Rể Quý Trời Cho
Chương 80: Cô bảy dì tám tới
“Mẹ, mẹ làm gì vậy, con còn phải đi làm a, mẹ mau cho chúng con ra ngoài đi." Hứa Bích Hoài nhìn Tống Huyền Khanh nói với vẻ mặt cạn lời.
Lúc này trong tay Tống Huyền Khanh cầm một cái chài cán bột, chặn trước mặt Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, bộ dạng khí thế ép người.
Hứa Quốc Hoa đứng đằng sau bà, cũng bực bội mà nhìn hai người.
“Để cho hai đứa bây ra ngoài? Tụi bây không biết bây giờ bên ngoài đều đang nói hai đứa bây thế nào sao, còn đi làm gì nữa, cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng ta đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa!" Tống Huyền Khanh lớn tiếng hét.
“Mẹ, con đã giải thích với mẹ rất rõ ràng rồi, cái phần hợp đồng đó là Hứa Bích Uyên tự mình đòi ký, không có liên quan đến Lâm Thanh Diện, là cô ta tự tạo nghiệt, sao lại đẩy lên người của Lâm Thanh Diện chứ?" Hứa Bích Hoài phẫn nộ bất bình thay cho Lâm Thanh Diện.
“Hừm con bớt nói giùm tên phế vật này đi, cậu ta có đức hạnh gì không lẽ mẹ không biết? Từ mới bắt đầu, cậu ta đã muốn đẩy nhà chúng ta vào hố lửa rồi, bây giờ tất cả mọi người đều kêu cậu ta cút ra khỏi nhà họ Hứa, con còn bảo vệ cậu ta làm gì?"
“Con gái, mẹ con nói đúng đó, Lâm Thanh Diện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của con rồi, chuyện đến nước này, cũng quả thực nên để cậu ta cút ra khỏi nhà chúng ta rồi." Hứa Quốc Hoa thở dài nói.
Hứa Bích Hoài lập tức cau mày, cô có làm thế nào cũng không ngờ, Hứa Bích Uyên sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó xong, lại trả đũa một bàn, khiến cho Lâm Thanh Diện rơi vào tình thế khó xử.
Hơn nữa người nhà họ Hứa thà tin lời Hứa Bích Uyên nói, cũng sẽ không tìm Hứa Mạn Tranh hỏi chân tướng, điều này khiến cho Hứa Bích Hoài cảm thấy ấm ức thay cho Lâm Thanh Diện.
“Ba mẹ đừng nói nữa, có như thế nào con cũng sẽ không ly hôn với Lâm Thanh Diện đâu, cùng lắm con và anh ấy dọn ra ngoài." Thái độ Hứa Bích Hoài kiên quyết mà nói.
Lần này không chỉ Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa kinh ngạc, mà vẻ mặt của Lâm Thanh Diện cũng ngạc nhiên.
Anh chưa từng nghĩ qua, Hứa Bích Hoài sẽ vì anh mà muốn cùng anh dọn ra ngoài ở.
Khoé miệng anh nhếch lên một độ cong nhẹ, trong lòng nghĩ nếu như Hứa Bích Hoài thật sự muốn cùng anh ra ngoài sống, anh cũng sẽ không có bất kỳ do dự gì.
Xem ra đã đến lúc phải mua một căn nhà tử tế rồi a, nếu không đến lúc thật sự dọn ra ngoài sẽ không có chỗ để ở a.
Đương nhiên, anh còn có biệt thự Thiên Vân, nhưng Lâm Thanh Diện không thích trang viên giống như vậy lắm, hơn nữa trang viên này còn là nhà họ Lâm tặng, Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ sẽ qua đó ở.
Đợi sau này có thời gian có thể đi xem nhà. Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ.
Thấy Hứa Bích Hoài căn bản không nghe lời của bà, Tống Huyền Khanh cũng có chút điên lên, bà ta trực tiếp chỉ vào Lâm Thanh Diện, tức giận nói: “Lâm Thanh Diện, tên phế vật nhà cậu còn có mặt mũi gì ở lại nhà chúng tôi nữa, cậu không bàn được hợp đồng với tập đoàn Thiên Dương, thì an phận ly hôn với Bích Hoài đi, cậu đã không có tư cách ở nhà chúng tôi rồi!"
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện hờ hững, mở miệng nói: “Hạng mục với tập đoàn Thiên Dương con đã bàn xong rồi, là Hứa Bích Uyên tự mình ký lên hợp đồng, khiến cho hợp đồng vô hiệu, chuyện này có liên quan gì đến con chứ?"
Tống Huyền Khanh lập tức bĩu môi, mở miệng nói: “Cậu bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của cậu, làm sao có thể bàn được hạng mục này, tôi thấy cậu chính là đang tìm cớ vu nhọ Bích Uyên, nó đã chính miệng nói là cậu cố ý vu cáo nó rồi."
Hứa Bích Hoài lập tức phẫn nộ, Hứa Bích Uyên khắp nơi muốn hại cô, không ngờ mẹ cô vậy mà còn nói thay cho Hứa Bích Uyên nữa.
“Mẹ, chuyện này Lâm Thanh Diện không có nói dối, sao mẹ lại không tin? Không lẽ m ngay cả lời của con gái mẹ mà mẹ cũng không tin nữa sao?" Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
“Bích Hoài, con đã bị tên phế vật này tẩy não rồi, cậu ta căn bản không đáng để cho con nói thay cậu ta, con mau tỉnh lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta sớm muộn sẽ bị cậu ta đẩy vào chỗ chết đó."
Tống Huyền Khanh cũng kích động lên, bà luôn thích kiểm soát tất cả mọi thứ của cái nhà này vào trong tay mình, bây giờ Hứa Bích Hoài đã bắt đầu phản kháng quyết định của bà, điều này khiến cho bà cảm thấy địa vị của mình đã chịu đe doạ rồi.
Bà ta lập tức cầm lấy chài cán bột, trừng Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu có ly hôn với con gái của tôi không? Nếu như cậu không ly hôn với nó, tôi sẽ đánh đến khi cậu ly!"
Nói xong, bà ta hoàn toàn không do dự mà đập chài cán bột lên người Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không suy nghĩ xem Lâm Thanh Diện có bị thương hay không.
Đối với bà, bà đã nuôi Lâm Thanh Diện nhiều năm như vậy, cho dù có đánh anh, anh cũng chỉ có thể chịu.
Sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, lập tức vươn tay ngăn Tống Huyền Khanh lại.
Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đã nhấc tay lên, siết lấy cổ tay của Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh không ngờ Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh như vậy, càng khiến bà kinh ngạc hơn, Lâm Thanh Diện vậy mà lại dám phản kháng.
“Tên đáng chết này, bỏ tôi ra, cậu thật đúng là giỏi, ngay cả tôi mà cũng dám đánh." Tống Huyền Khanh sốt sắng nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện khẽ trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, lạnh giọng nói: “Con kính mẹ là mẹ của Bích Hoài, cho nên khắp nơi nhẫn nhịn mẹ, nhưng mẹ đừng có mà quá đáng, Lâm Thanh Diện con không phải ai cũng có thể ức hiếp đâu."
“Vậy mà còn giả vờ giả vịt với tôi, tên phế vật nhà cậu cũng có tư cách nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tống Huyền Khanh hùng hổ, nhưng bà căn bản không thể rút tay mình về được.
Hứa Quốc Hoa đằng sau nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên trước, khuyên nhủ: “Bà đừng chấp nhặt với cậu ta nữa, hay là chuyện này để sau rồi nói đi."
“Lâm Thanh Diện, cậu cũng đừng kích động, bà ấy là trưởng bối, nói vài câu với cậu cũng là nên thôi."
Lâm Thanh Diện buông tay của Tống Huyền Khanh ra, không có nói chuyện.
Tống Huyền Khanh xoa xoa cổ tay của mình, quay đầu nhìn Hứa Quốc Hoa, mắng: “Còn không phải bởi vì ông không có bản lĩnh giống như Lâm Thanh Diện sao, ông mà có chút tiền đồ gì thì nhà chúng ta có đến nỗi bị loại chuyện này quấy nhiễu không!"
Hứa Quốc Hoa thở dài một hơi, không ngờ Tống Huyền Khanh lại phát tiết lên người ông.
Lúc mấy người đang căng thẳng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Quốc Hoa cúi đầu ỉu xìu đi ra mở cửa, bên ngoài có một đám người, chính là mấy họ hàng thân thích của nhà họ Hứa, cô bảy dì dám gì đó đều đến hết rồi.
Mấy người này ào ạt xông vào nhà Tống Huyền Khanh, ai nấy cũng không mang ý tốt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
“Chị cả, chị hai, sao hai chị lại đến rồi, cũng không nói một tiếng để em tiếp đãi các chị chu đáo chút a." Tống Huyền Khanh thấy vậy, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, mở miệng nói.
“Chiêu đãi thì không cần đâu, chúng tôi lần này đến chủ yếu là vì chuyện của Lâm Thanh Diện và Bích Hoài, lần này Lâm Thanh Diện đã huỷ hợp tác giữa nhà họ Hứa và tập đoàn Thiên Dương, loại sao chổi này không thể giữ lại nhà họ Hứa được, cậu ta phải ly hôn với Bích Hoài." Người phụ nữ dẫn đầu nói.
“Các người nói bậy, hợp tác với tập đoàn Thiên Dương lần này không phải là lỗi của Lâm Thanh Diện!" Hứa Bích Hoài không ngờ nhà họ Hứa lại đột nhiên có nhiều người đến nói chuyện này như vậy, lập tức phản bác.
“Sao không phải là lỗi của anh ta chứ, sự phát triển của nhà họ Hứa khắp nơi đều bị ngăn cản, chính là bởi vì tên sao chổi này tồn tại!" Lúc này một thanh âm quái đản vang lên.
Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn qua, phát hiện chính là Hứa Bích Uyên.
Vẻ mặt Hứa Bích Uyên đắc ý mà nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Hoài, cô ta vốn chỉ định tạo cho Lâm Thanh Diện chút rắc rối thôi, nhưng điều khiến cô ta không ngờ đó là, người nhà họ Hứa lại phản ứng lớn như vậy.
Cho nên cô ta bèn nhân cơ hội khiêu khích, định trực tiếp đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Hứa, để báo thù hôm đó.
Dù sao sẽ không có ai tin lời của Lâm Thanh Diện nói, Hứa Bích Uyên cũng có chỗ để dựa nên không sợ.
Cái gọi là một người nói dối, đó chính là nói dối, nhưng khi một trăm người tin điều đó, thì đó chính là sự thật.
“Bích Uyên nói đúng, không thể để Lâm Thanh Diện ở lại nhà họ Hứa nữa, bây giờ đuổi cậu ta ra ngoài đi!"
“Bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn, loại kiếp nhược như cậu ta căn bản không xứng với Bích Hoài!"
“Tôi thấy nên bảo cậu ta đền bù cho tổn thất nhà họ Hứa chúng ta nữa, đáng tiếc tên phế vật này không làm được gì hết."
…
Tống Huyền Khanh nhìn thấy một đám người vậy mà lại đến ép Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, lập tức cảm thấy có khí thế, cho nên cũng quay đầu cười lạnh với Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, bây giờ cả nhà họ Hứa đều cảm thấy cậu nên ly hôn với Bích Hoài, cậu còn có gì để nói nữa, tôi thấy hôm nay cậu và Bích Hoài đến cục dân chính làm chuyện này đi, như vậy thì mọi người đều bớt phiền lòng." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
Cô bảy dì tám lập tức bắt đầu hùa theo, bảo Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến cục dân chính.
Hứa Bích Hoài chặn trước mặt Lâm Thanh Diện, cố gắng phản bác với đám người, thế nhưng sức lực của một mình cô quá ít ỏi, căn bản không địch nỗi đám phụ nữ cao thủ võ mồm này.
Lâm Thanh Diện nghe mấy người này lải lải nhải nhải bên tai mà đau đầu, trong lòng nghĩ Hứa Bích Uyên này cũng thật âm hiểm, vậy mà lại tìm được một đám phụ nữ không biết nói đạo lý này.
“Lâm Thanh Diện, anh còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi ly hôn với Hứa Bích Hoài đi, nếu không mấy cô mấy thím này của tôi hôm nay sẽ không đi đâu." Hứa Bích Uyên nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Để tôi xem ai dám bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn!" Chính vào lúc này, một thanh âm nặng nề vang lên.
“Ai lại không biết tốt xấu như vậy, còn dám nói thay cho Lâm Thanh Diện nữa!" Hứa Bích Uyên lập tức quay đầu nhìn qua, vẻ mặt hung hãn.
Lúc này bên ngoài cửa có một thư ký trẻ đi vào, dìu một người tiến vào trong, chính là Hứa Mạn Tranh với sắc mặt âm trầm đến cực điểm!
Lúc này trong tay Tống Huyền Khanh cầm một cái chài cán bột, chặn trước mặt Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, bộ dạng khí thế ép người.
Hứa Quốc Hoa đứng đằng sau bà, cũng bực bội mà nhìn hai người.
“Để cho hai đứa bây ra ngoài? Tụi bây không biết bây giờ bên ngoài đều đang nói hai đứa bây thế nào sao, còn đi làm gì nữa, cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng ta đều sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa!" Tống Huyền Khanh lớn tiếng hét.
“Mẹ, con đã giải thích với mẹ rất rõ ràng rồi, cái phần hợp đồng đó là Hứa Bích Uyên tự mình đòi ký, không có liên quan đến Lâm Thanh Diện, là cô ta tự tạo nghiệt, sao lại đẩy lên người của Lâm Thanh Diện chứ?" Hứa Bích Hoài phẫn nộ bất bình thay cho Lâm Thanh Diện.
“Hừm con bớt nói giùm tên phế vật này đi, cậu ta có đức hạnh gì không lẽ mẹ không biết? Từ mới bắt đầu, cậu ta đã muốn đẩy nhà chúng ta vào hố lửa rồi, bây giờ tất cả mọi người đều kêu cậu ta cút ra khỏi nhà họ Hứa, con còn bảo vệ cậu ta làm gì?"
“Con gái, mẹ con nói đúng đó, Lâm Thanh Diện đã làm lỡ rất nhiều thời gian của con rồi, chuyện đến nước này, cũng quả thực nên để cậu ta cút ra khỏi nhà chúng ta rồi." Hứa Quốc Hoa thở dài nói.
Hứa Bích Hoài lập tức cau mày, cô có làm thế nào cũng không ngờ, Hứa Bích Uyên sau khi xảy ra chuyện ngày hôm đó xong, lại trả đũa một bàn, khiến cho Lâm Thanh Diện rơi vào tình thế khó xử.
Hơn nữa người nhà họ Hứa thà tin lời Hứa Bích Uyên nói, cũng sẽ không tìm Hứa Mạn Tranh hỏi chân tướng, điều này khiến cho Hứa Bích Hoài cảm thấy ấm ức thay cho Lâm Thanh Diện.
“Ba mẹ đừng nói nữa, có như thế nào con cũng sẽ không ly hôn với Lâm Thanh Diện đâu, cùng lắm con và anh ấy dọn ra ngoài." Thái độ Hứa Bích Hoài kiên quyết mà nói.
Lần này không chỉ Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa kinh ngạc, mà vẻ mặt của Lâm Thanh Diện cũng ngạc nhiên.
Anh chưa từng nghĩ qua, Hứa Bích Hoài sẽ vì anh mà muốn cùng anh dọn ra ngoài ở.
Khoé miệng anh nhếch lên một độ cong nhẹ, trong lòng nghĩ nếu như Hứa Bích Hoài thật sự muốn cùng anh ra ngoài sống, anh cũng sẽ không có bất kỳ do dự gì.
Xem ra đã đến lúc phải mua một căn nhà tử tế rồi a, nếu không đến lúc thật sự dọn ra ngoài sẽ không có chỗ để ở a.
Đương nhiên, anh còn có biệt thự Thiên Vân, nhưng Lâm Thanh Diện không thích trang viên giống như vậy lắm, hơn nữa trang viên này còn là nhà họ Lâm tặng, Lâm Thanh Diện chưa từng nghĩ sẽ qua đó ở.
Đợi sau này có thời gian có thể đi xem nhà. Trong lòng Lâm Thanh Diện nghĩ.
Thấy Hứa Bích Hoài căn bản không nghe lời của bà, Tống Huyền Khanh cũng có chút điên lên, bà ta trực tiếp chỉ vào Lâm Thanh Diện, tức giận nói: “Lâm Thanh Diện, tên phế vật nhà cậu còn có mặt mũi gì ở lại nhà chúng tôi nữa, cậu không bàn được hợp đồng với tập đoàn Thiên Dương, thì an phận ly hôn với Bích Hoài đi, cậu đã không có tư cách ở nhà chúng tôi rồi!"
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện hờ hững, mở miệng nói: “Hạng mục với tập đoàn Thiên Dương con đã bàn xong rồi, là Hứa Bích Uyên tự mình ký lên hợp đồng, khiến cho hợp đồng vô hiệu, chuyện này có liên quan gì đến con chứ?"
Tống Huyền Khanh lập tức bĩu môi, mở miệng nói: “Cậu bớt giả vờ giả vịt ở đây đi, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của cậu, làm sao có thể bàn được hạng mục này, tôi thấy cậu chính là đang tìm cớ vu nhọ Bích Uyên, nó đã chính miệng nói là cậu cố ý vu cáo nó rồi."
Hứa Bích Hoài lập tức phẫn nộ, Hứa Bích Uyên khắp nơi muốn hại cô, không ngờ mẹ cô vậy mà còn nói thay cho Hứa Bích Uyên nữa.
“Mẹ, chuyện này Lâm Thanh Diện không có nói dối, sao mẹ lại không tin? Không lẽ m ngay cả lời của con gái mẹ mà mẹ cũng không tin nữa sao?" Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
“Bích Hoài, con đã bị tên phế vật này tẩy não rồi, cậu ta căn bản không đáng để cho con nói thay cậu ta, con mau tỉnh lại đi, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhà chúng ta sớm muộn sẽ bị cậu ta đẩy vào chỗ chết đó."
Tống Huyền Khanh cũng kích động lên, bà luôn thích kiểm soát tất cả mọi thứ của cái nhà này vào trong tay mình, bây giờ Hứa Bích Hoài đã bắt đầu phản kháng quyết định của bà, điều này khiến cho bà cảm thấy địa vị của mình đã chịu đe doạ rồi.
Bà ta lập tức cầm lấy chài cán bột, trừng Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu có ly hôn với con gái của tôi không? Nếu như cậu không ly hôn với nó, tôi sẽ đánh đến khi cậu ly!"
Nói xong, bà ta hoàn toàn không do dự mà đập chài cán bột lên người Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không suy nghĩ xem Lâm Thanh Diện có bị thương hay không.
Đối với bà, bà đã nuôi Lâm Thanh Diện nhiều năm như vậy, cho dù có đánh anh, anh cũng chỉ có thể chịu.
Sắc mặt Hứa Bích Hoài thay đổi, lập tức vươn tay ngăn Tống Huyền Khanh lại.
Chính vào lúc này, Lâm Thanh Diện đã nhấc tay lên, siết lấy cổ tay của Tống Huyền Khanh.
Tống Huyền Khanh không ngờ Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh như vậy, càng khiến bà kinh ngạc hơn, Lâm Thanh Diện vậy mà lại dám phản kháng.
“Tên đáng chết này, bỏ tôi ra, cậu thật đúng là giỏi, ngay cả tôi mà cũng dám đánh." Tống Huyền Khanh sốt sắng nói.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện khẽ trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào Tống Huyền Khanh, lạnh giọng nói: “Con kính mẹ là mẹ của Bích Hoài, cho nên khắp nơi nhẫn nhịn mẹ, nhưng mẹ đừng có mà quá đáng, Lâm Thanh Diện con không phải ai cũng có thể ức hiếp đâu."
“Vậy mà còn giả vờ giả vịt với tôi, tên phế vật nhà cậu cũng có tư cách nói chuyện với tôi như vậy sao?" Tống Huyền Khanh hùng hổ, nhưng bà căn bản không thể rút tay mình về được.
Hứa Quốc Hoa đằng sau nhìn thấy tình hình không ổn, vội vàng tiến lên trước, khuyên nhủ: “Bà đừng chấp nhặt với cậu ta nữa, hay là chuyện này để sau rồi nói đi."
“Lâm Thanh Diện, cậu cũng đừng kích động, bà ấy là trưởng bối, nói vài câu với cậu cũng là nên thôi."
Lâm Thanh Diện buông tay của Tống Huyền Khanh ra, không có nói chuyện.
Tống Huyền Khanh xoa xoa cổ tay của mình, quay đầu nhìn Hứa Quốc Hoa, mắng: “Còn không phải bởi vì ông không có bản lĩnh giống như Lâm Thanh Diện sao, ông mà có chút tiền đồ gì thì nhà chúng ta có đến nỗi bị loại chuyện này quấy nhiễu không!"
Hứa Quốc Hoa thở dài một hơi, không ngờ Tống Huyền Khanh lại phát tiết lên người ông.
Lúc mấy người đang căng thẳng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Hứa Quốc Hoa cúi đầu ỉu xìu đi ra mở cửa, bên ngoài có một đám người, chính là mấy họ hàng thân thích của nhà họ Hứa, cô bảy dì dám gì đó đều đến hết rồi.
Mấy người này ào ạt xông vào nhà Tống Huyền Khanh, ai nấy cũng không mang ý tốt mà nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
“Chị cả, chị hai, sao hai chị lại đến rồi, cũng không nói một tiếng để em tiếp đãi các chị chu đáo chút a." Tống Huyền Khanh thấy vậy, lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, mở miệng nói.
“Chiêu đãi thì không cần đâu, chúng tôi lần này đến chủ yếu là vì chuyện của Lâm Thanh Diện và Bích Hoài, lần này Lâm Thanh Diện đã huỷ hợp tác giữa nhà họ Hứa và tập đoàn Thiên Dương, loại sao chổi này không thể giữ lại nhà họ Hứa được, cậu ta phải ly hôn với Bích Hoài." Người phụ nữ dẫn đầu nói.
“Các người nói bậy, hợp tác với tập đoàn Thiên Dương lần này không phải là lỗi của Lâm Thanh Diện!" Hứa Bích Hoài không ngờ nhà họ Hứa lại đột nhiên có nhiều người đến nói chuyện này như vậy, lập tức phản bác.
“Sao không phải là lỗi của anh ta chứ, sự phát triển của nhà họ Hứa khắp nơi đều bị ngăn cản, chính là bởi vì tên sao chổi này tồn tại!" Lúc này một thanh âm quái đản vang lên.
Hứa Bích Hoài quay đầu nhìn qua, phát hiện chính là Hứa Bích Uyên.
Vẻ mặt Hứa Bích Uyên đắc ý mà nhìn chằm chằm vào Hứa Bích Hoài, cô ta vốn chỉ định tạo cho Lâm Thanh Diện chút rắc rối thôi, nhưng điều khiến cô ta không ngờ đó là, người nhà họ Hứa lại phản ứng lớn như vậy.
Cho nên cô ta bèn nhân cơ hội khiêu khích, định trực tiếp đuổi Lâm Thanh Diện ra khỏi nhà họ Hứa, để báo thù hôm đó.
Dù sao sẽ không có ai tin lời của Lâm Thanh Diện nói, Hứa Bích Uyên cũng có chỗ để dựa nên không sợ.
Cái gọi là một người nói dối, đó chính là nói dối, nhưng khi một trăm người tin điều đó, thì đó chính là sự thật.
“Bích Uyên nói đúng, không thể để Lâm Thanh Diện ở lại nhà họ Hứa nữa, bây giờ đuổi cậu ta ra ngoài đi!"
“Bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn, loại kiếp nhược như cậu ta căn bản không xứng với Bích Hoài!"
“Tôi thấy nên bảo cậu ta đền bù cho tổn thất nhà họ Hứa chúng ta nữa, đáng tiếc tên phế vật này không làm được gì hết."
…
Tống Huyền Khanh nhìn thấy một đám người vậy mà lại đến ép Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài ly hôn, lập tức cảm thấy có khí thế, cho nên cũng quay đầu cười lạnh với Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, bây giờ cả nhà họ Hứa đều cảm thấy cậu nên ly hôn với Bích Hoài, cậu còn có gì để nói nữa, tôi thấy hôm nay cậu và Bích Hoài đến cục dân chính làm chuyện này đi, như vậy thì mọi người đều bớt phiền lòng." Tống Huyền Khanh mở miệng nói.
Cô bảy dì tám lập tức bắt đầu hùa theo, bảo Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài đến cục dân chính.
Hứa Bích Hoài chặn trước mặt Lâm Thanh Diện, cố gắng phản bác với đám người, thế nhưng sức lực của một mình cô quá ít ỏi, căn bản không địch nỗi đám phụ nữ cao thủ võ mồm này.
Lâm Thanh Diện nghe mấy người này lải lải nhải nhải bên tai mà đau đầu, trong lòng nghĩ Hứa Bích Uyên này cũng thật âm hiểm, vậy mà lại tìm được một đám phụ nữ không biết nói đạo lý này.
“Lâm Thanh Diện, anh còn ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi ly hôn với Hứa Bích Hoài đi, nếu không mấy cô mấy thím này của tôi hôm nay sẽ không đi đâu." Hứa Bích Uyên nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
“Để tôi xem ai dám bảo Lâm Thanh Diện và Bích Hoài ly hôn!" Chính vào lúc này, một thanh âm nặng nề vang lên.
“Ai lại không biết tốt xấu như vậy, còn dám nói thay cho Lâm Thanh Diện nữa!" Hứa Bích Uyên lập tức quay đầu nhìn qua, vẻ mặt hung hãn.
Lúc này bên ngoài cửa có một thư ký trẻ đi vào, dìu một người tiến vào trong, chính là Hứa Mạn Tranh với sắc mặt âm trầm đến cực điểm!
Tác giả :
Quỷ Thượng Nhân