Rể Quý Trời Cho
Chương 254: Lâm thanh diện đã chết?
Triệu Xuân Diệu nhìn Hứa Bích Hoài đang nằm trên giường, khuôn mặt tràn đầy sự hưng phấn, anh ta không ngờ Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài lại có giao hẹn như vậy.
Cái này giúp Triệu Xuận Diệu đỡ phải nghĩ cách làm sao để cho Hứa Bích Hoài ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Thanh Diện, mày thật sự đã nghĩ chu đáo cho tao, lại còn dặn vợ mày đợi tao, không biết mày ở dưới âm phủ biết được chuyện này có phải sẽ giận sôi máu không?
Trong lòng Triệu Xuân Diệu cười điên cuồng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên dung tục.
Anh ta lè lưỡi với Hứa Bích Hoài, nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ cùng em sinh một đứa con mập mạp, chỉ cần em thích, sinh 18 đứa cũng không thành vấn đề."
Nói xong, Triệu Xuân Diệu trực tiếp bổ nhào về phía Hứa Bích Hoài.
Anh ta vội vàng cởi quần áo trên người Hứa Bích Hoài ra, Hứa Bích Hoài đột nhiên cau mày, lúc Triệu Xuân Diệu đến gần cô, cô cảm nhận được, người đàn ông đang nằm trên người mình rất khác Lâm Thanh Diện.
Chẳng lẽ sau khi Lâm Thanh Diện đi đến Kinh Đô trải qua chuyện gì đó, nên khiến tính tình của anh thay đổi rất nhiều?
Hứa Bích Hoài cẩn thận quan sát “Lâm Thanh Diện" trước mặt mình, sau đó cô đấy Triệu Xuân Diệu trên người mình ra, vội vàng đứng dậy, cài lại cúc quần áo.
Triệu Xuân Diệu mặt đầy nghi ngờ nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: “Sao vậy, không phải nói là muốn sinh một đứa con mập mạp sao, sao em lại đẩy anh ra? Em không tin kỹ thuật của anh sao? Cái này thì em yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em tâm phục khẩu phục."
Trong mắt Hứa Bích Hoài lóe lên một tia ghét bỏ, sau đó cười nói với Triệu Xuân Diệu: “Đột nhiên em nhớ ra còn một thứ quên chưa mua, hay là anh đi mua cùng em nhé."
“Đồ gì?" Triệu Xuân Diệu mặt đầy nghi ngờ hỏi.
“Aiya, đương nhiên là thứ có thể giúp chúng ta, anh mau đi cùng em đi mà, đợi đến lúc mua anh sẽ biết là thứ gì." Hứa Bích Hoài ngượng ngùng nói.
Triệu Xuân Diệu nở một nụ cười xấu xa, thầm nghĩ Hứa Bích Hoài không phải là muốn mua thứ giúp hưng phấn chứ, không ngờ cô vợ này của Lâm Thanh Diện còn thích theo đuổi sự kích thích, chuyến đi lần này thực sự không vô ích.
Anh ta lập tức đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, anh đi mua cùng em, cô gái phóng túng này, thật sự không nhìn ra em cũng thích cái này."
Hứa Bích Hoài không nói gì, vội vàng đi ra ngoài, đi đến cánh cửa sắt bên ngoài biệt thự, cô dừng lại, quay người lại nhìn Triệu Xuân Diệu, nói: “Anh đi trước đi, người ta ngại."
Triệu Xuân Diệu cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng đến phía trước Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài nhìn Triệu Xuân Diệu đi ra khỏi cánh cửa sắt, sau đó vội vàng đóng cửa lại, khóa Triệu Xuân Diệu ở bên ngoài cửa.
Triệu Xuân Diệu ngơ ngác, quay người nhìn Hứa Bích Hoài đang đứng trong cửa sắt nói: “Vợ à, em đóng cửa làm gì, không phải chúng ta muốn đi mua đồ sao?"
Hứa Bích Hoài lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Triệu Xuân Diệu, hỏi ngược lại: “Ai là vợ của anh, rốt cuộc anh là ai, tại sao anh lại giống Lâm Thanh Diện như vậy, tại sao anh lại phải giả mạo anh ấy?"
“Anh chính là Lâm Thanh Diện, sao lại thành giả mạo rồi? Vợ à, em bị ngốc sao?" Triệu Xuân Diệu vẫn tiếp tục đóng kịch.
Hứa Bích Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi và Lâm Thanh Diện sống với nhau lâu như vậy, tôi rất hiểu tính cách của anh ấy, Lâm Thanh Diện sẽ không đối xử với tôi giống như anh, hơn nữa, anh ấy chưa từng nói ra những lời hạ lưu kia, anh thật sự nghĩ rằng tôi muốn đi mua cái gì sao, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm cơ hội nhốt anh ở bên ngoài mà thôi."
Từ lúc nhìn thấy Triệu Xuân Diệu, Hứa Bích Hoài nhận ra “Lâm Thanh Diện" này có điểm không đúng, nhưng lúc đó cô cứ nghĩ là sau khi Lâm Thanh Diện đến Kinh Đô đã trải qua một số chuyện nên tính cách mới có chút thay đổi.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra, “Lâm Thanh Diện" này và Lâm Thanh Diện trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau, tính cách của một người cho dù thay đổi như thế nào cũng sẽ không thay đổi một cách triệt để như vậy.
Lúc Triệu Xuân Diệu nằm trên người cô, cô quan sát “Lâm Thanh Diện" ở khoảng cách gần, lập tức có thể chắc chắn người đàn ông này không phải là Lâm Thanh Diện, chỉ là ngoại hình của anh ta và Lâm Thanh Diện có chút giống nhau mà thôi.
Trước đây, lúc Lâm Thanh Diện ngủ, Hứa Bích Hoài đã từng âm thầm quan sát anh, cô nhớ rất rõ, trên cổ của Lâm Thanh Diện có ba nốt ruồi nối tiếp nhau, mặc dù ba nốt ruồi kia không rõ ràng, nhưng Hứa Bích Hoài vẫn nhớ rất rõ, lúc đó cô còn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì trước đây cô chưa từng nhìn thấy trên người ai có một hàng nốt ruồi ngay ngắn như vậy.
Mà trên người Triệu Xuân Diệu không có ba nốt ruồi đó, yết hầu của anh ta cũng không lớn bằng của Lâm Thanh Diện, vì vậy Hứa Bích Hoài có thể chắc chắn người đàn ông không phải là Lâm Thanh Diện.
Cô sợ nếu như bị lộ ngay tại chỗ người này sẽ làm ra một số hành động quá khích, nên cô nghĩ ra cách này, khóa anh ta ở ngoài cửa rồi nói.
Chìa khóa cổng sắt này chỉ có người nhà Hứa Bích Hoài có, nếu như người đàn ông phía trước không phải là Lâm Thanh Diện, vậy thì chắc chắn sẽ không có chìa khóa cửa.
Trước đây Hứa Bích Hoài cảm thấy mỗi lần mở cái cửa này có chút phiền phức, bình thường đều sẽ không khóa, dù sao bảo vệ chỗ bọn họ rất tốt, vì vậy lúc Triệu Xuân Diệu quay lại mới có thể thuận lợi đi vào.
Bây giờ chiếc cổng này trở thành chìa khóa bảo vệ gia đình Hứa Bích Hoài.
Triệu Xuân Diệu nghe thấy Hứa Bích Hoài nói vậy, đột nhiên có chút nhớn nhác, anh ta không ngờ nhanh như vậy Hứa Bích Hoài đã nhìn thấu diễn xuất của anh ta, anh ta còn cho rằng diễn xuất của mình rất tốt.
“Mẹ nó, không ngờ cô cũng rất thông minh, đã bị cô nhìn ra rồi, nhưng cô nghĩ rằng như vậy có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Nói cho cô biết, tôi đến Hồng Thành là để có được cô, cô mau mở cửa ra, nếu không, tôi sẽ để cô nếm thử sự lợi hại của tôi!" Triệu Xuân Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Rốt cuộc anh là ai, Lâm Thanh Diện đâu? Tại sao anh lại giống anh ấy như vậy?" Hứa Bích Hoài cau mày hỏi.
Triệu Xuân Diệu cười, nói: “Cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia đã chết rồi, cô không cần nhớ nó, tôi chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, tôi là anh trai cùng mẹ khác cha với Lâm Thanh Diện, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tôi thật tốt, tôi có thể cho cô vinh hoa phú quý, nếu không, có lẽ cô cũng biết sự tức giận của người thừa kế nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào."
Vẻ mặt Hứa Bích Hoài lập tức thay đổi: “Không thể, Lâm Thanh Diện không thể chết!"
Triệu Xuân Diệu nhếch khóe miệng, nói: “Có gì mà không thể, lần này cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia trở về chính là thay tôi đi tìm cái chết, không phải cô thật sự cho rằng nó là người thừa kế nhà họ Lâm đấy chứ, đó chỉ là lừa nó thôi, cô vẫn nên quên nó đi, những thứ nó không thể cho cô, tôi đều có thể cho cô, cô để cho tôi vào, tôi đảm bảo sau này sẽ để cho cô sống những ngày trong vinh hoa phú quý.
Hứa Bích Hoài lùi lại về phía sau hai bước, cô không có cách nào tin tưởng lời nói của Triệu Xuân Diệu, cho dù trong một gia tộc lớn như nhà họ Lâm tranh đấu ác liệt đến mức nào, cô cũng không cảm thấy Lâm Thanh Diện sẽ chết.
“Chắc chắn anh đang lừa tôi, anh mau rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Hứa Bích Hoài hét về phía Triệu Xuân Diệu, sau đó quay người chạy về phía biệt thự, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện để xác nhận.
Triệu Xuân Diệu nhìn thấy Hứa Bích Hoài chạy về nhà trong lòng thầm mắng một tiếng, hai tay dùng lực lắc cánh cửa sắt, nhưng dựa vào sức lực của anh ta, căn bản không có cách nào để mở cánh cửa này ra.
“Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia có gì tốt, cứ đợi đó cho tôi, cô càng không tình nguyện, ông đây càng phải có được cô, nếu có được cô một cách quá dễ dàng, ông đây lại cảm thấy không thú vị, như này mới thú vị."
Triệu Xuân Diệu cười khẩy một tiếng, không tiếp tục đứng ở trước cửa sắt nữa, quay người đi ra khỏi tiểu khu.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đang ngồi trên sofa trên phòng khách, lúc Hứa Bích Hoài và Triệu Xuân Diệu đi ra ngoài, hai bọn họ cũng không kịp hỏi muốn đi đâu.
“Ông có cảm thấy lần này Lâm Thanh Diện quay về trở nên rất khác không, trước đây thằng bé đâu dám nói gì với việc tôi nấu cơm." Tống Huyền Khanh oán giận nói một câu.
“Bây giờ người ta là người thừa kế của nhà họ Lâm, thân phận đã khác rồi, thái độ với chúng ta đương nhiên cũng không giống nữa, bà chưa từng thấy thằng bé đối xử với Bích Hoài suồng sã đến mức nào sao, lại dám ở trước mặt chúng ta trêu trọc Bích Hoài. Đây là báo ứng, nếu như lúc trước bà không đối xử với thằng bé hà khắc như vậy, thái độ của thằng bé với chúng ta cũng không kém như vậy." Hứa Quốc Hoa cảm thán nói.
Tống Huyền Khanh lườm ông, nói: “Lẽ nào đây là lỗi của tôi sao? Thật sự ngược lại là thằng bé, cho dù thằng bé là người thừa kế của nhà họ Lâm thì thế nào, thằng bé vẫn là con rể của tôi, đợi thằng bé quay lại, tôi nhất định phải để nó nhận ra địa vị của nó trong cái nhà này, nếu không những ngày tháng sau này sẽ không có cách nào trải qua được."
Lúc này, Hứa Bích Hoài vội vàng chạy về, Tống Huyền Khanh thấy vậy, hỏi: “Hoài, sao con lại trở về? Lâm Thanh Diện đâu? Gọi nó quay lại cho mẹ, mẹ phải nói chuyện hắn hoi với nó."
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Cái tên kia không phải là Lâm Thanh Diện, anh ta đóng giả làm Lâm Thanh Diên, con đã khóa anh ta ở bên ngoài rồi."
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cái người hôm nay trở về lại không phải là Lâm Thanh Diện.
“Mẹ nói rồi mà, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không to gan dùng cái thái độ đó để đối xử với chúng ta, gây chuyện lâu như vậy, hóa ra lại là một tên lừa đảo." Tống Huyền Khanh nói.
“Hòai. Người kia không phải là Lâm Thanh Diện, vậy là ai, tại sao lại giống Lâm Thanh Diện như vậy?" Hứa Quốc Hoa hỏi.
“Anh ta nói là anh trai cùng mẹ khác cha của Lâm Thanh Diện, còn nói mình là người thừa kế của nhà họ Lâm, lần này Lâm Thanh Diện trở về là chết thay anh ta." Hứa Bích Hoài lặp lại một lần những lời mà Triệu Xuân Diệu đã nói, chuyện này thực sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc, Hứa Bích Hoài muốn để Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa giúp mình phân tích xem chuyện này có phải là sự thật không.
Sau khi Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, đều vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Lâm Thanh Diện đã không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm, người ta gọi nó trở về lại chỉ bắt nó đi chết thay, phí hoài trước đây mẹ thái độ của mẹ với nó tốt như vậy, thật sự lãng phí tình cảm của mẹ mà." Tống Huyền Khanh có chút tức giận nói.
Hứa Bích Hoài đột nhiên không còn lời gì để nói, cô còn nghĩ Tống Huyền Khanh sẽ giúp cô phân tích, không ngờ điều mà Tống Huyền Khanh quan tâm lại là điều này.
Cô không muốn lãng phí thời gian, vội vàng cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…."
Gọi liên tiếp mấy lần, đều không có người nhận, trong lòng Hứa Bích Hoài đột nhiên trở nên lo lắng, không liên lạc được với Lâm Thanh Diện, trong đầu của cô đương nhiên sẽ liên tướng đến một số chuyện không tốt.
huyện Yên Vân, trong nhà cũ của nhà Thạch Hạo.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang ở trong một căn phòng yên tĩnh tiếp nhận trị liệu, cách mà bác sĩ trung y Thạch Hạo tìm đến để giúp Lâm Thanh Diện khôi phục lại sức khỏe chính là tắm thuốc.
Lâm Thanh Diện cần phải ngâm mình trong nước thuốc hai ngày, hai ngày này không thể bị thế giới bên ngoài quấy rầy, vì vậy anh không hề biết ở Hồng Thành chuyện đang xảy ở Hồng Thành, điện thoại của anh cũng để ở trong căn phòng lúc trước.
Chung Linh Nhi đang ở trong phòng khách xem ti vi, lúc này cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông từ trên tầng truyền đến, ôm 1 túi khoai tây chiên đi lên tầng.
Sau khi cô ta đi đến phòng của Lâm Thanh Diện, đúng lúc tiếng chuông kết thúc, cô ta cầm điện thoại lên, phát hiện ra bên trên đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
“Lâm Thanh Diện thối tha, cái người tên Bích Hoài này là ai, tại sao lại gọi cho anh nhiều như vậy, đây không phải là cô vợ mà anh nói đấy chứ." Chung Linh Nhi xem thường nói.
Cô ta vẫn còn tức giận vì Lâm Thanh Diện một mình trốn ra ngoài mà không đưa cô ta theo, bây giờ nhìn thấy có người gọi cho anh nhiểu như vậy, trong lòng cô ta lại càng tức giận.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Chung Linh Nhi do dự một lúc, sau đó ấn nút trả lời.
“Lâm Thanh Diện, anh không sao chứ, hôm nay có người giả mạo anh…" Giọng nói gấp gáp của Hứa Bích Hoài vang lên.
Chung Linh Nhi nghe thấy giọng nói phía đối diện rất hay, hơn nữa còn là giọng điệu vô cùng quan tâm, đột nhiên có chút ghen tỵ, trực tiếp nói: “Lâm Thanh Diện chết rồi, sau này cô đừng gọi điện thoại cho anh ấy nữa."
Nói xong, cô ta tức giận cúp điện thoại.
Cái này giúp Triệu Xuận Diệu đỡ phải nghĩ cách làm sao để cho Hứa Bích Hoài ngoan ngoãn nghe lời.
Lâm Thanh Diện, mày thật sự đã nghĩ chu đáo cho tao, lại còn dặn vợ mày đợi tao, không biết mày ở dưới âm phủ biết được chuyện này có phải sẽ giận sôi máu không?
Trong lòng Triệu Xuân Diệu cười điên cuồng, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trở nên dung tục.
Anh ta lè lưỡi với Hứa Bích Hoài, nói: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ cùng em sinh một đứa con mập mạp, chỉ cần em thích, sinh 18 đứa cũng không thành vấn đề."
Nói xong, Triệu Xuân Diệu trực tiếp bổ nhào về phía Hứa Bích Hoài.
Anh ta vội vàng cởi quần áo trên người Hứa Bích Hoài ra, Hứa Bích Hoài đột nhiên cau mày, lúc Triệu Xuân Diệu đến gần cô, cô cảm nhận được, người đàn ông đang nằm trên người mình rất khác Lâm Thanh Diện.
Chẳng lẽ sau khi Lâm Thanh Diện đi đến Kinh Đô trải qua chuyện gì đó, nên khiến tính tình của anh thay đổi rất nhiều?
Hứa Bích Hoài cẩn thận quan sát “Lâm Thanh Diện" trước mặt mình, sau đó cô đấy Triệu Xuân Diệu trên người mình ra, vội vàng đứng dậy, cài lại cúc quần áo.
Triệu Xuân Diệu mặt đầy nghi ngờ nhìn Hứa Bích Hoài, hỏi: “Sao vậy, không phải nói là muốn sinh một đứa con mập mạp sao, sao em lại đẩy anh ra? Em không tin kỹ thuật của anh sao? Cái này thì em yên tâm, anh đảm bảo sẽ làm em tâm phục khẩu phục."
Trong mắt Hứa Bích Hoài lóe lên một tia ghét bỏ, sau đó cười nói với Triệu Xuân Diệu: “Đột nhiên em nhớ ra còn một thứ quên chưa mua, hay là anh đi mua cùng em nhé."
“Đồ gì?" Triệu Xuân Diệu mặt đầy nghi ngờ hỏi.
“Aiya, đương nhiên là thứ có thể giúp chúng ta, anh mau đi cùng em đi mà, đợi đến lúc mua anh sẽ biết là thứ gì." Hứa Bích Hoài ngượng ngùng nói.
Triệu Xuân Diệu nở một nụ cười xấu xa, thầm nghĩ Hứa Bích Hoài không phải là muốn mua thứ giúp hưng phấn chứ, không ngờ cô vợ này của Lâm Thanh Diện còn thích theo đuổi sự kích thích, chuyến đi lần này thực sự không vô ích.
Anh ta lập tức đứng dậy, cười nói: “Đi thôi, anh đi mua cùng em, cô gái phóng túng này, thật sự không nhìn ra em cũng thích cái này."
Hứa Bích Hoài không nói gì, vội vàng đi ra ngoài, đi đến cánh cửa sắt bên ngoài biệt thự, cô dừng lại, quay người lại nhìn Triệu Xuân Diệu, nói: “Anh đi trước đi, người ta ngại."
Triệu Xuân Diệu cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng đến phía trước Hứa Bích Hoài, Hứa Bích Hoài nhìn Triệu Xuân Diệu đi ra khỏi cánh cửa sắt, sau đó vội vàng đóng cửa lại, khóa Triệu Xuân Diệu ở bên ngoài cửa.
Triệu Xuân Diệu ngơ ngác, quay người nhìn Hứa Bích Hoài đang đứng trong cửa sắt nói: “Vợ à, em đóng cửa làm gì, không phải chúng ta muốn đi mua đồ sao?"
Hứa Bích Hoài lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Triệu Xuân Diệu, hỏi ngược lại: “Ai là vợ của anh, rốt cuộc anh là ai, tại sao anh lại giống Lâm Thanh Diện như vậy, tại sao anh lại phải giả mạo anh ấy?"
“Anh chính là Lâm Thanh Diện, sao lại thành giả mạo rồi? Vợ à, em bị ngốc sao?" Triệu Xuân Diệu vẫn tiếp tục đóng kịch.
Hứa Bích Hoài lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Tôi và Lâm Thanh Diện sống với nhau lâu như vậy, tôi rất hiểu tính cách của anh ấy, Lâm Thanh Diện sẽ không đối xử với tôi giống như anh, hơn nữa, anh ấy chưa từng nói ra những lời hạ lưu kia, anh thật sự nghĩ rằng tôi muốn đi mua cái gì sao, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm cơ hội nhốt anh ở bên ngoài mà thôi."
Từ lúc nhìn thấy Triệu Xuân Diệu, Hứa Bích Hoài nhận ra “Lâm Thanh Diện" này có điểm không đúng, nhưng lúc đó cô cứ nghĩ là sau khi Lâm Thanh Diện đến Kinh Đô đã trải qua một số chuyện nên tính cách mới có chút thay đổi.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra, “Lâm Thanh Diện" này và Lâm Thanh Diện trước đây là hai người hoàn toàn khác nhau, tính cách của một người cho dù thay đổi như thế nào cũng sẽ không thay đổi một cách triệt để như vậy.
Lúc Triệu Xuân Diệu nằm trên người cô, cô quan sát “Lâm Thanh Diện" ở khoảng cách gần, lập tức có thể chắc chắn người đàn ông này không phải là Lâm Thanh Diện, chỉ là ngoại hình của anh ta và Lâm Thanh Diện có chút giống nhau mà thôi.
Trước đây, lúc Lâm Thanh Diện ngủ, Hứa Bích Hoài đã từng âm thầm quan sát anh, cô nhớ rất rõ, trên cổ của Lâm Thanh Diện có ba nốt ruồi nối tiếp nhau, mặc dù ba nốt ruồi kia không rõ ràng, nhưng Hứa Bích Hoài vẫn nhớ rất rõ, lúc đó cô còn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì trước đây cô chưa từng nhìn thấy trên người ai có một hàng nốt ruồi ngay ngắn như vậy.
Mà trên người Triệu Xuân Diệu không có ba nốt ruồi đó, yết hầu của anh ta cũng không lớn bằng của Lâm Thanh Diện, vì vậy Hứa Bích Hoài có thể chắc chắn người đàn ông không phải là Lâm Thanh Diện.
Cô sợ nếu như bị lộ ngay tại chỗ người này sẽ làm ra một số hành động quá khích, nên cô nghĩ ra cách này, khóa anh ta ở ngoài cửa rồi nói.
Chìa khóa cổng sắt này chỉ có người nhà Hứa Bích Hoài có, nếu như người đàn ông phía trước không phải là Lâm Thanh Diện, vậy thì chắc chắn sẽ không có chìa khóa cửa.
Trước đây Hứa Bích Hoài cảm thấy mỗi lần mở cái cửa này có chút phiền phức, bình thường đều sẽ không khóa, dù sao bảo vệ chỗ bọn họ rất tốt, vì vậy lúc Triệu Xuân Diệu quay lại mới có thể thuận lợi đi vào.
Bây giờ chiếc cổng này trở thành chìa khóa bảo vệ gia đình Hứa Bích Hoài.
Triệu Xuân Diệu nghe thấy Hứa Bích Hoài nói vậy, đột nhiên có chút nhớn nhác, anh ta không ngờ nhanh như vậy Hứa Bích Hoài đã nhìn thấu diễn xuất của anh ta, anh ta còn cho rằng diễn xuất của mình rất tốt.
“Mẹ nó, không ngờ cô cũng rất thông minh, đã bị cô nhìn ra rồi, nhưng cô nghĩ rằng như vậy có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao? Nói cho cô biết, tôi đến Hồng Thành là để có được cô, cô mau mở cửa ra, nếu không, tôi sẽ để cô nếm thử sự lợi hại của tôi!" Triệu Xuân Diệu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Rốt cuộc anh là ai, Lâm Thanh Diện đâu? Tại sao anh lại giống anh ấy như vậy?" Hứa Bích Hoài cau mày hỏi.
Triệu Xuân Diệu cười, nói: “Cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia đã chết rồi, cô không cần nhớ nó, tôi chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, tôi là anh trai cùng mẹ khác cha với Lâm Thanh Diện, nếu như cô ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tôi thật tốt, tôi có thể cho cô vinh hoa phú quý, nếu không, có lẽ cô cũng biết sự tức giận của người thừa kế nhà họ Lâm đáng sợ đến mức nào."
Vẻ mặt Hứa Bích Hoài lập tức thay đổi: “Không thể, Lâm Thanh Diện không thể chết!"
Triệu Xuân Diệu nhếch khóe miệng, nói: “Có gì mà không thể, lần này cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia trở về chính là thay tôi đi tìm cái chết, không phải cô thật sự cho rằng nó là người thừa kế nhà họ Lâm đấy chứ, đó chỉ là lừa nó thôi, cô vẫn nên quên nó đi, những thứ nó không thể cho cô, tôi đều có thể cho cô, cô để cho tôi vào, tôi đảm bảo sau này sẽ để cho cô sống những ngày trong vinh hoa phú quý.
Hứa Bích Hoài lùi lại về phía sau hai bước, cô không có cách nào tin tưởng lời nói của Triệu Xuân Diệu, cho dù trong một gia tộc lớn như nhà họ Lâm tranh đấu ác liệt đến mức nào, cô cũng không cảm thấy Lâm Thanh Diện sẽ chết.
“Chắc chắn anh đang lừa tôi, anh mau rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!" Hứa Bích Hoài hét về phía Triệu Xuân Diệu, sau đó quay người chạy về phía biệt thự, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện để xác nhận.
Triệu Xuân Diệu nhìn thấy Hứa Bích Hoài chạy về nhà trong lòng thầm mắng một tiếng, hai tay dùng lực lắc cánh cửa sắt, nhưng dựa vào sức lực của anh ta, căn bản không có cách nào để mở cánh cửa này ra.
“Đúng là một người phụ nữ ngu ngốc, cái đồ bỏ đi Lâm Thanh Diện kia có gì tốt, cứ đợi đó cho tôi, cô càng không tình nguyện, ông đây càng phải có được cô, nếu có được cô một cách quá dễ dàng, ông đây lại cảm thấy không thú vị, như này mới thú vị."
Triệu Xuân Diệu cười khẩy một tiếng, không tiếp tục đứng ở trước cửa sắt nữa, quay người đi ra khỏi tiểu khu.
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đang ngồi trên sofa trên phòng khách, lúc Hứa Bích Hoài và Triệu Xuân Diệu đi ra ngoài, hai bọn họ cũng không kịp hỏi muốn đi đâu.
“Ông có cảm thấy lần này Lâm Thanh Diện quay về trở nên rất khác không, trước đây thằng bé đâu dám nói gì với việc tôi nấu cơm." Tống Huyền Khanh oán giận nói một câu.
“Bây giờ người ta là người thừa kế của nhà họ Lâm, thân phận đã khác rồi, thái độ với chúng ta đương nhiên cũng không giống nữa, bà chưa từng thấy thằng bé đối xử với Bích Hoài suồng sã đến mức nào sao, lại dám ở trước mặt chúng ta trêu trọc Bích Hoài. Đây là báo ứng, nếu như lúc trước bà không đối xử với thằng bé hà khắc như vậy, thái độ của thằng bé với chúng ta cũng không kém như vậy." Hứa Quốc Hoa cảm thán nói.
Tống Huyền Khanh lườm ông, nói: “Lẽ nào đây là lỗi của tôi sao? Thật sự ngược lại là thằng bé, cho dù thằng bé là người thừa kế của nhà họ Lâm thì thế nào, thằng bé vẫn là con rể của tôi, đợi thằng bé quay lại, tôi nhất định phải để nó nhận ra địa vị của nó trong cái nhà này, nếu không những ngày tháng sau này sẽ không có cách nào trải qua được."
Lúc này, Hứa Bích Hoài vội vàng chạy về, Tống Huyền Khanh thấy vậy, hỏi: “Hoài, sao con lại trở về? Lâm Thanh Diện đâu? Gọi nó quay lại cho mẹ, mẹ phải nói chuyện hắn hoi với nó."
Hứa Bích Hoài liếc nhìn Tống Huyền Khanh, nói: “Cái tên kia không phải là Lâm Thanh Diện, anh ta đóng giả làm Lâm Thanh Diên, con đã khóa anh ta ở bên ngoài rồi."
Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ cái người hôm nay trở về lại không phải là Lâm Thanh Diện.
“Mẹ nói rồi mà, Lâm Thanh Diện chắc chắn sẽ không to gan dùng cái thái độ đó để đối xử với chúng ta, gây chuyện lâu như vậy, hóa ra lại là một tên lừa đảo." Tống Huyền Khanh nói.
“Hòai. Người kia không phải là Lâm Thanh Diện, vậy là ai, tại sao lại giống Lâm Thanh Diện như vậy?" Hứa Quốc Hoa hỏi.
“Anh ta nói là anh trai cùng mẹ khác cha của Lâm Thanh Diện, còn nói mình là người thừa kế của nhà họ Lâm, lần này Lâm Thanh Diện trở về là chết thay anh ta." Hứa Bích Hoài lặp lại một lần những lời mà Triệu Xuân Diệu đã nói, chuyện này thực sự khiến người khác vô cùng kinh ngạc, Hứa Bích Hoài muốn để Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa giúp mình phân tích xem chuyện này có phải là sự thật không.
Sau khi Tống Huyền Khanh và Hứa Quốc Hoa, đều vô cùng ngạc nhiên, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.
“Lâm Thanh Diện đã không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm, người ta gọi nó trở về lại chỉ bắt nó đi chết thay, phí hoài trước đây mẹ thái độ của mẹ với nó tốt như vậy, thật sự lãng phí tình cảm của mẹ mà." Tống Huyền Khanh có chút tức giận nói.
Hứa Bích Hoài đột nhiên không còn lời gì để nói, cô còn nghĩ Tống Huyền Khanh sẽ giúp cô phân tích, không ngờ điều mà Tống Huyền Khanh quan tâm lại là điều này.
Cô không muốn lãng phí thời gian, vội vàng cầm điện thoại ở trên bàn lên, gọi điện thoại cho Lâm Thanh Diện.
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…."
Gọi liên tiếp mấy lần, đều không có người nhận, trong lòng Hứa Bích Hoài đột nhiên trở nên lo lắng, không liên lạc được với Lâm Thanh Diện, trong đầu của cô đương nhiên sẽ liên tướng đến một số chuyện không tốt.
huyện Yên Vân, trong nhà cũ của nhà Thạch Hạo.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang ở trong một căn phòng yên tĩnh tiếp nhận trị liệu, cách mà bác sĩ trung y Thạch Hạo tìm đến để giúp Lâm Thanh Diện khôi phục lại sức khỏe chính là tắm thuốc.
Lâm Thanh Diện cần phải ngâm mình trong nước thuốc hai ngày, hai ngày này không thể bị thế giới bên ngoài quấy rầy, vì vậy anh không hề biết ở Hồng Thành chuyện đang xảy ở Hồng Thành, điện thoại của anh cũng để ở trong căn phòng lúc trước.
Chung Linh Nhi đang ở trong phòng khách xem ti vi, lúc này cô mơ hồ nghe thấy tiếng chuông từ trên tầng truyền đến, ôm 1 túi khoai tây chiên đi lên tầng.
Sau khi cô ta đi đến phòng của Lâm Thanh Diện, đúng lúc tiếng chuông kết thúc, cô ta cầm điện thoại lên, phát hiện ra bên trên đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
“Lâm Thanh Diện thối tha, cái người tên Bích Hoài này là ai, tại sao lại gọi cho anh nhiều như vậy, đây không phải là cô vợ mà anh nói đấy chứ." Chung Linh Nhi xem thường nói.
Cô ta vẫn còn tức giận vì Lâm Thanh Diện một mình trốn ra ngoài mà không đưa cô ta theo, bây giờ nhìn thấy có người gọi cho anh nhiểu như vậy, trong lòng cô ta lại càng tức giận.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Chung Linh Nhi do dự một lúc, sau đó ấn nút trả lời.
“Lâm Thanh Diện, anh không sao chứ, hôm nay có người giả mạo anh…" Giọng nói gấp gáp của Hứa Bích Hoài vang lên.
Chung Linh Nhi nghe thấy giọng nói phía đối diện rất hay, hơn nữa còn là giọng điệu vô cùng quan tâm, đột nhiên có chút ghen tỵ, trực tiếp nói: “Lâm Thanh Diện chết rồi, sau này cô đừng gọi điện thoại cho anh ấy nữa."
Nói xong, cô ta tức giận cúp điện thoại.
Tác giả :
Quỷ Thượng Nhân