Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh
Chương 89
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đó về sau, chuyện “Leo lên sân thượng tặng hoa hồng" trở thành niềm tự hào nửa đời sau của Cung Tuyển Dạ, lên bàn rượu có thể lấy ra kể hăng hái. Anh nói anh đã không còn sến sẩm như vậy từ khi 25 tuổi rồi.
Trên thực tế tôi cũng hiểu được, có thể tốn hết tâm tư tìm hiểu sở thích của người ấy, cho dù không được ghi danh bảng vàng hay động phòng hay hoa chúc, cũng là một dấu mốc lớn hiếm có trong đời.
Trước khi vào học 3 tháng, tôi cùng anh sau khi bàn bạc đã quyết định thu nuôi mèo hoang trong khu căn hộ, chọn một thời điểm khí trời ấm áp thì mang chúng nó đến trung tâm thú y gần đấy buộc garo giải phẫu.
Tiếc là chúng tôi không tìm được con mèo vàng kia, nó mất tích rồi. Mà theo như lời thuật lại dạt dào xúc cảm của ngài Cung Tuyển Dạ đây thì, năm trước anh có bắt được nó một lần, vị huynh đài này đang bận theo đuôi một con mèo mẹ lông trắng thướt tha, thấy sắc quên nghĩa không thèm để ý đến anh, lâu ngày không gặp, chắc đã bỏ trốn rồi. Mèo cũng như người, đều có mệnh trong kiếp số, cho nên ta mấy quan tâm nữa.
Tôi ngẫm lại câu chuyện buồn miên man này chỉ trong vòng 1 phút, nói, anh đang đùa em à?
Nhưng chúng tôi đúng là chỉ còn 2 con, kết cục không trọn vẹn như thế này khiến tôi không khỏi sầu lòng, ngồi ở khu nghỉ chân cùng anh ngoài phòng phẫu thuật, nghe cô bé bàn đối diện kể chuyện đại chiến giữa Teddy nhà ẻm và Pome (Pomeranian) nhà hàng xóm, cuộc chiến có rất nhiều tình tiết gay cấn và hồi hộp, hầu như các chủ nhân đến đây khám bệnh và chăm sóc cho thú cưng của mình đều vây lại nghe, Cung Tuyển Dạ thì nằm sấp cả người trên lưng tôi.
Đến đoạn Pome bất ngờ mang thai, một trợ lý nói cho chúng tôi, phẫu thuật đã xong rồi.
Nhóm mèo ngoan ngoãn đáng yêu nằm trong nỗi, chúng vẫn chưa tan thuốc mê, tôi cách lồng sắt nhìn chúng nó âu yếm, nghe bác sĩ thú y giảng giải các mặt cần chú ý trong thời gian hồi phục sau khi phẫu thuật, bao gồm thức ăn và các bước vệ sinh vô cùng kỹ lưỡng, lấy giấy bút ghi chép sau đó giao cho Cung Tuyển Dạ. Lúc tôi ở trường đành để anh làm thay.
Nuôi thú cưng là một chuyện đủ hao tâm tốn sức rồi, không phải chỉ là vì tìm thú vui, tôi chỉ muốn là, nếu như tôi đón nhận một sinh mệnh, thì sẽ đối đãi như chăm sóc con người, gánh vác toàn bộ trách nhiệm chăm sóc và nuôi nấng.
Chúng tôi về đến nhà, cho 2 đứa nhóc còn ngủ say lên lầu, anh nói, đặt tên cho mèo chứ nhỉ?
Lúc đó trong TV đang chiếu một bộ phim HongKong thời xưa, tôi chợt lóe suy nghĩ, chỉ vào mèo hoa, nó là “Vô Song" ha.
Còn mèo mun, thì tôi định nghe theo ý kiến của anh, có cảm giác như vừa nhận nuôi 2 đứa trẻ vậy, tha thiết trông mong nhìn anh vốn đang trong nhà bếp loay hoay rồi cho hoa quả đã gọt vào máy ép, đóng nắp lại che đi âm thanh kim loại vận động ồn ã, trầm ngâm mới nói, vậy thì “Lão Vương" ha.
…
“Lão Vương" trong lão Vương cách vách, một nhân vật phản diện đơn giản lại mạnh mẽ, lòng dạ thâm sâu ghê gớm, trong cái thần bí mang theo sự dối trá, khả ái và ngây ngất lòng người.
Tôi phát hiện mình lại không thốt nên nổi một câu phản đối, liên tưởng đến bề ngoài và chỉ số thông minh của anh, trong lòng rối rắm, viền mắt như ứa lệ.
Có đặt là “Vượng Tài", “Lai Phúc", “Thúy Hoa" hay “Cẩu Đản" tôi cũng nhận.
Anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.
Cuộc sống nuôi mèo nghiệp dư của ngài Cung trở nên muôn màu muôn vẻ. Anh thường khi tôi lên lớp cả ngày trời, vừa leo lên giường nghỉ ngơi một chút thì liền gọi tới cáo trạng, nói 2 nhóc nghịch hôm nay lại gây họa gì, hư hao gần một nửa số quần áo màu đen của anh, hại anh phải khóa thật kỹ phòng thu và phòng chứa quần áo, buồn cười nhất là, đối tác làm ăn đến nhà đàm luận chỉ thấy anh một tay ôm Vô Song, trên vai có cái thây vĩ đại của Lão Vương khó mà bỏ qua được – anh nói cả đời khó quên ánh mắt của mấy người trong phòng luôn.
Lão Vương thích chí cảm giác đứng trên bả vai cao lớn, hào hứng giả vờ làm cỏ bám rễ trên vai Cung Tuyển Dạ, có 5 hộp thức ăn cho mèo cũng không lay chuyển được nó, nằm nhiều đến nỗi suýt thì Cung Tuyển Dạ bị vẹo cổ luôn.
Thậm chí lúc tôi vừa đến trước cửa hôn chào tạm biệt anh, nó cũng nhảy từ vai anh sang vai tôi.
Vì thế tôi vuốt ve bé mèo hoa cuộn trong lòng, nói, anh xem Vô Song ngoan ghê không.
Cung Tuyển Dạ đều rất ghim thù với bất kỳ thứ gì cạnh tranh tình cảm với anh, trầm trầm liếc mắt nhìn một cái, khinh thường nói, vừa nhì đã biết không phải mèo thuần.
Vô Song đúng là rất sợ anh.
Anh có thể là thuộc dòng sói.
Vào cuối tuần đầu tháng năm, Hạ Giai gọi tôi về, nói cần phải thương lượng một chuyện quan trọng.
Tôi suy nghĩ chuyện có thể quan trọng đến mức nào, kẹp di động chạy từ phòng tự học đến hành lang chuẩn bị đón địch, dì trong điện thoại tóm gọn kể lại tình huống: Tiệm cà phê mà dì làm việc 3 năm qua sắp đóng cửa rồi.
Chủ quán cà phê chịu áp lực từ gia đình, muốn trước hè phải bỏ công việc về quê, còn tiệm cà phê hoặc sang tay hoặc bán đi, trong vòng một tháng kiểm kê lại tính toán đâu ra đấy tài sản cố định trong quán, được một con số không cao không thấp, vừa đủ trong phạm vi Hạ Giai có thể cân nhắc lẫn đắn đo.
Nghe xong tôi ngẫm nghĩ trong lòng một chút, hoặc vốn không muốn lo quá nhiều như vậy, không đến 1 phút sau, nói với dì, “Mẹ muốn tiếp quản thì cứ tiếp đi ạ."
“Thật á?" Dì tất nhiên là rất khó hiểu với sự phóng khoáng thiếu suy nghĩ này của tôi, giọng điệu cũng nhỏ dần, cho thấy sự lo lắng có thể hiểu được: “Nếu mà làm thế thì không đủ tiền học phí của con đâu."
“Từ khi con còn bé mẹ đã không dạy con đi vào cùng đường rồi đấy thôi."
Tôi nói, “Thích gì thì cứ thế mà làm ạ."
Cho dù có phán một câu cởi mở như thế, trong lòng tôi vẫn bất thình lình chua chát, cảm khái những ngày sống chui sống nhủi khi ấy đã vượt qua được, giờ đây có được tự do mà chọn lựa, trái lại lo được lo mất.
“Đừng quá lo lắng."Tôi nói, “Cùng lắm con lại cùng nghèo với mẹ."
“Xí, nhóc con à, con cũng quá không tin tưởng má con rồi." Dì cười mắng, “Chờ tin tốt của ta nhé."
Trở về sau, trong vòng nửa tháng, dì quả thực là đã mua lại cửa tiệm kia, chẳng qua chỉ có máy pha cà phê và một số món có giá trị khác, dì rất linh hoạt, đúng lúc bỏ qua mặt bằng có giá thuê khá cao, mà dời cửa tiệm về một phố khác, thay hình đổi dạng, một lần nữa khơi lại ước mơ làm bà chủ quán của dì.
Hạ nữ sĩ khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của tôi, lại hỏi, “Con bao giờ có thể về giúp ta khuân vác đồ đạc được không?"
Tôi vừa nghe, thuận tay lấy thời gian biểu ra đối chiếu, tiếc nuối nói, “Cuối tuần chắc chắn không được, môn tự chọn toàn rơi vào cuối tuần thôi."
“Vậy thì…: Dì có hơi ngại ngần, “Hỏi mấy người bạn của con? Làm phiền người ta lắm… Công ty dọn nhà sao, đồ cũng không nhiều mấy, cảm thấy có hơi phí…."
Tôi nói mẹ đừng lo, cứ giao cho con.
“Hử?"
Cung Tuyển Dạ lặp lại lời tôi, khi ấy như đánh tiếng thở dài cảm thán, “Ta không nghe lầm chứ, em có chuyện nhờ ta." “Đúng vậy."
Tôi đứng ở cuối cầu thang gọi cho anh, nhìn những nhánh cây xanh tốt ngoài cửa sổ, trong không khí tỏa hương thơm của phấn hoa phiêu tán. Tôi híp mắt cảm nhận nắng ánh, lại hỏi anh, “Có thể nhờ anh được chứ?"
“Đã nói vậy thì."
Hình như anh rời khỏi loa di động, huýt sáo với người bên cạnh, nhất thời dẫn đến tiếng hô hào đầy hăng hái của đám to con, “Đi nào, đến nhà mẹ vợ ông chủ làm việc nào."
Từ đó về sau, chuyện “Leo lên sân thượng tặng hoa hồng" trở thành niềm tự hào nửa đời sau của Cung Tuyển Dạ, lên bàn rượu có thể lấy ra kể hăng hái. Anh nói anh đã không còn sến sẩm như vậy từ khi 25 tuổi rồi.
Trên thực tế tôi cũng hiểu được, có thể tốn hết tâm tư tìm hiểu sở thích của người ấy, cho dù không được ghi danh bảng vàng hay động phòng hay hoa chúc, cũng là một dấu mốc lớn hiếm có trong đời.
Trước khi vào học 3 tháng, tôi cùng anh sau khi bàn bạc đã quyết định thu nuôi mèo hoang trong khu căn hộ, chọn một thời điểm khí trời ấm áp thì mang chúng nó đến trung tâm thú y gần đấy buộc garo giải phẫu.
Tiếc là chúng tôi không tìm được con mèo vàng kia, nó mất tích rồi. Mà theo như lời thuật lại dạt dào xúc cảm của ngài Cung Tuyển Dạ đây thì, năm trước anh có bắt được nó một lần, vị huynh đài này đang bận theo đuôi một con mèo mẹ lông trắng thướt tha, thấy sắc quên nghĩa không thèm để ý đến anh, lâu ngày không gặp, chắc đã bỏ trốn rồi. Mèo cũng như người, đều có mệnh trong kiếp số, cho nên ta mấy quan tâm nữa.
Tôi ngẫm lại câu chuyện buồn miên man này chỉ trong vòng 1 phút, nói, anh đang đùa em à?
Nhưng chúng tôi đúng là chỉ còn 2 con, kết cục không trọn vẹn như thế này khiến tôi không khỏi sầu lòng, ngồi ở khu nghỉ chân cùng anh ngoài phòng phẫu thuật, nghe cô bé bàn đối diện kể chuyện đại chiến giữa Teddy nhà ẻm và Pome (Pomeranian) nhà hàng xóm, cuộc chiến có rất nhiều tình tiết gay cấn và hồi hộp, hầu như các chủ nhân đến đây khám bệnh và chăm sóc cho thú cưng của mình đều vây lại nghe, Cung Tuyển Dạ thì nằm sấp cả người trên lưng tôi.
Đến đoạn Pome bất ngờ mang thai, một trợ lý nói cho chúng tôi, phẫu thuật đã xong rồi.
Nhóm mèo ngoan ngoãn đáng yêu nằm trong nỗi, chúng vẫn chưa tan thuốc mê, tôi cách lồng sắt nhìn chúng nó âu yếm, nghe bác sĩ thú y giảng giải các mặt cần chú ý trong thời gian hồi phục sau khi phẫu thuật, bao gồm thức ăn và các bước vệ sinh vô cùng kỹ lưỡng, lấy giấy bút ghi chép sau đó giao cho Cung Tuyển Dạ. Lúc tôi ở trường đành để anh làm thay.
Nuôi thú cưng là một chuyện đủ hao tâm tốn sức rồi, không phải chỉ là vì tìm thú vui, tôi chỉ muốn là, nếu như tôi đón nhận một sinh mệnh, thì sẽ đối đãi như chăm sóc con người, gánh vác toàn bộ trách nhiệm chăm sóc và nuôi nấng.
Chúng tôi về đến nhà, cho 2 đứa nhóc còn ngủ say lên lầu, anh nói, đặt tên cho mèo chứ nhỉ?
Lúc đó trong TV đang chiếu một bộ phim HongKong thời xưa, tôi chợt lóe suy nghĩ, chỉ vào mèo hoa, nó là “Vô Song" ha.
Còn mèo mun, thì tôi định nghe theo ý kiến của anh, có cảm giác như vừa nhận nuôi 2 đứa trẻ vậy, tha thiết trông mong nhìn anh vốn đang trong nhà bếp loay hoay rồi cho hoa quả đã gọt vào máy ép, đóng nắp lại che đi âm thanh kim loại vận động ồn ã, trầm ngâm mới nói, vậy thì “Lão Vương" ha.
…
“Lão Vương" trong lão Vương cách vách, một nhân vật phản diện đơn giản lại mạnh mẽ, lòng dạ thâm sâu ghê gớm, trong cái thần bí mang theo sự dối trá, khả ái và ngây ngất lòng người.
Tôi phát hiện mình lại không thốt nên nổi một câu phản đối, liên tưởng đến bề ngoài và chỉ số thông minh của anh, trong lòng rối rắm, viền mắt như ứa lệ.
Có đặt là “Vượng Tài", “Lai Phúc", “Thúy Hoa" hay “Cẩu Đản" tôi cũng nhận.
Anh đẹp trai anh nói gì cũng đúng.
Cuộc sống nuôi mèo nghiệp dư của ngài Cung trở nên muôn màu muôn vẻ. Anh thường khi tôi lên lớp cả ngày trời, vừa leo lên giường nghỉ ngơi một chút thì liền gọi tới cáo trạng, nói 2 nhóc nghịch hôm nay lại gây họa gì, hư hao gần một nửa số quần áo màu đen của anh, hại anh phải khóa thật kỹ phòng thu và phòng chứa quần áo, buồn cười nhất là, đối tác làm ăn đến nhà đàm luận chỉ thấy anh một tay ôm Vô Song, trên vai có cái thây vĩ đại của Lão Vương khó mà bỏ qua được – anh nói cả đời khó quên ánh mắt của mấy người trong phòng luôn.
Lão Vương thích chí cảm giác đứng trên bả vai cao lớn, hào hứng giả vờ làm cỏ bám rễ trên vai Cung Tuyển Dạ, có 5 hộp thức ăn cho mèo cũng không lay chuyển được nó, nằm nhiều đến nỗi suýt thì Cung Tuyển Dạ bị vẹo cổ luôn.
Thậm chí lúc tôi vừa đến trước cửa hôn chào tạm biệt anh, nó cũng nhảy từ vai anh sang vai tôi.
Vì thế tôi vuốt ve bé mèo hoa cuộn trong lòng, nói, anh xem Vô Song ngoan ghê không.
Cung Tuyển Dạ đều rất ghim thù với bất kỳ thứ gì cạnh tranh tình cảm với anh, trầm trầm liếc mắt nhìn một cái, khinh thường nói, vừa nhì đã biết không phải mèo thuần.
Vô Song đúng là rất sợ anh.
Anh có thể là thuộc dòng sói.
Vào cuối tuần đầu tháng năm, Hạ Giai gọi tôi về, nói cần phải thương lượng một chuyện quan trọng.
Tôi suy nghĩ chuyện có thể quan trọng đến mức nào, kẹp di động chạy từ phòng tự học đến hành lang chuẩn bị đón địch, dì trong điện thoại tóm gọn kể lại tình huống: Tiệm cà phê mà dì làm việc 3 năm qua sắp đóng cửa rồi.
Chủ quán cà phê chịu áp lực từ gia đình, muốn trước hè phải bỏ công việc về quê, còn tiệm cà phê hoặc sang tay hoặc bán đi, trong vòng một tháng kiểm kê lại tính toán đâu ra đấy tài sản cố định trong quán, được một con số không cao không thấp, vừa đủ trong phạm vi Hạ Giai có thể cân nhắc lẫn đắn đo.
Nghe xong tôi ngẫm nghĩ trong lòng một chút, hoặc vốn không muốn lo quá nhiều như vậy, không đến 1 phút sau, nói với dì, “Mẹ muốn tiếp quản thì cứ tiếp đi ạ."
“Thật á?" Dì tất nhiên là rất khó hiểu với sự phóng khoáng thiếu suy nghĩ này của tôi, giọng điệu cũng nhỏ dần, cho thấy sự lo lắng có thể hiểu được: “Nếu mà làm thế thì không đủ tiền học phí của con đâu."
“Từ khi con còn bé mẹ đã không dạy con đi vào cùng đường rồi đấy thôi."
Tôi nói, “Thích gì thì cứ thế mà làm ạ."
Cho dù có phán một câu cởi mở như thế, trong lòng tôi vẫn bất thình lình chua chát, cảm khái những ngày sống chui sống nhủi khi ấy đã vượt qua được, giờ đây có được tự do mà chọn lựa, trái lại lo được lo mất.
“Đừng quá lo lắng."Tôi nói, “Cùng lắm con lại cùng nghèo với mẹ."
“Xí, nhóc con à, con cũng quá không tin tưởng má con rồi." Dì cười mắng, “Chờ tin tốt của ta nhé."
Trở về sau, trong vòng nửa tháng, dì quả thực là đã mua lại cửa tiệm kia, chẳng qua chỉ có máy pha cà phê và một số món có giá trị khác, dì rất linh hoạt, đúng lúc bỏ qua mặt bằng có giá thuê khá cao, mà dời cửa tiệm về một phố khác, thay hình đổi dạng, một lần nữa khơi lại ước mơ làm bà chủ quán của dì.
Hạ nữ sĩ khiêm tốn tiếp nhận lời khen ngợi của tôi, lại hỏi, “Con bao giờ có thể về giúp ta khuân vác đồ đạc được không?"
Tôi vừa nghe, thuận tay lấy thời gian biểu ra đối chiếu, tiếc nuối nói, “Cuối tuần chắc chắn không được, môn tự chọn toàn rơi vào cuối tuần thôi."
“Vậy thì…: Dì có hơi ngại ngần, “Hỏi mấy người bạn của con? Làm phiền người ta lắm… Công ty dọn nhà sao, đồ cũng không nhiều mấy, cảm thấy có hơi phí…."
Tôi nói mẹ đừng lo, cứ giao cho con.
“Hử?"
Cung Tuyển Dạ lặp lại lời tôi, khi ấy như đánh tiếng thở dài cảm thán, “Ta không nghe lầm chứ, em có chuyện nhờ ta." “Đúng vậy."
Tôi đứng ở cuối cầu thang gọi cho anh, nhìn những nhánh cây xanh tốt ngoài cửa sổ, trong không khí tỏa hương thơm của phấn hoa phiêu tán. Tôi híp mắt cảm nhận nắng ánh, lại hỏi anh, “Có thể nhờ anh được chứ?"
“Đã nói vậy thì."
Hình như anh rời khỏi loa di động, huýt sáo với người bên cạnh, nhất thời dẫn đến tiếng hô hào đầy hăng hái của đám to con, “Đi nào, đến nhà mẹ vợ ông chủ làm việc nào."
Tác giả :
Tôn Ảm