Rể Quý Trời Cho
Chương 1001: Tin Tưởng Khoa Học
Biên giới nước C€ và nước Sa
Ở trong một hang núi, từng cơn gió lạnh thổi qua, vừa hoang vắng vừa tịch liêu.
Một tiếng xé gió vang lên ở nơi đây, trong nháy mắt, một bóng người đã xuất hiện trong hang núi.
Người đến chính là Quý Trường Thanh, từ sau khi rời khỏi thành phố Merce, ông ta một lần nữa đi tới Bắc Cảnh, tìm kiểm con đường mà người thần bí kia đến trái đất.
Sau khi đi đến hang núi, trên tay ông †a tạo ra một dấu tay phức tạp, sau đó một sức mạnh tinh thân được phóng ra, bao phủ lấy cả hang núi.
Tuy ông ta vẫn chưa thức tỉnh thân hồn, nhưng là một cao thủ bước nửa chân vào Thần cảnh, Quý Trường Thanh đã có thể sử dụng lực lượng tinh thần tiến hành dò xét đơn giản xung quanh rồi.
Tuy cách tra xét này không thể không có chút sơ hở nào giống như thân niệm, nhưng muốn tra ra sự khác lạ của cảnh vật xung quanh vẫn rất dễ dàng.
Chưa được mấy giây, Quý Trường Thanh đi tới trước một bãi đất trống, một bàn tay sờ soạng đến phía trước, chỗ không khí đó đột nhiên xuất hiện gợn sóng, có vẻ vô cùng kỳ lạ.
“Tim lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, xem ra chỉ là một con đường loại nhỏ, để một người tới đây đã là giới hạn rồi, nếu có một người nữa muốn đi ra từ trong đây e rằng phải đợi thêm hai ba năm nữa" Quý Trường Thanh lấm bấm.
Sau đó ông ta lấy ra mấy tấm giống như lá bùa từ trong quần áo ra, sau khi bấm một vài ấn pháp phức tạp, mấy lá bùa này lập tức bay lên không trung, phóng ra những sức mạnh kỳ lạ.
Trong bầu không khí vốn trông rất bình thường xuất hiện sự dao động, sau đó một lốc xoáy màu đen xuất hiện.
Những lá bùa kia phân bố ở xung quanh lốc xoáy, sau đó tạo thành một hình dạng phức tạp, trực tiếp phong ấn cái lốc xoáy kia.
Sau khi làm xong những chuyện này, Quý Trường Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, có những sự chuẩn bị này, cho dù người của Thương Nguyên Giới bên kia còn muốn lợi dụng con đường này, Quý Trường Thanh cũng có thể lập tức cảm nhận được.
Hơn nữa bên trên những lá bùa phong ân này cũng có sức mạnh rất lớn, một khi có người sử dụng con đường này, sức mạnh phía trên lá bùa sẽ lập tức nổ tung, khiến con đường trở nên không ổn định.
Như vậy dù sức mạnh của lá bùa không thể giải quyết người muốn đi qua con đường cũng đủ khiến bọn họ sợ đến mức không dám đi qua rồi.
Một con đường không ổn định là thứ rất dễ giết chết người ở trong đó.
Sau khi phong ấn xong, Quý Trường Thanh lấy một cái bộ đàm ra từ trong quân áo của mình, làm theo lúc trước Phương Tôn chỉ cho ông ta, sau khi bấm hai cái thì nói với bên trong một câu: “Bên phía tôi đã chuẩn bị xong, mọi người có thể định vị rồi"
“Đã nghe!" Bên kia bộ đàm lập tức có giọng nói vang lên.
Ngay sau đó, trong một căn phòng có vô số máy tính ở bộ phận Tổng chỉ huy Bắc Cảnh,vài người đã thông qua tín hiệu trên bộ đàm tìm thấy vị trí của Quý Trường Thanh một cách chính xác.
Sau đó trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện bóng dáng của Quý Trường Thanh lúc này và tình hình xung quanh ông ta.
Sau một vài thao tác, một máy phóng trên lửa đạn đảo trong căn cứ quân sự Bắc Cảnh bắt đầu chuyển động, phóng về phía của Quý Trường Thanh.
Sau này chỉ cần bên phía đường nối xuất hiện động tĩnh lạ gì, máy bản tên lửa này sẽ khởi động, phóng đạn đạo ra phá hủy đường nối kia bất cứ lúc nào.
Có những chuẩn bị này, nước C không cần lo lắng chuyện bị Thương Nguyên Giới xâm lấn nữa.
“Tên lửa đạn đạo đã chuẩn bị xong, ông Quý có thể về rồi "
Trong bộ đàm có âm thanh vang lên, Quý Trường Thanh cười nhìn thoáng qua bộ đàm trong tay mình, nở một nụ cười tươi.
Xem ra mình thật sự không theo kịp thời đại rồi, xã hội hiện đại, dù cách nghìn dặm cũng có thể trò chuyện bất cứ lúc nào, đây hoàn toàn là chuyện ở thời đại của ông ta không dám nghĩ tới.
“Xem ra thật sự phải tin tưởng khoa học"
Quý Trường Thanh không nghĩ nhiêu nữa, thả người nhảy lên ngọn núi mấy chục mét, biến mất khỏi nơi này.
Núi Côn Luân, tổng bộ của Chúng Thần Điện.
Lâm Thanh Diện đi qua kiến trúc trong hang núi, chưa bao lâu đã đi tới trước một căn phòng.
Anh giơ tay gõ cửa phòng, bên trong vang lên một giọng nữ dịu dàng.
“Mời vào"
Lâm Thanh Diện đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc xinh đẹp, phong thái yểu điệu, một ánh mắt có thể câu hồn vô số đàn ông đang ngôi trong phòng.
Anh lập tức ngây người, tưởng mình đi nhâm phòng, còn cố ý xoay người ra ngoài nhìn thoáng qua dãy số phòng, liên tục xác nhận mấy lần mới biết mình không đi nhầm.
“Chào cô, tôi tìm Chu Tước, tôi nhớ trước kia nơi này là phòng làm việc của cô ta, không biết bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trong phòng hỏi một câu.
Chu Tước ngồi trước bàn nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Lâm Thanh Diện cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, như sau khi nghe thấy lời nói của anh, sự ngạc nhiên trong lòng cô ta lập tức biến thành lửa giận.
Cô ta đập mạnh lên bàn, la to với Lâm Thanh Diện: “Anh cái tên chết tiệt này, bà đây chỉ thay một bộ đồ, trang điểm lên thôi! Mà anh đã không nhận ra tôi rôi hả?!"
Lâm Thanh Diện bị tiếng rống giận của người phụ nữ xinh đẹp này dọa sợ, sau đó vội vàng cẩn thận nhìn chằm chằm cô ta, phát hiện người này đúng thật là Chu Tước.
Vì khi nãy không nhìn kỹ, hơn nữa bây giờ Chu Tước quá khác với trước đây, cho nên anh mới không thể nhận ra ngay.
“Không... Thật ngại quá, phong cách của cô bây giờ khác với lúc trước quá, trong chốc lát tôi không nhận ra được" Lâm Thanh Diện vội vàng nói.
Nếu phong cách của Chu Tước trước kia là không thèm để ý đến hình tượng, tính tình táo bạo giống một con cọp mẹ, thì cô ta bây giờ là một người phụ nữ quyến rũ, tràn đây sức hấp dẫn.
Hơn nữa tiếng nói kêu mời vào của cô ta khi nãy cũng khá dịu dàng, so sánh với Chu Tước trước đây hoàn toàn giống như hai người vậy.
Nếu không phải khi nãy Chu Tước lại biến thành “cọp mẹ" một lúc, chưa chắc Lâm Thanh Diệp có thể nhận ra cô ta.
Chu Tước sa sâm mặt nhìn Lâm Thanh Diện, từ lân trước sau khi tạm biệt Lâm Thanh Diện trở vê, cô ta bắt đâu giống những cô gái khác, ăn diện hơn.
Bắt đầu từ khi đó, Chu Tước biến thành một phong cảnh đẹp rạng rỡ trong tổng bộ Chúng Thần Điện, mỗi ngày đều có vô số người chạy đến nhìn lén dung nhan của cô ta, số người theo đuổi Chu Tước cũng nhanh chóng tăng vọt, xếp hàng cũng xếp không hết.
Mà lý do cô ta thay đổi như vậy là vì... một tên không có mắt nhìn.
“Chẳng lẽ tôi không thể mặc quần áo đẹp à? Tôi không thể trang điểm à?" Chu Tước tức giận hỏi.
Lâm Thanh Diện cười xấu hổ nói: “Đương nhiên có thể, lúc trước là tôi không nhìn kỹ, cô đừng để trong lòng"
“Sao anh trở về rồi? Đến lấy Ngưng Hồn Ngọc sao?" Chu Tước tức giận hỏi.
Chúng Thần Điện vẫn chưa có được tin tức vê chuyện của Lâm Thanh Diện ở phố Merce, Quý Trường Thanh cũng không báo tin, cho nên không ai biết chiến tích vẻ vang của anh và chuyện anh đã nhất chức điện chủ của Chúng Thân Điện.
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Chu Tước, cất lời: “Một là vì lấy Ngưng Hồn Ngọc"
“Một cái khác... là trở về tuyên bố chuyện tôi đã tiếp nhận chức vụ điện chủ của Chúng Thần Điện.
Ở trong một hang núi, từng cơn gió lạnh thổi qua, vừa hoang vắng vừa tịch liêu.
Một tiếng xé gió vang lên ở nơi đây, trong nháy mắt, một bóng người đã xuất hiện trong hang núi.
Người đến chính là Quý Trường Thanh, từ sau khi rời khỏi thành phố Merce, ông ta một lần nữa đi tới Bắc Cảnh, tìm kiểm con đường mà người thần bí kia đến trái đất.
Sau khi đi đến hang núi, trên tay ông †a tạo ra một dấu tay phức tạp, sau đó một sức mạnh tinh thân được phóng ra, bao phủ lấy cả hang núi.
Tuy ông ta vẫn chưa thức tỉnh thân hồn, nhưng là một cao thủ bước nửa chân vào Thần cảnh, Quý Trường Thanh đã có thể sử dụng lực lượng tinh thần tiến hành dò xét đơn giản xung quanh rồi.
Tuy cách tra xét này không thể không có chút sơ hở nào giống như thân niệm, nhưng muốn tra ra sự khác lạ của cảnh vật xung quanh vẫn rất dễ dàng.
Chưa được mấy giây, Quý Trường Thanh đi tới trước một bãi đất trống, một bàn tay sờ soạng đến phía trước, chỗ không khí đó đột nhiên xuất hiện gợn sóng, có vẻ vô cùng kỳ lạ.
“Tim lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy rồi, xem ra chỉ là một con đường loại nhỏ, để một người tới đây đã là giới hạn rồi, nếu có một người nữa muốn đi ra từ trong đây e rằng phải đợi thêm hai ba năm nữa" Quý Trường Thanh lấm bấm.
Sau đó ông ta lấy ra mấy tấm giống như lá bùa từ trong quần áo ra, sau khi bấm một vài ấn pháp phức tạp, mấy lá bùa này lập tức bay lên không trung, phóng ra những sức mạnh kỳ lạ.
Trong bầu không khí vốn trông rất bình thường xuất hiện sự dao động, sau đó một lốc xoáy màu đen xuất hiện.
Những lá bùa kia phân bố ở xung quanh lốc xoáy, sau đó tạo thành một hình dạng phức tạp, trực tiếp phong ấn cái lốc xoáy kia.
Sau khi làm xong những chuyện này, Quý Trường Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, có những sự chuẩn bị này, cho dù người của Thương Nguyên Giới bên kia còn muốn lợi dụng con đường này, Quý Trường Thanh cũng có thể lập tức cảm nhận được.
Hơn nữa bên trên những lá bùa phong ân này cũng có sức mạnh rất lớn, một khi có người sử dụng con đường này, sức mạnh phía trên lá bùa sẽ lập tức nổ tung, khiến con đường trở nên không ổn định.
Như vậy dù sức mạnh của lá bùa không thể giải quyết người muốn đi qua con đường cũng đủ khiến bọn họ sợ đến mức không dám đi qua rồi.
Một con đường không ổn định là thứ rất dễ giết chết người ở trong đó.
Sau khi phong ấn xong, Quý Trường Thanh lấy một cái bộ đàm ra từ trong quân áo của mình, làm theo lúc trước Phương Tôn chỉ cho ông ta, sau khi bấm hai cái thì nói với bên trong một câu: “Bên phía tôi đã chuẩn bị xong, mọi người có thể định vị rồi"
“Đã nghe!" Bên kia bộ đàm lập tức có giọng nói vang lên.
Ngay sau đó, trong một căn phòng có vô số máy tính ở bộ phận Tổng chỉ huy Bắc Cảnh,vài người đã thông qua tín hiệu trên bộ đàm tìm thấy vị trí của Quý Trường Thanh một cách chính xác.
Sau đó trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện bóng dáng của Quý Trường Thanh lúc này và tình hình xung quanh ông ta.
Sau một vài thao tác, một máy phóng trên lửa đạn đảo trong căn cứ quân sự Bắc Cảnh bắt đầu chuyển động, phóng về phía của Quý Trường Thanh.
Sau này chỉ cần bên phía đường nối xuất hiện động tĩnh lạ gì, máy bản tên lửa này sẽ khởi động, phóng đạn đạo ra phá hủy đường nối kia bất cứ lúc nào.
Có những chuẩn bị này, nước C không cần lo lắng chuyện bị Thương Nguyên Giới xâm lấn nữa.
“Tên lửa đạn đạo đã chuẩn bị xong, ông Quý có thể về rồi "
Trong bộ đàm có âm thanh vang lên, Quý Trường Thanh cười nhìn thoáng qua bộ đàm trong tay mình, nở một nụ cười tươi.
Xem ra mình thật sự không theo kịp thời đại rồi, xã hội hiện đại, dù cách nghìn dặm cũng có thể trò chuyện bất cứ lúc nào, đây hoàn toàn là chuyện ở thời đại của ông ta không dám nghĩ tới.
“Xem ra thật sự phải tin tưởng khoa học"
Quý Trường Thanh không nghĩ nhiêu nữa, thả người nhảy lên ngọn núi mấy chục mét, biến mất khỏi nơi này.
Núi Côn Luân, tổng bộ của Chúng Thần Điện.
Lâm Thanh Diện đi qua kiến trúc trong hang núi, chưa bao lâu đã đi tới trước một căn phòng.
Anh giơ tay gõ cửa phòng, bên trong vang lên một giọng nữ dịu dàng.
“Mời vào"
Lâm Thanh Diện đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc xinh đẹp, phong thái yểu điệu, một ánh mắt có thể câu hồn vô số đàn ông đang ngôi trong phòng.
Anh lập tức ngây người, tưởng mình đi nhâm phòng, còn cố ý xoay người ra ngoài nhìn thoáng qua dãy số phòng, liên tục xác nhận mấy lần mới biết mình không đi nhầm.
“Chào cô, tôi tìm Chu Tước, tôi nhớ trước kia nơi này là phòng làm việc của cô ta, không biết bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trong phòng hỏi một câu.
Chu Tước ngồi trước bàn nhìn thấy người đẩy cửa đi vào là Lâm Thanh Diện cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, như sau khi nghe thấy lời nói của anh, sự ngạc nhiên trong lòng cô ta lập tức biến thành lửa giận.
Cô ta đập mạnh lên bàn, la to với Lâm Thanh Diện: “Anh cái tên chết tiệt này, bà đây chỉ thay một bộ đồ, trang điểm lên thôi! Mà anh đã không nhận ra tôi rôi hả?!"
Lâm Thanh Diện bị tiếng rống giận của người phụ nữ xinh đẹp này dọa sợ, sau đó vội vàng cẩn thận nhìn chằm chằm cô ta, phát hiện người này đúng thật là Chu Tước.
Vì khi nãy không nhìn kỹ, hơn nữa bây giờ Chu Tước quá khác với trước đây, cho nên anh mới không thể nhận ra ngay.
“Không... Thật ngại quá, phong cách của cô bây giờ khác với lúc trước quá, trong chốc lát tôi không nhận ra được" Lâm Thanh Diện vội vàng nói.
Nếu phong cách của Chu Tước trước kia là không thèm để ý đến hình tượng, tính tình táo bạo giống một con cọp mẹ, thì cô ta bây giờ là một người phụ nữ quyến rũ, tràn đây sức hấp dẫn.
Hơn nữa tiếng nói kêu mời vào của cô ta khi nãy cũng khá dịu dàng, so sánh với Chu Tước trước đây hoàn toàn giống như hai người vậy.
Nếu không phải khi nãy Chu Tước lại biến thành “cọp mẹ" một lúc, chưa chắc Lâm Thanh Diệp có thể nhận ra cô ta.
Chu Tước sa sâm mặt nhìn Lâm Thanh Diện, từ lân trước sau khi tạm biệt Lâm Thanh Diện trở vê, cô ta bắt đâu giống những cô gái khác, ăn diện hơn.
Bắt đầu từ khi đó, Chu Tước biến thành một phong cảnh đẹp rạng rỡ trong tổng bộ Chúng Thần Điện, mỗi ngày đều có vô số người chạy đến nhìn lén dung nhan của cô ta, số người theo đuổi Chu Tước cũng nhanh chóng tăng vọt, xếp hàng cũng xếp không hết.
Mà lý do cô ta thay đổi như vậy là vì... một tên không có mắt nhìn.
“Chẳng lẽ tôi không thể mặc quần áo đẹp à? Tôi không thể trang điểm à?" Chu Tước tức giận hỏi.
Lâm Thanh Diện cười xấu hổ nói: “Đương nhiên có thể, lúc trước là tôi không nhìn kỹ, cô đừng để trong lòng"
“Sao anh trở về rồi? Đến lấy Ngưng Hồn Ngọc sao?" Chu Tước tức giận hỏi.
Chúng Thần Điện vẫn chưa có được tin tức vê chuyện của Lâm Thanh Diện ở phố Merce, Quý Trường Thanh cũng không báo tin, cho nên không ai biết chiến tích vẻ vang của anh và chuyện anh đã nhất chức điện chủ của Chúng Thân Điện.
Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua Chu Tước, cất lời: “Một là vì lấy Ngưng Hồn Ngọc"
“Một cái khác... là trở về tuyên bố chuyện tôi đã tiếp nhận chức vụ điện chủ của Chúng Thần Điện.
Tác giả :
Quỷ Thượng Nhân