Remix - Hỗn Âm Nhân Sinh
Chương 110
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hắn sinh ra tại con hẻm nhỏ bị lãng quên
“Người ngợm không ra gì
“Trông như con chó hoang rúc vào góc tường
“Như trang bị bỏ trống trong trang sách thế giới
“Người qua đường gọi hắn là “Rác rưởi", mệnh không đi chung đường với chữ “Mỹ mãn"
“Ánh mặt trời có thể chiếu vào mọi ngóc ngách, hắn không phải là người bất hạnh duy nhất
“Không có tư cách gì cả, người nghèo sao có thể nói chuyện quy tắc
“Ghét làm bài tập về nhà, lý luận lớn lao chỉ toàn phí lời
“Cuộc sống tự mình đảm đương, không cần người khác phải lên mặt
“Đây là điều duy nhất mẹ đã dạy cho hắn, chớ bị lung lay
“Không hưởng qua máu tanh, lấy gì kiêu ngạo vì vết sẹo này
“Tiếp tục chạy đi, tiếp tục tìm kiếm, tôi cầu nguyện cho hắn."
Bài hát này được viết trong điện thoại vào một đêm bị mất ngủ. Tôi chỉnh độ sáng màn hình xuống, đồng hồ bên góc đã phải là 2 giờ 45 phút. Tôi nằm mơ, giấc mơ khiến tôi bừng tỉnh vã mồ hôi lạnh đến nhăn nhúm chăn đệm, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của lũ bạn cùng phòng đã yên giấc, tiếng hít thở đều đặn như sóng gợn nhấp nhô, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại, hé cánh cửa sổ ở phía trên ra khe nhỏ, gió thổi tới từ những tán cây rậm rạp, tôi nhấn bàn phím gõ lên từng chữ.
“Nếu như khổ cực và tình yêu đều đến không hề báo trước
“Hắn sẽ không trốn chạy."
Những người mà tôi yêu quý đều ở bên dưới nhìn tôi.
Bọn họ là những nốt nhạc, là niềm tin, là ánh sáng vĩnh hằng.
Sau Battle tôi ra cánh gà nghỉ ngơi, Phí Na vẫn tiếp tục phần solo. Tôi quay lưng về phía sân khấu nơi mà vật chất lẫn tinh thần vẫn còn thiếu sót cảm xúc chân thật, thời gian 2 bài hát không biết đã qua từ bao giờ. Ngồi trên băng ghế đầy những áo khoác mọi người ném lên, tôi ôm đầu, nghiến răng, đôi chân phát run vô ý thức sau hưng phấn qua đi, tiếng cổ vũ ngoài kia hò reo rất lâu chưa dứt, bởi vì tôi và Phí Na ngang nhau.
Tata đẩy cửa ra một khe, tiến đến đưa tôi bình nước ấm đã đun sẵn, ngồi xuống dựng ngón cái khen tôi đến nửa buổi.
Đợi cô nàng rời khỏi, tôi lấy di động lên trang chính của nghệ nhân.
Ngoại trừ đăng tải bài hát cũng không còn giao diện đã qua biên tập nữa, ngay cả ảnh đại diện cũng trống trơn, nickname là một bí mật, ghép vần từ tên thật của tôi mà tiện tay tạo ra, bình luận để lại lên đến 10 trang.
Tôi lướt trang đọc từng câu từng chữ. Từ trời nam biển bắc, đủ các loại các kiểu tên ID, ngày ngày thời thời khác khắc đều sẽ bình luận cho cái người không trả lời lấy một câu như tôi.
“Nghe hay quá đi!"
“Giỏi quá đi! Cơ mà thế nào lại ngay cả profile cũng chưa đầy đủ vậy nè."
“Rất có phong cách."
“Bài hát là tự sáng tác sao?"
“Tui thích kiểu không thịnh hành như này."
“Yêu cậu lắm luôn! Bài nào tui cũng thích hết!"
“Hy vọng ích kỷ cậu sẽ không quá nổi tiếng, có thế mỗi khi nghe cậu hát có cảm giác như đang hát cho mình tui nghe ấy."
“Hôm nay mất ngủ rồi, thế là nghe hết toàn bộ bài hát của cậu, ngủ ngon cực kỳ."
“Cố lên!"
“Cố gắng lên!"
…
Căn phòng nhỏ như chiếc thùng giấy ấm cúng, không ai quấy rầy.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay, để im đấy không động đậy gì một hồi, sau đó mạnh lau đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt.
Cho đến khi ca sĩ tiếp theo đẩy cửa bước vào, tôi và cậu ta gật đầu xem như chào hỏi, nghe thấy tiếng guitar quen thuộc truyền đến từ ngoài kia.
Cô gái đứng trên sân khấu lúc này giống hệt như khi tôi thấy chị lần đầu tiên, giọng hát có chất khàn u buồn mà êm dịu, khi nói thì phát âm nhấn rõ từng câu chữ, khi hát lại như dây đàn gảy từng giai điệu, âm cuối có sự đứt quãng nho nhỏ.
Chị chưa đầy 20 đã phô diễn tài năng trong giới underground, nữ thần xứng với lời khen tặng “Nữ khí ngút trời", cay nồng nhưng vẫn khiến vô số người trong giới lao vào. Chị không nghe theo ai, dường như tất cả mọi người đều cho rằng chị sẽ lên tiếng, chị lại chọn hát.
Chị có ơn tri ngộ với tôi. Mặc dù chị không thích nghe tôi nói cảm ơn.
“Cô bé kia trưởng thành sớm như một đóa hoa hồng
“Em không ỷ lại ai
“Đã sớm hiểu cái gì gọi là tình yêu dối trá và đâm chọc
“Em thừa nhận hối tiếc vì chưa một lần than
“Em đã quen mở đôi mắt thật to kiên cường nhìn vào màn đêm mà không nói một lời
“Lòng em và trời đêm cái nào tối tăm hơn
“Đừng bắt em phải tin vào một tình yêu không hối, một tình yêu không hối hận quá tuyệt đối
“Em cũng không cho rằng yêu là đẹp đẽ nhất
“Em nói tất cả chỉ là dối trá."
Cảm xúc khi hát của chị khiến người không khỏi nghĩ có phải lyrics là về chị không, như hoa hồng có gai ghim vào da thịt, dung vào xương máu.
“Như nhụy hoa yếu ớt của hoa hồng chốn rừng hoang
“Chịu bao nhiêu mưa gió khô hạn
“Nên ấm áp mập mờ như là thật mà cũng như giả
“Phát huy trực giác của chính mình
“Em vẫn trao lòng cho một lần ngẫu hứng
“Dù trái tim có vỡ tan cũng không sao hết."
Chỉ tiếc tôi chỉ thấy được bóng lưng của họ, không nhìn được biểu cảm của Hà Cố cũng như không thể biết được suy nghĩ của gã vào thời điểm này, tiếng đàn lên cao trào rồi lắng xuống, Phí Na chuyển mic qua cho gã, nghe gã hát câu hát cuối cùng.
Chúng tôi đều muốn nghe gã hát câu cuối cùng.
“Một lần cho đi cũng đủ để người nhớ thương
“Cảm giác ấy mãi không chịu phai nhòa
“Như hồi say rượu không qua đi mặc cho ánh bình minh đã lên
“Suy nghĩ rồi cũng nói với em ai sợ ai."
—Cả đời chúng ta có bao nhiêu lời dối trá đi chăng nữa, sẽ luôn có ai đó thức tỉnh chúng ta nhận thấy cái sai, bạn thiếu cô ấy một ca khúc, nợ bản thân mình một câu trả lời.
Hiện tại đã trả đủ.
Buổi diễn đến nửa đêm thì kết thúc.
Staff ở khán đài hướng dẫn khán giả ra về một cách trật tự, chúng tôi vẫn chưa đi, tập trung ở căn phòng lớn sau cánh gà, DJ chủ trì đi đầu bật tung chai champagne, mọi người vỗ tay hoan hô, trước tiên uống một cách tượng trưng, sau đó tháo trang sức thay quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc sau nửa đêm.
Chủ web JOAH đồng thời cũng chính là CEO công ty đĩa nhạc đứng sau, mời tất cả mọi người tham diễn cũng như nhân viên ở quán bar tầng chóp mở party ăn mừng, mỗi người có thể dẫn theo một người thân, cho nên tôi kéo theo cái vị ngoài miệng Ta-đã-lâu-không-đi-party-rồi mà sống chết ôm chặt đùi tôi không buông.
Tôi và anh ôm ấp tại chỗ khuất thang lầu đúng 5 phút đồng hồ.
Vào toilet tháo cà vạt về lại nơi của nó, chỉnh trang lại cổ áo nhăn nếp, tôi vừa ra ngoài tôi liền thấy Hà Cố đang hút thuốc chờ Phí Na thay quần áo, Cung Tuyển Dạ lúc này mới nói cho tôi biết, Hạ Giai và tụi Lý Khiêm Lam đã ra ngoài ăn chút gì đấy, phải chờ họ quay lại thôi. 4 người chúng tôi trao đổi một chút, tạm thời ngăn chiếc xe về quán bar kia lại.
Cái náo nhiệt không chờ ai hết, đến khi chúng tôi đến nơi thì đã vào tiệc, đêm đã về khuya mà người không ngơi nghỉ, tôi phát hiện khách khứa còn nhiều hơn tưởng tượng của tôi.
Lặng lẽ hỏi Phí Na mới biết, một vài nhà sản xuất và nhà đầu tư cũng được mời, nhân cơ hội này tìm kiếm người tiềm năng, tạo quan hệ dưới hình thức tiệc rượu như này khá là được lòng.
Đương nhiên, “Hình thức thức này" cũng rất thích hợp cho giao dịch thể xác – người trẻ tuổi vì khát vọng thành danh trước mắ, lấy thanh xuân và thân thể của mình đổi lấy cơ hội quý giá từ tay người quyền cao chức trọng, quy tắc qua lại này bọn họ hiểu hơn ai hết – rất nhiều hoạt động không nên mang lên bàn bạc trắng trợn có thể ly tới ly mời mà tác thành trong yên lặng. Ai ai cũng thích thuận lợi. Không phải tôi chưa từng thấy, nên là thật sự khó có thể khơi gợi hứng thú, làm vài ly với vài người có quen biết cùng diễn trên sân khấu rồi thôi, mặc cho ông chủ đỏm dáng và cô nàng ngàn vạn tư thái một bên nói cười, cố gắng lên gái ơi, cơ hội luôn đến với người thiếu vải.
Tôi ăn mặc cũng không nhiều, bên trong ấm áp như mùa xuân, ngọn đèn chói chang, mùi rượu phả vào mặt đến nóng bỏng. Mà dù tôi có cởi luôn cái áo ra cũng không có ai tiếp cận đâu, chủ yếu là bên cạnh có người đây rất có cảm giác tồn tại.
Anh không hề quấy, nghe lời không tìm cớ, mặc trang phục cùng kiểu dáng với tôi, tóc tai không loạn, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, ra ngoài dán lên cái mặt nạ dát vàng đặc biệt. Nhưng dù anh không làm gì vẫn toát ra khí chất sắc bén thâm trầm, khiến số ít người nhận ra thân phận anh trông phải lui một bước.
Tối hôm nay anh chỉ làm 2 chuyện, 1 là đã đi cùng rồi phải mỉm cười với người khác khi họ đến gần, 2 là vững càng đoạt lấy ly rượu mời tôi khỏi tay tôi.
“Em ấy tửu lượng không được tối," Nói một cách chân thành: “Ta thay em ấy."
“Hắn sinh ra tại con hẻm nhỏ bị lãng quên
“Người ngợm không ra gì
“Trông như con chó hoang rúc vào góc tường
“Như trang bị bỏ trống trong trang sách thế giới
“Người qua đường gọi hắn là “Rác rưởi", mệnh không đi chung đường với chữ “Mỹ mãn"
“Ánh mặt trời có thể chiếu vào mọi ngóc ngách, hắn không phải là người bất hạnh duy nhất
“Không có tư cách gì cả, người nghèo sao có thể nói chuyện quy tắc
“Ghét làm bài tập về nhà, lý luận lớn lao chỉ toàn phí lời
“Cuộc sống tự mình đảm đương, không cần người khác phải lên mặt
“Đây là điều duy nhất mẹ đã dạy cho hắn, chớ bị lung lay
“Không hưởng qua máu tanh, lấy gì kiêu ngạo vì vết sẹo này
“Tiếp tục chạy đi, tiếp tục tìm kiếm, tôi cầu nguyện cho hắn."
Bài hát này được viết trong điện thoại vào một đêm bị mất ngủ. Tôi chỉnh độ sáng màn hình xuống, đồng hồ bên góc đã phải là 2 giờ 45 phút. Tôi nằm mơ, giấc mơ khiến tôi bừng tỉnh vã mồ hôi lạnh đến nhăn nhúm chăn đệm, nghiêng tai lắng nghe hơi thở của lũ bạn cùng phòng đã yên giấc, tiếng hít thở đều đặn như sóng gợn nhấp nhô, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại, hé cánh cửa sổ ở phía trên ra khe nhỏ, gió thổi tới từ những tán cây rậm rạp, tôi nhấn bàn phím gõ lên từng chữ.
“Nếu như khổ cực và tình yêu đều đến không hề báo trước
“Hắn sẽ không trốn chạy."
Những người mà tôi yêu quý đều ở bên dưới nhìn tôi.
Bọn họ là những nốt nhạc, là niềm tin, là ánh sáng vĩnh hằng.
Sau Battle tôi ra cánh gà nghỉ ngơi, Phí Na vẫn tiếp tục phần solo. Tôi quay lưng về phía sân khấu nơi mà vật chất lẫn tinh thần vẫn còn thiếu sót cảm xúc chân thật, thời gian 2 bài hát không biết đã qua từ bao giờ. Ngồi trên băng ghế đầy những áo khoác mọi người ném lên, tôi ôm đầu, nghiến răng, đôi chân phát run vô ý thức sau hưng phấn qua đi, tiếng cổ vũ ngoài kia hò reo rất lâu chưa dứt, bởi vì tôi và Phí Na ngang nhau.
Tata đẩy cửa ra một khe, tiến đến đưa tôi bình nước ấm đã đun sẵn, ngồi xuống dựng ngón cái khen tôi đến nửa buổi.
Đợi cô nàng rời khỏi, tôi lấy di động lên trang chính của nghệ nhân.
Ngoại trừ đăng tải bài hát cũng không còn giao diện đã qua biên tập nữa, ngay cả ảnh đại diện cũng trống trơn, nickname là một bí mật, ghép vần từ tên thật của tôi mà tiện tay tạo ra, bình luận để lại lên đến 10 trang.
Tôi lướt trang đọc từng câu từng chữ. Từ trời nam biển bắc, đủ các loại các kiểu tên ID, ngày ngày thời thời khác khắc đều sẽ bình luận cho cái người không trả lời lấy một câu như tôi.
“Nghe hay quá đi!"
“Giỏi quá đi! Cơ mà thế nào lại ngay cả profile cũng chưa đầy đủ vậy nè."
“Rất có phong cách."
“Bài hát là tự sáng tác sao?"
“Tui thích kiểu không thịnh hành như này."
“Yêu cậu lắm luôn! Bài nào tui cũng thích hết!"
“Hy vọng ích kỷ cậu sẽ không quá nổi tiếng, có thế mỗi khi nghe cậu hát có cảm giác như đang hát cho mình tui nghe ấy."
“Hôm nay mất ngủ rồi, thế là nghe hết toàn bộ bài hát của cậu, ngủ ngon cực kỳ."
“Cố lên!"
“Cố gắng lên!"
…
Căn phòng nhỏ như chiếc thùng giấy ấm cúng, không ai quấy rầy.
Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay, để im đấy không động đậy gì một hồi, sau đó mạnh lau đi dòng nước mắt nóng hổi nơi khóe mắt.
Cho đến khi ca sĩ tiếp theo đẩy cửa bước vào, tôi và cậu ta gật đầu xem như chào hỏi, nghe thấy tiếng guitar quen thuộc truyền đến từ ngoài kia.
Cô gái đứng trên sân khấu lúc này giống hệt như khi tôi thấy chị lần đầu tiên, giọng hát có chất khàn u buồn mà êm dịu, khi nói thì phát âm nhấn rõ từng câu chữ, khi hát lại như dây đàn gảy từng giai điệu, âm cuối có sự đứt quãng nho nhỏ.
Chị chưa đầy 20 đã phô diễn tài năng trong giới underground, nữ thần xứng với lời khen tặng “Nữ khí ngút trời", cay nồng nhưng vẫn khiến vô số người trong giới lao vào. Chị không nghe theo ai, dường như tất cả mọi người đều cho rằng chị sẽ lên tiếng, chị lại chọn hát.
Chị có ơn tri ngộ với tôi. Mặc dù chị không thích nghe tôi nói cảm ơn.
“Cô bé kia trưởng thành sớm như một đóa hoa hồng
“Em không ỷ lại ai
“Đã sớm hiểu cái gì gọi là tình yêu dối trá và đâm chọc
“Em thừa nhận hối tiếc vì chưa một lần than
“Em đã quen mở đôi mắt thật to kiên cường nhìn vào màn đêm mà không nói một lời
“Lòng em và trời đêm cái nào tối tăm hơn
“Đừng bắt em phải tin vào một tình yêu không hối, một tình yêu không hối hận quá tuyệt đối
“Em cũng không cho rằng yêu là đẹp đẽ nhất
“Em nói tất cả chỉ là dối trá."
Cảm xúc khi hát của chị khiến người không khỏi nghĩ có phải lyrics là về chị không, như hoa hồng có gai ghim vào da thịt, dung vào xương máu.
“Như nhụy hoa yếu ớt của hoa hồng chốn rừng hoang
“Chịu bao nhiêu mưa gió khô hạn
“Nên ấm áp mập mờ như là thật mà cũng như giả
“Phát huy trực giác của chính mình
“Em vẫn trao lòng cho một lần ngẫu hứng
“Dù trái tim có vỡ tan cũng không sao hết."
Chỉ tiếc tôi chỉ thấy được bóng lưng của họ, không nhìn được biểu cảm của Hà Cố cũng như không thể biết được suy nghĩ của gã vào thời điểm này, tiếng đàn lên cao trào rồi lắng xuống, Phí Na chuyển mic qua cho gã, nghe gã hát câu hát cuối cùng.
Chúng tôi đều muốn nghe gã hát câu cuối cùng.
“Một lần cho đi cũng đủ để người nhớ thương
“Cảm giác ấy mãi không chịu phai nhòa
“Như hồi say rượu không qua đi mặc cho ánh bình minh đã lên
“Suy nghĩ rồi cũng nói với em ai sợ ai."
—Cả đời chúng ta có bao nhiêu lời dối trá đi chăng nữa, sẽ luôn có ai đó thức tỉnh chúng ta nhận thấy cái sai, bạn thiếu cô ấy một ca khúc, nợ bản thân mình một câu trả lời.
Hiện tại đã trả đủ.
Buổi diễn đến nửa đêm thì kết thúc.
Staff ở khán đài hướng dẫn khán giả ra về một cách trật tự, chúng tôi vẫn chưa đi, tập trung ở căn phòng lớn sau cánh gà, DJ chủ trì đi đầu bật tung chai champagne, mọi người vỗ tay hoan hô, trước tiên uống một cách tượng trưng, sau đó tháo trang sức thay quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc sau nửa đêm.
Chủ web JOAH đồng thời cũng chính là CEO công ty đĩa nhạc đứng sau, mời tất cả mọi người tham diễn cũng như nhân viên ở quán bar tầng chóp mở party ăn mừng, mỗi người có thể dẫn theo một người thân, cho nên tôi kéo theo cái vị ngoài miệng Ta-đã-lâu-không-đi-party-rồi mà sống chết ôm chặt đùi tôi không buông.
Tôi và anh ôm ấp tại chỗ khuất thang lầu đúng 5 phút đồng hồ.
Vào toilet tháo cà vạt về lại nơi của nó, chỉnh trang lại cổ áo nhăn nếp, tôi vừa ra ngoài tôi liền thấy Hà Cố đang hút thuốc chờ Phí Na thay quần áo, Cung Tuyển Dạ lúc này mới nói cho tôi biết, Hạ Giai và tụi Lý Khiêm Lam đã ra ngoài ăn chút gì đấy, phải chờ họ quay lại thôi. 4 người chúng tôi trao đổi một chút, tạm thời ngăn chiếc xe về quán bar kia lại.
Cái náo nhiệt không chờ ai hết, đến khi chúng tôi đến nơi thì đã vào tiệc, đêm đã về khuya mà người không ngơi nghỉ, tôi phát hiện khách khứa còn nhiều hơn tưởng tượng của tôi.
Lặng lẽ hỏi Phí Na mới biết, một vài nhà sản xuất và nhà đầu tư cũng được mời, nhân cơ hội này tìm kiếm người tiềm năng, tạo quan hệ dưới hình thức tiệc rượu như này khá là được lòng.
Đương nhiên, “Hình thức thức này" cũng rất thích hợp cho giao dịch thể xác – người trẻ tuổi vì khát vọng thành danh trước mắ, lấy thanh xuân và thân thể của mình đổi lấy cơ hội quý giá từ tay người quyền cao chức trọng, quy tắc qua lại này bọn họ hiểu hơn ai hết – rất nhiều hoạt động không nên mang lên bàn bạc trắng trợn có thể ly tới ly mời mà tác thành trong yên lặng. Ai ai cũng thích thuận lợi. Không phải tôi chưa từng thấy, nên là thật sự khó có thể khơi gợi hứng thú, làm vài ly với vài người có quen biết cùng diễn trên sân khấu rồi thôi, mặc cho ông chủ đỏm dáng và cô nàng ngàn vạn tư thái một bên nói cười, cố gắng lên gái ơi, cơ hội luôn đến với người thiếu vải.
Tôi ăn mặc cũng không nhiều, bên trong ấm áp như mùa xuân, ngọn đèn chói chang, mùi rượu phả vào mặt đến nóng bỏng. Mà dù tôi có cởi luôn cái áo ra cũng không có ai tiếp cận đâu, chủ yếu là bên cạnh có người đây rất có cảm giác tồn tại.
Anh không hề quấy, nghe lời không tìm cớ, mặc trang phục cùng kiểu dáng với tôi, tóc tai không loạn, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, ra ngoài dán lên cái mặt nạ dát vàng đặc biệt. Nhưng dù anh không làm gì vẫn toát ra khí chất sắc bén thâm trầm, khiến số ít người nhận ra thân phận anh trông phải lui một bước.
Tối hôm nay anh chỉ làm 2 chuyện, 1 là đã đi cùng rồi phải mỉm cười với người khác khi họ đến gần, 2 là vững càng đoạt lấy ly rượu mời tôi khỏi tay tôi.
“Em ấy tửu lượng không được tối," Nói một cách chân thành: “Ta thay em ấy."
Tác giả :
Tôn Ảm