Romeo Vs Romeo
Chương 12
Hứ! Âu Dương nhíu mày, không tẹo teo tình nguyện để người khác biết quan hệ của hắn và Âu Dương Thần, không đúng! Bọn họ làm quái có quan hệ gì cơ chứ, chính là dù cho có có đi chăng nữa cũng không muốn cho người ta biết hắn và Âu Dương Thần --- đã từng gặp mặt! Bất quá nghĩ lại, như vậy chẳng phải khiến cho quả ổi thối này nghĩ mình sợ hắn rồi sao! Ừ! Tuyệt đối không thể yếu thế! Nghĩ đến đây, hắn tạm thời thu hồi vẻ mặt không cam lòng, nhả ra một câu: "Chỉ là đã từng hợp tác làm ăn mà thôi, cũng không tính là quen biết."
Âu Dương Thần hơi nhướn mày, cười mà không nói.
"A~! Ra là vậy sao!" Thi Văn cười gật gật đầu.
"Yo ~~ Đều là họ Âu Dương, thật đúng là hiếm có!" Phương Ẩn nghịch chiếc nĩa trong tay, tiếu ý nhè nhẹ nhìn Âu Dương Thành, chăm chú đến dọa lòng Âu Dương Thành nhảy dựng.
Nhìn cái gì? Sao cậu không đi mà nhìn hắn ấy?
"Bất quá nếu đều là họ Âu Dương, trùng hợp như vậy, mọi người kết làm bạn bè đi!" Thi Văn đột nhiên nói, có điều dường như lại nhớ ra điều gi đó, quay đầu có chút lúng túng nhìn Âu Dương Thần, ánh mắt tựa như đang tỏ ý xin lỗi, người kia chỉ mỉm cười.
"Thật vinh hạnh."
Lời nói của hắn khiến cho Thi Văn nhẹ nhõm thở dài một hơi. Có điều vị Âu Dương còn lại không hề nghĩ như vậy! Âu Dương Thành dưới đáy lòng phỉ nhổ phỉ nhổ! Ai thèm làm bạn với nhà ngươi?
"Không dám trèo cao." Lạnh lùng buông một câu, nháy mắt khiến không khí hiện trường trở nên cứng ngắc. Thi Vấn cười bối rối, còn Phương Ẩn lại trợn tròn mắt, liếc nhìn Âu Dương Thần như có điều suy nghĩ.
Âu Dương Thần vẫn đang cười, bất quá trong nụ cười còn ẩn chứa thêm chút gì đó, chỉ là không có ai nhìn ra được.
Cảm thấy bản thân có chút thất lễ, Âu Dương Thành bình ổn tức giận trong lòng, kỳ thật hắn vốn là một người rất hiền hòa, nhưng hiện tại chỉ cần là người hoặc chuyện có liên quan tới tên Âu Dương Thần này, hắn đều không có cách nào hiền hòa mà đối diện nổi.
"Hai người ăn cơm chưa? Có muốn ngồi ăn cùng nhau không?" Âu Dương Thành hỏi, tuy rằng hắn biết Âu Dương Thần và Thi Văn vốn đang ăn ở cách đó không xa, "cơm" của Âu Dương Thần đều là hắn đích thân gọi chứ đâu! Nếu phải ăn cơm cùng tên này, chỉ sợ hắn sẽ ói sạch mấy thứ vừa ăn ra mất! Bất quá hắn vừa hỏi, đúng lúc bắc bậc thang cho người đang cứng ngắc kia leo xuống, Thi Văn cười cười.
"Cám ơn! Chúng tôi ăn rồi --"
"Tiểu Văn, chúng ta còn có việc, em tặng cho Âu Dương tiên sinh quà tạ lễ là tốt rồi." Âu Dương Thần vốn đang yên lặng đột nhiên chặn lời Thi Văn, khiến cậu cũng thốt lên.
"Đúng nha! Em thiếu chút nữa quên mất!" Le lưỡi đáng yêu, tay đưa vào túi tiền lấy ra một chiếc thẻ đưa tới trước mặt Âu Dương Thành, "Âu Dương tiên sinh xin hãy nhận lấy!"
Âu Dương Thành và Phương Ẩn đồng thời cúi đầu nhìn thứ trong tay Thi Văn, một chiếc thẻ màu đen, mặt trên có thêu hoa mẫu đơn vàng, còn có in VIP.
Cái gì đây? Âu Dương Thành nhíu mày.
"Ô?" Phương Ẩn kêu lên, "Đây là thẻ VIP của khách sạn này nha, hiếm lắm đó!"
Thi Văn cười nói: "Đây coi như là quà tạ lễ cám ơn Âu Dương tiên sinh lần trước đã ra tay giúp đỡ, hy vọng anh có thể nhận!"
Thẻ VIP? Âu Dương Thành nghĩ thầm, ăn được giảm giá nhiều không á? Muốn tặng thứ này cho hắn?
Dường như nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì, Phương Ẩn sờ sờ chiếc nĩa trong tay, nói: "Thẻ VIP này phòng khách sạn giảm 70%, nhà hàng giảm 60%, ngoài ra còn được một đêm hưởng dụng miễn phí gian phòng trăng mật cao cấp, có điều lúc trả phòng thẻ VIP cũng sẽ bị thu về! Độc nhất nha! Khách sạn nào cũng áp dụng, hệ thống toàn cầu đó, không phải mấy thứ gạt người già lừa trẻ con đâu!"
"Vị tiên sinh này thật hiểu biết!"
Chuyện này đương nhiên rồi, Phương Ẩn là người thừa kế tập đoàn khách sạn này mà!
Âu Dương Thành càng nghe càng sửng sốt, còn chưa biết nên quyết định thế nào, Âu Dương Thần đột nhiên đưa tay qua rút lấy chiếc thẻ trên tay Thi Văn, ném đến trước mặt Âu Dương Thành, khiến song phương đều có chút sững sờ.
"Chút lòng thành nho nhỏ, không nên từ chối!" Âu Dương Thần gật đầu cười với Âu Dương Thành, rồi quay sang lễ độ gật đầu với Phương Ẩn một cái, người nọ đồng dạng lễ phép đáp lại.
"Vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa! Hẹn gặp lại!" Nói xong Âu Dương Thần xoay người rời đi.
"Âu Dương tiên sinh, hẹn gặp lại!" Thi Văn gật đầu với Phương Ẩn, nhanh chân chạy theo Âu Dương Thần.
Hắn hành động tốc độ đến không cho người ta kịp có cơ hội phản ứng, Âu Dương Thành nhìn chiếc thẻ trước mắt, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng Âu Dương Thần vừa rời đi, Âu Dương Thần đang cúi đầu nói gì đó với Thi Văn, khiến cậu cười vui vẻ, hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Xí! Ổi thối! Âu Dương Thành cắn chặt răng, sắc mặt rất không tốt. Đương nhiên, hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên cảm thấy có chút -- tức giận, chỉ đơn thuần là muốn mắng chửi Âu Dương Thần mà thôi!
"Êu êu ~~ Đừng nhìn nữa, mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa!" Phương Ẩn bên này xỉa răng, năm ngón tay khua khua trước mặt gọi hồn hắn về.
"Cậu làm cái gì thế?" Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, đẩy tay hắn ra, cúi đầu nhìn chiếc thẻ trên mặt bàn.
"Phải là tôi hỏi cậu làm trò gì mới đúng chứ? Mặt đần thối thành như thế, cứ như nhìn thấy thằng chồng mình đi hú hí với tình nhân không bằng!"
"Cậu không biết là miệng cậu còn thối hơn hả?" Âu Dương Thành phi thường không ưa nổi cái kiểu so sánh này!
Phương Ẩn cười cười, liếc cái thẻ VIP màu đen, hỏi: "Thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Muốn dùng thế nào?" Hất cằm về phía chiếc thẻ.
"Tôi có nói tôi muốn thứ này đâu?" Âu Dương Thành khinh thường dùng ngón trỏ chọc chọc chiếc thẻ, như thể coi nó là mặt của ai đó mà chọc, "Cậu thích thì cứ việc lấy!" Đồ của tên thối đó hắn mới không thèm đụng vào!
"Ô?" Phương Ẩn nghiêng đầu cười nghiền ngẫm, "Thật sự không thèm? Thẻ này đắt lắm đó, người bình thường tuyệt đối không có nổi đâu nha!"
"Thế thì đã sao?" Hắn không ham của lạ!
"Có phải cậu có thù với người ta không?" Phương Ẩn hỏi một câu.
"Tôi thì có thù gì với cậu ta? Tôi cứu cậu ta, cậu ta cám ơn còn không kịp!"
"Tôi không nói tới cậu nhóc trắng trắng mềm mềm đó!" Phương Ẩn trắng mắt liếc Âu Dương Thành, "Tôi nói tới tên rõ là cool còn lại cơ."
Ngón tay đang chọc chiếc thẻ ngừng lại, Âu Dương Thành âm thầm cắn chặt răng. Có thù? Đúng vậy! Oán trời thù đất luôn ấy! Bất quá hắn chỉ có thể "Gào thét trong im lặng"! Bởi hắn là đàn ông, đàn ông mà lại bị một tên giống đực khác… đè ra làm chuyện mất mặt như vậy, bảo hắn sao nói ra mồm được bây giờ!
"Cậu hỏi nhiều chuyện như thế làm gì? Đi mà ăn cơm của cậu đi!"
"Ừm --" Phương Ẩn một tay bắt cằm, mắt nhìn lên trần, tựa như đang lầu bầu: "Người đàn ông đó -- hình như cũng tham gia party tối hôm ấy nha! Hôm nay nhìn lại có chút ấn tượng --"
Vừa nghe hắn nói thế, Âu Dương Thành mồ hôi lạnh chảy ròng rã, tiểu tử thối này không phải thật sự biết cái gì chứ? Mà Phương Ẩn đầu vẫn đang bất động chỉ dùng mắt liếc hắn một cái, cứ như đã bắt được nhược điểm gì đó, ánh mắt đảo rồi đảo thật khiến tâm người ta phát ngứa, da đầu tê dại.
"Cậu --" Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Thành dùng vài giây ngắn ngủi, quyết định một việc, "Thẻ này thật sự quý đến thế hả?"
Phương Ẩn gật gật đầu.
"A! Nói như vậy, không nên lãng phí một mảnh tâm ý của người ta!" Âu Dương Thành gắng gượng cười, sờ sờ đầu, Phương Ẩn nheo mắt nhìn hắn.
Âu Dương Thành né né ánh mắt của hắn, "Ban nãy cậu nói thẻ này có thể được một đêm miễn phí ở phòng thượng hạng có thật không?"
"Phòng trăng mật." Phương Ẩn bổ sung.
"Vậy chờ lúc tôi kết hôn còn có thể dùng không?"
"Tám mươi tuổi cậu mới kết hôn cũng vẫn có thế dùng."
"Cậu muốn rủa chết tôi hả?"
"Ha ha~"
Hai người lại tiếp tục dành thời gian ôn lại chuyện xưa, sự xuất hiện của Âu Dương Thần cùng Thi Văn tựa như một khúc nhạc đêm cứ như vậy trôi dần vào quá khứ. Hai người nhắc tới một ít chuyện năm đó vẫn chưa tìm ra được đáp án. Có rất nhiều vấn đề đến tận bây giờ hai người vẫn không thể nào hiểu được, tỷ như cô gái năm đó Âu Dương Thành đeo bám tới mấy tháng cũng không cưa nổi, giờ đã gả cho tên lớp trưởng siêu mập siêu béo! Âu Dương Thành hung hăng uống một ngụm hô to "Đây là vì sao nha?" Chỉ còn kém nước ngửa mặt lên trời thở dài! Phương Ẩn nói đó là bởi tên mập đó mang lại cảm giác an toàn hơn so với cậu!
Lúc sau Âu Dương Thành ngày càng nói nhiều hơn, không biết có phải tại rượu vào lời ra hay không, hay vì biết thẻ kia có thể được giảm giá bữa ăn 60%. Rượu Nhật từng chén từng chén nhỏ, uống đến phi thường thỏa thê, cũng không say, nhiều lắm chỉ đầu hơi choáng mặt hơi đỏ chút mà thôi!
Thẳng một lèo tới khi thức ăn trên bàn đều không sai biệt lắm đã bị xử hết, Phương Ẩn xoa xoa bụng, biết không thể uống thêm nổi nữa rồi. Hắn uống đến có cả bụng bia, hơn nữa -- nhìn tên đang đưa tay đỡ trán tạo dáng "suy nghĩ thâm sâu" kia, hắn biết thật sự là không thể uống nữa!
"Êu! Âu Dương! Còn tỉnh không đó?" Hắn đứng lên, đưa tay vỗ vỗ vai Âu Dương Thành, "Đừng nghĩ tới chuyện tên béo kia nữa, con người ta đều tự đi mua xì dầu (1) được cả rồi!"
"Ừ!" Đối phương không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nguyên bản.
"Êu?" Phương Ẩn nhíu mày, "Cậu rốt cục là có say hay không?"
Âu Dương Thành không nói gì, vày giây sau, ói một câu: "Hẳn là chưa say --"
Phương Ẩn mắt trợn trắng. Cũng đúng! Chưa gào lên kêu mình không say, ít nhất coi như còn tỉnh.
"Tôi đưa cậu về, có phải tại cậu không quen uống rượu trắng không nha?" Phương Ẩn đưa tay ra muốn đỡ Âu Dương Thành, người kia đột nhiên ngẩng đầu đưa tay cản lại, "Sao thế?" Phương Ẩn hỏi, vừa lúc tận mắt nhìn thấy quá trình biến hóa trên mặt Âu Dương Thành từ hồng thành trắng, rồi trắng bệch.
"Cậu làm sao đấy?"
Nhíu mày, mặt Âu Dương Thành có chút vặn vẹo, khóe miệng mất tự nhiên run rẩy vài cái, một giọt mồ hôi dọc theo khuôn mặt lăn xuống.
"Tôi -- hình như ăn nhiều quá đau bụng rồi!"
"Gì?" Phương Ẩn kêu một tiếng, "Thế mà cũng đau được sao?"
Rên rỉ một tiếng, Âu Dương Thành cúi đầu ôm lấy bụng, từng cơn đau thi thoảng lại quặn lên, hệt như tần suất lúc phụ nữ đang đau đẻ, chỉ là đi ra từ phụ nữ là con nhỏ, mà từ hắn thì…
"Tôi -- tôi nghĩ --"
Phương Ẩn thở dài, "Tôi biết cậu nghĩ cái gì rồi! Toilet ở quầy bar rẽ trái --" còn chưa kịp nói xong, Âu Dương Thành đã như một cơn gió cuộn mình bay mất.
Đến khi chắc chắn Âu Dương Thành đã vào toilet, Phương Ẩn mới quay đầu nhìn chiếc thẻ trên bàn, cầm lên tay vuốt vuốt, nghĩ thầm: Cậu cũng không cần phải chờ đến năm tám mươi tuổi kết hôn mới đến ở đâu! Luôn không bằng ngay, hôm nay dùng thôi!
Vậy nên, khi Âu Dương Thành lết thân xác héo hon, cước bộ phù phiếm đi ra khỏi wc, Phương Ẩn liền trực tiếp rước hắn vào thang máy.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Âu Dương Thành hỏi, trên thực tế hiện tại có ném hắn vào lò mổ hắn cũng lười phản kháng, chỉ cầu lúc xuống tay một đao nhanh gọn là tốt rồi!
"Yên tâm! Không tiễn cậu vào lò mổ đâu mà lo!" Phương Ẩn xem thường liếc một cái, "Bụng cậu đúng là quá quý mà, ăn có mấy miếng hải sản cũng đau được!"
Âu Dương Thành thầm nghĩ chắc là do mấy con hàu sống! Tôi còn nghi tại đồ nhà cậu không tươi đó! Bất quá nghĩ cũng chỉ là nghĩ, không dám nói ra mà khí lực hắn không đủ dư thừa để nói! Bởi vì -- "Cậu, cậu nhanh hộ cái! Đã tới chưa?"
"Gấp cái *beep*!"
"Không phải tôi gấp! Là --" là bụng người ta gấp!
"Oa đệch! Cậu liều chết nhịn cho tôi! Cậu ra ở đây thì chúng ta đều xong luôn đó! Đến lúc đó đừng nói cho người khác tôi quen cậu nghe chưa!" Thang máy dừng lại, Phương Ẩn vội vội vàng vàng tha tên kia đi, lấy chìa khóa phòng ra tìm kiếm dãy số ghi ở trên mặt.
"A ~~!" Lúc này bụng Âu Dương Thành chỉ có thể dùng "Phiên giang đảo hải" để mà hình dung. Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả một đường đi vào cửa, trên đường còn có vài người dùng ánh mắt kì dị đánh giá bọn họ, hai người đàn ông cùng nhau vào phòng trăng mật -- bất quá hai người chẳng ai có tâm tư để ý mấy thứ đó nữa!
Tiếng chìa khóa mở cửa đối với Âu Dương Thành tựa như tiếng thiên đường mở ra, cả đời hắn chưa từng được nghe thứ tiếng êm tai đến như vậy! Phòng trăng mật, một đêm vài vạn quả nhiên "Danh bất hư truyền", xa hoa lãng mạn tất nhiên không cần nhiều lời, trong phòng khách trên tấm thảm siêu to đặt một chiếc giường đôi! Bất quá hiện tại Âu Dương Thành không có tâm tình thưởng thức cảnh vật, toilet với hắn mà nói mới là vườn địa đàng nha!
Con người trong giây phút sống chết đều có bản năng cầu sinh, cho nên Âu Dương Thành không cần hỏi cũng không cần tìm, tựa như dự cảm có sẵn một đường trực tiếp phóng thẳng vào wc, vừa vào cửa, ngoài cởi quần còn nhân tiện cảm thán! Còn to hơn cả phòng khách nhà hắn! Còn cả cái bồn tắm đôi đại bự kia nữa --
Oa~~~~~ Thiên đường!~~~~
"Âu Dương! Cậu có ổn không đó?" Ngoài cửa, Phương Ẩn gõ gõ cánh cửa hỏi.
Âu Dương Thành ngồi trên bồn cầu, lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, "Còn sống!"
"Tôi hỏi xin phục vụ ít thuốc chống xổ, để trên bàn trà cho cậu nhé, lát nữa nhớ đừng quên uống đó! Nhà tôi có việc, gọi điện muốn tôi về! Không phải tôi không quan tâm bạn thân, nếu không phải ba tôi sắp thét ra lửa, tôi thật sự phi thường muốn cùng cậu hưởng một đêm trăng mật nha!" Thanh âm Phương Ẩn cảm thán lọt qua khe cửa truyền vào, tựa hồ vô cùng cố gắng tỏ ra tiếc nuối.
Âu Dương Thành cười thành tiếng, "Có quỷ mới đi hưởng trăng mật với cậu! Cậu cứ đi đi!"
"Cậu thật sự không sao chứ? Thật không cần tôi ở lại cùng cậu?"
"Tôi tiêu chảy chứ có phải sắp sinh đâu, cậu ở lại thì giúp được cái gì?" Âu Dương Thành mắng một câu, "Biến nhanh đi."
"A~~~ Vậy, mai tôi gọi điện hỏi thăm nha! Bye bye~"
"Cậu không cần phải đi làm à? Ngày ngày --" Ngoài cửa không chút tiếng động, "Người đâu rồi?"
Suốt một tiếng đồng hồ, Âu Dương Thành du qua "Thiên đường" lẫn ""Địa ngục" vài vòng, hắn sử dụng hết nguyên một cuộn giấy vệ sinh, liên tục đến khi rốt cục sắp không còn gì có thể ra được nữa, mới nhớ tới thuốc Phương Ẩn cho hắn. Cong lưng đi ra khỏi toilet, lòng Âu Dương Thành nghĩ câu "nguyền rủa" kia của Phương Ẩn có phải thực sự linh nghiệm rồi không, bộ dáng hắn bây giờ thật chẳng khác lão già tám mươi là bao!
Uống thuốc với một cốc nước ấm đầy, sau đó lại một lần nữa bò vào toilet, lần này giải quyết triệt để, sạch sẽ! Khiến hắn nghĩ tới "Rửa ruột!" Da đầu run lên!
Hư thoát nằm bẹp trên ghế sô pha, Âu Dương Thành xoa xoa bụng vừa cơm nước không được bao lâu giờ đã lại quắt queo, trong đầu -- thật đáng tiếc không hề trống rỗng. Nói đáng tiếc bởi vì Âu Dương Thành thà rằng đầu óc mình hiện tại rỗng tuếch, thế nhưng hắn bây giờ lại có cảm giác trước mắt mình đâu đâu cũng là ổi! Từng đám từng đám, chỉnh tề, không thể không tự bội phục bản thân, tiêu chảy đến độ sinh ảo giác!
Chờ đến khi thể lực khôi phục được một chút, Âu Dương Thành bắt đầu đánh giá căn phòng trăng mật trong truyền thuyết này, tông màu cùng cách trang hoàng đều mang đến cảm giác thực ấm áp. Bất quá không biết có phải tại hắn quá mẫn cảm hay không, nếu như nhìn tổng thể tất cả đồ trong phòng, sẽ làm hắn cảm thấy có chút -- hứng tình! Nhưng dù sao đây là phòng trăng mật, có loại cảm giác đó là đúng rồi! Mục đích của mấy tên thiết kế cũng vì muốn như vậy đi!
"Quên đi! Tắm rửa trước đã!" Bồn tắm đôi cỡ bự nha! Còn tạo dòng nước có tác dụng mát xa, nếu đã đến đây mà không hảo hảo hưởng thụ một chút thì thật có lỗi với bản thân! Vì thế, Âu Dương Thành độc chiếm chiếc bồn tắm đôi, nhắm mắt lại thoải mái mà duỗi thân thể, còn nhỏ vào trong nước vài giọt tinh dầu, mà cũng không rõ là hương gì, nhắm mắt trực tiếp đổ bừa! Dù sao cũng không tốn tiền! Không đúng! Là không tốn tiền của mình!
Nhân sinh! Đây mới là nhân sinh! Đây mới là -- A ~~ mông đau! Bời vì sử dụng quá độ, từ bộ vị khó nói thành lời kia của Âu Dương Thành truyền đến một cơn đau đớn như thiếu đốt, khiến hắn đột nhiên nhớ buổi sáng ngày nọ với Âu Dương Thần, phía sau của hắn -- nơi đó cũng đau như thiêu đốt! Bất đồng duy nhất chính là nếu so với hiện tại thì còn đau gấp mấy trăm lần!
Mặt đỏ bừng, không biết do hơi nước bốc lên hay ---
Âu Dương Thành sờ sờ mặt, nhíu mày. Ừ! Nhất định là tại nước quá nóng! Quá nóng!
Thời điểm bước ra khỏi bồn tắm, Âu Dương Thành đã cầm khăn lau sạch thân thể, vì trong phòng trừ bản thân không còn ai khác, hắn trực tiếp trần trụi đi ra ngoài, đang suy nghĩ liệu có nên gọi phục vụ đưa lên một ít đồ ăn, dù sao mấy thứ ban nãy ăn kịp tiêu hóa thì đã tiêu hóa, còn không kịp thì ---
Ai? Nguyên bản trong phòng khách vốn phải không một bóng người, lúc này lại thêm một người, ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu, nhìn Âu Dương Thành đi ra, quay đầu, tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung, ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá thân thể trần truồng của Âu Dương Thành, mặt -- ngực -- thắt lưng -- bụng --
"Sao nhà ngươi lại ở đây hả ~~~~~~~~!?"
Ngay khi ánh mắt hắn chuẩn bị lướt tới bộ vị quan trọng, tay Âu Dương Thành nhanh chóng cầm khăn mặt che khuất nửa thân dưới, tay kia chỉ thẳng mặt người đang ngồi trên ghế, rống lên.
Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Hắn lại gặp ảo giác!
Âu Dương Thần mỉm cười, nhìn đường cong duyên dáng của cặp mông đang vì Âu Dương Thành hơi nghiêng người mà lộ ra, "Tôi không nghĩ tới cậu lại dùng tư thế dữ dội thế này nghênh đón tôi nha!"
Tôi hẳn là nên lấy đao nghênh đón cậu mới đúng!
------------------------------
(1) Nguyên văn: “Đả tương du" – Mua xì dầu
Ngày xưa ở Trung Quốc, xì dầu không bán theo chai như bây giờ, mà mỗi nhà có một cái… can, khi nào ăn hết thì mang ra hàng, mua chắt đầy cái can đó. Ở đây ý nói con của bạn lớp trưởng kia lớn lắm rồi, có thể tự đem can đi mua xì dầu.
Ngoài ra, đây còn là một từ mạng, ám chỉ “việc không liên quan đến mình", vd ra đường/ lên mạng bị kéo lại hỏi về một vấn đề gì đó, nếu nói “tôi chỉ đi mua xì dầu thôi" ý là “đừng có hỏi, không biết gì hết đâu", mang thái độ thờ ơ, lạnh nhạt.
Âu Dương Thần hơi nhướn mày, cười mà không nói.
"A~! Ra là vậy sao!" Thi Văn cười gật gật đầu.
"Yo ~~ Đều là họ Âu Dương, thật đúng là hiếm có!" Phương Ẩn nghịch chiếc nĩa trong tay, tiếu ý nhè nhẹ nhìn Âu Dương Thành, chăm chú đến dọa lòng Âu Dương Thành nhảy dựng.
Nhìn cái gì? Sao cậu không đi mà nhìn hắn ấy?
"Bất quá nếu đều là họ Âu Dương, trùng hợp như vậy, mọi người kết làm bạn bè đi!" Thi Văn đột nhiên nói, có điều dường như lại nhớ ra điều gi đó, quay đầu có chút lúng túng nhìn Âu Dương Thần, ánh mắt tựa như đang tỏ ý xin lỗi, người kia chỉ mỉm cười.
"Thật vinh hạnh."
Lời nói của hắn khiến cho Thi Văn nhẹ nhõm thở dài một hơi. Có điều vị Âu Dương còn lại không hề nghĩ như vậy! Âu Dương Thành dưới đáy lòng phỉ nhổ phỉ nhổ! Ai thèm làm bạn với nhà ngươi?
"Không dám trèo cao." Lạnh lùng buông một câu, nháy mắt khiến không khí hiện trường trở nên cứng ngắc. Thi Vấn cười bối rối, còn Phương Ẩn lại trợn tròn mắt, liếc nhìn Âu Dương Thần như có điều suy nghĩ.
Âu Dương Thần vẫn đang cười, bất quá trong nụ cười còn ẩn chứa thêm chút gì đó, chỉ là không có ai nhìn ra được.
Cảm thấy bản thân có chút thất lễ, Âu Dương Thành bình ổn tức giận trong lòng, kỳ thật hắn vốn là một người rất hiền hòa, nhưng hiện tại chỉ cần là người hoặc chuyện có liên quan tới tên Âu Dương Thần này, hắn đều không có cách nào hiền hòa mà đối diện nổi.
"Hai người ăn cơm chưa? Có muốn ngồi ăn cùng nhau không?" Âu Dương Thành hỏi, tuy rằng hắn biết Âu Dương Thần và Thi Văn vốn đang ăn ở cách đó không xa, "cơm" của Âu Dương Thần đều là hắn đích thân gọi chứ đâu! Nếu phải ăn cơm cùng tên này, chỉ sợ hắn sẽ ói sạch mấy thứ vừa ăn ra mất! Bất quá hắn vừa hỏi, đúng lúc bắc bậc thang cho người đang cứng ngắc kia leo xuống, Thi Văn cười cười.
"Cám ơn! Chúng tôi ăn rồi --"
"Tiểu Văn, chúng ta còn có việc, em tặng cho Âu Dương tiên sinh quà tạ lễ là tốt rồi." Âu Dương Thần vốn đang yên lặng đột nhiên chặn lời Thi Văn, khiến cậu cũng thốt lên.
"Đúng nha! Em thiếu chút nữa quên mất!" Le lưỡi đáng yêu, tay đưa vào túi tiền lấy ra một chiếc thẻ đưa tới trước mặt Âu Dương Thành, "Âu Dương tiên sinh xin hãy nhận lấy!"
Âu Dương Thành và Phương Ẩn đồng thời cúi đầu nhìn thứ trong tay Thi Văn, một chiếc thẻ màu đen, mặt trên có thêu hoa mẫu đơn vàng, còn có in VIP.
Cái gì đây? Âu Dương Thành nhíu mày.
"Ô?" Phương Ẩn kêu lên, "Đây là thẻ VIP của khách sạn này nha, hiếm lắm đó!"
Thi Văn cười nói: "Đây coi như là quà tạ lễ cám ơn Âu Dương tiên sinh lần trước đã ra tay giúp đỡ, hy vọng anh có thể nhận!"
Thẻ VIP? Âu Dương Thành nghĩ thầm, ăn được giảm giá nhiều không á? Muốn tặng thứ này cho hắn?
Dường như nhận ra hắn đang suy nghĩ điều gì, Phương Ẩn sờ sờ chiếc nĩa trong tay, nói: "Thẻ VIP này phòng khách sạn giảm 70%, nhà hàng giảm 60%, ngoài ra còn được một đêm hưởng dụng miễn phí gian phòng trăng mật cao cấp, có điều lúc trả phòng thẻ VIP cũng sẽ bị thu về! Độc nhất nha! Khách sạn nào cũng áp dụng, hệ thống toàn cầu đó, không phải mấy thứ gạt người già lừa trẻ con đâu!"
"Vị tiên sinh này thật hiểu biết!"
Chuyện này đương nhiên rồi, Phương Ẩn là người thừa kế tập đoàn khách sạn này mà!
Âu Dương Thành càng nghe càng sửng sốt, còn chưa biết nên quyết định thế nào, Âu Dương Thần đột nhiên đưa tay qua rút lấy chiếc thẻ trên tay Thi Văn, ném đến trước mặt Âu Dương Thành, khiến song phương đều có chút sững sờ.
"Chút lòng thành nho nhỏ, không nên từ chối!" Âu Dương Thần gật đầu cười với Âu Dương Thành, rồi quay sang lễ độ gật đầu với Phương Ẩn một cái, người nọ đồng dạng lễ phép đáp lại.
"Vậy không quấy rầy hai vị dùng cơm nữa! Hẹn gặp lại!" Nói xong Âu Dương Thần xoay người rời đi.
"Âu Dương tiên sinh, hẹn gặp lại!" Thi Văn gật đầu với Phương Ẩn, nhanh chân chạy theo Âu Dương Thần.
Hắn hành động tốc độ đến không cho người ta kịp có cơ hội phản ứng, Âu Dương Thành nhìn chiếc thẻ trước mắt, lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng Âu Dương Thần vừa rời đi, Âu Dương Thần đang cúi đầu nói gì đó với Thi Văn, khiến cậu cười vui vẻ, hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa.
Xí! Ổi thối! Âu Dương Thành cắn chặt răng, sắc mặt rất không tốt. Đương nhiên, hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên cảm thấy có chút -- tức giận, chỉ đơn thuần là muốn mắng chửi Âu Dương Thần mà thôi!
"Êu êu ~~ Đừng nhìn nữa, mắt sắp rớt ra ngoài rồi kìa!" Phương Ẩn bên này xỉa răng, năm ngón tay khua khua trước mặt gọi hồn hắn về.
"Cậu làm cái gì thế?" Âu Dương Thành nhíu nhíu mày, đẩy tay hắn ra, cúi đầu nhìn chiếc thẻ trên mặt bàn.
"Phải là tôi hỏi cậu làm trò gì mới đúng chứ? Mặt đần thối thành như thế, cứ như nhìn thấy thằng chồng mình đi hú hí với tình nhân không bằng!"
"Cậu không biết là miệng cậu còn thối hơn hả?" Âu Dương Thành phi thường không ưa nổi cái kiểu so sánh này!
Phương Ẩn cười cười, liếc cái thẻ VIP màu đen, hỏi: "Thế nào?"
"Cái gì thế nào?"
"Muốn dùng thế nào?" Hất cằm về phía chiếc thẻ.
"Tôi có nói tôi muốn thứ này đâu?" Âu Dương Thành khinh thường dùng ngón trỏ chọc chọc chiếc thẻ, như thể coi nó là mặt của ai đó mà chọc, "Cậu thích thì cứ việc lấy!" Đồ của tên thối đó hắn mới không thèm đụng vào!
"Ô?" Phương Ẩn nghiêng đầu cười nghiền ngẫm, "Thật sự không thèm? Thẻ này đắt lắm đó, người bình thường tuyệt đối không có nổi đâu nha!"
"Thế thì đã sao?" Hắn không ham của lạ!
"Có phải cậu có thù với người ta không?" Phương Ẩn hỏi một câu.
"Tôi thì có thù gì với cậu ta? Tôi cứu cậu ta, cậu ta cám ơn còn không kịp!"
"Tôi không nói tới cậu nhóc trắng trắng mềm mềm đó!" Phương Ẩn trắng mắt liếc Âu Dương Thành, "Tôi nói tới tên rõ là cool còn lại cơ."
Ngón tay đang chọc chiếc thẻ ngừng lại, Âu Dương Thành âm thầm cắn chặt răng. Có thù? Đúng vậy! Oán trời thù đất luôn ấy! Bất quá hắn chỉ có thể "Gào thét trong im lặng"! Bởi hắn là đàn ông, đàn ông mà lại bị một tên giống đực khác… đè ra làm chuyện mất mặt như vậy, bảo hắn sao nói ra mồm được bây giờ!
"Cậu hỏi nhiều chuyện như thế làm gì? Đi mà ăn cơm của cậu đi!"
"Ừm --" Phương Ẩn một tay bắt cằm, mắt nhìn lên trần, tựa như đang lầu bầu: "Người đàn ông đó -- hình như cũng tham gia party tối hôm ấy nha! Hôm nay nhìn lại có chút ấn tượng --"
Vừa nghe hắn nói thế, Âu Dương Thành mồ hôi lạnh chảy ròng rã, tiểu tử thối này không phải thật sự biết cái gì chứ? Mà Phương Ẩn đầu vẫn đang bất động chỉ dùng mắt liếc hắn một cái, cứ như đã bắt được nhược điểm gì đó, ánh mắt đảo rồi đảo thật khiến tâm người ta phát ngứa, da đầu tê dại.
"Cậu --" Nghĩ tới nghĩ lui, Âu Dương Thành dùng vài giây ngắn ngủi, quyết định một việc, "Thẻ này thật sự quý đến thế hả?"
Phương Ẩn gật gật đầu.
"A! Nói như vậy, không nên lãng phí một mảnh tâm ý của người ta!" Âu Dương Thành gắng gượng cười, sờ sờ đầu, Phương Ẩn nheo mắt nhìn hắn.
Âu Dương Thành né né ánh mắt của hắn, "Ban nãy cậu nói thẻ này có thể được một đêm miễn phí ở phòng thượng hạng có thật không?"
"Phòng trăng mật." Phương Ẩn bổ sung.
"Vậy chờ lúc tôi kết hôn còn có thể dùng không?"
"Tám mươi tuổi cậu mới kết hôn cũng vẫn có thế dùng."
"Cậu muốn rủa chết tôi hả?"
"Ha ha~"
Hai người lại tiếp tục dành thời gian ôn lại chuyện xưa, sự xuất hiện của Âu Dương Thần cùng Thi Văn tựa như một khúc nhạc đêm cứ như vậy trôi dần vào quá khứ. Hai người nhắc tới một ít chuyện năm đó vẫn chưa tìm ra được đáp án. Có rất nhiều vấn đề đến tận bây giờ hai người vẫn không thể nào hiểu được, tỷ như cô gái năm đó Âu Dương Thành đeo bám tới mấy tháng cũng không cưa nổi, giờ đã gả cho tên lớp trưởng siêu mập siêu béo! Âu Dương Thành hung hăng uống một ngụm hô to "Đây là vì sao nha?" Chỉ còn kém nước ngửa mặt lên trời thở dài! Phương Ẩn nói đó là bởi tên mập đó mang lại cảm giác an toàn hơn so với cậu!
Lúc sau Âu Dương Thành ngày càng nói nhiều hơn, không biết có phải tại rượu vào lời ra hay không, hay vì biết thẻ kia có thể được giảm giá bữa ăn 60%. Rượu Nhật từng chén từng chén nhỏ, uống đến phi thường thỏa thê, cũng không say, nhiều lắm chỉ đầu hơi choáng mặt hơi đỏ chút mà thôi!
Thẳng một lèo tới khi thức ăn trên bàn đều không sai biệt lắm đã bị xử hết, Phương Ẩn xoa xoa bụng, biết không thể uống thêm nổi nữa rồi. Hắn uống đến có cả bụng bia, hơn nữa -- nhìn tên đang đưa tay đỡ trán tạo dáng "suy nghĩ thâm sâu" kia, hắn biết thật sự là không thể uống nữa!
"Êu! Âu Dương! Còn tỉnh không đó?" Hắn đứng lên, đưa tay vỗ vỗ vai Âu Dương Thành, "Đừng nghĩ tới chuyện tên béo kia nữa, con người ta đều tự đi mua xì dầu (1) được cả rồi!"
"Ừ!" Đối phương không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế nguyên bản.
"Êu?" Phương Ẩn nhíu mày, "Cậu rốt cục là có say hay không?"
Âu Dương Thành không nói gì, vày giây sau, ói một câu: "Hẳn là chưa say --"
Phương Ẩn mắt trợn trắng. Cũng đúng! Chưa gào lên kêu mình không say, ít nhất coi như còn tỉnh.
"Tôi đưa cậu về, có phải tại cậu không quen uống rượu trắng không nha?" Phương Ẩn đưa tay ra muốn đỡ Âu Dương Thành, người kia đột nhiên ngẩng đầu đưa tay cản lại, "Sao thế?" Phương Ẩn hỏi, vừa lúc tận mắt nhìn thấy quá trình biến hóa trên mặt Âu Dương Thành từ hồng thành trắng, rồi trắng bệch.
"Cậu làm sao đấy?"
Nhíu mày, mặt Âu Dương Thành có chút vặn vẹo, khóe miệng mất tự nhiên run rẩy vài cái, một giọt mồ hôi dọc theo khuôn mặt lăn xuống.
"Tôi -- hình như ăn nhiều quá đau bụng rồi!"
"Gì?" Phương Ẩn kêu một tiếng, "Thế mà cũng đau được sao?"
Rên rỉ một tiếng, Âu Dương Thành cúi đầu ôm lấy bụng, từng cơn đau thi thoảng lại quặn lên, hệt như tần suất lúc phụ nữ đang đau đẻ, chỉ là đi ra từ phụ nữ là con nhỏ, mà từ hắn thì…
"Tôi -- tôi nghĩ --"
Phương Ẩn thở dài, "Tôi biết cậu nghĩ cái gì rồi! Toilet ở quầy bar rẽ trái --" còn chưa kịp nói xong, Âu Dương Thành đã như một cơn gió cuộn mình bay mất.
Đến khi chắc chắn Âu Dương Thành đã vào toilet, Phương Ẩn mới quay đầu nhìn chiếc thẻ trên bàn, cầm lên tay vuốt vuốt, nghĩ thầm: Cậu cũng không cần phải chờ đến năm tám mươi tuổi kết hôn mới đến ở đâu! Luôn không bằng ngay, hôm nay dùng thôi!
Vậy nên, khi Âu Dương Thành lết thân xác héo hon, cước bộ phù phiếm đi ra khỏi wc, Phương Ẩn liền trực tiếp rước hắn vào thang máy.
"Cậu muốn đưa tôi đi đâu?" Âu Dương Thành hỏi, trên thực tế hiện tại có ném hắn vào lò mổ hắn cũng lười phản kháng, chỉ cầu lúc xuống tay một đao nhanh gọn là tốt rồi!
"Yên tâm! Không tiễn cậu vào lò mổ đâu mà lo!" Phương Ẩn xem thường liếc một cái, "Bụng cậu đúng là quá quý mà, ăn có mấy miếng hải sản cũng đau được!"
Âu Dương Thành thầm nghĩ chắc là do mấy con hàu sống! Tôi còn nghi tại đồ nhà cậu không tươi đó! Bất quá nghĩ cũng chỉ là nghĩ, không dám nói ra mà khí lực hắn không đủ dư thừa để nói! Bởi vì -- "Cậu, cậu nhanh hộ cái! Đã tới chưa?"
"Gấp cái *beep*!"
"Không phải tôi gấp! Là --" là bụng người ta gấp!
"Oa đệch! Cậu liều chết nhịn cho tôi! Cậu ra ở đây thì chúng ta đều xong luôn đó! Đến lúc đó đừng nói cho người khác tôi quen cậu nghe chưa!" Thang máy dừng lại, Phương Ẩn vội vội vàng vàng tha tên kia đi, lấy chìa khóa phòng ra tìm kiếm dãy số ghi ở trên mặt.
"A ~~!" Lúc này bụng Âu Dương Thành chỉ có thể dùng "Phiên giang đảo hải" để mà hình dung. Hai người nghiêng nghiêng ngả ngả một đường đi vào cửa, trên đường còn có vài người dùng ánh mắt kì dị đánh giá bọn họ, hai người đàn ông cùng nhau vào phòng trăng mật -- bất quá hai người chẳng ai có tâm tư để ý mấy thứ đó nữa!
Tiếng chìa khóa mở cửa đối với Âu Dương Thành tựa như tiếng thiên đường mở ra, cả đời hắn chưa từng được nghe thứ tiếng êm tai đến như vậy! Phòng trăng mật, một đêm vài vạn quả nhiên "Danh bất hư truyền", xa hoa lãng mạn tất nhiên không cần nhiều lời, trong phòng khách trên tấm thảm siêu to đặt một chiếc giường đôi! Bất quá hiện tại Âu Dương Thành không có tâm tình thưởng thức cảnh vật, toilet với hắn mà nói mới là vườn địa đàng nha!
Con người trong giây phút sống chết đều có bản năng cầu sinh, cho nên Âu Dương Thành không cần hỏi cũng không cần tìm, tựa như dự cảm có sẵn một đường trực tiếp phóng thẳng vào wc, vừa vào cửa, ngoài cởi quần còn nhân tiện cảm thán! Còn to hơn cả phòng khách nhà hắn! Còn cả cái bồn tắm đôi đại bự kia nữa --
Oa~~~~~ Thiên đường!~~~~
"Âu Dương! Cậu có ổn không đó?" Ngoài cửa, Phương Ẩn gõ gõ cánh cửa hỏi.
Âu Dương Thành ngồi trên bồn cầu, lau mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, "Còn sống!"
"Tôi hỏi xin phục vụ ít thuốc chống xổ, để trên bàn trà cho cậu nhé, lát nữa nhớ đừng quên uống đó! Nhà tôi có việc, gọi điện muốn tôi về! Không phải tôi không quan tâm bạn thân, nếu không phải ba tôi sắp thét ra lửa, tôi thật sự phi thường muốn cùng cậu hưởng một đêm trăng mật nha!" Thanh âm Phương Ẩn cảm thán lọt qua khe cửa truyền vào, tựa hồ vô cùng cố gắng tỏ ra tiếc nuối.
Âu Dương Thành cười thành tiếng, "Có quỷ mới đi hưởng trăng mật với cậu! Cậu cứ đi đi!"
"Cậu thật sự không sao chứ? Thật không cần tôi ở lại cùng cậu?"
"Tôi tiêu chảy chứ có phải sắp sinh đâu, cậu ở lại thì giúp được cái gì?" Âu Dương Thành mắng một câu, "Biến nhanh đi."
"A~~~ Vậy, mai tôi gọi điện hỏi thăm nha! Bye bye~"
"Cậu không cần phải đi làm à? Ngày ngày --" Ngoài cửa không chút tiếng động, "Người đâu rồi?"
Suốt một tiếng đồng hồ, Âu Dương Thành du qua "Thiên đường" lẫn ""Địa ngục" vài vòng, hắn sử dụng hết nguyên một cuộn giấy vệ sinh, liên tục đến khi rốt cục sắp không còn gì có thể ra được nữa, mới nhớ tới thuốc Phương Ẩn cho hắn. Cong lưng đi ra khỏi toilet, lòng Âu Dương Thành nghĩ câu "nguyền rủa" kia của Phương Ẩn có phải thực sự linh nghiệm rồi không, bộ dáng hắn bây giờ thật chẳng khác lão già tám mươi là bao!
Uống thuốc với một cốc nước ấm đầy, sau đó lại một lần nữa bò vào toilet, lần này giải quyết triệt để, sạch sẽ! Khiến hắn nghĩ tới "Rửa ruột!" Da đầu run lên!
Hư thoát nằm bẹp trên ghế sô pha, Âu Dương Thành xoa xoa bụng vừa cơm nước không được bao lâu giờ đã lại quắt queo, trong đầu -- thật đáng tiếc không hề trống rỗng. Nói đáng tiếc bởi vì Âu Dương Thành thà rằng đầu óc mình hiện tại rỗng tuếch, thế nhưng hắn bây giờ lại có cảm giác trước mắt mình đâu đâu cũng là ổi! Từng đám từng đám, chỉnh tề, không thể không tự bội phục bản thân, tiêu chảy đến độ sinh ảo giác!
Chờ đến khi thể lực khôi phục được một chút, Âu Dương Thành bắt đầu đánh giá căn phòng trăng mật trong truyền thuyết này, tông màu cùng cách trang hoàng đều mang đến cảm giác thực ấm áp. Bất quá không biết có phải tại hắn quá mẫn cảm hay không, nếu như nhìn tổng thể tất cả đồ trong phòng, sẽ làm hắn cảm thấy có chút -- hứng tình! Nhưng dù sao đây là phòng trăng mật, có loại cảm giác đó là đúng rồi! Mục đích của mấy tên thiết kế cũng vì muốn như vậy đi!
"Quên đi! Tắm rửa trước đã!" Bồn tắm đôi cỡ bự nha! Còn tạo dòng nước có tác dụng mát xa, nếu đã đến đây mà không hảo hảo hưởng thụ một chút thì thật có lỗi với bản thân! Vì thế, Âu Dương Thành độc chiếm chiếc bồn tắm đôi, nhắm mắt lại thoải mái mà duỗi thân thể, còn nhỏ vào trong nước vài giọt tinh dầu, mà cũng không rõ là hương gì, nhắm mắt trực tiếp đổ bừa! Dù sao cũng không tốn tiền! Không đúng! Là không tốn tiền của mình!
Nhân sinh! Đây mới là nhân sinh! Đây mới là -- A ~~ mông đau! Bời vì sử dụng quá độ, từ bộ vị khó nói thành lời kia của Âu Dương Thành truyền đến một cơn đau đớn như thiếu đốt, khiến hắn đột nhiên nhớ buổi sáng ngày nọ với Âu Dương Thần, phía sau của hắn -- nơi đó cũng đau như thiêu đốt! Bất đồng duy nhất chính là nếu so với hiện tại thì còn đau gấp mấy trăm lần!
Mặt đỏ bừng, không biết do hơi nước bốc lên hay ---
Âu Dương Thành sờ sờ mặt, nhíu mày. Ừ! Nhất định là tại nước quá nóng! Quá nóng!
Thời điểm bước ra khỏi bồn tắm, Âu Dương Thành đã cầm khăn lau sạch thân thể, vì trong phòng trừ bản thân không còn ai khác, hắn trực tiếp trần trụi đi ra ngoài, đang suy nghĩ liệu có nên gọi phục vụ đưa lên một ít đồ ăn, dù sao mấy thứ ban nãy ăn kịp tiêu hóa thì đã tiêu hóa, còn không kịp thì ---
Ai? Nguyên bản trong phòng khách vốn phải không một bóng người, lúc này lại thêm một người, ngồi trên ghế sô pha, tay cầm ly rượu, nhìn Âu Dương Thành đi ra, quay đầu, tầm mắt hai người gặp nhau giữa không trung, ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá thân thể trần truồng của Âu Dương Thành, mặt -- ngực -- thắt lưng -- bụng --
"Sao nhà ngươi lại ở đây hả ~~~~~~~~!?"
Ngay khi ánh mắt hắn chuẩn bị lướt tới bộ vị quan trọng, tay Âu Dương Thành nhanh chóng cầm khăn mặt che khuất nửa thân dưới, tay kia chỉ thẳng mặt người đang ngồi trên ghế, rống lên.
Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Hắn lại gặp ảo giác!
Âu Dương Thần mỉm cười, nhìn đường cong duyên dáng của cặp mông đang vì Âu Dương Thành hơi nghiêng người mà lộ ra, "Tôi không nghĩ tới cậu lại dùng tư thế dữ dội thế này nghênh đón tôi nha!"
Tôi hẳn là nên lấy đao nghênh đón cậu mới đúng!
------------------------------
(1) Nguyên văn: “Đả tương du" – Mua xì dầu
Ngày xưa ở Trung Quốc, xì dầu không bán theo chai như bây giờ, mà mỗi nhà có một cái… can, khi nào ăn hết thì mang ra hàng, mua chắt đầy cái can đó. Ở đây ý nói con của bạn lớp trưởng kia lớn lắm rồi, có thể tự đem can đi mua xì dầu.
Ngoài ra, đây còn là một từ mạng, ám chỉ “việc không liên quan đến mình", vd ra đường/ lên mạng bị kéo lại hỏi về một vấn đề gì đó, nếu nói “tôi chỉ đi mua xì dầu thôi" ý là “đừng có hỏi, không biết gì hết đâu", mang thái độ thờ ơ, lạnh nhạt.
Tác giả :
Phong Dạ Hân