Rồng Bay Phượng Múa
Chương 46: Có thê tử, có nữ nhi
Phượng Trữ cùng Long Tam ngồi xe ngựa hướng về thành Phú Dương, dọc theo đường đi Phượng Trữ suy tư : “Long Tam, Nhị bá nhận ta là người nhà Long gia, hắn còn nói có thể đem Bảo Nhi về nhà qua năm mới:" Nàng đã quên chính mình còn làm bộ làm tịch nói không làm nương tử của Long Tam, cũng quên luôn việc nàng có bao nhiêu chán ghét Long Nhị:
Long Tam ôm nàng, không nhịn được mỉm cười, liên thanh đáp lời: “Ừ, ừ, nàng là người nhà Long gia chúng ta:"
Phượng Trữ lại nói: “Ta không nhớ rõ trước kia làm như thế nào qua năm mới, thời điểm ta mang Bảo Nhi trốn đi, cũng không nghĩ tới sau này ta còn có thể có nhà qua năm mới đâu:"
“Nàng đã biết chính mình xúc động phạm sai lầm gì chưa?" Long Tam nhân cơ hội giáo dục:
Phượng Trữ trừng mắt: “Sai cái gì chứ?"
“Chính nàng còn không làm rõ được chuyện của chính mình, còn muốn mang theo đứa nhỏ trốn đi: Bảo Nhi nhỏ như vậy, ăn uống sinh hoạt không thể tự lo, nàng lại không đủ khả năng chiếu cố đứa nhỏ, nàng làm như vậy, không phải là tùy hứng xúc động sao?"
Phượng Trữ cắn cắn môi, trong lòng biết Long Tam nói đúng, nhưng nàng vẫn không phục: “Nhưng mà những người đó muốn đem hài tử của ta đi, đem hài tử của ta đưa cho người khác, nương của Bảo Nhi còn chưa có chết đâu, tại sao có thể để cho người ta khi dễ như vậy: Ta sống ngày nào, chắc chắn không để cho Bảo Nhi như vậy ngày đó:"
“Nương tử a…" Long Tam đau lòng vuốt tóc nàng: “Chính nàng còn cần người chiếu cố, nàng mang theo Bảo Nhi, cô nhi quả phụ phải chịu nhiều vất vả: Nàng không biết lúc trước ta nhìn thấy hai ngừơi ở đầu đường làm xiếc, trong lòng có bao nhiêu khổ sở đâu:"
Thanh âm của Phượng Trữ cứng rắn: “Ta thà rằng chính mình không cơm ăn, cũng sẽ không để cho Bảo Nhi của ta bị đói, nhưng là người khác thì không giống, không phải đứa nhỏ của mình tất nhiên sẽ không đau lòng, bọn họ đem Bảo Nhi cho người khác, ngoài tiền để lại thì còn cái gì?" Phượng Trữ không hiểu chính mình vì sao kích động như vậy, nàng càng nói càng lớn tiếng: “Ta tuyệt không có thể để cho hài tử của ta thành cô nhi, làm cô nhi thực khổ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn không nói, thứ khó nhất chính là ánh mắt của người khác, mỗi người đều khinh thường ngươi, mỗi người đều có thể khi dễ ngươi, những chuyện đó ta hiểu lắm…"
Nàng bỗng nhiên ngừng lại, vô số hình ảnh hỗn độn trong đầu nàng lướt qua, nhưng không có cái nào nàng thấy rõ ràng, nàng một chút choáng váng, trắng bệch nghiêm mặt, sợ tới mức ôm đầu chính mình:
Long Tam cả kinh, ôm nàng vào trong lòng: “Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?"
Phượng Trữ nói không nên lời, bả đầu chôn ở trong lòng Long Tam, từ từ nhắm hai mắt một hồi lâu: Long Tam lo lắng trong lòng, lại hỏi: “Đây là làm sao vậy?"
Phượng Trữ cả người choáng váng, bám vào người Long Tam, hữu khí vô lực nói: “Vừa rồi bỗng nhiên trong đầu thực loạn, dường như ta đã bắt đầu nhớ ra vài thứ, nhưng những hình ảnh đó lướt qua thật nhiều, ta cái gì cũng không thấy rõ:"
Thân thể Long Tam cứng đờ, Phượng Trữ ôm chặt hắn, nói: “Ta thật không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng, ta nằm một hồi là tốt rồi:"
Sắc mặt Long Tam trắng bệch, Phượng Trữ xoay người, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nắm tay hắn nói: “Ta thực không có việc gì, chỉ là vừa rồi một chút choáng váng, hiện tại tốt lắm, ngươi đừng lo lắng:"
“Ân:" Long Tam đáp: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi:"
Tay của hắn chạm vào mặt của Phượng Trữ, Phượng Trữ nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng ngọt ngào, dùng mặt cọ cọ tay của hắn: “Long Tam, ngươi đừng lo lắng, ta đã sớm nghĩ thông suốt, vô luận có nhớ hay không những chuyện đã qua, kỳ thật nhân đối tương lai đều đã lo lắng, cùng với đối không biết tương lai sợ hãi sợ hãi, còn không bằng nhiều cố gắng, bắt nó biến thành khát khao hướng tới: Kia không phải nói, chỉ cần lấy tâm đối đãi, tất sẽ có hồi báo: Ngươi xem, lúc trước ta đối với ngươi hảo, hiện tại là được hồi báo nha:"
Nàng ngẫm lại có chút đắc chí, vỗ vỗ mu bàn tay của Long Tam, híp mắt đắc ý tươi cười đáng yêu nói không nên lời, Long Tam cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của nàng, đầu chạm vào đầu nàng thấp giọng nói: “Phượng Nhi, vậy nàng nhất định phải nhớ kỹ, ta đối với nàng là thật lòng, nhưng ngày sau vô luận phát sinh cái gì, nàng không được oán ta giận ta:"
Phượng Trữ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nàng nhăn mặt nhăn mũi hờn dỗi: “Khó mà làm được, vô luận phát sinh cái gì phạm vi này quá lớn, ta cũng không thể cam đoan: Ngươi phải đối với ta thật thật tốt mới được, bằng không ta ghét bỏ ngươi, Bảo Nhi cũng không thích ngươi đâu:"
“Nghiêm khắc như vậy sao? Ta thật sợ:" Long Tam nho nhỏ thanh oán giận, lời nói vui đùa chọc Phượng Trữ cười không ngừng:
Lúc này đường đi so với khi lúc Phượng Trữ chậm một chút, hai người đi ba ngày mới về tới thành Phú Dương, vào tiểu viện, Bảo Nhi nghe thấy thanh âm của Phượng Trữ, hai chân nho nhỏ liền chạy vội ra: “Nương nương, nương nương…"
Phượng Trữ ôm lấy tiểu bảo bối kéo vào trong lòng: “ Bảo Nhi, có nhớ nương không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Nhi phiết phiết, thiếu chút nữa là khóc, chỉ biết gọi liên hồi: “Nương nương, nương nương…"
Phượng Trữ cũng hiểu biểu tình của nàng, bĩu môi, nói: “Được rồi, ta hiểu được:" Một bên Long Tam mỉm cười không nói, Phượng Trữ đối hắn khoe khoang nói: “Ý của nàng chính là nhớ ta: Đúng không, Bảo Nhi?"
Bảo Nhi rất phối hợp gật gật đầu nhỏ, miệng vẫn lớn tiếng gọi: “Nương nương, nương nương…"
“Ôi, không xong:" Phượng Trữ giả bộ kinh ngạc: “Ta mới rời đi vài ngày, tại sao tiểu oa nhi của ta chỉ biết nói nương thế này?" Nàng tao tao Bảo Nhi ngưa ngứa, Bảo Nhi ôm đầu thẹn thùng “Khanh khách" cười: “Nương nương, nương nương…" Náo loạn một trận, rốt cục cũng nói được một câu đầy đủ: “ Bảo Nhi nhớ nương:"
Phượng Trữ cao hứng lớn tiếng hôn cái chụt lên khuôn mặt Bảo Nhi một chút, Bảo Nhi ôm cổ của nàng không chịu thả, kề cận làm nũng: Long Tam ở một bên nói: “Ta nhớ rõ lúc ta đi, có một oa nhi lôi kéo ta luyến tiếc, hiện tại ta đã trở về, lại không có người quan tâm:"
Bảo Nhi ngọt ngào gọi: “Thúc:"
Long Tam bế nàng từ trong lòng Phượng Trữ ra, cho nàng ngồi trên cánh tay mình, nói: “ Bảo Nhi zz ngoan:" Bảo Nhi còn thật sự gật đầu, cũng nói một câu: “Bảo Nhi ngoan:"
Long Tam bị nàng chọc vui vẻ, Bảo Nhi lại nói: “Thúc, Bảo Nhi so với oa nhi khác ngoan hơn:" Long Tam hiểu được ý tứ của nàng, thiên hạ nho nhỏ này cũng chỉ là muốn tranh thủ chút yêu thương, hắn bất giác đối Bảo Nhi càng đau lòng hơn: “Ta biết, ta biết Bảo Nhi ngoan nhất:" Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn vào ánh mắt chờ mong của nàng, ôn nhu nói: “ Bảo Nhi, thúc làm phụ thân của Bảo Nhi được không? Phụ thân sẽ rất yêu con rất thương con giống như nương con thương con:"
Bảo Nhi trợn to mắt, kinh hỉ hít một hơi, quay đầu nhìn nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ nhìn thấy nàng như vậy, lời phản đối nói không nên lời, Long Tam lại nói: “Bảo Nhi với oa nhi khác giống nhau, có cha có nương, có rất nhiều người thương nga:"
Bảo Nhi nhìn nhìn Phượng Trữ lại quay đầu nhìn Long Tam, sau đó mở miệng gọi: “Nương nương…" Chuyển hướng Phượng Trữ lại nói: “Phụ thân…"
Long Tam lần này nhíu mày: “Phượng Nhi, về sau nhắc nhở ta, không thể rời Bảo Nhi lâu, oa nhi này thật sự là biết vờ ngớ ngẩn:" Bảo Nhi trợn to mắt nhìn qua lại hai người lớn, rốt cục đem lời nói ra lưu loát : “Nương nương, thúc nói ta có thể gọi thúc là phụ thân, ta có phụ thân:"
Hai người liếc nhau, cười cười: Phượng Trữ sờ sờ đầu nhỏ của Bảo Nhi: “Oa nhi ngốc a, kích động liền không thể nói chuyện:"
Bảo Nhi thực vô tội: “ Bảo Nhi muốn nói, nhưng nói không được nhanh:" Nàng giải thích rất non nớt lại khiến hai người nở nụ cười:
Cơm chiều hôm nay, Long Tam mang hai mẹ con đi đến tiệm cơm hảo hảo ăn uống, khiến cho hai người thật là vui vẻ: Bảo Nhi vẫn hướng hắn gọi, “Phụ thân" “Phụ thân" không ngừng: Hoàng hôn, Long Tam cùng Phượng Trữ nói với Bảo Nhi, muốn cùng nhau về nhà qua năm mới:
Bảo Nhi với năm mới không có ấn tượng gì, Long Tam ôm nàng giải thích nói: “Chính là mặc bộ đồ mới, buộc dây buộc tóc mới, mua rất nhiều đồ chơi Bảo Nhi thích, còn có rất nhiều món ăn rất ngon mà ngày thường không được ăn:"
Bảo Nhi còn chưa kịp cao hứng, Phượng Trữ lại nhanh kéo nàng qua hảo hảo giáo dục, nói trọng điểm: “Qua năm mới, việc quan trọng nhất là đòi tiền mừng tuổi của Nhị bá phụ con:"
Long Tam thiếu chút nữa là sặc trà, Bảo Nhi cũng nghe được từ “tiền" rất trọng yếu kia, nàng lôi đồng tiền đeo trên cổ ra hỏi: “Là tiền tiền này sao?"
Phượng Trữ đáp “Ừ", ngẫm lại không đúng, oa nhi ngốc nhà nàng chỉ biết được loại đồng tiền không đáng giá này là rất tiện nghi cho Long Nhị, nàng nói: “Không phải tiền như thế, là cái loại thỏi nhỏ màu bạc cơ:"
Cơ hội Bảo Nhi gặp bạc vụn không nhiều lắm, đối với miêu tả này không có khái niệm, nàng nhướng mày lên cố gắng tưởng tượng thỏi nhỏ nhỏ màu bạc là cái dạng gì: Phượng Trữ vỗ cánh tay Long Tam, sai sử hắn: “Mau lấy một khối bạc vụn ra cho Bảo Nhi nhìn một chút:"
Long Tam bật cười: “Phượng Nhi, đừng nghịch ngợm:"
Phượng Trữ trừng mắt: “Đứa nhỏ của nhà ta không nhận ra được đồng tiền, chuyện này làm chậm trễ chung thân a: Nhanh chút, thật vất vả mới có cơ hội qua năm mới để Bảo Nhi hảo hảo học tập kiếm tiền:"
Bảo Nhi biết phải làm việc mới kiếm được tiền, tất cả đều là nghe những người lớn nói, lại thấy Phượng Trữ làm xiếc vất vả, cho nên ngay lập tức nói: “Phụ thân, Bảo Nhi muốn kiếm tiền:"
Long Tam bất đắc dĩ lấy túi tiền trong người ra, sờ soạng lấy khối bạc vụn ra, đặt ở trên bàn đối Bảo Nhi nói: “ Bảo Nhi ngoan, tuổi con còn quá nhỏ, không cần phải kiếm tiền, nhưng mà nhận biết bạc trông thế nào cũng không phải chuyện xấu, con chỉ cần biết thôi, không cần phải đi kiếm tiền đâu:"
Phượng Trữ không quan tâm hắn, cầm bạc vụn đặt lên tay của Bảo Nhi: “ Bảo Nhi, con xem, bạc chính là dài như vậy, thỏi nho nhỏ màu bạc, đến lúc qua năm mới cho tiền mừng tuổi, con liền nói cho Nhị bá phụ biết con muốn thứ này:"
Bảo Nhi thật sự nhìn chăm chú, Phượng Trữ ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Cái càng lớn càng tốt, không nhất định là nhỏ như vậy:" Bảo Nhi cái hiểu cái không, gật gật đầu:
Phượng Trữ lại có chút lo lắng, hỏi Long Tam: “Nguyên bảo có hay không?"
Long Tam cười khổ, hỏi: “Phượng Nhi, nàng nghĩ nhị ca sẽ lấy nguyên bảo làm tiền mừng tuổi sao?"
“Sẽ không, nhưng đã dạy đến đây rồi, để cho Bảo Nhi nhận biết được cũng tốt:" Phượng Trữ hạ quyết tâm nhất định ép Long Nhị gia keo kiệt kia ra chút tiền: Nguyên bảo không được thì bạc vụn, bạc vụn không được thì đồng tiền, nhưng mà nếu đường đường Long Nhị gia chỉ cho được vài đồng tiền, nàng sẽ dạy Bảo Nhi cùng nhau khinh bỉ hắn:
Long Tam cười nàng: “Vậy tại sao nàng không dạy Bảo Nhi nhận biết kim nguyên bảo?"
Mắt Phượng Trữ sáng lên: “Vậy ngươi có mang trên người không?"
“Đương nhiên không có:" Long Tam thật sự với quỷ ầm ĩ này không có biện pháp, hắn lục lọi khắp người, cuối cùng cũng lấy ra một thỏi nguyên bảo, Phượng Trữ vui rạo rực cầm lấy, đối Bảo Nhi nói: “ Bảo Nhi a, con xem, đây là nguyên bảo:"
Bảo Nhi chăm chú hỏi: “Cái này tốt hơn hay là thỏi nhỏ nhỏ màu bạc tốt hơn?"
“Đương nhiên cái này tốt hơn:" Phượng Trữ hôn nhẹ Bảo Nhi, nói: “ Bảo Nhi nhớ kỹ không? Chờ trở về qua năm mới, Bảo Nhi nhớ bảo Nhị bá phụ là muốn nguyên bảo mừng tuổi nga:"
Bảo Nhi gật gật đầu, kỳ thật qua năm mới là cái gì nàng cũng không có khái niệm, nhưng thật ra cũng nhớ kỹ là muốn lấy tiền tiền nha: Long Tam nhìn hai mẹ con, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, hắn nhớ tới lần đầu tiên Bảo Nhi cùng hắn nói chuyện, đó là hỏi: “Thúc thúc có thể cho tiền không?" Nếu lời này bị Long Nhị nghe thấy, sợ là sẽ bị tức giận đến bốc khói đi:
Trong đầu Long Tam hiện lên cảnh tượng trong nhà náo nhiệt qua năm mới, tưởng tượng Bảo Nhi thật sự nói với Long Nhị: “Có thể cho nguyên bảo không?" Hắn cũng không nín được ý cười:
Phượng Trữ một bên cùng Bảo Nhi vỗ tay nhỏ bé cười đùa, Long Tam nhìn qua, cảm thấy thật sự là hạnh phúc: Tuy rằng hạnh phúc này do hắn sử dụng chút thủ đoạn, nhưng hắn một chút cũng không hối hận, hắn chỉ hy vọng, hạnh phúc này sẽ không bao giờ chấm dứt:
Thời gian qua thật sự mau, đảo mắt đã sắp hết năm, ngày ba mươi, Long Tam mang theo Phượng Trữ, Bảo Nhi vừa kịp về nhà, phủ Long gia đâu đâu cũng bận rộn, chuẩn bị đồ mới cho các chủ nhân, làm cơm tất niên, đám Long Tam mới trở về còn chưa thể hảo hảo nghỉ ngơi đã đến giờ bái tổ tông, bọn họ thay đổi y phục, cùng đến từ lâu kia bái tổ tông:
Phượng Trữ vội vàng gặp qua Long Đại cùng thê nhi, Long Đằng quả nhiên là tướng quân chinh chiến sa trường, trên người đều có một khí thế không giận mà uy, con hắn Long Khánh Sinh sáu tuổi, nhưng mười phần kế thừa tướng mạo tính tình của phụ thân, tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng chững chạc, đại tẩu An Nhược Thần có chút làm cho Phượng Trữ kinh ngạc, dáng vẻ cực hiền thục ôn nhu, nói chuyện nhỏ giọng nhẹ nhàng, Phượng Trữ tưởng tượng không ra một nữ nhân yếu đuối như vậy đi theo Long Đại bôn tẩu bên ngoài, trấn thủ biên quan nhiều năm, làm sao có thể chịu đựng nổi:
Bất quá trước mắt chuyện đó không phải chuyện trong đầu Phượng Trữ quan tâm, nàng mang theo Bảo Nhi đi theo phía sau người nhà Long gia, trong lòng rất không yên, nàng hiện tại tính là thân phận gì, Bảo Nhi lại là thân phận gì, trường hợp như vậy, có thể nào không khó xử?
Long gia rất nhanh cho nàng đáp án: Ba huynh đệ Long gia bái xong, đến phiên con dâu cùng đứa nhỏ bái, Long Đại cùng Long Tam đều tự châm hương, Long Đại đưa bó hương giao cho An Nhược Thần cùng Long Khánh Sinh, Long Tam giao cho Phượng Trữ và Bảo Nhi:
Phượng Trữ có chút kích động tiếp nhận, Bảo Nhi cũng học theo đem hương cầm ở trong tay, An Nhược Thần đối Phượng Trữ ôn nhu cười, gật gật đầu, trước dẫn con quỳ gối lên đệm bái bài vị tổ tông Long gia:
Phượng Trữ thấp giọng dặn Bảo Nhi một hồi bắt chước theo, chính nàng cũng thật cẩn thận nhìn An Nhược Thần làm: Mà khi đến phiên các nàng bái, Long Tam cũng cùng quỳ theo, Phượng Trữ cùng Bảo Nhi bái xong tổ tông, hạ nhân kéo Bảo Nhi qua, Long Tam giữ tay Phượng Trữ lại bái thêm một lần:
Hắn nói, thời gian khít khao, không kịp làm nghi thức lớn, bây giờ có cơ hội bái tổ tông, có người nhà làm chứng, hắn Long Tam thú Phượng Nhi làm vợ: Phượng Trữ cùng hắn bái xong, nước mắt mới rơi xuống, nàng biết, cho dù trước kia phát sinh cái gì, bây giờ nàng thật đã có gia đình:
Nàng nắm chặt tay Long Tam, thầm nghĩ cho dù không có trí nhớ, nàng cũng có thể khát khao hướng tới tương lai:
Long Tam ôm nàng, không nhịn được mỉm cười, liên thanh đáp lời: “Ừ, ừ, nàng là người nhà Long gia chúng ta:"
Phượng Trữ lại nói: “Ta không nhớ rõ trước kia làm như thế nào qua năm mới, thời điểm ta mang Bảo Nhi trốn đi, cũng không nghĩ tới sau này ta còn có thể có nhà qua năm mới đâu:"
“Nàng đã biết chính mình xúc động phạm sai lầm gì chưa?" Long Tam nhân cơ hội giáo dục:
Phượng Trữ trừng mắt: “Sai cái gì chứ?"
“Chính nàng còn không làm rõ được chuyện của chính mình, còn muốn mang theo đứa nhỏ trốn đi: Bảo Nhi nhỏ như vậy, ăn uống sinh hoạt không thể tự lo, nàng lại không đủ khả năng chiếu cố đứa nhỏ, nàng làm như vậy, không phải là tùy hứng xúc động sao?"
Phượng Trữ cắn cắn môi, trong lòng biết Long Tam nói đúng, nhưng nàng vẫn không phục: “Nhưng mà những người đó muốn đem hài tử của ta đi, đem hài tử của ta đưa cho người khác, nương của Bảo Nhi còn chưa có chết đâu, tại sao có thể để cho người ta khi dễ như vậy: Ta sống ngày nào, chắc chắn không để cho Bảo Nhi như vậy ngày đó:"
“Nương tử a…" Long Tam đau lòng vuốt tóc nàng: “Chính nàng còn cần người chiếu cố, nàng mang theo Bảo Nhi, cô nhi quả phụ phải chịu nhiều vất vả: Nàng không biết lúc trước ta nhìn thấy hai ngừơi ở đầu đường làm xiếc, trong lòng có bao nhiêu khổ sở đâu:"
Thanh âm của Phượng Trữ cứng rắn: “Ta thà rằng chính mình không cơm ăn, cũng sẽ không để cho Bảo Nhi của ta bị đói, nhưng là người khác thì không giống, không phải đứa nhỏ của mình tất nhiên sẽ không đau lòng, bọn họ đem Bảo Nhi cho người khác, ngoài tiền để lại thì còn cái gì?" Phượng Trữ không hiểu chính mình vì sao kích động như vậy, nàng càng nói càng lớn tiếng: “Ta tuyệt không có thể để cho hài tử của ta thành cô nhi, làm cô nhi thực khổ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm còn không nói, thứ khó nhất chính là ánh mắt của người khác, mỗi người đều khinh thường ngươi, mỗi người đều có thể khi dễ ngươi, những chuyện đó ta hiểu lắm…"
Nàng bỗng nhiên ngừng lại, vô số hình ảnh hỗn độn trong đầu nàng lướt qua, nhưng không có cái nào nàng thấy rõ ràng, nàng một chút choáng váng, trắng bệch nghiêm mặt, sợ tới mức ôm đầu chính mình:
Long Tam cả kinh, ôm nàng vào trong lòng: “Làm sao vậy? Làm sao không thoải mái?"
Phượng Trữ nói không nên lời, bả đầu chôn ở trong lòng Long Tam, từ từ nhắm hai mắt một hồi lâu: Long Tam lo lắng trong lòng, lại hỏi: “Đây là làm sao vậy?"
Phượng Trữ cả người choáng váng, bám vào người Long Tam, hữu khí vô lực nói: “Vừa rồi bỗng nhiên trong đầu thực loạn, dường như ta đã bắt đầu nhớ ra vài thứ, nhưng những hình ảnh đó lướt qua thật nhiều, ta cái gì cũng không thấy rõ:"
Thân thể Long Tam cứng đờ, Phượng Trữ ôm chặt hắn, nói: “Ta thật không có việc gì, chỉ là có chút choáng váng, ta nằm một hồi là tốt rồi:"
Sắc mặt Long Tam trắng bệch, Phượng Trữ xoay người, đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nắm tay hắn nói: “Ta thực không có việc gì, chỉ là vừa rồi một chút choáng váng, hiện tại tốt lắm, ngươi đừng lo lắng:"
“Ân:" Long Tam đáp: “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi:"
Tay của hắn chạm vào mặt của Phượng Trữ, Phượng Trữ nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, trong lòng ngọt ngào, dùng mặt cọ cọ tay của hắn: “Long Tam, ngươi đừng lo lắng, ta đã sớm nghĩ thông suốt, vô luận có nhớ hay không những chuyện đã qua, kỳ thật nhân đối tương lai đều đã lo lắng, cùng với đối không biết tương lai sợ hãi sợ hãi, còn không bằng nhiều cố gắng, bắt nó biến thành khát khao hướng tới: Kia không phải nói, chỉ cần lấy tâm đối đãi, tất sẽ có hồi báo: Ngươi xem, lúc trước ta đối với ngươi hảo, hiện tại là được hồi báo nha:"
Nàng ngẫm lại có chút đắc chí, vỗ vỗ mu bàn tay của Long Tam, híp mắt đắc ý tươi cười đáng yêu nói không nên lời, Long Tam cúi đầu hôn nhẹ lên hai má của nàng, đầu chạm vào đầu nàng thấp giọng nói: “Phượng Nhi, vậy nàng nhất định phải nhớ kỹ, ta đối với nàng là thật lòng, nhưng ngày sau vô luận phát sinh cái gì, nàng không được oán ta giận ta:"
Phượng Trữ cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, nàng nhăn mặt nhăn mũi hờn dỗi: “Khó mà làm được, vô luận phát sinh cái gì phạm vi này quá lớn, ta cũng không thể cam đoan: Ngươi phải đối với ta thật thật tốt mới được, bằng không ta ghét bỏ ngươi, Bảo Nhi cũng không thích ngươi đâu:"
“Nghiêm khắc như vậy sao? Ta thật sợ:" Long Tam nho nhỏ thanh oán giận, lời nói vui đùa chọc Phượng Trữ cười không ngừng:
Lúc này đường đi so với khi lúc Phượng Trữ chậm một chút, hai người đi ba ngày mới về tới thành Phú Dương, vào tiểu viện, Bảo Nhi nghe thấy thanh âm của Phượng Trữ, hai chân nho nhỏ liền chạy vội ra: “Nương nương, nương nương…"
Phượng Trữ ôm lấy tiểu bảo bối kéo vào trong lòng: “ Bảo Nhi, có nhớ nương không?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Bảo Nhi phiết phiết, thiếu chút nữa là khóc, chỉ biết gọi liên hồi: “Nương nương, nương nương…"
Phượng Trữ cũng hiểu biểu tình của nàng, bĩu môi, nói: “Được rồi, ta hiểu được:" Một bên Long Tam mỉm cười không nói, Phượng Trữ đối hắn khoe khoang nói: “Ý của nàng chính là nhớ ta: Đúng không, Bảo Nhi?"
Bảo Nhi rất phối hợp gật gật đầu nhỏ, miệng vẫn lớn tiếng gọi: “Nương nương, nương nương…"
“Ôi, không xong:" Phượng Trữ giả bộ kinh ngạc: “Ta mới rời đi vài ngày, tại sao tiểu oa nhi của ta chỉ biết nói nương thế này?" Nàng tao tao Bảo Nhi ngưa ngứa, Bảo Nhi ôm đầu thẹn thùng “Khanh khách" cười: “Nương nương, nương nương…" Náo loạn một trận, rốt cục cũng nói được một câu đầy đủ: “ Bảo Nhi nhớ nương:"
Phượng Trữ cao hứng lớn tiếng hôn cái chụt lên khuôn mặt Bảo Nhi một chút, Bảo Nhi ôm cổ của nàng không chịu thả, kề cận làm nũng: Long Tam ở một bên nói: “Ta nhớ rõ lúc ta đi, có một oa nhi lôi kéo ta luyến tiếc, hiện tại ta đã trở về, lại không có người quan tâm:"
Bảo Nhi ngọt ngào gọi: “Thúc:"
Long Tam bế nàng từ trong lòng Phượng Trữ ra, cho nàng ngồi trên cánh tay mình, nói: “ Bảo Nhi zz ngoan:" Bảo Nhi còn thật sự gật đầu, cũng nói một câu: “Bảo Nhi ngoan:"
Long Tam bị nàng chọc vui vẻ, Bảo Nhi lại nói: “Thúc, Bảo Nhi so với oa nhi khác ngoan hơn:" Long Tam hiểu được ý tứ của nàng, thiên hạ nho nhỏ này cũng chỉ là muốn tranh thủ chút yêu thương, hắn bất giác đối Bảo Nhi càng đau lòng hơn: “Ta biết, ta biết Bảo Nhi ngoan nhất:" Hắn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn vào ánh mắt chờ mong của nàng, ôn nhu nói: “ Bảo Nhi, thúc làm phụ thân của Bảo Nhi được không? Phụ thân sẽ rất yêu con rất thương con giống như nương con thương con:"
Bảo Nhi trợn to mắt, kinh hỉ hít một hơi, quay đầu nhìn nhìn Phượng Trữ, Phượng Trữ nhìn thấy nàng như vậy, lời phản đối nói không nên lời, Long Tam lại nói: “Bảo Nhi với oa nhi khác giống nhau, có cha có nương, có rất nhiều người thương nga:"
Bảo Nhi nhìn nhìn Phượng Trữ lại quay đầu nhìn Long Tam, sau đó mở miệng gọi: “Nương nương…" Chuyển hướng Phượng Trữ lại nói: “Phụ thân…"
Long Tam lần này nhíu mày: “Phượng Nhi, về sau nhắc nhở ta, không thể rời Bảo Nhi lâu, oa nhi này thật sự là biết vờ ngớ ngẩn:" Bảo Nhi trợn to mắt nhìn qua lại hai người lớn, rốt cục đem lời nói ra lưu loát : “Nương nương, thúc nói ta có thể gọi thúc là phụ thân, ta có phụ thân:"
Hai người liếc nhau, cười cười: Phượng Trữ sờ sờ đầu nhỏ của Bảo Nhi: “Oa nhi ngốc a, kích động liền không thể nói chuyện:"
Bảo Nhi thực vô tội: “ Bảo Nhi muốn nói, nhưng nói không được nhanh:" Nàng giải thích rất non nớt lại khiến hai người nở nụ cười:
Cơm chiều hôm nay, Long Tam mang hai mẹ con đi đến tiệm cơm hảo hảo ăn uống, khiến cho hai người thật là vui vẻ: Bảo Nhi vẫn hướng hắn gọi, “Phụ thân" “Phụ thân" không ngừng: Hoàng hôn, Long Tam cùng Phượng Trữ nói với Bảo Nhi, muốn cùng nhau về nhà qua năm mới:
Bảo Nhi với năm mới không có ấn tượng gì, Long Tam ôm nàng giải thích nói: “Chính là mặc bộ đồ mới, buộc dây buộc tóc mới, mua rất nhiều đồ chơi Bảo Nhi thích, còn có rất nhiều món ăn rất ngon mà ngày thường không được ăn:"
Bảo Nhi còn chưa kịp cao hứng, Phượng Trữ lại nhanh kéo nàng qua hảo hảo giáo dục, nói trọng điểm: “Qua năm mới, việc quan trọng nhất là đòi tiền mừng tuổi của Nhị bá phụ con:"
Long Tam thiếu chút nữa là sặc trà, Bảo Nhi cũng nghe được từ “tiền" rất trọng yếu kia, nàng lôi đồng tiền đeo trên cổ ra hỏi: “Là tiền tiền này sao?"
Phượng Trữ đáp “Ừ", ngẫm lại không đúng, oa nhi ngốc nhà nàng chỉ biết được loại đồng tiền không đáng giá này là rất tiện nghi cho Long Nhị, nàng nói: “Không phải tiền như thế, là cái loại thỏi nhỏ màu bạc cơ:"
Cơ hội Bảo Nhi gặp bạc vụn không nhiều lắm, đối với miêu tả này không có khái niệm, nàng nhướng mày lên cố gắng tưởng tượng thỏi nhỏ nhỏ màu bạc là cái dạng gì: Phượng Trữ vỗ cánh tay Long Tam, sai sử hắn: “Mau lấy một khối bạc vụn ra cho Bảo Nhi nhìn một chút:"
Long Tam bật cười: “Phượng Nhi, đừng nghịch ngợm:"
Phượng Trữ trừng mắt: “Đứa nhỏ của nhà ta không nhận ra được đồng tiền, chuyện này làm chậm trễ chung thân a: Nhanh chút, thật vất vả mới có cơ hội qua năm mới để Bảo Nhi hảo hảo học tập kiếm tiền:"
Bảo Nhi biết phải làm việc mới kiếm được tiền, tất cả đều là nghe những người lớn nói, lại thấy Phượng Trữ làm xiếc vất vả, cho nên ngay lập tức nói: “Phụ thân, Bảo Nhi muốn kiếm tiền:"
Long Tam bất đắc dĩ lấy túi tiền trong người ra, sờ soạng lấy khối bạc vụn ra, đặt ở trên bàn đối Bảo Nhi nói: “ Bảo Nhi ngoan, tuổi con còn quá nhỏ, không cần phải kiếm tiền, nhưng mà nhận biết bạc trông thế nào cũng không phải chuyện xấu, con chỉ cần biết thôi, không cần phải đi kiếm tiền đâu:"
Phượng Trữ không quan tâm hắn, cầm bạc vụn đặt lên tay của Bảo Nhi: “ Bảo Nhi, con xem, bạc chính là dài như vậy, thỏi nho nhỏ màu bạc, đến lúc qua năm mới cho tiền mừng tuổi, con liền nói cho Nhị bá phụ biết con muốn thứ này:"
Bảo Nhi thật sự nhìn chăm chú, Phượng Trữ ngẫm lại lại bổ sung một câu: “Cái càng lớn càng tốt, không nhất định là nhỏ như vậy:" Bảo Nhi cái hiểu cái không, gật gật đầu:
Phượng Trữ lại có chút lo lắng, hỏi Long Tam: “Nguyên bảo có hay không?"
Long Tam cười khổ, hỏi: “Phượng Nhi, nàng nghĩ nhị ca sẽ lấy nguyên bảo làm tiền mừng tuổi sao?"
“Sẽ không, nhưng đã dạy đến đây rồi, để cho Bảo Nhi nhận biết được cũng tốt:" Phượng Trữ hạ quyết tâm nhất định ép Long Nhị gia keo kiệt kia ra chút tiền: Nguyên bảo không được thì bạc vụn, bạc vụn không được thì đồng tiền, nhưng mà nếu đường đường Long Nhị gia chỉ cho được vài đồng tiền, nàng sẽ dạy Bảo Nhi cùng nhau khinh bỉ hắn:
Long Tam cười nàng: “Vậy tại sao nàng không dạy Bảo Nhi nhận biết kim nguyên bảo?"
Mắt Phượng Trữ sáng lên: “Vậy ngươi có mang trên người không?"
“Đương nhiên không có:" Long Tam thật sự với quỷ ầm ĩ này không có biện pháp, hắn lục lọi khắp người, cuối cùng cũng lấy ra một thỏi nguyên bảo, Phượng Trữ vui rạo rực cầm lấy, đối Bảo Nhi nói: “ Bảo Nhi a, con xem, đây là nguyên bảo:"
Bảo Nhi chăm chú hỏi: “Cái này tốt hơn hay là thỏi nhỏ nhỏ màu bạc tốt hơn?"
“Đương nhiên cái này tốt hơn:" Phượng Trữ hôn nhẹ Bảo Nhi, nói: “ Bảo Nhi nhớ kỹ không? Chờ trở về qua năm mới, Bảo Nhi nhớ bảo Nhị bá phụ là muốn nguyên bảo mừng tuổi nga:"
Bảo Nhi gật gật đầu, kỳ thật qua năm mới là cái gì nàng cũng không có khái niệm, nhưng thật ra cũng nhớ kỹ là muốn lấy tiền tiền nha: Long Tam nhìn hai mẹ con, chỉ cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, hắn nhớ tới lần đầu tiên Bảo Nhi cùng hắn nói chuyện, đó là hỏi: “Thúc thúc có thể cho tiền không?" Nếu lời này bị Long Nhị nghe thấy, sợ là sẽ bị tức giận đến bốc khói đi:
Trong đầu Long Tam hiện lên cảnh tượng trong nhà náo nhiệt qua năm mới, tưởng tượng Bảo Nhi thật sự nói với Long Nhị: “Có thể cho nguyên bảo không?" Hắn cũng không nín được ý cười:
Phượng Trữ một bên cùng Bảo Nhi vỗ tay nhỏ bé cười đùa, Long Tam nhìn qua, cảm thấy thật sự là hạnh phúc: Tuy rằng hạnh phúc này do hắn sử dụng chút thủ đoạn, nhưng hắn một chút cũng không hối hận, hắn chỉ hy vọng, hạnh phúc này sẽ không bao giờ chấm dứt:
Thời gian qua thật sự mau, đảo mắt đã sắp hết năm, ngày ba mươi, Long Tam mang theo Phượng Trữ, Bảo Nhi vừa kịp về nhà, phủ Long gia đâu đâu cũng bận rộn, chuẩn bị đồ mới cho các chủ nhân, làm cơm tất niên, đám Long Tam mới trở về còn chưa thể hảo hảo nghỉ ngơi đã đến giờ bái tổ tông, bọn họ thay đổi y phục, cùng đến từ lâu kia bái tổ tông:
Phượng Trữ vội vàng gặp qua Long Đại cùng thê nhi, Long Đằng quả nhiên là tướng quân chinh chiến sa trường, trên người đều có một khí thế không giận mà uy, con hắn Long Khánh Sinh sáu tuổi, nhưng mười phần kế thừa tướng mạo tính tình của phụ thân, tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng chững chạc, đại tẩu An Nhược Thần có chút làm cho Phượng Trữ kinh ngạc, dáng vẻ cực hiền thục ôn nhu, nói chuyện nhỏ giọng nhẹ nhàng, Phượng Trữ tưởng tượng không ra một nữ nhân yếu đuối như vậy đi theo Long Đại bôn tẩu bên ngoài, trấn thủ biên quan nhiều năm, làm sao có thể chịu đựng nổi:
Bất quá trước mắt chuyện đó không phải chuyện trong đầu Phượng Trữ quan tâm, nàng mang theo Bảo Nhi đi theo phía sau người nhà Long gia, trong lòng rất không yên, nàng hiện tại tính là thân phận gì, Bảo Nhi lại là thân phận gì, trường hợp như vậy, có thể nào không khó xử?
Long gia rất nhanh cho nàng đáp án: Ba huynh đệ Long gia bái xong, đến phiên con dâu cùng đứa nhỏ bái, Long Đại cùng Long Tam đều tự châm hương, Long Đại đưa bó hương giao cho An Nhược Thần cùng Long Khánh Sinh, Long Tam giao cho Phượng Trữ và Bảo Nhi:
Phượng Trữ có chút kích động tiếp nhận, Bảo Nhi cũng học theo đem hương cầm ở trong tay, An Nhược Thần đối Phượng Trữ ôn nhu cười, gật gật đầu, trước dẫn con quỳ gối lên đệm bái bài vị tổ tông Long gia:
Phượng Trữ thấp giọng dặn Bảo Nhi một hồi bắt chước theo, chính nàng cũng thật cẩn thận nhìn An Nhược Thần làm: Mà khi đến phiên các nàng bái, Long Tam cũng cùng quỳ theo, Phượng Trữ cùng Bảo Nhi bái xong tổ tông, hạ nhân kéo Bảo Nhi qua, Long Tam giữ tay Phượng Trữ lại bái thêm một lần:
Hắn nói, thời gian khít khao, không kịp làm nghi thức lớn, bây giờ có cơ hội bái tổ tông, có người nhà làm chứng, hắn Long Tam thú Phượng Nhi làm vợ: Phượng Trữ cùng hắn bái xong, nước mắt mới rơi xuống, nàng biết, cho dù trước kia phát sinh cái gì, bây giờ nàng thật đã có gia đình:
Nàng nắm chặt tay Long Tam, thầm nghĩ cho dù không có trí nhớ, nàng cũng có thể khát khao hướng tới tương lai:
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong