phượng Trác Quân có chút ngượng ngùng : “Con đứa nhỏ này… Chuyện của cha mẹ, con cứ hỏi vậy sao?"
“Chắc cũng phải nhớ nhỉ?" Phượng Trữ tự động tự phát trả lời cho Phượng Trác Quân:"Cha cũng là nhớ nương, vậy có muốn đem nương đến đây hay không, dù sao chúng ta cách mục tiêu càng ngày càng gần, nương nhất định rất muốn tận mắt xem bảo vật là cái dạng gì:"
“Này…" Phượng Trác Quân không dự đoán được Phượng Trữ có lời này, một chút liền nghẹn lời: Long Tam cũng là âm thầm cảnh giác, tốt, Phượng Nhi nhà hắn hiện tại cũng biết xài chiêu này, giả ngu còn chưa tính, biết rõ còn cố hỏi, âm thầm hạ bộ, đào hố chờ cha ruột mình nhảy xuống:
“Trở về nói cho bà ấy cũng được: Nương con kỳ thật cũng không phải để ý bảo vật là cái gì, bà chính là đau lòng vì cha, thù cha khắc sâu trong lòng, chân tướng khó hiểu, không có mặt mũi nhìn ông bà đã mất, đã nhiều năm như vậy, cha vẫn cảm thấy hổ thẹn:"
“Nương cũng là nghĩ như vậy sao?"
“Đó là tất nhiên:"
“Cho nên nương sẽ không đến đây sao? Ta cũng nhớ nương:"
“Ách, chắc sẽ không đến: Chúng ta không phải sắp tìm được bảo vật sao? Tìm được rồi liền đi về, bà ấy còn tới làm cái gì?"
Long Tam trơ mắt nhìn Phượng Trác Quân bị Phượng Trữ làm cho một lần lại một lần nói dối, trong lòng thực thở dài, hắn xoa xoa mặt, thật sự là sầu muốn chết:
“Cha, ta còn vẫn không có hỏi qua, cha cùng nương là quen biết như thế nào?"
Phía sau lưng Phượng Trác Quân chảy mồ hôi, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không thích hợp, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng Long Tam một bộ không dám quản, mà chính mình hôm nay lại là đi ra ngoài một ngày, thêm nữa bây giờ trời đã tối, thật cũng không có cớ nào ra khỏi nhà trốn tránh, vì thế không giúp đỡ, không đường lui, ông đành phải kiên trì đáp tiếp:
“Ta và nương con là quen nhau ở Hạ quốc, đây là chuyện trước kia, con cũng đã biết rồi:"
“Ta không biết a, cha đã quên, ta ngã hỏng đầu rồi, đã sớm không nhớ gì, làm sao còn nhớ rõ lúc trước cha cùng nương nói với ta cái gì: Mấy ngày này nhớ nương, thật đúng là muốn nghe lại chuyện hồi trước nha:"
“Nga nga, đúng, ta quên mất, đầu con còn đang bị thương, mau sớm đi nghỉ ngơi đi, lần sau cha có rảnh, cha sẽ cùng con hảo hảo tán gẫu:" Phượng Trác Quân thật vất vả kiếm được một cái lấy cớ, nhanh nhanh dùng tới:
Ai ngờ Phượng Trữ giống không có nghe thấy, lại hỏi: “Nếu như hai người quen nhau ở Hạ quốc, ta đây có phải sinh ra ở Hạ quốc hay không? Ta có từng ở Hạ quốc bao giờ không?
“Ách, con là ở Hạ quốc sinh ra, nhưng lúc còn rất nhỏ, đã theo chúng ta trở lại Tiêu quốc:"
Long Tam nghe đến đó, trong lòng thở phào một hơi, có lẽ Phượng Trữ khi nghe lén buổi chiều hôm nay, Phượng Trác Quân cùng Kiều Lỵ không nói chuyện gì liên quan đến chuyện mẹ ruột Kiều Linh của nàng: Cũng đúng, nếu là Kiều Lỵ trong lòng có quỷ, tự nhiên sẽ không tự mình nhảy xuống hố, bà ta nhất định sẽ đem trọng tâm nói chuyện về thứ khác, tỷ như gia cừu trọng như núi, tỷ như Long gia giảo hoạt có âm mưu, tỷ như giang hồ hung hiểm, nói không chừng có người khác mơ ước bảo tàng lập bẫy: Dù sao sự tình nhất loạn còn rất nhiều, ai còn nhớ rõ lôi chi tiết chuyện cũ ra mà nói?
Nhưng kể từ đó, Phượng Trữ xác định vững chắc là cha mẹ cũng không có giải quyết vấn đề thành ý oán cừu hai nhà, hơn nữa cũng đem việc trí nhớ của nàng đã không còn mà cố tình che giấu, cố ý trốn tránh, giấu diếm, không phải trong lòng có quỷ, chính là đối với đối phương không thèm để ý, vô luận là lý do nào cũng làm cho Phượng Trữ rất tức giận: Mà Phượng Trữ đã nổi giận, sự tình liền phiền toái:
Quả nhiên Phượng Trữ lại tiếp tục hỏi: “Vậy phụ thân có biết vì sao ta có thể hiểu được tiếng Hạ quốc hay không?"
“Ách…" Phượng Trác Quân lúc này nhớ tới việc hôm nay ông muốn hỏi Kiều Lỵ, kết quả sau khi nói những chuyện khác liền quên mất:
Phượng Trữ lại hỏi: “Vậy cha có nhớ tới chuyện về nơi ta nói hay không? Có phải là căn nhà ở Hồ Châu không?"
“Không phải căn nhà ở Hồ Châu, những nơi con từng đi qua không nhiều lắm, cha có rảnh sẽ hỏi lại hỏi nương con:" Phượng Trác Quân bị hỏi dồn dập mà ứa ra mồ hôi:
“Chuyện ta bị bóp cổ thì sao? Cha có thật sự nghĩ tới hay không?"
Phượng Trác Quân xấu hổ, hôm nay ông quả thật cũng không có cùng Kiều Lỵ nói về việc này, bọn họ thật lâu không gặp, Kiều Lỵ phân tích rất rất nhiều manh mối cùng lợi và hại cho ông nghe, bọn họ nói chuyện rất cẩn thận, trên đường lại thay đổi một địa điểm gặp, gấp rút như vậy, ông thật là đã quên:
Trong phòng không khí cương lên, Long Tam biết trong bàn lại nổi lên tranh chấp, tuy rằng thật sự không muốn xả thân đi vào, nhưng hắn cũng không mở miệng không được:"Phượng Nhi, sự tình nhiều lắm, cứ từ từ giải quyết, đừng có gấp:"
“Ta không nóng nảy, ta một chút cũng không nóng nảy, chỉ là hai người cảm thấy ta sẽ nóng nảy, cái gì cũng không tin tưởng ta:" Phượng Trữ là thật tức giận, cắn răng nói từng chữ từng chữ ra ngoài: “Hoặc là, hai người cảm thấy ta sẽ nóng nảy, vậy nếu xảy ra chuyện ta cần biết mà hai người không muốn cho ta biết đều có thể giấu giếm ta sao?"
Long Tam tâm đầu nhất khiêu, đứng lên đưa tay kéo Phượng Trữ: “Phượng Nhi, nàng đừng như vậy, có chuyện hảo hảo nói:"
Phượng Trữ quăng tay hắn ra, cũng đứng lên lui hai bước: “Ta không phải là hảo hảo nói sao? Ta vẫn hảo hảo hỏi chuyện, đối với ngươi hiện tại hảo hảo không nổi nữa: Ta chỉ là muốn nghe nói thật, vì sao lại khó như vậy?" Nàng chuyển hướng Phượng Trác Quân: “Cha, ta là con gái ruột của cha đi, tuy nói lúc trước ta mất trí nhớ, gặp cha không quá vài lần, cảm giác không thân cận, nhưng đoạn thời gian này, chúng ta cùng lên đường, sớm chiều ở chung, cha không phải đối với ta rất yêu thương thực quan tâm sao? Ta bị tập kích, là cha liều mạng cứu ta, trong lòng ta thực cảm động, ta cảm thấy ta có phụ thân tốt như vậy, sau này cho dù gặp cái gì cũng không sợ: Nhưng là hôm nay, ta thực thương tâm, ta phát hiện nguyên lai hết thảy hảo đều là biểu hiện giả dối, hai người ai cũng đều đội mặt nạ đối ta: Cha có thể ở thời điểm sáng sớm ép ta ăn nhiều một ít, cho ta đĩa rau, quay đầu lại gạt ta đi gặp nương ta, trở về còn có thể nói cái gì mà đường xá xa xôi, đừng cho nương đến, chúng ta tìm bảo vật trở về cùng bà ấy nói đều giống nhau… Kỳ thật nương ngay ở đây, hai người thương thảo cái gì mà bảo vật đại kế, thương lượng kĩ càng như vậy, tình cảm chúng ta đây một đường tín nhiệm cùng chân thành, đều là cái gì, là chó má sao?"
Phượng Trữ càng nói giọng càng lớn, càng nói càng là thương tâm, nước mắt chảy nhanh xuống dưới:
Phượng Trác Quân nghe thấy nàng biết Kiều Lỵ ở gần đây, hoảng sợ, ngầm nhìn thoáng qua Long Tam:
“Cha không cần nhìn hắn, cha cho là cha giấu giếm được sao? Hay là cha cũng sẽ chột dạ, biết chính mình mấy ngày nay giả bộ đáng tin làm sao, cỡ nào thành tâm phó thác, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn là tràn ngập ngờ vực vô căn cứ cùng tính kế, cha biết như vậy cũng coi như không tốt, phải không?"
Những lời này Phượng Trữ nói rất khó nghe, làm cho Phượng Trác Quân nét mặt già nua nhất thời không nhịn được, ông quát một tiếng: “Phượng Phượng, con nói cái gì?"
“Tiếng Tiêu quốc đó, nghe không hiểu sao? Muốn ta đổi tiếng Hạ quốc mà nói hay không?" Phượng Trữ lúc này lửa giận công tâm, quả nhiên là mặc kệ tất cả, hoàn toàn không lo lắng nàng đang đối diện cha ruột của mình mà rống:"Nói cái gì? Ta có thể thẳng thắn trong ngực nói, là lời ta thật tình nói: Cha, cha có thể nói thật lòng sao? Cha có thể đem quá khứ rối loạn của cha ra nói rõ sao? Ta chính là không hiểu, vốn là chuyện rành mạch vô cùng đơn giản, vì sao mọi người có thể đi vòng tới vòng lui, đi lẩn quẩn đến hôn mê là có thể thêm nhiều bạc thêm cơm ăn sao? Mọi người nói có cừu oán, không giải được khúc mắc, hảo, không giải được, vậy mọi người đem manh mối mở ra cùng nhau giải, nhưng khi đều đã mở ra, hai người cố tình còn nghĩ đến thứ này mở ra là thật tâm hay giả ý, bên kia có bao nhiêu thứ tốt, sự tình đối ai có lợi…"
“Phượng Phượng:" Phượng Trác Quân sắc mặt xanh mét, chính mình bị nữ nhi quở trách như vậy, sao có thể không giận?
Phượng Trữ cũng không để ý tới, tiếp tục nói: “Ta mất trí nhớ, ta sinh bệnh, ta không biết chính mình phát sinh qua chuyện gì, ta sẽ sợ hãi, ta sẽ lo lắng, ta bị người tập kích cũng không biết vì cái gì, ta sinh một nữ nhi không biết phụ thân là ai, ta không biết lúc trước ta có phải bị khi dễ hay không, ta đem những gì ta nghĩ ra đều nói hết cho cha, ta muốn có người giúp ta, giúp ta tìm ra đáp án, nhưng những thứ này đều đánh không lại cái gọi là gia cừu trong lòng cha cùng nương, đánh không lại cái gì mà bảo tàng: Nương vụng trộm đến đây, cha vụng trộm gặp bà, này không quan hệ, hai người có tiểu bí mật của hai người, ta hiểu, nhưng là hai người sau khi gặp nhau lại bắt đầu nghi kỵ, bắt đầu tính toán, vì sao ở trong lòng của hai người, người khác đều là có ý xấu mắt tính kế lên hai người vậy? Vậy hai người cứ tính kế tính tới tính lui như vậy chính là người tốt sao? Hai người thà rằng tốn thời gian để tính kế này đó, cũng không thảo luận tình trạng của nữ nhi là ta, cha, đổi làm cha là ta, trong lòng cha nghĩ sao?"
Phượng Trác Quân không nói gì mà im lặng, Kiều Lỵ cùng ông, xác thực tán gẫu âm mưu cùng tính kế có vẻ nhiều, bọn họ quả thật không hiểu sao lại không nói đến chuyện của nữ nhi, trong lòng ông cũng có hối hận, nhưng bị nữ nhi giáp mặt chỉ trích rít gào như vậy, ông lại vẫn chỉ có cảm xúc thẹn quá hóa giận:
Long Tam trong lòng tràn đầy đau lòng, hắn đi qua, muốn ôm lấy Phượng Trữ an ủi, lại bị nàng một phen đẩy ra:
“Ngươi cũng giống vậy, ngươi cùng cha giống nhau, ngươi cũng có chuyện gạt ta:" Phượng Trữ chống lại Long Tam, cũng rống tiếp, vừa rồi đối Phượng Trác Quân cảm xúc phát tiết, thực tại làm cho nàng hao phí hết khí lực: Nàng lại lui hai bước, ngã ngồi ở trên ghế, ba người đều là không nói lời nào, Phượng Trữ ngơ ngác ngồi, càng nghĩ càng thương tâm, nàng bụm mặt, bỗng nhiên “ô ô" khóc lên: Long Tam quá sợ hãi, phải biết rằng tính tình Phượng Trữ là kiên cường lạc quan nhất, lúc trước vừa mất đi trí nhớ, ở trong Long phủ bị nghi ngờ xa lánh, nàng cũng không có như vậy đã khóc: Hôm nay sợ là dốc hết tâm sự trong lòng, nói đến chỗ thương tâm:
Hắn vội vàng bước hai bước dài đi qua, một tay bắt lấy nàng ôm vào trong ngực: “Phượng Nhi, Phượng Nhi, là chúng ta sai lầm rồi, nàng đừng thương tâm, ta chịu tội với nàng, nàng đừng khóc…"
Phượng Trữ oa ở trong lòng Long Tam, rõ ràng lên tiếng khóc lớn: “Hai người thấy ta cả ngày vui vẻ, liền cho ta sẽ không sợ hãi, sẽ không để ý sao? Nếu có thể, ta thật hy vọng hai người cũng thử cảm giác cái gì cũng không nhớ rõ cái gì cũng không biết, làm cho người chung quanh đều chán ghét hai người, cho hai người cũng bị người khi dễ, cho hai người có nhà nhưng không thể về, cho hai người bị người ám sát, sau đó hai người còn cũng không biết đó là vì cái gì, hai người cũng không biết chân tướng ở nơi nào, không biết về sau còn có thể thế nào, có thể hay không lại xảy ra chuyện tình hai người không tưởng tượng nổi, cho hai người đều thử xem loại tư vị này…"
Long Tam nhanh ôm chặt nàng, đau lòng muốn chết, hận không thể tự chém mình hai đao thống khoái:
Phượng Trác Quân cũng mềm mỏng đi hẳn, đi tới gần lại không biết nói nên nói cái gì tốt, đành ôn nhu nói: “Cha sai lầm rồi, cha không phải cố ý giấu giếm con, cha không nghĩ tới… Ai, cha không phải không nhớ thương chuyện của con, là cha sơ sót…"
Phượng Trữ dụi mắt, lớn tiếng nói: “Hai người một người là cha ta, một người là tướng công của ta, hai người cũng không giúp ta, ta còn có thể dựa vào ai? Hai người đều gạt ta lừa gạt ta, ta còn có thể tín nhiệm ai?"
Bộ dáng nàng ủy khuất cực độ làm cho Long Tam rốt cuộc nhịn không được, đầu óc hắn nóng lên, ôm nàng nói: “Ta sai lầm rồi, là ta rất ích kỷ, là ta không đúng, hết thảy đều là của ta sai, ta nếu không giấu giếm nàng, nếu không lừa nàng, nàng không cần khổ sở, ta cái gì cũng nói cho nàng biết, vừa vặn cha nàng cũng ở đây, ta đem sự tình nói hết cho nàng:"
Phượng Trữ có chút vờ ngớ ngẩn, tại sao ý tứ hắn nói dường như sự tình thực nghiêm trọng, chẳng lẽ việc hắn lừa gạt nàng, so với nàng tưởng tượng còn muốn quá đáng hơn?
Phượng Trữ ngồi thẳng, hung tợn trừng hắn: “Vậy ngươi nói, đến tột cùng ngươi giấu diếm ta cái gì?"
Long Tam bị tra khảo như vậy, đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh một ít, việc này nên nói như thế nào? Nàng đang nổi nóng, đây cũng không phải là thời cơ tốt thẳng thắn để a, vốn còn có một đường hy vọng có thể giải quyết, sợ là đem chuyện này nói ra, có thể biến thành lập tức hành quyết đi? Nhưng là chuyện này nếu không nói, ngày sau nói sau, cũng là cái kết cục hẳn phải chết:
Trong lòng Long Tam giao chiến hồi lâu, dưới cảnh Phượng Trữ mắt to nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm, gian nan nói: “Ta, ta trước kia đã làm một việc, sẽ làm nàng hiện tại nghe xong rất tức giận, ta lúc trước sợ nàng biết sẽ không tha thứ cho ta, cho nên ta vẫn gạt nàng:"
“Là chuyện gì?" Ngữ khí Phượng Trữ lạnh như băng, phi thường cường hãn:
Long Tam lần này càng không tiện mở miệng, hắn ấp úng nửa ngày: “Ta… Ta lừa nàng… Kỳ thật… Ta biết…" Hắn nhìn vào ánh mắt của Phượng Trữ, bình thường như nai con hồn nhiên, ánh mắt sạch sẽ như bảo thạch, nàng thông minh lại nghịch ngợm, nàng kiên cường lại thiện lương, nàng tốt đẹp như vậy, hắn sợ là không bao giờ hội ngộ một cô nương tốt như nàng nữa, hắn không muốn mất đi nàng, hắn không thể mất đi nàng, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong