Rể Quý Rể Hiền
Chương 69
Vài chục triệu thật ra cô vẫn có thể chi được, nhưng chi vài chụ triệu chi để mua quần áo, cô thật sự không ăn tiêu xa xỉ như vậy.
"Cao Phong, đây chính là bỏ tiền ra mua, không phải nhặt giày rách mà anh muốn lấy thì có thể lấy miễn phí." Hạ Vyở bên cạnh cười nhạo một tiếng nhắc nhở.
"Thứ gì Tuyết Mai thích, cho dù là sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho cô ấy" Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
Đối diện với cô gái khác ngoàiKim Tuyết Mai, Cao Phong giống như biến thành một người khác, cả người trở nên vô cùng hờ hững.
"Phụtttt! Anh chém gió vừa vừa phải phải thôi, trên người anh có nổi tám chục triệu không đã?" Hạ Vy hoàn toàn khinh thường, Cao Phong ba năm qua không hề đi làm bất cứ chỗ nào, dựa vào cái gì có tư cách chém gió trước mặt cô?
"Tôi không có, nhưng cũng chưa cần tôi phải bỏ tiền ra." Cao Phong sờ sờ mũi.
Hạ Vy vĩnh viễn không ngờ được, ngay cả cửa hàng này cũng là của Cao Phong, còn Kim Tuyết Mai chính là bà chủ nơi đây!
Bà chủ lấy đồ trong địa bàn của mình, còn cần Cao Phong bỏ tiền sao?
"A ha ha." Hạ Vy cười lạnh một tiếng, cho rằng Cao Phong nói như vậy tức là, tiền này anh ta không định chi trả, mà là để Kim Tuyết Mai tự chi trả.
Quả nhiên là chỉ biết ăn bám, Hạ Vy trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh thường.
"Em vào trong thử chút đi." Cao Phong xoay đầu lại nói.
Kim Tuyết Mai do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm chiếc váy vào phòng thử quần áo.
Chốc lát sau, Kim Tuyết Mai lại đi ra, trên mặt đỏ bừng.
"Cao Phong, anh xem thử xem, nhìn có được không?" Kim Tuyết Mai hai tay ôm quanh người, nhỏ giọng hỏi.
Cao Phong quay đầu lại, trong nháy mắt trở nên ngây dại.
Lúc này Kim Tuyết Mai, trên người mặc chiếc váy dài hở vai màu đen, làm cho vóc dáng của cô càng thêm thon thả quyến rũ.
Màu đen khi mặc vào sẽ có cảm giác gầy đi, hơn nữa cũng dễ dàng làm nổi bật khí chất.
Lúc này Kim Tuyết Mai vừa toát ra khí chất cao sang quý phái, vừa ẩn hiện dịu dàng nhu tình, nhưng tất cả đều không mâu thuẫn với nhau, ngược lại khiến cho người nhìn có cảm giác kích động không thể rời mắt.
Vốn cô có làn da trắng nõn mơn mởn, dưới làn vải lụa màu đen, lại càng trắng mịn nổi bật, đôi vai gầy lấp ló sau lớp vải, ẩn hiện xương quai xanh gợi cảm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Giây phút Kim Tuyết Mai bước ra khỏi phòng thử đồ, toàn bộ khách hàng nữ trong cửa hàng đều hoàn toàn bị lu mờ!
"Đẹp! Thật sự là quá đẹp!" Cao Phong bật ra lời nói thật lòng.
Kim Tuyết Mai một thời được gọi là nữ thần sắc đẹp của Hà Nội, ngày xưa có không biết bao nhiêu người theo đuổi, không phải là không có lý do.
Nhưng mà trong ba năm qua ở xí nghiệp Kim Thiên, Kim Tuyết Mai phải làm không ít việc bẩn thỉu hoặc mệt nhọc, cũng không có đồ trang điểm chất lượng cao, cho nên nhan sắc so với trước kia hơi kém hơn một chút.
Nếu không, bây giờ Kim Tuyết Mai sẽ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trong tay Hạ Vy cầm hai bộ quần áo, trong ánh mắt cô thoáng qua một tia đắc ý, nhưng ngay sau đó lại biến thành ghen tị cực điểm.
Trước kia cô và Kim Tuyết Mai cùng nhau đi dạo phố, dù cho Kim Tuyết Mai chỉ ăn mặc đơn giản, còn cô ăn mặc cũng như trang điểm lộng lẫy.
Cho nên mặc dù cô không có dung mạo xinh đẹp như Kim Tuyết Mai, nhưng bằng phục sức bên ngoài, cũng có thể sánh ngang với Kim Tuyết Mai.
Nhưng mà, bây giờ Kim Tuyết Mai mặc chiếc váy hàng hiệu giá trị hàng chục triệu lên người, lập tức bao nhiêu khí chất cao sang xinh đẹp đều khoe ra cả.
Hạ Vy vốn có thể đánh ngang tay với Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt trở nên hoàn toàn lu mờ, trong lòng sao có thể dễ chịu cho được.
"Hạ Vy, cậu cảm thấy thế nào, chiếc váy này có được không?" Kim Tuyết Mai nhìn sang phía Hạ Vy.
Cô thật sự muốn hỏi ý kiến Hạ Vy, nhưng ở trong mắt Hạ Vy, cô cảm thấy Kim Tuyết Mai đang cố ý khoe khoang trước mặt cô.
"Bộ váy rất đẹp, mà với chiếc váy hàng hiệu cỡ này có ai mặc vào mà không đẹp chứ, có điều cái giá này, có lẽ chưa chắc đã đẹp như vậy!" Vẻ mặt Hạ Vy tỏ ra hờ hững, nhưng lời nói đều có ý đâm chọc.
"Không sao, em cứ mua đi." Lần này không đợi Kim Tuyết Mai mở miệng, Cao Phong liền nói ngay.
Kim Tuyết Mai cắn căn đôi môi đỏ mọng, sau đó vẫn cương quyết gật đầu.
Cô biết Cao Phong không có tiền, cho nên có muốn mua cho mình cũng là lực bất tòng tâm, cho nên bộ váy này, cô vẫn là tự mình chi trả.
Nhưng, coi như đây là món quà kỷ niệm ba năm ngày cưới đi!
"Lúc về mình sẽ nói với mẹ, đây là món quà Cao Phong tặng cho mình, mẹ chắc chắn sẽ rất vui." Trong lòng Kim Tuyết Mai lặng lẽ nghĩ thầm.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy cô mua quần áo, cô muốn cho Kiều Thu Vân nhìn thấy, Cao Phong có năng lực tặng quà cho mình.
"Giá của nó là tám chục triệu đấy, Tuyết Mai cậu thật sự muốn mua?" Hạ Vy có chút bất ngờ nhìn Kim Tuyết Mai.
Hai người cùng nhau đi dạo phố rất nhiều lần, cô chưa bao giờ thấy Kim Tuyết Mai tiêu tiền xa xỉ như vậy.
"Ừ, mua một món cũng được mà..." Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu, em xem thử những thứ khác đi, nếu như thích thì cứ mua." Cao Phong đi đến nói.
"Một món là đủ rồi, đủ rồi." Kim Tuyết Mai vội vàng khoát tay.
"Cao Phong, tôi cảm thấy tôi cần phải nhắc nhở anh thêm một lần, hôm nay anh ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền?" Hạ Vy khinh thường liếc Cao Phong một cái.
Giá Cao Phong có quan hệ với công ty bất động sản Phong Maithì sao chứ? Công ty bất động sản Phong Mai có tiền, không có nghĩa là Cao Phong cũng có tiền!
Nhắc đến Trương Hàn cũng coi là có quan hệ với công ty bất động sản Phong Mai biết đấy, nhưng công ty bất động sản Phong Mai sẽ vô cớ cho Trương Hàn nhiều tiền hay sao?
Cho nên Hạ Vy nhận định, bây giờ Cao Phong vẫn là tên ăn bám không được tích sự gì, tuyệt đối không thể lấy ra một số tiền lớn cỡ tám chục triệu được.
"Mang theo mười triệu tiền mặt." Cao Phong hờ hững nhìn Hạ Vy, nhàn nhạt trả lời.
"Phụtttt..." Hạ Vy cười suýt sặc cả nước.
Tiếp đó cô cười lạnh: "Tiền đó còn chẳng đủ cho tôi tiêu vặt, vậy mà anh dám bảo Tuyết Mai thích cái gì lấy cái đó sao? Không có tiền lấy cái quái gì mua đồ?"
"Sao lại không, tên của cô ấy chính là tiền còn gì nữa." Cao Phong nói xong, liền quay đi không thèm quan tâm đến Hạ Vy nữa.
Anh lặng lẽ đưa tay cầm lên một sợi dây chuyền, vòng qua chiếc cổ trắng như tuyết của Kim Tuyết Mai, dịu dàng móc mắc cài vào cho cô.
Mới vừa rồi, Kim Tuyết Mai thỉnh thoảng thì sẽ liếc mắt nhìn sợi dây chuyền này, Cao Phong ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ.
"Đẹp lắm, lấy đi" Cao Phong cười nói.
"Tên chính là tiền, a ha ha..." Hạ Vy bây giờ cười sặc sụa đến nỗi không nói nổi nữa, Cao Phong này sao lại ngu ngốc đến thế chứ.
Hạ Vy ra mắt chỉ tay trả cùng cà mặt trả, nhưng mà cà tên? Sợ không phải một chuyện tiếu lâm.
Kim Tuyết Mai chớp chớp xinh đẹp con ngươi, Cao Phong làm sao lại biết mình thích sợi dây chuyền này?
Nhưng mà, giá tiền này... quá đắt!
"Cao Phong... Cái này cũng được, nhưng mà... một trăm hai mươi triệu..." Kim Tuyết Mai cắn môi muốn bật máu, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xuống tay.
Tiêu phí tám chục triệu mua quần áo đã là vô cùng xa xỉ, còn tiếp tục chi thêm một trăm hai chục triệu mua một sợi dây chuyền, những chuyện này Kim Tuyết Mai ngay cả nghĩ cũng không dám.
"Không có sao, thích thì lấy" Cao Phong căn bản không giải thích gì, chỉ đơn giản lập lại lần nữa những lời lúc nãy.
Kim Tuyết Mai hoàn toàn không biết Cao Phong lấy đâu ra năng lực và tự tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cao Phong, Kim Tuyết Mai lại không muốn cự tuyệt anh.
Chẳng lẽ bây giờ trong tay Cao Phong có rất nhiều tiền? Kim Tuyết Mai vừa nghĩ như vậy, vừa lấy sợi dây chuyện.
Nói không chừng, Cao Phong thật sự có thể cho mình một điều ngạc nhiên bất ngờ.
"Tuyết Mai, cậu chọn xong chưa, chọn xong chúng ta đi tính tiền." Hạ Vy huơ huơ hai bộ quần áo trong tay.
"Đi thôi!" Kim Tuyết Mai trả lời.
Hạ Vy đã nhanh chân đi trước một quãng ca, thật nhanh cà thẻ tín dụng tính tiền.
Động tác của cô nhanh như vậy, làm gì không làm lại đi tính tiền trước, chính là sợ một lát nữa Kim Tuyết Mai không đủ tiền, muốn quay ra mượn tiền mình.
Sau khi Hạ Vy thanh toán xong, liền chậm rãi đi qua một bên giễu cợt: "Cao Phong, Tuyết Mai, tới hai người rồi."
Nhưng mà, Hạ Vy và Kim Tuyết Mai phát hiện, Cao Phong dường như không hề ý thức tình hình, thần tình lạnh nhạt đứng im tại chỗ, căn bản không có ý tính tiền.
Kim Tuyết Mai chậm rãi bước lên, cầm bộ váy và sợi chuyền đặt trên mặt quầy thu ngân.
"Cao Phong, đây chính là bỏ tiền ra mua, không phải nhặt giày rách mà anh muốn lấy thì có thể lấy miễn phí." Hạ Vyở bên cạnh cười nhạo một tiếng nhắc nhở.
"Thứ gì Tuyết Mai thích, cho dù là sao trên trời, tôi cũng sẽ hái xuống cho cô ấy" Cao Phong nhàn nhạt trả lời.
Đối diện với cô gái khác ngoàiKim Tuyết Mai, Cao Phong giống như biến thành một người khác, cả người trở nên vô cùng hờ hững.
"Phụtttt! Anh chém gió vừa vừa phải phải thôi, trên người anh có nổi tám chục triệu không đã?" Hạ Vy hoàn toàn khinh thường, Cao Phong ba năm qua không hề đi làm bất cứ chỗ nào, dựa vào cái gì có tư cách chém gió trước mặt cô?
"Tôi không có, nhưng cũng chưa cần tôi phải bỏ tiền ra." Cao Phong sờ sờ mũi.
Hạ Vy vĩnh viễn không ngờ được, ngay cả cửa hàng này cũng là của Cao Phong, còn Kim Tuyết Mai chính là bà chủ nơi đây!
Bà chủ lấy đồ trong địa bàn của mình, còn cần Cao Phong bỏ tiền sao?
"A ha ha." Hạ Vy cười lạnh một tiếng, cho rằng Cao Phong nói như vậy tức là, tiền này anh ta không định chi trả, mà là để Kim Tuyết Mai tự chi trả.
Quả nhiên là chỉ biết ăn bám, Hạ Vy trong lòng thầm nhổ nước bọt khinh thường.
"Em vào trong thử chút đi." Cao Phong xoay đầu lại nói.
Kim Tuyết Mai do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm chiếc váy vào phòng thử quần áo.
Chốc lát sau, Kim Tuyết Mai lại đi ra, trên mặt đỏ bừng.
"Cao Phong, anh xem thử xem, nhìn có được không?" Kim Tuyết Mai hai tay ôm quanh người, nhỏ giọng hỏi.
Cao Phong quay đầu lại, trong nháy mắt trở nên ngây dại.
Lúc này Kim Tuyết Mai, trên người mặc chiếc váy dài hở vai màu đen, làm cho vóc dáng của cô càng thêm thon thả quyến rũ.
Màu đen khi mặc vào sẽ có cảm giác gầy đi, hơn nữa cũng dễ dàng làm nổi bật khí chất.
Lúc này Kim Tuyết Mai vừa toát ra khí chất cao sang quý phái, vừa ẩn hiện dịu dàng nhu tình, nhưng tất cả đều không mâu thuẫn với nhau, ngược lại khiến cho người nhìn có cảm giác kích động không thể rời mắt.
Vốn cô có làn da trắng nõn mơn mởn, dưới làn vải lụa màu đen, lại càng trắng mịn nổi bật, đôi vai gầy lấp ló sau lớp vải, ẩn hiện xương quai xanh gợi cảm, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Giây phút Kim Tuyết Mai bước ra khỏi phòng thử đồ, toàn bộ khách hàng nữ trong cửa hàng đều hoàn toàn bị lu mờ!
"Đẹp! Thật sự là quá đẹp!" Cao Phong bật ra lời nói thật lòng.
Kim Tuyết Mai một thời được gọi là nữ thần sắc đẹp của Hà Nội, ngày xưa có không biết bao nhiêu người theo đuổi, không phải là không có lý do.
Nhưng mà trong ba năm qua ở xí nghiệp Kim Thiên, Kim Tuyết Mai phải làm không ít việc bẩn thỉu hoặc mệt nhọc, cũng không có đồ trang điểm chất lượng cao, cho nên nhan sắc so với trước kia hơi kém hơn một chút.
Nếu không, bây giờ Kim Tuyết Mai sẽ còn xinh đẹp hơn rất nhiều.
Trong tay Hạ Vy cầm hai bộ quần áo, trong ánh mắt cô thoáng qua một tia đắc ý, nhưng ngay sau đó lại biến thành ghen tị cực điểm.
Trước kia cô và Kim Tuyết Mai cùng nhau đi dạo phố, dù cho Kim Tuyết Mai chỉ ăn mặc đơn giản, còn cô ăn mặc cũng như trang điểm lộng lẫy.
Cho nên mặc dù cô không có dung mạo xinh đẹp như Kim Tuyết Mai, nhưng bằng phục sức bên ngoài, cũng có thể sánh ngang với Kim Tuyết Mai.
Nhưng mà, bây giờ Kim Tuyết Mai mặc chiếc váy hàng hiệu giá trị hàng chục triệu lên người, lập tức bao nhiêu khí chất cao sang xinh đẹp đều khoe ra cả.
Hạ Vy vốn có thể đánh ngang tay với Kim Tuyết Mai, trong nháy mắt trở nên hoàn toàn lu mờ, trong lòng sao có thể dễ chịu cho được.
"Hạ Vy, cậu cảm thấy thế nào, chiếc váy này có được không?" Kim Tuyết Mai nhìn sang phía Hạ Vy.
Cô thật sự muốn hỏi ý kiến Hạ Vy, nhưng ở trong mắt Hạ Vy, cô cảm thấy Kim Tuyết Mai đang cố ý khoe khoang trước mặt cô.
"Bộ váy rất đẹp, mà với chiếc váy hàng hiệu cỡ này có ai mặc vào mà không đẹp chứ, có điều cái giá này, có lẽ chưa chắc đã đẹp như vậy!" Vẻ mặt Hạ Vy tỏ ra hờ hững, nhưng lời nói đều có ý đâm chọc.
"Không sao, em cứ mua đi." Lần này không đợi Kim Tuyết Mai mở miệng, Cao Phong liền nói ngay.
Kim Tuyết Mai cắn căn đôi môi đỏ mọng, sau đó vẫn cương quyết gật đầu.
Cô biết Cao Phong không có tiền, cho nên có muốn mua cho mình cũng là lực bất tòng tâm, cho nên bộ váy này, cô vẫn là tự mình chi trả.
Nhưng, coi như đây là món quà kỷ niệm ba năm ngày cưới đi!
"Lúc về mình sẽ nói với mẹ, đây là món quà Cao Phong tặng cho mình, mẹ chắc chắn sẽ rất vui." Trong lòng Kim Tuyết Mai lặng lẽ nghĩ thầm.
Mà đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất thúc đẩy cô mua quần áo, cô muốn cho Kiều Thu Vân nhìn thấy, Cao Phong có năng lực tặng quà cho mình.
"Giá của nó là tám chục triệu đấy, Tuyết Mai cậu thật sự muốn mua?" Hạ Vy có chút bất ngờ nhìn Kim Tuyết Mai.
Hai người cùng nhau đi dạo phố rất nhiều lần, cô chưa bao giờ thấy Kim Tuyết Mai tiêu tiền xa xỉ như vậy.
"Ừ, mua một món cũng được mà..." Kim Tuyết Mai nhỏ giọng nói.
"Không sao đâu, em xem thử những thứ khác đi, nếu như thích thì cứ mua." Cao Phong đi đến nói.
"Một món là đủ rồi, đủ rồi." Kim Tuyết Mai vội vàng khoát tay.
"Cao Phong, tôi cảm thấy tôi cần phải nhắc nhở anh thêm một lần, hôm nay anh ra ngoài mang theo bao nhiêu tiền?" Hạ Vy khinh thường liếc Cao Phong một cái.
Giá Cao Phong có quan hệ với công ty bất động sản Phong Maithì sao chứ? Công ty bất động sản Phong Mai có tiền, không có nghĩa là Cao Phong cũng có tiền!
Nhắc đến Trương Hàn cũng coi là có quan hệ với công ty bất động sản Phong Mai biết đấy, nhưng công ty bất động sản Phong Mai sẽ vô cớ cho Trương Hàn nhiều tiền hay sao?
Cho nên Hạ Vy nhận định, bây giờ Cao Phong vẫn là tên ăn bám không được tích sự gì, tuyệt đối không thể lấy ra một số tiền lớn cỡ tám chục triệu được.
"Mang theo mười triệu tiền mặt." Cao Phong hờ hững nhìn Hạ Vy, nhàn nhạt trả lời.
"Phụtttt..." Hạ Vy cười suýt sặc cả nước.
Tiếp đó cô cười lạnh: "Tiền đó còn chẳng đủ cho tôi tiêu vặt, vậy mà anh dám bảo Tuyết Mai thích cái gì lấy cái đó sao? Không có tiền lấy cái quái gì mua đồ?"
"Sao lại không, tên của cô ấy chính là tiền còn gì nữa." Cao Phong nói xong, liền quay đi không thèm quan tâm đến Hạ Vy nữa.
Anh lặng lẽ đưa tay cầm lên một sợi dây chuyền, vòng qua chiếc cổ trắng như tuyết của Kim Tuyết Mai, dịu dàng móc mắc cài vào cho cô.
Mới vừa rồi, Kim Tuyết Mai thỉnh thoảng thì sẽ liếc mắt nhìn sợi dây chuyền này, Cao Phong ở bên cạnh nhìn thấy rất rõ.
"Đẹp lắm, lấy đi" Cao Phong cười nói.
"Tên chính là tiền, a ha ha..." Hạ Vy bây giờ cười sặc sụa đến nỗi không nói nổi nữa, Cao Phong này sao lại ngu ngốc đến thế chứ.
Hạ Vy ra mắt chỉ tay trả cùng cà mặt trả, nhưng mà cà tên? Sợ không phải một chuyện tiếu lâm.
Kim Tuyết Mai chớp chớp xinh đẹp con ngươi, Cao Phong làm sao lại biết mình thích sợi dây chuyền này?
Nhưng mà, giá tiền này... quá đắt!
"Cao Phong... Cái này cũng được, nhưng mà... một trăm hai mươi triệu..." Kim Tuyết Mai cắn môi muốn bật máu, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm xuống tay.
Tiêu phí tám chục triệu mua quần áo đã là vô cùng xa xỉ, còn tiếp tục chi thêm một trăm hai chục triệu mua một sợi dây chuyền, những chuyện này Kim Tuyết Mai ngay cả nghĩ cũng không dám.
"Không có sao, thích thì lấy" Cao Phong căn bản không giải thích gì, chỉ đơn giản lập lại lần nữa những lời lúc nãy.
Kim Tuyết Mai hoàn toàn không biết Cao Phong lấy đâu ra năng lực và tự tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cao Phong, Kim Tuyết Mai lại không muốn cự tuyệt anh.
Chẳng lẽ bây giờ trong tay Cao Phong có rất nhiều tiền? Kim Tuyết Mai vừa nghĩ như vậy, vừa lấy sợi dây chuyện.
Nói không chừng, Cao Phong thật sự có thể cho mình một điều ngạc nhiên bất ngờ.
"Tuyết Mai, cậu chọn xong chưa, chọn xong chúng ta đi tính tiền." Hạ Vy huơ huơ hai bộ quần áo trong tay.
"Đi thôi!" Kim Tuyết Mai trả lời.
Hạ Vy đã nhanh chân đi trước một quãng ca, thật nhanh cà thẻ tín dụng tính tiền.
Động tác của cô nhanh như vậy, làm gì không làm lại đi tính tiền trước, chính là sợ một lát nữa Kim Tuyết Mai không đủ tiền, muốn quay ra mượn tiền mình.
Sau khi Hạ Vy thanh toán xong, liền chậm rãi đi qua một bên giễu cợt: "Cao Phong, Tuyết Mai, tới hai người rồi."
Nhưng mà, Hạ Vy và Kim Tuyết Mai phát hiện, Cao Phong dường như không hề ý thức tình hình, thần tình lạnh nhạt đứng im tại chỗ, căn bản không có ý tính tiền.
Kim Tuyết Mai chậm rãi bước lên, cầm bộ váy và sợi chuyền đặt trên mặt quầy thu ngân.
Tác giả :
Nhật Đồng