Rồng Bay Phượng Múa
Chương 37: Muốn nhận nữ nhi
Phượng Trữ bị nụ cười của hắn làm mê hoặc tâm hồn, ngây ngốc ngẩn ngơ, sau đó bên hông căng thẳng, sau đầu bị kéo nhẹ, rồi gương mặt tuấn lãng của Long Tam liền đè lại đây:
Phượng Trữ thấy hoa mắt, cánh môi lập tức bị xâm chiếm, đôi môi của Long Tam mềm mại nóng rực cùng của nàng gắt gao nhu triền, Phượng Trữ sợ tới mức tim đập ngừng nửa nhịp, đầu óc oanh một chút loạn hoàn toàn: Hơi thở của nàng cùng hắn hòa thành một, nàng nhìn vào ánh mắt của hắn gần ngay trước mắt, ánh mắt như muốn đem linh hồn của nàng hấp thụ hoàn toàn:
Phượng Trữ tiếp theo lấy lại được ý thức đẩy ra, giãy dụa lui nửa bước, vừa mở miệng nói được chữ “Ngươi", đã bị Long Tam lại bắt trở về, lần này hắn bỏ thêm vài phần lực, khống chế Phượng Trữ đến không thể động đậy, ngón tay chạm vào sau gáy của nàng nhéo nhéo, Phượng Trữ bị đau, há mồm định hô, lại bị hắn chạm vào đầu lưỡi:
Phượng Trữ làm sao nghĩ tới loại tình huống chấn kinh này, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân hướng lên mặt, xấu hổ không chịu được: Thử giãy dụa, càng khiến hắn càng dùng sức ôm cùng hôn: Phượng Trữ trong đầu loạn tiếng chói tai, lúc này ngoài Long Tam ra, nàng nhớ không nổi đến cái gì khác: Hắn chậm rãi dụ dỗ, nàng chậm rãi thả lỏng người, cuối cùng dường như nhuyễn thành bùn ở trong lòng Long Tam:
Long Tam thả lỏng lực, nhẹ nhàng hôn, Phượng Trữ dần dần đuổi kịp nhịp độ của hắn, chạm vào gáy của hắn, kiễng mũi chân đón ý làm theo hắn: Hai người càng dán chặt vào nhau, muốn ngừng mà không được:
Long Tam hôn miệng của nàng, hôn hai má của nàng, hôn đến cái cổ mảnh khảnh, Phượng Trữ chợt mở trừng mắt, ý thức chậm rãi trở lại, rốt cục tỉnh ngộ thấy chính mình lại bị hắn dụ, nàng mạnh mẽ đẩy Long Tam ra, nhìn ánh mắt của hắn mê dục cùng đôi môi ướt át, nàng vừa xấu hổ vừa giận, chỉ vào hắn “Ngươi, ngươi…" Nửa ngày, cũng chưa nói ra được một câu đầy đủ:
Bộ dáng nàng như vậy, Long Tam nhìn nàng cười tà, Phượng Trữ càng giận, cuối cùng nghẹn ra được một câu mắng chửi người: “Ngươi là con heo!"
Long Tam cười ha ha: “Nàng cũng là heo a:"
“Ta mới không phải:" Phượng Trữ dậm chân, chết cũng không nhận:
Long Tam kéo nàng qua, chạm vào môi của nàng: “Nàng cũng vậy, nàng thích ta, nàng cũng là heo:"
Phượng Trữ ồn ào: “Không phải vậy, không phải vậy, ta không có thích ngươi:"
“Vậy ta là heo:" Long Tam ôm chặt nàng: “Ta thích nàng, ta là heo:" Thanh âm của hắn ôn nhu rối tinh rối mù, quả thực muốn dìm nàng chết chìm:
Phượng Trữ lần này nói tiếp không được “Ta, ta…" Nửa ngày nói không nên một câu đầy đủ: Long Tam cũng hiểu, hắn vuốt lưng nàng, ôn nhu nói: “Ta cũng có sai, không trách nàng được, ta cũng có sai, ta không trách nàng, thật sự:"
Những lời này làm cảm xúc trong Phượng Trữ dâng trào, hốc mắt của nàng nóng lên, chui đầu vào trong lòng của hắn: Long Tam nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Ta cũng có sai, ta không nên vắng vẻ nàng ba năm, ta không nên bỏ lại nàng cô độc mà hàng năm luôn ở bên ngoài, là ta khiến nàng cô đơn chịu khổ, không chỉ mình nàng sai, ta cũng có sai: Nếu ta hảo hảo đối đãi nàng như bây giờ, nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện sai lầm như vậy: Nàng ở Long gia đợi đến khổ sở, khiến người khác thừa dịp chi cơ, là ta không có bảo hộ được nàng, khiến nàng chịu ủy khuất, khiến nàng bị người khác khi dễ, đều là ta sai…"
Phượng Trữ “Oa" một tiếng bật ra tiếng khóc, làm sao hắn có thể như vậy, làm sao có thể khoan dung với nàng như vậy, Phượng Trữ xấu hổ vô cùng, cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế: “Ta thật hối hận, tuy rằng không nhớ rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng ta rất hối hận, ta thật hy vọng có thể bắt đầu lại từ đầu, ta nhất định phải khiến mọi người nhìn thấy mặt tốt của ta, tuy rằng nhà ta tạo sức ép gả ta vào, nhưng ta nhất định không có ý xấu …" Nàng khóc nghẹn ngào, Long Tam vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng:
“Là ta không tốt, Long gia có thành kiến với nàng: Nàng nói đúng, nếu là lấy tâm đối đãi, tất sẽ có hồi báo tốt, lúc trước Long gia chưa lấy tâm đối đãi nàng, cho nên nàng mới không vui vẻ:" Long Tam nói xong: “Phượng Nhi, chúng ta bỏ lỡ ba năm, hiện tại thật vất vả thấy rõ tâm ý lẫn nhau, chúng ta không thể lại bỏ lỡ, được không?"
Phượng Trữ có chút phát run, nàng không dám, chuyện sinh Bảo Nhi, ấn tượng đối với nàng thật sự quá lớn, không thể nào biến mất, không thể nào làm nhạt đi, cũng không thể dấu diếm Bảo Nhi cả đời, nàng sẽ trưởng thành, sẽ đến một ngày có thể hỏi phụ thân ở đâu? Sẽ để ý ánh mắt chung quanh, thậm chí thân thế của nàng sẽ ảnh hưởng lúc nàng lập gia đình, sẽ hủy cả đời nàng:
Phượng Trữ khóc lắc đầu, nàng vẫn là nên mang theo Bảo Nhi rời xa Long gia, rời xa Phượng gia, tìm đến nơi không có người biết xây dựng cuộc sống mới là chính đạo:
“Phượng Nhi…" Long Tam thấy nàng lắc đầu, có chút nóng nảy:
“Ta không thể ở bên cạnh ngươi:"
“Vì sao không thể? Ta nguyện ý lấy nàng, ai có thể ngăn cản ta?"
“Long gia sẽ không đồng ý cho ta lại vào cửa:" Phượng Trữ tìm cái lý do an toàn nhất:
“Ta đã quyết, tất nhiên sẽ giữ lời: Nếu không như thế, Nhị ca cũng sẽ không để cho ta đuổi theo nàng:"
“Nhưng, Phượng gia cũng không bỏ qua ta a:" Phượng Trữ quệt nước mắt trên mặt: “Ta nhớ ra rồi, nương ta lúc ở Long gia nói với ta Phượng gia thù lớn chưa trả, chẳng lẽ Long Phượng hai nhà có thâm thù đại hận, đây là mục đích bà ép ta gả vào: Long gia thật vất vả mới thoát khỏi ta, nếu lại để cho ta trở lại, nương ta chắc chắn sẽ ép ta làm những chuyện không hay với nhà của ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng gặp khốn cảnh khó xử…"
“Phượng Nhi, nương nàng sai nàng làm chuyện bất lợi cho ta, nàng sẽ làm sao?"
“Ta đương nhiên sẽ không: Ta…" Phượng Trữ nhanh chóng đáp lời, nhưng suy nghĩ lại lại ngậm miệng:
Long Tam nắm vai của nàng, nói: “Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, tìm hiểu thù hận của hai nhà rõ ràng, chúng ta cùng hóa giải nó:"
“Nếu hóa giải không được thì sao?"
“Vậy thì coi nó là cái rắm, cùng quên nó đi:" Long Tam ngẫm lại lại nói: “Nàng cứ coi như chúng ta cùng trốn qua ruộng, để ý cái rắm kia làm gì:"
Hắn dùng chuyện trước đây của Phượng Trữ ra trêu ghẹo, chọc cười Phượng Trữ, nhưng nàng vẫn còn có khúc mắc: “Vậy, vậy nếu có người tới cửa muốn nhận nữ nhi…"
“Vậy thì vừa vặn:" Long Tam cắn răng: “Đại gia ta đánh hắn!"
Phượng Trữ ngơ ngác nhìn hắn, Long Tam chạm lên mặt nàng: “Hắn không đến tìm, ta cũng phải tìm cho ra hắn, ta không thể cho nàng lo lắng đề phòng cả đời, nếu là hắn khi dễ nàng, ta nhất định phải làm cho hắn sống không bằng chết:"
Phượng Trữ cảm động muốn khóc, nhanh chóng hấp hấp cái mũi lại hỏi: “Vậy nếu ta khôi phục trí nhớ, nhớ tới ta thật đã thích người khác…"
“Ta so với hắn kém hơn sao?" Long Tam không khách khí đánh gãy giả thiết của Phượng Trữ: “Nàng cũng thích ta, tất nhiên sẽ thích không được người khác, cho dù khôi phục trí nhớ, ta cũng sẽ khiến cho nàng lại thích ta: Người kia không so được với ta, nàng tự nhiên sẽ chết tâm:"
Phượng Trữ nhìn hắn, Long Tam cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, lại dùng ôn nhu đến mê hoặc nàng: “ Bảo Nhi là nữ nhi của chúng ta, ta che chở nàng, cũng che chở Bảo Nhi: Chúng ta cùng đi tìm chân tướng, cùng nhau ở bên nhau cả đời, được không?" г O ч
Phượng Trữ chuẩn bị mở miệng nói chữ “Được", nhưng bỗng nuốt trở vào: Nàng phân vân suy nghĩ, giãy dụa nói: “Ta, để ta hỏi ý tứ của Bảo Nhi đã, lỡ như mà vạn nhất Bảo Nhi không muốn, ân, dù sao ta cũng còn muốn suy nghĩ một chút nữa:"
“Hảo, tùy nàng:" Long Tam đem nàng ôm chặt, cúi đầu hôn tiếp: “Tùy nàng tính sao cũng được:" Hắn bá đạo mở môi của nàng, tham lam tiến vào trong miệng nàng, hôn nàng thật sâu:
Ấn tượng của Long Tam với người khác vẫn là ôn hòa, đa tình, không chút để ý, nhưng Phượng Trữ từ giờ khắc này cũng bắt đầu hiểu Long Tam căn bản chính là chỉ biết khoe mã sói! Đại sắc lang! Cái vẻ ôn lương khiêm tốn bên ngoài tất cả đều là biểu hiện giả dối, là giả danh!
Nàng rõ ràng nói muốn cùng Bảo Nhi nói chuyện, nhưng Long Tam cũng biết tiên hạ thủ vi cường, trước khi nàng cùng Bảo Nhi nói chuyện, hắn đã bắt cóc Bảo Nhi đi dạo phố, lúc trở về mang theo rất nhiều thứ chong chóng gió, tượng đất cùng hộp bánh bát bảo, trên đầu Bảo Nhi còn buộc thêm dây nơ nhiều màu, đính nhiều hoa nhỏ, trên cổ tay đeo vòng bạc, trong lòng ôm một quả cầu nhỏ, ngồi ở trên cánh tay Long Tam vô cùng cao hứng vui vẻ:
Phượng Trữ vừa thấy bộ dạng kia là biết đã bị phá rồi, quả nhiên lúc nàng cùng Bảo Nhi chơi những món đồ chơi mới, Bảo Nhi nói: “Nương nương, để cho thúc làm phụ thân của Bảo Nhi được không?"
Phượng Trữ muốn nổ banh đầu luôn: “Tại sao con lại đột nhiên muốn vậy?"
Bảo Nhi vặn vẹo hai tay nhỏ bé, nho nhỏ giọng nói: “Thúc nói muốn tìm một bé gái làm nữ nhi, thúc sẽ là phụ thân thật tốt: Ân, nương không phải nói, phụ thân của Bảo Nhi đã mất rồi sao, cho nên Bảo Nhi nghĩ, Bảo Nhi không có cha, thúc cũng không có nữ nhi…"
Phượng Trữ giả vờ như không có nghe thấy, không nói lời nào, trong đầu đem Long Tam ra mắng trăm lần, thực giảo hoạt, chính hắn muốn làm cha, lại đổi hướng dụ dỗ Bảo Nhi muốn làm nữ nhi của hắn:
Bảo Nhi cắn cắn môi đặc biệt mong mỏi nhìn Phượng Trữ: “Nương nương, ai cũng nói Quan Âm Bồ Tát rất thương trẻ con, nếu đứa trẻ nào ngoan, Bồ Tát sẽ ban cho điều tốt: Nương nương lúc nào cũng khen Bảo Nhi ngoan đó thôi, vậy có phải Bồ Tát đưa thúc tới làm cha của Bảo Nhi không?" Đem Bồ Tát ra xin, nương có thể đáp ứng không nhỉ?
Phượng Trữ không biết nên đáp như thế nào, suy nghĩ hồi lại nói: “ Bảo Nhi a, việc này phải để cho nương nghĩ lại đã, ý tứ của Bồ Tát, nương phải hỏi kỹ một chút, nếu Bồ Tát không có ý này, Bảo Nhi cũng không thể cưỡng bức thúc làm cha, được không?"
“Vậy, nương đi đâu tìm Bồ Tát hỏi?"
“Bồ Tát là thần tiên, nương tìm không thấy, phải đợi tự Bồ Tát tìm đến nương đã:"
“Nếu Bồ Tát lại tới chậm làm sao bây giờ? Thúc có thể tìm bé gái khác làm nữ nhi không?" Bảo Nhi có chút gấp gáp: “ Bảo Nhi so với bé gái khác ngoan hơn, nương nương, nương giúp Bảo Nhi van cầu Bồ Tát đi:"
Phượng Trữ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, việc nàng phải làm không phải cầu Bồ Tát, mà là đi đánh tên hỗn đản nào đó tên Long Tam một chút:
Bảo Nhi vẫn không biết chính mình bị nương dụ, rõ ràng là muốn hỏi Long Tam có thể làm cha của Bảo Nhi hay không, kết quả lại vòng đến tận Bồ Tát trên cao: Nàng lôi kéo Phượng Trữ đi tìm Long Tam, còn thật sự nói: “Thúc, thúc đừng có gấp tìm bé gái a, đợi Bảo Nhi một chút đã:"
“Chờ Bảo Nhi làm cái gì?" Long Tam ngồi xổm xuống ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi, hắn đang ở phòng bếp nấu cơm, hôm nay ở trên đường có đáp ứng Bảo Nhi muốn tự tay nấu cơm cho nàng ăn:
Bảo Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Phượng Trữ, sau đó cúi đầu nho nhỏ giọng trả lời: “ Bảo Nhi cũng muốn làm nữ nhi của thúc…" Long Tam thừa dịp Bảo Nhi không thấy, ngẩng đầu hướng Phượng Trữ cười đắc ý, Phượng Trữ cũng nhân cơ hội dùng sức trừng hắn:
Bảo Nhi tiếp theo nói: “Nhưng nương nương còn muốn chờ Bồ Tát đến, hỏi Bồ Tát xem có được không, cho nên thúc chờ Bảo Nhi một chút được không?"
Gương mặt đang đắc ý của Long Tam cứng ngắc, lần này đổi lại là Phượng Trữ nở nụ cười: Bảo Nhi không thấy Long Tam trả lời, sợ hãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe: Long Tam nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Được, thúc chờ Bảo Nhi: Nhưng vì sao lại muốn hỏi Bồ Tát?"
Bảo Nhi ngây người ngẩn ngơ, cảm thấy vừa rồi cùng nương tán gẫu thì hiểu rất rõ, nhưng bây giờ như thế nào cũng nghĩ không ra vì sao muốn hỏi Bồ Tát, nàng lắc đầu, thành thật đáp: “Không nhớ rõ:"
Long Tam ôn nhu cười cười: “Không nhớ rõ cũng không sao, Bảo Nhi thích thúc, đúng không?"
Bảo Nhi dùng sức gật đầu, Long Tam dùng mặt cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Vậy Bồ Tát nhất định sẽ đáp ứng, để thúc đi tìm ngài ấy:"
“Nhưng nương nói Bồ Tát là thần tiên, phải đợi Bồ Tát tự mình tìm đến mới được:"
“Nương con không quen với Bồ Tát, nhưng thúc thì quen, cho nên Bảo Nhi đừng sốt ruột:"
Bảo Nhi cao hứng tròn xoe mắt, kinh hỉ quay đầu hướng Phượng Trữ nói: “Nương, nương, thúc quen với Bồ Tát, không cần chờ lâu nữa:" Nàng cao hứng ôm lấy cổ của Long Tam:
Phượng Trữ nhân lúc Bảo Nhi không nhìn thấy, dùng khẩu hình hướng Long Tam nói ba chữ: kẻ lừa đảo! Long Tam cũng đáp lại nàng ba chữ: nàng cũng vậy!
Bảo Nhi không biết bọn họ đang đấu khẩu, đối với việc Long Tam làm cơm rất ngạc nhiên, Long Tam kể tên từng món đồ ăn cho nàng nghe, khiến Bảo Nhi cao hứng không thôi, Phượng Trữ cũng đi qua xem, Long Tam nhân cơ hội hoả tốc ở môi nàng trộm hôn, nhỏ giọng nói: “Nếu phá hư sẽ không cho nàng ăn:"
Không cho ăn cơm? Hắn dám! Phượng Trữ chống nạnh đang định phát tác, Long Tam lại đem Bảo Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây thả vào trong lòng Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh tay tiếp được, Bảo Nhi vừa quay đầu, Long Tam lại trộm hôn, Phượng Trữ lần này giận nhưng còn chưa kịp nói thì Long Tam nói chuyện với Bảo Nhi: “ Bảo Nhi, hôm nay thúc làm cơm cho con ăn, lần tới để nương con làm điểm tâm cho con ăn:"
Bảo Nhi nói: “Nương nương nấu cơm không thể ăn:" Phượng Trữ một chút cũng không xấu hổ, nói: “Ta không biết làm điểm tâm:"
Long Tam giật mình, nhìn nàng chăm chú, sau đó bất động thanh sắc xóa đề tài:
Phượng Trữ thấy hoa mắt, cánh môi lập tức bị xâm chiếm, đôi môi của Long Tam mềm mại nóng rực cùng của nàng gắt gao nhu triền, Phượng Trữ sợ tới mức tim đập ngừng nửa nhịp, đầu óc oanh một chút loạn hoàn toàn: Hơi thở của nàng cùng hắn hòa thành một, nàng nhìn vào ánh mắt của hắn gần ngay trước mắt, ánh mắt như muốn đem linh hồn của nàng hấp thụ hoàn toàn:
Phượng Trữ tiếp theo lấy lại được ý thức đẩy ra, giãy dụa lui nửa bước, vừa mở miệng nói được chữ “Ngươi", đã bị Long Tam lại bắt trở về, lần này hắn bỏ thêm vài phần lực, khống chế Phượng Trữ đến không thể động đậy, ngón tay chạm vào sau gáy của nàng nhéo nhéo, Phượng Trữ bị đau, há mồm định hô, lại bị hắn chạm vào đầu lưỡi:
Phượng Trữ làm sao nghĩ tới loại tình huống chấn kinh này, nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân hướng lên mặt, xấu hổ không chịu được: Thử giãy dụa, càng khiến hắn càng dùng sức ôm cùng hôn: Phượng Trữ trong đầu loạn tiếng chói tai, lúc này ngoài Long Tam ra, nàng nhớ không nổi đến cái gì khác: Hắn chậm rãi dụ dỗ, nàng chậm rãi thả lỏng người, cuối cùng dường như nhuyễn thành bùn ở trong lòng Long Tam:
Long Tam thả lỏng lực, nhẹ nhàng hôn, Phượng Trữ dần dần đuổi kịp nhịp độ của hắn, chạm vào gáy của hắn, kiễng mũi chân đón ý làm theo hắn: Hai người càng dán chặt vào nhau, muốn ngừng mà không được:
Long Tam hôn miệng của nàng, hôn hai má của nàng, hôn đến cái cổ mảnh khảnh, Phượng Trữ chợt mở trừng mắt, ý thức chậm rãi trở lại, rốt cục tỉnh ngộ thấy chính mình lại bị hắn dụ, nàng mạnh mẽ đẩy Long Tam ra, nhìn ánh mắt của hắn mê dục cùng đôi môi ướt át, nàng vừa xấu hổ vừa giận, chỉ vào hắn “Ngươi, ngươi…" Nửa ngày, cũng chưa nói ra được một câu đầy đủ:
Bộ dáng nàng như vậy, Long Tam nhìn nàng cười tà, Phượng Trữ càng giận, cuối cùng nghẹn ra được một câu mắng chửi người: “Ngươi là con heo!"
Long Tam cười ha ha: “Nàng cũng là heo a:"
“Ta mới không phải:" Phượng Trữ dậm chân, chết cũng không nhận:
Long Tam kéo nàng qua, chạm vào môi của nàng: “Nàng cũng vậy, nàng thích ta, nàng cũng là heo:"
Phượng Trữ ồn ào: “Không phải vậy, không phải vậy, ta không có thích ngươi:"
“Vậy ta là heo:" Long Tam ôm chặt nàng: “Ta thích nàng, ta là heo:" Thanh âm của hắn ôn nhu rối tinh rối mù, quả thực muốn dìm nàng chết chìm:
Phượng Trữ lần này nói tiếp không được “Ta, ta…" Nửa ngày nói không nên một câu đầy đủ: Long Tam cũng hiểu, hắn vuốt lưng nàng, ôn nhu nói: “Ta cũng có sai, không trách nàng được, ta cũng có sai, ta không trách nàng, thật sự:"
Những lời này làm cảm xúc trong Phượng Trữ dâng trào, hốc mắt của nàng nóng lên, chui đầu vào trong lòng của hắn: Long Tam nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Ta cũng có sai, ta không nên vắng vẻ nàng ba năm, ta không nên bỏ lại nàng cô độc mà hàng năm luôn ở bên ngoài, là ta khiến nàng cô đơn chịu khổ, không chỉ mình nàng sai, ta cũng có sai: Nếu ta hảo hảo đối đãi nàng như bây giờ, nàng nhất định sẽ không làm ra chuyện sai lầm như vậy: Nàng ở Long gia đợi đến khổ sở, khiến người khác thừa dịp chi cơ, là ta không có bảo hộ được nàng, khiến nàng chịu ủy khuất, khiến nàng bị người khác khi dễ, đều là ta sai…"
Phượng Trữ “Oa" một tiếng bật ra tiếng khóc, làm sao hắn có thể như vậy, làm sao có thể khoan dung với nàng như vậy, Phượng Trữ xấu hổ vô cùng, cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế: “Ta thật hối hận, tuy rằng không nhớ rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng ta rất hối hận, ta thật hy vọng có thể bắt đầu lại từ đầu, ta nhất định phải khiến mọi người nhìn thấy mặt tốt của ta, tuy rằng nhà ta tạo sức ép gả ta vào, nhưng ta nhất định không có ý xấu …" Nàng khóc nghẹn ngào, Long Tam vội vàng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng:
“Là ta không tốt, Long gia có thành kiến với nàng: Nàng nói đúng, nếu là lấy tâm đối đãi, tất sẽ có hồi báo tốt, lúc trước Long gia chưa lấy tâm đối đãi nàng, cho nên nàng mới không vui vẻ:" Long Tam nói xong: “Phượng Nhi, chúng ta bỏ lỡ ba năm, hiện tại thật vất vả thấy rõ tâm ý lẫn nhau, chúng ta không thể lại bỏ lỡ, được không?"
Phượng Trữ có chút phát run, nàng không dám, chuyện sinh Bảo Nhi, ấn tượng đối với nàng thật sự quá lớn, không thể nào biến mất, không thể nào làm nhạt đi, cũng không thể dấu diếm Bảo Nhi cả đời, nàng sẽ trưởng thành, sẽ đến một ngày có thể hỏi phụ thân ở đâu? Sẽ để ý ánh mắt chung quanh, thậm chí thân thế của nàng sẽ ảnh hưởng lúc nàng lập gia đình, sẽ hủy cả đời nàng:
Phượng Trữ khóc lắc đầu, nàng vẫn là nên mang theo Bảo Nhi rời xa Long gia, rời xa Phượng gia, tìm đến nơi không có người biết xây dựng cuộc sống mới là chính đạo:
“Phượng Nhi…" Long Tam thấy nàng lắc đầu, có chút nóng nảy:
“Ta không thể ở bên cạnh ngươi:"
“Vì sao không thể? Ta nguyện ý lấy nàng, ai có thể ngăn cản ta?"
“Long gia sẽ không đồng ý cho ta lại vào cửa:" Phượng Trữ tìm cái lý do an toàn nhất:
“Ta đã quyết, tất nhiên sẽ giữ lời: Nếu không như thế, Nhị ca cũng sẽ không để cho ta đuổi theo nàng:"
“Nhưng, Phượng gia cũng không bỏ qua ta a:" Phượng Trữ quệt nước mắt trên mặt: “Ta nhớ ra rồi, nương ta lúc ở Long gia nói với ta Phượng gia thù lớn chưa trả, chẳng lẽ Long Phượng hai nhà có thâm thù đại hận, đây là mục đích bà ép ta gả vào: Long gia thật vất vả mới thoát khỏi ta, nếu lại để cho ta trở lại, nương ta chắc chắn sẽ ép ta làm những chuyện không hay với nhà của ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng gặp khốn cảnh khó xử…"
“Phượng Nhi, nương nàng sai nàng làm chuyện bất lợi cho ta, nàng sẽ làm sao?"
“Ta đương nhiên sẽ không: Ta…" Phượng Trữ nhanh chóng đáp lời, nhưng suy nghĩ lại lại ngậm miệng:
Long Tam nắm vai của nàng, nói: “Chúng ta có thể cùng nhau cố gắng, tìm hiểu thù hận của hai nhà rõ ràng, chúng ta cùng hóa giải nó:"
“Nếu hóa giải không được thì sao?"
“Vậy thì coi nó là cái rắm, cùng quên nó đi:" Long Tam ngẫm lại lại nói: “Nàng cứ coi như chúng ta cùng trốn qua ruộng, để ý cái rắm kia làm gì:"
Hắn dùng chuyện trước đây của Phượng Trữ ra trêu ghẹo, chọc cười Phượng Trữ, nhưng nàng vẫn còn có khúc mắc: “Vậy, vậy nếu có người tới cửa muốn nhận nữ nhi…"
“Vậy thì vừa vặn:" Long Tam cắn răng: “Đại gia ta đánh hắn!"
Phượng Trữ ngơ ngác nhìn hắn, Long Tam chạm lên mặt nàng: “Hắn không đến tìm, ta cũng phải tìm cho ra hắn, ta không thể cho nàng lo lắng đề phòng cả đời, nếu là hắn khi dễ nàng, ta nhất định phải làm cho hắn sống không bằng chết:"
Phượng Trữ cảm động muốn khóc, nhanh chóng hấp hấp cái mũi lại hỏi: “Vậy nếu ta khôi phục trí nhớ, nhớ tới ta thật đã thích người khác…"
“Ta so với hắn kém hơn sao?" Long Tam không khách khí đánh gãy giả thiết của Phượng Trữ: “Nàng cũng thích ta, tất nhiên sẽ thích không được người khác, cho dù khôi phục trí nhớ, ta cũng sẽ khiến cho nàng lại thích ta: Người kia không so được với ta, nàng tự nhiên sẽ chết tâm:"
Phượng Trữ nhìn hắn, Long Tam cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi của nàng, lại dùng ôn nhu đến mê hoặc nàng: “ Bảo Nhi là nữ nhi của chúng ta, ta che chở nàng, cũng che chở Bảo Nhi: Chúng ta cùng đi tìm chân tướng, cùng nhau ở bên nhau cả đời, được không?" г O ч
Phượng Trữ chuẩn bị mở miệng nói chữ “Được", nhưng bỗng nuốt trở vào: Nàng phân vân suy nghĩ, giãy dụa nói: “Ta, để ta hỏi ý tứ của Bảo Nhi đã, lỡ như mà vạn nhất Bảo Nhi không muốn, ân, dù sao ta cũng còn muốn suy nghĩ một chút nữa:"
“Hảo, tùy nàng:" Long Tam đem nàng ôm chặt, cúi đầu hôn tiếp: “Tùy nàng tính sao cũng được:" Hắn bá đạo mở môi của nàng, tham lam tiến vào trong miệng nàng, hôn nàng thật sâu:
Ấn tượng của Long Tam với người khác vẫn là ôn hòa, đa tình, không chút để ý, nhưng Phượng Trữ từ giờ khắc này cũng bắt đầu hiểu Long Tam căn bản chính là chỉ biết khoe mã sói! Đại sắc lang! Cái vẻ ôn lương khiêm tốn bên ngoài tất cả đều là biểu hiện giả dối, là giả danh!
Nàng rõ ràng nói muốn cùng Bảo Nhi nói chuyện, nhưng Long Tam cũng biết tiên hạ thủ vi cường, trước khi nàng cùng Bảo Nhi nói chuyện, hắn đã bắt cóc Bảo Nhi đi dạo phố, lúc trở về mang theo rất nhiều thứ chong chóng gió, tượng đất cùng hộp bánh bát bảo, trên đầu Bảo Nhi còn buộc thêm dây nơ nhiều màu, đính nhiều hoa nhỏ, trên cổ tay đeo vòng bạc, trong lòng ôm một quả cầu nhỏ, ngồi ở trên cánh tay Long Tam vô cùng cao hứng vui vẻ:
Phượng Trữ vừa thấy bộ dạng kia là biết đã bị phá rồi, quả nhiên lúc nàng cùng Bảo Nhi chơi những món đồ chơi mới, Bảo Nhi nói: “Nương nương, để cho thúc làm phụ thân của Bảo Nhi được không?"
Phượng Trữ muốn nổ banh đầu luôn: “Tại sao con lại đột nhiên muốn vậy?"
Bảo Nhi vặn vẹo hai tay nhỏ bé, nho nhỏ giọng nói: “Thúc nói muốn tìm một bé gái làm nữ nhi, thúc sẽ là phụ thân thật tốt: Ân, nương không phải nói, phụ thân của Bảo Nhi đã mất rồi sao, cho nên Bảo Nhi nghĩ, Bảo Nhi không có cha, thúc cũng không có nữ nhi…"
Phượng Trữ giả vờ như không có nghe thấy, không nói lời nào, trong đầu đem Long Tam ra mắng trăm lần, thực giảo hoạt, chính hắn muốn làm cha, lại đổi hướng dụ dỗ Bảo Nhi muốn làm nữ nhi của hắn:
Bảo Nhi cắn cắn môi đặc biệt mong mỏi nhìn Phượng Trữ: “Nương nương, ai cũng nói Quan Âm Bồ Tát rất thương trẻ con, nếu đứa trẻ nào ngoan, Bồ Tát sẽ ban cho điều tốt: Nương nương lúc nào cũng khen Bảo Nhi ngoan đó thôi, vậy có phải Bồ Tát đưa thúc tới làm cha của Bảo Nhi không?" Đem Bồ Tát ra xin, nương có thể đáp ứng không nhỉ?
Phượng Trữ không biết nên đáp như thế nào, suy nghĩ hồi lại nói: “ Bảo Nhi a, việc này phải để cho nương nghĩ lại đã, ý tứ của Bồ Tát, nương phải hỏi kỹ một chút, nếu Bồ Tát không có ý này, Bảo Nhi cũng không thể cưỡng bức thúc làm cha, được không?"
“Vậy, nương đi đâu tìm Bồ Tát hỏi?"
“Bồ Tát là thần tiên, nương tìm không thấy, phải đợi tự Bồ Tát tìm đến nương đã:"
“Nếu Bồ Tát lại tới chậm làm sao bây giờ? Thúc có thể tìm bé gái khác làm nữ nhi không?" Bảo Nhi có chút gấp gáp: “ Bảo Nhi so với bé gái khác ngoan hơn, nương nương, nương giúp Bảo Nhi van cầu Bồ Tát đi:"
Phượng Trữ trong lòng nghiến răng nghiến lợi, việc nàng phải làm không phải cầu Bồ Tát, mà là đi đánh tên hỗn đản nào đó tên Long Tam một chút:
Bảo Nhi vẫn không biết chính mình bị nương dụ, rõ ràng là muốn hỏi Long Tam có thể làm cha của Bảo Nhi hay không, kết quả lại vòng đến tận Bồ Tát trên cao: Nàng lôi kéo Phượng Trữ đi tìm Long Tam, còn thật sự nói: “Thúc, thúc đừng có gấp tìm bé gái a, đợi Bảo Nhi một chút đã:"
“Chờ Bảo Nhi làm cái gì?" Long Tam ngồi xổm xuống ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi, hắn đang ở phòng bếp nấu cơm, hôm nay ở trên đường có đáp ứng Bảo Nhi muốn tự tay nấu cơm cho nàng ăn:
Bảo Nhi có chút ngượng ngùng nhìn Phượng Trữ, sau đó cúi đầu nho nhỏ giọng trả lời: “ Bảo Nhi cũng muốn làm nữ nhi của thúc…" Long Tam thừa dịp Bảo Nhi không thấy, ngẩng đầu hướng Phượng Trữ cười đắc ý, Phượng Trữ cũng nhân cơ hội dùng sức trừng hắn:
Bảo Nhi tiếp theo nói: “Nhưng nương nương còn muốn chờ Bồ Tát đến, hỏi Bồ Tát xem có được không, cho nên thúc chờ Bảo Nhi một chút được không?"
Gương mặt đang đắc ý của Long Tam cứng ngắc, lần này đổi lại là Phượng Trữ nở nụ cười: Bảo Nhi không thấy Long Tam trả lời, sợ hãi ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe: Long Tam nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Được, thúc chờ Bảo Nhi: Nhưng vì sao lại muốn hỏi Bồ Tát?"
Bảo Nhi ngây người ngẩn ngơ, cảm thấy vừa rồi cùng nương tán gẫu thì hiểu rất rõ, nhưng bây giờ như thế nào cũng nghĩ không ra vì sao muốn hỏi Bồ Tát, nàng lắc đầu, thành thật đáp: “Không nhớ rõ:"
Long Tam ôn nhu cười cười: “Không nhớ rõ cũng không sao, Bảo Nhi thích thúc, đúng không?"
Bảo Nhi dùng sức gật đầu, Long Tam dùng mặt cọ cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Vậy Bồ Tát nhất định sẽ đáp ứng, để thúc đi tìm ngài ấy:"
“Nhưng nương nói Bồ Tát là thần tiên, phải đợi Bồ Tát tự mình tìm đến mới được:"
“Nương con không quen với Bồ Tát, nhưng thúc thì quen, cho nên Bảo Nhi đừng sốt ruột:"
Bảo Nhi cao hứng tròn xoe mắt, kinh hỉ quay đầu hướng Phượng Trữ nói: “Nương, nương, thúc quen với Bồ Tát, không cần chờ lâu nữa:" Nàng cao hứng ôm lấy cổ của Long Tam:
Phượng Trữ nhân lúc Bảo Nhi không nhìn thấy, dùng khẩu hình hướng Long Tam nói ba chữ: kẻ lừa đảo! Long Tam cũng đáp lại nàng ba chữ: nàng cũng vậy!
Bảo Nhi không biết bọn họ đang đấu khẩu, đối với việc Long Tam làm cơm rất ngạc nhiên, Long Tam kể tên từng món đồ ăn cho nàng nghe, khiến Bảo Nhi cao hứng không thôi, Phượng Trữ cũng đi qua xem, Long Tam nhân cơ hội hoả tốc ở môi nàng trộm hôn, nhỏ giọng nói: “Nếu phá hư sẽ không cho nàng ăn:"
Không cho ăn cơm? Hắn dám! Phượng Trữ chống nạnh đang định phát tác, Long Tam lại đem Bảo Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây thả vào trong lòng Phượng Trữ, Phượng Trữ nhanh tay tiếp được, Bảo Nhi vừa quay đầu, Long Tam lại trộm hôn, Phượng Trữ lần này giận nhưng còn chưa kịp nói thì Long Tam nói chuyện với Bảo Nhi: “ Bảo Nhi, hôm nay thúc làm cơm cho con ăn, lần tới để nương con làm điểm tâm cho con ăn:"
Bảo Nhi nói: “Nương nương nấu cơm không thể ăn:" Phượng Trữ một chút cũng không xấu hổ, nói: “Ta không biết làm điểm tâm:"
Long Tam giật mình, nhìn nàng chăm chú, sau đó bất động thanh sắc xóa đề tài:
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong