Rối Rắm
Chương 3: Trêu cợt người khác
Chúng tôi bản chất là sẽ không tách rời nhau.
Tề Nhạc, Tề Chương đã mười lăm tuổi rồi. Bọn họ bắt đầu trở nên hăng hái, bề ngoài xuất sắc, thành tích xuất sắc, bối cảnh gia đình xuất sắc là những tiền đề giúp họ trở thành nhân vật gây nên sóng gió trong trường học. Mặc dù chỉ mới bắt đầu dậy thì nhưng giáo viên đều phải ngước nhìn, thân thể Tề Nhạc có chút mảnh mai, Tề Chương lại cao ngất.
Đôi anh em song sinh vốn rất khó phân biệt trong một năm này bắt đầu có những thay đổi lớn. Tề Chương bắt đầu cao lên. Tề Nhạc lại trở thành một thư sinh nho nhã, một người thích vận động trên sân bóng, một người thích ngồi bên ngoài lẳng lặng ngắm nhìn. Bên người bọn họ không có người khác. Hai người tay trong tay tiêu sái, lẳng lặng cùng một chỗ. Cứ như vậy hình thành một tấm bình phong vô hình bao lấy bọn họ, một thế giới riêng, ai cũng không vào được, ai cũng không thể quấy rầy bọn họ.
Tề Nhạc thích đeo mắt kính đọc sách, trong lúc cậu đọc sách, Tề Chương ngồi chơi bên cạnh, hoặc ghé lại, hai người cùng kề vai sát cánh đọc chung một cuốn sách. Đọc đến chỗ hay, Tề Nhạc sẽ cười rộ lên, nụ cười của cậu khiến nhiều nữ sinh trở nên thất thần. Tề Nhạc cười lên rất sáng lạn, khi cười sẽ ngã vào người Tề Chương, Tề Chương còn có thể cắn vành tai Tề Nhạc, chọc cậu cười to hơn, hai người chơi đùa với nhau, vui vẻ vô cùng.
Lúc Tề Chương chơi bóng trên sân, Tề Nhạc yên lặng ngắm nhìn Tề Chương ném một quả ăn ba điểm, cả hai sẽ đồng thời hoan hô. Tề Chương sẽ chạy ra sân ôm chặt lấy Tề Nhạc, giống như hai người cùng nhau chơi bóng, cùng nhau vui mừng khôn xiết, cùng nhau vui vẻ.
Nhất tĩnh nhất động của hai anh em đều rất hài hòa, phảng phất như đã trải qua ngàn năm cùng nhau, tự nhiên, mặc kệ bất luận chuyện gì bên ngoài.
Một buổi trưa sau khi hết giờ học, Tề Chương không đi chơi bóng, Tề Nhạc cũng không đi thư viện. Bộn họ cùng nhau ngồi bên cửa sổ. Tề Chương ngồi trên khung cửa, ung dung thong thả, giở vờ nhàm chán nâng cằm nhìn khung cảnh phía bên ngoài. Tề Nhạc cầm trên tay một quyển truyện danh nhân, tựa vào cửa sổ.
Nhất Minh thấy vậy rất cẩn thận, khoảng cách giữa cậu và bọn họ lúc này không xa lắm nhưng đáng chết lại không thể lại gần.
Nhất Minh theo dõi bọn họ đã rất lâu, từ lúc khai giảng đã cảm thấy rất hứng thú với đôi anh em song sinh này. Rất muốn kết bạn với bọn họ, cũng bởi vì dáng vẻ hai anh em rất đẹp, gia đình hiển hách, chỉ cần kết giao cùng bọn họ, trở thành bạn bè. Ngày sau trên thương trường nhân tiện sẽ có hai người bạn. Cha cậu nói Tề thị tài sản khổng lồ, rất muốn buôn bán với Tề Thị.
Anh em trong nhà cậu tranh đoạt rất kịch liệt, chỉ cần cậu có bạn bè cường đại như anh em Tề gia làm hậu thuẫn. Nhất Minh sẽ chiếm lợi thế lớn trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản gia đình. Bạn bè cùng nhau lập nghiệp, cậu phải quen biết, còn phải trở thành bạn tốt.
Đến gần hai người, phải đợi cậu đứng trước mặt, hai anh em mới nhìn thấy Nhất Minh. Hai anh em trong lúc này không phải xa cách, mặc dù mỗi người làm một việc nhưng tai hai người lại được nối liền bởi một sợi dây phone, giống như không nhìn thấy hai người có cùng huyết thống nên mới phải gắt gao kết nối hai người lại với nhau.
Một chiếc MP3 đặt trên cửa sổ, một tai dắt bên tai trái Tề Chương, tai nghe còn lại ẩn trong tai phải Tề Nhạc, bọn họ mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng có thể cùng nhau cảm thụ âm nhạc, đây là một phương thức tiêu khiển của hai anh em.
Nhất Minh cảm giác được cậu càng khó tiếp cận hai người, một chiếc tai nghe chỉ có hai người, không có người thứ ba, lúc này hai anh em chơi đùa rất vui vẻ, phải làm sao bây giờ? Hăng hái đến mà lại bị bài xích bên ngoài sao? Có phải hai không cậu vĩnh viễn không thể xen vào giữa bọn họ? Bỏ đi không gặp sẽ không có thể trở thành bạn bè, điều cậu muốn nhất bây giờ là bọn họ có thể trở thành người trợ giúp của cậu.
Hay là trưng ra khuôn mặt tươi cười?
“Này, đang làm cái gì vậy?"
Tề Nhạc ngước nhìn, dựa vào phía sau, Tề Chương nhìn thoáng qua Nhất Minh không mở miệng.
“Tề Chương không đi chơi bóng sao? Hôm nay có thi đấu các lớp, cậu không phải chủ lực của đội bóng rổ sao? Như thế nào không đến xem một chút?"
Nhất Minh muốn phá tan bầu không khí im lặng, bào trì vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ, tựa vào bên người Tề Chương, đảo mắt qua xem sách của Tề Nhạc, thì ra là sách Tiếng Anh. Tề Nhạc có thể xem say mê như vậy, không thể không bội phục khả năng tiếng Anh của cậu. Anh em Tề gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Tề Chương và Tề Nhạc trao đổi một cái ánh mắt, bật cười, bọn họ đang nhàm chán, gặp một người để chơi đùa rất tốt, cũng có thể hảo hảo chơi đùa một lần.
Tề Nhạc vẫn mang mắt kính, đóng sách lại, đứng thẳn thân thể. Tề Chương cũng nhảy từ ban công xuống đứng song song với Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười lên, ôm bả vai Tề Chương.
“Trần Nhất Minh, là người kế thừa thứ ba của xí nghiệp Trần thị, trên còn có hai người anh, cậu không phải là con vợ cả cho nên địa vị không cao, nhưng cậu học rộng tài cao, được người cha thâm sâu tán thưởng, cho nên, trong những người kế thừa Trần thị, tiếng nói của cậu không nhỏ, chỉ cần anh em nhà các cậu hoàn thành sự nghiệp học tập, trưởng thành rồi, các cậu sẽ được chia cho một công ty riêng. Chỉ cần nhìn tiểu sử của cậu sẽ thấy cậu liên tục làm lớp trưởng 7 năm, đến trung học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ nhất. Là nhân vật nổi tiếng, không biết lý lịch hội trưởng như vậy đã đúng chưa? Trăm nghe không bằng một thấy, chúng tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút"
Trần Nhất Minh im lặng một chút, thật sự là không ngờ, đôi song sinh Tề gia vẫn thường an tĩnh không kết giao lại nắm rõ ràng từng chi tiết tiểu sử của mình như vậy, kể cả việc cậu là con riêng cũng biết? Bị đâm vào bí mật sâu kín, Nhất Minh cảm thấy rất thẹn, vẫn nghĩ sẽ trở thành bạn tốt của bọn họ, thật không ngờ bọn họ hóa ra lại là hai kình địch.
Thương trường như chiến trường, không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cũng không có bạn bè nào là vĩnh viễn, đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần đối với cậu có lợi là được.
“Anh em Tề gia thật không thể xem thường, nhà họ Tề là một gia tộc lớn, người trong nhà tuyệt đối sẽ không phải là hạng tầm thường"
Tề Chương cười cười.
“Chúng ta đều có chung mục đích, muốn nhìn thử xem người sẽ trở thành bạn bè là loại người nào, đều nói lực quan sát của cậu rất nhạy, chúng tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút thôi"
Trần Nhất Minh nhìn hai anh em, phát hiện bọn họ đang rất hứng thú, cậu có phải hay không là món đồ chơi của bọn họ khi nhàm chán?
Tề Nhạc tháo mắt kính, Tề Chương vò loạn tóc, vị trí cũng không đổi loại, nụ cười giống hệt nhau.
“Chúng tôi ai là Tề Chương, ai là Tề Nhạc?"
Trần Nhất Minh bật cười, đây không phải chỉ rõ là đang vui đùa người khác sao?Bọn họ hôm nay không mặc quần áo giống nhau, mọi người đều biết Tề Nhạc có chút cận thị, Tề Chương thích mang giày thể thao, Tề Nhạc có chút mảnh mai xa cách, Tề Chương cao hơn một chút. Bọn họ xem như là lớn lên giống nhau, nhưng bây giờ không hề giống như lúc bé không thể phân biệt, đã có thể dễ dàng nhận ra.
Đưa một ngón tay chỉ vào người trên mũi còn hằn một chút dấu mắt kính nói
“Tề Nhạc"
Lại chỉ một ngón tay về phía đôi giày chơi thể thao của người còn lại.
“Tề Chương"
Hai anh em lại cười to hơn.
“Sai lầm rồi"
Người vốn mang mắt kính nhảy người lên, động tác linh hoạt không thể nghĩ rằng vốn là Tề Nhạc không thích vận động.
“Tôi là Tề Chương, tôi hôm nay muốn mang mắt kính đọc sách xem có thoải mái không, mới đeo cặp mắt kính này, anh ấy hôm nay muốn chạy trốn, mới mang giày thể thao của tôi. Chúng tôi chiều cao không mấy khác biệt, sau khi mang giày vào cơ hồ vẫn giống nhau. Anh ấy mấy ngày này bắt đầu vận động, da tay đen hơn một chút, cho nên, nhìn bên ngoài, chúng tôi không có gì khác nhau. Cậu phán đoán theo lối mòn, mới không cẩn thận quan sát bọn tôi,cậu chẳng lẽ không phát hiện Tề Nhạc có thói quen đứng bên tay trái tôi, tôi có thói quen đứng trước mặt anh ấy sao?"
Trần Nhất Minh có chút căm tức, cậu thật sự bị đùa bỡn rồi, loại trò chơi nhỏ nhàm chán này bọn họ vẫn còn chơi, chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao? Hơn nữa, bọn họ chính là song sinh, tướng mạo giống nhau, có thể phân biệt cũng chỉ dựa vào quần áo cùng trang sức, ai biết bọn họ sẽ mặc đồ của nhau.
“Tôi cùng ca ca vốn là chẳng phân biệt lẫn nhau, cho nên, chúng tôi không chỉ có mặc chung quần áo, nhân tiện cả giày, quần nhỏ đều mặc chung"
Tề Nhạc cười, trêu cợt người này rất khoái nhạc, bọn họ chơi trò này đã thật lâu, nhưng cậu vẫn muốn chơi đùa tiếp.
“Quên đi, không nên đùa với cậu ấy"
Tề Chương vỗ vỗ bả vai Trần Nhất Minh.
“Cậu rất thú vị, nhưng khả năng quan sát có chút không tốt"
Tề Chương tháo tai nghe xuống, nói nhỏ vào tai Tề Nhạc, một tay cầm sách cho Tề Nhạc, một tay đẩy Tề Nhạc chạy trốn về phía trước, đi qua Trần Nhất Minh.
“Cậu thật sự tin tưởng tôi là Tề Chương sao? Cậu sẽ không hoài nghi chúng tôi có phải đang lừa cậu?"
Trần Nhất Minh như tỉnh mộng, rốt cuộc ai là Tề Chương? Bọn họ mặc quần áo không giống nhau, rốt cược người nào mới là Tề Chương?
Cậu nhìn hai anh em đi xa, hai bàn tay rất tự nhiên đan vào nhau, mười ngón tay đan xen, không quan tâm là trong trường học hai nam sinh nắm tay nhau sẽ rất kỳ quái, càng chạy càng gần, đầu vai hai người chạm vào nhau, nói thầm thầm thì thì, không biết vì sao lại rất vui vẻ, cười rộ lên.
Trần Nhất Minh không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định là đang chê cười cậu. Nhưng rất thú vị có phải không? Coi như không lợi dụng mối quan hệ này, hai anh em bọn họ cũng đã rất thú vị, có thể cùng bọn họ gọi bạn bè cũng rất không tệ đi.
“Em nói cậu ta tin tưởng lời chúng ta nói hôm nay sao? Không được, sau này anh thật sự muốn đi rèn luyện, giống như em, bọn họ sẽ không thể nhìn thoáng qua một cái là đoán được anh là Tề Nhạc rồi. Xem ra, chúng ta khác nhau rất lớn rồi"
Chàng trai cầm sách trong tay nói ra chân tướng, nguyên lai, cậu thật là Tề Nhạc, Trần Nhất Minh đoán được rồi.
“Hội trưởng hội học sinh đấy, em chán ghét cậu ta lợi dụng chúng ta, cậu ta đơn giản là coi trọng tài lực của cha chúng ta"
“Không phải như vậy sao? Anh còn nhớ rõ Sa Sắc Phu, cha chính là lợi dụng quan hệ của chúng ta cùng Sa Sắc Phu để tiến vào thị trường Trung Đông, sự nghiệp đế quốc của ông càng tiến thêm một bước, kỳ thật vốn là lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần cậu ta có thể làm tổng tài Trần thị, chúng ta ngày sau có thể hợp tác trên thương trường"
“Nghe lời anh, cũng là nghe lời anh, anh nói như vậy, ngày mai cùng em đi vận động đi, anh nhìn anh xem, da tay trắng như vậy không giống nam sinh, bọn họ đương nhiên nhìn thoáng cái có thể đoán anh là Ca ca của em rồi, sau này anh muốn tráng kiện như em, bọn họ sẽ không phân biệt ai là ai. Anh thấy không, sắc mặt Trần Nhất Minh, thật không tốt để chơi đùa, chúng ta nói dối cũng có thể gạt cậu ta. Cậu ta cũng không ngẫm lại, có ai có thể trong vài ngày ngắn ngủi có thể có vóc dáng tốt như em sao? Rõ ràng vốn là đoán đúng rồi, chúng ta nói cậu ta sai. Cậu ta thừa nhận. Người này không có lập trường, cũng không kiên trì tin tưởng chính mình, chỉ cần có người lợi dụng áp bức, cậu ta nhất định sẽ bán luôn bạn bè, vốn là con chó Hán gian còn ra vẻ danh giá"
Tề Nhạc đẩy đẩy Tề Chương, hai người cười lên.
Vô Tâm nói “Bọn họ thật không ngờ, có một ngày trở thành sự thật"
Tề Nhạc, Tề Chương đã mười lăm tuổi rồi. Bọn họ bắt đầu trở nên hăng hái, bề ngoài xuất sắc, thành tích xuất sắc, bối cảnh gia đình xuất sắc là những tiền đề giúp họ trở thành nhân vật gây nên sóng gió trong trường học. Mặc dù chỉ mới bắt đầu dậy thì nhưng giáo viên đều phải ngước nhìn, thân thể Tề Nhạc có chút mảnh mai, Tề Chương lại cao ngất.
Đôi anh em song sinh vốn rất khó phân biệt trong một năm này bắt đầu có những thay đổi lớn. Tề Chương bắt đầu cao lên. Tề Nhạc lại trở thành một thư sinh nho nhã, một người thích vận động trên sân bóng, một người thích ngồi bên ngoài lẳng lặng ngắm nhìn. Bên người bọn họ không có người khác. Hai người tay trong tay tiêu sái, lẳng lặng cùng một chỗ. Cứ như vậy hình thành một tấm bình phong vô hình bao lấy bọn họ, một thế giới riêng, ai cũng không vào được, ai cũng không thể quấy rầy bọn họ.
Tề Nhạc thích đeo mắt kính đọc sách, trong lúc cậu đọc sách, Tề Chương ngồi chơi bên cạnh, hoặc ghé lại, hai người cùng kề vai sát cánh đọc chung một cuốn sách. Đọc đến chỗ hay, Tề Nhạc sẽ cười rộ lên, nụ cười của cậu khiến nhiều nữ sinh trở nên thất thần. Tề Nhạc cười lên rất sáng lạn, khi cười sẽ ngã vào người Tề Chương, Tề Chương còn có thể cắn vành tai Tề Nhạc, chọc cậu cười to hơn, hai người chơi đùa với nhau, vui vẻ vô cùng.
Lúc Tề Chương chơi bóng trên sân, Tề Nhạc yên lặng ngắm nhìn Tề Chương ném một quả ăn ba điểm, cả hai sẽ đồng thời hoan hô. Tề Chương sẽ chạy ra sân ôm chặt lấy Tề Nhạc, giống như hai người cùng nhau chơi bóng, cùng nhau vui mừng khôn xiết, cùng nhau vui vẻ.
Nhất tĩnh nhất động của hai anh em đều rất hài hòa, phảng phất như đã trải qua ngàn năm cùng nhau, tự nhiên, mặc kệ bất luận chuyện gì bên ngoài.
Một buổi trưa sau khi hết giờ học, Tề Chương không đi chơi bóng, Tề Nhạc cũng không đi thư viện. Bộn họ cùng nhau ngồi bên cửa sổ. Tề Chương ngồi trên khung cửa, ung dung thong thả, giở vờ nhàm chán nâng cằm nhìn khung cảnh phía bên ngoài. Tề Nhạc cầm trên tay một quyển truyện danh nhân, tựa vào cửa sổ.
Nhất Minh thấy vậy rất cẩn thận, khoảng cách giữa cậu và bọn họ lúc này không xa lắm nhưng đáng chết lại không thể lại gần.
Nhất Minh theo dõi bọn họ đã rất lâu, từ lúc khai giảng đã cảm thấy rất hứng thú với đôi anh em song sinh này. Rất muốn kết bạn với bọn họ, cũng bởi vì dáng vẻ hai anh em rất đẹp, gia đình hiển hách, chỉ cần kết giao cùng bọn họ, trở thành bạn bè. Ngày sau trên thương trường nhân tiện sẽ có hai người bạn. Cha cậu nói Tề thị tài sản khổng lồ, rất muốn buôn bán với Tề Thị.
Anh em trong nhà cậu tranh đoạt rất kịch liệt, chỉ cần cậu có bạn bè cường đại như anh em Tề gia làm hậu thuẫn. Nhất Minh sẽ chiếm lợi thế lớn trong cuộc chiến tranh đoạt tài sản gia đình. Bạn bè cùng nhau lập nghiệp, cậu phải quen biết, còn phải trở thành bạn tốt.
Đến gần hai người, phải đợi cậu đứng trước mặt, hai anh em mới nhìn thấy Nhất Minh. Hai anh em trong lúc này không phải xa cách, mặc dù mỗi người làm một việc nhưng tai hai người lại được nối liền bởi một sợi dây phone, giống như không nhìn thấy hai người có cùng huyết thống nên mới phải gắt gao kết nối hai người lại với nhau.
Một chiếc MP3 đặt trên cửa sổ, một tai dắt bên tai trái Tề Chương, tai nghe còn lại ẩn trong tai phải Tề Nhạc, bọn họ mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng có thể cùng nhau cảm thụ âm nhạc, đây là một phương thức tiêu khiển của hai anh em.
Nhất Minh cảm giác được cậu càng khó tiếp cận hai người, một chiếc tai nghe chỉ có hai người, không có người thứ ba, lúc này hai anh em chơi đùa rất vui vẻ, phải làm sao bây giờ? Hăng hái đến mà lại bị bài xích bên ngoài sao? Có phải hai không cậu vĩnh viễn không thể xen vào giữa bọn họ? Bỏ đi không gặp sẽ không có thể trở thành bạn bè, điều cậu muốn nhất bây giờ là bọn họ có thể trở thành người trợ giúp của cậu.
Hay là trưng ra khuôn mặt tươi cười?
“Này, đang làm cái gì vậy?"
Tề Nhạc ngước nhìn, dựa vào phía sau, Tề Chương nhìn thoáng qua Nhất Minh không mở miệng.
“Tề Chương không đi chơi bóng sao? Hôm nay có thi đấu các lớp, cậu không phải chủ lực của đội bóng rổ sao? Như thế nào không đến xem một chút?"
Nhất Minh muốn phá tan bầu không khí im lặng, bào trì vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ, tựa vào bên người Tề Chương, đảo mắt qua xem sách của Tề Nhạc, thì ra là sách Tiếng Anh. Tề Nhạc có thể xem say mê như vậy, không thể không bội phục khả năng tiếng Anh của cậu. Anh em Tề gia quả nhiên danh bất hư truyền.
Tề Chương và Tề Nhạc trao đổi một cái ánh mắt, bật cười, bọn họ đang nhàm chán, gặp một người để chơi đùa rất tốt, cũng có thể hảo hảo chơi đùa một lần.
Tề Nhạc vẫn mang mắt kính, đóng sách lại, đứng thẳn thân thể. Tề Chương cũng nhảy từ ban công xuống đứng song song với Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười lên, ôm bả vai Tề Chương.
“Trần Nhất Minh, là người kế thừa thứ ba của xí nghiệp Trần thị, trên còn có hai người anh, cậu không phải là con vợ cả cho nên địa vị không cao, nhưng cậu học rộng tài cao, được người cha thâm sâu tán thưởng, cho nên, trong những người kế thừa Trần thị, tiếng nói của cậu không nhỏ, chỉ cần anh em nhà các cậu hoàn thành sự nghiệp học tập, trưởng thành rồi, các cậu sẽ được chia cho một công ty riêng. Chỉ cần nhìn tiểu sử của cậu sẽ thấy cậu liên tục làm lớp trưởng 7 năm, đến trung học trở thành hội trưởng hội học sinh trẻ nhất. Là nhân vật nổi tiếng, không biết lý lịch hội trưởng như vậy đã đúng chưa? Trăm nghe không bằng một thấy, chúng tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút"
Trần Nhất Minh im lặng một chút, thật sự là không ngờ, đôi song sinh Tề gia vẫn thường an tĩnh không kết giao lại nắm rõ ràng từng chi tiết tiểu sử của mình như vậy, kể cả việc cậu là con riêng cũng biết? Bị đâm vào bí mật sâu kín, Nhất Minh cảm thấy rất thẹn, vẫn nghĩ sẽ trở thành bạn tốt của bọn họ, thật không ngờ bọn họ hóa ra lại là hai kình địch.
Thương trường như chiến trường, không có kẻ thù nào là vĩnh viễn, cũng không có bạn bè nào là vĩnh viễn, đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần đối với cậu có lợi là được.
“Anh em Tề gia thật không thể xem thường, nhà họ Tề là một gia tộc lớn, người trong nhà tuyệt đối sẽ không phải là hạng tầm thường"
Tề Chương cười cười.
“Chúng ta đều có chung mục đích, muốn nhìn thử xem người sẽ trở thành bạn bè là loại người nào, đều nói lực quan sát của cậu rất nhạy, chúng tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút thôi"
Trần Nhất Minh nhìn hai anh em, phát hiện bọn họ đang rất hứng thú, cậu có phải hay không là món đồ chơi của bọn họ khi nhàm chán?
Tề Nhạc tháo mắt kính, Tề Chương vò loạn tóc, vị trí cũng không đổi loại, nụ cười giống hệt nhau.
“Chúng tôi ai là Tề Chương, ai là Tề Nhạc?"
Trần Nhất Minh bật cười, đây không phải chỉ rõ là đang vui đùa người khác sao?Bọn họ hôm nay không mặc quần áo giống nhau, mọi người đều biết Tề Nhạc có chút cận thị, Tề Chương thích mang giày thể thao, Tề Nhạc có chút mảnh mai xa cách, Tề Chương cao hơn một chút. Bọn họ xem như là lớn lên giống nhau, nhưng bây giờ không hề giống như lúc bé không thể phân biệt, đã có thể dễ dàng nhận ra.
Đưa một ngón tay chỉ vào người trên mũi còn hằn một chút dấu mắt kính nói
“Tề Nhạc"
Lại chỉ một ngón tay về phía đôi giày chơi thể thao của người còn lại.
“Tề Chương"
Hai anh em lại cười to hơn.
“Sai lầm rồi"
Người vốn mang mắt kính nhảy người lên, động tác linh hoạt không thể nghĩ rằng vốn là Tề Nhạc không thích vận động.
“Tôi là Tề Chương, tôi hôm nay muốn mang mắt kính đọc sách xem có thoải mái không, mới đeo cặp mắt kính này, anh ấy hôm nay muốn chạy trốn, mới mang giày thể thao của tôi. Chúng tôi chiều cao không mấy khác biệt, sau khi mang giày vào cơ hồ vẫn giống nhau. Anh ấy mấy ngày này bắt đầu vận động, da tay đen hơn một chút, cho nên, nhìn bên ngoài, chúng tôi không có gì khác nhau. Cậu phán đoán theo lối mòn, mới không cẩn thận quan sát bọn tôi,cậu chẳng lẽ không phát hiện Tề Nhạc có thói quen đứng bên tay trái tôi, tôi có thói quen đứng trước mặt anh ấy sao?"
Trần Nhất Minh có chút căm tức, cậu thật sự bị đùa bỡn rồi, loại trò chơi nhỏ nhàm chán này bọn họ vẫn còn chơi, chẳng lẽ không thấy ghê tởm sao? Hơn nữa, bọn họ chính là song sinh, tướng mạo giống nhau, có thể phân biệt cũng chỉ dựa vào quần áo cùng trang sức, ai biết bọn họ sẽ mặc đồ của nhau.
“Tôi cùng ca ca vốn là chẳng phân biệt lẫn nhau, cho nên, chúng tôi không chỉ có mặc chung quần áo, nhân tiện cả giày, quần nhỏ đều mặc chung"
Tề Nhạc cười, trêu cợt người này rất khoái nhạc, bọn họ chơi trò này đã thật lâu, nhưng cậu vẫn muốn chơi đùa tiếp.
“Quên đi, không nên đùa với cậu ấy"
Tề Chương vỗ vỗ bả vai Trần Nhất Minh.
“Cậu rất thú vị, nhưng khả năng quan sát có chút không tốt"
Tề Chương tháo tai nghe xuống, nói nhỏ vào tai Tề Nhạc, một tay cầm sách cho Tề Nhạc, một tay đẩy Tề Nhạc chạy trốn về phía trước, đi qua Trần Nhất Minh.
“Cậu thật sự tin tưởng tôi là Tề Chương sao? Cậu sẽ không hoài nghi chúng tôi có phải đang lừa cậu?"
Trần Nhất Minh như tỉnh mộng, rốt cuộc ai là Tề Chương? Bọn họ mặc quần áo không giống nhau, rốt cược người nào mới là Tề Chương?
Cậu nhìn hai anh em đi xa, hai bàn tay rất tự nhiên đan vào nhau, mười ngón tay đan xen, không quan tâm là trong trường học hai nam sinh nắm tay nhau sẽ rất kỳ quái, càng chạy càng gần, đầu vai hai người chạm vào nhau, nói thầm thầm thì thì, không biết vì sao lại rất vui vẻ, cười rộ lên.
Trần Nhất Minh không cần nghĩ cũng biết bọn họ nhất định là đang chê cười cậu. Nhưng rất thú vị có phải không? Coi như không lợi dụng mối quan hệ này, hai anh em bọn họ cũng đã rất thú vị, có thể cùng bọn họ gọi bạn bè cũng rất không tệ đi.
“Em nói cậu ta tin tưởng lời chúng ta nói hôm nay sao? Không được, sau này anh thật sự muốn đi rèn luyện, giống như em, bọn họ sẽ không thể nhìn thoáng qua một cái là đoán được anh là Tề Nhạc rồi. Xem ra, chúng ta khác nhau rất lớn rồi"
Chàng trai cầm sách trong tay nói ra chân tướng, nguyên lai, cậu thật là Tề Nhạc, Trần Nhất Minh đoán được rồi.
“Hội trưởng hội học sinh đấy, em chán ghét cậu ta lợi dụng chúng ta, cậu ta đơn giản là coi trọng tài lực của cha chúng ta"
“Không phải như vậy sao? Anh còn nhớ rõ Sa Sắc Phu, cha chính là lợi dụng quan hệ của chúng ta cùng Sa Sắc Phu để tiến vào thị trường Trung Đông, sự nghiệp đế quốc của ông càng tiến thêm một bước, kỳ thật vốn là lợi dụng lẫn nhau, chỉ cần cậu ta có thể làm tổng tài Trần thị, chúng ta ngày sau có thể hợp tác trên thương trường"
“Nghe lời anh, cũng là nghe lời anh, anh nói như vậy, ngày mai cùng em đi vận động đi, anh nhìn anh xem, da tay trắng như vậy không giống nam sinh, bọn họ đương nhiên nhìn thoáng cái có thể đoán anh là Ca ca của em rồi, sau này anh muốn tráng kiện như em, bọn họ sẽ không phân biệt ai là ai. Anh thấy không, sắc mặt Trần Nhất Minh, thật không tốt để chơi đùa, chúng ta nói dối cũng có thể gạt cậu ta. Cậu ta cũng không ngẫm lại, có ai có thể trong vài ngày ngắn ngủi có thể có vóc dáng tốt như em sao? Rõ ràng vốn là đoán đúng rồi, chúng ta nói cậu ta sai. Cậu ta thừa nhận. Người này không có lập trường, cũng không kiên trì tin tưởng chính mình, chỉ cần có người lợi dụng áp bức, cậu ta nhất định sẽ bán luôn bạn bè, vốn là con chó Hán gian còn ra vẻ danh giá"
Tề Nhạc đẩy đẩy Tề Chương, hai người cười lên.
Vô Tâm nói “Bọn họ thật không ngờ, có một ngày trở thành sự thật"
Tác giả :
Hàn Mai Mặc Hương