Rể Cuồng
Chương 91: DỌN NHÀ
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chi Diêu để Thẩm Mộng Thần đi làm trước, anh thì ở nhà, sau khi ăn sáng xong cũng không đi, chỉ ngồi trong phòng khách. Vương Thu Cúc thu dọn bát đũa xong thấy Lâm Chi Diêu còn chưa đi, thế là nghi ngờ hỏi: “Chi Diêu, con không đi làm sao?"
Lâm Chi Diêu cười nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ, con đang đợi người."
“Đợi người? Ai vậy?" Vương Thu Cúc tiếp tục hỏi.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Chi Diêu liếc mắt ra hiệu với Vương Thu Cúc, Vương Thu Cúc theo bản năng đi ra mở cửa. Sau đó bà ta lập tức nhìn thấy tám người mặc trang phục của công ty dọn nhà đi đến.
“Chi Diêu, đây là?" Vương Thu Cúc càng thêm nghi ngờ.
Lâm Chi Diêu cười với Vương Thu Cúc: “Mẹ, bọn họ là do con gọi đến, hôm nay chúng ta dọn nhà, hôm qua con đi vào trung tâm thành phố mua nhà, dã dọn dẹp sạch sẽ, có thể vào ở luôn, căn nhà con mua lớn hơn nhà này rất nhiều. Bây giờ mẹ đi thu dọn đồ đạc đi, đồ dùng trong nhà thì không cần thu dọn, bên kia đều có, chỉ cần thu dọn quần áo là được rồi."
“Mua? Mua nhà? Chuyện này..." Vương Thu Cúc tỏ vẻ không thể tin nổi hỏi. Bởi vì chuyện này quá đột ngột, trong lòng bà ta mua nhà chính là một chuyện lớn, sao ở trong miệng Lâm Chi Diêu cũng chỉ như mua một bó rau cải trắng thôi vậy? Nói mua là mua.
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Dạ mẹ, không có gì kỳ lạ, không phải chỉ mua một căn nhà thôi sao? Không phải người nhà họ Thẩm bọn họ chế giễu chúng ta cả đời đều không thể mua nhà ở trung tâm thành phố sao? Mới lạ lắm à, không phải chỉ là một căn nhà thôi sao! Hơn nữa nơi chúng ta đang ở này đúng là hơi nhỏ, sau này chúng ta dọn đến trung tâm thành phố thôi!"
“Nhưng, nhưng mà..." Vương Thu Cúc vẫn chấn động không nói lên lời. Bà luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng lại chưa nghĩ ra được. Chỉ là khi bà ta muốn hỏi, Lâm Chi Diêu đã về phòng ngủ thu dọn đồ đạc rồi.
Việc dọn nhà không thể nào một chuyến là xong, buổi sáng Vương Thu Cúc đi theo xe đến biệt viện Tử Trúc một chuyến. Khi Vương Thu Cúc đứng trước biệt thự mà Lâm Chi Diêu mua ở biệt viện Tử Trúc, hoàn toàn choáng váng.
Tay chỉ vào cửa chính của biệt thự, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Lâm Lâm Lâm Chi Diêu, đây đây đây... đây chính là nhà mà con mua sao?"
Lâm Chi Diêu lấy chìa khóa ra rồi ừ một tiếng, cửa chính thông minh tự mở ra, Lâm Chi Diêu đưa một chiếc chìa khóa cho Vương Thu Cúc, gật đầu nói: “Ừm, mẹ xem đi, cửa mở rồi, hôm qua mới mua căn này, Giang Hằng nói với con, biệt thự nơi này không tệ, vậy nên con mua luôn. Thế nào, mẹ nhìn xem, hoàn cảnh khu nhà này cũng không tệ lắm phải không? Hì hì... tối nay cho Mộng Thần một niềm vui bất ngờ."
Vương Thu Cúc hoàn toàn choáng váng, nhìn Lâm Chi Diêu bằng ánh mắt phức tạp, khu nhà này có thể không tốt sao? Đây chính là khu biệt thự tốt nhất thành phố Nam Giang đấy! Không phải có tiền là có thể mua được đâu, còn phải xem thân phận địa vị của anh! Có thể ở nơi này, ai không phải là nhân vật nổi tiếng thành phố Nam Giang chứ! Giống như nhà họ Thẩm, đừng nói không mua nổi biệt thự ở nơi này, coi như có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!
Thế là Vương Thu Cúc nói với Lâm Chi Diêu: “Chi Diêu à, đây chính là biệt viện Tử Trúc đấy! Đây chính là biệt viện Tử Trúc đấy! Đây thật sự là nhà mới của chúng ta sao? Con thật sự không lừa mẹ chứ?"
Lâm Chi Diêu nghi ngờ nói: “Mẹ, chìa khóa con cũng đưa cho mẹ rồi, đương nhiên đây là nhà mới của chúng ta, sao vậy? Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao?"
Khóe miệng Vương Thu Cúc co rút: “Nơi này cũng không phải có tiền là có thể mua được, muốn mua nhà ở nơi này, không có địa vị xã hội nhất định thì không được!"
Hả... Đúng là Lâm Chi Diêu không nghĩ đến chuyện này, hóa ra mua nhà ở đây còn có yêu cầu kiểu này. Chỉ là hôm qua Giang Hằng dứt khoát mua luôn, tất nhiên Giang Hằng cũng sẽ không nói loại chuyện nhỏ này với anh. Dù sao đừng nói là Lâm Chi Diêu, ngay cả bản thân Giang Hằng, cũng chắc chắn có đủ thân phận để mua nhà ở nơi này.
Lâm Chi Diêu xua xua tay với Vương Thu Cúc, nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy, mau vào đi, công nhân đang chờ đấy. Nếu mẹ còn không tin, lát nữa con mang chứng nhận cho mẹ xem, không phải là được rồi sao..."
Vương Thu Cúc không biết nên nói cái gì bây giờ, gật đầu đi vào, nhưng trong lòng bà ta vẫn không yên tâm, thế là bảo Lâm Chi Diêu mang chứng nhận bất động sản cho bà ta xem trước. Sau khi cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, bà ta mới chắc chắn căn nhà này là hôm qua Lâm Chi Diêu mua!
Sau khi xác định chuyện này, Vương Thu Cúc chấn động cùng cực. Bàn tay run rẩy trả lại chứng nhận cho Lâm Chi Diêu, khó khăn nuốt nước miếng, nói với Lâm Chi Diêu: “Chi Diêu à, rốt, rốt cuộc con có bao nhiêu tiền?"
Lâm Chi Diêu cười với Vương Thu Cúc, nói: “Mẹ, có một số việc bây giờ con không thể nói với mẹ và Mộng Thần. Nhưng có một chuyện, đời này con chỉ có một người vợ là Mộng Thần, mẹ mãi mãi là mẹ con! Chuyện liên quan đến con, mẹ cũng đừng hỏi vội, sau này con sẽ nói cho mọi người biết, được không?"
Vương Thu Cúc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, chuyện liên quan đến Lâm Chi Diêu, chỉ sợ bà ta còn biết nhiều hơn cả Mộng Thần. Cũng ví dụ như lão đại Lục Gia của thành phố Nam Giang kia, ở trước mặt Lâm Chi Diêu cũng rất cung kính. Chuyện này Thẩm Mộng Thần không biết. Giờ phút này nhìn Lâm Chi Diêu đứng trước mặt, Vương Thu Cúc chỉ cảm thấy trên người Lâm Chi Diêu phủ đầy sương mờ, khiến cho bà ta không nhìn rõ.
Nhưng Vương Thu Cúc cũng không phải loại người sẽ hỏi đến cùng, bà ta không quan tâm rốt cuộc Lâm Chi Diêu có bao nhiêu tiền, chỉ cần Lâm Chi Diêu hiếu thuận với bà ta là đủ rồi. Cũng giống như mấy ngày trước, Lâm Chi Diêu dứt khoát tặng cho bà ta một sợi dây chuyền mấy trăm triệu, bây giờ mua nhà cũng để bà ta đến ở cùng!
Nghĩ đến chuyện này, Vương Thu Cúc mỉm cười gật đầu: “Ừ được, mẹ cũng không hỏi đến chuyện của Chi Diêu nữa. Mẹ cũng khuyên Mộng Thần cho con, bảo nó đừng hỏi đến cùng, chờ sau này con nói cho chúng ta biết là được rồi. Nhưng Chi Diêu à, con cũng đừng cực khổ quá, nếu con khiến cơ thể mệt chết được, mẹ và Mộng Thần sẽ không còn ai chăm sóc..."
Lâm Chi Diêu cười gật đầu với Vương Thu Cúc, sau đó lấy điện thoại di động ra chuyển cho Vương Thu Cúc ba trăm triệu: “Mẹ cầm ít tiền tiêu, ở nơi này không thể so với khu nhà lúc trước chúng ta ở, nơi này tiêu xài đặc biệt hao phí, mẹ cũng đừng tiết kiệm số tiền này, cần tiêu thế nào thì cứ tiêu thế đó..."
Vương Thu Cúc nhìn ba trăm triệu trong tài khoản, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Ánh mắt nhìn Lâm Chi Diêu cũng càng thêm hài lòng và tha thiết, trong lòng thầm nghĩ, chính mình thật sự là tìm được một người con rể tốt. Con rể thế này đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu, may là Mộng Thần tái hôn với Lâm Chi Diêu, nếu không Vương Thu Cúc sẽ hối hận chết mất. Trong lòng bà ta quyết định, sau này nhất định phải đối xử với Lâm Chi Diêu tốt hơn nữa!
Sau khi Vương Thu Cúc trò chuyện với Lâm Chi Diêu xong, vui sướng đi đến các gian phòng của biệt thự tham quan, cuối cùng Vương Thu Cúc tự động chọn một gian phòng ngủ ở tầng một, mà tầng hai thì để cho Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Lâm Chi Diêu không trở về nữa, vừa rồi anh đều đã chuyển đồ đạc của anh và Thẩm Mộng Thần đến rồi, những thứ còn lại chờ Vương Thu Cúc quay về dọn dẹp nốt là được.
Lần này không có Lâm Chi Diêu đi theo, Vương Thu Cúc trở lại khu nhà lúc trước, phải nói là vô cùng đắc ý. Tiếng nói chuyện ở trong hành lang dưới nhà cũng đặc biệt lớn, sợ người khác không biết bà ta muốn chuyển đi. Quả nhiên dưới sự cố gắng gào to của Vương Thu Cúc, hàng xóm xung quanh đều đi ra, khi bọn họ nhìn thấy Vương Thu Cúc dọn nhà, cũng đều rất tò mò.
“Thu Cúc, bà muốn dọn đi sao?" Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đeo dây chuyền vàng hỏi Vương Thu Cúc.
Vương Thu Cúc gật đầu: “Ừ, chị Vương, tôi phải đi rồi, sau này cũng không trở lại ở nữa, chị vào trong nhà nhìn xem, có đồ gì chị cần dùng đến thì cứ mang đi..."
Chị Vương nghe xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Được, Thu Cúc, bà chuyển đi nơi nào vậy?"
Vương Thu Cúc vừa cười vừa nói: “Biệt viện Tử Trúc, hôm qua con rể tôi mua nhà ở nơi đó, bên trong đồ dùng gì cũng có, tôi không mang những thứ này theo nữa..."
Lại có một hàng xóm bên cạnh Vương Thu Cúc khiếp sợ hỏi: “Biệt viện Tử Trúc? Đây chính là khu biệt thự tốt nhất thành phố Nam Giang, mua một căn biệt thự ở nơi này cũng phải tốn đến mấy chục tỷ?"
Ha ha... Vương Thu Cúc cười không nói, nhìn hàng xóm bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt ước ao ghen tỵ, bà ta vô cùng hưởng thụ. Thấy hàng xóm nói như vậy, bà ta vội vàng xua tay nói: “Tôi không biết bao nhiêu tiền, hôm qua Chi Diêu mua cũng không nói với tôi là bao nhiêu tiền, thật ra bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là hoàn cảnh khu nhà kia thật sự rất tốt..."
Chị Vương kia nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Vương Thu Cúc, có lòng muốn cay độc bà ta mấy câu, nhưng nghĩ lại, bà ta không thể chọc vào Vương Thu Cúc của ngày hôm nay, con rể Vương Thu Cúc có thể mua nhà ở biệt viện Tử Trúc, vậy cũng không phải là người bình thường. Biết đâu sau này các bà còn cần tìm Vương Thu Cúc giúp đỡ!
Thế là trên mặt lại nở nụ cười, nịnh nọt Vương Thu Cúc: “Thu Cúc à, bà đúng là tìm được một người con rể tốt, nhà triệu phú nha, vậy sau này bà hưởng phúc rồi cũng đừng quyên chúng tôi, sau này lại trở về thăm một chút..."
“Đúng vậy, chị Thu Cúc, thật hâm mộ chị tìm được một người con rể tốt, mấy ngày trước vừa tặng chị một sợi dây chuyền mấy trăm triệu, hôm nay lại mua biệt thự lớn! Ôi, con rể tôi lại không bằng, một tháng cũng chỉ kiếm được mấy triệu, tiêu xài mỗi tháng còn không đủ, tiền phòng còn chưa trả hết..." Lại một hàng xóm nữ nói với Vương Thu Cúc.
Trước kia ấy, những hàng xóm này đều cười nhạo Vương Thu Cúc, thực chất bên trong đều coi thường Vương Thu Cúc. Nhưng bây giờ không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, ít nhất trên mặt cũng phải mỉm cười nói chuyện cùng Vương Thu Cúc...
Vương Thu Cúc được hàng xóm bên cạnh xu nịnh mà tinh thần sảng khoái, vô cùng vui vẻ. Lấy điện thoại di động cho những hàng xóm nghèo này xem biệt thự mà Lâm Chi Diêu vừa mua, tất nhiên lại nhận được những tiếng trầm trồ khiếp sợ, Vương Thu Cúc vô cùng thỏa mãn.
Lâm Chi Diêu cười nói với Vương Thu Cúc: “Mẹ, con đang đợi người."
“Đợi người? Ai vậy?" Vương Thu Cúc tiếp tục hỏi.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Chi Diêu liếc mắt ra hiệu với Vương Thu Cúc, Vương Thu Cúc theo bản năng đi ra mở cửa. Sau đó bà ta lập tức nhìn thấy tám người mặc trang phục của công ty dọn nhà đi đến.
“Chi Diêu, đây là?" Vương Thu Cúc càng thêm nghi ngờ.
Lâm Chi Diêu cười với Vương Thu Cúc: “Mẹ, bọn họ là do con gọi đến, hôm nay chúng ta dọn nhà, hôm qua con đi vào trung tâm thành phố mua nhà, dã dọn dẹp sạch sẽ, có thể vào ở luôn, căn nhà con mua lớn hơn nhà này rất nhiều. Bây giờ mẹ đi thu dọn đồ đạc đi, đồ dùng trong nhà thì không cần thu dọn, bên kia đều có, chỉ cần thu dọn quần áo là được rồi."
“Mua? Mua nhà? Chuyện này..." Vương Thu Cúc tỏ vẻ không thể tin nổi hỏi. Bởi vì chuyện này quá đột ngột, trong lòng bà ta mua nhà chính là một chuyện lớn, sao ở trong miệng Lâm Chi Diêu cũng chỉ như mua một bó rau cải trắng thôi vậy? Nói mua là mua.
Lâm Chi Diêu gật đầu: “Dạ mẹ, không có gì kỳ lạ, không phải chỉ mua một căn nhà thôi sao? Không phải người nhà họ Thẩm bọn họ chế giễu chúng ta cả đời đều không thể mua nhà ở trung tâm thành phố sao? Mới lạ lắm à, không phải chỉ là một căn nhà thôi sao! Hơn nữa nơi chúng ta đang ở này đúng là hơi nhỏ, sau này chúng ta dọn đến trung tâm thành phố thôi!"
“Nhưng, nhưng mà..." Vương Thu Cúc vẫn chấn động không nói lên lời. Bà luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng lại chưa nghĩ ra được. Chỉ là khi bà ta muốn hỏi, Lâm Chi Diêu đã về phòng ngủ thu dọn đồ đạc rồi.
Việc dọn nhà không thể nào một chuyến là xong, buổi sáng Vương Thu Cúc đi theo xe đến biệt viện Tử Trúc một chuyến. Khi Vương Thu Cúc đứng trước biệt thự mà Lâm Chi Diêu mua ở biệt viện Tử Trúc, hoàn toàn choáng váng.
Tay chỉ vào cửa chính của biệt thự, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “Lâm Lâm Lâm Chi Diêu, đây đây đây... đây chính là nhà mà con mua sao?"
Lâm Chi Diêu lấy chìa khóa ra rồi ừ một tiếng, cửa chính thông minh tự mở ra, Lâm Chi Diêu đưa một chiếc chìa khóa cho Vương Thu Cúc, gật đầu nói: “Ừm, mẹ xem đi, cửa mở rồi, hôm qua mới mua căn này, Giang Hằng nói với con, biệt thự nơi này không tệ, vậy nên con mua luôn. Thế nào, mẹ nhìn xem, hoàn cảnh khu nhà này cũng không tệ lắm phải không? Hì hì... tối nay cho Mộng Thần một niềm vui bất ngờ."
Vương Thu Cúc hoàn toàn choáng váng, nhìn Lâm Chi Diêu bằng ánh mắt phức tạp, khu nhà này có thể không tốt sao? Đây chính là khu biệt thự tốt nhất thành phố Nam Giang đấy! Không phải có tiền là có thể mua được đâu, còn phải xem thân phận địa vị của anh! Có thể ở nơi này, ai không phải là nhân vật nổi tiếng thành phố Nam Giang chứ! Giống như nhà họ Thẩm, đừng nói không mua nổi biệt thự ở nơi này, coi như có tiền cũng chưa chắc có thể mua được!
Thế là Vương Thu Cúc nói với Lâm Chi Diêu: “Chi Diêu à, đây chính là biệt viện Tử Trúc đấy! Đây chính là biệt viện Tử Trúc đấy! Đây thật sự là nhà mới của chúng ta sao? Con thật sự không lừa mẹ chứ?"
Lâm Chi Diêu nghi ngờ nói: “Mẹ, chìa khóa con cũng đưa cho mẹ rồi, đương nhiên đây là nhà mới của chúng ta, sao vậy? Không phải chỉ là một căn nhà thôi sao?"
Khóe miệng Vương Thu Cúc co rút: “Nơi này cũng không phải có tiền là có thể mua được, muốn mua nhà ở nơi này, không có địa vị xã hội nhất định thì không được!"
Hả... Đúng là Lâm Chi Diêu không nghĩ đến chuyện này, hóa ra mua nhà ở đây còn có yêu cầu kiểu này. Chỉ là hôm qua Giang Hằng dứt khoát mua luôn, tất nhiên Giang Hằng cũng sẽ không nói loại chuyện nhỏ này với anh. Dù sao đừng nói là Lâm Chi Diêu, ngay cả bản thân Giang Hằng, cũng chắc chắn có đủ thân phận để mua nhà ở nơi này.
Lâm Chi Diêu xua xua tay với Vương Thu Cúc, nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy, mau vào đi, công nhân đang chờ đấy. Nếu mẹ còn không tin, lát nữa con mang chứng nhận cho mẹ xem, không phải là được rồi sao..."
Vương Thu Cúc không biết nên nói cái gì bây giờ, gật đầu đi vào, nhưng trong lòng bà ta vẫn không yên tâm, thế là bảo Lâm Chi Diêu mang chứng nhận bất động sản cho bà ta xem trước. Sau khi cẩn thận xem đi xem lại nhiều lần, bà ta mới chắc chắn căn nhà này là hôm qua Lâm Chi Diêu mua!
Sau khi xác định chuyện này, Vương Thu Cúc chấn động cùng cực. Bàn tay run rẩy trả lại chứng nhận cho Lâm Chi Diêu, khó khăn nuốt nước miếng, nói với Lâm Chi Diêu: “Chi Diêu à, rốt, rốt cuộc con có bao nhiêu tiền?"
Lâm Chi Diêu cười với Vương Thu Cúc, nói: “Mẹ, có một số việc bây giờ con không thể nói với mẹ và Mộng Thần. Nhưng có một chuyện, đời này con chỉ có một người vợ là Mộng Thần, mẹ mãi mãi là mẹ con! Chuyện liên quan đến con, mẹ cũng đừng hỏi vội, sau này con sẽ nói cho mọi người biết, được không?"
Vương Thu Cúc ngẫm nghĩ rồi gật đầu, chuyện liên quan đến Lâm Chi Diêu, chỉ sợ bà ta còn biết nhiều hơn cả Mộng Thần. Cũng ví dụ như lão đại Lục Gia của thành phố Nam Giang kia, ở trước mặt Lâm Chi Diêu cũng rất cung kính. Chuyện này Thẩm Mộng Thần không biết. Giờ phút này nhìn Lâm Chi Diêu đứng trước mặt, Vương Thu Cúc chỉ cảm thấy trên người Lâm Chi Diêu phủ đầy sương mờ, khiến cho bà ta không nhìn rõ.
Nhưng Vương Thu Cúc cũng không phải loại người sẽ hỏi đến cùng, bà ta không quan tâm rốt cuộc Lâm Chi Diêu có bao nhiêu tiền, chỉ cần Lâm Chi Diêu hiếu thuận với bà ta là đủ rồi. Cũng giống như mấy ngày trước, Lâm Chi Diêu dứt khoát tặng cho bà ta một sợi dây chuyền mấy trăm triệu, bây giờ mua nhà cũng để bà ta đến ở cùng!
Nghĩ đến chuyện này, Vương Thu Cúc mỉm cười gật đầu: “Ừ được, mẹ cũng không hỏi đến chuyện của Chi Diêu nữa. Mẹ cũng khuyên Mộng Thần cho con, bảo nó đừng hỏi đến cùng, chờ sau này con nói cho chúng ta biết là được rồi. Nhưng Chi Diêu à, con cũng đừng cực khổ quá, nếu con khiến cơ thể mệt chết được, mẹ và Mộng Thần sẽ không còn ai chăm sóc..."
Lâm Chi Diêu cười gật đầu với Vương Thu Cúc, sau đó lấy điện thoại di động ra chuyển cho Vương Thu Cúc ba trăm triệu: “Mẹ cầm ít tiền tiêu, ở nơi này không thể so với khu nhà lúc trước chúng ta ở, nơi này tiêu xài đặc biệt hao phí, mẹ cũng đừng tiết kiệm số tiền này, cần tiêu thế nào thì cứ tiêu thế đó..."
Vương Thu Cúc nhìn ba trăm triệu trong tài khoản, nụ cười trên mặt càng sâu hơn. Ánh mắt nhìn Lâm Chi Diêu cũng càng thêm hài lòng và tha thiết, trong lòng thầm nghĩ, chính mình thật sự là tìm được một người con rể tốt. Con rể thế này đúng là đốt đèn lồng cũng không tìm ra đâu, may là Mộng Thần tái hôn với Lâm Chi Diêu, nếu không Vương Thu Cúc sẽ hối hận chết mất. Trong lòng bà ta quyết định, sau này nhất định phải đối xử với Lâm Chi Diêu tốt hơn nữa!
Sau khi Vương Thu Cúc trò chuyện với Lâm Chi Diêu xong, vui sướng đi đến các gian phòng của biệt thự tham quan, cuối cùng Vương Thu Cúc tự động chọn một gian phòng ngủ ở tầng một, mà tầng hai thì để cho Lâm Chi Diêu và Thẩm Mộng Thần.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Lâm Chi Diêu không trở về nữa, vừa rồi anh đều đã chuyển đồ đạc của anh và Thẩm Mộng Thần đến rồi, những thứ còn lại chờ Vương Thu Cúc quay về dọn dẹp nốt là được.
Lần này không có Lâm Chi Diêu đi theo, Vương Thu Cúc trở lại khu nhà lúc trước, phải nói là vô cùng đắc ý. Tiếng nói chuyện ở trong hành lang dưới nhà cũng đặc biệt lớn, sợ người khác không biết bà ta muốn chuyển đi. Quả nhiên dưới sự cố gắng gào to của Vương Thu Cúc, hàng xóm xung quanh đều đi ra, khi bọn họ nhìn thấy Vương Thu Cúc dọn nhà, cũng đều rất tò mò.
“Thu Cúc, bà muốn dọn đi sao?" Một người phụ nữ trung niên tóc ngắn đeo dây chuyền vàng hỏi Vương Thu Cúc.
Vương Thu Cúc gật đầu: “Ừ, chị Vương, tôi phải đi rồi, sau này cũng không trở lại ở nữa, chị vào trong nhà nhìn xem, có đồ gì chị cần dùng đến thì cứ mang đi..."
Chị Vương nghe xong lời này, trên mặt lộ ra nụ cười, nói: “Được, Thu Cúc, bà chuyển đi nơi nào vậy?"
Vương Thu Cúc vừa cười vừa nói: “Biệt viện Tử Trúc, hôm qua con rể tôi mua nhà ở nơi đó, bên trong đồ dùng gì cũng có, tôi không mang những thứ này theo nữa..."
Lại có một hàng xóm bên cạnh Vương Thu Cúc khiếp sợ hỏi: “Biệt viện Tử Trúc? Đây chính là khu biệt thự tốt nhất thành phố Nam Giang, mua một căn biệt thự ở nơi này cũng phải tốn đến mấy chục tỷ?"
Ha ha... Vương Thu Cúc cười không nói, nhìn hàng xóm bên cạnh nhìn mình bằng ánh mắt ước ao ghen tỵ, bà ta vô cùng hưởng thụ. Thấy hàng xóm nói như vậy, bà ta vội vàng xua tay nói: “Tôi không biết bao nhiêu tiền, hôm qua Chi Diêu mua cũng không nói với tôi là bao nhiêu tiền, thật ra bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là hoàn cảnh khu nhà kia thật sự rất tốt..."
Chị Vương kia nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Vương Thu Cúc, có lòng muốn cay độc bà ta mấy câu, nhưng nghĩ lại, bà ta không thể chọc vào Vương Thu Cúc của ngày hôm nay, con rể Vương Thu Cúc có thể mua nhà ở biệt viện Tử Trúc, vậy cũng không phải là người bình thường. Biết đâu sau này các bà còn cần tìm Vương Thu Cúc giúp đỡ!
Thế là trên mặt lại nở nụ cười, nịnh nọt Vương Thu Cúc: “Thu Cúc à, bà đúng là tìm được một người con rể tốt, nhà triệu phú nha, vậy sau này bà hưởng phúc rồi cũng đừng quyên chúng tôi, sau này lại trở về thăm một chút..."
“Đúng vậy, chị Thu Cúc, thật hâm mộ chị tìm được một người con rể tốt, mấy ngày trước vừa tặng chị một sợi dây chuyền mấy trăm triệu, hôm nay lại mua biệt thự lớn! Ôi, con rể tôi lại không bằng, một tháng cũng chỉ kiếm được mấy triệu, tiêu xài mỗi tháng còn không đủ, tiền phòng còn chưa trả hết..." Lại một hàng xóm nữ nói với Vương Thu Cúc.
Trước kia ấy, những hàng xóm này đều cười nhạo Vương Thu Cúc, thực chất bên trong đều coi thường Vương Thu Cúc. Nhưng bây giờ không quan tâm trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, ít nhất trên mặt cũng phải mỉm cười nói chuyện cùng Vương Thu Cúc...
Vương Thu Cúc được hàng xóm bên cạnh xu nịnh mà tinh thần sảng khoái, vô cùng vui vẻ. Lấy điện thoại di động cho những hàng xóm nghèo này xem biệt thự mà Lâm Chi Diêu vừa mua, tất nhiên lại nhận được những tiếng trầm trồ khiếp sợ, Vương Thu Cúc vô cùng thỏa mãn.
Tác giả :
Tiểu Bạch