Rể Quý Rể Hiền
Chương 174
Bỗng nhiên mọi người sửng sốt, không đủ số dư sao?
Bên trong chiếc thẻ này của Cao Phong, không đủ mười hai tỷ à?
Vậy anh còn luôn miệng nói sẽ thanh toán toàn bộ, tự tin của anh lấy đâu ra thế?
"Phụt ha ha, chồng à, em thật sự không nhịn nổi, sao lại có người da mặt dày như vậy được? Rõ ràng là không có tiền còn giả vờ như vậy chứ?" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt lại bật cười.
Trên mặt người thanh niên cũng xuất hiện biểu cảm khinh thường.
Ngay vừa rồi, anh ta thật sự bị Cao
Phong dọa sợ.
Nếu Cao Phong thật sự có thể lấy ra được khoản tiền lớn mười hai tỷ, vậy thân phận của Cao Phong, tuyệt đối không đơn giản!
Nếu mình đắc tội nhân vật lớn như vậy, chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao?
Mà hiện giờ biết Cao Phong không có tài lực này xong, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống.
"Anh Cao, thẻ của anh, không đủ số dư.." Lúc này Trương Ái Nhi hơi xấu hổ, lặng lẽ rút thẻ ra. Lúc này Cao Phong khẽ nhíu mày, không phải chứ, ngay cả mười hai tỷ cũng không có sao?
Thấy Cao Phong im lặng không nói, mọi người lại càng không ngừng cười mia, xem ra Cao Phong bị vạch trần, cho nên không nói nên lời rồi?
Lúc trước khi chưa quẹt thẻ, Cao Phong còn có thể giả vờ, hiện giờ sự thật bày ra ngay trước mắt, anh còn giả vờ kiểu gì đây?
“À... Tôi nhớ ra rồi, thẻ này của tôi bị khóa" Bỗng nhiên Cao Phong nhớ tới một chuyện, lạnh nhạt giải thích.
Trong khoảng thời gian trước, khi anh dùng thẻ lấy ra mười tám tỷ lễ hỏi, nhà họ Cao đã làm ra chế tài đối với chi tiêu tài chính của bất động sản Phong Mai.
Mỗi một khoản của công ty, tất nhiên là phải báo cáo chính xác.
Mà thẻ của Cao Phong, cũng bị nhà họ Cao khóa lại.
Làm như vậy, chính là vì muốn tất cả chi tiêu của Cao Phong đều phải trải qua sổ sách trong bất động sản Phong Mai.
Như vậy, nếu Cao Phong dùng tiền để làm chuyện gì đó, hiển nhiên là bị nhà họ Cao nắm trong tay.
Không thể không nói, tính toán của nhà họ Cao thật đúng là hay.
Chẳng qua bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, hiện giờ Cao Phong đã có mấy chục công ty lớn của riêng mình.
Còn có hơn nửa sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương mới tiếp nhận, giá trị con người Cao Phong đã rất cao.
Giống như bọn họ vĩnh viễn không biết, Lâm Vạn Quân đã bồi dưỡng một lực lượng lớn trung thành và tận tâm cho Cao Phong.
"Khóa lại rồi sao? Ha ha... Buồn cười chết đi được."
Đối với lời Cao Phong nói, rất nhiều người đều cười khinh thường.
Không có tiền thì cứ nói là không có tiền, còn bày đặt nói là bị khóa thẻ.
"Cậu cho rằng mình là con nhà giàu à, trong nhà động một tí là khóa thẻ của cậu? Buồn cười chết mất." Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia thấy Cao Phong không lấy ra được tiền, cô ta lập tức không ngừng cười mỉa.
"Vậy anh Cao, ngôi biệt thự này, anh còn mua không?" Trương Ái Nhi nhẹ giọng hỏi, trong mắt không tránh khỏi có chút thất vọng.
Cô ta biết Cao Phong chắc chắn sẽ không mua, hỏi như vậy, nhưng bản thân cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
"Mua, tôi đi gọi điện thoại." Nằm ngoài dự kiến của mọi người, Cao Phong lại gật đầu, lập tức lấy di động ra.
Nhìn đến đây, người trong đại sảnh bộ phận bán hàng, người nào cũng không rời khỏi hiện trường.
Bọn họ rất muốn nhìn xem, có phải là Cao Phong thật sự có thể lấy ra được tiền, có phải là có thể thanh toán toàn bộ, mua biệt thự giá trị mười hai tỷ này hay không?
"Chú Lâm, thẻ của cháu bị khóa lại rồi đúng không?" Sau khi gọi điện thoại, Cao Phong hỏi thẳng vấn đề.
"Chuyện này... Có lẽ là thế..." Lâm Vạn Quân im lặng một lát, ngay sau đó cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Hiện giờ nhà họ Cao có thái độ gì với Cao Phong, ông ta có thể nhìn ra được một chút.
Dù sao Cao Phong là dòng chính duy nhất của nhà họ Cao hiện giờ, con cháu nhà họ Cao khác cũng có, nhưng đều là chi thứ mà thôi.
Máu mủ tình thâm, tương lai của nhà họ Cao, chắc chắn vẫn sẽ ưu tiên cho con cháu chính thống là Cao Phong kế thừa.
Nhưng bọn họ không muốn biểu hiện quá coi trọng đối với Cao Phong, cho nên mới tiến hành quản chế như vậy.
"À... Mấy ngày hôm trước tiếp nhận sản nghiệp, đều quy hoạch xong rồi đúng không? Bây giờ cháu cần một khoản tiền." Cao Phong hỏi.
"Cậu chủ Phong cần bao nhiêu tiền, phía bên tôi sẽ lập tức gửi qua cho cậu, là thông qua giấy tờ của công ty hay là?" Lâm Vạn Quân lập tức hỏi.
"Dùng sản nghiệp của cháu đi, đợi lát nữa cháu gửi số tiền, cùng số tài khoản thẻ khác gửi qua cho chú" Cao Phong vừa cúp điện thoại, lập tức gửi số tài khoản cho Lâm Vạn Quân.
Anh không muốn mấy người phía sau nghe thấy được cuộc đối thoại giữa anh và Lâm Vạn Quân, nếu không thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục châm chọc khiêu khích.
Nhưng mà không sao, sự thật có thể muộn màng, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.
Bên kia Lâm Vạn Quân vừa nhận được tin nhắn của Cao Phong, lập tức tự mình đi làm việc, sợ làm chậm trễ chuyện của Cao Phong.
Rất nhanh, di động của Cao Phong truyền tới âm thanh nhắc nhở, rõ ràng là tiền đã được chuyển vào tài khoản.
Cao Phong hơi xoay người, đi về phía Trương Ái Nhi.
Người thanh niên tên là anh Hồ, lúc này hai tay vòng quanh ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Cao Phong.
Anh ta rất muốn nhìn xem, Cao Phong còn có thể giở trò gì.
"Quet chiếc thẻ này đi, chiếc thẻ kia bị khóa rồi." Cao Phong lạnh nhạt giải thích với Trương Ái Nhi.
"À, được!" Trương Ái Nhi sửng sốt một lát, vội vàng nhận lấy thẻ trong tay Cao Phong, lại cho vào trong máy quét thẻ.
Bây giờ Trương Ái Nhi không còn khẩn trương như trước nữa, nhanh chóng tiến hành thao tác, sau đó để Cao Phong nhập mật mã vào.
Đợi Cao Phong nhập mật mã xong, Trương Ái Nhi lại ấn nút xác nhận.
"Tách tách!" Trong máy quét thẻ lại truyền ra âm thanh đọc số liệu.
“Tút! Thẻ này không đủ số dư, mong cậu hãy đổi thẻ khác, ha ha ha!" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt bất chợt cười to.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy buồn cười, đều trợn to mắt nhìn truyện cười của Cao Phong.
Bảy tám giây sau, bỗng nhiên máy quét thẻ sáng lên đèn xanh.
"Quét thẻ thành công, đã trừ số tiền mười hai tỷ!"
Trong máy quét thẻ truyền ra một giọng nói.
Rõ ràng là máy quét thẻ này rất xịn, ngay cả trừ tiền cũng đọc ra luôn.
"Bum!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía máy quét tiền.
Lúc này, một cái máy quét thẻ nho nhỏ, vậy mà hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Ngoại trừ Cao Phong, bất kỳ kẻ nào cũng đều trợn to mắt, nhìn máy quét thẻ với vẻ khó mà tin được.
Mười hai tỷ...
Trừ thành công rồi sao?
Cao Phong nhìn giống như công nhân nghèo, thật sự có thể lấy ra được mười hai tỷ sao?
Hóa ra, anh thật sự là người có tiền khiêm tốn!
Mười hai tỷ, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, trực tiếp lấy ra rồi.
Đây, đây là số tiền nhiều cỡ nào?
Người giàu sao?
Không, người giàu cũng không thể hình dung anh rồi.
Đây thật sự là người siêu giàu!
Tay Trương Ái Nhi hơi run run, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt há to miệng, mà đám nhân viên bán hàng ở xung quanh, đều hối hận tới mức ruột xanh.
Còn người thanh niên kia, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, trong lòng còn sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Cao Phong anh, vậy mà thật sự có tài lực cường đại như vậy, vậy thân phận của Cao Phong, sẽ khủng bố cỡ nào?
Mọi người ở trong đại sảnh bộ phận bán hàng, lúc trước đều đã chuẩn bị trào phúng Cao Phong.
Mà lúc này đây, bọn họ lại bị vả mặt, không dám nói ra bất kỳ một lời trào phúng nào nữa.
"Cậu, trời ạ, cậu, chuyện đó không có khả năng..." Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Bên trong chiếc thẻ này của Cao Phong, không đủ mười hai tỷ à?
Vậy anh còn luôn miệng nói sẽ thanh toán toàn bộ, tự tin của anh lấy đâu ra thế?
"Phụt ha ha, chồng à, em thật sự không nhịn nổi, sao lại có người da mặt dày như vậy được? Rõ ràng là không có tiền còn giả vờ như vậy chứ?" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt lại bật cười.
Trên mặt người thanh niên cũng xuất hiện biểu cảm khinh thường.
Ngay vừa rồi, anh ta thật sự bị Cao
Phong dọa sợ.
Nếu Cao Phong thật sự có thể lấy ra được khoản tiền lớn mười hai tỷ, vậy thân phận của Cao Phong, tuyệt đối không đơn giản!
Nếu mình đắc tội nhân vật lớn như vậy, chẳng phải là đang tự tìm đường chết sao?
Mà hiện giờ biết Cao Phong không có tài lực này xong, tảng đá trong lòng anh ta cuối cùng cũng rơi xuống.
"Anh Cao, thẻ của anh, không đủ số dư.." Lúc này Trương Ái Nhi hơi xấu hổ, lặng lẽ rút thẻ ra. Lúc này Cao Phong khẽ nhíu mày, không phải chứ, ngay cả mười hai tỷ cũng không có sao?
Thấy Cao Phong im lặng không nói, mọi người lại càng không ngừng cười mia, xem ra Cao Phong bị vạch trần, cho nên không nói nên lời rồi?
Lúc trước khi chưa quẹt thẻ, Cao Phong còn có thể giả vờ, hiện giờ sự thật bày ra ngay trước mắt, anh còn giả vờ kiểu gì đây?
“À... Tôi nhớ ra rồi, thẻ này của tôi bị khóa" Bỗng nhiên Cao Phong nhớ tới một chuyện, lạnh nhạt giải thích.
Trong khoảng thời gian trước, khi anh dùng thẻ lấy ra mười tám tỷ lễ hỏi, nhà họ Cao đã làm ra chế tài đối với chi tiêu tài chính của bất động sản Phong Mai.
Mỗi một khoản của công ty, tất nhiên là phải báo cáo chính xác.
Mà thẻ của Cao Phong, cũng bị nhà họ Cao khóa lại.
Làm như vậy, chính là vì muốn tất cả chi tiêu của Cao Phong đều phải trải qua sổ sách trong bất động sản Phong Mai.
Như vậy, nếu Cao Phong dùng tiền để làm chuyện gì đó, hiển nhiên là bị nhà họ Cao nắm trong tay.
Không thể không nói, tính toán của nhà họ Cao thật đúng là hay.
Chẳng qua bọn họ tuyệt đối không ngờ tới, hiện giờ Cao Phong đã có mấy chục công ty lớn của riêng mình.
Còn có hơn nửa sản nghiệp của tập đoàn Vũ Vương mới tiếp nhận, giá trị con người Cao Phong đã rất cao.
Giống như bọn họ vĩnh viễn không biết, Lâm Vạn Quân đã bồi dưỡng một lực lượng lớn trung thành và tận tâm cho Cao Phong.
"Khóa lại rồi sao? Ha ha... Buồn cười chết đi được."
Đối với lời Cao Phong nói, rất nhiều người đều cười khinh thường.
Không có tiền thì cứ nói là không có tiền, còn bày đặt nói là bị khóa thẻ.
"Cậu cho rằng mình là con nhà giàu à, trong nhà động một tí là khóa thẻ của cậu? Buồn cười chết mất." Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia thấy Cao Phong không lấy ra được tiền, cô ta lập tức không ngừng cười mỉa.
"Vậy anh Cao, ngôi biệt thự này, anh còn mua không?" Trương Ái Nhi nhẹ giọng hỏi, trong mắt không tránh khỏi có chút thất vọng.
Cô ta biết Cao Phong chắc chắn sẽ không mua, hỏi như vậy, nhưng bản thân cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
"Mua, tôi đi gọi điện thoại." Nằm ngoài dự kiến của mọi người, Cao Phong lại gật đầu, lập tức lấy di động ra.
Nhìn đến đây, người trong đại sảnh bộ phận bán hàng, người nào cũng không rời khỏi hiện trường.
Bọn họ rất muốn nhìn xem, có phải là Cao Phong thật sự có thể lấy ra được tiền, có phải là có thể thanh toán toàn bộ, mua biệt thự giá trị mười hai tỷ này hay không?
"Chú Lâm, thẻ của cháu bị khóa lại rồi đúng không?" Sau khi gọi điện thoại, Cao Phong hỏi thẳng vấn đề.
"Chuyện này... Có lẽ là thế..." Lâm Vạn Quân im lặng một lát, ngay sau đó cũng không cảm thấy có bao nhiêu ngoài ý muốn.
Hiện giờ nhà họ Cao có thái độ gì với Cao Phong, ông ta có thể nhìn ra được một chút.
Dù sao Cao Phong là dòng chính duy nhất của nhà họ Cao hiện giờ, con cháu nhà họ Cao khác cũng có, nhưng đều là chi thứ mà thôi.
Máu mủ tình thâm, tương lai của nhà họ Cao, chắc chắn vẫn sẽ ưu tiên cho con cháu chính thống là Cao Phong kế thừa.
Nhưng bọn họ không muốn biểu hiện quá coi trọng đối với Cao Phong, cho nên mới tiến hành quản chế như vậy.
"À... Mấy ngày hôm trước tiếp nhận sản nghiệp, đều quy hoạch xong rồi đúng không? Bây giờ cháu cần một khoản tiền." Cao Phong hỏi.
"Cậu chủ Phong cần bao nhiêu tiền, phía bên tôi sẽ lập tức gửi qua cho cậu, là thông qua giấy tờ của công ty hay là?" Lâm Vạn Quân lập tức hỏi.
"Dùng sản nghiệp của cháu đi, đợi lát nữa cháu gửi số tiền, cùng số tài khoản thẻ khác gửi qua cho chú" Cao Phong vừa cúp điện thoại, lập tức gửi số tài khoản cho Lâm Vạn Quân.
Anh không muốn mấy người phía sau nghe thấy được cuộc đối thoại giữa anh và Lâm Vạn Quân, nếu không thì bọn họ nhất định sẽ tiếp tục châm chọc khiêu khích.
Nhưng mà không sao, sự thật có thể muộn màng, nhưng vĩnh viễn sẽ không vắng mặt.
Bên kia Lâm Vạn Quân vừa nhận được tin nhắn của Cao Phong, lập tức tự mình đi làm việc, sợ làm chậm trễ chuyện của Cao Phong.
Rất nhanh, di động của Cao Phong truyền tới âm thanh nhắc nhở, rõ ràng là tiền đã được chuyển vào tài khoản.
Cao Phong hơi xoay người, đi về phía Trương Ái Nhi.
Người thanh niên tên là anh Hồ, lúc này hai tay vòng quanh ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn chằm chằm Cao Phong.
Anh ta rất muốn nhìn xem, Cao Phong còn có thể giở trò gì.
"Quet chiếc thẻ này đi, chiếc thẻ kia bị khóa rồi." Cao Phong lạnh nhạt giải thích với Trương Ái Nhi.
"À, được!" Trương Ái Nhi sửng sốt một lát, vội vàng nhận lấy thẻ trong tay Cao Phong, lại cho vào trong máy quét thẻ.
Bây giờ Trương Ái Nhi không còn khẩn trương như trước nữa, nhanh chóng tiến hành thao tác, sau đó để Cao Phong nhập mật mã vào.
Đợi Cao Phong nhập mật mã xong, Trương Ái Nhi lại ấn nút xác nhận.
"Tách tách!" Trong máy quét thẻ lại truyền ra âm thanh đọc số liệu.
“Tút! Thẻ này không đủ số dư, mong cậu hãy đổi thẻ khác, ha ha ha!" Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt bất chợt cười to.
Mọi người xung quanh cũng cảm thấy buồn cười, đều trợn to mắt nhìn truyện cười của Cao Phong.
Bảy tám giây sau, bỗng nhiên máy quét thẻ sáng lên đèn xanh.
"Quét thẻ thành công, đã trừ số tiền mười hai tỷ!"
Trong máy quét thẻ truyền ra một giọng nói.
Rõ ràng là máy quét thẻ này rất xịn, ngay cả trừ tiền cũng đọc ra luôn.
"Bum!"
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía máy quét tiền.
Lúc này, một cái máy quét thẻ nho nhỏ, vậy mà hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Ngoại trừ Cao Phong, bất kỳ kẻ nào cũng đều trợn to mắt, nhìn máy quét thẻ với vẻ khó mà tin được.
Mười hai tỷ...
Trừ thành công rồi sao?
Cao Phong nhìn giống như công nhân nghèo, thật sự có thể lấy ra được mười hai tỷ sao?
Hóa ra, anh thật sự là người có tiền khiêm tốn!
Mười hai tỷ, ngay cả mắt cũng không chớp một cái, trực tiếp lấy ra rồi.
Đây, đây là số tiền nhiều cỡ nào?
Người giàu sao?
Không, người giàu cũng không thể hình dung anh rồi.
Đây thật sự là người siêu giàu!
Tay Trương Ái Nhi hơi run run, người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt há to miệng, mà đám nhân viên bán hàng ở xung quanh, đều hối hận tới mức ruột xanh.
Còn người thanh niên kia, sắc mặt anh ta lập tức tái mét, trong lòng còn sinh ra cảm giác khủng hoảng.
Cao Phong anh, vậy mà thật sự có tài lực cường đại như vậy, vậy thân phận của Cao Phong, sẽ khủng bố cỡ nào?
Mọi người ở trong đại sảnh bộ phận bán hàng, lúc trước đều đã chuẩn bị trào phúng Cao Phong.
Mà lúc này đây, bọn họ lại bị vả mặt, không dám nói ra bất kỳ một lời trào phúng nào nữa.
"Cậu, trời ạ, cậu, chuyện đó không có khả năng..." Người phụ nữ diêm dúa lòe loẹt kia không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Tác giả :
Nhật Đồng