Rối Rắm
Chương 61: Gắn bó tương ôi
Tề Nhạc ở trong phòng tắm tắm rửa, Tề Chương canh giữ ở bên ngoài, hắn muốn vào chà lưng cho Tề Nhạc nhưng cậu đỏ mặt sống chết không đồng ý, Tề Chương chỉ có thể đứng ngoài cửa nói chuyện với cậu.
Lúc Tề Nhạc cầm khăn tắm đi ra, Tề Chương cười đi đến nhận khăn lông giúp cậu lau khô tóc, ôm eo Tề Nhạc bế lên giường, lấy quần áo sạch sẽ thay cho cậu.
“Vẫn còn hơi sốt, anh có ăn cơm không? Cơm nước xong chúng ta đi bệnh viện, em muốn bác sĩ cho biết thân thể anh có khỏe mạnh hay không? Nếu còn tiềm ẩn nguy cơ gì thì ngày mai chúng ta đi ra nước ngoài tìm bác sĩ tốt nhất giúp anh trị liệu, ca ca, anh nhất định phải khỏe mạnh, phải sống cùng em thật lâu, đến thất thập cổ lai hy chúng ta mới được chết"
Tề Nhạc cười, sau khi khóc lúc nhìn thấy Tề Chương, cậu vẫn cười đến giờ, ngay cả tắm rửa cũng cười tủm tỉm, ngoài cửa, Tề Chương nói chuyện không ngừng với cậu, dặn dò phải cẩn thận từng chút, sự tỉ mỉ này làm cậu nhớ khi còn mười mấy tuổi, khi đó, Tề Chương giống hệt bây giờ, tỉ mỉ chiếu cố cậu như thể cậu là em bé.
“Anh đói bụng"
Tề Chương đang giúp Tề Nhạc lau khô tóc, nghe cậu nói đói bụng vội vàng buông khăn lông.
“Anh đợi, em lập tức bảo bà bà nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
“Cháo, thức ăn thanh đạm, hoành thánh"
Tề Chương cầm điện thoại ra ngoài, cậu muốn Tề Nhạc lập tức ăn ngay, thân thể cậu gầy như vậy nhất định là do ba bữa ăn không nhiều, hắn muốn dưỡng Tề Nhạc béo múp, cả người đầy thịt mới tốt.
Tề Nhạc thừa lúc này thay quần áo rất nhanh, cậu không muốn Tề Chương nhìn thấy thân thể mình, bây giờ cậu gầy gò chỉ còn lại xương cốt, bởi vì hít thuốc phiện nên da tay không mượt mà, cộng thêm áp lực trường kỳ làm cho cậu khô héo, Tề Nhạc không muốn Tề Chương sau khi nhìn thấy sẽ thương tâm khổ sở, hắn trở về là tốt rồi, có thể ở bên cạnh cậu là tốt rồi, những thương tâm cùng thống khổ đã qua đi, không nên nhắc lại.
Tề Nhạc mở cửa vừa lúc Tề Chương cúp điện thoại, cười hì hì vuốt mái tóc còn chút ướt át của cậu.
“Mười phút sau có thể ăn cơm rồi. Ca ca, anh có phải trường kỳ không tiếp xúc ánh nắng không? Nhìn anh tái nhợt như vậy, từ nay về sau phải rèn luyện nhiều hơn, em chỉ muốn anh khỏe mạnh, vui vẻ"
Tề Nhạc gật đầu, hắn nói cái gì cậu cũng đồng ý, cho dù việc đi ra ngoài đã trở thành chuyện cậu ghét nhất, nhưng cậu cũng sẽ ra ngoài phơi nắng.
Tề Chương ôm bờ vai Tề Nhạc, tay trượt xuống, trên vai không còn chút thịt, ánh mắt Tề Chương mờ sương, mấy năm nay Tề Nhạc đã sống như thế nào?Không sao, hắn sẽ ở bên canh Tề Nhạc, chỉ cần có hắn tồn tại, Tề Nhạc sẽ khôi phục rất nhanh.
Tề Chương cổ vũ Tề Nhạc ăn nhiều một chút, nhìn Tề Nhạc ăn ngon lành, Tề Chương tựa hồ cũng cảm thấy mình ăn cũng vui vẻ như vậy, không ngừng bới cơm gắp rau cho Tề Nhạc, cậu ăn nhiều hơn một chút, Tề Chương sẽ tươi cười lớn hơn một chút, bà bà vừa ngạc nhiên vừa luôn miệng nói, bữa ăn này của Tề Nhạc sức ăn gấp đôi trước kia, Tề Chương nghe thấy càng thêm vui vẻ.
Dỗ Tề Nhạc uống thuốc, sau đi cở quần áo nằm bên cạnh cậu, Tề Nhạc phải dựa gần vào lòng Tề Chương, nghe trống ngực của hắn, Tề Nhạc thở dài một cái, giường như thở ra tất cả những đè nén trong trái tim.
“Bây giờ anh mới cảm giác chân thật một chút, em thật sự đã trở về bên cạnh anh, không rời đi"
Tề Chương tựa vào đầu giường, gắt gao ôm Tề Nhạc vào ngực.
“Ca ca, em thật sự sẽ không rời đi nữa, anh có thể yên tâm nghỉ ngơi, em cam đoan lúc anh mở mắt em vẫn ở đây, em sẽ không rời đi. Nhắm mắt lại ngủ đi, bà bà nói mấy ngày nay anh vẫn ho khan, ban đêm càng khó chịu, anh phải nghỉ ngơi nhiều, có em ở đây anh cũng không bị mất ngủ"
Tề Nhạc gật đầu, nhưng tinh thần vẫn rất phấn khích, Tề Chương trở về làm cho cậu vui vẻ như chinh phục được thế giới, nghe tiếng trống ngực, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, cậu mới tin tưởng người cậu ngày đêm tưởng nhớ thật sự đang ở bên cạnh, không phải cậu nằm mơ mà là người sống sờ sờ trước mắt.
“Ông ta đồng ý em quay về tìm anh sao? Chúng ta thật sự không bị ông ta tách ra sao?"
Tề Chương nhớ tới người cha đang trong bệnh viện tâm thần, chứng phát cuồng của ông rất nghiêm trọng, thường xuyên gào thét, có một lần hắn đi thăm cha, thiếu chút nữa ông lao ra phòng cách ly, nhào lên cắn chết hắn.
“Anh yên tâm, sẽ không còn ai tách chúng ta ra nữa, khí thế của ông đã không còn, bây giờ do em định đoạt, ai cũng không phản kháng em"
Tề Nhạc không đào sâu, cậu sợ hỏi đến tận cùng sẽ thấy một hồi bi kịch nhân gian, cốt nhục tương tàn, mặc dù cha đáng ghê tởm nhưng dù sao cũng vẫn là cha, trong giới hạn đạo đức bọn họ đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
“Vậy em có kết hôn với cô gái kia hay không?"
Tề Nhạc đột nhiên nhớ tới, Tề Chương là người có hôn ước.
Tề Chương cười, hừ mũi.
“Đó là ông ta giúp em dẹp yên hôn sự, ông ta cũng mất trắng, chuyện hôn sự của em ông ta có thể chắc chắn sao? Cho dù muốn cưới, vậy cứ để ông ta cưới, mẹ bỏ trốn với người rồi, vừa lúc ông ấy thiếu một người vợ. Em không ngại mẹ kế nhỏ tuổi"
Tất cả mọi hiểu lầm được cởi bỏ, không phải Tề Chương nguyện ý, là ông ta, là một tay ông ta tạo quả đắng, bất quá người gánh chịu lại là cậu cùng Tề Chương, cũng may chuyện đã qua đi, bằng không, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ Tề Chương.
“Từ đầu đến cuối em cũng chỉ yêu mình anh, nhiều năm đau khổ chống lại ông ta chính là chờ đợi thời cơ hạ bệ ông ấy. Bây giờ ông ấy không thể điều khiển em, em tự do, cho dù chúng ta cùng một chỗ cả đời cũng không ai dám nói gì. Em yêu anh, vẫn luôn yêu anh, ca ca, anh cũng yêu em, có đúng hay không?"
Tề Nhạc vuốt tóc Tề Chương, đúng vậy, cậu yêu, luôn yêu, cho dù thời gian hiểu lầm Tề Chương đính hôn với người khác là thời gian đau lòng nhất, cho dù Tề Chương không hề yêu cậu, tình cảm cậu dành cho Tề Chương không vơi đi một chút.
“Em đã nói chúng ta sẽ cùng một chỗ, em sẽ không vứt bỏ lời thề này, ca ca, chúng ta không cần lo lắng sợ hãi, ông ta đã không còn quyền lực lớn như vậy rồi, chúng ta như mặt trời giữa trưa, không sợ lời đồn đãi phỉ ngữ, không sợ xem thường cười nhạo, chúng ta rời đi, đến nước ngoài đi, cho dù cùng một chỗ, bên nhau cả đời cũng không bị người thuyết giáo tam tự kinh, chúng ta yêu nhau là tự do của chúng ta"
Rời đi, đến một nơi không ai quen biết bắt đầu cuộc sống mới, đó là giấc mộng đầu tiên của bọn họ, bây giờ sẽ thực hiện.
“Ngủ đi, ca ca, anh không cần lo lắng, anh phải tin tưởng, có em ở đây, chúng ta nhất định hạnh phúc"
Tề Nhạc đến gần nắm tay Tề Chương ôm vào ngực, như vậy, bọn họ có thể tâm ý tương thông.
Tề Chương ôn nhu hôn lên trán Tề Nhạc.
“Ca ca, chúng ta ngủ một giấc, em vì gặp anh mà bận rộn thật lâu, thật nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, mấy năm không có anh bên cạnh, mỗi đêm đều bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cuối cùng vẫn là nhìn thấy anh đang khóc, thấy anh chịu ủy khuất, em nhớ anh, điên cuồng nhớ anh, nhưng không cách nào trở về, chỉ có thể ngày đêm liều mạng làm việc, tích lũy thực lực chính mình, cố gắng của em không có uổng phí, ca ca, vì có thể cùng một chỗ với anh, vì có thể chung sống thật lâu với anh, sự nỗ lực của em, tất cả cực khổ của em, cũng đáng giá. Rốt cuộc em có thể thả lỏng rồi, em khát vọng được ôm anh ngủ, khát vọng gần năm năm rồi, cho em thỏa mãn tâm nguyện này đi"
Tề Chương tựa hồ rất mệt mỏi rồi, ôm cổ Tề Nhạc, ôm chặt eo cậu, giọng nói thấp trầm trở nên có chút khàn khàn, Tề Nhạc sờ tóc hắn, sờ mặt hắn, lưu lại một nụ hôn trên môi Tề Chương.
Rốt cuộc có thể an giấc, tin tưởng khi mở mắt có thể nhìn thấy hắn là chuyện hạnh phúc xiết bao. Bên tai là tiếng hô hấp vững vàng của Tề Chương, hơi thở phả vào trên mặt cậu, Tề Nhạc căn bản không ngủ được, quyến luyến nhìn hắn, người cậu nhớ nhung gần năm năm, gần một ngàn tám trăm ngày, người cậu tưởng rằng cả đời sẽ không gặp lại đang gắt gao ôm cậu, gắn bó khăng khí ngủ cùng một chỗ.
Cậu có thể cảm nhận Tề Chương cẩn cận dực dực nâng niu cậu, chỉ cần cậu thở dài hoặc ánh mắt có chút khác thường Tề Chương cũng dị thường khẩn trương, chính là vì lo lắng cậu bị thương tổn lần nữa nên Tề Chương mới có thể như vậy, người đàn ông này, em trai của cậu, cho dù thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, chỉ cần hắn trở về, cũng không tính là gì.
Tề Nhạc nhìn Tề Chương, chỉ sợ cậu nháy mắt Tề Chương sẽ biến mất. Nhưng cậu đột nhiên cảm giác, không khí trong phổ rất ít, trong thân thể dường như có rất nhiều con sâu chết chóc bò ra, cắt đứt mạch máu cậu, gặm nhấm khớp xương, tràn trong mạch máu, bàn tay đang vuốt ve mặt Tề Chương không tự chủ run rẩy, thân thể cậu giống như bị trúng gió, giống như chiếc lá run rẩy trong gió thu, Tề Nhạc cố gắng hít sâu, hít sâu, nhưng chỉ làm cho tiếng thở dốc lớn hơn, ngực truyền đến từng trận đau đớn, cậu không chịu nổi, cơn nghiện phát tác.
Không thể để Tề Chương biết cậu hít thuốc phiện, Tề Nhạc cố gắng bình ổn hơi thở, lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận mở ra cánh tay Tề Chương, Tề Chương giật mình, Tề Nhạc vội vàng lấy gối đầu nhét vào lòng Tề Chương, chạy trối chết vào toilet đóng cửa lại.
Run rẩy tìm thuốc, phải bật mấy lần bật lửa mới cháy, tay cậu run rẩy, run rẩy đến nỗi bột phấn trên giấy bạc cũng rơi xuống, tự mình bóp chặt tay, phải bình tĩnh, bình tĩnh, nếu tiếp tục run rẩy cơn nghiện sẽ phát tác đến lăn lộn trong toilet, Tề Chương nghe thấy tiếng động lớn nhất định sẽ phát hiện cậu.
Đốt lửa, hươ hươ dưới miếng giấy bạc, đói khát đưa miếng giấy bạc đến trước mũi hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, mùi hương đặc thù theo mũi lan đến toàn thân, xương cốt tựa hồ đang phát ra âm thanh lộc cộc, thân thể khô khát gặp thuốc phiện mới dễ chịu, Tề Nhạc hơi híp mắt, hưởng thụ sự vui sướng mà thuốc phiện mang đến.
Tề Chương cảm giác người trong lòng đột nhiên biến mất, hắn đột nhiên bừng tỉnh, bị dọa đến trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh, điều hắn sợ hãi nhất chính là đột nhiên không nhìn thấy Tề Nhạc, thật vất vả cùng một chỗ, hắn cẩn cẩn dực dực, không bao giờ chịu đựng được thời gian không có Tề Nhạc, cho dù cậu chỉ đi một lúc hắn cũng sẽ nôn nóng bất an.
Nhìn thấy cửa toilet đóng, bên trong có tiếng động, lúc này Tề Chương mới yên tâm thở ra một hơi, cậu vẫn ở đây, chỉ là đi toilet thôi.
Đẩy cửa toilet, hắn muốn giục Tề Nhạc nhanh một chút, không có cậu trong ngực, Tề Chương không nỡ ngủ.
“Ca ca, anh…….."
Tề Chương thấy rõ ràng Tề Nhạc đang làm gì, hắn sửng sốt, ngốc lăng, vì Tề Chương đột nhiên tiến vào, Tề Nhạc cũng sững sờ bất động.
Lúc Tề Nhạc cầm khăn tắm đi ra, Tề Chương cười đi đến nhận khăn lông giúp cậu lau khô tóc, ôm eo Tề Nhạc bế lên giường, lấy quần áo sạch sẽ thay cho cậu.
“Vẫn còn hơi sốt, anh có ăn cơm không? Cơm nước xong chúng ta đi bệnh viện, em muốn bác sĩ cho biết thân thể anh có khỏe mạnh hay không? Nếu còn tiềm ẩn nguy cơ gì thì ngày mai chúng ta đi ra nước ngoài tìm bác sĩ tốt nhất giúp anh trị liệu, ca ca, anh nhất định phải khỏe mạnh, phải sống cùng em thật lâu, đến thất thập cổ lai hy chúng ta mới được chết"
Tề Nhạc cười, sau khi khóc lúc nhìn thấy Tề Chương, cậu vẫn cười đến giờ, ngay cả tắm rửa cũng cười tủm tỉm, ngoài cửa, Tề Chương nói chuyện không ngừng với cậu, dặn dò phải cẩn thận từng chút, sự tỉ mỉ này làm cậu nhớ khi còn mười mấy tuổi, khi đó, Tề Chương giống hệt bây giờ, tỉ mỉ chiếu cố cậu như thể cậu là em bé.
“Anh đói bụng"
Tề Chương đang giúp Tề Nhạc lau khô tóc, nghe cậu nói đói bụng vội vàng buông khăn lông.
“Anh đợi, em lập tức bảo bà bà nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
“Cháo, thức ăn thanh đạm, hoành thánh"
Tề Chương cầm điện thoại ra ngoài, cậu muốn Tề Nhạc lập tức ăn ngay, thân thể cậu gầy như vậy nhất định là do ba bữa ăn không nhiều, hắn muốn dưỡng Tề Nhạc béo múp, cả người đầy thịt mới tốt.
Tề Nhạc thừa lúc này thay quần áo rất nhanh, cậu không muốn Tề Chương nhìn thấy thân thể mình, bây giờ cậu gầy gò chỉ còn lại xương cốt, bởi vì hít thuốc phiện nên da tay không mượt mà, cộng thêm áp lực trường kỳ làm cho cậu khô héo, Tề Nhạc không muốn Tề Chương sau khi nhìn thấy sẽ thương tâm khổ sở, hắn trở về là tốt rồi, có thể ở bên cạnh cậu là tốt rồi, những thương tâm cùng thống khổ đã qua đi, không nên nhắc lại.
Tề Nhạc mở cửa vừa lúc Tề Chương cúp điện thoại, cười hì hì vuốt mái tóc còn chút ướt át của cậu.
“Mười phút sau có thể ăn cơm rồi. Ca ca, anh có phải trường kỳ không tiếp xúc ánh nắng không? Nhìn anh tái nhợt như vậy, từ nay về sau phải rèn luyện nhiều hơn, em chỉ muốn anh khỏe mạnh, vui vẻ"
Tề Nhạc gật đầu, hắn nói cái gì cậu cũng đồng ý, cho dù việc đi ra ngoài đã trở thành chuyện cậu ghét nhất, nhưng cậu cũng sẽ ra ngoài phơi nắng.
Tề Chương ôm bờ vai Tề Nhạc, tay trượt xuống, trên vai không còn chút thịt, ánh mắt Tề Chương mờ sương, mấy năm nay Tề Nhạc đã sống như thế nào?Không sao, hắn sẽ ở bên canh Tề Nhạc, chỉ cần có hắn tồn tại, Tề Nhạc sẽ khôi phục rất nhanh.
Tề Chương cổ vũ Tề Nhạc ăn nhiều một chút, nhìn Tề Nhạc ăn ngon lành, Tề Chương tựa hồ cũng cảm thấy mình ăn cũng vui vẻ như vậy, không ngừng bới cơm gắp rau cho Tề Nhạc, cậu ăn nhiều hơn một chút, Tề Chương sẽ tươi cười lớn hơn một chút, bà bà vừa ngạc nhiên vừa luôn miệng nói, bữa ăn này của Tề Nhạc sức ăn gấp đôi trước kia, Tề Chương nghe thấy càng thêm vui vẻ.
Dỗ Tề Nhạc uống thuốc, sau đi cở quần áo nằm bên cạnh cậu, Tề Nhạc phải dựa gần vào lòng Tề Chương, nghe trống ngực của hắn, Tề Nhạc thở dài một cái, giường như thở ra tất cả những đè nén trong trái tim.
“Bây giờ anh mới cảm giác chân thật một chút, em thật sự đã trở về bên cạnh anh, không rời đi"
Tề Chương tựa vào đầu giường, gắt gao ôm Tề Nhạc vào ngực.
“Ca ca, em thật sự sẽ không rời đi nữa, anh có thể yên tâm nghỉ ngơi, em cam đoan lúc anh mở mắt em vẫn ở đây, em sẽ không rời đi. Nhắm mắt lại ngủ đi, bà bà nói mấy ngày nay anh vẫn ho khan, ban đêm càng khó chịu, anh phải nghỉ ngơi nhiều, có em ở đây anh cũng không bị mất ngủ"
Tề Nhạc gật đầu, nhưng tinh thần vẫn rất phấn khích, Tề Chương trở về làm cho cậu vui vẻ như chinh phục được thế giới, nghe tiếng trống ngực, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, cậu mới tin tưởng người cậu ngày đêm tưởng nhớ thật sự đang ở bên cạnh, không phải cậu nằm mơ mà là người sống sờ sờ trước mắt.
“Ông ta đồng ý em quay về tìm anh sao? Chúng ta thật sự không bị ông ta tách ra sao?"
Tề Chương nhớ tới người cha đang trong bệnh viện tâm thần, chứng phát cuồng của ông rất nghiêm trọng, thường xuyên gào thét, có một lần hắn đi thăm cha, thiếu chút nữa ông lao ra phòng cách ly, nhào lên cắn chết hắn.
“Anh yên tâm, sẽ không còn ai tách chúng ta ra nữa, khí thế của ông đã không còn, bây giờ do em định đoạt, ai cũng không phản kháng em"
Tề Nhạc không đào sâu, cậu sợ hỏi đến tận cùng sẽ thấy một hồi bi kịch nhân gian, cốt nhục tương tàn, mặc dù cha đáng ghê tởm nhưng dù sao cũng vẫn là cha, trong giới hạn đạo đức bọn họ đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo.
“Vậy em có kết hôn với cô gái kia hay không?"
Tề Nhạc đột nhiên nhớ tới, Tề Chương là người có hôn ước.
Tề Chương cười, hừ mũi.
“Đó là ông ta giúp em dẹp yên hôn sự, ông ta cũng mất trắng, chuyện hôn sự của em ông ta có thể chắc chắn sao? Cho dù muốn cưới, vậy cứ để ông ta cưới, mẹ bỏ trốn với người rồi, vừa lúc ông ấy thiếu một người vợ. Em không ngại mẹ kế nhỏ tuổi"
Tất cả mọi hiểu lầm được cởi bỏ, không phải Tề Chương nguyện ý, là ông ta, là một tay ông ta tạo quả đắng, bất quá người gánh chịu lại là cậu cùng Tề Chương, cũng may chuyện đã qua đi, bằng không, cậu tuyệt đối sẽ không tha thứ Tề Chương.
“Từ đầu đến cuối em cũng chỉ yêu mình anh, nhiều năm đau khổ chống lại ông ta chính là chờ đợi thời cơ hạ bệ ông ấy. Bây giờ ông ấy không thể điều khiển em, em tự do, cho dù chúng ta cùng một chỗ cả đời cũng không ai dám nói gì. Em yêu anh, vẫn luôn yêu anh, ca ca, anh cũng yêu em, có đúng hay không?"
Tề Nhạc vuốt tóc Tề Chương, đúng vậy, cậu yêu, luôn yêu, cho dù thời gian hiểu lầm Tề Chương đính hôn với người khác là thời gian đau lòng nhất, cho dù Tề Chương không hề yêu cậu, tình cảm cậu dành cho Tề Chương không vơi đi một chút.
“Em đã nói chúng ta sẽ cùng một chỗ, em sẽ không vứt bỏ lời thề này, ca ca, chúng ta không cần lo lắng sợ hãi, ông ta đã không còn quyền lực lớn như vậy rồi, chúng ta như mặt trời giữa trưa, không sợ lời đồn đãi phỉ ngữ, không sợ xem thường cười nhạo, chúng ta rời đi, đến nước ngoài đi, cho dù cùng một chỗ, bên nhau cả đời cũng không bị người thuyết giáo tam tự kinh, chúng ta yêu nhau là tự do của chúng ta"
Rời đi, đến một nơi không ai quen biết bắt đầu cuộc sống mới, đó là giấc mộng đầu tiên của bọn họ, bây giờ sẽ thực hiện.
“Ngủ đi, ca ca, anh không cần lo lắng, anh phải tin tưởng, có em ở đây, chúng ta nhất định hạnh phúc"
Tề Nhạc đến gần nắm tay Tề Chương ôm vào ngực, như vậy, bọn họ có thể tâm ý tương thông.
Tề Chương ôn nhu hôn lên trán Tề Nhạc.
“Ca ca, chúng ta ngủ một giấc, em vì gặp anh mà bận rộn thật lâu, thật nhiều ngày không có nghỉ ngơi tốt, mấy năm không có anh bên cạnh, mỗi đêm đều bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cuối cùng vẫn là nhìn thấy anh đang khóc, thấy anh chịu ủy khuất, em nhớ anh, điên cuồng nhớ anh, nhưng không cách nào trở về, chỉ có thể ngày đêm liều mạng làm việc, tích lũy thực lực chính mình, cố gắng của em không có uổng phí, ca ca, vì có thể cùng một chỗ với anh, vì có thể chung sống thật lâu với anh, sự nỗ lực của em, tất cả cực khổ của em, cũng đáng giá. Rốt cuộc em có thể thả lỏng rồi, em khát vọng được ôm anh ngủ, khát vọng gần năm năm rồi, cho em thỏa mãn tâm nguyện này đi"
Tề Chương tựa hồ rất mệt mỏi rồi, ôm cổ Tề Nhạc, ôm chặt eo cậu, giọng nói thấp trầm trở nên có chút khàn khàn, Tề Nhạc sờ tóc hắn, sờ mặt hắn, lưu lại một nụ hôn trên môi Tề Chương.
Rốt cuộc có thể an giấc, tin tưởng khi mở mắt có thể nhìn thấy hắn là chuyện hạnh phúc xiết bao. Bên tai là tiếng hô hấp vững vàng của Tề Chương, hơi thở phả vào trên mặt cậu, Tề Nhạc căn bản không ngủ được, quyến luyến nhìn hắn, người cậu nhớ nhung gần năm năm, gần một ngàn tám trăm ngày, người cậu tưởng rằng cả đời sẽ không gặp lại đang gắt gao ôm cậu, gắn bó khăng khí ngủ cùng một chỗ.
Cậu có thể cảm nhận Tề Chương cẩn cận dực dực nâng niu cậu, chỉ cần cậu thở dài hoặc ánh mắt có chút khác thường Tề Chương cũng dị thường khẩn trương, chính là vì lo lắng cậu bị thương tổn lần nữa nên Tề Chương mới có thể như vậy, người đàn ông này, em trai của cậu, cho dù thừa nhận nhiều thống khổ như vậy, chỉ cần hắn trở về, cũng không tính là gì.
Tề Nhạc nhìn Tề Chương, chỉ sợ cậu nháy mắt Tề Chương sẽ biến mất. Nhưng cậu đột nhiên cảm giác, không khí trong phổ rất ít, trong thân thể dường như có rất nhiều con sâu chết chóc bò ra, cắt đứt mạch máu cậu, gặm nhấm khớp xương, tràn trong mạch máu, bàn tay đang vuốt ve mặt Tề Chương không tự chủ run rẩy, thân thể cậu giống như bị trúng gió, giống như chiếc lá run rẩy trong gió thu, Tề Nhạc cố gắng hít sâu, hít sâu, nhưng chỉ làm cho tiếng thở dốc lớn hơn, ngực truyền đến từng trận đau đớn, cậu không chịu nổi, cơn nghiện phát tác.
Không thể để Tề Chương biết cậu hít thuốc phiện, Tề Nhạc cố gắng bình ổn hơi thở, lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận mở ra cánh tay Tề Chương, Tề Chương giật mình, Tề Nhạc vội vàng lấy gối đầu nhét vào lòng Tề Chương, chạy trối chết vào toilet đóng cửa lại.
Run rẩy tìm thuốc, phải bật mấy lần bật lửa mới cháy, tay cậu run rẩy, run rẩy đến nỗi bột phấn trên giấy bạc cũng rơi xuống, tự mình bóp chặt tay, phải bình tĩnh, bình tĩnh, nếu tiếp tục run rẩy cơn nghiện sẽ phát tác đến lăn lộn trong toilet, Tề Chương nghe thấy tiếng động lớn nhất định sẽ phát hiện cậu.
Đốt lửa, hươ hươ dưới miếng giấy bạc, đói khát đưa miếng giấy bạc đến trước mũi hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, mùi hương đặc thù theo mũi lan đến toàn thân, xương cốt tựa hồ đang phát ra âm thanh lộc cộc, thân thể khô khát gặp thuốc phiện mới dễ chịu, Tề Nhạc hơi híp mắt, hưởng thụ sự vui sướng mà thuốc phiện mang đến.
Tề Chương cảm giác người trong lòng đột nhiên biến mất, hắn đột nhiên bừng tỉnh, bị dọa đến trán ứa ra một tầng mồ hôi lạnh, điều hắn sợ hãi nhất chính là đột nhiên không nhìn thấy Tề Nhạc, thật vất vả cùng một chỗ, hắn cẩn cẩn dực dực, không bao giờ chịu đựng được thời gian không có Tề Nhạc, cho dù cậu chỉ đi một lúc hắn cũng sẽ nôn nóng bất an.
Nhìn thấy cửa toilet đóng, bên trong có tiếng động, lúc này Tề Chương mới yên tâm thở ra một hơi, cậu vẫn ở đây, chỉ là đi toilet thôi.
Đẩy cửa toilet, hắn muốn giục Tề Nhạc nhanh một chút, không có cậu trong ngực, Tề Chương không nỡ ngủ.
“Ca ca, anh…….."
Tề Chương thấy rõ ràng Tề Nhạc đang làm gì, hắn sửng sốt, ngốc lăng, vì Tề Chương đột nhiên tiến vào, Tề Nhạc cũng sững sờ bất động.
Tác giả :
Hàn Mai Mặc Hương